Đăng vào: 12 tháng trước
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Chrysanthemum
Thương Ngôn kinh hô, Vân Hách Liên Thiên chỉ đơn giản nhìn y một cái, thanh quang quanh thân không hề có dấu hiệu yếu đi. Thương Ngôn muốn ngăn cản nhưng đã không còn kịp, không đành lòng nhìn thảm trạng của Tiểu Tam nên đành quay đầu đi.
Không nghĩ tới Tiểu Tam vừa đụng phải thì chỉ bị thanh quang ngăn lại, bị bắn ra thật xa, làm đổ ngã thật nhiều đồ đạc phía sau. Tiểu Tam bị ném đến mức đầu óc choáng váng nhưng lại lông tóc vô thương. Nó gầm gào giận dữ một tiếng, lắc mình đứng lên, nhìn Vân Hách Liên Thiên đầy ủy khuất, lại nhìn sang Thương Ngôn, tựa như không hiểu vì sao Vân Hách Liên Thiên lại không ôm nó mà còn hất nó ra.
Thương Ngôn vui mừng, may mà không có việc gì, lại vội vàng đi qua xem Tiểu Tam, ngồi xổm xuống sờ sờ bộ lông dày rậm của nó. Tiểu Tam mới đầu còn để cho y sờ vài cái, sau đó lại không vui, tránh thoát khỏi tay Thương Ngôn rồi chạy đến bên người Vân Hách Liên Thiên. Lần này nó thật cẩn thận mà di chuyển lại gần, không dám làm càn phóng qua như trước nữa.
Tiểu Tam đáng thương cho đến bây giờ cũng chưa từng bị Vân Hách Liên Thiên đối xử hung ác như vậy. Trước kia mặc kệ nó gây ra họa gì, mỗi lần Hách Liên Vân Thiên đều chỉ ôn nhu vuốt ve lông nó, nhiều lắm là gõ vài cái trên cái đầu xù của nó mà thôi. Thế nhưng hiện tại sau khi bọn hắn bỏ đi một thời gian, rõ ràng cùng một khí tức thế nhưng người lại có chút không giống với trước kia, quanh thân phát ra hàn khí lạnh thấu xương khiến cho Tiểu Tam có điểm sợ hãi.
Bất quá Tiểu Tam cũng mặc kệ người trước mắt đây là Hách Liên Vân Thiên hay là Vân Hách Liên Thiên. Nó chỉ biết người đó vẫn mang khí tức quen thuộc, vẫn là mùi hương vấn vít kia, là người đã nuôi lớn nó. Mặc dù có chút không giống với trước kia, thế nhưng nó vẫn muốn thân cận với hắn. Trong lòng là ủy khuất tột cùng, thế nên giận chó đánh mèo liên lụy đến Thương Ngôn. Hừ, không cho ngươi sờ đâu.
Thương Ngôn thấy bộ dạng kia của Tiểu Tam thì không khỏi cười mắng: “Tiểu đông tây nhà ngươi đó.” Đồng thời lại buồn bực, hắn nhẫn tâm bỏ các ngươi lại, ta vẫn luôn lo lắng đây này. Như thế cũng tốt, người ta không cho các ngươi sắc mặt hòa nhã, ngươi còn vui vẻ tiếp cận, tìm cách lấy lòng hắn. Cái này cũng không nói, vậy mà cư nhiên bày cái mặt này cho y xem, thật sự là muốn bị đánh đòn mà!
“Đây là Tiểu Tam và Tiểu Tứ.” Thương Ngôn có chút không xác định mà giới thiệu cho Vân Hách Liên Thiên. Y không biết liệu hắn còn nhớ chúng nó hay không, trước kia Vân Thiên thương yêu bọn nó đến như thế, vậy mà hiện giờ lại… “Bọn nó là do ngươi nuôi lớn.” Mặc dù việc này vẫn còn phải bàn cãi, thế nhưng trong lòng Thương Ngôn đã nhận định Vân Hách Liên Thiên chính là Vân Thiên.
Vân Hách Liên Thiên gật đầu, cũng không biết là tỏ vẻ hay là tự mình nhớ rõ, cứ như vậy mà liếc mắt nhìn hai tiểu tử kia một cái, sau đó lại tự mình trở về phòng. Tiểu Tam sửng sốt, nhưng rất nhanh đã học bộ dáng tiểu tức phụ (cô vợ trẻ)mà nâng bước đi theo Vân Hách Liên Thiên vào phòng, Tiểu Tứ nhìn Thương Ngôn một lát rồi cũng đi theo Tiểu Tam, Thương Ngôn sờ sờ cái mũi rồi cũng chỉ biết đi vào theo.
