Chương 47: Tiết Thanh Minh

Cá Voi Cô Đơn

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Chiêm Hỉ vào nhà vệ sinh rất lâu vẫn chưa thấy ra, Lạc Tĩnh Ngữ bắt đầu lo lắng.

Anh gửi WeChat cho cô, Chiêm Hỉ không trả lời, anh muốn gõ cửa nhà vệ sinh, nhưng bỗng nhớ dù cô có trả lời anh cũng không nghe thấy, còn làm cô sốt sắng.

Lạc Tĩnh Ngữ đứng trước cửa ngây ngốc năm phút, không nhịn được gõ cửa.

Chiêm Hỉ nghe tiếng gõ cửa khi đang nói chuyện cùng Phương Húc.

Anh ta đang nói: "Tôi thừa nhận, đôi lúc thái độ của tôi đối với Tiểu Ngư không tốt, nhưng cậu ta cũng chẳng khá hơn! Đúng thế! Tôi cảm thấy cậu ta không cần phải phát triển trong ngành này, đây là một ngành rất ít sự chú ý. Hiện tại cậu ta chưa đủ tiền ăn hay sao? Một năm thu nhập bằng người khác làm 4-5 năm! Cậu ta không học hành, tôi giúp mở rộng kinh doanh, nếu cô cảm thấy không tốt, được rồi! Cô thử xem, tôi cắt đứt với cậu ta, chẳng phải xong rồi sao?"

"Cộc cộc cộc." Tiếng gõ cửa đã vang nhẹ mấy lần.

Chiêm Hỉ nhìn cửa nhà vệ sinh, tốc độ nói nhanh hơn: "Phương tiên sinh, anh đã hiểu lầm. Tôi không muốn anh cắt đứt với cn, anh đừng nói cắt đứt này cắt đứt nọ nữa. Nói thật, anh không sợ, Lạc Tĩnh Ngữ cũng không sợ đâu, anh ấy có kỹ thuật, anh có con đường của mình, anh có thể tìm được người khác làm hoa, chúng tôi cũng có thể tìm một con đường khác. Hôm nay tôi có một yêu cầu, hy vọng trong công việc anh sẽ tôn trọng Lạc Tĩnh Ngữ hơn, đừng đả kích chuyện anh ấy khiếm thính nữa. Rất khó để thừa nhận anh ấy ưu tú sao? Cho anh ấy một chút tự tin, đối với cả hai đều có lợi."

"Cô cảm thấy sau cuộc điện thoại này, tôi còn hợp tác với cậu ta sao?"

Phương Húc cười lớn, "Hẳn là tuổi cô còn nhỏ nhỉ? Cũng ngây thơ giống cậu ta, tôi không so đo mấy lời vừa rồi của cô. Như thế này, cô giải thích với Lạc Tĩnh Ngữ, kế hoạch cuối tháng tôi vẫn giúp cậu ấy như cũ, còn chuyện Lễ hội Hán Phục, cô nói cậu ta phải thông báo trước tháng 6, nếu làm thì phải làm tốt, nếu không thì bỏ đi. Tôi nói này Chiêm tiểu thư, cô đã thấy Lạc Tĩnh Ngữ quá giỏi rồi, thực ra cậu ta chẳng giỏi như thế đâu! Vốn dĩ một người điếc sinh ra đã yếu ớt, cậu ta chẳng thành tài được đâu! Gì mà tôi PUA cậu ta, đùa kiểu gì thế? Tôi đến mức đó sao? Tôi toàn nói thật với cậu ta! Còn gì mà tôi không nắm được cậu ta? Tôi muốn nắm bắt làm gì? Chỉ có cậu ta biết làm hoa giả sao?"

Không còn tiếng gõ cửa, bóng đèn nhỏ trong nhà vệ sinh sáng lên, Chiêm Hỉ ngẩng đầu lên nhìn, biết Lạc Tĩnh Ngữ đã nhấn chuông cửa để gây sự chú ý của cô.

"Được thôi, hôm nay trước tiên là thế." Chiêm Hỉ không muốn nói tiếp, suy nghĩ đều đã truyền đạt, chuyện cây anh đào cơ bản chứng minh Phương Húc nói dối, vừa rồi anh ta chẳng thể phản bác được, cô tin sau này sẽ thu liễm hơn."

Chiêm Hỉ cúp máy trước, Chiêm Hỉ vẫn muốn nhấn mạnh thêm, "Phương tiên sinh, tôi nói một lần cuối, chúng tôi muốn không phải là cắt đứt, Lạc Tĩnh Ngữ chỉ muốn sự công bằng và tôn trọng. Trước kia, anh ấy bị bắt nạt không ai ra mặt, bây giờ sẽ có tôi, tôi không để anh ấy bị người khác tùy tiện tổn thương đâu. Xin anh hãy nhớ kỹ điều này, tạm biệt."

Cô gác máy, nhấn nút bồn cầu xả nước, lại cảm thấy hơi thừa thải, màn kịch này vô dụng với Tiểu Ngư.

Chiêm Hỉ mở cửa, nhìn Lạc Tĩnh Ngữ đang đứng, trong tay cầm một chùm chìa khóa, hình như đang mâu thuẫn không biết có nên mở cửa hay không.

Thấy cô ra, anh nhẹ nhàng thở ra, mở rộng vòng tay ôm lấy Chiêm Hỉ.

Thân thể cao lớn của anh ôm lấy, Chiêm Hỉ cọ cọ lên vai anh, rồi nhướng người lên hôn lên mặt anh.

Lạc Tĩnh Ngữ nói thủ ngữ: [Em sao thế? Lâu quá.]

Chiêm Hỉ làm mặt quỷ, che bụng làm động tác "đau": "Hình như tiêu chảy."

