Đăng vào: 12 tháng trước
Editor: Yang1002
Người tới cưỡi trên con ngựa cao to, rõ ràng chỉ có ba bốn mươi người lại chạy ra với tư thế mấy trăm người, cát vàng cuồn cuộn cùng với tiếng vó ngựa rất nhanh đã tới gần.
Nghiêm Kha vừa nói xong không bao lâu, phía trước liền truyền đến tiếng ngựa hí.
Nhan Tích Ninh vén rèm lên nhìn lại, chỉ thấy một đám hán tử thân mặc áo giáp cánh tay phải buộc khăn đỏ nắm chặt dây cương ghìm ngựa.
Bụi đất bay lên không trung, nhóm hán tử lưu loát xoay người xuống ngựa.
Bọn họ chạy như điên về phía đoàn xe: "Huynh đệ —— chúng ta đến rồi!"
Lúc ấy vì chọn ra người đi theo Cơ Tùng hồi kinh thành, các tướng sĩ đã rút thăm, cuối cùng chọn ra hơn ba mươi người theo Cơ Tùng về kinh.
Các tướng sĩ không thể đi ở lại Sí Linh quân, ngày qua ngày bọn họ đều nhìn về hướng kinh thành, giương đôi mắt mong chờ chủ soái cùng các huynh đệ sớm ngày trở về.
Hiện giờ bọn họ rốt cuộc cũng đợi được!
Các tướng sĩ Sí Linh quân hoan hô nhảy nhót như một đứa trẻ.
Bọn thị vệ cũng kích động không thôi, bọn họ nhảy xuống từ trên xe ngựa chạy về phía các huynh đệ Sí Linh quân.
Niềm vui sướng khi gặp lại làm cho bọn họ dính thành một đoàn, tiếng nắm tay cùng lồng ngực đánh vào nhau không dứt bên tai.
Chờ các thị vệ cùng đám tướng sĩ cười đùa đủ, các tướng sĩ rốt cuộc cũng nhớ tới mục đích lần này.
Bọn họ quỳ một gối xuống trên mặt đất cùng kêu lên: "Sí Linh quân nghênh chủ soái hồi doanh!"
Tiếng các tướng sĩ như chuông đồng, âm thanh to rõ chấn động đến mức khiến hai bên tai Nhan Tích Ninh như nổ vang lên.
Đây là tướng soái Sí Linh quân, quả nhiên là một đám hán tử cứng như sắt thêp.
Gặp lại bộ hạ quen thuộc, thân hình Cơ Tùng không khỏi căng thẳng, tay y đang run nhè nhẹ.
Nếu giờ phút này y có thể đứng lên thì tốt đến nhường nào? Y có thể giống với Nghiêm Kha vọt vào đám tướng sĩ cười đùa cùng bọn hắn.
Nhưng mà lúc này y chỉ có thể ngồi trên xe lăn, ngay cả việc tự tay nâng bộ hạ cũng không làm được.
Giọng Cơ Tùng run nhẹ: "Đều đứng dậy đi.
Nghiêm Kha, nâng bọn họ đứng lên."
Hai tướng quân đầu lĩnh ngẩng đầu nhìn về phía Cơ Tùng, khi bọn hắn thấy rõ xe lăn dưới thân Cơ Tùng phút chốc liền đỏ cả hốc mắt: "Chủ soái!" Chân của chủ soái thật sự phế đi giống như lời đồn, này mà tính là tốt gì?
Nghiêm Kha bước nhanh tiến lên nâng hai vị tướng quân dậy: "Lão Bàng Lão Ổ mau đứng lên." Hắn hạ giọng nói với hai vị tướng quân: "Chúng ta là huynh đệ, không thể khiến cho chủ tử khó chịu thêm."
Các tướng sĩ sao lại không rõ ý của Nghiêm Kha, chủ soái có thể nhặt về một cái mạng đã là được trời cao chiếu cố.
Chỉ cần y có thể trở về, hết thảy đều sẽ tốt lên.
Chờ sau khi các tướng sĩ đứng vững thân thể, bọn họ tò mò nhìn về phía Nhan Tích Ninh bên cạnh Cơ Tùng, nói vậy vị này chính là Vương phi đi? Quả nhiên ôn hoà giống như trong lời đồn.
Trong khoảng thời gian này bọn Nghiêm Kha gửi thư đối với Vương phi khen rồi lại khen, tuy là lần đầu tiên các tướng sĩ gặp Nhan Tích Ninh, lại sớm nghe qua tên của hắn.
