Đăng vào: 12 tháng trước
Ông cụ nằm ở phòng ICU một tuần, cuối cùng cũng được chuyển đến phòng bệnh bình thường. Tất nhiên cái “bình thường” này không bình thường chút nào so với phòng bệnh chân chính có mấy bệnh nhân ở chung một phòng. Vốn dĩ bệnh viện nói ông cụ muốn ở lại phòng ICU bao lâu cũng được, nhưng bản thân ông lại không vui: ngồi ghế hùm cũng không khó chịu như thế này, mau thả ông ra ngoài! Chức năng tim phổi của ông cụ vẫn còn tốt, tạm thời có thể tháo máy thở, mỗi ngày nằm trên giường nghiêng đầu vặn eo đếm lá cây, hoặc là xoi mói Đàm Tông Minh.
Đàm Tông Minh thuê cho ông một nữ hộ công mới, họ Đàm, bốn mươi mấy tuổi, khỏe đến mức lật người cho ông cụ cứ như chơi. Khuôn mặt tròn, khi cười đôi mắt híp lại, thích nói nhiều, ríu rít như chú chim sẻ, chưa đến nửa ngày, ngay cả Triệu Khải Bình đến kiểm tra cho ông cụ cũng biết sự tích tè dầm vinh quang ở nhà trẻ của đứa cháu nhỏ nhà dì của chị ấy. Ông cụ vừa được rút ống thông tiểu, nằm trên giường kiềm nén đến mức mặt mũi đỏ bừng, không muốn đi tiểu trước mặt mọi người. Chị Đàm đưa cho ông một cái bô: “Ông để ý cái gì, có gì mà cháu chưa từng thấy đâu!” Chị ôm tay xoay người đi chỗ khác, ý bảo cháu không nhìn lén đâu.
Đàm Tông Minh đích thân mang đồ ăn đến. Anh giao toàn bộ công việc của công ty cho Andy, còn bản thân tập trung chăm sóc cho ông cụ trong bệnh viện. Những người không có phận sự đều bị ngăn không cho vào.
Ông cụ nhướng mi, liếc mắt nhìn về phía cửa, giọng nói kéo dài: “Tới rồi?”
Hiện tại ông đã ăn uống tốt hơn một chút, không cần phải hoàn toàn dựa vào bình dịch dinh dưỡng nữa, đã có thể ăn một ít thức ăn lỏng. Lần nào Đàm Tông Minh cũng cắt nhỏ rau củ, hấp chín, rồi dùng máy xay xay nhuyễn, sau đó lọc lại, nấu thành cháo.
Ông cụ cau mày, liên tục đảo mắt, từ trong miệng chật vật phun ra một câu: “Đây là đồ cho người ăn sao?”
Chị Đàm cầm cái thìa đút cho ông: “Ông ơi, ông nhìn cháu trai ông này, làm kinh doanh lớn như vậy, còn nhớ nấu cho ông ăn, ngày nào cũng đến thăm ông. Cháu làm hộ công hơn mười năm rồi, chưa bao giờ thấy người hiếu thảo như vậy, ông còn phàn nàn điều gì nữa?”
Ông cụ bĩu môi, nuốt nửa miếng cháo rau củ. Lúc ông hơn tám mươi tuổi, ngày nào cũng ăn nửa cân thịt đỏ, uống mấy ly rượu trắng, khẩu vị cực kỳ tốt. Bây giờ ăn mấy món không có mùi vị như thế này, trong lòng cảm thấy rất miễn cưỡng.
“Để cháu đút ông.” Đàm Tông Minh nhận lấy cái chén từ tay chị Đàm, lại múc nửa thìa cháo đưa đến miệng ông. Ông nhắm mắt lại, sống chết không chịu mở miệng.
“Ông đừng nghĩ rằng đây là cháo, ông cứ tưởng tượng nó là thịt bò, vậy thì nó chính là thịt bò, tưởng tượng nó là bong bóng cá, vậy thì nó chính là bong bóng cá.” Đàm Tông Minh kể tên mấy món ăn cho ông cụ nghe, đều là những món trước đây ông cụ thích ăn, như hải sâm nướng hành lá, bò hầm nồi đất, gà xào thập cẩm, cá kho nước ép, nói đến mức ông cụ lại mở mắt ra, trừng mắt nhìn Đàm Tông Minh: “Cố tình chọc giận ông à!”
Đàm Tông Minh bật cười, đút cháo cho ông: “Cháu nào dám chọc giận ông. Ông ơi, ông mau khỏe lại đi, ra ngoài muốn ăn món gì thì ăn món đó, nếu cháu ngăn cản thì ông cứ đánh cháu.”
Ông cụ hừ hừ mấy tiếng. Như vậy mới được.
