Chương 33: Một chút cũng không ất ơ

Bạn Trai Tôi Dựa Vào Ảo Tưởng Để Yêu Thương

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Editor:  Vàng Anh

Lý Thừa Nguyệt bật dậy, mở đèn lên.

Đột nhiên có ánh sáng mạnh kích thích lầm cho Trình Lộc không thể thích ứng ngay được, Lý Thừa Nguyệt tò mò hỏi: "Nói nhanh, đã xảy ra chuyện gì? Lại có thằng ất ơ nào theo đuổi Tiểu Lộc nhà chúng ta hả?"

Lúc Lý Thừa Nguyệt nói "thằng ất ơ", trong đầu Trình Lộc vô thức hiện lên hình ảnh của Lâm Phùng, nghĩ thế nào cũng không thể gán hình ảnh thằng ất ơ với anh ấy được.

Lâm Phùng anh ấy sang trọng tao nhã, một chút cũng không ất ơ.

Trình Lộc cũng không muốn giấu giếm Lý Thừa Nguyệt, cô kể hết chuyện của Lâm Phùng cho Lý Thừa Nguyệt.

Lý Thừa Nguyệt nghe xong, "Phụt" bật cười, "Má ơi, đây là tên đàn ông thần thánh từ đâu vậy, cũng thật thú vị." Cô nàng không nhịn được bật cười, nhin Trình Lộc, "Cho nên cậu rung động?"

Trình Lộc nhướng mày chối, "Rung động? Nếu rung động thì sao tớ từ chối anh ấy được? Nhưng bởi vì tớ từ chối anh ấy, nên sợ anh ấy thật sự bị tổn thương, vậy mới khổ não thật."

Cô nắm tóc của mình, tóc cô đã dài đến xương quai xanh, chắc cô phải dành thời gian đi cắt tóc nữa.

Lý Thừa Nguyệt co chân lại, đặt cằm lên đầu gối, cô nàng nghiêng đầu nhìn Trình Lộc: "Nếu thật sự là như vậy, thì cậu không phải là Trình Lộc mà tớ biết rồi." Dường như Lý Thừa Nguyệt nghĩ tới điều gì đó, lập tức hỏi, "Cậu nói, Hứa Qua là cháu trai gì đó của giáo sư Lâm hả?"

Trình Lộc gật đầu, Lý Thừa Nguyệt vừa nói như vậy, trong lòng cô lại càng cảm thấy buồn hơn.

Cô mở điện thoại di động ra, vào WeChat tìm ID duy nhất không có ảnh đại diện, sau đó đóng lại.

Lý Thừa Nguyệt thở dài, đặt tay lên đầu Trình Lộc, nhẹ nhàng vuốt, "Có phải cậu vì chuyện của Hứa Qua không, có bóng ma?"

Cơ thể Trình Lộc run lên, lên tiếng từ chối, "Làm sao vậy được, lần trước lớp trưởng có theo đuổi tớ, tớ còn suy nghĩ một chút." Mắt cô nhìn vào Lý Thừa Nguyệt hơi híp lại, "Lý Thừa Nguyệt, cậu tưởng tớ là mèo nhà cậu à, sao mà sờ hăng thế?"

Lý Thừa Nguyệt ngượng ngùng thu tay về, là thói quen của cô ấy, chỉ cần phải suy nghĩ là muốn vuốt ve mèo, chỉ là mèo của cô ấy không có ở đây, không thể làm gì khác hơn là vuốt ve Trình Lộc một chút, nhưng tay lại cảm thấy thoải mái đến bất ngờ.

Cô ấy phất phất tay, vội vàng gạt đề tài về mèo sang một bên, "Tớ nói bóng ma không phải cái này."

Lý Thừa Nguyệt: "Nếu cậu có thể cân nhắc người trước là lớp trưởng, vậy tại sao lại không thể cân nhắc giáo sư Lâm? Tớ nghe cậu nói, tớ cảm thấy giáo sư Lâm vô cùng tốt, đủ kiên nhẫn, đủ trong sáng, đủ kích thích."

Trình Lộc không biết đến tột cùng Lý Thừa Nguyệt đang suy nghĩ cái gì, dù sao nhìn biểu cảm của cô ấy chắc hẳn không phải chuyện tốt lành gì.

Cô nhìn vết sẹo trên tay mình vẫn chưa hoàn toàn biến mất, nhất thời thất thần.