Thương Ngôn mới vừa vào nhà liền nhìn thấy Vân Hách Liên Thiên lười biếng nằm trên giường, Tiểu Tứ vung vẩy cái đuôi mà an ổn cuộn người nằm bên cạnh giường, Tiểu Tam thì lại có điểm vội vàng mà dạo bước qua lại trong phòng. Cũng không biết Tiểu Tam Tiểu Tứ đã phải trải qua thế nào sau khi bọn họ ly khai. Rời khỏi vòng tay nuôi nấng của con người, tự mình sinh tồn nơi rừng núi hoang dã, quả nhiên bọn nó tăng thêm vài phần dã tính dũng mãnh. Thân thể tuy rằng gầy đi không ít, thế nhưng lại càng cường tráng kiền luyện, da lông tuyết trắng thì hơi vương cát bụi xám tro. Thương Ngôn bỗng nhiên có một loại cảm giác “trong nhà có nhi nữ trưởng thành”, không khỏi cảm thán một chút. Y, Hách Liên Vân Thiên, Tiểu Tam, Tiểu Tứ, lại đoàn tụ bên nhau, hơn nữa còn tại địa phương tràn ngập hồi ức ấm áp này. Gặp lại nhau chỉ trong gần một năm ngắn ngủi, thế nhưng y đã trải qua sinh ly tử biệt, thay đổi chóng vánh tựa như đã mấy đời.
Lại sờ bụng của mình, nơi đó có hài tử chân chính của bọn họ, không biết đến lúc sinh ra sẽ có bộ dạng thế nào. Sẽ là một tiểu hổ đáng yêu giống như Tiểu Tam và Tiểu Tứ sao? Thương Ngôn lại nhớ đến bộ dạng đầy nếp nhăn của Tiểu Tam Tiểu Tứ trước kia, không khỏi mỉm cười, khinh thủ khinh cước bò lên giường, nằm xuống song song cạnh Vân Hách Liên Thiên. Hay sẽ là một tiểu oa nhi giống như Vân Hách Liên Thiên? Đúng rồi, kỳ thật đến bây giờ y vẫn còn chưa hiểu được, Vân Hách Liên Thiên rốt cuộc là người hay là thần, là yêu hay là tiên. Nếu như là yêu, vậy không biết nguyên hình của Vân Hách Liên Thiên là gì….
“Đông Vân… Quân.” Thương Ngôn kỳ thật muốn gọi hắn là Vân Thiên, nhưng ngẫm lại không đúng, định gọi tên của hắn, thế nhưng y biết rõ thân phận tục danh không thể gọi loạn như vậy, cuối cùng vẫn là gọi tôn hiệu Đông Vân Quân của hắn.
Vân Hách Liên Thiên mới đầu còn chưa kịp phản ứng, thẳng đến khi Thương Ngôn lại gọi một tiếng thì mới phản ứng được là đang gọi hắn. Đông Vân Thánh Quân…. Đã từ rất lâu rồi, không ai gọi hắn như vậy nữa. Lâu đến mức hắn cũng sắp quên mất, kỳ thật hắn đã một thời gian dài không thấy được vật sống.
“Gọi ta là Vân Thiên được rồi.” Vân Hách Liên Thiên thản nhiên nói một câu, làm sao có thể ngờ được cũng bởi vì một câu này của hắn, người phía sau vui sướng không thôi. Nếu không phải hắn đưa lưng về phía y, Thương Ngôn đã muốn nhào lên hôn hắn một ngụm.
“Vân Thiên.” Thương Ngôn từ phía sau lưng ôm lấy Vân Hách Liên Thiên, nhẹ giọng gọi.
“Ân.” Vân Hách Liên Thiên cảm giác được trong động tác và thanh âm của Thương Ngôn đều hàm chứa run rẩy, nhưng vẫn thản nhiên ứng thanh như cũ.
“… Ngươi là thần sao?” Thương Ngôn nhịn không được tò mò hỏi, có lẽ bởi vì sự ôn nhu của Vân Hách Liên Thiên đã tiếp thêm dũng khí cho y hỏi ra. Đúng vậy, ôn nhu. Tuy rằng hắn vẫn mang bộ dạng lạnh như băng, thế nhưng trong mắt Thương Ngôn, y lại cảm thấy được hắn vẫn như Hách Liên Vân Thiên ôn nhu.
“Thần?” Vân Hách Liên Thiên nghe được vấn đề này, cư nhiên cười nhạo một tiếng, “Nghiêm khắc mà nói, ta là yêu.”
Yêu? Hắn cư nhiên là yêu quái? Thương Ngôn phía sau há to miệng, có chút không thể tin được việc Vân Hách Liên Thiên là yêu. Vì thế nên lại bắt đầu đoán nguyên thân của hắn là gì. Vấn đề này y cũng không dám trực tiếp lỗ mãng đi hỏi Vân Hách Liên Thiên, hỏi nguyên hình của người khác là một việc phi thường thất lễ. Thế nhưng với tu vi của y mà muốn nhìn thấu chân thân của Vân Hách Liên Thiên thì quả là đầm rồng hang hổ, y nghĩ e rằng ngay cả Tiên đế đương nhiệm cũng không thể nhìn ra được chân thân của hắn đi.
