Chương 8: Ôm Một Chút

Hồn Của Ba Tôi Bám Theo Anh Chàng Học Thần Cao Lãnh

Đăng vào: 12 tháng trước

.



Cả đám bị phạt quét dọn nhà vệ sinh của tầng học liệu.Lúc đầu thầy Tần vốn không muốn phạt Tiêu Diễn và Hứa Gia Ninh, vì không muốn ảnh hưởng đến thời gian học tập của hai học trò cưng.Nhưng mà Lục Trì và Chương Thừa Vũ hét náo loạn, đòi công bằng, đòi bình đẳng các thứ cuối cùng ông đành nhịn đau phạt 2 học trò yêu.So với nhà vệ sinh nam, nhà vệ sinh bên nữ sạch hơn nhiều, mỗi ngày các cô lao công đều đánh rửa cẩn thận, hơn nữa cánh con gái cũng sạch sẽ ngăn nắp hơn đám con trai.

Lâm Sơ Tuệ và Lục Điềm Bạch chỉ cần tùy tiện cầm lau nhà lau sạch nền gạch là hoàn thành nhiệm vụ.Trái lại tại nhà vệ sinh nam bên cạnh… tình hình có vẻ không mấy lạc quan.Cả buổi chiều, nhà vệ sinh nam đều vang lên mấy câu “gớm quá” như quỷ khóc sói gào của Lục Trì.“Các cậu có thể bắn chuẩn một chút được không!” Má nó đừng có cẩu lên tận tường chứ! Đệt lệch rồi, lệch xuống sàn rồi!”“Các cậu có phải con người hay không???”“Chó má!!!”“Má đến cái của mình cũng không khống chế được à?”Lục Trì sống cuộc sống đại thiếu gia an nhàn, sung sướng đã quen làm sao chịu được “mùi hương” của lao động như thế này.Điều kiện gia đình Chương Thừa Vũ không quá dư giả, cho nên đối với việc này phản ứng cũng khá bình thường, ổn ổn trọng trọng, lẳng lặng làm việc, thi thoảng lại quay sang nhẫn nại khuyên nhủ người anh em chí cốt vài câu: “Ông còn gào lên tiếp có tin tôi nhét cái khăn lau này vào mồm ông không.”“Bạch Tuộc đại ca à, anh giúp em làm nốt phần việc của em đi, rồi anh muốn gì em cũng chiều anh hết!”Chương Thừa Vũ trầm ngâm một lát, trịnh trọng nói: “Vậy được… giao em gái cậu cho tôi!”“Ok! Chốt!”…Tiêu Diễn không nói một lời, cầm khăn tỉ mỉ lau những vết bẩn bám lên tường ốp gạch men sứ.Cậu ta làm việc luôn chuyên chú, tâm vô bàng vụ, dù có bẩn đến mấy cũng xuống tay cực kỳ bình tĩnh, thong dong, không hé ra nửa câu phàn nàn.Tên cậu ấm nhà giàu Hứa Gia Ninh thì nhất quyết không chịu động tay vào việc gì, tựa vào cửa nhà vệ sinh nam, chăm chú nghiên cứu “Hồng Lâu Mộng”,đọc đến câu phán từ “Ngọc đới lâm trung quải.

Kim trâm tuyết lý mai” (1) không khỏi thở dài cảm thán một tiếng.”Trong Kim Lăng Thập Nhị Thoa, Lâm Đại Ngọc và Tiết Bảo Thoa được nói đến trong cùng một bài phán từ có câu thơ kia.

Dịch nghĩa là “Ai treo đai ngọc giữa rừng.

Trâm vàng ai đã vùi trong tuyết dày?”Lâm Sơ Tuệ quét dọn xong phòng vệ sinh nữ, đi bộ qua bên nhà vệ sinh nam, thấy Hứa Gia Ninh nhàn nhã đứng đọc sách, bất mãn nói: “Tại sao cậu không quét dọn?”Hứa Gia Ninh khinh khỉnh còn không thèm ngẩng mặt lên, thản nhiên đáp: “Tôi đến trường để học tập, không phải để lao động.