Dung Vương phi biến cây đậu khó có thể tiêu hóa thành đậu hủ, sau khi có đậu hủ, các tướng sĩ cuối cùng cũng có thể cáo biệt đậu muối khó ăn.
Ngoại trừ chuyện đó ra, Vương phi còn viết rất nhiều công thức, có những công thức này, đồ ăn trong Sí Linh quân tốt hơn vô số lần so với lúc trước.
Không phải chỉ khi các tướng sĩ được ăn no mới có khí lực bảo vệ quốc gia sao?
Vì nguyên nhân này, hai vị tướng lĩnh cực kỳ cung kính đối với Nhan Tích Ninh.
Bọn họ nghiêm chỉnh hành lễ: "Mạt tướng Bàng Văn Uyên, Ổ Thành Khải tham kiến Vương phi điện hạ."
Nhan Tích Ninh đã sớm chú ý đến hai vị tướng quân, giờ phút này hắn thoải mái đáp lễ: "Kiến quá nhị vị tướng quân." Trước đó ở trong xe ngựa, Cơ Tùng đã nói qua với hắn về hai vị tướng quân này.
Tả tướng Bàng Văn Uyên là thứ tử của An quốc công Bàng Xung, khuôn mặt tuấn tú thân hình thon dài cử chỉ nhã nhặn.
Hắn không giống người làm binh nghiệp, càng giống như học sinh của Quốc Tử Giám.
Người trong kinh thành đều biết An quốc công Bàng Xung thuộc đảng Thái tử, bởi vậy khi Bàng Văn Uyên tiếp nhận tiên phong doanh, mọi người trong triều đều cảm thấy Sí Linh quân hiện giờ đã bị Thái tử nắm trong tay.
Nhưng mà chỉ có Cơ Tùng hiểu được, Bàng Văn Uyên là người của mình.
Hữu tướng Ổ Thành Khải có thân hình cao lớn, nước da ngăm đen, hắn và Tề Trọng là anh em bà con.
Tề Trọng ở lại kinh thành quản lý sản nghiệp Vương phủ, Ổ Thành Khải thì quản lý tướng sĩ trong Sí Linh quân.
Sau khi đội ngũ tu chỉnh một lúc lại khởi hành một lần nữa, có Sí Linh quân hộ tống, Nhan Tích Ninh cảm thấy tràn ngập an toàn.
Bởi vì Cơ Tùng phải đàm luận quân vụ cùnh hai vị tướng quân, hắn liền đi đến chiếc xe ngựa ở phía sau.
Vén rèm lên nhìn thổ địa Lương Châu, Nhan Tích Ninh cảm giác đặc biênt không thích ứng.
Từ nhỏ hắn đã sinh trưởng ở vùng sông nước, trong trí nhớ của hắn mạng lưới sông ngòi chằng chịt và đất đai phì nhiêu mới là phong cảnh quen thuộc.
Hai thế làm người những nơi hắn đi qua không có chỗ nào mà không phải là non xanh nước biếc ngập tràn phồn hoa, sao giống như bây giờ phóng mắt nhìn lại đều là đất cát.
Khí hậu Lương Châu hoàn toàn bất đồng với khí hậu kinh thành, nơi này khí hậu khô ráo đất đai hoang vu.
Giống như tên của nó vậy, rất hoang sơ.
Nhan Tích Ninh dựa đầu lên trên cửa xe, hắn đã bắt đầu lo lắng.
Hắn là một người không thể rời xe nước, Lương Châu khô ráo như vậy, về sau hắn nên làm cái gì bây giờ? Còn có thể tắm rửa mỗi ngày một lần không?
Đang lúc Nhan Tích Ninh suy nghĩ miên man, Diệp Lâm Phong quơ quơ tay trước mặt hắn: "Nghĩ cái gì vậy?"
Nhan Tích Ninh nói nỗi ưu sầu của mình cho Diệp Lâm Phong, vừa dứt câu Diệp Lâm Phong liền cười đến vui vẻ: "Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, quả thật đại bộ phận Lương Châu khô hạn, nhưng cũng không phải không có nước."
Diệp Lâm Phong cũng không nói dối, nhìn từ địa đồ Lương Châu mà ra, Lương Châu cũng không phải một mảnh hoang vu.
Dòng sông mẹ của Sở Liêu - Mẫn Giang từ Lương Châu chảy qua, một con sông chia Lương Châu làm hai phần Nam Bắc.
Phía Nam Mẫn Giang đất đai phì nhiêu, nguồn nước phong phú mạng lưới sông ngòi dày đặc thổ địa phì nhiêu, đại bộ phận quận đều tập trung ở chỗ này.
