Cùng Bạn Trai Cũ Thành Cp Quốc Dân
Đăng vào: 12 tháng trước
Edit: windy
Xe chạy một đường rất xa, Lương Dĩ Toàn vẫn chưa tỉnh táo lại, qua một lúc lâu mới nghĩ tới gì đó, cầm di động mở Weibo ra.
Vừa mới mở ra xem quả thực bị cho lên mạng rồi, trong bảng hot search có một đề tài # Tái Tự Lương Duyên ở khê đường Lão nhai # đã đứng trong top, một cái là #Biên Tự không kịp giải thích nhanh lên xe # từ từ thăng hạng với tốc độc mắt thường khó phân biệt.
Bấm vào hai đề tài, trong đó đều là ảnh chụp với video có cả hai người.
Có ảnh chụp cận mặt, có ảnh chụp xa nhất là phía đông của phố, phía tây của phố, trên màn ảnh thấy rõ là bộ dạng chung chung “Quan tâm đó là ai cứ chụp đã rồi nói”, nhưng đại đa số không phải trong cảnh hỗn loạn mà chụp được, thì đơn giản là biến thành cảm động.
Lúc này, một tài khoản tâm tính bình tĩnh, tay nghề vững vàng đem hết tài năng đăng lên trên mạng thành đứng đầu.
Góc quay của tài khoản này hình như là trên cửa sổ lầu hai của cửa hàng nào đó, vừa lúc đỉnh đầu Biên Tự với Lương Dĩ Toàn nghiêng phía trước.
Trong video dài 30 giây, từ Biên Tự quàng qua vai Lương Dĩ Toàn kéo qua đám người chen lấn, đến đoạn tiếng thét chói tai như giết heo vang lên, sau đó tình hình không khống chế được, bảo vệ xuất hiện, cuối cùng hai người ngồi lên chiếc Bentley rời khỏi, toàn bộ hành trình được ghi lại…
@Đừng hỏi tôi tên họ chính là Lôi Phong: “Nhìn thấy hiện trường có bảo vệ với máy quay liền phát hiện có biến, chiếm cứ vị trí trước để thông báo tới tiền tuyến cho mọi người.”
“Bác chủ tốt bụng cả đời bình an!”
“Cứu mạng, chỉ 30 giây thôi đã khiến tôi cắn đến u mê, tập tuần này không thể nào đem tôi ngọt ra bệnh tiểu đường chứ?”
“Ảnh chụp oán hận cực kì ác chụp con ta đập bể khuê nữ đều đã gặp được, mẹ đây cảm thấy kiêu ngạo với giá trị nhan của các con qaq”
“Người ở hiện trường, người thật càng tuyệt, tổ tiết mục xóa ánh sáng lọc kính phong ấn vẻ đẹp lại rồi, làn da kia của Lương Dĩ Toàn, Biên Tự vai rộng eo thon chân dài kia, trong các tập căn bản không nhìn ra (tôi hận)”
“Cách chỗ tôi chỉ có một cây, bỏ lỡ rồi, rưng rưng hâm mộ chị em ở hiện trường T^T”
“Hiểu cho tâm tình các vị, nhưng đầu tiên vẫn phải an toàn, cẩn thận tạo ra sự cố.”
“Đúng, mọi người cắn CP lý tính (dbq là tôi đứng nói chuyện không đau thắt lưng, tôi chỉ thấy hình như nữ thần nhà tôi bị dọa rồi)”
“Biên Tự: Bạn nghĩ rằng tôi và nhà tôi không bị dọa sao? Đây là lần đầu tiên tôi lớn như vậy mà kéo nhà tôi tới ghế sau Bentley đấy.”
“@Tổ tiết mục, ra đây ăn đánh! Tái Tự Lương Duyên của chúng tôi đã có độ quốc dân, không phải có thể tùy tiện xuất hiện ở nơi công cộng đâu, làm phiền tính toán lại!”
Dưới bình luận này, có người đính kèm bài viết trang chủ tổ tiết mục vừa mới đăng giải thích: “Đối với rối loạn xảy ra vào buổi sáng hôm nay ở khê đường Lão nhai, chúng tôi thật sự xin lỗi.
Bởi vì trước đó năm phút đã ghi hình xong, lúc ấy đội bảo vệ vừa mới rời khỏi đầu phố, không có người đi theo bên cạnh hai vị khách mới, là tổ quay phim với bảo vệ rời đi mới xuất hiện tình huống như vậy.
May mà hiện trường cũng không có ai bị thương, cảm ơn đội bảo vệ đã tới duy trì trật tự, bảo đảm khách mời và du khách an toàn, chúng tôi nhất định sẽ chấp nhận giáo huấn, lúc này thật sự xin lỗi!”