Trường học tồn tại để cung cấp tri thức cho tôi.

Việc thầy cô cậy quyền áp dụng hành vi cưỡng bức lao động là xâm phạm nhân quyền, tôi có quyền đệ đơn lên cơ quan có thẩm quyền đòi hỏi quyền lợi.”Khóe môi Lâm Sơ Tuệ run rẩy.Thằng điên này.Lục Trì bị câu “Xâm phạm nhân quyền” của Hứa Gia Ninh thức tỉnh, dứt khoát ném cây chổi lau nhà xuống đất, ánh mắt tán đồng.Đúng! Xâm phạm nhân quyền.Mẹ nó, ông đây méo làm nữa.Người duy nhất nghiêm túc quét dọn vệ sinh… cũng chỉ có Tiêu Diễn.Lâm Sơ Tuệ tự ý lý giải bởi vì tình cảm Tiêu Diễn dành cho cô quá mãnh liệt, cho nên mới bị liên lụy vào vụ việc này, nếu để một mình anh tiếp nhận hình phạt, cô cảm thấy bản thân có chút không nghĩa khí, vì vậy trầm giọng cảnh cáo hai ông phỗng đáng đứng chơi: “Các ông không chịu dọn dẹp có thấy không công bằng với Tiêu Diễn không?”Hứa Gia Ninh cầm cuốn “Hồng Lâu Mộng” vừa chăm chú đọc, vừa hững hờ nói: “Vậy sao cậu không giúp cậu ta đi! Nói lắm thế!”“Nhà vệ sinh nam có ai không?”“Không! Đến quỷ còn chẳng có.”Lâm Sơ Tuệ dứt khoát nhận lấy cây lau nhà trong tay Lục Trì, đi thẳng vào nhà vệ sinh nam, hỗ trợ Tiêu Diễn dọn dẹp vệ sinh.Tiêu Diễn thấy cô bước vào thoáng ngẩn người một chút, sau đó hơi cường điệu nói: “Đây là nhà vệ sinh nam.”“Tôi biết.”Lâm Sơ Tuệ xắn tay áo, cúi người bắt đầu lau sàn nhà, hết sức bình thản.Tiêu Diễn đứng thẳng người, định nói thêm gì đó, lại bị Lâm Sơ Tuệ cắt ngang: “Có thời gian nói chuyện phiếm không bằng làm cho xong, tan học tôi còn muốn về nhà sớm.”Đối mặt với thiện ý đột xuất này, cậu ta có chút bối rối, luống cuống xoay người tiếp tục công việc.

Trong im lặng đột nhiên vang lên chất giọng trầm nhỏ nhẹ: “Cảm ơn.”Kể từ khi quen biết đến nay, đây là lần đầu tiên cậu ta nói một câu chân thành nghiêm túc đến thế, lời cảm ơn xuất phát từ tận trái tim.“Cậu đừng tưởng tôi giúp cậu dọn vệ sinh nghĩa là đã chấp nhận tình cảm của cậu.” Lâm Sơ Tuệ cầm bàn chải giương lên, đe dọa: “Cậu nên khống chế tốt cảm xúc của mình, đừng để cả hai phải khó xử.”“...”Lâm Sơ Tuệ nói xong, lại như không đành lòng, ôn tồn khuyên nhủ: “Nhưng cậu cũng không cần khổ sở.

Mặc dù xác suất gặp được người tốt như tôi vô cùng thấp, nhưng mà cậu cũng đừng dễ dàng bỏ cuộc, cậu ưu tú như thế, nhất định sẽ tìm được một cô gái phù hợp.