Mà phía Bắc địa thế thấp, không ít địa phương hình thành đầm lầy.
Hơn nữa ba mặt Lương Châu đều có núi cao bao quanh, điều này làm cho Lương Châu có cảnh tượng trung tâm giàu có bốn phía cằn cỗi.
Bọn họ đang từ bên cạnh đi về phía bên trong Lương Châu, cảnh tượng tự nhiên có điều hoang vắng.
Diệp Lâm Phong cười nói: "Sau này Lương Châu chính là nhà của ngươi và Dung Xuyên, ngươi ở trong nhà của mình sao có thể không có nước uống? Đừng ngốc nữa."
Nhan Tích Ninh cau mày nhìn đất vàng tứ phía: "Rất đáng tiếc......" Trong ấn tượng của hắn, chỉ cần có đất sẽ có chỗ trồng hoa màu.
Nhìn mảnh đất cằn cỗi đầy đất cát lồ lộ bên ngoài, trong lòng đặc biệt không có cảm thụ: "Nếu có thể trồng hoa màu thì thật tốt a."
Tiếp tục đi về hướng Tây một canh giờ, bốn phía xuất hiện từng tảng lớn màu xanh biếc.
Tập trung nhìn lại, chỉ thấy khắp núi đồi đều là cây bắp.
Diệp Lâm Phong trêu đùa: "Nhạ, đây không phải hoa màu mà ngươi nói sao?"
Bắp chịu được hạn hơn so với lúa nước, cho dù là nơi có khí hậu không phải quá thuận lợi cũng có thể trồng.
Dân chúng Lương Châu cần lao, luyến tiếc lãng phí chỗ đất đai có thể trồng ngũ cốc.
Nhưng bởi vì thiếu nước, lá cây cũng cuộn mình rũ xuống, nhìn như sắp chết héo.
Sau khi tới Lương Châu, Nhan Tích Ninh sẽ rất khó nhìn thấy cây cối cao lớn.
Nhưng mà đi trong ruộng bắp không bao lâu, phía trước liền xuất hiện một cánh rừng thấp bé.
Nhìn đến phiến cánh rừng này, Nhan Tích Ninh thiếu chút nữa rơi lệ, lần đầu tiên hắn nhìn đến một cánh rừng thưa thớt như vậy, so sánh với cánh rừng vùng ngoại ô kinh thành, rừng ở Lương Châu giống như trọc vậy.
Xe đã đi được rất lâu, ngựa cũng cần nghỉ ngơi.
Lúc này ngoài xe truyền đến thanh âm của bọn thị vệ: "Dừng xe ngựa ở trong rừng nghỉ ngơi."
Chờ sau khi xe ngựa đình ổn, Nhan Tích Ninh từ trên xe ngựa bước xuống.
Làn gió nóng cuốn theo hương vị đất sét nghênh mặt mà đến, mặc dù đỉnh đầu có cây cối che chắn, hắn vẫn cảm thấy nóng đến khó chịu.
Đất đai dưới chân khô ráo, không ít nơi còn nứt ra một lỗ, xem ra Lương Châu đã thật lâu không có mưa.
Nhan Tích Ninh nhìn chung quanh, phóng nhãn nhìn lại dãy núi phập phồng, trong mắt toàn là màu vàng của đất cát.
Rõ ràng đã tới đất phong của mình, trong lòng hắn lại không sinh ra được loại cảm giác vui sướng.
Lúc này Bạch Đào bưng dưa hấu đến: "Thiếu gia, ăn dưa hấu."
Nhan Tích Ninh không có khẩu vị, hắn chỉ chỉ xe ngựa Cơ Tùng: "Đưa qua cho Vương gia cùng các tướng quân đi, ta không khát."
Bạch Đào lên tiếng: "Được a."
Mới vừa xuống xe Nhan Tích Ninh cảm thấy không quen với loại không khí khô ráo này, nhưng sau khi đi được vài bước, cảm giác không thích ứng liền giảm đi rất nhiều.
Đang lúc hắn chuẩn bị đi bộ một vòng, đột nhiên hắn phát hiện trên mặt đất trong rừng có cái gì đang kêu tanh tách.
Cúi đầu nhìn thử, chỉ thấy từng con cào cào nhỏ tầm nửa tấc màu xám đất đang thất kinh chạy trốn.Có lẽ là do rất nhiều xe ngựa đi vào trong rừng, kinh động đàn cào cào này đi.
Nhìn thấy cào cào kết thành đội, Nhan Tích Ninh có chút cảm khái: quả nhiên cho dù là nơi có hoang vu đến mấy, đều có sinh mệnh tồn tại a.
Bất quá......!Đám cào cào này cũng quá nhiều đi? Xám xịt cả một tảng lớn, nhìn cũng rất doạ người.
Lúc này bên người truyền đến tiếng thổn thức: "Nghiệp chướng a, năm nay vừa nháo nạn châu chấu.
Ngươi xem đám châu chấu này xem, mấy ngày nữa lại lớn hơn vài lần."
Nhan Tích Ninh theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy hai tướng sĩ đang ôm kiếm ngồi xổm trên mặt đất lắc đầu.
Trong lòng hắn cả kinh, nạn châu chấu? Chẳng lẽ đây không phải cào cào?
Người sinh ra trong thời kì hòa bình như Nhan Tích Ninh chỉ từng nghe qua nạn châu chấu trên tin tức và sách vở, nhưng chưa từng trải qua một lần nào.
Liền tỷ như hiện tại, có châu chấu ở trước mặt hắn, hắn lại nhận lầm thành cào cào.
Bạch Đào đưa dưa xong trở về liền thấy thiếu gia nhà cậu đang ngồi xổm trên mặt đất bắt châu chấu.
Bạch Đào vui vẻ: "Thiếu gia ngài đang bắt châu chấu sao? Ta đến giúp ngài."
Bạch Đào mới vừa ngồi xổm xuống, trước mắt cậu liền xuất hiện một con châu chấu màu xám.
Nhan Tích Ninh nghiêm mặt nói: "Bạch Đào ngươi xem, con châu chấu này có gì khác với con châu chấu chúng ta bắt được trong Dung Vương phủ?"
Bạch Đào ngó ngó rồi châm chước: " Châu chấu trong Vương phủ là màu xanh biếc, mặt nhòn nhọt.
Loại châu chấu này đầu tròn còn có màu bụi, hơn nữa miệng của nó thật lớn......"
Miệng châu chấu chiếm một phần ba đầu, lúc này thân thể nó còn nhỏ, nhìn còn hoàn hảo.
Nhưng nếu qua một đoạn thời gian, để nó phóng đại lên vài lần, nó phải cắn nuốt bao nhiêu hoa màu?
Không được, hắn cần phải nói cho Dung Xuyên, không thể để cho châu chấu phát triển hơn nữa.
Cơ Tùng nhăn mày lại, ban nãy mới vừa nói chuyện với bọn Bàng Văn Uyên xong, y cảm thấy trọng trách trên vai đột nhiên lại nặng thêm.
Nếu y chỉ đơn thuần là Nguyên soái Sí Linh quân, việc y phải làm chính là trấn thủ biên cương, không cho người Liêu Hạ đến xâm phạm.
Nhưng mà hiện tại y là Dung Vương, Lương Châu là đất phong của y, mọi sự vụ lớn nhỏ của Lương Châu đều cần y quyết định.
Vừa đến Lương Châu, y đã nghe được hai chuyện làm cho y đau đầu.
Chuyện thứ nhất, Lương Châu đã hai tháng không có mưa, cứ tiếp tục như vậy sản lượng ngũ cốc ở Lương Châu sẽ phải giảm hơn phân nửa, dân chúng sẽ phải chịu đói.
Chuyện thứ hai, đại hạn thường xuất hiện cùng lúc với nạn châu chấu, lương thực lưu trữ cho thiên tai không nhất định có thể chịu được nạn sâu bệnh.
Hai chuyện này là đại sự hàng đầu, nhưng y vừa tới Lương Châu, làm sao giải quyết hai chuyện làm y đau đầu này đây? Tuy rằng y là Vương gia, nhưng cũng không cường đại đến mức có thể hô mưa gọi gió.
Nạn châu chấu lại thường xuyên phát sinh ở Lương Châu, nhiều quan phụ mẫu đảm nhiệm Lương Châu cũng chưa có biện pháp, y lại có thể làm sao bây giờ?
Lúc này Nhan Tích Ninh vén rèm lên, trong tay hắn cầm một con châu chấu: "Dung Xuyên, bên ngoài có rất nhiều châu chấu nhỏ, ta phải bắt đầu nuôi vịt thôi."
Không chỉ bọn Bàng Văn Uyên ngây ngẩn cả người, liền ngay cả Cơ Tùng cũng sửng sốt.
Châu chấu có quan hệ gì với nuôi vịt sao?
