Post on: 11 tháng ago
Tôn Yên Thần nhắm mắt dưỡng thần sâu kín mở miệng, không có nghe ra tức giận
"Tiếp đi"
Hạo Dương cũng chỉ cun cút làm theo
"Sau đó, Linh Linh vừa là người yêu của anh vừa là người yêu của tôi, tưởng rằng cứ như thế mà cô ấy sẽ trở thành Tôn phu nhân còn tôi thì vẫn sẽ được hưởng lợi, nhưng!.
"
Nói tới đây Hạo Dương nuốt một ngụm nước bột, hít sâu một cái mới nói tiếp
"nhưng trước ngày cưới Linh Linh lại phát hiện ra có thai với tôi, mà anh chưa lần nào chạm vào cô ấy nên anh chắc chắn sẽ không tin đó là con của anh, nên,
nên tôi và cô ấy mới bày mưu đẩy Phương Tiểu Anh ra chịu trận, nói cô ta ép Linh Linh rời đi,
nhưng thật ra là bọn tôi đi ra nước ngoài âm thầm phá thai, rồi không dám về liền sợ anh phát giác với cũng không có tiền để về, bây giờ trở về cô ấy muốn làm Tôn phu nhân, nên muốn có thai, mới cùng tôi lên kế hoạch, ăn ốc rồi bắt anh đổ vỏ khiến anh cưới cô ấy"
Nghe hết câu truyện kịch tính này Tôn Yên Thần gân xanh đầy trán, khuôn mặt đỏ bừng tức giận, tay nắm thành đấm nghe ra tiếng xương cốt kêu lộp cộp,
Cả phòng chìm trong sát khi của anh không ai dám lên tiếng, anh bây giờ như quả bom nổ chậm vậy chạm là nổ,
Dương Hiển đứng một góc từ nảy đến giờ nghe được hết thảy vô thức nhìn lên đầu Tôn Yên Thần, choa, một thảo nguyên xanh mướt trên đó nha,
có thể nuôi mấy trang trại rồi, cái nón xanh này đội lên đầu anh, anh còn chịu không nổi huống hồ là Tôn Yên Thần, chật chật lần này tên Hạo Dương này và Phương Linh Linh chết chắc rồi.
Tôn Yên Thần ánh mắt giết người nhìn Hạo Dương, âm lãnh lên tiếng
"Mang hắn đi, xử lý cho sạch sẽ chút"
Hai tên về sĩ tiến lại cầm hắn lôi đi
Hạo Dương sợ hãi thảm thiết cầu xin Tôn Yên Thần,
"Tôi xin anh, là do tôi nhất thời ngu muội, đừng, đừng mà, aaaaa! "
nhưng ngay cả nhìn hắn, anh cũng không muốn nhìn, hắn càng ngày càng bị lôi ra xa cuối cùng mất dạng chỉ còn tiếng la hét thảm khốc.
Phương Linh Linh chứng kiến một màng này tay chân cô ta run cầm cập, mồ hôi lạnh đổ đầy đầu, cúi gầm mặt cầu nguyện trong lòng
Tôn Yên Thần tiếng đến chỗ cô ta, anh đang cố gắng kiềm nén hết sức có thể, ngồi xuống nhìn vào cô ta, lạnh lùng chất vấn
"Những cái trước đây, ép rời đi, cưỡng hiếp đều là do cô bày mưu, đổ lỗi cho Tiểu Anh?"
Phương Linh Linh biết không giấu được nữa chỉ có thể khóc lóc cầu xin
"Thần, vì em yêu anh thôi, không phải anh cũng yêu em sao, tha thứ cho em lần này chúng ta làm lại nha"
Tôn Yên Thần không nói gì, may thay cho cô anh là một người trọng ân, cố gắng điều chỉnh hơi thở nếu không anh không chắc sẽ một đấm, đấm nát hộp sọ cùng khuôn mặt giả tạo này của cô ta,
"Trả đây" Tôn Yên Thần xòe tay ra trước mắt Phương Linh Linh cứng ngắt nói ra hai từ này
Phương Linh Linh đang sợ hãi nghe câu này cô ta liền khó hiểu, có phải bắt cô trả cái mạng này không, nổi sợ hãi trong cô càng tăng lên run rẩy hỏi lại anh
"Trả, trả cái gì?"
"Dây chuyền" Tôn Yên Thần nhấn mạnh hai chữ này, anh mất kiên nhẫn, bây giờ cô ta còn giả ngu?
năm xưa anh không nói anh tìm cô ta vì sợi dây chuyền vì anh muốn dùng tình cảm chân thành yêu nhau chứ không phải là kẻ ban ơn và kẻ nhận ơn,
không ngờ bây giờ cái người anh cho là ân nhân, người anh muốn trả ơn lại là một người độc ác như thế, không còn xứng với dây chuyền gia truyền của anh.
"Dây chuyền gì chứ?" Phương Linh Linh nghe tới cái này càng khó hiểu, anh là yêu xong đòi lại quà sao? mấy cái dây chuyền trước kia anh tặng cô đều để ở nhà không có đem theo đến đây
Tôn Yên Thần tức giận, nắm đầu cô ta kéo lên lộ ra cái cổ, trên đó có sợi dây chuyền anh từng tặng
"Bặt" anh kéo một cái nó liền sứt ra, để lại trên cô Phương Linh Linh một vệt rớm máu,
thống khổ kêu lên "A" một tiếng, cô ta nhìn anh không thông hỏi,
"Anh lấy dây chuyền của em làm gì?"trong lời nói của cô ta có luyến tiết, cái dây chuyền này đẹp như vậy mà cô đeo từ nhỏ đến bây giờ ly khai đương nhiên là không đành rồi
"Tôi là cậu bé năm đó" Tôn Yên Thần cũng cố gắng giải thích cho cô ta, lạnh nhạt nói một câu này
"Cậu bé gì, em không biết?" Phương Linh Linh ngày càng hoang mang, anh bị cái gì vậy? tức quá hóa điên?
Bây giờ đến lượt Tôn Yên Thần khó hiểu, cô ta quên sợi dây chuyền này là anh tặng cho cô ta sao? vậy mà cái này anh vẫn luôn nhớ, anh cười nhạt cầm nó đứng lên, lạnh giọng nói
"Cái này là của tôi"
Sau đó quay đi
Nhìn theo bóng lưng của Tôn Yên Thần, Phương Linh Linh phía sau hét lên
"Của em, rõ ràng năm đó em lấy từ tay Phương Tiểu Anh"
Bước chân Tôn Yên Thần vì câu này khiến cơ thể anh như khúc gỗ, chết đứng ở đó, lấy từ tay Tiểu Anh? vậy cái này của Tiểu Anh?
Anh nhanh chóng đi đến chỗ Phương Linh Linh, nắm chặt cổ áo cô ta, đưa sợi dây chuyền ra trước mặt, lớn tiếng gấp gáp hỏi
"Cô nói cái gì? cái này ban đầu của Phương Tiểu Anh"
Phương Linh Linh nhìn anh khó hiểu vì cái gì mà gấp gáp cuống cuồng như chó bị dẫm phải đuôi vậy? có phải cô nói sai cái gì không, nhưng cô ta nói sự thật mà cái này là của Phương Tiểu Anh
"Đúng vậy là, là em thấy nó đẹp nên bảo mẹ cướp về"
nghe được câu trả lời của Phương Linh Linh, thần sắc trên gương mặt Tôn Yên Thần thay đổi từ xanh sang trắng từ trắng sang tím tái, câu này chính là sét đánh giữa trời quan, đánh trúng tim Tôn Yên Thần khiến nó ngừng đập 1 nhịp, môi anh run rẩy mấp máy không thành tiếng, hai mắt trống rỗng như bị người ta câu mất hồn,
anh chết lặng buông Phương Linh Linh ra, chầm chậm đứng lên, hít từng đợt khí, các hàng động của anh đều bị chậm hơn một nhịp,
một lần nữa anh quay lưng rời đi, tay nắm chặt sợi dây chuyền trong tay,
một giọt nước mắt đau thương từ trong mắt anh chảy ra rơi xuống,
là do anh trước giờ vẫn luôn nhận nhầm người, xem mắt cá thành trân châu còn trân châu thì đem đi dẫm đập dưới chân, người năm xưa cứu anh là Phương Tiểu Anh,
ở ngay trước mặt anh bao năm, anh lại không nhìn thấu, hành hạ cô lên xuống khiến cô rơi bao nhiêu nước mắt, chịu bao nhiêu tuổi nhục là vì anh,
anh đúng là một thằng khốn nạn, bây giờ sâu thẫm trong tâm anh muốn bù đắp cho Tiểu Anh hơn bao giờ hết, anh sẽ dùng cả đời này để chuột lại những sai lầm của mình.
Không cần biết cô có tiếp nhận sự bù đắp này của anh hay không nhưng anh cứ làm, từchối là việc của cô còn việc bù đắp là việc của anh.
.