Chương 18: Mê muội

Vân Hách Liên Thiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Edit: Chrysanthemum

Thương Ngôn bán híp mắt nhìn Hách Liên Vân Thiên đã ngủ say bên cạnh, trong lòng toàn là phiền muộn tích tụ, không biết có phải là hắn tức giận hay không a? Thương Ngôn muốn thân cận lại không dám, lúc này y thật sự vô cùng hâm mộ Tiểu Tam và Tiểu Tứ, cả hai có thể không hề cố kỵ mà dụi vào lòng Hách Liên Vân Thiên làm nũng lăn lộn. Đôi khi mở linh thức kỳ thật cũng chưa hẳn là chuyện tốt.

Vì thế nên Đại lão hổ Thương Ngôn nguyên cả một buổi tối trợn tròn mắt hết nghĩ đông lại nghĩ tây, thật sự thể nghiệm mùi vị ái tình phức tạp một phen. Rõ ràng người ở ngay trước mắt, thế nhưng bản thân lại e dè không dám bước tới, thật sự quá bất lực. Thương Ngôn y gặp phải yêu quái lợi hại hơn mình cũng chưa từng uất ức như vậy, cho dù là Hắc long kia, biết rõ bản thân không địch lại hắn nhưng vẫn không khiếp nhược bỏ cuộc. Vậy mà phàm nhân nhìn bình thường, không hề có chút lực uy hiếp nào với y lại khiến cho y chùn bước.

Cái chính ở đây là thương thế của y kỳ thật đã bình phục rất tốt, muốn hóa thành hình người thì bất kỳ lúc nào cũng có thể. Cũng không biết Hách Liên Vân Thiên nghĩ thế nào, nhìn thấy thương thế của y tốt lên từng ngày cũng không đuổi y đi, rất có ý tứ muốn giữ y qua mùa đông này. Thế nhưng, qua mùa đông này, sang mùa xuân tới, chẳng lẽ y có thể rời bỏ Hách Liên Vân Thiên mà đi được hay sao?

Đáp án hiển nhiên là phủ định. Loài hổ đó a, thật ra là loài động vật phi thường chung tình, nếu đã nhận thức chuẩn bản đời thì chắn chắn sẽ không thay lòng đổi dạ.

Kỳ thật lúc này y đại khái có thể rời đi, hóa thành hình người rồi trở về. Cứ như vậy, Hách Liên Vân Thiên sẽ không biết được chuyện y là yêu quái. Phàm nhân cả đời cũng chỉ trăm năm, muốn gạt hắn suốt trăm năm này cũng không phải không thể. Trăm năm trong mắt Thương Ngôn cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt, chưa hẳn là không có khả năng.

Thế nhưng trong lòng Thương Ngôn trăm điều lại không muốn. Thứ nhất y làm sao có thể lừa gạt Hách Liên Vân Thiên, một lần này chính là gạt cả đời, cho dù Hách Liên Vân Thiên nguyện ý cùng y một chỗ thì Thương Ngôn cũng không thể cho phép mình làm như vậy. Thứ hai chính là nếu không nói cho Hách Liên Vân Thiên biết thân phận thật sự của mình, để cho hắn xem mình như phàm nhân, chẳng những là lừa gạt hắn mà hơn nữa bởi vì vậy, không phải là biến tất cả tình cảm luyến ái của y thành một lời nói dối hay sao? Y có được không phải là tình cảm chân chính của Hách Liên Vân Thiên, hắn chẳng qua chỉ thích một “Thương Ngôn” hư ảo mà thôi.

Kết quả như vậy Thương Ngôn không hề muốn có. Tự tôn của yêu quái bình thường còn cao hơn cả nhân loại, là những tên tâm cao khí ngạo, Thương Ngôn cũng không phải ngoại lệ.

Thương Ngôn bắt đầu cân nhắc, nếu nhất định phải nói chân tướng cho Hách Liên Vân Thiên thì nên chọn lúc nào nhỉ? Dù cho Thương Ngôn không phải là người thông thạo sự đời cũng biết chuyện này khẳng định phải chủ động nói cho Hách Liên Vân Thiên biết trước khi hắn tự mình phát hiện. Nếu không cứ coi như Hách Liên Vân Thiên không để ý đến việc y là một yêu quái, ai có thể bảo đảm hắn không bởi vì bị y lừa gạt mà tức giận chứ. Người ta đều nói thản bạch tòng khoan* là không tốt, nhưng ngược lại, nếu y chủ động nói cho hắn, với tính cách thiện lương nhường đấy của Hách Liên Vân Thiên, hơn phân nửa là có thể hiểu được nỗi khổ tâm riêng của y, sẽ không tức giận.