Lạc Tĩnh Ngữ lập tức hốt hoảng, nhớ lại món ăn buổi chiều, sao Hoan Hoan lại tiêu chảy? Chiêm Hỉ nhanh chóng an ủi anh: "Buổi trưa ăn mấy đồ thiu trong căn tin, chiều có hơi khó chịu. Không sao đâu, em ngủ một chút sẽ tốt."

Cô kéo tay Lạc Tĩnh Ngữ đến bên sofa, trước khi gọi cho Phương Húc, cô đã an ủi Lạc Tĩnh Ngữ, nói anh đừng để ý đến lời của Lạc Tĩnh Ngữ, người đó là người xấu, cố ý đả kích anh.

Lạc Tĩnh Ngữ không có kiến thức trên phương diện này, nửa tin nửa ngờ, không hiểu tại sao Phương Húc lại cố ý đả kích anh, mục đích là gì?

Chiêm Hỉ cũng không giải thích với anh, lúc này thấy vẻ mặt anh bình thường, nhìn đồng hồ đã trễ, cô mặc áo khoác nói phải về nhà. Lạc Tĩnh Ngữ đưa cô về tầng 8 như thường lệ.

Trước cửa 802, hai người ôm nhau một lúc, Chiêm Hỉ hỏi anh: "Tiểu Ngư, anh đã từng nghĩ cắt đứt với Phương Húc chưa?"

Lạc Tĩnh Ngữ gật đầu, tiếp đó lắc đầu, ra hiệu: [Rất khó]

Chiêm Hỉ hỏi tiếp: "Vậy anh có từng nghĩ cách giải quyết không?"

Lạc Tĩnh Ngữ gật đầu, gõ chữ: [Anh từng suy nghĩ, anh phải hỏi đại sư Từ.]

Chiêm Hỉ nhẹ nhàng nói: "Tiểu Ngư, em cảm thấy Phương Húc đang gạt anh, cây anh đào kia anh làm rất đẹp. Em thấy mọi người đều thích thú, sẽ không ai cười anh đâu. Dù có, nhất định cũng rất ít. Chuyện này anh nên hỏi đại sư Từ một chút, hẳn là bà ấy cũng biết."

Lạc Tĩnh Ngữ đọc xong khẩu hình liền lắc đầu, sao anh dám hỏi cô giáo Từ chuyện cây anh đào chứ, người khác cười anh, và có thể cô giáo Từ sẽ mắng anh, bảo anh làm mất mặt bà.

Chiêm Hỉ khuyên: "Anh tin em đi, dù không hỏi đại sư Từ, anh cũng có thể bạn bè trong giới, đừng nói anh chẳng quen biết ai đấy nhé?"

Lạc Tĩnh Ngữ trầm tư một lúc, lấy điện thoại gõ: [Tháng 5 anh sẽ học bồi dưỡng ở Thượng Hải, có thể gặp cô Từ.]

"Anh phải đi học ở Thượng Hải sao?" Chiêm Hỉ ngạc nhiên hỏi, "Đi bao lâu?"

Lạc Tĩnh Ngữ khua tay: [Một tháng rưỡi.]

Chiêm Hỉ nói: "Một tháng sao? Lâu thế."

Lạc Tĩnh Ngữ lắc đầu, làm lại lần nữa, nhấn mạnh chữ "một nửa" cho Chiêm Hỉ: Ngón trỏ duỗi thẳng, ngón cái nằm trên.

Chiêm Hỉ suy nghĩ một chút: "À, nửa tháng sao?"

Lạc Tĩnh Ngữ lại lắc đầu, đánh lại từ đầu một lần nữa, Chiêm Hỉ không đoán được, kéo vạt áo anh làm nũng: "Rốt cuộc là bao lâu, anh nói đi."

Lạc Tĩnh Ngữ chỉ đành gõ chữ cho cô: [Một tháng rưỡi.]

"Một tháng rưỡi? Ồ..." Chiêm Hỉ vểnh môi, "Phải lâu thế sao?"

Lạc Tĩnh Ngữ bật cười, vỗ đầu cô, làm động tác: [Thời gian trôi rất nhanh, chờ anh về.]

Câu ngắn này Chiêm Hỉ có thể hiểu được, tất nhiên Lạc Tĩnh Ngữ khua tay rất chậm, rất rõ động tác, khác với những lần nói chuyện với người nhà.

Anh rất thỏa mãn, cảm thấy khoảng cách giữa mình và Hoan Hoan ngày càng gần.

Chiêm Hỉ vẫn không vui, cũng làm động tác thủ ngữ: [Thời gian trôi rất chậm.]

Lạc Tĩnh Ngữ: [Rất nhanh.]

Chiêm Hỉ: [Rất chậm!]

Lạc Tĩnh Ngữ bị cô chọc cười, lộ ra hai hàm răng trắng, trong cổ họng còn phát ra tiếng "Ha", anh lại ôm cô vào lòng, dày vò một chút. Anh cúi đầu tựa trán lên cô, nhéo nhéo hai má, cười nhẹ.

Anh không còn ủ rũ, Chiêm Hỉ rất vui. Cô biết Tiểu Ngư sẽ không yếu đuối như vậy mà, sao có thể để Phương Húc dễ dàng đả kích chứ!

Cô ngửa mặt hôn lên môi anh, nói: "Em vào đây, anh cũng về ngủ sớm đi."

Hơi thở của cô nhẹ nhàng lướt qua mặt Lạc Tĩnh Ngữ, hơi ngứa, anh gật đầu cười, vỗ lên lưng cô rồi mới luyến tiếc tách ra, tự mình về nhà.

Mấy tiếng ở cùng với Hoan Hoan, tâm tình của Lạc Tĩnh Ngữ đã tốt hơn rất nhiều. Hoan Hoan nói Phương Húc cố ý đả kích anh, lừa anh chuyện cây anh đào, anh thật sự không thể nghĩ ra, Phương Húc làm như vậy thì được lợi gì?