Lương Dĩ Toàn nghiêm túc nhìn bình luận này, bỗng nhiên cảm giác bên cạnh có người nhích lại gần: “Điện thoại chơi vui sao?”
“…” Lương Dĩ Toàn đưa điện thoại qua cho Biên Tự xem, “Em đang xem cái này, hiệu xuất xử lý tình huống của tổ tiết mục quá cao, xin lỗi cũng rất thành khẩn.”
Biên Cạnh đọc nhanh như gió quét qua vài lần, cười nhạo một tiếng: “Một đám người tinh.”
“Hử?”
Biên Tự dùng tay chỉ đoạn thứ hai, bình luận : “Nói lời xin lỗi cũng như một đá ném hai chim, không cần quá cảm động.”
Lương Dĩ Toàn nghe lời này, kéo xuống bình luận bên dưới: “Khoanh trọng điểm: Bởi vì trước đó năm phút đã ghi hình xong.
Cho nên Biên Tự nắm lấy vai Lương Dĩ Toàn không phải hiệu quả tiết mục, là riêng về sau! Hai người này sẽ không phải là lén thành rồi chứ? Chị em ta khóc thôi!”
Lương Dĩ Toàn: “…”
***
Xe đến Nam Giao vừa vặn là giờ cơm trưa.
Lương Dĩ Toàn với Biên Tự ở Lão nhai đã ăn qua mấy món, bụng cũng không đói, nhưng Tào Quế Trân thấy Biên Tự đưa Lương Dĩ Toàn tới thăm bà, nhớ tới hai lần trước không chiêu đãi anh tốt, lúc này nhất quyết phải giữ anh lại ăn bữa cơm.
Lương Dĩ Toàn muốn nói Biên Tự ăn không nổi cơm rau dưa, lại sợ bà ngoại nghe xong tổn thương, đành phải nháy nháy mắt mấy cái với Biên Tự ngồi ở ghế sau Bentley, ám chỉ anh mau kiếm cớ rời khỏi.
Không nghĩ tới Biên Tự lại nói ngược lại với cô, cứ như vậy xuống xe vào cửa khu.
Tào Quế Trân cao hứng nói muốn đi chợ mua thêm vài món ăn.
Lương Dĩ Toàn khẩn trương giữ chặt bà ngoại: “Không cần bà ngoại,” cô nhìn nhìn Biên Tự, nhỏ giọng hỏi, “Anh thật muốn ở lại ăn cơm?”
Biên Tự nhướn mày: “Không chào đón?”
Tào Quế Trân vỗ nhẹ nhẹ mu bàn tay Lương Dĩ Toàn: “Sao lại nói thế với Tiểu Tự chứ.”
Lương Dĩ Toàn nghẹn lời.
Cách gọi này nghe một lần là không tự nhiên một lần.
Lương Dĩ Toàn bĩu môi giải thích với bà ngoại: “Con chỉ là nghĩ, nếu anh ấy ở lại ăn cơm thì không xào rau, ăn thịt tươi với vằn thắn là được, bọn con mới từ Lão nhai mua về, vốn muốn bỏ vào trong tủ lạnh để sáng sớm mai ăn.”
“Vậy thì ăn cái này, vằn thằn khê đường rất ngon, bà đi làm cho hai đứa.”
“Bà ngoại cứ nghỉ ngơi, cháu đi làm.”
Tào Quế Trân lắc đầu: “Giờ thân thể bà ngoại tốt rồi, không cần nghỉ! Con đưa Tiểu Tự tới trước ngồi một chút, lập tức xong ngay.”
Lương Dĩ Toàn cũng không kiên trì nữa.
Bà giống một mình đã lâu, cảm thấy con cái không cần mình, có đôi khi không làm gì trong lòng lại không thoải mái, để cho bà thái rau, dọn dẹp vệ sinh, sau đó khen ngợi bà một cái, bà sẽ vui vẻ.
Lương Dĩ Toàn đưa Biên Tự mời vào cửa, liếc mắt nhìn trong phòng có mấy thùng gỗ kiểu cũ đang mở, ghé vào phòng bếp hỏi: “Bà ngoại, mấy thùng không này sao lại ở trong này?”
“A…,” Tào Quế Trân nhìn ra, “Bà ngoại quên nói với con, máy giặt ở lầu ba rỉ nước, rớt xuống phòng để đồ lầu hai, cũng không biết rỉ bao lâu rồi, làm mấy thùng kia thấm ướt hết.