Cô không thể phản bác Lý Thừa Nguyệt được, dù sao lời cô ấy nói cũng có lý, nếu cô có thể cân nhắc lớp trưởng, nhưng lại hoàn toàn không nghĩ đến Lâm Phùng, thậm chí còn từ chối.

Lý Thừa Nguyệt thấy cô không nói lời nào, còn tưởng rằng Trình Lộc không muốn hiểu, liền thẳng thừng nói: "Nhìn cậu lúc điều tra trông rất thông minh lanh lợi, vậy mà sao lúc này lại nghĩ không thông hả, là cậu thấy gia thế của giáo sư Lâm người ta tốt, cho nên cảm thấy dù có như thế nào cũng sẽ giống Hứa Qua đúng không?"

Trình Lộc nắm chặc quần áo ngủ, cô lập tức nằm xuống, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Lý Thừa Nguyệt, "Ngủ, tắt đèn!" Cô lật người lại, quay lưng về phía Lý Thừa Nguyệt, kéo chăn che đầu lại.

Lý Thừa Nguyệt ở sau lưng thở dài, tắt đèn nằm xuống.

————————————————

Ngày hôm sau Trình Lộc phải đến tập đoàn Thương Hải, coi như là tối hôm qua ngủ trễ, hôm sau lại phải dậy sớm nên hơi buồn ngủ.

Lý Thừa Nguyệt làm công việc tự do nên có thể ngủ đến bất tỉnh, Trình Lộc đi ra ngoài mua một ít điểm tâm để trong phòng khách, khi nào Lý Thừa Nguyệt dậy thì có thể ăn.

Cô đến cục cảnh sát tìm Yến Tử để cùng đến tập đoàn Thương Hải, ngày hôm qua Yến Tử đã gọi cho người của tập đoàn Thương Hải trước, nói tên những người cần thẩm vấn,, cho nên lúc đến người người chỉ cần đưa thẻ cảnh sát ra là có thể vào thẳng công ty.

Phòng làm việc của tổng giám đốc kế phòng nghỉ, Yến Tử khổ não thở dài, "Chị Lộc, chị nói xem lát nữa gặp Hứa Qua thì mình nên nói câu gì đầu tiên? Trước kia là đồng nghiệp, bây giờ là nghi phạm, thật là rắc rối."

Trình Lộc nhàn nhạt nâng mắt lên nhìn, nhấp một miếng cà phề để trên bàn, "Nên hỏi như nào thì hỏi như vậy, đây là công việc."

"Cũng đúng."

Đợi một hồi, bên ngoài phòng nghỉ có tiếng thư kí truyền tới.

"Giám đốc Hứa, hai vị cảnh sát vừa mới tới."

Giọng nói của Hứa Qua vang lên, một giọng nói trầm thấp có lực, "Ừ, cô đi trước đi, tự tôi vào."

Cửa phòng nghỉ bị đẩy ra, Hứa Qua mặc âu phục mang giày da, đi từ bên ngoài vào.

Anh nhìn Trình Lộc, hơi sững sốt, rồi nhìn về phía Yến Tử, cười cười ngồi xuống đối diện hai người, mở miệng nói trước: "Đã lâu không gặp."

Yến Tử miễn cưỡng cười một tiếng, cô nàng không biết Hứa Qua có biết chuyện của Hướng Đông hay không.

Trình Lộc không nói nhảm với Hứa Qua, đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Giám đốc Hứa, xin hỏi lần cuối cùng anh gặp Hướng Đông là khi nào?"

Hứa Qua hơi sững sốt, không biết là bởi vì không ngờ Trình Lộc sẽ xưng hô như vậy, hay là bởi vì cái giọng điệu, hoặc do người mà Trình Lộc vừa nhắc đến, Hướng Đông.

Hứa Qua từng làm cảnh sát, biết Trình Lộc không thể nào vô duyên vô cớ đến tìm mình, càng không thể nào vô duyên vô cớ hỏi về Hướng Đông, trừ khi có chuyện gì xảy xa.

Yến Tử kinh ngạc, "Anh biết?"

Trình Lộc cũng nghi ngờ nhìn sang, Hứa Qua không nhanh không chậm giải thích nói: "Nếu như không phải Hướng Đông có chuyện, thì hai người đến tìm tôi để thẩm vấn làm gì?"

