Đăng vào: 12 tháng trước
10h 30 tối, màn trời phía dưới, mọi âm thanh đều yên tĩnh.
Triển Du vốn đang nằm co người bên cửa
sổ nhắm mắt dưỡng thần như đã nhận ra gì đó, đột nhiên lẳng lặng mở rộng tầm mắt, quay đầu lại nhìn chằm chằm ra cửa, đôi mắt đen láy không gợn
sóng kia cất giấu một vẻ khẩn trương cùng hưng phấn.
Một giây sau, cửa phòng đóng chặt đột nhiên mở ra, một người cao lớn mạnh mẽ kiên cường xuất hiện ở cửa ra vào.
Trong mắt Triển Du hiện lên vẻ kinh ngạc, tự mình bước đến chỗ người đàn ông kia, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Nam Khôn…”
Mặc dù nét mặt cô tỏ ra rất bình tĩnh, nhưng mà hơi giọng nói run rẩy lại tiết lộ trong lòng cô có điều lo lắng.
Người đến không phải là người cô dự tính, nhưng lại là người cô muốn gặp nhất.
Ngày đó nghe tin Nam Khôn chết đi cô
không tin, nhưng trong lòng thật ra cũng không nắm chắc lắm, mấy ngày
nay trên nét mặt cô mặc dù giả bộ rất bình tĩnh, nhưng có trời mới biết
trong lòng cô có bao nhiêu sốt ruột lo lắng, cho đến lúc này thật sự
thấy người cuối cùng cô mới như trút được gáng nặng mà thở phào nhẹ
nhõm.
Bước chân của Nam Khôn đặc biệt lớn, trong nháy mắt đã đi tới trước mặt Triển Du.
Sau đó Triển Du mới vừa giãy giụa đứng
lên thì đã bị dùng tay kéo vào trong lòng, tiếng tim đập loạn nhịp cách
một lớp quần áo vang lên lên tai Triển Du, làm cho cô cảm thấy trái tim
mình đã cùng chung nhịp đập với Nam Khôn, nhịp nhàng mà rung động.
“Rời khỏi đây trước rồi nói sau.” Nam Khôn hôn lên đỉnh đầu cô, lập tức ôm Triển Du sải bước rời đi.
Có Hắc Hổ yểm hộ, dọc theo đường đi cơ hồ là không bị cản trở.
Lên xe Triển Du cùng Nam Khôn dùng máy
bộ đàm gọi điện cho Mục Hàn báo bình an, thuận tiện thông báo hiện giờ
bọn họ đã có thể hành động.
Hôm đó hộ lý vừa vào cửa, Triển Du chỉ
nhìn lướt qua đã biết người phụ nữ đó đã bị thôi miên, cô biết Đổng Kiêu cùng Chiến Cát đã nghĩ ra cách để trốn thoát, về sau khi cô gái kia
tiêm thuốc đã chứng thực suy đoán của cô là đúng.
Nhảy lầu để giữ gìn sự trong sạch cho
chính mình, cũng là để giúp Đồng Kiêu kéo dài thời gian, càng là để xâm
nhập vào đại bản doanh của địch.
Thật ra sau khi chạy thoát hai người Đồng Kiêu cũng không đi xa mà vẫn mai phục tại chỗ chồ Jason trở lại đại bản doanh.
Hôm nay nghe Jason nói muốn đến Munich,
Triển Du đoán Liệp Ưng và những đồng nghiệp khác sẽ hành động vào đêm
nay, lại không nghĩ rằng Nam Khôn vẫn đến trước mấy người Đồng Kiêu một
bước. Không cần nghĩ cũng biết hắn có bao nhiêu vội vã.
Giờ khắc này trong lòng Triển Du ngoài
vui mừng còn tràn ngập cảm động, cô thật quá may mắn mới có thể gặp được một người đàn ông quan tâm đến cô như vậy.
Nam Khôn để Triển Du ngồi trên đùi mìn, cánh tay rắn chắc nắm chặt bả vai của cô, hỏi: “Muốn Hắc Hổ đến hỗ trợ không?”