Cố lên!”Tiêu Diễn chưa từng gặp cô gái nào chúa hề như Lâm Sơ Tuệ… mấu chốt là, mỗi câu cô bạn này nói ra đều cảm thấy xuất phát từ trái tim, mặc dù lời nào nghe cũng cảm thấy xấu hổ giùm nhưng đôi mắt người nói vô cùng thanh tịnh, trong trẻo, thành thật đến mức người nghe cảm thấy cô ấy nói cũng có lý, không hề khoa trương chút nào.Cậu cố nén không bật cười, nhẹ nhàng cong môi đáp: “Vậy thì cảm ơn cậu.”Lục Trì đứng ngoài cửa nhìn đôi uyên ương số khổ này, huých vai Chương Thừa Vũ: “Nhìn xem, lãng mạn chưa kìa, anh đây quả thực không đành lòng xông vào quấy rầy đôi bạn trẻ nha.”Chương Thừa Vũ trịnh trọng đáp: “Chúng ta tuyệt đối không thể làm cái chuyện thất đức, chia uyên rẽ thúy đó được.”Thế là hai người yên tâm thoải mái đứng tựa cửa chơi game.Giờ ra chơi, thầy Tần đến kiểm tra, đúng lúc bắt gặp hai người đang ôm điện ngoài ngồi xổm ngoài cửa nhà vệ sinh, tức giận nói: “Hai anh đang làm gì đây? Phạt hai anh đi dọn vệ sinh, mà các anh dám lười biếng ngồi đây chơi điện thoại?”Lục Trì lấy hết dũng khí, nói lại câu vừa rồi của Hứa Gia Ninh: “Thầy Tần, chúng em đến trường để học kiến thức, không phải để lao động! Trao cho học sinh tri thức là nhiệm vụ của trường học.

Dùng quyền hành cưỡng chế lao động là hành vi xâm hại nhân quyền.

Em hoàn toàn có thể đệ đơn tố cáo lên cấp cao hơn!”“...” Chương Thừa Vụ trợn trừng mắt, thẩm lẩm nhẩm kinh siêu độ trong đầu.Chưa thấy sinh vật nào ngu ngốc, não tàn hơn tên thẳng nam này.Sau khi Lục Trì nói xong, thầy Tần nhếch miệng, nở nụ cười âm trầm, hạ giọng nói: “Xâm phạm nhân quyền chứ gì?”Lục Trì cảm thấy có chút không đúng, lắp bắp đáp: “...!Ặc… thật ra… thật ra lời này…”“Tôi xâm phạm đấy thì sao? Thành tích kém cỏi, tư tưởng sai lệch! Đi! Nhanh đi quét sạch nhà vệ sinh tầng 1 và tầng 2 cho tôi! Dọn hết tất cả! Chút nữa tôi sẽ đến kiểm tra! Nếu không đánh rửa sạch sẽ thì khỏi về nhà! Ở lại đánh cho đến khi sạch thì thôi!”Lục Trì vô cùng oán hận nhìn Hứa Gia Ninh.

Hứa Gia Ninh ung dung, buông sách xuống, lễ phép nói: “Thầy Tần, em cũng rất phản cảm với một số bạn trẻ lười lao động, thích ỷ lại nhưng luôn treo cái cớ “Nhân quyền” trên miệng.

Chúng em là học sinh, học sinh thì nên nghe lời dạy dỗ, hướng dẫn của thầy cô, đây là đạo lý hiển nhiên, căn bản!”Thầy Tần vỗ vỗ vai cậu học trò cưng, vui vẻ nói: “Gia Ninh, trò và đám nhóc cứng đầu này không giống nhau, trò đã hiểu được cái sai, lỗi lần này do không may bị vạ lây.

Thôi không cần quét dọn nữa.

Về lớp học bài đi.”“Em cảm ơn thầy ạ.

Thầy là người thầy tốt nhất, tân tiến nhất, hiểu và quan tâm học trò nhất mà em từng gặp.