(*) là trích từ hai câu đầy đủ dưới đây :

Thản bạch tòng khoan, lao để tọa xuyên: thành khẩn được khoan hồng, ngồi tù mọt gông (nghe được khoan hồng mà thành khẩn khai báo thì ngồi tù mọt gông)

Kháng cự tòng nghiêm, hồi gia quá niên: phản kháng quyết liệt thì được về nhà mừng năm mới (cái gì chối không được nữa thì mới nhận, không thì cứ chối bay chối biến, còn mong được khoan hồng mà khai báo thành khẩn, khai hết cả những gì chưa lộ thì càng chết, ngồi tù càng lâu).  –>  Thành thật là dại khờ


Nhưng mà phải làm sao để nói cho hắn biết đây? Cũng không thể tùy tiện nói, này, Hách Liên, ta nói cho ngươi nghe chuyện này, kỳ thật ta là một đại yêu… Thương Ngôn dù có ngốc cũng biết thế này không ổn thỏa, chẳng qua chỉ dựa vào cái đầu của người chưa từng trải qua luyến ái như Thương Ngôn thì nghĩ thế nào cũng không ra thời cơ thích hợp để thẳng thắn lẫn thổ lộ a.

Hay là y nên đi hỏi mấy yêu quái khác một chút? Thương Ngôn bắt đầu chìa mấy cái móng vuốt ra đếm đếm. Yêu quái có giao tình không tồi với mình sao, ân, lão Ô Quy ở Nam Hải? Này không cần suy xét tiếp nữa, tên cán mõ kia e rằng còn đầu gỗ hơn mình, với lại mấy vạn năm nay hắn chỉ biết vùi mình ngủ dưới biển, cũng chưa từng thấy hắn có người bạn nào nữa; Tên sắc hồ ly trên núi Thiên sơn? Tên này có kinh nghiệm phong phú, có điều nếu đi hỏi hắn thì hơn phân nửa là sẽ bị cười đến rụng răng, sau đó truyền ra cho cả yêu giới đều biết. Cái chính yếu ở chỗ, dù cho Thương Ngôn không để bụng hắn cười mình, tên hồ ly đó hơn phân nửa là sẽ toàn ra mấy cái chủ ý ngu ngốc; Lão thần côn thích ngao du thiên hạ? Ừm, y quả thật còn có thể suy xét. Lão gia hỏa này thường xuyên hành tẩu nhân gian, chắc hẳn đối với việc này phải hiểu rõ hơn y. Thế nhưng vấn đề là, hành tung của lão thần côn này luôn bất định a. Hôm nay vẫn còn ở trong miếu thờ hết ăn lại uống, ngày mai có thể đã chạy tới hoàng cung lừa gạt hoàng đế người ta rồi. Như vậy làm sao y có thể tìm được lão a! Không lẽ y phải quay về đi thỉnh giáo đồng bạn hổ tinh của mình, nhưng cũng chưa từng nghe nói có ai cùng nhân loại một chỗ a…

A a a a a… Thương Ngôn quả thực muốn điên, toàn là mấy tên không thể nhờ cậy.

Đáng thương cho bạch mao xinh đẹp trên đỉnh đầu của Thương Ngôn đều bị y giật trụi, thế nhưng y thật ra không thèm để ý chút nào, thay đổi tư thế, tiếp tục trầm tư suy nghĩ, thuận tiện ngắm nhìn Hách Liên Vân Thiên gần ngay trước mắt, buồn rầu vạn phần thở dài, cuối cùng nên làm thế nào cho phải a.