Anh nghĩ quả nhiên bản thân không nên kinh doanh, nếu thật sự cắt đứt với oc, ban đầu anh sẽ rất khó khăn. Không thể nghe thực sự rất phiền phức, chuyện mà ai cũng hiểu được, còn anh thì không.

Lạc Tĩnh Ngữ luôn cảm thấy mình không thông minh, thuộc loại chậm chạp, chuyện cần cù bù thông mình, rất sợ một ngày nào đó Hoan Hoan sẽ ngại anh ngu ngốc.

Hoan Hoan quá thông minh, mà anh không chỉ ngu ngốc mà còn rất bướng bỉnh, vừa rồi rõ ràng rất muốn nói nhiều với Hoan Hoan nhưng hơi nóng nảy từ lâu, may mà Huanhuan không tức giận.

Lạc Tĩnh Ngữ nghĩ mình là một người đàn ông, nên thành thục một chút, dũng cảm một chút, để sau này gặp những chuyện như thế sẽ không còn yếu đuối, phải đảm đương được, không thể cứ để Hoan Hoan đến giải bày cùng mình.

Anh phải kiên cường hơn, để Hoan Hoan có thể dựa vào, phải bảo vệ cô, thương yêu cô, chăm sóc cô chứ không phải để cô bảo vệ.

Một tên trứng thối gặp chút khó khăn đã rơi nước mắt, lấy tư cách gì để ước mơ kết hôn cùng Hoan Hoan?

***

Vài ngày sau, Chiêm Hỉ tham gia một cuộc phỏng vấn công chức, cảm thấy rằng mình đã thể hiện tốt.

Lúc phỏng vấn có một câu hỏi như này: Công ty muốn thực hiện một chiến dịch quảng bá về an toàn phòng cháy chữa cháy, và lãnh đạo đã yêu cầu tiểu Vương chọn một trong ba đồng nghiệp làm đối tác. Tiểu Lý có tính cách hướng ngoại và khả năng làm việc rất cao, nhưng lại mâu thuẫn với Tiểu Vương; Tiểu Lưu trầm mặc kiệm lời, thực tế nhưng cứng đầu trong công việc; Tiểu Trương có mối quan hệ tốt với Tiểu Vương, nhưng người này lười biếng và thích tranh công. Nếu Chiêm Hỉ là Tiểu Vương, cô sẽ chọn người nào? Tại sao?

Chiêm Hỉ: "..."

Cô biết loại câu hỏi này tương đối mở, không chắc nên xem xét mối quan hệ giữa các cá nhân với nhau hay tự nhận thức bản thân. Sau khi suy nghĩ, cô ấy chọn người thứ hai theo quan điểm của riêng mình - Tiểu Lưu trầm mặc kiệm lời.

Còn lý do, cô phân tích tích cách của ba người, cảm thấy mình nói rất lý lẽ.

Vẻ mặt của người phỏng vấn lúc đó khá vi diệu, sau khi Chiêm Hỉ bước ra và suy nghĩ rất lâu, câu trả lời tốt nhất hẳn là Tiểu Lý hướng ngoại!

Tất cả mọi thứ phải dựa trên tiền đề để công việc được tiến hành tốt hơn! Các hoạt động tuyên truyền tất nhiên phù hợp hơn với những người hướng ngoại. Sao có thể sử dụng những yêu thích cá nhân để cân nhắc chứ?

Chiêm Hỉ hối hận muốn cào tường, khi nhìn vấn đề, người đầu tiên cô loại là Tiểu Lý, bởi vì cô thật sự không thích mâu thuẫn với người khác. Còn Tiểu Lưu thứ hai thì thật là đáng sợ! Khiến cô nhớ đến Lạc Tĩnh Ngữ, không chọn anh thì chọn ai đây?

Theo thỏa thuận, Lạc Tĩnh Ngữ làm xong hai đơn đặt hàng của Chiêm Hỉ, Phó tiểu thư và Ngô phu nhân rất hài lòng, nói sau này có cần sẽ tìm đến thầy Lạc.

Cuối tháng 3, Phương Húc mở đơn đặt hàng trên mạng, trên WeChat nói chuyện khách khí hơn với Lạc Tĩnh Ngữ, tựa như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Phương Húc tung một số sản phẩm mẫu của Lạc Tĩnh Ngữ, trang sức nhỏ, vật trang trí và đóa hoa đơn. Mỗi mẫu chỉ có một cái, nếu có yêu cầu thêm phải chat riêng.

Loại hình kinh doanh này sẽ phân bố rải rác và hầu hết đều là các khách hàng quen. Lạc Tĩnh Ngữ biết rằng tháng tư mình sẽ không quá bận rộn, anh dự định sẽ dành chút năng lượng để tiếp tục làm nhựa cây chống thấm của mình.

Trong kỳ nghỉ Thanh Minh, Lạc Tĩnh Ngữ phải đi thăm mộ của ông nội cùng gia đình, Chiêm Hỉ và Chiêm Kiệt cũng hẹn nhau về quê, Tần Phỉ đương nhiên không đi, Uy Uy cũng ở lại Tiền Đường.

Khi Chiêm Kiệt chở Chiêm Hỉ trên đường, không khí trong xe có thể miêu tả là u ám. Chiêm Hỉ ngồi bất động trên ghế phụ lái, nhìn trộm gương mặt âm u của anh, thầm nghĩ sức mạnh của Thanh minh thật là mạnh mẽ.

Sau khi im lặng lái xe một hồi, Chiêm Hỉ không sợ chết, cảm thấy vẫn nên nói chuyện với anh trai.

Cô hỏi: "Anh, hiện tại anh và chị dâu thế nào?"