"Cho nên, lần cuối cùng anh gặp Hướng Đông là khi nào?" Trình Lộc nhắc lại một lần nữa.

Hứa Qua hiểu quy trình này, dứt khoát nói ra hết tất cả những gì mình biết: "Chắc cảnh sát Trình đã biết, tôi với Hướng Đông mà bạn học chung thời đại học, gần đây đúng là có tiếp xúc với nhau một chút, là bởi vì chuyện công tác, còn những thứ khác tôi không biết."

Tay anh đặt trên nút cài của âu phục, Trình Lộc gõ bút trên tay lên giấy, phát ra tiếng động nho nhỏ, ánh mắt thẳng thừng nhìn chằm chằm Hứa Qua, tiếp tục hỏi: "Rạng sáng tầm hai giờ ngày mười bảy tháng mười, Hướng Đông chết ở nhà riêng, qua hôm sau mới được hàng xóm phát hiện báo cảnh sát. Thời điểm trước ngày mười bảy, anh ở đâu?"

"Chiều trước ngày mười bảy, tôi đi tìm Hướng Đông, hoàn toàn là chuyện công tác, tôi nói chuyện xong thì rời đi, cũng không biết sau đó xảy ra chuyện gì." Đại khái Hứa Qua đoán được Hướng Đông xảy ra chuyện gì, anh ta bình tĩnh kể lại chuyện hôm đó.

"Vậy công việc của các người, có phải là bất thành không?"

Hứa Qua mím môi, chuyện làm ăn ngày hôm đó, chính xác là bất thành.

Anh nghi ngờ Thượng Ngô được cho giá quá hời, nên đã từ chối một cuộc làm ăn, nhưng Hướng Đông lại liên tục chế nhạo anh, hai người chia tay không mấy vui vẻ.

Hứa Qua ngẩng đầu lên, cười khẩy, "Hôm nay các người tới đây để thẩm vấn, là đã xem tôi là nghi phạm rồi đúng không?"

Yến Tử lúng túng cười, không trả lời.

Trình Lộc cũng dừng lại một chút, lên tiếng: "Ít nhất là tất cả chứng cứ trước mắt đều hướng đến anh." Cô lấy cái khuy măng sét từ trong túi ra để lên bàn, "Anh có thể giải thích về cái khuy măng sét này của anh không, tại sao nó lại rơi ở nhà của Hướng Đông, có phải hai người đã xảy ra cãi vã hay không?"

Hứa Qua hơi trầm mặc, cuối cùng vẫn gật đầu.

"Đúng là ngày đó có xảy ra mâu thuẫn với Hướng Đông, có thể khuy măng sét bị rơi ra vào lúc đó." Hứa Qua xoa ấn đường, anh kiên định nhấn mạnh, "Nhưng thật sự là tôi không có sát hại Hướng Đông."

"Tại sao anh lại xảy ra va chạm với Hướng Đông?"

Hứa Qua lại yên tĩnh một lúc lâu, anh phải nói với Trình Lộc là, do Hướng Đông nói chuyện khó nghe liên quan tới Trình Lộc sao?

Anh cười giễu một tiếng, ngả người ra sau, "Một số chuyện không quan trọng lắm."

Yến Tử ngồi bên cạnh sốt ruột thay cho Hứa Qua, cô nàng ngồi kế bên thúc giục: "Hứa Qua anh biết cái gì, nhanh nói với chúng tôi."

"Chuyện tôi biết, tôi đều nói cho hai người." Hứa Qua cũng khổ não, dù sao bị cuốn vào chuyện này, cho dù là ai cũng sẽ cảm thấy không yên tâm.

Trong lòng Trình Lộc thở dài, "Anh rời khởi nhà Hướng Đông khi nào?"

"Bốn giờ chiều."

"Hướng Đông có nói sau đó sẽ gặp ai không?" Trình Lộc từng bước hỏi tới.

"Không có, lúc đó vô tình tranh cãi, xảy ra một chút tranh chấp, anh ta không nói gì thêm với tôi."

"Sau bốn giờ thì sao? Anh đi đâu?"

Giọng nói Trình Lộc lạnh như băng, giống như một cái máy không chút tình cảm, Hứa Qua ngẩng đầu lên liếc nhìn, trầm mặc một chút, lẳng lặng, cũng không biết anh đang suy nghĩ cái gì.