Vừa vặn hôm qua cháu trai bà Phương qua thăm bà ấy, liền giúp bà chuyển xuống sân phơi nắng, nay còn mấy cái chưa khô, buổi sáng trời mưa ẩm nặng, bà còn chưa bỏ ra.”
“Vậy máy giặt rỉ nước đã sửa chưa?”
“Yên tâm, gọi người tới sửa rồi.”
Lương Dĩ Toàn nhìn trời ở bên ngoài, thấy mặt trời đã ló ra, cúi đầu liền đi di chuyển thùng đồ.
Biên Tự ngăn cô lại, ghé mắt nhìn cô: “Lương Dĩ Toàn, khá lắm, nữ chiến sĩ?”
Lương Dĩ Toàn nhìn nhìn anh: “Anh đó đàn ông có tay đặc biệt tự phụ?”
Biên Tự dò xét cô, khom người chuyển thùng đồ ra bên ngoài.
Lương Dĩ Toàn nhìn bóng lưng của anh cong cong khóe miệng, chợt nghe điện thoại treo tường phía phòng khách vang lên.
Cô bước nhanh qua, nhận điện thoại: “Alo.”
Trong tai nghe trầm mặc một chút.
Điện thoại treo tường kiểu cũ không có động tĩnh, Lương Dĩ Toàn thử thăm dò “alo” một tiếng.
Trong tai nghe lúc này mới truyền đến tiếng người: “Tiểu Toàn, là mẹ.”
Lương Dĩ Toàn nghẹn ngào ở đầu bên này.
Từ lần trước tan rã không vui ở bệnh viện kia, cô với mẹ vẫn lòng dạ biết rõ, lại ai cũng không chọc thủng trạng thái rùng mình kia, còn chưa nói với nhau một câu nào.
Lương Dĩ Toàn lấy lại bình tĩnh, như không có việc gì nói: “Ừm, mẹ, hôm nay con ở nhà bà ngoại.”
Lương Cầm đầu bên kia cũng như không có việc gì cười một tiếng: “Mẹ không thể về nhiều, con ở Nam Hoài, chiếu cố bà ngoại nhiều vào…”
Lương Dĩ Toàn vừa muốn đáp lại “Vâng”, chợt nghe tiếng bà ngoại từ phòng bếp truyền ra: “Ai da Tiểu Tự, bảo cháu ở lại ăn cơm không phải bảo làm việc, sao còn giúp bà chuyển thùng đồ chứ!”
Lương Dĩ Toàn theo bản năng cứng người trước điện thoại, lúc đang khẩn trương nghĩ xem tiếng này có truyền đến trong tai Lương Cầm hay không, đầu kia đã vang lên câu hỏi: “Có khách ở nhà?”
Phía trước cửa, Biên Tự nhìn thấy sắc mặt Lương Dĩ Toàn không dễ nhìn, chỉ chỉ điện thoại với Tào Quế Trân ở phòng bếp.
Tào Quế Trân mới chỉ nhìn thấy Biên Tự bận rộng, không chú ý Lương Dĩ Toàn đang nghe điện thoại, xoa xoa tay lên tạp dề đi ra ngoài.
Lương Dĩ Toàn khoát tay với bà ngoại, ý bảo không có việc gì, cầm ống nghe xoay người sang chỗ khác, đáp: “Vâng.”
Biên Tự lưu luyến Lương Dĩ Toàn đã truyền huyên náo trên mạng, cho dù Lương Cầm không quan tâm tới trên mạng, muốn thông qua hiểu biết để hỏi thăm tên tuổi và thân phận của Biên Tự cũng rất dễ dàng.
Một câu “Tiểu Tự”, lại thêm một tiếng “Vâng” lo lắng của Lương Dĩ Toàn, đã đủ cho Lương Cầm biết được khách là ai, và vị khách này với Lương Dĩ Toàn đã tiến triển đến đâu rồi.
Tiếng Lương Cầm nhàn nhạt truyền vào trong lỗ tai Lương Dĩ Toàn: “Lần trước những lời mẹ nói với con, con một câu cũng không nghe được.”
Lương Dĩ Toàn trầm mặc.
Biên Tự đặt thùng đồ xuống, cau mày tiến lên, tay muốn lấy ống nghe.
Lương Dĩ Toàn tránh tay anh ra, lắc lắc đầu với anh.
“Tiểu Toàn, mẹ lại nhắc lại một lần nữa với con, mẹ là người từng trải, cũng đã từng trẻ rồi, hiểu được thanh niên các con tâm tư mạnh mẽ, cho nên mới càng muốn nói cho con biết đừng đi nhầm đường.