Thật cảm ơn vì được thầy dìu dắt.”Thầy Tần đã cười đến sắp rách miệng: “Ha ha ha ha, thầy đâu có tốt như vậy!”Lục Trì: …Rốt cuộc đã hiểu vì sao Lâm Sơ Tuệ gọi thằng trà xanh này là “Giả tây giả ta”, “Tây Pha Kè” “Sính Ngoại” các kiểu.Hừ ti tiện! Dối trá! Thảo mai! Quả là phàm mấy đứa hay nói đạo lý thì sống như…loài bươm bướm!Thầy Tần được học trò cưng ninh đến nỗi tâm hồn treo ngược 9 tầng mây, tinh thần phơi phới vừa ngâm nga hát vừa đi vào nhà vệ sinh nam.

Thời điểm ông vừa mới kéo được nửa cái khóa quần xuống, liền nghe được phía sau có người hít vào một ngụm khí lạnh.


Vừa quay đầu, đã thấy Lâm Sơ Tuệ cầm bàn chải ngơ ngác đứng nhìn mình chằm chằm.Ông cả kinh lảo đảo bước về phía sau mấy bước, tranh thủ thời gian nhanh chóng kéo khóa lên, hoảng hốt nói: “Trò….

trò… trò….”Ông ta luống cuống chạy thẳng ra ngoài nhìn tấm bảng phía trên chắc chắn mình vào đúng nhà vệ sinh, mới tức giận quát: “Lâm Sơ Tuệ! Trò đang làm gì ở đây?”Lâm Sơ Tuệ ngượng ngùng đi ra ngoài, xấu hổ nói: “Thầy Tần, em dọn xong nhà vệ sinh nữ rồi… cho nên… qua đây giúp các cậu ấy!”Sắc mặt thầy Tần đã đỏ gay, tay run rẩy chỉ về phía Lâm Sơ Tuệ tức giận nói không ra lời: “Trò… trò đúng là không có liêm sỉ.”Tiêu Diễn đanh mặt, lập tức đi tới ngăn trước mặt Lâm Sơ Tuệ: “Thầy Tần…”Thầy Tần ngắt lời cậu ta: “Tiêu dIễn, tôi nói cho trò hay đừng tưởng thành tích của trò tốt thì có thể vượt qua ranh giới cuối cùng của tôi.

Trò dám đứng ra bảo vệ Lâm Sơ Tuệ.

Nên nhớ yêu sớm là vi phạm nghiêm trọng nội quy, quy chế của trường chúng ta! Chỉ dựa vào điều này tôi cũng có thể tùy ý xử trí hai trò!”Tiêu Diễn nhìn vị thầy giáo không phân biệt được đúng sai, đã bị cơn giận lấn át cả lý trí, bình tĩnh đáp: “Chúng em không yêu sớm!”“Còn dám nói không! Mọi chuyện rõ như ban ngày! Trò cho rằng mắt tôi mù!”“Không phải yêu sớm!!” Cậu ta bình thản nhắc lại, không nóng không lạnh bổ sung thêm: “Là em đơn phương bạn ấy! Lâm Sơ Tuệ vẫn luôn nhớ rõ quy định của trường, nhất quyết từ chối tình cảm của em.”Lời này vừa nói ra, đám học sinh bu quanh xem náo nhiệt, lập tức đứng hình mất 5 giây.Ối chà chà chà chà! Mẹ ơi!!!!!Học thần điên rồi!Chỉ một câu nói này cũng đủ bóp chết bao nhiêu con tim thiếu nữ vốn đang thoi thóp vì cậu ta chứ!“Trò ấy cự tuyệt???” Thầy Tần có vẻ không tin, liếc mắt đánh giá Lâm Sơ Tuệ một chút! “Với cái dáng vẻ cà lơ cà phất này…”Con bé không có tiền đồ này mà cũng dám cự tuyệt Tiêu Diễn??? Có phải bị hỏng não rồi không?Không không không! Đây không phải trọng điểm.“Mối quan hệ giữa hai trò đã vượt qua tình cảm bạn bè cùng lớp đơn thuần.