Yến Tử lên tiếng thúc giục, Hứa Qua mới hoàn hồn lại trả lời: "Không đi đâu hết, về nhà."

Trình Lộc và Yến Tử dành ra cả một buổi sáng ở tập đoàn Thương Hải, chỉ để hỏi vài điều, nhưng họ không biết liệu nó có giúp ích được gì cho vụ án hay không.

Hai người trở lại cục cảnh sát, thấy La Thứ đang ngăn một người phụ nữ trung niên lại, người phụ nữ trung niên không tranh lại La Thứ, liền ngồi trước cửa cục cảnh sát la hét lớn tiếng, gào khóc kinh thiên động địa.

Trình Lộc bước tới, nghiêm nghị hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

La Thứ than trời than đất, chỉ người phụ nữ trung niên ngồi dưới đất nói: "Chị Lộc, đây là mẹ Hướng Đông, từ sáng đã bắt đầu đến đây khóc, muốn chúng ta lấy lại công đạo."

Trình Lộc liếc La Thứ một cái, "Sao không cho bác ấy vào trong ngồi, khóc như vậy ở đây, còn ra thể thống gì nữa?"

"Chị, em cũng muốn vậy mà, nhưng mà bác không cho tụi em đụng vào, nói nhất định phải tìm ra hung thủ mới chịu đi."

Trình Lộc mím môi, đẩy La Thứ ra, đi tới trước mặt người phụ nữ trung niên.

Người phụ nữ trông trẻ hơn nhiêu so với những người phụ nữ cùng tuổi, chắc là do được chăm sóc kĩ lưỡng, nhưng bởi vì chuyện của Hướng Đông, sắc mặt bà tái nhợt, ngay cả hai bên thái dương cũng trắng bệch.

Làm cho Trình Lộc không khỏi nghĩ tới Tần Văn Hương.

Mẹ Hướng thấy Trình Lộc, ánh mắt chuyển động, khóc lóc om sòm y như con nít, la hét: "Các người không tra ra hung thủ, tôi sẽ không đi, tôi chết đói ở cửa cục cảnh sát cho các người xem, để coi dân chúng nói thế nào!"

Trình Lộc từ từ ngồi xổm xuống, cố gắng ôm mẹ Hướng lại, nhưng nào biết bà trực tiếp đẩy tay của Trình Lộc ra.

Trình Lộc thở dài, nói: "Bác, bác yên tâm, Hướng Đông là bạn học của cháu, dù thế nào đi chăng nữa, cháu cũng sẽ không bỏ qua cho hung thủ."

Cuối cùng mẹ Hướng cũng yên tĩnh, ánh mắt sưng đỏ nhìn về phía Trình Lộc, quan sát từ trên xuống dưới một lượt, "Cô là bạn học của Đông Đông nhà tôi?"

"Dạ, bạn chung hồi đại học." Trình Lộc đưa tay ra đỡ mẹ Hướng dậy,"Bác yên tâm, Hướng Đông là người tốt như vậy, cháu sẽ không để cho hung thủ tiêu dao ngoài vòng pháp luật, chúng cháu nhất định sẽ nhanh chóng phá án."

Mẹ Hướng không phản kháng lại bàn tay đỡ dậy của Trình Lộc, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, bà trở tay nắm chặt tay Trình Lộc, ngón tay bà lạnh lẽo, những ngón tay lạnh ngắt truyền từ ngón tay vào tim.

Mẹ Hướng nức nở nói: "Đông Đông nhà bác là người rất tốt, kiếm được bao nhiêu tiền cũng đưa hết cho bác dùng, không biết tên trời đánh nào lại hại Đông Đông nhà bác."

Trình Lộc rũ mắt xuống, ánh mắt chứa những cảm xúc dịu dàng hoàn toàn khác với trạng thái bình thường của cô.

Trong mắt ba mẹ, cho dù bạn là người như thế nào, thì trong mắt bọn họ bạn luôn là người tốt nhất.

Trình Lộc dẫn mẹ Hướng vào cục cảnh sát, rót cho bà ấy một ly nước nóng, đợi sau khi bà ấy bình tĩnh lại, mẹ Hướng mới hung tợn nói: "Tôi biết hung thủ là ai rồi! Tôi nghe người ở tiểu khu của Đông Đông nói, cậu ta là đồng nghiệp của nó! Chính là cậu ta!"