Thương Ngôn tiếp tục bán híp mắt ngắm khuôn mặt tuấn mỹ đến không tưởng của Hách Liên Vân Thiên, nghĩ về khi hắn mở mắt là cảnh tượng gì. Ngô, tuy rằng hắn cười rộ lên đẹp cực kỳ, nhưng mà im lặng ngủ như bây giờ cũng xinh đẹp vạn phần a. Nếu như hắn tỉnh lại mà thấy mình, không biết là có bị dọa sợ không? Thật ra y cố ý híp mắt là để miễn cho khi Hách Liên Vân Thiên đột nhiên tỉnh giấc, vì nhìn thấy đôi nhãn đồng lục bích của y mà bị dọa…

Cứ miên man suy nghĩ, Thương Ngôn đột nhiên phát hiện, y càng lúc càng dựa sát vào Hách Liên Vân Thiên. Ban đầu y vốn nằm sấp bên mép giường, cách Hách Liên Vân Thiên thật xa, thế nhưng hiện tại cơ hồ gần sát với hắn. Cũng không biết là do Hách Liên Vân Thiên đang ngủ theo bản năng tiến gần đến nguồn nhiệt, hay là do chính y không tự chủ được mà lại gần Hách Liên Vân Thiên. Dù sao thì hiện tại Thương Ngôn chỉ cần hơi ngẩng đầu là có thể chạm vào mặt của Hách Liên Vân Thiên.

Thương Ngôn cả kinh lập tức theo bản năng muốn thối lui, thế nhưng khi nhìn thụy nhan (dung nhan khi ngủ) gần trong gang tấc của Hách Liên Vân Thiên thì y lại do dự. Y chưa từng nhìn kỹ Hách Liên Vân Thiên trong khoảng cách gần như vậy, vừa tưởng tượng liền không nỡ ly khai. Chỉ xem một chút, một chút là tốt rồi.

Ngắm nhìn một hồi, Thương Ngôn thoáng do dự rồi vội vàng ngẩng cái đầu xù của mình tiến qua. Hiện tại hắn ngủ rồi, y thân thân một chút hẳn là không có vấn đề gì đi. Ân, vậy y thử hôn một cái.

Hơi thở cực nóng phun lên trên mặt Hách Liên Vân Thiên, Hách Liên Vân Thiên có lẽ cảm thấy ngứa ngáy nên nghiêng đầu tránh né. Hắn vừa động đậ, thiếu chút nữa đã dọa Thương Ngôn sợ đến hồn phi phách tán. Thương Ngôn nghĩ đến Hách Liên Vân Thiên sắp tỉnh lại, tiếp đó lại nghĩ, cho Hách Liên Vân Thiên có tỉnh lại cũng không sao đi, hiện tại y chính là đại lão hổ a, Hách Liên Vân Thiên nhiều nhất cũng chỉ cho rằng mình đang cọ cọ làm nũng với hắn.

Nghĩ như vậy, lá gan Thương Ngôn nhất thời lớn ra không ít, chóp mũi cọ vào mặt Hách Liên Vân Thiên, một cỗ mùi thơm thản nhiên truyền đến, hương thơm thanh mát tựa như là hỗn hợp của vị thuốc Đông y, lại như là hương hoa nào đó, trong cái thanh lãnh trang nhã lại mang theo vị ngọt nhẹ nhàng, càng thêm vài phần ấm áp, quả thật cực kỳ giống con người Hách Liên Vân Thiên.

Mùi thơm u nhã này lại giống như hương rượu nồng đậm nhất, Thương Ngôn thoáng cái liền say, theo bản năng vươn lưỡi liếm liếm lên mặt của Hách Liên Vân Thiên. Xúc cảm tinh tế như tơ lụa truyền đến từ đầu lưỡi lập tức khiến cho y nhịn không được mà liếm thêm vài cái, lại còn chóp chép miệng thưởng thức.

“Ư… Đừng có phá, Tiểu Tam…” Hách Liên Vân Thiên rốt cuộc bị Thương Ngôn chọc phiền đến tỉnh, bất quá hắn lại tưởng là Tiểu Tam nghịch ngợm đang nháo mình, cũng lười mở mắt, mơ mơ màng màng ngủ tiếp, ngược lại vươn cánh tay ra vòng qua cái đầu xù đang quấy rối mình, giam y dưới cánh tay.

Âm thanh của Hách Liên Vân Thiên vừa cất lên đã hoàn toàn đánh thức Thương Ngôn bị tâm ma quấy nhiễu, khiến y sợ đến mức muốn động cũng không dám động. Nhớ đến hành động vừa rồi của mình, Thương Ngôn thực hận không thể quăng cho mình hai cái tát. Trời ạ, y rốt cuộc vừa mạo phạm những gì a.

Hách Liên Vân Thiên vòng tay ôm lấy cổ của y, nhắm mắt mơ màng thuận tay vuốt ve phần lông ở đó, này còn chưa đủ, sau cùng còn quấn cả người lên, dán sát vào Thương Ngôn. Không biết có phải còn ngại chưa dọa Thương Ngôn đủ hay sao, cư nhiên còn ôm y cọ cọ vài cái giống như làm nũng.

