Đăng vào: 12 tháng trước
Từ trong nước bay tới Pháp mất khoảng mười tiếng đồng hồ, Ôn Noãn phiên dịch tài liệu xong, ngẩn người nhìn khung cảnh trắng xóa ngoài cửa sổ.
Sau đó, cô ngủ thiếp đi, mơ hồ nghe âm thanh: "...!Máy bay sắp hạ cánh, nhiệt độ mặt đất là 16 độ C, 16 giờ chiều giờ địa phương..."
Sau khi máy bay hạ cánh, ra khỏi sân bay đã có mấy chiếc xe công vụ màu đen chờ ở ven đường.
Ôn Noãn và nhân viên đi cùng một chiếc xe đến khách sạn.
Nhân viên ở đây có người Trung Quốc, vì vậy tất cả mọi thứ không cần Ôn Noãn làm, cô chỉ chịu trách nhiệm phiên dịch hội nghị.
Sau khi đến khách sạn, cô ngồi ở sảnh quẹt điện thoại một lúc, báo bình an với cha mẹ, sau đó thẻ phòng được đưa đến tay cô.
Cô nhận ra cô ở một mình, phòng...!loại phòng sang trọng?.
Lúc đi thang máy lên lầu, trong lòng cô thấp thỏm, không phải là ở cùng tầng với Kỷ Lâm Thâm chứ?
Cô không muốn mỗi ngày sáng sớm đều gặp anh, nếu như có thể, cô hy vọng ngoại trừ nơi làm việc ra, thời gian còn lại ngay cả một sợi tóc của anh cô cũng không muốn thấy.
Nghĩ tới đây, cô nhìn nữ nhân viên đứng bên cạnh, uyển chuyển tìm hiểu một chút: "Xin hỏi, chúng ta đều ở cùng tầng đúng không? "
"Đúng vậy, tầng VIP." nữ hân viên kia tự hào "Công ty chúng ta rất hào phóng, đãi ngộ rất tốt.
"
Cô ấy giới thiệu mười mấy người trong thang máy, có người đến từ trong nước, cũng có người Pháp.
"Vậy...!Những người khác cũng vậy sao? "
"Những người khác?" Đâu còn ai khác...!À, sếp không ở cùng tầng với chúng ta, tổ hội nghị đặc biệt dành phòng trên tầng cao nhất cho sếp.
Trợ lý Trần cũng đi theo.
"
Ôn Noãn gật gật đầu, lúc này mới yên tâm.
Cô ấy hình như biết rất nhiều, miệng không đóng được, kiêu ngạo tiếp tục nói: "Bởi vì hội nghị đặc biệt mời Kỷ tổng tới, làm sao cho ngài ấy ở phòng bình thường được.
"
"Khách mời đặc biệt?" Có người hỏi.
"Đúng vậy, bởi vì ngài ấy nghiên cứu thiết kế hệ thống nhận dạng soppy, được cấp bằng sáng chế đầu tiên trên thế giới, muốn làm thiết bị thông minh thì phải cần công nghệ đó, cho nên có rất nhiều công ty đều nhìn chằm vào, muốn tiến lên hợp tác.
Rất nhiều nhà doanh nghiệp nghe nói Kỷ tổng đến tham gia nên cũng đến, cho nên ban tổ chức đương nhiên phải tiếp đãi chu đáo.
Nghe nói trước đó một tháng đã đem căn phòng có vị trí tốt nhất đặt cho..."
Ôn Noãn yên lặng lắng nghe, không nói một lời.
Những thứ khác cô không quan tâm, dù sao không phải cùng tầng với cô là tốt rồi...
Nhưng những người khác trong thang máy rất quan tâm:
"Bất quá, ngài ấy nên đàm phán giá tốt đi, cứ bán đi là được rồi."
"Nếu vậy công ty chúng ta sẽ không phát triển thành như bây giờ."
"Đúng vậy, không biết ngài ấy khởi nghiệp thế nào."
Đột nhiên, một đồng nghiệp bất thình lình quay sang nhìn cô: "Ôn tiểu thư, cô là phiên dịch viên đi cùng Kỷ tổng đúng không?" "
"Vâng."
"Vậy cô hẳn là đã gặp qua ngài ấy bàn chuyện làm ăn rồi, có phải rất mưu lược hay không?"
Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người đều hướng tới, trên mặt lộ ra tò mò cùng sùng bái, chờ đợi câu trả lời của cô.
"Đinh" một tiếng, thang máy lên tới tầng 17.
Ôn Noãn cất bước đi ra ngoài, thản nhiên thuận miệng ứng phó một câu: "Như trình độ lái xe của ngài ấy "
Đi lòng vòng.
Lời vừa nói ra, xung quanh yên tĩnh.
Ôn Noãn quay đầu lại nhìn, thấy tất cả mọi người đều sững sờ tại chỗ, không bước ra thang máy mà đồng loạt nhìn cô.
Đồng nghiệp: "À, không ai trong chúng tôi được ngồi xe sếp lái cả" "
"......"
——
Ôn Noãn vất vả lắm mới ứng phó được mấy người trong thang máy, rốt cục cũng vào được phòng.
Phòng cao cấp hơn cô tưởng tượng, trong phòng trang bị đầy đủ tiện nghi, giường lớn rộng mềm mại.
Bên ngoài đối diện với đường phố phồn hoa, xa xa còn nhìn thấy tháp Eiffel, cảnh đêm hẳn là tuyệt nhất.
Bất quá giờ phút này, cô không có tâm tình thưởng thức phong cảnh.
Dọn dẹp hành lý, lấy máy tính cùng tư liệu ra, dự định cất sang một bên.
Ngày mai là hội nghị chính thức, mặc kệ ân oán cá nhân ra sao, đây là công việc của cô, cô phải thực hiện nghiêm túc.
Bởi vì trên máy bay không ngủ được nhiều, buổi tối đêm nay cô ngủ rất ngon.
Vừa tỉnh lại thì trời đã sáng, cô vội vàng đứng lên rửa mặt, chuẩn bị đi tới hội trường.
Hội nghị quốc tế công nghệ trí tuệ nhân tạo được đặt tại tầng 15 và 16 của khách sạn, ban tổ chức vô cùng rộng rãi bao trọn hai tầng để sử dụng cho hội nghị.
Chưa tới tám giờ, Ôn Noãn đã đến hội trường.
Cô đến văn phòng ký tên, nhận thẻ công tác, đứng ở cổng hội trường chờ đợi.
Qua gần bốn mươi phút, cô nhìn Kỷ Lâm Thâm từ hành lang đang đi tới.
Bên cạnh anh có ba bốn vị nhân viên đi theo, anh chỉ mang theo trợ lý của mình, còn lại đều là nhân viên phục vụ bên hội nghị an bài.
Kỷ Lâm Thâm trầm ổn đi phía trước, tầm mắt lướt qua người cô, không nói một lời.
Cô bình tĩnh, chủ động đi qua.
"Kỷ tổng, sớm."
Ôn Noãn chào hỏi, tầm mắt không nhìn anh, mà lướt qua đầu vai anh nhìn vào phía trước.
Tư thái đúng đắn lễ phép, nhìn không ra điều gì khác thường, nhưng không hề có cảm xúc.
Anh ngược lại nhìn cô một hồi lâu, ngữ điệu chậm rãi đáp lại: "Cô Ôn, sớm.
"
Hai người đứng đối diện nhau, hơi thở đã bắt đầu dồn dập, nhưng vẻ ngoài vẫn bình tĩnh
Anh tiếp tục đi vào trong hội trường, cô đi theo bên cạnh anh.
Tất cả nhân viên còn lại đều dừng lại trước cửa.
Theo quy định, họ không thể đi theo, bởi vì có hạn chế nhân sự nghiêm ngặt.
Đi vào trong vài bước, bên cạnh Kỷ Lâm Thâm chỉ còn lại Ôn Noãn.
Anh bỗng nhiên dừng bước, xoay người nhìn về phía cô.
Gương mặt vô cảm, lộ ra tia ẩn nhẫn không dễ phát giác.
"Tôi khuyên cô khống chế cảm xúc của mình " Ở một góc tạm thời không có người đi ngang qua, anh cúi đầu xuống, hơi thở ấm nóng lướt qua bên tai cô.
Cô không đáp, nghiêng mặt qua, môi mím chặt, hai tay bóp lòng bàn tay.