Triển Du lắc đầu: “Lão đại cùng mọi người đã thu xếp xong rồi.” Đêm nay sẽ xông vào hang ổ của Jason.
Hắc Hỗ gần đây liều lĩnh như vậy đã
khiến cho cảnh sát hình sự quốc tế chú ý, nếu lúc này lại nhảy ra giúp
Liệp Ưng bắt Jason, thân phận rất bất tiện, còn có thể khiến cho Liệp
Ưng bị khiển trách.
Nhớ tới Jason, Triển Du thở dài trong lòng, hỏi: “Anh đã phái người đến Munich rồi sao?”
Nam Khôn hiểu được ý của cô, giọng điệu thoáng cái trở nên lạnh lẽo lên: “Hắn phải chết!”
Nhưng mà cấp trên yêu cầu bắt sống gã mà.
Tuy rằng Đồng Kiêu cùng Chiến Cát hiện
đã ở Munich nhưng mà thất sự là không thể khinh thường thực lực của Hắc
Hổ, ngộ nhỡ bọn họ giết Jason trước thì mấy ngày chịu nhục này của cô sẽ không còn ý nghĩa gì nữa.
Triển Du cũng rất khó xử trong lòng, ôm cổ Nam Khôn, ấm giọng nói: “Anh yêu, em biết rõ trong lòng anh khó chịu, nếu như có thểem còn muốn giết hắn hơn bất kì người nào khác, nhưng mà cấp trên nói hắn vẫn còn hữu
dụng, hắn không thể chết được, ít nhất bây giờ còn không thể chết được,
bằng không cố gắng mấy tháng nay của bọn em đều uổng phí. Em cam đoan
với anh hắn nhất định sẽ đã bị trừng phạt xứng đáng, đừng để cho sự cực
khổ của em trở nên vô ích được không?”
Chân mày Nam Khôn chau lại, không lên tiếng, hơi thở hơi nặng nề, như đang đè nén gì đó.
Triển Du thấy thế vội vàng lên hôn môi hắn nhằm trấn an, khẽ nói: “Hắn vẫn chưa làm được gì.”
Xúc cảm mềm mại xa cách đã lâu cộng thêm lời giải thích vừa rồi của Triển Du làm con ngươi Nam Khôn rút lại, cảm xúc cuồn cuộn trong lòng, hàng chân mày nhíu chặt của hắn thả lỏng, vẻ
tàn khốc hiện lên trong ánh mắt, cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp bởi viên
đạn bọc đường của Triển Du.
Thôi, dù sao đẳng đến khi người nào đó được đưa lên toà án quân sự vẫn còn cơ hội, không vội.
Hai người ôm hôn nhau nồng nhiệt, thân
thể dán chặt như keo dán, cánh tay Nam Khôn ôm Triển Du càng siết càng
chặt, bá đạo cướp đoạt hơi thở của cô, rời khỏi môi nhau bọn họ thở hổn
hển, trán kề sát vào nhau, mắt Nam Khôn vẫn nhìn chằm chằm vào Triển Du, nhưng lại nói với A Đông đang ngồi trước: “Gọi điện thoại cho Sơn Lang.” Bảo bọn họ rút lui.
Mặt A Đông không cảm xúc trả lời “Vâng” sau đó lập tức gọi cho nhóm người của Sơn Lang.
Triển Du nghe vậy trong lòng thở phào
nhẹ nhõm, đồng thời mới ý thức được chính mình đang ở trong tình thế cấp bách, lại đang truyền hình trực tiếp cảnh ân ái cùng Nam Khôn ở trước
mặt A Đông, mặt lập tức nóng bừng, vùi đầu vào cổ Nam Khôn không nói gì.
Sắc mặt căng thẳng của Nam Khôn rốt cuộc cũng hiện lên nụ cười.
Trở lại khách sạn, hầu như cả ngày chưa cơm nước gì nên hắn ăn một bữa no nê.
Triển Du ở bên cạnh nhìn, trong lòng cảm khái vô hạn, hỏi: “Có phải anh dùng hành tung của Aki và Thanh Mộc làm giao dịch không?”
Ngày đó nghe Gary nói Nam Khôn chết, sâu trong đáy lòng cô sở dĩ không tin là vì cảm thấy Nam Khôn có thể tìm
được một bước đột phá từ Thanh Mộc , bởi vì nhược điểm của Thanh Mộc quá rõ ràng, Aki tử huyệt của cô ta, Nam Khôn thông minh như vậy không thể
nào không biết được điều này.
Nam Khôn nhẹ gật đầu, nói: “Vốn đã định cho người náo bình an cho em.”
Nhưng tên Jason kia quá đa nghi, sau khi trở về sẽ lôi Thanh Mộc ra hỏi, Nam Khôn đợi cả đêm cũng không đợi được tin tức của Triển Du, hắn tức giận cực kì, ngày hôm sau cho nổ cả kho
hàng của gia tộc Kono.
Triển Du chua xót trong lòng, vuốt ve khuôn mặt Nam Khôn trêu ghẹo: “Em biết Tứ gia anh không phải hạng tầm thường mà.”
Khóe môi Nam Khôn nhếch lên, bắt lấy tay của cô đưa đến miệng khẽ cắn một cái, mặt không đổi sắc lưu manh đùa giỡn: “Nhưng mà gần đây vì tìm em, anh đã làm tất cả mọi việc có thể, cho nên đồng
chí Triển Du, đêm nay có phải em cũng nên ‘Lấy thân báo đáp’ để khen
thưởng anh một chút không?”
Đầu Triển Du đầy hắc tuyến, mỉa mai: “Tứ gia, căn bệnh chưa thỏa mãn dục vọng, phải chữa nha!”
Nam Khôn đi qua dùng một tay bế cô lên, gian xảo nói: “Vậy bây giờ em đến chữa bệnh cho anh đi”
Triển Du: Mẹ kiếp!
Bóng đêm xinh đẹp, yên tĩnh như nước.
Triển Du mặt đỏ tai hồng ngồi trong bồn tắm lớn trong phòng tắm của khách sạn, giống như đang ngồi thiền.
Nam Khôn cầm khăn tay đang vô cùng chăm chú kỳ lưng cho cô, hơn nữa còn cẩn thận làm người khác căm phẫn.
“Em yêu, xoay qua chỗ khác.”
Mặc dù hai lần trước xong việc cũng là Nam Khôn giúp cô rửa tắm, nhưng khi đó Nam Khôn thật sự chỉ đang tắm.
Đêm nay người nào đó lại hoàn toàn là mượn cớ tắm rửa để sàm sỡ, hắn sỗ sàng còn chưa tính, hơn nữa lại còn vừa ăn vừa đánh giá.
Vết thương trên chân Triển Du chưa khỏi
hắn nên không chống lại hắn, ngồi một chỗ loay hoay một hồi, bị hắn trêu chọc khiến hai gò má ửng hồng, giận dữ nói: “Còn lại để tự em làm.”
“Em yêu, toàn thân cao thấp của em có chỗ nào anh chưa từng sờ nào?”
Đang nói chuyện, Nam Khôn vứt khăn tay
qua một bên, bàn tay nóng hổi nhẹ nhàng chạm qua hai điểm trước ngực
Triển Du, thẳng một đường vuốt ve xuống giữa hai chân Triển Du, trêu
ghẹo khiến trong nháy mắt thân thể Triển Du căng thẳng, bối rối kẹp hai
chân lại: “Lưu manh!”
Tay Nam Khôn vẫn cố chấp chui vào chỗ sâu hơn, lòng bàn tay dày rộng khẽ chà xát nơi mềm mại kia.
Quả thật Triển Du không thể nhịn được nữa, bắt lấy móng vuốt tà ác kia, xấu hổ giận dữ nói: “Đừng làm nữa!”
Nam Khôn sáp tới há miệng ngậm ngón tay cô, cười xấu xa nói: “Muốn không?”
Toàn thân Triển Du đều run rẩy, cắn răng mắng một câu rồi lại hoàn toàn thỏa hiệp.
Năm phút sau, trong phòng ngủ rộng lớn,
ngọn đèn mập mờ, màn cửa sổ buông xuống, người nào đó rốt cuộc cũng thực hiện được gian kế đè Triển Du dưới thân, ngậm hai nụ hoa trước ngực cô, vươn đầu lưỡi ra không nặng không nhẹ trêu đùa, tay kia dùng lực vừa
phải xoa nắn.
Hàng mi cong của Triển Du cụp xuống, mặt đỏ đến sắp nhỏ máu.
Thân thể tuôn ra một khoái cảm quen
thuộc, cô khó khăn vặn vẹo thân thể, muốn dùng gì đó che giấu sự căng
thẳng cùng ngượng ngùng trong lòng.
Nam Khôn lại dùng một tay đè cô lại, sau đó yêu thương hôn một đường thẳng đến rốn, sau khi dừng lại một chút
lại dần dần mò xuống.
Triển Du đoán được ý đồ của hắn, mạnh mẽ hít một hơi, dùng tay nắm lấy mái tóc ngắn mềm mại của hắn, muốn ngăn lại.
Nam Khôn hôn lên vùng bụng bằng phẳng cùng căng cứng của cô, giọng khàn khàn: “Em yêu, đừng kháng cự anh.”
Giọng nói trầm thấp nghẹn ngào của hắn chứa đựng một sự sủng nịnh cùng thâm tình nồng đậm, tản ra một ma lực mê hoặc lòng người.
Triển Du bị hắn mê hoặc, rốt cuộc chậm rãi buông lỏng tay ra.
Nam Khôn cười cười, chui đầu vào giữa hai chân cô, dùng sự kiên nhẫn cùng nhiệt tình lớn nhất của hắn lấy lòng cô.
Xúc cảm nóng ướt mang theo sự ma xát
biến hợp chất đơn giản trở nên phức tạp kích thích mọi cảm quan như đang dấy lên một ngọn thủy triều, Triển Du nhếch môi, ngực phập phồng kịch
liệt, khoái cảm mãnh liệt đánh sâu vào lí trí của cô, ý đồ muốn hút cô
vào, làm cho trong nháy mắt tim cô đập rộn ràng, như muốn chết đi.
Đầu lưỡi mềm mại của Nam Khôn không ngừng che chở cùng sủng nịnh hơn mật đạo chặt khít của Triển Du.
“Ưm….” Triển Du không kìm lòng được bật ra một tiếng ngâm khẽ, gương mặt ngập tràn xuân sắc.
Sau nửa ngày cảm giác được cơ thể Triển
Du đã đạt đến cực hạn, Nam Khôn nặng nề chạm vào làm cho Triển Du không
thể khống chế được khẽ gọi thành tiếng.
Nam Khôn mỉm cười liếm liếm khóe miệng, bưng lấy mặt cô, giọng ấm áp hỏi: “Thoải mái không?”
Thân thể Triển Du vẫn còn dư âm đang run nhè nhẹ, lại rất nghe lời gật gật đầu.
Người đàn ông tà ác kia lại lên tiếng: “Anh còn có thể làm cho em thoải mái hơn nữa, muốn không?”
Bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt đen sâu thẳm
của Nam Khôn ngập tràn sủng ái cùng thâm tình, sóng mắt lưu chuyển, vẻ
vui sướng bừng lên từ sâu trong đáy mắt, đôi mắt càng phát ra vẻ đa tình nổi bật trên gương mặt ngọc của hắn.
Triển Du lẳng lặng nhìn hắn, trong nháy mắt như không thể thở ra được, đến hít thở vào cũng khó khăn.
Sau khi phục hồi lại tinh thần, cô ôm chặt lấy cổ Nam Khôn, động tình nói: “Chỉ cần là anh cho, em đều muốn.”