Đăng vào: 12 tháng trước
Lúc Ngọc Chi tỉnh giấc, cảm nhận đầu tiên chính là đã không còn sớm, nàng vội vàng định đi thỉnh an Thái phu nhân và Văn phu nhân, nhưng vừa cử động cơ thể thì mới phát hiện toàn thân đau nhức vô cùng, nhớ lại mặt liền đỏ bừng. Nàng nghiêng đầu, không biết Văn Chiêu Lăng đã dậy từ lúc nào, đang tủm tỉm cười nhìn nàng. Một cánh tay của chàng hãy còn gác trên vai nàng, đôi bên gần trong gang tấc.
Ngọc Chi đảo mắt, cười khan hai tiếng: “Trời, trời sáng rồi.”
“Ừ, đúng vậy nhỉ.”
Văn Chiêu Lăng nhàn nhã đáp lại, bàn tay ôm bả vai nàng nhúc nhích, Ngọc Chi hít một hơi, vội vội vàng vàng chặn tay chàng lại: “Đừng động.”
Văn Chiêu Lăng thấp giọng cười: “Sao vậy?”
Ngọc Chi tức giận trừng mắt với chàng, “Chàng, chàng quay mặt đi, thiếp phải rời giường thay y phục, còn phải đi thỉnh an nữa.”
Văn Chiêu Lăng thu tay về, “Vậy nàng thay đi, sao nhất định phải bắt ta quay mặt sang chỗ khác, trên người nàng có chỗ nào ta chưa nhìn thấy?”
Lời này của chàng khiến Ngọc Chi suýt nữa trốn luôn vào chăn, theo phản xạ lấy chăn che mặt, nhưng Văn Chiêu Lăng đã sáp đến gần, nhẹ nhàng dứt khoát kéo nàng, ôm cả người nàng vào lòng. Hai cơ thể cứ thế trực tiếp tiếp xúc, mặt Ngọc Chi liền nhanh chóng đỏ như thiêu.
Mặt Văn Chiêu Lăng cũng vùi vào chăn, ngăn cản ánh sáng bên ngoài, “Nàng sao vậy, có phải cảm thấy không khỏe lắm?”
Ngọc Chi bị hơi thở ấm nóng của chàng khiêu khích đến mặt đỏ tai hồng, định rụt người về sau nhưng chàng đã dùng tay giữ chặt lưng nàng, khiến nàng làm thế nào cũng không di chuyển được.
“Chàng……..Thiếp còn phải đi thỉnh an nữa, đừng rộn mà.”
Văn Chiêu Lăng kéo chăn hướng bên ngoài hô: “Thước Nha Nhi, đi bẩm báo với Thái phu nhân một tiếng, bảo là ta nói tiểu thư nhà ngươi hôm nay cơ thể không thoải mái, không đi thỉnh an được.”
Thước Nha Nhi ở bên ngoài “A” một tiếng, Ngọc Chi chỉ nghe được tiếng bước chân nàng ấy nhanh chóng chạy ra cửa, không khỏi có chút buồn bực: “Sao lại nghe lời chàng vậy chứ, thật sự khiến thiếp không cam lòng mà, nàng ấy là nha hoàn của thiếp.”
Văn Chiêu Lăng hôn hôn má nàng, “Nàng ấy quan tâm nàng, vừa nghe nói cơ thể nàng không thoải mái liền vội đi bẩm báo, rất trung thành đó.”
Ngọc Chi trừng chàng, “Cơ thể thiếp đâu có không thoải mái!”
“Ồ?” Văn Chiêu Lăng cười hớn hở, “Ta còn tưởng nương tử ta mệt mỏi, thì ra không phải à, vậy…..”
Ngọc Chi cảm nhận được ý tứ xấu xa của chàng, vội đẩy chàng ra, “Đừng, chàng đừng có nghĩ, trời, trời cũng sáng rồi.”