Yến Tử không nhịn được khuyên can: "Bác, chúng cháu vẫn chưa tìm được chứng cứ, cũng không thể vu oan người khác như vậy."

"Chứng cứ gì! Mọi người đều thấy được, cái này không phải là chứng cứ sao!"

Mẹ Hướng vừa mới bình tĩnh lại, bây giờ lại kích động.

Mẹ Hướng giống như quả bom bị Yến Tử châm ngòi vậy, đổ hết nước trong ly, la hét: "Có phải các người không muốn tra ra hung thủ hay không? Có phải các người muốn bao che cho hung thủ hay không? Tôi muốn vạch trần các người! Vạch trần các người!"

Yến Tử còn muốn nói gì đó, nhưng bị Trình Lộc cản lại, Trình Lộc đi đến khuyên mẹ Hướng rất lâu, lúc này mới có thể trấn an mẹ Hướng.

Sau khi đưa mẹ Hướng đi, Trình Lộc mới xem báo cáo của người đầu tiên phát hiện ra sự việc do lão Chu mang về.

Người phát hiện là hàng xóm của Hướng Đông, anh ta hẹn với Hướng Đông cùng nhau đi tắm xông hơi, nhưng gõ cửa một hồi lâu không thấy ai trả lời nên đi về.

Ngày hôm sau quay lại gõ cửa vẫn không thấy ai trả lời, hàng xóm cảm giác có chuyện không hay xảy ra, nên đi tìm đồ để mở cửa, cửa mở ra trong phòng chỉ còn lại thi thể của Hướng Đông.

La Thứ trở lại cục cảnh sát, trên tay là hành trình gần đây của Hứa Qua, cậu đưa ho Trình Lộc,, vừa nói: "Như vậy thì ngay cả nghi phạm Hứa Qua cũng thấp xuống."

Đêm đó, anh ta với Trương Xảo Yên thuê phòng, có camera giám sát làm chứng, sau đó qua ngày hôm sau Hứa Qua với Trương Xảo Yên mới rời đi.

Trình Lộc hơi sững sốt, cuối cùng cũng hiểu tại sao Hứa Qua không nói gì về ngày hôm đó.

Cô cười nhạt, rồi xem hành trình của Chu Nham, Chu Nham cũng bị camera giám sát quay, tầm mười giờ rưỡi tối về nhà, sau đó cũng không ra khỏi cửa. Đôi lúc bởi vì hàng xóm kế bên chơi game quá ồn nên có đi sang nhắc nhở, nhưng không thể nào xuất hiện ở đảo Bách Châu lúc hai giờ để giết người được.

Điều này cũng tốt, mọi người đều có chứng cứ không có tại hiện trường.

Ăn cơm trưa xong, lão Chu thông báo họp về vụ án này.

Trình Lộc đến rất sớm, ngồi một chỗ nhìn điện thoại di động, vòng bạn bè có một điểm tròn màu đỏ, cô nhấp vào, là giáo sư Lâm mới đăng lên vòng bạn bè.

[Làm sao để theo đuổi một cô gái, luôn online chờ trả lời, gấp]

Thấy được cái này trong vòng bạn bè, tròng mắt Trình Lộc khẽ nhúc nhích, có lẽ có thói quen like dạo, nên theo bản năng cô nhấn like bài của Lâm Phùng.

Cô phản ứng rất nhanh, nhanh chóng hủy like, có lẽ Lâm Phùng không thấy được.

Mà ở trong phòng học của trường đại học Lâm Sơn, đang trong thời gian mười phút giải lao sau khi ra khỏi lớp.

Lâm Phùng đang chờ câu trả lời từ những giáo viên, giáo sư và học giả xuất sắc trong số những người bạn của mình, thì bỗng nhiên thấy vòng bạn bè sáng lên một cái, nhấn vào nhìn, là một like của Trình Lộc.

Anh sửng sốt, không phải anh đã chặn Trình Lộc rồi sao? Cô còn like nữa chứ?

Lâm Phùng mím môi, nhấp vào nút phản hồi WeChat và bày tỏ vấn đề mình gặp phải.

Đúng lúc, Triệu Trừng tới hỏi thăm Trình Lộc thì vô tình nhìn thấy tình huống này, thấy bộ dạng khổ não của Lâm Phùng, không khỏi hỏi: "Giáo sư Lâm, thầy sao vậy?"

12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau