Chương 15: 15: Đăng Ký Kết Hôn Quan Trọng Hay Là Chuyện Đó Quan Trọng Hơn

Ngôn Hoan

Đăng vào: 12 tháng trước

.



Sầm Diên ngập ngừng nhìn Thương Đằng, cuối cùng vẫn kìm nén không nói.
Giang Cự Hùng không nói lời nào, suốt quá trình chỉ có một mình Lưu Nhân nói chuyện.
Trong lòng ông cũng có mặc cảm, Sầm Diên đã phải chịu khổ hơn mười năm ở nơi nghèo nàn hẻo lánh.

Khó khăn lắm mới tìm được, lại kết hôn với một người đàn ông không hề yêu mình chỉ vì lợi ích của gia đình.
Nhiều lần, ông tự hỏi liệu mình có nên thuyết phục Sầm Diên ly hôn hay không.

Cô không đáng để phải chịu uất ức này.
Nhưng cuối cùng, ông vẫn không thể nói ra thành lời.
Hiện tại công ty của ông đều dựa vào Thương Đằng giúp đỡ, nếu ly hôn, tất nhiên sẽ chẳng còn sự giúp đỡ nào nữa.

Đến lúc đó, sẽ thực sự không còn gì nữa.
Sau khi cân nhắc ưu và khuyết điểm, cuối cùng ông đã chọn nhắm mắt làm ngơ.
- -----------
Vào bữa ăn đó, Thương Đằng không ăn nhiều, chỉ chăm chú cho Trần Điềm Điềm ăn.
Bé đã mọc răng và ăn được nhiều thứ hơn.

Thương Đằng cẩn thận gỡ xương cá cho bé, đưa tới bên miệng.
Lưu Nhân một bên quan sát, trong lòng cảm thấy không vui.

Làm sao có thể không bận tâm, chuyện này đặt lên người ai cũng sẽ đều để ý.

Chồng mang con gái của bạch nguyệt quang* về nuôi, còn chiều chuộng như thế này.
Cũng là do Sầm Diên kém cỏi, không biết ganh đua ghen ghét.
Lưu Nhân cười nói với Trần Điềm Điềm: "Điềm Điềm, con xem ba đối với con tốt như vậy.

Sau này mẹ sinh em bé, con cũng phải đối tốt với em đấy."
Trần Điềm Điềm còn nhỏ chưa hiểu chuyện gì, nghe những lời của Lưu Nhân, bé nghĩ rằng Thương Đằng sẽ nhận nuôi những đứa em khác và không cần nó nữa.
Cô bé mím môi ấm ức, ngước nhìn anh.
Thương Đằng nhẹ giọng dỗ dành: "Đừng sợ, ba sẽ không bao giờ không cần con đâu."
Trần Điềm Điềm thu mình vào trong vòng tay anh, thì thầm: "Nhưng bà ngoại nói, sau này sẽ có em trai em gái khác."
"Không đâu."
Anh lấy khăn giấy lau miệng cho cô bé, "Không có em trai em gái nào khác, chỉ có Điềm Điềm thôi."
Sắc mặt Lưu Nhân đột nhiên thay đổi, bà ta cười khan: "Ý của cậu là, cậu thà nuôi đứa con gái không có quan hệ huyết thống này, còn hơn là sinh con với Diên Diên của chúng tôi?"
Ánh mắt Thương Đằng hơi tối sầm lại, anh bịt tai Trần Điềm Điềm: "Xin bà hãy chú ý lời nói."
Giọng điệu bình tĩnh, nhưng có chút khiến người ta phải kinh hãi.

Lưu Nhân sợ hãi không dám lên tiếng nữa.
Bầu không khí đông cứng một lúc.
Sầm Diên rót đầy một bát canh, đặt trước mặt Lưu Nhân: "Uống canh đi, nguội rồi sẽ không ngon."
Giọng nữ nhẹ nhàng, mềm mại, nói một cách nhẹ nhàng, gạt qua chuyện hồi nãy.

Thương Đằng hơi dừng lại, cúi đầu nhìn cô, yết hầu khẽ nhúc nhích.