Nhan Tích Ninh bắt châu chấu nghiêm mặt nói: "Vịt có thể ăn châu chấu, chúng ta phải nhanh chóng nuôi vịt."
*
Trong nháy mắt nhìn thấy châu chấu, Nhan Tích Ninh đã nhớ tới một tin tức mình từng xem qua.
Nói là quốc gia nào đó xảy ra nạn châu chấu, dân chúng bó tay không có biện pháp, sau là do nước láng giềng trợ giúp mười vạn con vịt.
Đại quân vịt bắt đầu từ lãnh thổ một đường bắt đầu ăn châu chấu, ăn cả một đường nạn sâu bệnh không còn, vịt cũng mập.
Sau này hắn cùng các đồng sự còn thảo luận qua vấn đề một con vịt có thể ăn bao nhiêu châu chấu, lúc ấy có đồng sự cố ý đi tìm hiểu một chút, kết quả làm bọn họ chấn động: một con vịt một ngày có thể ăn một trăm con châu chấu.
Tuy rằng châu chấu trưởng thành có chứa độc tính nhất định, nhưng chút độc tính ấy đối với vịt mà nói căn bản không có tác dụng.
Hơn nữa vịt ăn châu chấu càng thêm rắn chắc, nghe nói hương vị càng ngon hơn.
Nhan Tích Ninh nghiêm túc đề nghị: "Dung Xuyên ngươi xem, hiện tại chúng ta bắt đầu nuôi vịt, để vịt con lấy châu chấu làm thức ăn.
Vịt ăn châu chấu lớn lên, giảm bớt lương thực, phân vịt vùi vào đất làm phân bón.
Ngươi xem châu chấu lớn như vậy, vịt một ngụm một con.
Chờ ăn xong châu chấu rồi, vịt cũng trưởng thành."
Cơ Tùng có điểm mơ màng, qua một hồi lâu y mới hồi phục tinh thần: "A Ninh, ngươi xác định vịt có thể diệt châu chấu?"
Nhan Tích Ninh gật gật đầu: "Đúng vậy." Hắn vốn muốn nói chuyện đời trước ra, nhưng nhìn nhìn hai vị tướng của Sí Linh quân xong hắn nói vòng vo: "Vịt quả thật ăn rất được, nếu không chúng ta có thể làm thí nghiệm."
Ổ Thành Khải vội vàng đứng lên: "Mạt tướng lập tức đi đến thôn trấn phía trước mua vịt." Ổ Thành Khải rất kích động, nếu vịt thật sự có thể ăn châu chấu, đây đối với dân chúng Lương Châu mà nói chính là việc vui lớn hơn cả trời.
Nhan Tích Ninh khoát tay: "Không cần, tướng quân ngươi không cần đi thôn trấn mua, chúng ta có mang theo vịt."
Trong đống vật tư mà Cơ Nam chuẩn bị cho Cơ Tùng có không hề ít vật còn sống, trong đó heo dê cùng đại bộ phận gà vịt đã bị đầu bếp giết ở trên đường, nhưng vẫn còn một chút gà vịt được giữ lại.
Nghe nói Vương gia cùng Vương phi muốn dùng gà vịt làm thí nghiệm diệt châu chấu, nhóm hạ nhân vội vàng vây một khối đất trong rừng cây.
Nhìn thấy đám hạ nhân nâng lồng gà vịt xuống xe ngựa, Bàng Văn Uyên hỗn độn trong gió: "Trăm triệu lần không nghĩ tới chủ soái và Vương phi vậy mà lại mang theo gà vịt sống đến Lương Châu......"
Nghiêm Kha trịnh trọng vỗ vỗ bả vai Bàng Văn Uyên: "Đây là do Thái tử tặng."
Bàng Văn Uyên sâu kín mở miệng: "Thái tử......!Có thể là tên ngốc tử đi." Bất quá lúc này đây ngốc đến đúng lúc.
Sau khi mở lồng ra, gà vịt bị giam cầm trong lồng sắt một lúc lâu chậm rãi đi ra.
Chúng nó vỗ cánh, phát ra tiếng kêu to vui mừng.
Theo tiếng đập cánh kích động, châu chấu trên mặt đất cũng bắt đầu đáp lại tanh tách.
Châu chấu chưa mọc cánh chỉ có thể nhảy nhót trên mặt đất, chúng rất nhanh liền khiến cho gà vịt chú ý.
Gà vịt vui đến điên, chúng đuổi theo châu chấu chạy khắp nơi.