Cô mặc bộ vest chuyên nghiệp, chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt, trên ngực đeo thẻ công tác, trên thẻ là ảnh chụp, tên tuổi, chức vụ ghi rõ ràng.
Kỷ Lâm Thâm dùng ngón tay nhấc sợi dây treo trên cổ cô, ngón tay trượt xuống dưới, cầm thẻ công tác lên nhìn, thản nhiên nói: "Cô phải hiểu, cho dù cô có chán ghét tôi đến đâu, cũng không thể không phục vụ tôi.
"
Ôn Noãn kéo sợi dây ra sau, giật tấm thẻ từ tay anh xuống.
Anh đứng thẳng dậy, rũ mắt nhìn cô.
Anh còn đang muốn nói tiếp nhưng bị thanh âm phía sau cắt ngang.
"Kỷ tổng."
Hai người theo bản năng nhìn về phía sau, có người đi tới.
Ôn Noãn nhận ra đây chính là vị mà cô mang đi tàu điện ngầm, Dumas tiên sinh.
Cô nhìn vào thẻ công tác của đối phương, lúc này mới biết hóa ra ông chính là chủ tịch hội nghị
Dumas thấy Kỷ Lâm Thâm, vội vàng bước đến chào hỏi anh.
Bên cạnh ông ta là phiên dịch viên nam người Trung Quốc.
"Kỷ tổng, cám ơn ngài đến thưởng thức." Dumas rất nhiệt tình, người còn chưa đi tới, hai tay đã duỗi ra.
Ôn Noãn thu liễm thần sắc, sau khi đối phương mở miệng nói chuyện, dùng ngữ điệu chuyên nghiệp phiên dịch cho anh.
Kỷ Lâm Thâm đáp lại lời chào hỏi của ông, khóe mắt thỉnh thoảng dời về phía cô, mơ hồ tràn ngập trêu chọc.
Cô coi như không thấy.
Sau khi Dumas chào hỏi Kỷ Lâm Thâm, hiển nhiên cũng nhận ra cô, quay đầu cười rộ lên với cô.
"Chào Ôn tiểu thư, cô còn nhớ tôi không?"
Cô nở nụ cười: "Tất nhiên rồi, xin chào ngài Dumas.
"
Ông Dumas dễ gần, bày ra biểu hiện áy náy: "Nghe nói hôm đó trở về cô bị khiển trách, tôi thật lòng xin lỗi.
"
Cô xua tay, không có vấn đề gì
Hai người tán gẫu hai câu, cô không phiên dịch cho anh, anh đứng một bên, vẻ mặt không sốt ruột, im lặng chờ hai người bọn họ nói chuyện.
Nhưng Dumas lo lắng đến thân phận của anh không bơ anh quá lâu, quay đầu nói chuyện với anh.
Chương trình buổi sáng rất đơn giản, sau khi đại diện ban tổ chức và hai ba khách mời phát biểu, gần 11 giờ đã kết thúc.
Bữa trưa là buffet.
Ôn Noãn cầm đĩa đứng trước bàn ăn, nhìn lướt qua một vòng, đem một miếng cá hồi kẹp vào bỏ vô đĩa.
Cô thoáng thấy anh đứng cách đó không xa, trong tay cầm đĩa, đang ứng phó với một đám người chủ động đến nói chuyện.
Cô không muốn cách anh quá gần, không chọn món ăn nữa, rời đi.
Càng đi càng xa, dứt khoát đến chỗ xa nhất đại sảnh.
Trang trí nơi này so với bên kia càng tinh mỹ hơn, độ sáng đèn được điều chỉnh vừa vặn, tôn thêm phong cách yên tĩnh trang nhã
Ôn Noãn đi tới trước một quầy bar mở, khu vực này chuyên làm phần ăn tinh xảo hơn.
Sau mặt bàn đá cẩm thạch có các đầu bếp chịu trách nhiệm chế biến các món ăn tại chỗ.
Có một người đàn ông đang chờ phía trước cô.
Cô đứng phía sau xếp hàng, chờ người đàn ông phía trước bưng đĩa đi, cô nói với đầu bếp bên trong: "Xin chào, một phần mousse nấm gan bò." "
Đầu bếp trả lời cô một cách lịch sự, ra hiệu cho cô nhìn cái máy bên cạnh: "Ok, xin vui lòng quẹt thẻ ở đây." "
Cô sửng sốt, lúc này mới nhìn thấy trên quầy bar còn có một cái hộp đen.
Màn hình màu đen có sọc led màu xanh nhạt, rất cao cấp, nhưng cô không biết đây là gì.
Đầu bếp nhìn dáng vẻ của cô, thấy lạ nhưng không trách, thiện ý nhắc nhở: "Xin lỗi cô, chúng tôi cần thẻ đen của khách hàng VIP mới có thể gọi đồ ăn.
"
Nghe xong, cô mới phản ứng lại thì ra mình lạc khu.
Cô biết khách sạn như vậy đều có phân vùng dịch vụ chuyên dụng, vừa rồi vì trốn Kỷ Lâm Thâm, không hiểu sao đi tới khu vực ăn uống của khách hàng VIP.
Hiển nhiên cô không thuộc loại người hưởng thụ dịch vụ độc quyền này.
Khuôn mặt cô đỏ lên, xấu hổ, định muốn giải thích.
Đột nhiên, bên cạnh truyền đến tiếng "tích".
Cô quay đầu, nhìn bàn tay cầm thẻ của Kỷ Lâm Thâm đang quẹt cái hộp đen kia.
Anh tự nhiên gật đầu với đầu bếp vừa rồi nói chuyện với cô.
Đầu bếp lập tức hiểu được, đáp một tiếng, rồi vùi đầu chuẩn bị.
Trong quầy bar truyền ra âm thanh nấu nướng.
Một món ăn được nấu khoảng mười phút, cô không thể rời đi, chỉ có thể đứng tại chỗ.
Anh đứng bên cạnh, đầu ngón tay khảy thẻ đen "lạch cạch" có tiết tấu trên nền đá cẩm thạch.
"Không nói cảm ơn với tôi?"
"Phần đó anh ăn đi, tôi không muốn ăn.
"
Nói xong cô xoay người muốn đi, nhưng cổ tay bị anh bắt được kéo trở về.
Thân hình cô ổn định, ngay cả cá hồi trên đĩa cũng không rơi xuống.
Cô biết anh cố ý đi theo tới đây, khẳng định không dễ dàng tha cho cô.
Cô chỉ thử thôi.
"Tại sao bị khiển trách?" Anh buông tay ra, mở miệng hỏi câu này.
Cô đặt đĩa lên bàn, ngẩng đầu nhìn anh: "Khiển trách cái gì? "
"Lúc nãy Dumas nói."
Không ngờ anh lại tò mò chuyện này.
Cho nên mới tới đây hỏi?
Cô giải thích ngắn gọn vài câu.
Cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ bị giáo huấn mà thôi, trong công việc không nên tùy tiện giúp người khác.
Tuy cô chỉ nói một câu, nhưng anh đã hiểu được chuyện gì xảy ra, cười lạnh một tiếng "Trong công việc nào có người tốt như vậy.
"
Cô không tiếp lời, anh cũng không phải là người tốt!
———————-
Spoil ep 17:
Anh không hôn xuống, đôi môi vẫn chưa chạm vào nhau, tựa như chỉ cách một lớp màng mỏng vô hình, chạm vào liền vỡ.
Ôn Noãn cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo của anh, trộn lẫn mùi thuốc lá nhàn nhạt.
Quanh quẩn cô, thiêu đốt cô.
Anh không có ý định buông ra.
Cô không cử động được chút nào, chỉ được bao phủ dưới bóng dáng của anh, chịu đựng cảm giác áp bách đang dần thắt lại.
Hai người cứ như vậy tranh đấu.
Một hồi giao chiến, giữa môi và răng không nhúc nhích chút nào, rõ ràng không đụng phải, nhưng mỗi một tấc môi đều giống như bị anh chiếm hết tiện nghi.
Đột nhiên, Ôn Noãn không phản kháng, ngược lại khẽ ngẩng đầu lên, nghênh đón.
Kỷ Lâm Thâm còn chưa kịp phản ứng lại sự chủ động đột ngột của cô, bỗng dưng cảm giác một trận đau đớn, sau đó tràn ngập mùi máu tươi.
Đầu anh theo bản năng ngửa ra sau một chút.
Có tơ máu chảy ra, trên đôi môi mỏng đỏ tươi.
Bị cô cắn..