Chương 95: 95: Ngoại Truyện 3 Đại Hôn 3

Sau Khi Ta Bị Sư Huynh Chứng Đạo

Đăng vào: 11 tháng trước

.


Phượng Tuyên nhìn chằm chằm bốn chữ tương tư khổ sở, nhìn rất lâu.

Sau đó khép lại thiên lý giang sơn đồ.
Phì
Không biết xấu hổ, ai có nỗi khổ tương tư.

Không phải là Thích Trác Ngọc cải tạo nguyên thần của mình ở biển Hỗn Độn nhân tiện cải tạo thêm nhiều lớp lên da mặt mình đấy chứ?
Chỉ là nội tâm hung hăng chửi bới đại ma đầu một đợt, nhưng nghe hắn nói buổi tối sẽ đến Bạch Ngọc Kinh, người vẫn rất thành thật trời chưa tối đã trở lại Tê Phượng cung.
Chẳng qua là y mệt muốn đi ngủ mà thôi.
Phải.

Đúng vậy, không phải vì chờ đại ma đầu trước đâu.
Lúc Thích Trác Ngọc đến, dường như cũng không ngờ Phượng Tuyên sẽ ở trong cung.
Tiểu tổ tông nằm trên giường ngô đồng, thần hồn đăng ở dưới thần mộc chiếu sáng rực rỡ, mặc dù đã không cần ôn dưỡng nguyên thần, nhưng lòng cha vẫn còn sợ hãi đặt thần hồn đăng ở dưới thần mộc.

Giống kiểu ngươi cảm thấy không lạnh nhưng cha của ngươi cảm thấy ngươi rất lạnh vậy.
Hắn vừa ngồi xuống Phượng Tuyên đã tỉnh.
"Ta đánh thức ngươi sao?" Thích Trác Ngọc mở miệng.
Phượng Tuyên mơ mơ màng màng ngồi dậy, lắc đầu: "Không có."
Xét thấy gần đây Thích Trác Ngọc yêu thích cách lắc khác làm cho y tỉnh, Phượng Tuyên bắt đầu hình thành thói quen nửa đêm không ngủ ngon.
Ai biết ngủ rồi sẽ bị dùng phương thức lắc dao động nào làm cho tỉnh, hơn nữa trước kia thì được, hiện tại Phụ Thần vừa trở lại Linh Tiêu Cung, so với các cổ thần khác của Bạch Ngọc Kinh thì thần lực của Ứng Chúc rất khó lường, đại ma đầu có thể đến lui không dấu vết lừa gạt các cổ thần khác, nhưng không thể lừa qua phụ thần được.
Nếu phụ thần biết mình đang tàng trữ ma đầu trong cung điện.
Sắc mặt Phượng Tuyên có hơi không tốt.
"Ừm.

"Thích Trác Ngọc tự có logic cường đạo của riêng mình, tràn đầy tự tin rất lôi cuốn nói: "Hẳn là ngươi nhớ sư huynh quá không ngủ được."
Phượng Tuyên:..."
Giờ muốn mưu sát chồng có được không?
Thích Trác Ngọc nói: " Chẳng phải Linh Tiêu cung rất bận sao? Sớm vậy đã về rồi à?" Dáng vẻ chính là bị ta nói trúng rồi ngươi còn không thừa nhận đi.
Được rồi.
Cái cuối cùng tính là hắn nói trúng! Thừa nhận mình nhớ Thích Trác Ngọc dường như cũng không tính là mất mặt.
Ngẫm lại thì có sao đâu? Nhớ phu quân tương lai đâu có xúc phạm thiên quy!
Phượng Tuyên lẹo lưỡi một hồi thì mặc kệ nhào vào lòng hắn: " Ngươi biết mà còn đến trễ như vậy! "
Thích Trác Ngọc thuận thế ôm lấy y: "Ngươi đã thấy có ai yêu đương vụng trộm giữa ban ngày chưa?"
Phượng Tuyên khựng lại, " Vụng trộm gì cơ?" Đừng có nhét cho y một thiết lập y không hiểu được chứ!
"Không danh không phận, còn không có nói cho cha mẹ biết, sao lại không tính là vụng trộm chứ? "Thích Trác Ngọc véo mặt y.
Phượng Tuyên bị logic này của hắn thuyết phục: " Vậy phải làm sao bây giờ?"
" Phải làm gì."Thích Trác Ngọc nói, " Chẳng phải là sư huynh đang nghĩ cách đến cầu hôn sao?"
Thấy hắn nhắc lại chuyện cũ, Phượng Tuyên bỗng nhiên hơi ngượng ngùng.