Quả nhiên là khiến cho Thương Ngôn cả kinh. Chờ đến khi Hách Liên Vân Thiên ôm y bất động, Thương Ngôn oán hận trừng mắt về phía Tiểu Tam đang nằm dưới giường. Tiểu Tam này thừa dịp y đi vắng, khẳng định mỗi ngày đều bò lên giường ngủ cùng Hách Liên Vân Thiên. Bằng không Hách Liên Vân Thiên làm sao lại trong lúc mơ ngủ tưởng nhầm mình là Tiểu Tam.

Tiểu Tam ngủ đến thiên hôn địa ám hiển nhiên không nhận thấy được oán niệm từ trên người đại lão hổ Thương Ngôn, lăn vòng vài cái cọ đến bên người huynh đệ Tiểu Tứ nhà mình, tiếp tục ngủ khò.

Thương Ngôn căm giận quay đầu, đúng lúc chạm phải đôi mắt mở hờ của Hách Liên Vân Thiên.

“… Thương Ngôn?”

Một câu này bỗng nhiên bật ra từ miệng Hách Liên Vân Thiên, thanh âm tuy nhẹ nhưng vào lỗ tai Thương Ngôn lại hơn cả kinh lôi chớp giật kề bên, thật sự khiến cho Thương Ngôn ngây người, kinh ngạc nhìn Thương Ngôn nói không ra lời.

Hắn… Đã biết? Hắn đã biết!

Ý nghĩ này hiện lên trong lòng, cũng chưa cẩn thận suy nghĩ vì sao Hách Liên Vân Thiên lại đột nhiên biết được y là yêu quái, trong đầu chỉ có một ý niệm xoay chuyển. Hắn nếu đã biết mình là yêu quái, lại dường như không có vẻ mặt bối rối e ngại, như vậy có phải chăng mình còn hy vọng?

Nhìn thấy ánh mắt của Hách Liên Vân Thiên trong đêm đen vẫn sáng ngời như trước, vẫn bình tĩnh thâm thúy, hoàn toàn không có chút thần sắc sợ hãi, thậm chí cánh tay bán ôm mình cũng không có run rẩy chút nào, hơn nữa cũng không rụt về, này thật sự khiến cho Thương Ngôn mừng như điên, thế nên y hoàn toàn không biết rằng Hách Liên Vân Thiên kỳ thật căn bản chưa có tỉnh táo. Hắn tuy rằng đã mở mắt, tiêu cự cũng rơi trên người Thương Ngôn, kỳ thật trong mắt căn bản vẫn chưa nhìn rõ thứ gì, ý thức của hắn vốn vẫn chưa trở lại đâu!

Về phần một tiếng Thương Ngôn kia lại càng là âm thác dương soa (trùng hợp), Hách Liên Vân Thiên căn bản là không phải gọi y, cũng không biết rằng y chính là Thương Ngôn. Hắn bất quá là nửa mê nửa tỉnh, trí nhớ có chút hỗn loạn, cho rằng đang là đoạn thời gian Thương Ngôn còn ở đây, được hắn ôm trong lồng ngực là Tiểu Tam, trên giường lại không thấy bóng dáng của Thương Ngôn, vô thức liền kêu một tiếng.

Thương Ngôn sau khi bị lời của Hách Liên Vân Thiên làm kinh ngạc, tư duy cũng rất loạn, vô số ý niệm phi qua phóng lại cực nhanh trong đầu, hoàn toàn không chú ý đến Hách Liên Vân Thiên dị thường. Vì thế đoạn hiểu lầm mỹ diệu này cứ như vậy mà sinh ra. Một khắc trước Thương Ngôn còn đang do dự khi nào thì nên thẳng thắn với Hách Liên Vân Thiên, một khắc này cũng không đủ để y nghĩ nhiều, trạch nhật bất như tràng nhật *, dứt khoát khai thật với hắn đi, nếu như hắn không thể chấp nhận mình… Không thể chấp nhận mình thì thôi vậy!

(*) Trạch nhật bất như tràng nhật: “trạch nhật” tức là tùy ý, thuận theo ý trời, “tràng nhật” tức là liều lĩnh, đâm đầu vào làm chuyện gì đó. Ý câu này bảo thay vì thuận theo ý trời thì không bằng liều lĩnh một phen.