Triệu Khải Bình gõ cửa hai lần, trên tay bưng một khay thuốc nhỏ, cười vô cùng sáng lạn. Chào hỏi với ông cụ trước: “Ông ơi, ông đang ăn cơm à? Đã đến giờ tiêm thuốc rồi.”
Đúng lúc ông cụ có lý do không cần phải ăn cháo, nhanh chóng đảo mắt nhìn Triệu Khải Bình: “Được, tiêm đi.”
Đàm Tông Minh bảo chị Đàm dọn dẹp bát đũa, còn mình lau miệng cho ông cụ, sau đó đứng dậy gật đầu với Triệu Khải Bình: “Cậu vất vả rồi, còn chưa tan làm sao?”
“Tiêm xong là tan làm.” Triệu Quyện đặt khay thuốc lên bàn, xắn tay áo cho ông cụ, buộc garô, tìm tĩnh mạch, sau đó mở gói lấy ống kim tiêm ra, rút thuốc từ trong lọ nhỏ ra, vững vàng tiêm vào mạch máu của ông cụ. Đáng lẽ đây là công việc của y tá, nhưng để thể hiện sự coi trọng của bệnh viện đối với ông cụ, bây giờ những việc này do Triệu Khải Bình lo liệu. Triệu Khải Bình phải làm hơn một nửa công việc của y tá.
“Ông ơi, sau khi tiêm thuốc, ông ngủ trưa, nghỉ ngơi, bốn giờ chiều cháu sẽ trở lại thăm ông.” Triệu Khải Bình tháo dây garô ra, đặt tay ông cụ vào trong chăn như cũ, sau đó dặn dò chị Đàm: “Trước khi ngủ trưa nhớ xoay người ông lại, nhẹ nhàng xoa bóp chân tay cho ông.”
“Tôi hiểu rồi.” Chị Đàm đã làm hộ công nhiều năm như vậy, kinh nghiệm điều dưỡng phong phú, hoàn toàn không cần người khác giải thích cho chị.
“Ông ơi, cháu đi trước nha.” Cả tuần nay đều do Triệu Khải Bình chăm sóc ông, ông cảm thấy cậu không đáng ghét, nguyện ý nói thêm vài câu với cậu.
“Bây giờ đi à?” Ông cụ vừa xê dịch đầu, nhìn từ áo khoác trắng nhìn lên, đối mặt với ánh mắt tươi cười của Triệu Khải Bình.
“Vâng ạ, cháu còn chưa ăn trưa đâu, buổi chiều cháu sẽ đến trò chuyện với ông.” Triệu Khải Bình bưng khay thuốc nhỏ lên.
“Tôi tiễn cậu ra ngoài.” Đàm Tông Minh biết rõ nếu ông cụ giữ người lại, chắc chắn sẽ nói chuyện cả buổi, vẫn nên nhanh chóng tiễn người đi ra ngoài. Anh đưa tay ra hiệu mời, tiễn Triệu Khải Bình ra khỏi phòng, xoay người kéo cửa, nói với ông cụ nói: “Hoặc là ông mau ngủ một giấc, bằng không phải ăn hết phần cháo còn lại, nếu không chiều nay sẽ không có ai đến trò chuyện với ông đâu.”
Ông cụ giận đến mức râu dựng lên, mắng từng tiếng: “Tiểu tử thối!”
Chị Đàm cười to, lộ ra hai hàm răng trắng: “Được rồi, đã có sức chửi người khác rồi.”
Ông cụ nói: “Ông đưa tiền, nói chuyện.”
Chị Đàm đồng ý một cách sảng khoái: “Nói chuyện thôi!” Đôi bàn tay to giữ lấy eo ông cụ, thay đổi tư thế để ông đối diện với mình: “Tiền cái gì, có thể nói chuyện là được. Ông họ Đàm, cháu họ Đàm, biết đâu năm trăm năm trước chúng ta lại là người một nhà. Đàm, có nghĩa là nói chuyện, tán gẫu, cuộc đời chỉ có chút ý nghĩa như thế này, ông nói có đúng không?”
Đàm Tông Minh nói tiễn, mà đã tiễn thì phải tiễn tới cùng, anh tiễn Triệu Khải Bình xuống lầu, ra khỏi cửa.
Triệu Khải Bình nói: “Chủ tịch Đàm trở về đi, anh mà tiễn nữa là tiễn đến căn tin đấy, hay là tôi lại mời anh ăn nha?”
Đàm Tông Minh nhìn thoáng qua tòa nhà nhỏ thấp thoáng sau cây long não, cười nói: “Vậy lại tiễn tiếp, tiễn cậu đến căn tin, tôi không vào ăn đâu, lát nữa tôi phải đi rồi.”
Triệu Khải Bình đột nhiên hỏi: “Chủ tịch Đàm, anh đã từng xem bộ phim ‘Thiên hạ vô song’ chưa?”
Đàm Tông Minh không hiểu tại sao cậu lại hỏi cái này: “Là bộ phim do Lương Triều Vỹ và Vương Phi thủ vai à?”
“Ừ.” Triệu Khải Bình đưa tay sờ cây xô thơm trong bồn hoa: “Trong phim, Lương Triều Vỹ đã nói với Vương Phi: ‘Tiễn người ngàn dặm cuối cùng cũng có lúc phải tạm biệt, cứ thế âm thầm tiễn người một tháng, nếu còn tiễn nữa sẽ tiễn đến nhà người.”
“Nếu bác sĩ Triệu muốn, tôi cũng có thể tiễn cậu về nhà, xe đang đậu ở ngoài, chiều tôi còn phải quay về.” Đàm Tông Minh dừng lại, mỉm cười nhìn Triệu Khải Bình: “Tôi nghĩ hai chúng ta cũng được xem là bạn bè, bác sĩ Triệu thấy sao?”
Triệu Khải Bình cười khúc khích: “Được rồi, chủ tịch Đàm, đi thôi. Anh ở trong phòng bênh lâu cũng không tốt, sẽ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của ông cụ, người nhà bệnh nhân cũng nên ra ngoài hít thở không khí trong lành.”
“Ông thích náo nhiêt, không thể không có ai ở bên.” Mấy năm nay Đàm Tông Minh luôn bận rộn với sự nghiệp của mình, thời gian thực sự dành cho ông cụ rất ít, hiện tại muốn bù lại, chỉ là anh vẫn có chút tiếc nuối.
“Không phải còn có chị Đàm sao? Chị ấy rất thích nói cười, có thể trêu chọc để ông cụ vui vẻ.” Chị Đàm đã làm ở bệnh viện hơn mười năm, các bác sĩ và y tá ở khoa chỉnh hình đều biết chị ấy.
“Tôi mời chị ấy cũng là vì điều này.” Đàm Tông Minh nhờ người hỏi thăm, vốn dĩ muốn tìm một hộ công chuyên nghiệp, nhưng ở Bệnh viện số Sáu có chị Đàm rất nổi tiếng về việc chăm sóc, anh phải tăng thêm tiền mới mời được chị ấy, hy vọng chị có thể làm ông cụ vui vẻ.
Hai người đi dạo quanh bồn hoa, trên đường đi Triệu Khải Bình thường chào hỏi người khác, cậu dẫn Đàm Tông Minh đi dọc theo con đường lát đá cuội phía sau khoa nội trú, nơi này yên tĩnh hơn bên ngoài rất nhiều, bên cạnh đều là những bồn hoa nhỏ có hình thoi, yên tĩnh đến mức có chút đáng sợ.
Thực ra trong bệnh viện có nhiều ngóc ngách âm u như thế này, nếu một người sôi nổi vào ở trong này một tháng, rất dễ hao mòn hết nhiệt huyết và kiêu ngạo. Trong những năm Triệu Khải Bình còn đi học, cậu thường suốt ngày suy nghĩ về những vấn đề cao thâm và bí ẩn liên quan đến số phận và sự sống chết của con người, bây giờ bận rộn đến mức chân không chạm đất, lúc viết hồ sơ bệnh án thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên, bệnh nhân ở đối diện người thì lo lắng, người lại mờ mịt, lúc đó trong đầu cậu toàn nghĩ đến Chekhov: Ôi, cuộc sống…
Những cảm xúc như vậy không có ích lợi gì về mặt chuyên môn, đối với bệnh tật mà nói, so với sự đồng cảm vô dụng và yếu ớt thì trí óc minh mẫn, khả năng phán đoán chính xác và năng lực thực hành quyết đoán mới là những điều có thể cứu mạng thật sự.
Những người đang sống mãi mãi không thể nào hiểu được rốt cuộc là điều gì đã thúc đẩy họ đến đây. Số mệnh là một điều bí ẩn, cho dù có nỗ lực nghiên cứu cả đời cũng không thể tìm ra được đáp án. Vì vậy, càng ngày cậu càng thấy nhiều người biểu hiện cam chịu số mệnh trong phòng bệnh. Người xưa nói: “Thật ra sức người lúc nào cũng nghèo nàn, không có lúc nào là vô tận, ai cũng phải cắn răng giữ chặt cuộc đời này, không để cho nó trượt sâu xuống đáy vực thẳm thêm một bước.”
Ông cụ nhà họ Đàm không muốn cam chịu số phận. Triệu Khải Bình hiếm khi gặp được một ông cụ khỏe mạnh như vậy, cuộc sống tràn đầy nhiệt huyết, vừa chạm vào đã có thể cảm nhận được nhiệt độ của làn da. Đàm Tông Minh lại không thể hiện ra bên ngoài như ông cụ, anh luôn lộ ra vẻ nhã nhặn, điềm đạm, Từ Hàng nhận xét anh là: “Lớn lên có gương mặt như Bồ Tát, khí chất cao quý.”