Chiêm Kiệt: "..."

Chiêm Hỉ: "Hai người có nói chuyện chưa?"

Chiêm Kiệt: "..."

Chiêm Hỉ: "Anh nói với em chút đi, em sẽ nghĩ biện pháp cho anh. Nếu như lát nữa mẹ có hỏi, em và anh cũng phải thống nhất khẩu cung chứ. Nếu không vừa hỏi em đã nói không biết gì, hai chúng ta bị mẹ lải nhải tới chết mất."

Lời này cũng có đạo lý, sắc mặt Chiêm Kiệt thả lỏng, mở miệng nói: "Đã nói rồi, cô ta nói mệt rồi, không yêu nữa, vì thế muốn ly hôn."

"..."

Chiêm Hỉ hỏi, "Anh có nghĩ chị ấy có người bên ngoài không?"

Chiêm Kiệt lạnh lùng nói: "Cô ấy không có."

"Vậy, anh nghĩ thế nào?" Chiêm Hỉ nói, "Anh phải dỗ dành chị ấy thật tốt, xin lỗi chị ấy, và hứa sau này sẽ là một người chồng tốt, người ba tốt. Nếu anh có biểu hiện tốt, chị dâu nhất định sẽ tha thứ cho anh, hai người đừng như thế, Uy Uy còn nhỏ, nhất định anh không muốn ly hôn, đúng không?"

Trong ký ức của Chiêm Hỉ, tuy Chiêm Kiệt và Tần Phỉ cãi nhau nhưng vẫn chưa đến nỗi ly hôn. Không ai gian dối, không liên quan đến bạo lực gia đình, không liên quan đến nợ nần cờ bạc... Chỉ là có một số vấn đề về tình cảm, vẫn có thể cứu vãn.

Đương nhiên người sai chắc chắn là Chiêm Kiệt, Chiêm Hỉ sống ở nhà bọn họ năm tháng đã thấy rất rõ.

Chiêm Kiệt hậm hực hỏi lại: "Tại sao anh phải đi dỗ cô ta? Anh mà đến xin lỗi cô ta? Em cũng cho rằng anh đã làm chỗ nào chưa tốt sao?"

Chiêm Hỉ sửng sốt đến mức rớt cằm: "Anh à! Lúc này anh vẫn không nghĩ mình sai sao? Hôn nhân góa bụa*, anh từng nghe nói chưa?"

(Ji: Hôn nhân góa bụa – Widowed Marriage mô tả về cuộc sống hôn nhân không hạnh phúc. Nó thường đề cập đến một người vợ hoặc chồng đối xử với gia đình một cách thờ ơ và bỏ qua các nghĩa vụ gia đình. Mặc dù không có góa bụa trên danh nghĩa, cuộc sống hôn nhân giống như góa bụa.)

Chiêm Kiệt: "Hả?"

Chiêm Hỉ: "..."

Dù sao trên đường cũng không có chuyện gì, Chiêm Hỉ giúp Phác Xán Liệt phân tích đơn giản, lần này Chiêm Kiệt không tránh phải đối mặt với Chiêm Hỉ.

Tính cách của Chiêm Kiệt và Chiêm Hỉ rất khác nhau, Chiêm Kiệt giống mẹ, Chiêm Hỉ giống ba, nhưng cũng hơi khác một chút. Chiêm Kiệt không có khả năng đảm đang việc nhà và chăm sóc con cái như mẹ, Chiêm Hỉ nhiệt tình và bao đồng nhiều hơn ba.

"Anh đã bị ảnh hưởng bởi mẹ, đúng không?" Sau khi chỉ trích Chiêm Kiệt không quan tâm đến những việc lớn nhỏ trong gia đình, Chiêm Hỉ nói đến mối quan hệ giữa Trì Quý Lan và Tần Phỉ, "Mẹ đã nhìn chị dâu nhiều năm như thế, chỉ thấy khuyết điểm không có ưu điểm. Anh là chồng của chị dâu, lẽ nào cũng không thấy ưu điểm sao? Chị dâu thực sự là một người rất tốt, lo chuyện công ty còn biết quan tâm đến gia đình, đảm đang, biết xử lý việc gia đình và dạy chữ Uy Uy rất tốt. Anh bị mù có lựa chọn à?"

Chiêm Hỉ nói thay sự tức giận của Tần Phỉ, "Trong mắt mẹ, em và anh đều không có lỗi, nhưng điều này có thể à? Em hiểu khuyết điểm của mình là gì, là sống nội tâm và nhát gan. Bây giờ em vẫn đang cố gắng để thay đổi. Còn anh thì sao? Anh không thực sự nghĩ mình là người hoàn hảo đấy chứ?"

Chiêm Kiệt: "..."

Chiêm Hỉ: "Mỗi lần chúng ta về nhà, mẹ luôn đi nói xấu chị dâu mà anh lại chẳng nói giúp chị dâu, chỉ biết hùa theo ba phải, rồi dỗ dành sau lưng. Nhiều lần như thế, mẹ lại càng không e dè hơn. Em nhút nhát, sợ không dám nói, anh phải nói chứ! Nếu không chị dâu còn chịu nhiều oan ức hơn nữa? Nếu mẹ vô duyên vô cớ nói chồng em không tốt, nhất định em sẽ đáp trả ngay lập tức."

Nói câu cuối cùng, Chiêm Hỉ nghĩ đến Lạc Tĩnh Ngữ, than ôi, điều này thật ngọt ngào.

Cô cũng là người có bạn trai đấy!

Cô từng nghĩ Tiểu Ngư là một người siêu tốt, sau khi hẹn hò, càng cảm thấy anh tốt hơn. Họ ở bên nhau hơn một tháng, chưa từng cãi nhau. Tiểu Ngư chưa bao giờ làm điều gì khiến cô không vui, anh rất dịu dàng và ân cần, cẩn thận và chu đáo không muốn làm tổn thương người khác.