Không nghĩ tới ngày phải đối mặt với Hách Liên Vân Thiên lại đột nhiên đến nhanh như vậy, khiến cho y nhất thời trở tay không kịp, hoàn toàn không có chút chuẩn bị nào. Bất quá như vậy cũng tốt, thứ ái tình này làm sao có thể chuẩn bị được. Nếu như y dùng những thứ lời ngon tiếng ngọt gạt được Hách Liên Vân Thiên nhất thời, hắn đúng là vẫn sẽ thừa nhận y, vả lại y từ trước đến nay miệng lưỡi vụng về, làm sao có thể nói ra những lời dễ nghe.

Một khi đã hạ quyết tâm, Thương Ngôn cũng không phải là người do dự. Xoay người một cái, lắc mình rời khỏi vòng tay của Hách Liên Vân Thiên, nhảy xuống giường, trong nháy mắt chạm đất đã biến lại thành hình người, đi đến bên cạnh bàn, thắp sáng ngọn đèn trong phòng.

Thân thể khựng lại một chút, cắn răng một cái, Thương Ngôn xoay người lại, đối mặt với Hách Liên Vân Thiên. Lúc này Hách Liên Vân Thiên đã từ trên giường ngồi dậy, mái tóc đen dài đổ xuống, buông xõa ở trên vai, cứ như vậy nhìn y, lẩm bẩm câu: “…Thương Ngôn? Thật là ngươi sao?”

“… Không sai, ta chính là con bạch hổ kia… Kỳ thật ta chính là yêu quái tu luyện đắc đạo.” Nói đến đây, Thương Ngôn bất an nhắm mắt, không dám tiếp xúc với ánh mắt lúc này của Hách Liên Vân Thiên. Y sợ hãi nhìn thấy nét kinh sợ trong đôi mắt ấy, dù sao phỏng đoán và đối đầu trực diện là hai việc hoàn toàn khác nhau. Y sợ hãi phải nhìn thấy cảm xúc e ngại lẫn sự bài xích ngoại tộc trời sinh của nhân loại xuất hiện trong đôi mắt rực rỡ như tinh không kia của Hách Liên Vân Thiên.

Đợi một lúc lâu cũng không thấy Hách Liên Vân Thiên có bất kỳ phản ứng nào, không có la hét chói tai, không có bảo y cút đi, cũng không tỏ vẻ gì. Nháy mắt ngắn ngủn là khiến Thương Ngôn cảm thấy như mấy đời, rốt cuộc chịu đựng không nổi sự trầm mặc như tờ này. Hiện tại y quả thực có thể nghe thấy thanh âm trái tim mình đập loạn đến mức nào.

Thôi thôi, nếu hắn đã không muốn nhìn thấy mình, mình tuyệt đối sẽ không quấn lấy hắn. Tôn nghiêm của Đại yêu không cho phép y quỳ xuống cầu xin tình yêu của kẻ khác. Y thà rằng một mình lặng lẽ tìm một chỗ chậm rãi liếm vết thương còn hơn mặt dày quấn lấy hắn mãi, càng sẽ không dùng những thủ đoạn hạ cấp…

Thương Ngôn âm thầm làm đủ loại kiến thiết tâm lý, hơn nữa còn lo nghĩ đến tình huống xấu nhất – bị Hách Liên Vân Thiên cự tuyệt, rốt cuộc kiên quyết đối diện với ánh mắt của Hách Liên Vân Thiên.

Biểu tình của Hách Liên Vân Thiên không giống như sợ hãi, cũng không giống như chán ghét, chỉ là có chút ngạc nhiên, lại mang theo biểu cảm có chút cổ quái. Hắn nhìn nơi Đại bạch hổ nằm vừa nãy, lại nhìn sang Thương Ngôn, không xác định hỏi lại: “Ngươi nói… Ngươi chính là bạch hổ kia? Bạch hổ kia chính là Thương Ngôn ngươi? Ngươi là hổ yêu?”

“… Ân” Hắn không phải đã biết rồi sao, vì sao lại hỏi mình? Thương Ngôn mờ mịt nhìn Hách Liên Vân Thiên, chỉ thấy biểu tình của hắn càng ngày càng cổ quái, trong miệng thì thào gì đó không rõ, Thương Ngôn theo bản năng liền đi tới bên giường, muốn nghe rõ hắn đang nói cái gì.