Mong rằng cả hai cùng chú ý giữ gìn.

Dù là bạn cùng lớp có thể tương trợ nhau lúc khó khăn, nhưng hãy biết chừng mực.

Đừng thách thức quy định của nhà trường, trở thành tiền lệ xấu cho các bạn khác!”Thầy Tần thoáng xấu hổ, nhưng vẫn trừng mắt giáo huấn Lâm Sở Tuệ: "Trò là con gái, phải biết thế nào là xấu hổ, hành động cẩn trọng chút.”“Thầy!”Tiêu Diễn nhìn thẳng thầy chủ nhiệm của mình, đôi con ngươi đen nhánh như một mũi kiếm sắc bén không kiêm dè đâm vào người đối diện---“Xin thầy không nên nói vậy nữa! Bạn ấy cũng có ba, ba bạn ấy nếu nghe thấy người khác nói công chúa nhỏ trong tim mình như thế, chắc chắn sẽ rất đau lòng.”…Thời điểm Tiêu Diễn dắt xe đạp đi tới, nắng chiều đỏ au, kéo bóng lưng thẳng tắp của cậu ấy in thật dài trên mặt đất.Lâm Sơ Tuệ kinh ngạc nhìn cậu, thần sắc phức tạp.Lục Trì đưa tay quơ quơ trước mặt cô: “Này lão Sơ, cậu sẽ không vì chiếc cạm bẫy ôn nhu này mà chịu bỏ giáp đầu hàng đấy chứ!”Lâm Sơ Tuệ đá văng hòn đá dưới chân, trầm giọng nói: “Sao có thể!”“Nhưng mà, nói thật vừa rồi học thần đúng là ngầu đét.” Lục Trì không tiếc lời tán dương: “Nhất là so với thằng cha trà xanh họ Hứa lại càng cảm thấy cậu ấy quá tuyệt vời.

Chỉ mấy câu đã khiến thầy Tần chột dạ không hót được câu nào nữa.

Thầy Tần diễu võ giương oai ở lớp mình được nửa năm, đã lần nào kinh ngạc đến há ngoác mồm vẫn đớp không khí hoài không nói được lên câu như vậy.

Đúng là đã nghiền!”Lâm Sơ Tuệ nhớ đến câu nói vừa rồi của Tiêu Diễn!Mỗi cô con gái đều là công chúa nhỏ trong tim ba họ.Đúng vậy, nếu như ba cô đứng ở đó, chắc chắn không dễ dàng tha thứ cho người khi dễ coi thường cô.

Dù có là chủ nhiệm lớp cũng không được.Kỳ quái là mỗi lần lời nói, hành động của Tiêu Diễn đều dễ dàng chạm đến nơi sâu thẳm, mềm mại nhất trong nội tâm đã hóa tro tàn của cô.Khiến Lâm Sơ Tuệ cảm thấy...Cuối cùng… cô đã không còn cô độc nữa.Tâm tình cô không tệ lắm, vui vẻ khoác tay Lục Trì nói: “Nào, làm vài ván bóng rổ đi.”“OK.

Nay khô máu nhé lão Sơ.”Bọn họ đều là thành viên đội tuyển thể thao của trường, tương lai con đường đến đại học, cũng sẽ đi lên từ ngạch thể chất.Bởi vì ba Lâm là lính cứu hỏa, cho nên từ khi cô còn bé, ông đã thường xuyên đưa Sơ Tuệ theo luyện tập thể lực, cũng như các môn thể thao nâng cao sức khỏe, sức bền.