Tuy anh không thể nghe, nhưng điều này không cản trở anh trở thành một bạn trai ấm áp. Từng phút giây ở bên anh, Chiêm Hỉ hạnh phúc không còn gì bằng. Người tốt như thế, nếu như mẹ bắt nạt anh, Chiêm Hỉ thật sự sẽ cực kỳ tức giận!

Chiêm Kiệt thở dài: "Chẳng phải anh lùi một bước trời cao biển rộng hay sao, tính của mẹ không lẽ em không biết? Mẹ sẽ ghét cô ấy, càng sẽ bùng nổ hơn. Sau đó còn ồn ào hết cứu chữa hơn."

Chiêm Hỉ lắc đầu: "Chưa chắc đâu, quan trọng là từ lúc sớm anh đã không như thế, hiện tại tạo thành di chứng. Chị dâu đã tuyệt vọng rồi, biết rằng anh sẽ không giúp mình, nhưng chị ấy không phải là người nóng tính, vì vậy chị ấy chọn nhường nhịn mẹ. Chẳng phải mẹ vẫn thấy chị ấy càng không vừa mắt hơn sao? Vì vậy mấu chốt của vấn đề nằm ở anh."

Cô nghiêng đầu nhìn Chiêm Kiệt chằm chằm, "Anh à, thật sự anh cần xử lý tốt chuyện này, hôn nhân hai người còn cứu được. Mấy năm nay chị dâu đã trả giá cho gia đình quá nhiều, còn anh chẳng làm gì, nếu hiện tại vẫn không, thì thật sự hết cách."

Chiêm Kiệt nghĩ một lúc, đột nhiên bật cười: "Hoan Hoan, dạo này em đang có chuyện gì thế? Rất hiểu rõ chuyện tình cảm nhỉ, sao thế? Có phải đã có bạn trai rồi không?"

Chiêm Hỉ đỏ mặt, vội vàng phủ nhận: "Không có! Tốt xấu gì em cũng đã 24, anh đừng nghĩ em vẫn còn là trẻ con. Con của anh còn không thân thiết với anh nữa kìa, nếu thật sự phải ly hôn, chắc chắn Uy Uy sẽ đi theo chị dâu."

Chiêm Kiệt mất vui: "Thế thì không được! Anh phải có con trai."

Chiêm Hỉ bị chọc cười: "Ngày nào anh cũng tăng ca, Uy Uy sẽ đói chết à? Thêm nữa, chắc chắn Uy Uy sẽ không muốn ở với anh, từ nhỏ nhóc đã được chị dâu nuôi lớn."

Chiêm Kiệt bực dọc: "Em im lặng! Đừng nói chuyện này nữa, anh về sẽ xử lý."

Chiêm Hỉ im lặng, nhắm hai mắt: "Anh từ từ thông suốt đi, em ngủ một lát."

Tỉnh dậy, trở về trấn Phú Xuân, Trì Quý Lan nhìn thấy chỉ có hai người, kéo Chiêm Kiệt vào phòng nói chuyện một lúc, ra ngoài mặt hai người đều đỏ bừng bừng.

"Ly hôn với cô ta! Thì ly hôn đi! Con còn sợ cô ta sao?" Trì Quý Lan tức giận đá bàn, "ầm ầm", "Tức chết mẹ rồi! Mẹ phải gọi điện cho bà thông gia, hỏi bọn họ dạy ra cái loại con gái gì thế!"

Chiêm Hỉ cắn hạt dưa trong phòng khách trợn tròn mắt, Chiêm Kiệt buồn bực, giữ lấy cánh tay mẹ gào lên: "Mẹ đừng phiền nữa được không? Chuyện này con sẽ tự mình xử lý, con không muốn ly hôn! Mẹ đừng đi gây chuyện với Tần Phỉ và người nhà cô ấy! Là con không đúng, không phải cô ấy. Cô ấy muốn ly hôn, chứ không phải con! Mẹ phải hiểu rõ chứ! Nếu mẹ làm loạn nữa thì con ly hôn thật đấy!"

Trì Quý Lan trợn mắt nói: "Ly thì ly! Nhà là con có trước hôn nhân, cô ta không có phần, xe đứng tên con, con trai chắc chắc sẽ về với con. Con còn sợ gì chứ?"

Chiêm Kiệt trợn mắt hét lớn: "Điều con sợ hả? Con sợ không có vợ đây!"

Trì Quý Lan hừ nói: "A Kiệt, con mới 35 tuổi, hiện tại có nhiều đàn ông 35 tuổi chưa vợ đây! Con học cao, dáng dấp không kém, công việc tốt, có nhà có xe, chẳng lẽ không tìm được vợ sao? Không phải mẹ nói khoác, con tìm một đứa hơn 20 tuổi cũng không thành vấn đề!"

Chiêm Hỉ suýt chút nữa nuốt cả vỏ hạt dưa, nghĩ thầm mẹ thực sự quá tự tin, nếu để cô gả cho một người đàn ông như Chiêm Kiệt, thà rằng xuất gia làm ni cô cho rồi.

Chiêm Kiệt trong khoảng thời gian này đã tự suy nghĩ lại bản thân, bị cô em gái nhắc suốt suốt chặng đường, duy trì tỉnh táo: "Mẹ, con xin mẹ đấy, xin mẹ đừng can thiệp vào chuyện này, đừng gây hỗn loạn. Con sẽ tự mình giải quyết, con đã nói rõ ràng, con không muốn ly hôn Tần Phỉ, trong lòng con còn có cô ấy, con không muốn mất vợ, Uy Uy cũng không thể không có mẹ, mẹ hiểu không?"

Trì Quý Lan: "..."