Sầm Diên từ đầu đến cuối cũng không thèm nhìn anh một lần.
Bữa ăn đó diễn ra rất yên tĩnh.
Bởi vì Lưu Nhân không còn nói gì nữa.
Sau khi bữa ăn kết thúc, Giang Cự Hùng phải thảo luận với Thương Đằng về vấn đề tài chính cho dự án mới của ông.

Đương nhiên ông không bỏ được mặt mũi để đi nhờ hậu bối giúp đỡ, nhưng lúc này cũng không còn cách nào khác.

Các đối tác trước đây biết rằng công ty của ông đang gặp khó khăn, đã không kịp để tránh xa nữa.
Vì sợ gặp rắc rối.
Tất cả những gì ông có thể nhờ vả bây giờ là Thương Đằng.
Trong khi họ đang nói chuyện trong phòng khách, Lưu Nhân gọi Sầm Diên trở lại phòng.
Cửa vừa đóng lại, bà ta liền xụ mặt hỏi: "Chuyện gì vậy, cậu ta định đem thứ nhặt được ở ngoài kia về làm con ruột mà nuôi sao?"
Sầm Diên không nói gì, dù sao câu trả lời đã quá rõ ràng.
Lưu Nhân sắp tức chết: "Cô có thấy không, nó bảo vệ cái thứ dã chủng đó như thế nào rồi đấy.

Tôi là mẹ vợ nó, là mẹ vợ đấy! Đây là tát thẳng vào mặt cô, cô hiểu không! Tôi nói cho cô biết, Sầm Diên, cái bụng của cô biết đấu tranh một chút, tôi không quan tâm cô dùng cách nào, nhanh chóng mang thai đi! "
Dạo này trời quả thật quá lạnh, cơn ớn lạnh từng đợt từng đợt ập đến.

Tay của Sầm Diên run rẩy, lạnh cóng.
Cô khẽ thủ thỉ: "Bệnh này của tôi, bà cũng biết mà, không thể sinh con được".
Lưu Nhân nghe xong lời của cô, lông mày nhíu lại: "Cái gì là bệnh này không sinh được, không phải tao sinh rồi đấy sao?" (tức giận nên đổi xưng hô một chút)
Lời nói của Lưu Nhân quá tự tin, Sầm Diên cũng chưa từng cãi nhau với ai.

Có vẻ như cô vĩnh viễn chỉ có dáng vẻ yên lặng.
Nhưng bây giờ, toàn thân cô đang run rẩy, nỗi phiền muộn trong những ngày này giống như một tảng đá ngăn chặn lồng ngực của cô.
Quá mệt rồi.
Thật sự quá mệt mỏi.
Cô không vĩ đại chút nào, cô chỉ là một cô gái bình thường.
Đau đớn cũng sẽ khó chịu, bị phân biệt đối xử cũng sẽ đau lòng.

Chỉ là cô không nói ra, nhưng không có nghĩa là cô không có cảm xúc.
Nhưng tất cả bọn họ đều đến để bắt nạt cô.
"Tôi sẽ không vô trách nhiệm như bà, dùng con cái làm con bài mặc cả để giữ địa vị, bất chấp sống chết sau này của nó."
Đây là lần đầu tiên cô phản bác lại Lưu Nhân.
Baaaa.
Âm thanh vang dội, cắt ngang lời nói của Sầm Diên.
Cái tát của Lưu Nhân quá mạnh khiến cô không thể đứng yên, suýt nữa ngã xuống đất.

Khuôn mặt trắng nõn dần dần đỏ ửng và sưng tấy.
Lưu Nhân mắng cô không có lương tâm: "Nếu không có tao, mày có thể đến thế giới này sao?"
Sầm Diên đứng thẳng người, cười yếu ớt: "Thà không đến còn hơn sống như thế này."
Cô mặc kệ Lưu Nhân đang ở sau lưng, mở cửa đi ra ngoài.
Nhưng cả người lại dừng ở cửa, ngập ngừng nhìn người trước mặt.
Là Giang Kỳ Cảnh.
Không biết đã đứng ở đây bao lâu, nhưng lúc này, trông cậu không được thoải mái cho lắm.
Sầm Diên xõa tóc, che đi má trái sưng đỏ, ôn nhu cười với cậu: "Vừa rồi em không ăn gì, có đói không?"
Giang Kỳ Cảnh không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào mặt cô.