Văn Chiêu Lăng ôm chặt nàng, “Xuân miên bất giác hiểu. Mùa xuân tới rồi, dễ có cảm giác được mùa xuân bao bọc. Trời sáng cũng có thể ngủ nhiều thêm một lát mà.”
Ngọc Chi liên tục đẩy chàng, “Chàng…..đứng đắn chút!”
Văn Chiêu Lăng phớt lờ chống cự của nàng, dứt khoát xoay người đè nàng xuống, “Xem ra nương tử vẫn rất hay xấu hổ, như vậy không tốt, chúng ta đã thành phu thê rồi.”
Ngọc Chi vừa định lên tiếng thì Văn Chiêu Lăng đã không nói lời nào liền hôn nàng. Trước hết là chặn môi nàng, đợi đến khi nàng có chút váng vất thì liền di chuyển đến cổ. Ngọc Chi cảm nhận được đôi môi nóng ẩm của chàng lướt qua xương quai xanh của mình, khơi gợi lên một cơn tê dại, nhịn không được rên một tiếng. Âm thanh vừa thốt ra lại cảm thấy xấu hổ, vội cắn môi không dám phát ra tiếng nữa. Nhưng Văn Chiêu Lăng kiên quyết không cho nàng được như ý, môi càng lúc càng hướng xuống dưới, đến trước ngực nàng, Ngọc Chi chợt run lên một cái, muốn đẩy chàng ra nhưng toàn thân không chút hơi sức, miệng cũng nhịn không được phát ra tiếng rên khe khẽ.
Tay Văn Chiêu Lăng vuốt ve người nàng, từng chút từng chút nhóm lên ngọn lửa trên cơ thể nàng. Ngọc Chi đã hoàn toàn không còn sức lực chạy trốn, chỉ có thể trầm mê theo động tác của chàng. Hô hấp Văn Chiêu Lăng dần trở nên nặng nề, người cũng bắt đầu lấm tấm mồ hôi. Ngọc Chi ôm lưng chàng, đối diện với đôi mắt sâu hun hút đó bỗng cảm thấy ánh mắt mê hoặc này sao lại đẹp đến như vậy. Nhưng rất nhanh nàng đã từ trong trầm luân tỉnh lại, bởi vì nàng cảm giác được giữa hai chân bị chèn ép, quả thực khiến nàng quẫn bách đến phát khóc.
Văn Chiêu Lăng nhận thấy được sự khẩn trương của nàng, cúi đầu hôn lên hàng mi nàng, nhẹ giọng thì thầm bên tai: “Ngọc Chi, đừng hoảng hốt, giống như tối qua thả lỏng một chút….”
Dần dà Ngọc Chi thả lỏng hơn không ít, bàn tay Văn Chiêu Lăng lưu luyến giữa hai chân nàng, trêu chọc khiến nàng bất giác phải cong eo, hai chân cũng mở rộng hơn. Văn Chiêu Lăng đột nhiên nở nụ cười nhẹ, Ngọc Chi ý thức được cử động của chàng, suýt nữa thì bật khóc, nhưng vào thời khắc động thân tiến vào thì chàng bỗng mạnh mẽ hôn nàng, chỉ còn lại tiếng rên rỉ ngâm nga vụn vỡ, cùng với tiếng thở dài thỏa mãn, lay động châp chờn trong khung cảnh xuân quang ngập phòng…
Lúc hai người thức dậy lần nữa thì đã là buổi trưa. Ngọc Chi thấy may mắn vì Văn Chiêu Lăng đã rời giường trước một bước, hiện không có ai nhìn chằm chằm nàng, nàng có thể yên ổn thay y phục. Có điều cơ thể đích thực vừa đau vừa nhức, khi Ngọc Chi lồm cồm bò dậy, nhịn không được thầm mắng Văn Chiêu Lăng một câu, nhưng nhiều nhất vẫn là mắng chính mình. Ai kêu nàng ý chí không vững, mới dăm ba câu dụ dỗ thì đã khiến nàng đầu óc choáng váng mặc người ta muốn làm gì thì làm chứ?