Mới vừa tiến lại được vài bước, Hách Liên Vân Thiên bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn y, một phen nắm chặt lấy cánh tay y rồi kéo lên giường, trong miệng quát: “Ngươi đang làm cái gì? Không biết thương thế của mình vừa mới khá hơn sao, cũng không sợ lạnh chết? Đi lên!”

Thương Ngôn hoảng sợ, cư nhiên lại bị Hách Liên Vân Thiên kéo một cái đến lảo đảo, kém một chút là đạp phải đuôi của Tiểu Tam đang cuộn mình nằm dưới chân giường, ngọn đèn trong tay cũng lắc lư, thiếu chút nữa là đổ nhào. Chờ đến khi bị Hách Liên Vân Thiên kéo vào trong lòng đắp chăn cho, Thương Ngôn lúc này mới kịp phản ứng. Trời a, y bây giờ đang lõa thể, có thể thấy được vừa rồi trong lòng y loạn đến chừng nào, lúc hóa thành hình người lại có thể quên biến quần áo…

Da mặt Thương Ngôn đỏ lên, nói cách khác vừa rồi y cứ trần trùng trục như vậy đứng trước mặt Hách Liên Vân Thiên, lại còn đứng lâu như vậy… Chẳng trách ánh mắt Hách Liên Vân Thiên nhìn mình lại cổ quái như thế, thật sự là mất hết cả mặt mũi mà.

Thân thể trần trụi cứ như vậy không hề báo trước dán lên người Hách Liên Vân Thiên, tuy rằng hắn còn mặc lý y, bất quá vật liệu mỏng manh thế này hoàn toàn không thể ngăn cản được nhiệt độ ấm áp từ người Hách Liên Vân Thiên truyền qua, nhất thời khiến cho Thương Ngôn rung động, tay chân cứng ngắc không biết để đâu cho phải. Điểm chết người chính là Hách Liên Vân Thiên còn vòng tay sang vỗ về lưng của y, khiến Thương Ngôn quẫn bách muốn tránh.

“Thành thật nằm im, không được nháo.” Hách Liên Vân Thiên nói xong, Thương Ngôn lập tức nghe lời không dám cử động nữa. Chờ đến khi hồi thần nghĩ lại, ngữ khí của Hách Liên Vân Thiên hình như có chút không đúng a, mới phát hiện là Hách Liên Vân Thiên đang nói với mình. Ngữ khí như vậy rõ ràng là đang trách mắng Tiểu Tam muốn bò lên giường thành thật chút…

Thương Ngôn quẫn bách vội vàng dập tắt đèn trong tay, miễn cho bị Hách Liên Vân Thiên nhìn thấy sắc mặt đỏ bừng của mình.

Bị Hách Liên Vân Thiên ôm trong lòng cùng nằm ngủ, toàn thân Thương Ngôn vẫn căng thẳng, cứng ngắc như một tượng đá.

“Còn lạnh sao?” Hách Liên Vân Thiên ở bên tai y nhẹ giọng hỏi.

Ngọt ngào tràn đầy trong lòng Thương Ngôn, y nhanh chóng lắc đầu, định nói yêu quái đâu dễ dàng cảm lạnh lại luyến tiếc cái ôm của Hách Liên Vân Thiên, nên cứ im lặng không lên tiếng mặc cho Hách Liên Vân Thiên ôm, hai người cùng nằm trong một ổ chăn.

Hắn cư nhiên chẳng những không sợ hãi ta là yêu quái mà còn lo lắng mình bị lạnh cóng, ý nghĩ này khiến cho Thương Ngôn cảm thấy ngọt ngào chỉ biết ngây ngô cười. Khoảng cách của tưởng tượng và hiện thực thật sự chênh lệch tựa lòng sông với mặt biển. Thương Ngôn chưa từng nghĩ tới Hách Liên Vân Thiên còn có thể đồng sàn cộng miên với mình. Trong suy nghĩ của y, Hách Liên Vân Thiên dù cho không sợ hãi y, lãnh đạm xa cách là điều khó tránh khỏi, nếu đổi lại là người bình thường thì ai có thể lập tức thừa nhận người cùng mình sớm chiều ở chung lại là dị loại a.