Sầm Diên khẽ xoay người, sợ bị cậu nhìn thấy: "Đợi lát bảo dì nấu cho em một bát mì, bữa tối nhất định phải ăn."
Giang Kỳ Cảnh nắm tay cô bước xuống lầu.
Sầm Diên sững sờ: "Tiểu Cảnh."
Cậu vẫn im lặng.
Sầm Diên nhìn theo bóng lưng của cậu, con trai phát triển muộn, có vẻ đã cao hơn lần trước khi nhìn thấy cậu.
Chỉ mặc một chiếc áo len đơn giản, bờ đôi vai rộng lớn.

Không còn là cậu học sinh trung học thấp hơn cô nửa cái đầu nữa.
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad Shining_Time95.
Giang Cự Hùng đang phân tích dự án từ mọi góc độ, nhưng sự chú ý của Thương Đằng bị phân tán ở chỗ Sầm Diên.

Cô được Giang Kỳ Cảnh dẫn đi, xuống lầu.

Rồi một trước một sau đi vào phòng cậu.
Khi cánh cửa đóng lại, cô thậm chí còn không nhìn anh một lần.
Thương Đằng hơi cụp mi xuống, ngón tay cong lên, bàn tay áp vào tách trà trước mặt, chậm rãi siết chặt, sức lực mạnh hơn.
Trên mặt không có sự thay đổi nào.
Phòng của Giang Kỳ Cảnh có bầu không khí nghệ thuật rất mạnh mẽ, trên bàn có một số tác phẩm chạm khắc gỗ và một số bán thành phẩm.
Hình dạng trừu tượng và rất đặc biệt.
Đây là lần đầu tiên Sầm Diên đến phòng cậu.
Giang Kỳ Cảnh đưa cho cô một ống thuốc mỡ: "Tự thoa đi."
Sầm Diên khẽ mím môi, cô vừa mới khóc, đôi mắt có chút đỏ lên, lúc này mới cười nhạt cảm ơn cậu.
Vì thuốc mỡ có chứa một chút bạc hà nên bôi lên thấy hơi mát.
Giang Kỳ Cảnh đứng dựa vào bàn: "Sau này tốt nhất đừng về."
Động tác của Sầm Diên dừng lại.
Giang Kỳ Cảnh cũng không nhìn cô, ánh mắt cậu nhìn trái phải, không có điểm cố định.

Trầm mặc một hồi, cậu lại lên tiếng: "Chị chưa từng nghĩ tới việc ly hôn với Thương Đằng?"
Sầm Diên sững sờ, tựa như chưa bao giờ nghĩ rằng cậu sẽ hỏi một câu như vậy.

Do dự một lúc, cô hỏi: "Em muốn chị ly hôn?"
Giang Kỳ Cảnh hừ lạnh: "Chị đừng quá tự mình đa tình, tôi không quan tâm đến việc của chị.

Chỉ là không thích Thương Đằng, còn có đứa trẻ kia.

Mỗi khi nghĩ đến phải gọi Thương Đằng là anh rể, đứa trẻ đó gọi tôi là cậu là đã thấy chướng tai gai mắt ".
Lông mày của Giang Kỳ Cảnh gần như giống hệt với Sầm Diên.

Họ có cùng dòng máu, ngay cả vẻ ngoài trông cũng tương tự.
Sầm Diên nhìn cậu, cười bất lực: "Chị có kế hoạch của riêng mình, em không cần phải lo lắng."
Cô luôn trông như thể không hề biết tức giận, Giang Kỳ Cảnh khó chịu nhất điểm này của cô.
Nhưng cậu cũng biết, quyết định của cô khó có thể bị ảnh hưởng bởi người khác.

Trông có vẻ yếu ớt, nhưng ở một khía cạnh nào đó, cô có sự kiên định của riêng mình.