Mặc xong y phục, bước xuống giường, ánh mắt Ngọc Chi vô ý lướt tới lạc hồng trên khăn trải giường, không khỏi có chút thẹn thùng. Đang định thu dọn thì bỗng nhớ tới tấm vải trắng Văn phu nhân đưa cho nàng lúc trước, lập tức có chút khóc không ra nước mắt. Sao nàng lại quên mất chuyện này chứ, tới lúc đó mẹ chồng truy hỏi thì biết ăn nói thế nào? Nàng không khỏi suy nghĩ, có thể mẹ chồng vẫn muốn trịnh trọng sắp xếp một ngày lành để nàng và Bá Ngọc viên phòng, đáng tiếc…….
Nói không chừng còn trách mình ý chí không kiên định nữa.
Ngọc Chi thay khăn trải giường, ủ rũ không vui ra khỏi phòng. Thước Nha Nhi thấy nàng đã dậy liền nhanh chóng lấy nước cho nàng rửa mặt, có điều lúc có lúc không lại nhìn nhìn nàng, từ nét mặt đoán được dường như có điều muốn nói.
Ngọc Chi rửa mặt xong, vừa ngước lên đã bắt gặp ánh mắt nàng ấy, hơi ngạc nhiên, “Sao vậy? Em có gì muốn nói à?”
Thước Nha Nhi quan sát xung quanh, có chút thần bí, thấy bốn phía đều không có người mới sát lại gần nàng thì thào: “Tiểu thư, bây giờ em mới biết thì ra Ngô công tử thân phận không đơn giản chút nào.”
“Quý Lễ?” Ngọc Chi giật mình, lẽ nào ngay cả Thước Nha Nhi cũng biết rồi?
“Đúng đó, chính là Ngô Quý Lễ Ngô công tử ấy, tiểu thư, người không biết đâu, ngài ấy vậy mà lại là thiếu gia của Văn gia đó.”
Ngọc Chi kinh ngạc biến sắc nhìn nàng, “Em………Em nghe được tin này từ đâu?”
“Ây da, bây giờ trên dưới toàn phủ ai cũng biết hết, sao còn cần phải nghe ngóng nữa. Người không biết chứ, sáng nay Ngô công tử tham gia điện thí, sau đó được Thánh thượng khâm điểm Trạng nguyên, kế đó trực tiếp cùng Văn đại nhân quay về, nói muốn nhận tổ quy tông. Bây giờ đã phái người đi đón mẫu thân ngài ấy rồi đó!”
Dù thế nào Ngọc Chi cũng không ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện lớn như vậy, sửng sốt một lúc lâu mới lấy lại bình tĩnh, vội hỏi Thước Nha Nhi: “Cô gia đâu rồi?”
“Cô gia đã đến đại sảnh, trước khi đi còn căn dặn nếu tiểu thư tỉnh dậy, muốn đến thì đến, không muốn đến cũng không cần miễn cưỡng.” Thước Nha Nhi hơi lưỡng lự: “Có lẽ cô gia cảm thấy chuyện này không nên cho tiểu thư biết thôi, dù sao đâu ai ngờ được Văn đại nhân còn có một đứa con bên ngoài…….” Nàng ấy đưa tay bịt miệng, lại nhìn xung quanh, thả tay vỗ vỗ ngực, “Cũng may không có ai nghe thấy.”
Ngọc Chi bị sự việc bất ngờ xảy ra này làm luống cuống tay chân, cũng mặc kệ không dùng điểm tâm đã nói với Thước Nha Nhi “Ta đi xem thử” rồi liền ra cửa định đi tới tiền sảnh, Thước Nha Nhi vội đuổi theo dẫn đường cho nàng. Nàng quá hiểu Ngọc Chi, tiểu thư gấp gáp như vậy nói không chừng con đường đã đi qua nhiều lần như thế cũng có thể bị nhầm.