Sẽ là gì đây? Cái thứ nhất nghĩ đến chính là Long, thế nhưng lại lắc đầu. Khí tức thanh lãnh đạm mạc của Vân Hách Liên Thiên quá khác với Long tộc, hơn nữa cũng chưa từng nghe nói trong Long tộc từng xuất hiện một tồn tại cường đại đến kinh thế hãi tục như vậy. Ngoại trừ Hắc Long, những Long tộc khác bởi vì tộc nhân rất thưa thớt nên đều cực kỳ bao che khuyết điểm, nếu như Vân Hách Liên Thiên thật sự là Long, nói vậy Long tộc đã không thần phục Tiên giới chứ.
Vậy là gì đây? Phượng hoàng, Kỳ lân, thần thú bậc thượng cổ… Lại một đám bị Thương Ngôn loại trừ. Nghĩ thế nào cũng không giống lắm, chẳng lẽ là dị chủng gì đó thuở Hồng Hoang? Đây cũng có thể, nhưng đáng tiếc dị chủng này đã sớm tuyệt diệt, thời gian quá mức lâu dài khiến cho người biết đã muốn phi thường thưa thớt, Thương Ngôn cũng không thể phán đoán chân thân của Vân Hách Liên Thiên đến tột cùng là gì.
Cũng không biết vì sao trong đầu Thương Ngôn đột nhiên bật ra hình ảnh Vân Hách Liên Thiên nằm trên đài sen cửu phẩm khi mới gặp. Hoa sen? Đây trái lại phi thường tương tự với khí chất của Vân Hách Liên Thiên. Thương Ngôn luôn cảm thấy Vân Hách Liên Thiên giống như một đóa bạch liên di thế độc lập, thanh lịch mà cao khiết, thế nhưng nếu nói chân thân của Vân Hách Liên Thiên là hoa sen thì lại quá mức hoang đường.
Hệ thực vật muốn tu luyện thành yêu, đây chính là ngàn khó khăn muôn vàn khó khăn. Ngay cả mở linh thức cũng đã chậm hơn nhiều so với dã thú tầm thường. Hoa yêu lại càng gặp khó khăn hơn Thụ yêu vạn phần, bởi vì thọ mệnh của bọn chúng rất ngắn, bản thể lại vô cùng yếu ớt, dù cho sinh trưởng ở phúc địa động thiên nào đó, gặp được kỳ ngộ có thể tu thành yêu, thế nhưng cũng không thể tu ra được yêu lực thâm hậu. Không có lực công kích nào, chỉ là bổ phẩm trong mắt tiên yêu khác, đừng nói là đến tu vi của Vân Hách Liên Thiên, ngay cả muốn đạt đến tu vi của y cũng là việc không thể.
Thương Ngôn nghĩ không ra nên dĩ nhiên cũng không suy nghĩ thêm nữa, dù sao đi nữa y chỉ cần biết rằng đây là người mình thích là được rồi. Mặc kệ hắn là phàm nhân bình thường như Hách Liên Vân Thiên, hay là thần tiên khó đoán như Vân Hách Liên Thiên, hắn vẫn là ái nhân của y. Thương Ngôn ôm chặt người trong lòng, vấn vít quanh chóp mũi là lãnh hương phát ra từ trên người hắn, thỏa mãn cọ cọ, trộm in một nụ hôn lên phần gáy khiết bạch như ngọc rồi thỏa mãn im lặng ngủ.
Thương Ngôn còn tưởng rằng Vân Hách Liên Thiên trong lòng mình đã tịnh tâm, nhập định tu luyện, lại không nghĩ tới kỳ thật Vân Hách Liên Thiên căn bản vẫn còn thanh tỉnh, mở to mắt nhìn Tiểu Tam đang ở dưới giường mà bày bộ mặt đáng thương hề hề với hắn. Tiểu Tam muốn thân cận với Vân Hách Liên Thiên nhưng lại không dám, sợ lại bị hắn hung, sau đó lại bởi vì nó không ngoan mà bỏ bọn nó ở lại, biến mất không thấy. Vậy nên nó cũng không dám càn rỡ, đành phải lăn lộn trên mặt đất mài móng vuốt, thế nhưng vẫn yên lặng không hề phát ra một chút thanh âm.