Giang Kỳ Cảnh không định thuyết phục cô nữa, trước khi đi ra ngoài chỉ nhét vào tay cô một thứ gì đó.
Sầm Diên cụp mắt xuống thì thấy đó là chiếc hộp giữ nhiệt, lần trước cô đã mang cho cậu.
Nó đã được rửa sạch.
Sầm Diên sững sờ một lúc, sau đó cụp mắt cười nhẹ.
- -----------
Dù có bôi thuốc mỡ nhưng vẫn không thể giảm sưng nhanh như vậy được.

Trên khuôn mặt trắng trẻo của cô, hiện rõ đã bị tát.

Mặc dù cô đã che nó bằng mái tóc dài, nhưng Thương Đằng vẫn nhìn thấy.
Trần Điềm Điềm ngủ thiếp đi giữa bữa ăn.

Sau khi rời khỏi đó, Thương Đằng đặt bé vào ghế trẻ em và thắt dây an toàn.
Sầm Diên không nói lời nào, chỉ nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ xe.

Cô quay mặt đi, Thương Đằng không nhìn thấy.
Anh nhẹ giọng hỏi: "Chuyện gì vừa xảy ra vậy?"
Sầm Diên đã quá mệt mỏi, không còn sức lực để trả lời những câu hỏi của anh.
Chỉ nói, "Không có gì."
Khoảng trống giữa chỗ ngồi của họ dường như tượng trưng cho khoảng cách giữa hai người.
Nhưng lần này, Thương Đằng đã tự vượt qua ranh giới ấy.

Anh ngồi xuống rồi lại gần cô hơn: "Quay người lại để tôi xem một chút."
Sầm Diên im lặng hồi lâu, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn quay đầu lại.
Tóc dài xõa tung, Thương Đằng đưa tay gạt đi, lộ ra toàn bộ khuôn mặt.
Có mùi bạc hà thoang thoảng trong không khí, ngửi lâu như muốn say.
Ánh mắt Thương Đằng hơi chìm xuống, hô hấp cũng trở nên nặng nề hơn: "Bà ta đánh?"
Sầm Diên gật đầu, lạnh nhạt nói: "Ừ."
Cô chưa bao giờ nghĩ đến việc bán thảm để có được sự cảm thông, nhưng cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc che giấu nó.
Anh hỏi, cô trả lời.

Nếu anh không hỏi, cô cũng không nói.
Xe dừng ở ngã tư chờ đèn đỏ, những cửa hàng nhỏ trên phố cùng những biển hiệu ánh sáng đủ màu sắc hòa vào nhau trở thành một mảng màu loang lổ, phản chiếu vào trong.
Đáy mắt anh biến thành một màu xám nhạt.

Anh chưa bao giờ nghĩ Sầm Diên lại bị gia đình cô đối xử như vậy.

Cô dường như không bao giờ nói với anh về những việc cá nhân của mình.
Gần đây xảy ra chuyện gì, gia đình đã nói gì với cô, chẳng hạn những chuyện như này, cô chưa bao giờ nói.

Trước kia Thương Đằng không quan tâm đến những thứ này, cho nên cũng không để ý tới.
Nhưng cho đến hôm nay, bây giờ, tại thời điểm này.
Anh dường như chợt nhận ra điều gì đó.
"Bởi vì những lời hồi nãy của tôi?"
Sầm Diên lắc đầu: "Không liên quan gì đến anh, là bản thân em không muốn."
Bản thân cũng không muốn.
Không muốn có con.
Con của anh.
Thương Đằng đột nhiên cảm thấy cổ họng có chút khô khốc, anh khàn giọng nói: "Ý của tôi không phải như vậy, chỉ là..."
Sầm Diên lắc đầu: "Em hiểu được ý của anh, anh sợ rằng Điềm Điềm sẽ chịu uất ức."
Cô nói, "Anh có lý do của mình, em cũng có lý do của em.

Chúng ta đã có Điềm Điềm là con gái rồi, ​​không phải rất tốt sao, đúng không?"
Cô nói với một giọng bình tĩnh và lý trí.
Bởi vì Thương Đằng càng bình tĩnh và lý trí hơn cô, thậm chí đến mức lãnh đạm, nên so ra Sầm Diên nhẹ nhàng hơn nhiều.

Truyện Gia Đấu
Nhưng không biết từ lúc nào, độ dốc của cán cân bắt đầu hơi nghiêng.
Không ai phát giác.
Thương Đằng cuối cùng cũng hạ tay xuống, lời muốn nói đều nghẹn ở trong cổ họng.
Đúng vậy, rất tốt mà.
Sự thay đổi thái độ ngắn ngủi vừa rồi là sự thất thố hiếm thấy của anh.

Anh trở lại vẻ thờ ơ và điềm tĩnh thường ngày.

Khoảng cách giữa hai người cũng trở lại như trước.
Sau khi trở về nhà, chị Châu bế Trần Điềm Điềm đang ngủ khỏi vòng tay của Thương Đằng.
Dì Hà vừa hoàn thành công việc thì nghe thấy tiếng bước chân.

Vừa định mở miệng, bà nhìn thấy cái tát in trên mặt Sầm Diên, bước tới: "Làm sao vậy, ai đánh?"
Sầm Diên cười nhẹ: "Không sao đâu ạ, con vô tình đụng phải."
"Đây là vết bầm."
Dì Hà cau mày đau lòng, nhìn Thương Đằng theo tiềm thức.
Điện thoại di động của Thương Đằng vang lên, anh nhìn thấy người gọi liền đi đến một nơi yên tĩnh để trả lời cuộc gọi.

Anh phớt lờ ánh mắt hỏi thăm của dì Hà.
Dì Hà thở dài, đau lòng luộc một quả trứng, lăn mấy cái lên mặt Sầm Diên.
"Như này sẽ loại bỏ sưng tấy tốt hơn."
Phía sau cửa sổ kính là một bể bơi lớn, đèn đã tắt, tấm kính dường như là một tấm gương soi một chiều.
Từ bên ngoài có thể nhìn rõ bên trong.

Nhưng bên trong không thể nhìn ra bên ngoài.
Thương Đằng lặng lẽ đứng đó, đặt chiếc điện thoại bên tai, tiếng báo cáo vang lên đều đặn.
Dì Hà không biết phải nói gì, Sầm Diên cụp mắt cười nhẹ, thỉnh thoảng đáp lại.
Thương Đằng nhìn một lúc, sau đó bình tĩnh nhìn sang chỗ khác, cảm xúc dường như không hề dao động.

Anh cúp máy rồi quay vào nhà.
Quả trứng lăn qua vết thương không ăn được nữa, dì Hà định ném đi, nhìn thấy Thương Đằng, bà do dự một lúc rồi lại đi tìm Sầm Diên.
Bầu không khí giữa hai người lúc nào cũng kỳ lạ, bà cũng quen với điều đó.

Nhưng bữa ăn hôm nay, rõ ràng đã có chuyện xảy ra.
Mặt Sầm Diên vừa nhìn đã biết là bị đánh.
Cuối cùng bà vẫn không hỏi gì, thở dài rồi đi vào bếp.

Chuyện của người trẻ tuổi, một bà già như bà không thể hiểu được.

Vậy thôi không cần can dự.
Sầm Diên đứng dậy nhìn Thương Đằng: "Em về phòng trước."
Đi được hai bước, dường như chợt nghĩ ra điều gì đó, cô lại dừng lại.

Giọng nói nhẹ nhàng: "Ngày 18 em có việc phải làm, có lẽ không có thời gian nên không đi được."
Yết hầu của Thương Đằng chuyển động, bàn tay đang buông thõng bên hông của anh nắm chặt thành một nắm đấm.
Một lúc lâu sau, anh trầm giọng hỏi: "Đăng ký kết hôn quan trọng, hay là chuyện đó quan trọng hơn?"
Không cần phải suy nghĩ, cô nói, "Chuyện đó quan trọng hơn."
Giọng nói nhẹ nhàng, nhưng có sự kiên định khác thường..