Con phải suy nghĩ rõ ràng, cảm giác tươi mới lúc yêu đương với tiền đồ của con cái nào quan trọng hơn, người đàn ông kia sẽ hủy hoại con…”
“Mẹ…” Lương Dĩ Toàn đột nghiên ngắt lời Lương Cầm, “Anh ấy không phải ‘Người đàn ông kia’.”
Biên Tự nhìn cô ánh mắt hơi hơi lóe lên.
Đầu bên kia điện thoại, lần đầu tiên trong đời Lương Cầm bị Lương Dĩ Toàn cãi lại, ngớ ra một hồi lâu mới nói tiếp: “Tiểu Toàn, con vì một người đàn ông, đến cả lúc mẹ nói chuyện cũng có thể ngắt lời.”
Lương Dĩ Toàn nhìn Biên Tự ở bên cạnh một cái, hít sâu một hơi: “Con không phải vì anh ấy, con là vì bản thân con, con cũng không cảm thấy tiền đồ không quan trọng, con chỉ không hiểu vì cái gì ở trong mắt mẹ, yêu đương với ba lê chỉ có thể chọn một.”
Lương Cầm im lặng không nói chuyện.
“Mẹ, nếu mẹ không thể chứng minh đạo lý này đúng, con đây chứng minh nó là sai.” Lương Dĩ Toàn cúi mắt xuống, “Tháng mười hai năm ngoái, vào lúc mẹ không hề biết, con đã bắt đầu yêu đương rồi.”
Bàn tay buông xuống ở bên người của Biên Tự từ từ nắm lại.
Lương Dĩ Toàn trừng mắt nhìn, ngừng một lát trong hốc mắt đã bắt đầu nóng lên, nói tiếp: “Một năm qua, con không bởi vì yêu đương mà bỏ xuống bất cứ lớp học hay buổi huấn luyện nào, ngược lại giáo viên nói với con, bình cảnh con mắc kẹt rất nhiều năm cuối cùng đã đột phá, hiện tại con có cơ hội tranh diễn viên chính rồi.”
Không biết có phải do không thể tiêu hóa lời ngoài dự đoán này của Lương Dĩ Toàn hay không, Lương Cầm chậm chạp không mở miệng.
Tay Lương Dĩ Toàn nắm ống nghe thật chặt, ánh mắt nhìn Biên Tự.
Nhớ tới anh nói, trên thế giới này có lẽ căn bản không tồn tại cái gọi là chuyện đúng đắn, cho nên làm chuyện mà mình muốn làm.
Nhớ tới anh nói, một cá thể độc lập có một trăm cách thoát khỏi nhà giam, điều kiện đầu tiên là cô ấy phải xác định, cho dù ai tới, cho dù xảy ra cái gì, cũng không được thỏa hiệp trở lại con thuyền kia.
Lương Dĩ Toàn từ từ thở dài một hơi: “Mẹ, con nhảy ba lê nhiều năm như vậy, chuyện ba lê một mực nghe lời mẹ, không phải vì con là nghe lời máy móc, mà là vì giấc mơ của mẹ cũng vừa vặn là giấc mơ của con.
Nhưng ở những chuyện khác xảy ra ở thời điểm khác nhau, con có suy nghĩ riêng của mình.
Hôm nay không phải con với mẹ tranh cãi chuyện con có thể yêu đương hay không, mà là muốn nói cho mẹ biết, con là một người độc lập, con muốn…” Lương Dĩ Toàn lắc đầu, nhắm chặt mắt, “Con muốn quyết định cuộc đời của chính mình.”
Trong tai nghe vang lên tiếng cùm cụp, tràng “tút tút tút” vang lên… Lương Cầm cúp điện thoại.
Lương Dĩ Toàn chưa từng nói nhiều như vậy với mẹ lần nào, lại còn là nhiều lời ngỗ nghịch như vậy, trong tiếng tút tút ánh mắt ngây ngóc nhìn tường trắng trước mặt.
Có một bàn tay cầm lấy ống nghe trong tay cô, treo nó về chỗ cũ.
Lương Dĩ Toàn ngẩng đầu lên nhìn về phía Biên Tự.
Biên Tự cúi mắt cười: “Lương Dĩ Toàn, khá lắm, nữ chiến sĩ.”
Lương Dĩ Toàn nhíu mày lại cúi đầu: “Đừng trêu chọc em…”
Biên Tự dơ tay đỡ ót cô hướng vào trong lòng: “Không trêu chọc em, bạn…” Anh nói được một nửa ngừng lại, thở dài, “Bạn trai cũ kiêu ngạo về em.”.