Ngọc Chi theo bước Thước Nha Nhi tới cửa tiền sảnh, trước tiên dừng chân nghe ngóng động tĩnh bên trong, tiếc là cũng không nghe được bất cứ tiếng động nào. Ngẫm nghĩ, vẫn dứt khoát đi vào trong.
Bên trong sảnh, Thái phu nhân ngồi trên ghế chủ vị, Văn Yển Chi và Văn phu nhân ngồi ở phía dưới bên trái, huynh đệ Văn Chiêu Lăng và Văn Chiêu Dã thì bên phải, Kim thị, Lý thị ngồi cạnh họ, còn Ngô Quý Lễ thế nhưng một thân thanh sam, quay lưng về phía nàng, đứng ở giữa sảnh. Toàn bộ sảnh phòng yên tĩnh đến độ khiến người ta bất giác cảm thấy có chút áp lực.
Nghe thấy tiếng động, mọi người đều ngẩng lên nhìn Ngọc Chi đang bước vào, ngay cả Ngô Quý Lễ cũng quay đầu nhìn nàng,trong mắt lóe lên một tia vui mừng, nhưng rất nhanh đã trở lại phẳng lặng như trước.
Ngọc Chi đưa mắt về phía Văn Chiêu Lăng, thấy thần sắc chàng bình thản, xem ra không xảy ra chuyện gì không vui, cũng không kịp quan sát Ngô Quý Lễ thì đã bước lên trước hành lễ với Thái phu nhân, sau đó hành lễ với Văn Yển Chi và Văn phu nhân rồi lùi xuống ngồi cạnh Văn Chiêu Lăng.
Sau khi ngồi xuống, Ngọc Chi theo phản xạ đảo mắt khắp sảnh phòng một vòng, nhưng không nhìn thấy A Cần, không khỏi cảm thấy kỳ quái.
Đang suy nghĩ thì ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân của vài người, Ngọc Chi ngước nhìn, trông thấy La nhũ mẫu dìu mẫu thân Ngô Quý Lễ là Ngô thị bước vào. Nhìn ra được Ngô thị đã đặc biệt trang điểm, mặc váy lụa thêu hoa màu lam, tóc chải chỉnh tề, thậm chí còn cài một cây trâm, có vẻ rất quý, có thể là vật cất giữ đã nhiều năm. Chỉ là tóc mai điểm sợi bạc và sắc mặt vàng vọt, cộng thêm nếp nhăn trên trán, dung mạo xinh đẹp trước đây rốt cuộc vẫn khó mà tìm thấy.
Ngọc Chi bất giác lại quan sát Văn phu nhân. So sánh Văn phu nhân với Ngô thị hiện giờ, bà đích thực giống như tiên nữ. Nàng không khỏi thầm nghĩ rốt cuộc Ngô thị lúc trẻ xinh đẹp nhường nào mới có thể khiến cha chồng của nàng say đắm đến muốn nạp bà vào cửa? Nghĩ vậy, ánh mắt lại di chuyển đến Văn Yển Chi, nhưng vừa nhìn thì có chút kinh ngạc, bởi vì Ngọc Chi phát hiện sau khi Ngô thị bước vào thì ông căn bản ngay cả đầu cũng không ngước lên.
Ngọc Chi mím môi, trong lòng có chút khó chịu. Nói thế nào đi nữa cũng là người đã sinh cho ông một đứa con, cho dù là sắc phai tình nhạt, chí ít cũng phải nhớ đến tình cảm chút nào chứ.
Trong lúc nàng đang suy nghĩ những chuyện này thì Ngô thị đã đứng bên cạnh Ngô Quý Lễ, Ngô Quý Lễ chào bà một tiếng, đưa tay đỡ bà, Ngô thị xua xua tay tỏ ý không cần hắn dìu mình, sau đó đi tới trước mặt Thái phu nhân, quỳ xuống dập đầu, “Thái phu nhân mạnh khỏe, con dâu xin cúi lạy người.”