Cho nên cô không chỉ am hiểu các môn thể thao, điền kinh, chạy, bơi lội mà còn vô cùng xuất sắc.Tiêu Diễn nhìn bóng dáng cao gầy, nhanh nhẹn của cô trên sân bóng rổ, thoáng dừng bước, dựa xe gần cái cây gần đó, đứng từ xa xa lẳng lặng quan sát.Lục Trì dẫn bóng, khuỷu tay huých huých tay cô, cười khả ố nói: “Hé hé! Ái cha cha nhìn xem ai đang ngắm bà chơi bóng rổ kìa!”Lâm Sơ Tuệ quay đầu, bên kia sân bóng Tiêu Diễn lẻ loi đứng một góc, ánh mắt thâm trầm dán chặt trên người cô.Lâm Sơ Tuệ cướp bóng, chuyền qua chỗ cậu ta, phóng khoáng nói: “Có muốn chơi cùng không?”Tiêu Diễn vốn định từ chối, nhưng mà… không biết tại sao lại vô thức đồng ý: “Chỉ chơi 10 phút thôi.”“Biết rồi, học sinh xuất sắc muốn về nhà làm bài tập đúng không?”Tiêu Diễn cởi áo khoác đồng phục, dẫn bóng tiến vào trong sân.Cậu ta mặc một chiếc áo ngắn tay trong bên trong, dáng người đẹp vô cùng, như một chiếc mắc áo thượng hạng, làn da trắng nõn, trắng đến tỏa sáng, bắp thịt rắn chắc, thai vai và xương quai xanh tinh tế, cân đối, miêu tả một cách đơn giản chính là : Phi thường hoàn mỹ.Đừng nói nữ sinh, ngay cả anh chàng trai thẳng như Lục Trì, nhìn thấy cũng không sao rời mắt được, hai mắt lồi ra như sắp rơi xuống đến nơi.Cậu ta liếc nhìn bà bạn nối khố tấm tắc khen: “Mẹ nó! Đúng là con cưng của tạo hóa mẹ luôn.”Tiêu Diễn đập đập bóng, nhẹ nhàng lên rổ, động tác tiêu sái uyển chuyển, khiến không ít nữ sinh vây xung quanh hò hét, vỗ tay ầm ĩ.“Không tệ.” Lục Trì đi đến bên cạnh, đập vai cậu chân thành dụ dỗ: “Cậu có hứng thú gia nhập đội bóng rổ trường mình không?”Tiêu Diễn không nghĩ ngợi đáp: “Không!”“Đừng từ chối nhanh thế mà!” Lục Trì không từ bỏ ý định lại chạy theo ve vẩy đuôi lôi kéo: “Đội bóng rổ trường mình mạnh lắm đó, là một trong những đội top đầu của tỉnh.

Thành viên đội ta cũng toàn người có mị lực siêu quần.”Tiêu Diễn quay đầu nhìn Lâm Sơ Tuệ một cái, hỏi: “Cậu ấy cũng ở trong đội tuyển bóng rổ của trường.”Còn không đợi Lục Trì trả lời, Tiêu Diễn đã ném rổ từ vị trí ba điểm, thản nhiên nói: “Vậy thì mị lực ấy có vẻ cũng chẳng có gì đặc biệt.”“...”Má học thần cậu cũng quá ngạo kiều rồi đó!Lâm Sơ Tuệ bị một loạt các kỹ năng thuần thục của Tiêu Diễn thu hút, nhanh chóng tiến đến cướp bóng, Tiêu Diễn khống chế bóng một cách thong dong nhưng quyết liệt, rất có kỹ xảo, dễ dàng tránh thoát sự tấn công của cô.Lâm Sơ Tuệ không chịu cam lòng yếu thế, đuổi sát theo, đoạt bóng trên tay cậu ta, cười khẩy một tiếng.Tiêu Diễn khó có khi nở nụ cười thoải mái đến thế, nhỏ giọng nói: “Cẩn thận đó.”“Bản cô nương đây sẽ không vì cậu là con trai mà nhường nhịn đâu.

Khỏi mơ.”Lục Trì mấy lần tiến lên cướp bóng đều thất bại, phát hiện hai người này tự lúc nào đã bỏ rơi mình chơi 1v1 với nhau, dứt khoát bĩu môi, phồng má đi ra ngoài đứng phụng phịu: “Hai người tiếp tục chơi bóng kiểu tình nhân của hai người đi.