Miệng vịt lướt qua mặt đất một đường, chờ khi chúng nó ngẩng đầu, trong miệng đã xuất hiện vài con châu chấu.
So sánh ra, năng suất gà ăn châu chấu sẽ không bằng vịt.
Mỏ gà nhỏ, mỗi lần mổ chỉ có thể mổ được một con châu chấu.
Qua một lúc, gà ăn no, chúng nó nhàn nhã quỳ rạp trên mặt đất dùng đất cát tắm rửa.
Mà vịt lại không giống vậy, dạ dày chúng như là không đáy, chúng nó đuổi theo châu chấu ăn đến đã nghiền, không bao lâu châu chấu lẩn quẩn bên trong liền bị đuổi đi sạch sẽ.
Đám tướng soái tấm tắc lấy làm kỳ lạ, không nghĩ tới năng lực diệt châu chấu của vịt mạnh đến như vậy.
Cơ Tùng tự hỏi một lát liền nói với Nghiêm Kha: "Thay đổi tuyến đường đến quận Bình Xương."
Quận Bình Xương là một trong những quận giàu có nhất của Lương Châu, cũng là trung tâm chính trị và kinh tế của Lương Châu.
Cơ Tùng đến Lương Châu, bọn quan viên đều cảm thấy Dung Vương phủ sẽ được thiết lập tại quận Bình Xương.
Nhưng mà Cơ Tùng lại khen ngược, y chuẩn bị lập phủ ở quận Vĩnh Xương gần Sí Linh quân nhất.
Cho dù quan viên phải bái kiến y, y cũng phải dàn xếp tốt cho A Ninh trước rồi nói sau.
Hiện tại biết được biện pháp có thể diệt nạn châu chấu, Cơ Tùng không muốn đợi thêm một khắc nào.
Loại chuyện mua vịt này khẳng định không thể dùng tướng sĩ Sí Linh quân, y phải giao nhiệm vụ nuôi vịt này cho đám quan viên Lương Châu.
Việc này liên quan đến vụ thu hoạch năm nay của Lương Châu, nửa điểm cũng không thể qua loa.
Trên sơn đạo có chín chiếc xe ngựa đang lắc lư hướng về thành Bình Xương của quận Bình Xương mà đi, tám chiếc xe đằng sau là xe ngựa của Vương Văn Việt.
Vương Văn Việt được điều nhiệm tới Lương Châu, hắn được nhậm chức ở quận Bình Xương.
Bởi vậy mặc kệ hắn vừa lòng hay không, xe ngựa của Vương gia cùng xe ngựa Dung Vương phủ phải mỗi người một ngã.
Chiếc xe đi đầu chính là xe ngựa của Dung Vương phủ, Cơ Tùng để cho các xe ngựa khác đi đến quận Vĩnh Xương trước, y chỉ dẫn theo chút ít nhân thủ đi gặp quan viên Lương Châu.
Sau khi vào phạm vi quận Bình Xương, cây cối đất vườn cùng người đi đường dần dần nhiều hơn, thậm chí Nhan Tích Ninh còn thấy được ruộng lúa.
Hết thảy làm cho hắn an tâm hơn rất nhiều, xem ra Lương Châu cũng không có hoang sơ như hắn tưởng tượng.
Người một khi thả lỏng cũng liền nhiều lời hơn, Nhan Tích Ninh hâm mộ nhìn theo nhóm tướng soái cưỡi con ngựa cao to bên ngoài xe: "Ta cũng muốn cưỡi ngựa."
Cơ Tùng ôn nhu nắm lấy tay Nhan Tích Ninh: "Chờ yên ổn rồi, ta sẽ mang ngươi tới mã tràng của Sí Linh quân.
Đến lúc đó ngươi muốn cưỡi ngựa như thế nào đều được."
Nhan Tích Ninh tự hỏi một lát nói: "Kỳ thật ta cảm thấy ngựa giống như Chân ngắn nhỏ cũng rất tốt......" Tuy rằng không có uy mãnh như chiến mã bình thường, nhưng nó vừa ổn vừa dễ khống chế.
Diệp Lâm Phong phun một ngụm nước, ông khụ hai tiếng rồi nở nụ cười: "Nguyên lai Tích Ninh còn nhớ thương Chân ngắn nhỏ của ngươi nha?" Lần đầu tiên ông nhìn thấy Nhan Tích Ninh cưỡi ngựa lùn thiếu chút nữa là cười đến sốc hông, chưa thấy qua trường hợp buồn cười như vậy.
Đang lúc Nhan Tích Ninh muốn xứng danh vì Chân ngắn nhỏ, trước xe ngựa truyền đến tiếng ồn ào cùng tiếng khóc la.
Cơ Tùng giương giọng hỏi: "Nghiêm Kha, phía trước đang nháo cái gì?"
Nghiêm Kha xác nhận một phen rồi hồi bẩm: "Chủ tử, tựa hồ có quan phủ đang phá án."
Mọi người chăm chú nhìn lại, chỉ thấy trên quan đạo có bảy tám nha dịch đang vây quanh năm sáu người già, phụ nữ và trẻ em.
Nha dịch vạn phần không kiên nhẫn quyền đấm cước đá đối với các nàng, phụ nữ và trẻ em khóc thành một mảnh.
Lúc này có một cô nương linh hoạt cong thắt lưng chui từ nách nha dịch thoát ra khỏi vòng vây, trong ngực nàng ôm chặt một cái túi bằng vải bố, đột phá vòng vây xong nàng liền chạy về hướng đoàn xe.
Bọn nha dịch giận đến tím mặt: "Ngăn nàng lại, đừng để cho nàng chạy!" "Người không liên quan mau né ra, để quan phủ phá án!"
Người trên đường đều né sang hai bên, bọn họ nói nhỏ: "Là người phủ nha, mau mau, đứng qua bên cạnh."
"Tạo nghiệt a, không biết lại là nhà ai đắc tội quan phủ, ngay cả người già, phụ nữ trẻ em cũng không buông tha."
"Hư, nhỏ tiếng một chút, ngươi cũng muốn bị bắt đi sao?"
Quan đạo rất dài, cô nương gầy yếu sao có thể là đối thủ xủa nha dịch cường tráng? Mắt thấy nha dịch cách mình càng ngày càng gần, cô nương bối rối không thôi, nàng liên tiếp quay đầu nhìn lại, trái tim đều sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Ngay tại lúc nàng sắp tuyệt vọng, nàng đột nhiên nhìn thấy tướng sĩ Sí Linh quân cưỡi trên con ngựa cao to.
Khi nhìn thấy khăn đỏ trên tay trái các tướng sĩ, ánh mắt cô nương mạnh mẽ sáng lên.
Dân chúng Lương Châu đều biết, quan và binh Lương Châu không cùng một đường.
Quan Lương Châu hiểm đọc, nhưng Sí Linh quân đóng quân ở ngoài Lương Châu là người tốt.
Trời không tuyệt đường người, không nghĩ tới nàng có thể gặp được Sí Linh quân ở ngoài thành.
Nàng dồn sức vọt tới trước tướng sĩ phịch một tiếng quỳ xuống, lập tức dập đầu thật mạnh đối với các tướng sĩ.
Nàng nhanh chóng la lên: "Quân gia cứu mạng! Ta là gia quyến của Ti trưởng Hoành Hành Giản quận Bình Xương, trên người ta có chứng cứ Thứ sử và Thái thú Lương Châu ức hiếp dân chúng tham ô, không làm tròn trách nhiệm.
Cứu mạng, van cầu các ngươi cứu mạng a ——"
Ánh mắt Cơ Tùng ngưng lại, y cho Nghiêm Kha một ánh mắt.
Nghiêm Kha ngầm hiểu, hắn khoa tay múa chân thành một cái thủ thế với các tướng sĩ.
Cô nương còn chưa dứt lời, hai gã nha dịch đã đi tới phía sau nàng.
Tên đứng đầu giơ tay muốn nắm lấy tóc cô nương, đang lúc tay hắn sắp chạm vào tóc cô nương, chỉ thấy trước mắt hiện lên một đạo hàn quang, một thanh trường kiếm sắc bén gác lên trên cổ nha dịch.
Nha dịch hiển nhiên không nghĩ tới sẽ có người động thủ với bản thân ngay trên địa bàn của mình, hắn cười lạnh hai tiếng: "Sí Linh quân? Các ngươi chõ mõm vào quản đến quận Bình Xương ư? Nơi này cũng không phải là nơi các ngươi có thể giương oai, thức thời thì nhanh chóng lấy cái tay bẩn thỉu của các ngươi ra, đừng chậm trễ công việc của gia."
Đáy mắt Ổ Thành Khải như có ngọn lửa đang thiêu đốt: "Rốt cuộc là ai đang giương oai?" Giữa ban ngày ban mặt dám ẩu đả lão phụ và hài tử, có phải còn muốn giết người diệt khẩu hay không?
Trường côn trong tay Ổ Thành Khải đảo một vòng, tên nha dịch còn lại đã bị một gậy của hắn ném đi.
Cô nương thấy hai người đuổi theo nàng đều bị Sí Linh quân khống chế, nàng rốt cuộc cũng có đủ dũng khí: "Phụ thân ta Hoàng Hành Giản bởi vì thu thập chứng cứ phạm tội của Thứ sử Lương Châu đã bị huyện lệnh Bình Xương bắt giữ, quan lại Lương Châu cùng một giuộc bao che cho nhau, dân chúng Lương Châu lầm than.
Ta phải cáo ngự trạng, ta muốn tìm Dung Vương điện hạ cáo ngự trạng......"
Dung Vương cùng Sí Linh quân là phe tốt, dân chúng Lương Châu nghe nói Dung Vương muốn tới Lương Châu, bọn họ vui vẻ đến muốn điên, tám quận Lương Châu cuối cùng có thể nhìn thấy ánh sáng.
Nhưng quan viên Lương Châu ức hiếp dân chúng nhiều ăn như vậy, sao bọn họ cho phép hành vi phạm tội của mình bị tố giác? Vì thế trong khoảng thời gian này các quận Lương Châu xuất hiện kỳ quan, quan phủ bắt người chẳng phân biệt ngày đêm, nghe nói nha môn đều đã sắp không chứa được.
Nha dịch bị chế trụ căn bản không xem trường kiếm trên cổ gây trở ngại, hắn đắc ý nói: "Liền ngươi còn muốn cáo ngự trạng? Nói thật cho ngươi biết, cho dù Dung Vương tới thành Bình Xương của chúng ta, y cũng phải cúi đầu.
Ngươi cảm thấy Dung Vương sẽ tin lời của ngươi, hay là tin lời của Thứ sử đại nhân chúng ta?"
Nghiêm Kha hừ lạnh một tiếng: "Dung Vương chỉ tin chứng cớ và sự thật."
Cơ Tùng dần nắm chặt nắm tay lại, trước đây khi ở trong Sí Linh quân, y và Thứ sử Lương Châu Tưởng Nghị từng có giao tế vài lần.
Tưởng Nghị lúc đối mặt với y thật ra rất khách khí, nhưng nghe nói lúc đối mặt với các tướng lãnh khác cũng không hữu hảo, hiện tại nghĩ đến hẳn thứ Tưởng Nghị kiêng kị là thân phận Hoàng tử của y thôi.
Cơ Tùng xốc mành lên, Nhan Tích Ninh đẩy ra khỏi thùng xe.
Cơ Tùng trầm giọng nói: "Cô nương chớ sợ, đem chứng cứ trong tay ngươi trình lên cho ta xem xem." Sợ cô nương không chịu giao ra đồ vật dễ dàng, Cơ Tùng ôn thanh nói: "Bổn vương chính là Dung Vương Cơ Tùng."
Thân thể cô nương run lên lệ trong mắt chảy xuống cuồn cuộn: "Ngài chính là Dung Vương điện hạ? Sao bây giờ ngài mới đến a......!Chúng ta chờ ngài chờ đến thật khổ a......"
Cô nương khóc rất thảm thiết, người nghe thấy cũng thương tâm đến rơi lệ.
Khoé mắt Nhan Tích Ninh không khỏi ươn ướt, hắn từ trên xe nhảy xuống cẩn thận nâng cô nương dậy: "Cô nương chớ sợ, ngươi hiện tại đã an toàn."
Nha dịch mới nãy còn kiêu ngạo không ai bì nổi lúc này sắc mặt trắng bệch, thân thể run rẩy: "Dung......!Dung Vương?" Chẳng lẽ hôm nay hắn ra cửa không xem hoàng lịch sao? Vì sao đuổi theo gia quyến phạm quan còn đuổi được Dung Vương đến đây?
Cơ Tùng lạnh lùng nhìn lướt qua nha dịch: "Bắt hết toàn bộ nha dịch lại." Ra lệnh một tiếng, bọn thị vệ như tên rời cung nhằm về phía đám nha dịch bên kia quan đạo.
Lúc này bên cạnh truyền đến tiếng kinh hô: "Dung Vương! Dung Vương đến Lương Châu!" "Dung Vương điện hạ tới, ta rốt cuộc có thể nhìn thấy trời sáng."
_____________________-
Tác giả có chuyện nói:
Dân chúng Lương Châu: Các đồng chí, người Trung ương tới, chúng ta đi cáo trạng a —— lên a ——
Tùng Nhung:......!Quan phủ Lương Châu mấy năm nay cũng chưa khai trương?.