Chiêm Hỉ nhổ vỏ hạt dưa, cảm thấy tới lúc mình ra trận rồi, đứng lên thuyết phục mẹ: "Mẹ à, anh và chị dâu cũng hơn ba mươi rồi, mẹ cũng sắp 60, còn quản bọn họ làm gì? Bớt giận đi, để anh tự xử lý, nếu ly hôn thì anh tìm đâu người vợ tốt như chị dâu chứ."

Trì Quý Lan vừa nghe đã muốn mở miệng, nhưng lần này ba Chiêm đã thốt lên: "Đã bảo bà đừng thêm phiền, có phải nghe không hiểu? Hoan Hoan nói không sai, bà cũng đã sắp 60, lo cho mình trước đi, cái gì cũng bận tâm. Sao bà không đi làm thẩm phán bên tòa án cho rồi?"

Nói rồi, ba chắp tay phía sau đi vào sân trồng rau. Trì Quý Lan tức giận vừa nhìn Chiêm Kiệt và Chiêm Hỉ, nhấc ghế lên đập: "Các người cứng cáp rồi, từng người một tạo phản, đúng không?"

Lần trước về nhà, Chiêm Hỉ tải ảnh trong điện thoại lên máy vi tính. Lúc này cô đã có rất nhiều anh của Tiểu Ngư và cả những tấm hình chụp chung ngày thường của bọn họ.

Cô gửi ảnh chụp chung vào nhóm chat "Bốn tiểu tiên nữ", chọc Diêu Dĩnh và Triệu Tình Tình gào thét.

Tấm hình không có fiLạc Tĩnh Ngữer, Chiêm Hỉ và Lạc Tĩnh Ngữ gần sát bên nhau, nền là ban công 1504 đầy màu xanh của cây cỏ, sức sống dào dạt, khuôn mặt trẻ tuổi của hai người cực kỳ phấn chấn.

Lạc Tĩnh Ngữ rất soái, kiểu tóc thoải mái trẻ trung, da trắng nõn, dáng vẻ hơi gầy nhưng khỏe mạnh, ngũ quan tinh xảo. Anh mặc áo hoodie màu xanh đen, ôm lấy mèo trắng nhỏ, ánh mắt trong trẻo, cười ấm áp.

Chiêm Hỉ cũng như thế, mái tóc đen dài xõa xuống, vươn trên áo lông màu trắng, có hơi ánh vàng dưới nắng. Cô cười rất tươi, tràn ngập ngọt ngào xuyên qua tận màn hình.

[Diêu Dĩnh]: Ôi cha!!! Hai người thật xứng đôi đấy!!!

[Triệu Tình Tình]: Ôi chết mất!!! Khi nào hai cậu kết hôn? Tớ đang chờ cục cưng của hai cậu, ừm, chắc chắc là tiểu thiên sứ cực kỳ xinh!!!

[Diêu Dĩnh]: Chờ bom nổ.

[Triệu Tình Tình]: Khi nào Hỉ Nhi sẽ dẫn chàng trai này đến gặp chúng ta đây? Tớ muốn gặp người đẹp nghiêng nước nghiêng thành đấy!

[Bánh Pudding Trứng Gà]: Được chứ (thẹn thùng)

[Diêu Dĩnh]: Chết tôi! @Triệu Tình Tình, chỉ còn hai chúng ta! Ôm nhau khóc rống!!!

[Triệu Tình Tình]: Ể, thật ra gần đây tớ cũng có chuyện! (thẹn thùng)

[La Hân Nhiên]: Hả?

[Diêu Dĩnh]: (Trời ạ) (Trời ạ)

[Diêu Dĩnh]: Tớ muốn out nhóm...

Chỉ có La Hân Nhiên biết Lạc Tĩnh Ngữ là người khiếm thính, Chiêm Hỉ chưa nói chuyện này với hai người còn lại, cảm thấy đây chưa phải lúc.

La Hân Nhiên inbox riêng với cô.

[La Hân Nhiên]: Hai người thế nào rồi?

[Bánh Pudding Trứng Gà]: Cực kỳ tốt, tốt không thể tốt hơn được!

[La Hân Nhiên]: Đã ngủ với nhau chưa?

[Bánh Pudding Trứng Gà]: ...

[Bánh Pudding Trứng Gà]: Không có!!!

[La Hân Nhiên]: Vậy thế sao có thể gọi là tốt không thể tốt hơn? Vẫn chưa thử hết mà, nếu phương diện kia không tốt, thì những ưu điểm khác đều phải loại bỏ!

[Bánh Pudding Trứng Gà]: Nấm ngồi góc tường.jpg

Một ngày không gặp, Chiêm Hỉ đã nhớ Lạc Tĩnh Ngữ.

Buổi tối, hai người không tán gẫu qua WeChat, sửa lại QQ, Chiêm Hỉ còn giấu nó trong một folder.

[Trứng Vui Vẻ]: Tiểu Ngư Tiểu Ngư, anh đang làm gì thế?

[Cá Cực Lớn]: Mới vừa tắm rửa xong.

[Trứng Vui Vẻ]: Wow! Cảnh mỹ nam tắm rửa, cho em xem đi. (đáng yêu)

Lạc Tĩnh Ngữ lập tức gửi một tấm selfie qua, anh mặc áo T-shirt trắng ngắn tay, lộ cánh tay thon dài, tay phải lau mái tóc ẩm ướt, gò má cũng hơi ửng hồng do mới tắm xong. Anh không cười, ánh mắt mê hoặc cực kỳ sâu thẳm.

Chiêm Hỉ hận không thể nhào vào màn hình để ôm chầm lấy anh.