“Ta sớm nên nghĩ đến, chẳng trách sao từ ngày cứu được Bạch hổ đó, Tiểu Tam không tiếp tục đi tìm ngươi nữa. Trước kia thật ra ngày nào nó cũng ngồi trước cửa đợi ngươi về, còn chạy ra ngoài đi tìm ngươi. Ta còn hy vọng nó quên ngươi đi cũng tốt, ai ngờ được ngươi đã trở về rồi.”

Tiểu Tam thế mà lại mỗi ngày đều đợi mình trở về? Y còn tưởng rằng tiểu gia này ước gì mình không trở về nữa kìa, như vậy thì sẽ không còn người nào ngăn cản nó làm nũng với Hách Liên Vân Thiên. Không ngờ rằng tiểu gia hỏa này lại có thể đi tìm mình, Thương Ngôn nhoài người ra nhìn Tiểu Tam đang làm ổ dưới chân giường, đáy lòng mềm mại đến rối tinh rối mù. Về sau nhất định không hung dữ với ngươi, ân, còn mỗi ngày đều cho ngươi ăn thịt.

Vươn tay muốn sờ đầu Tiểu Tam, tiểu tử này nhìn như đã ngủ nhưng ai ngờ lại quay đầu há miệng cắn, may mà Thương Ngôn nhanh tay rút về. Thấy không cắn được, Tiểu Tam trong đêm tối còn nhe răng hầm hừ với y một trận, vung vẩy cái đuổi tránh sang chỗ khác, đúng là không chịu để cho y sờ.

Thương Ngôn tức giận, vẫn cứ không đáng yêu chút nào, y thu lại lời vừa nãy, không cho nó ăn thịt!

“Ha ha, nó đại khái là còn giận dỗi ngươi mất tích lâu như vậy không trở về, hảo hảo dạy dỗ nó đi.” Hách Liên Vân Thiên thấy bộ dạng vung đuôi bỏ mặc kia của Tiểu Tam, không khỏi bật cười.

“…Thực xin lỗi.” Nghĩ đến đã khiến cho Hách Liên Vân Thiên lo lắng, Thương Ngôn rầu rĩ nằm lại trên giường. Y không mang Chu quả về được, uổng phí tâm sức của Hách Liên Vân Thiên nhiều như vậy.

“Hưm?” Hách Liên Vân Thiên cười cười, còn tưởng rằng y đang giải thích chuyện giấu diếm bản thân là yêu quái, hòa nhã nói, “Không quan trọng, trở về là tốt rồi, ngày mai nói cho ta biết xảy ra chuyện gì, được chứ?”

“Ân.”

“Thân thể không còn đau chứ?” Là một thầy thuốc, Hách Liên Vân Thiên hiển nhiên quan tâm nhất đến vấn đề này. Dù sao khi đó thương thế của y nặng đến như vậy, một chân cũng đã bước vào điện Diêm vương, mà y đang ở hổ hình nên hắn không thể hỏi, hiện tại đã biến thành hình người rồi thì Hách Liên Vân Thiên dĩ nhiên muốn hỏi một chút.

“Không… Không có gì…” Hách Liên Vân Thiên không hỏi còn tốt, vừa hỏi liền khiến cho Thương Ngôn nghĩ ngay đến màn kiểm tra khiến người xấu hổ lúc chiều. Bàn tay của Hách Liên Vân Thiên chạy dọc trên thân thể y, cảm giác huyết mạch phun trương kia, cả khát vọng tình sắc không thể ức chế kia nữa…

Trong lòng nóng lên, mơ hồ lại nổi lên cảm giác.

“Vậy là tốt rồi, ngủ đi.” Hách Liên Vân Thiên vỗ vỗ lưng của y rồi không nói gì nữa.

Hách Liên Vân Thiên đã ngủ, Thương Ngôn ôm lửa dục trong người không có cách nào áp xuống, ngược lại còn càng thêm nghiêm trọng, đến mức cuối cùng toàn thân tựa như đều đang kêu gào, có một thanh âm nào đó không ngừng vang vọng ở bên tai mê hoặc y. Ôm hắn, ôm hắn đi, chỉ cần ôm hắn là sẽ có thể thư thái, ngươi xem, hắn không phải vừa rồi còn ôm ngươi sao, hắn kỳ thật thích ngươi, thích ngươi, mau đến ôm hắn đi…Hết chương 18.


(*) Ôm của Hách Liên Vân Thiên là embrace s.o, ôm của tâm ma trong Thương Ngôn là make love nhé, ta không biết tìm từ nào đỡ tục mà không hiện đại quá nữa QAQ