Chào thân ái!”Tiêu Diễn tiến lên cản Sơ Tuệ, Lâm Sơ Tuệ áp dụng theo chiến thuật trước đây ba Lâm dạy, vừa khống chế bóng, vừa đột phá vòng vây, trước lúc quyết định, ra một động tác giả đánh lạc hướng đối phương, sau đó lên rổ.

Nhưng mà không ngờ đòn kỹ thuật bất bại này lại bị Tiêu Diễn nhìn ra.“Hai động tác đó có thể đồng thời tiến hàng mà!”Cậu ta cướp bóng, tránh thoát khỏi phạm vi tấn công của Lâm Sơ Tuệ, vô thức mở miệng chỉ đạo cô: “Đầu tiên là kiểm soát bóng cho tốt, đột kích bất ngờ.

Sau đó thần tốc rút lui.

Điều quan trọng nhất là không được lơ là, mất cảnh giác dù chỉ 1 giây.

Chiến thuật này chú trọng ở tốc độ và khả năng tập trung.

Nhất định phải nhanh và chuẩn xác, khiến đối thủ trở tay không kịp.”Nói xong cậu ta thuần thục làm mẫu, nhảy lên ném rổ, vững vàng ghi điểm.Lâm Sơ Tuệ đứng đực ra, kinh ngạc nhìn dáng vẻ ghi bàn của cậu ta.“Trước nhất định phải kiểm soát bóng cho tốt, đột kích bất ngờ...!chuẩn xác, khiến đối thủ trở tay không kịp.”Lúc ba dạy cô cách chơi này cũng nói y hệt như thế, không sai một chữ.Kể cả cách chơi … cũng giống nhau như đúc.Lục Trì thấy Lâm Sơ Tuệ ngỡ ngàng nhìn Tiêu Diễn, chạy đến vỗ vai cô: “Không ngờ kim bài của trường ta lại bị áp đảo thế nha.”Lâm Sơ Tuệ vẫn đứng nguyên tại chỗ, hai mắt đỏ ngầu.“Này.

Bà sao thế! Hồn lìa khỏi xác rồi hả!” Lục Trì nhìn bạn thân như thể sắp khóc, vươn tay xoa xoa đầu cô, vụng về an ủi: “Không đến mức đó chứ! Thua một trận bóng thôi mà! Để anh đây trả thù cho chú em! Thôi nào! Đừng khóc!”Lời còn chưa dứt, đã thấy Lâm Sơ Tuệ như người mất hồn tiến về phía trước, thời điểm Tiêu Diễn tung người lên rổ, sau đó nhẹ nhàng đứng vững trên mặt đất, đột nhiên có người lao đến ôm lấy cậu từ phía sau.Nữ sinh toàn trường: ???????????Cánh nam sinh đứng ngoài sân bóng: ???????????????Má kiểu tấn công gì mà “xác thịt” vậy nè!!!!!!!Lâm Sơ Tuệ ôm chặt eo cậu, vùi mặt trên tấm lưng rộng của Tiêu Diễn dùng sức cọ xát ---“Ba… ba ba.”Tiêu Diễn xoay người: “Mặc dù có thua chăng nữa, nhưng cũng không đến mức…”Gọi ba luôn chứ!Lâm Sơ Tuệ nhắm chặt hai mắt, Tiêu Diễn cảm nhận rõ ràng dòng nước mắt nóng hổi đang lặng lẽ thấm ướt lưng áo mình: “Cậu ngậm miệng.”Để yên…Yên lặng một chút…Ôm một chút thôi….Đúng lúc này, Tiêu Diễn đột nhiên nhìn thấy góc bên trái dưới cột thời hạn hoàn thành nhiệm vụ, trên thanh tiến độ con số 0% khẽ nhấp nháy.Tiến độ hoàn thành nhiệm vụ: 1%..