Yết hầu Thái phu nhân tắc nghẹn, liếc nhìn Văn phu nhân, lại quay sang nhìn Ngô thị, có phần không vui hừ một tiếng: “Nếu ngươi đã gọi ta một tiếng Thái phu nhân, thì hẳn biết một chút lễ tiết, ta chỉ có một con dâu, sao ngươi lại tự xưng là con dâu của ta?”
Có thể vì kiêng kỵ thân phận hiện tại của Ngô Quý Lễ nên Thái phu nhân không nói nặng lời, âm thanh cũng không cao, nhưng sắc mặt Ngô thị nháy mắt liền trắng bệch, nhịn không được quay đầu nhìn Văn Yển Chi, nhưng người kia cơ căn bản không liếc bà lấy một cái.
“Đại nhân…….”
Nghe thấy tiếng gọi này, Văn Yển Chi cuối cùng ngẩng lên nhìn bà một cái, dường như có chút kinh ngạc vì sự thay đổi của bà, trên dưới quan sát bà một lượt, “Ngươi…..ngươi là……..”
Ngô thị hơi xấu hổ cúi đầu, “Thiếp thân ở ngoài nhiều năm, ăn gió nằm sương, hiện tại dung nhan sớm đã không còn như trước, đại nhân thất vọng rồi nhỉ….”
Văn Yển Chi nhíu mày, “Ăn gió nằm sương?”
Ngô Quý Lễ khụ một tiếng: “Đó là trước đây, con và mẫu thân từng trải qua một khoảng thời gian khổ cực, nhưng sau này được sự giúp đỡ của Văn phu nhân nên đã có nơi nương thân ở hậu sơn Minh Nguyệt am.”
Sắc mặt Văn Yển Chi hòa hoãn không ít, quay đầu liếc nhìn Văn phu nhân. Văn phu nhân từ đầu chí cuối vẫn cúi đầu, thần sắc bình thản, tựa như hết thảy mọi việc đều không liên quan gì với bà.
Vì lời nói của nhi tử mà Ngô thị hơi tức giận, quay sang trừng hắn một cái. Đúng lúc Ngọc Chi ngồi ở bên hông nên trông thấy rất rõ ràng, không hiểu Ngô thị vì sao lại chán ghét Văn phu nhân đến vậy, xem ra là tranh sủng, hiện giờ bà có nhi tử là Trạng nguyên chống lưng, ai còn có thể ra oai với bà? Nhưng không biết vì sao bà phải cố ý nói ra tình cảnh bi thảm của bản thân mình.
Mấy người họ vì câu nói của Ngô Quý Lễ mà đều rơi vào trầm mặc, lúc này đột nhiên có một người hộc tốc lao vào, dừng ở sau lưng Ngô Quý Lễ vài bước, khó tin nhìn tình huống trước mắt.
Ngọc Chi sợ nàng sẽ nói điều gì đó kích động nên vội gọi nàng một tiếng: “A Cần…….”
A Cần không nhìn nàng, ánh mắt chăm chăm dán chặt trên Ngô Quý Lễ, tựa như mơ màng hỏi một câu: “Tiên sinh, người đến đây……….làm gì?”
Ngô Quý Lễ mím môi, rũ mắt chăm chú nhìn mặt đất, nhỏ giọng: “Nhận tổ quy tông.”
Dứt lời, chỉ nghe thấy “Thịch” một tiếng, mọi người hốt hoảng nhìn A Cần đã ngã quỵ xuống, hôn mê bất tỉnh.
Tác giả có lời muốn nói: Vẫn là câu nói đó, mỗi người đều có quan điểm của riêng mình, giữa Ngô thị và Văn phu nhân có lẽ là sợi chỉ sâu nhất mà tôi vùi lấp, vấn đề này mọi người có thể tự ý suy đoán.
Ngoài ra, khụ khụ, mùa đông tới rồi, chuẩn bị chút canh thịt uống cũng tốt, đừng trách tôi, tôi thật sự bất tài về H, đụng tới tình tiết mãnh liệt liền tay chân luống cuống, hoàn toàn không biết nên viết gì, chán nhể hahahahaha…………….