[Trứng Vui Vẻ]: Anh ơi, em rất nhớ rất nhớ anh đấy, anh có nhớ em không? (hôn hôn)

[Cá Cực Lớn]: Nhớ em, rất muốn (hôn hôn)

[Trứng Vui Vẻ]: (cá voi)

[Trứng Vui Vẻ]: Anh xem này Tiểu Ngư! QQ có emoji cá voi đấy!

[Cá Cực Lớn]: (trứng)

[Cá Cực Lớn]: Cũng có trứng gà! (cười mỉm)

[Trứng Vui Vẻ]: (cô gái) (trứng) (trái tim) (chàng trai) (cá voi)

[Cá Cực Lớn]: (chàng trai) (cá voi) (trái tim) (cô gái) (trứng)

[Cá Cực Lớn]: (rơi nước mắt)

...

Hai bạn gà nhỏ* chơi các emoji trong QQ một lúc, cuối cùng mới nói chuyện bình thường.

(Ji: Bản gốc là 小学鸡 – chỉ những người lớn ngây thơ)

[Trứng Vui Vẻ]: Chiều mai em sẽ về, đi nhờ xe của anh trai, anh ấy sẽ đưa em về nhà.

[Cá Cực Lớn]: Em muốn ăn gì? Anh sẽ đi mua.

[Trứng Vui Vẻ]: Em muốn ăn sườn kho tiêu.

[Trứng Vui Vẻ]: Còn nữa

"Hoan Hoan". Tiếng mở khóa cửa vang lên, tuy rằng Chiêm Hỉ bị dọa hết hồn, vẫn trấn tĩnh xóa ứng dụng QQ, thuận tiện mở WeChat.

Trì Quý Lan ngồi lên mép giường của cô, mắt nhìn sang màn hình điện thoại, hỏi: "Đang chơi gì thế? Đang tán gẫu với bạn à?"

"Không ạ, con đang xem tin tức." Chiêm Hỉ đưa sang cho mẹ xem.

Trì Quý Lan không tiếp tục tò mò chuyện điện thoại của cô, hỏi: "Khi nào có tin cuộc thi?"

Chiêm Hỉ trả lời: "Tầm một tháng, cuối tháng 4."

"Con nói trong điện thoại là bình thường, nghĩa là rớt rồi sao?"

"Dạ." Chiêm Hỉ nói, "Hình như con đã trả lời sai một câu."

Trì Quý Lan thở dài: "Ồ... thôi cứ tích lũy kinh nghiệm đi, cuối năm còn mấy cuộc thi, bây giờ con cũng biết phỏng vấn là gì rồi, càng thi càng giỏi hơn."

Chiêm Hỉ chớp mắt, cô có lời muốn nói, cuối cùng đặt bên miệng vẫn không nói ra. Tháng này cô sẽ trình đơn chuyển bộ phận, không biết sau khi mẹ biết chuyện sẽ phản ứng thế nào.

Nhất định sẽ không vui, không đồng ý, vì thế Chiêm Hỉ phải tiền trảm hậu tấu, nên sẽ không nói trước.

Trì Quý Lan trò chuyện với con gái một lúc rồi hỏi cô về việc ăn uống, làm việc và nghỉ ngơi thường ngày, lần này vẻ ngoài của con gái khiến bà rất hài lòng. So với gương mặt u buồn hồi Tết, khuôn mặt Chiêm Hỉ đã hồng hào hơn, trông đẹp hơn nhiều.

"Con bây giờ được bao nhiêu kg rồi?" Trì Quý Lan nhéo cánh tay con gái, "Béo hơn một chút sao?"

"Năm mươi kg" Chiêm Hỉ hơi cao, 50kg cũng không mập lắm, Tiểu Ngư còn đòi chăm cô mập thêm chút nữa đây. Cô thấy nếu cứ để Tiểu Ngư nuôi, nhất định sẽ béo đến hạnh phúc mất.

"Rất tốt, vậy mà mẹ còn lo lắng rằng con sẽ đi ăn ngoài." Trì Quý Lan chạm vào má con gái, "Hoan Hoan, mẹ hỏi con, tại sao lần này con chỉ ở lại một đêm?",

Chiêm Hỉ nói, "Con còn phải trở về nghỉ ngơi một ngày, tảo mộ một ngày là đủ rồi, ngày mai anh sẽ đưa con về."

"Ngày một tháng năm thì sao?" Trì Quý Lan hỏi, "Cũng sắp tới 1/5 rồi."

"Còn hơn một tháng nữa." Chiêm Hỉ cười ha ha, "Công việc tháng này con rất bận, có lẽ 1/5 còn phải tăng ca, sau đó còn team building."

Trì Quý Lan hơi thất vọng: "Khi con còn ở trường đại học còn có nghỉ đông và nghỉ hè, mẹ còn gặp được con vài tháng. Bây giờ con đi làm, cả năm không gặp được mấy ngày."

Chiêm Hỉ kéo tay bà và nói: "Mẹ ơi, chúng ta đều sẽ trưởng thành. Mẹ hãy tự chăm sóc mình, ba và bà của con. Con và anh trai sẽ khỏe mạnh ở Tiền Đường. Mẹ đừng lo lắng cho con, bây giờ con có thể nấu nướng! Không ăn những món ăn ngoài đâu, mỗi ngày đều tự nấu đấy!"

"Đúng là giỏi mà." Trì Quý Lan cười, nếp nhăn hằn lên mặt, "Vẫn là con ngoan ngoãn, anh trai của con luôn khiến người ta lo lắng. Đã ba mươi tuổi, ngay cả vợ cũng không đối phó được, thậm chí dẫn đến ly hôn, mẹ nghĩ 80% Tần Phỉ có người bên ngoài."

Chiêm Hỉ vội vàng phủ nhận: "Mẹ ơi, chắc chắn chị dâu không có đâu. Anh đã khẳng định rồi, con cũng bảo đảm, mẹ đừng đoán bừa, cũng đừng nhúng tay vào chuyện bọn họ. Mâu thuẫn của hai người là do anh đã sai, mẹ đừng nói chị dâu không tốt trước mặt anh nữa. Lúc trước chỉ là chuyện nhỏ, hiện tại rất căng thẳng, mẹ để anh tự xử lý đi, chuyện này còn có thể cứu."

Trì Quý Lan thấp giọng: "Biết rồi biết rồi, giống như mẹ đi gây mâu thuẫn cho hai chúng nó vậy. Liên quan gì đến mẹ chứ?"

Chiêm Hỉ: "..."

Sau khi mẹ đi, Chiêm Hỉ ngồi đợi một lúc mới lén lút trốn vào chăn mở QQ.

[Cá Cực Lớn]: Hoan Hoan?

[Cá Cực Lớn]: Hoan Hoan? (hôn nhẹ)

[Cá Cực Lớn]: (trứng) bị mẹ bắt rồi sao?

[Trứng Vui Vẻ]: Em đây! Không bị bắt, vừa rồi nói chuyện với mẹ một chút.

[Cá Cực Lớn]: Em còn chưa nói hết, ngày mai muốn ăn gì?

[Trứng Vui Vẻ]: Món khác anh tự chọn đi, anh làm món gì cũng ngon, em thích hết!

[Trứng Vui Vẻ]: Lúc nãy em khoác lác với mẹ, nói bây giờ em không đi ăn ngoài, ngày nào cũng tự nấu ăn! Đã mập lên rồi. (xinh đẹp)

[Cá Cực Lớn]: Em không mập, còn mập nữa.

[Trứng Vui Vẻ]: (sợ hãi) không được!!!

[Cá Cực Lớn]: Mẹ em nói gì?

[Trứng Vui Vẻ]: Nói em giỏi đấy ~ (thẹn thùng)

[Cá Cực Lớn]: Em phải nói với mẹ, bạn trai của con thật giỏi!

[Trứng Vui Vẻ]: Em cũng muốn nói đấy chứ, bạn trai của con vừa tốt vừa giỏi nấu ăn!

[Cá Cực Lớn]: Hoan Hoan

[Trứng Vui Vẻ]: Dạ.

[Cá Cực Lớn]: Hôm nay anh tới nhà ông bà, anh đã nói với gia đình, anh đã có bạn gái.

[Trứng Vui Vẻ]: (nở mũi)???

[Cá Cực Lớn]: Bọn họ nói, muốn dắt em về gặp mặt ăn cơm. (toát mồ hôi)

[Trứng Vui Vẻ]: Sớm quá không? Em còn chưa chuẩn bị...

Lạc Tĩnh Ngữ nhìn tin nhắn của Chiêm Hỉ, sờ mũi, trả lời –

[Cá Cực Lớn]: Yên tâm, anh chưa đồng ý, anh nói hơi sớm.

[Trứng Vui Vẻ]: Xin lỗi Tiểu Ngư, thật sự hơi sớm.

[Cá Cực Lớn]: Không sao, do anh không tốt, ảnh của chúng ta trong hình nền của anh, bọn họ đã nhìn thấy. (mặt đen)

[Trứng Vui Vẻ]: Bọn họ nói em thế nào ạ? (lúng túng)

[Cá Cực Lớn]: Nói em rất xinh, dễ thương, nói anh xấu xí không xứng với em. (rơi nước mắt)

[Trứng Vui Vẻ]: (ôm cá) (cười ra nước mắt) Đừng nói bậy, anh còn không biết anh thế nào sao?

[Cá Cực Lớn]: Anh biết chứ, anh là một con cá rất đẹp trai! (đắc ý)

Lạc Tĩnh Ngữ trò chuyện với Chiêm Hỉ trên QQ, gửi những biểu cảm nho nhỏ, nhưng những gì anh ấy nghĩ đến là cảnh anh ấy đi tảo mộ ban ngày và ăn cơm với gia đình.

Anh đã sơ suất, màn hình khóa và màn hình nền của điện thoại di động đều là ảnh của anh và Hoan Hoan, đặt trên bàn nhà hàng và Diêm Nhã Quyên đã nhìn thấy.

Lạc Tĩnh Ngữ không còn cách nào khác đành phải thừa nhận đó là bạn gái của mình, Diêm Nhã Quyên mừng đến mức muốn vào chùa làm lễ, liền hỏi thăm tình hình của cô gái:

Người Đồng Huyện, gần Tiền Đường.

Hơn 23 tuổi, độ tuổi rất hợp!

Tốt nghiệp đại học! Ôi trời, Tiểu Ngư thật sự rất giỏi.

Nhân viên văn phòng của một công ty.

Có ba mẹ, anh trai đã kết hôn sinh con, rất tốt!

Cao 1m69, rất cao đó! Chỉ thấp hơn Tiểu Ngư nửa cái đầu, tương xứng!

Không cần nói đến gương mặt, đẹp tựa như hoa.

Mãi đến vấn đề cuối cùng, Diêm Nhã Quyên đánh thủ ngữ: [Vì sao con bé bị điếc? Bẩm sinh hay sau này?]

Lạc Hiểu Mai biết một chút, lập tức nhìn sang em trai, Lạc Tĩnh Ngữ liền ngây ngốc.

Anh nói thủ ngữ: [Cô ấy là người bình thường]

Diêm Nhã Quyên kinh ngạc, nhìn sang con rể một chút: [Vậy thì con bé tàn tật chỗ nào? Chân sao?]

Lạc Tĩnh Ngữ: [Cô ấy rất khỏe mạnh.]

Diêm Nhã Quyên nhìn chằm chằm Lạc Tĩnh Ngữ hơn nửa ngày, khua tay nói: [Tiểu Ngư, nghe mẹ này, các con không hợp.]