Bây giờ Đàm Tông Minh đang dùng khuôn mặt giống như Bồ Tát để kể cho Triệu Khải Bình nghe những câu chuyện về ông cụ nhà anh lúc còn trẻ. Trước đó bọn họ cũng thường trò chuyện một cách ngắt quãng, bác sĩ và người nhà bệnh nhân gặp nhau trò chuyện vài câu là chuyện rất bình thường. Triệu Khải Bình rất có hứng thú đối với những câu chuyện của ông cụ, Đàm Tông Minh cũng không ngại phiền, kể cho cậu nghe.
Kể ra ông cụ tham gia cách mạng cuối năm 1944, ông tốt nghiệp khoa giáo dục thể chất, trình độ văn hóa cao, thể lực tốt, trực tiếp được chọn, sắp xếp vào lữ đoàn bay, thời điểm thực sự được lái máy bay là lúc cách ngày quân Nhật đầu hàng nửa năm.
“Cho nên thực ra ông cụ đã chiến đấu với quân Nhật trong sáu tháng sao?” Triệu Khải Bình hỏi.
“Ừ. Trong khoảng thời gian đó ông đã từng bị thương, bị bắt làm tù binh, giam giữ gần một tháng. Bây giờ ông không cho phép người khác đề cập đến chuyện này.” Khi Đàm Tông Minh còn bé, mỗi lần anh hỏi chi tiết về trải nghiệm này, ông cụ luôn nói đối phương đã tra tấn ông như thế nào, nào là ghế hùm, nước ớt, roi da, kẹp ngón tay, đủ các loại hình, dùng những điều đó để kích phát lòng căm phẫn của Đàm Tông Minh đối với chủ nghĩa quân phiệt Nhật Bản, đồng thời khiến anh tôn sùng những anh hùng chống Nhật kiên cường. Khi Đàm Tông Minh nghịch ngợm, ông sẽ nói: “Cháu không biết cái ghế hùm đó, sột soạt, sột soạt…” Đàm Tông Minh bé nhỏ lập tức không dám nghịch ngợm nữa, nếu không nhất định sẽ bị ông cụ giáo dục lòng yêu nước. Ghế hùm nè, nghĩ lại đã thấy sợ.
“Đồng đội của ông còn sống không?” Triệu Khải Bình tính toán tuổi tác của ông cụ, hiện tại ước chừng nếu đồng đội của ông còn sống thì cũng chỉ chênh lệch mấy số là tròn trăm tuổi.
“Năm kia có một người lính mà ông từng chỉ huy đến nhà gặp ông, ông ấy cũng sắp chín mươi rồi. Hai người uống với nhau mấy ly. Năm ngoái ông ấy không đến. Bên đó gọi điện cho tôi, báo là ông ấy mất rồi, lúc đó tôi vẫn đang đi công tác, chỉ có thể nhờ người qua phúng điếu. Tôi không dám để ông cụ biết, sợ ông đau lòng.” Đàm Tông Minh dừng lại một chút: “Sao ông có thể không biết, chúng ta nghĩ ông hồ đồ, thật ra ông không hồ đồ, chỉ là không nói ra mà thôi.”
Luôn giữ mọi chuyện trong lòng không nói ra. Cuộc đời của nhiều người đã được viết hết ra chỉ bằng vài nét trong từ ‘không nói ra’ này.
Triệu Khải Bình và Đàm Tông Minh bước ra khỏi con đường lát đá cuội, đi đến cửa căn tin. Vào thời điểm này, căng tin toàn là người, vô cùng náo nhiệt.
“Đến rồi, bác sĩ Triệu mau vào ăn cơm đi, hôm nay cậu đã vất vả rồi.” Đàm Tông Minh dừng bước, nhìn đồng hồ, đã làm trễ thời gian nghỉ ngơi của Triệu Khải Bình gần nửa tiếng rồi. Trong lòng anh cảm thấy rất áy náy.
“Đã tiễn đến đây rồi, anh có muốn vào ăn cơm xong rồi hẵng đi không?” Triệu Khải Bình lấy thẻ ra rồi hỏi Đàm Tông Minh.
Đàm Tông Minh lắc đầu, học theo trong phim: “À, lần này thật sự không tiễn nữa, giữ gìn sức khỏe.”
Cả hai không vẫy tay chào tạm biệt, dù sao cơ hội gặp nhau còn rất nhiều.
Triệu Khải Bình nhanh chân chạy lên lầu, hòa vào dòng người.
Đàm Tông Minh nhìn thấy góc áo khoác trắng bay lên.
Một đàn chim bồ câu trắng bay ngang qua bầu trời, phủ bóng thánh thiện xuống mặt đất.