Chẳng qua mặc kệ Tiểu Tam lấy lòng Vân Hách Liên Thiên như thế nào, hắn vẫn an tĩnh mà nhìn như vậy, không vuốt ve cũng không vỗ về nó. Tiểu Tam vô cùng bực bội, hữu khí vô lực mà học Tiểu Tứ nằm úp sấp trên nền đất, có chút ai oán nhìn chằm chằm Vân Hách Liên Thiên, nghĩ mãi mà vẫn không rõ, vì sao Vân Hách Liên Thiên lại đột nhiên không thương nó nữa? Sau này nó nhất định sẽ ngoan ngoãn, luôn luôn nghe lời hắn, cũng không gây họa nữa…
Vân Hách Liên Thiên nhìn Tiểu Tam mở to đôi mắt lục bảo ngân ngấn nước nhìn mình, cảm thấy giống như tiểu cẩu đáng thương bị chủ nhân vứt bỏ mà giương đôi mắt trông mong nhìn hắn, đột nhiên khẽ vươn tay, Tiểu Tam liền bay vút về phía Vân Hách Liên Thiên. Đợi đến khi nó rơi lên giường của Vân Hách Liên Thiên, thân thể vốn cao lớn khổng lồ đã biến thành kích cỡ của một chú mèo nhỏ.
Vân Hách Liên Thiên kéo Tiểu Tam nhỏ tiểu miêu vào trong lòng, sờ sờ bộ lông mao mềm mại của nó, không khỏi nở một nụ cười nhẹ nhàng, ký ức xa xôi bị vạch lên. Tiểu Tam ngược lại không hề sở giác được bản thân bị thu nhỏ, chỉ cảm thấy bàn tay Vân Hách Liên Thiên đột nhiên biến lớn, một bàn tay cư nhiên có thể ấp gần hết cơ thể nó. Bất quá mấy điều này không quan trọng, mấu chốt là Vân Hách Liên Thiên đã chịu ôm nó vào lòng. Tiểu Tam thỏa mãn áp vào ngực hắn, thoải mái gừ gừ vài tiếng, nhu thuận gục đầu xuống ngủ.
Vân Hách Liên Thiên nhéo nhéo cái lỗ tai khéo léo tinh xảo của Tiểu Tam, bóng dáng nho nhỏ ngày ấy như trùng lấp lên Tiểu Tam. Đã bao lâu rồi a, hắn nhớ rõ khi ấy y cũng là một đoàn nhung mềm nho nhỏ như thế này.
Ngày ấy mấy người đạo hữu bọn hắn hẹn gặp ở tiên cảnh Côn Luân luận đạo. Hắn nhàn rỗi nhàm chán nên tùy tiện đi dạo trong tiên cảnh một chút, thế nhưng bỗng có một đoàn tiểu đông tây lăn đến bên chân hắn. Mới đầu hắn còn tưởng rằng là một con thỏ, nhìn kỹ lại mới phát hiện là một tiểu tế tử nhỏ như tiểu miêu, màu lông khiết bạch bao bọc toàn thân, quanh thân tỏa ra hào quang ngũ thải lượn lờ, cái đuôi còn dài hơn thân thể mấy phần, một đôi nhãn cầu màu hổ phách to tròn cứ chăm chăm trượt theo nhìn hắn, quả thực đáng yêu nói không nên lời. Tiểu đông tây này cư nhiên là một Sô Ngô. Ngũ thải tất đủ, đuôi dài quá thân, chính là thần thú thượng cổ Sô Ngô một ngày có thể đi ngàn dặm.
Vân Hách Liên Thiên nhìn mà không khỏi mỉm cười, thấy bộ dạng nó đứng còn run run rẩy rẩy thì lấy chân nhẹ nhàng đá đá tiểu gia hỏa này, giữ cho nó đứng vững. Lúc ấy hắn cũng không có ý định nuôi nó, dù sao Vân Hách Liên Thiên đã từng gặp qua vô số trân cầm dị thú, đáng yêu hơn nó thì cũng tương đối nhiều. Chỉ nhìn mấy cái liền định rời đi, nào biết được tiểu gia hỏa này cũng không biết vì sao mà một đường gập ghềnh cư nhiên vẫn luôn bám theo Vân Hách Liên Thiên không tha, nhiều lần bởi vì đi đường không xong mà lăn lông lốc đến bên chân Vân Hách Liên Thiên.
Chú thích: Sô Ngô là vua vạn thú, từng thống lĩnh vạn thú. Nó tự cho là có lực lượng cường đại, không gì không làm được. Sô Ngô nhất thời ngoạn tâm quá nặng, suất lĩnh dã thú công kích thành trấn của nhân loại, trong lúc nhất thời bị nhiễm phải chướng khí. Sau đó, không ngờ Phật Đà đi ngang qua, người thu Sô Ngô làm tọa kỵ. Nghe nói, nếu cưỡi Sô Ngô thì một ngày có thể đi ngàn dặm. (theo baidu)