Nhưng mà ngẫm lại cũng đúng, đáng ra chuyện này nên được đề cập từ lâu rồi.
Bởi vì chuyện phụ thần trở về thần vị mà đã chậm trễ rất nhiều thời gian.
Nghĩ tới đây, biểu tình của Phượng Tuyên dần dần trở nên nghiêm túc.
Thích Trác Ngọc tưởng mình đã chọc được y, dùng ngón trỏ móc cằm y, động tác rất nhẹ nhàng vô cùng thân mật, không mang theo một chút cảm giác tục tĩu nào, "Đang nghĩ gì vậy?"
Phượng Tuyên ngẩng đầu nhìn hắn, nói thầm: "Đang suy nghĩ."Khuôn mặt của y vất vả lắm mới nuôi béo lên một chút như trẻ con, trông có vẻ nghiêm túc: "Ngươi và phụ thần của ta, ai lợi hại hơn?"
Thích Trác Ngọc nhướng mày, vẻ mặt vốn đã kiêu ngạo, như muốn nói trong tam giới còn ai có thể mạnh hơn bản tôn.
Kết quả không biết nhớ tới cái gì, biểu cảm của Thích Trác Ngọc chợt trở nên nghiêm trọng, chậm rãi mở miệng: " Nếu Phụ Thần ngươi muốn động thủ với ta, ta có thể đánh trả chứ?"
Phượng Tuyên vô tội nhìn hắn.
Thích Trác Ngọc: "..."
" Không thể đánh trả." Thích Trác Ngọc nói: " Vậy thì đương nhiên là hắn lợi hại hơn."
Biểu tình rắm thối cứ như chuyện phải đứng thứ hai tam giới có thể giết chết hắn vậy.
Thật ra Phượng Tuyên cũng không biết giữa Thích Trác Ngọc và phụ thần ai mạnh hơn, nhưng luôn cảm thấy hiện tại nên an ủi bạn trai chút chút.

Y thật sự cảm thấy như là đang trấn an một con dã thú siêu lớn rất nóng nảy.
"Sư huynh ở trong lòng ta vĩnh viễn mạnh nhất! "Phượng Tuyên tâng bốc hắn không chút gánh nặng.
Hình như Thích Trác Ngọc đã vui hơn chút, hừ một tiếng không rõ ý.
"Hơn nữa ta cảm thấy tính tình của phụ thần rất tốt." Phượng Tuyên chần chờ nói: "Hẳn là sẽ không đánh ngươi."
" Tốt chỗ nào?" Thích Trác Ngọc nói: "Lần trước ngươi cũng nói tính tình cha ngươi rất tốt.

"
Sau đó Bích Lạc Xuyên hạ xuống lôi kiếp mạnh nhất trong lịch sử.
Phượng Tuyên: ".

"
Phượng Tuyên thật sự có hơi sợ hãi.
Không thể đâu, tuy rằng phụ thần rất tốt, nhưng sư huynh cũng rất tốt!
Tại sao loại kịch bản "Ta và cha ngươi rơi xuống nước ngươi cứu ai đầu tiên"lại tái diễn trên đầu chim con vậy chứ!
Thích Trác Ngọc nhìn chằm chằm y: "Sợ rồi à? "
Phượng Tuyên lấy im lặng đáp lại Thích Trác Ngọc, tỏ vẻ y thật sự có chút lo lắng, lỡ như Phụ Thần thật sự đánh sư huynh thì làm sao bây giờ.

Vậy hẳn là không giống với lôi kiếp hời hợt của cha, có khi đại ma đầu bị đánh chết thật cũng nên!
Chim càng im lặng hơn.
Thích Trác Ngọc nói: " Sao thế? Còn đang nghĩ sau khi sư huynh chết thì làm tiểu quả phụ cho sư huynh à? "
Cái này cũng không biết chuyện là bao nhiêu năm trước, cái tên đại ma đầu mưu mô xảo quyệt này sao còn nhớ rõ chuyện lúc trước hạ phàm, hắn trúng tình độc, bản thân y không giúp hắn giải tình độc vậy chứ?!
Thích Trác Ngọc giống như vô tình nói ra: "Nghĩ đẹp lắm." Hắn cố ý giả bộ thái độ rất hung dữ: "Sư huynh chết rồi, ngươi cũng phải tự tử.*
Thích Trác Ngọc chỉ thuận miệng nói ra, hơn nữa cũng cực kỳ phù hợp với mạch não của đại phản diện như hắn.

Chỉ là hắn không ngờ sự phản bác của Phượng Tuyên không có xuất hiện như dự liệu của hắn.
Thiếu niên ngồi ở trong lồng ngực hắn, cúi đầu nghiêm túc suy nghĩ một giây, sau đó chậm rãi gật đầu.
Thích Trác Ngọc nghe y nói chuyện, giọng điệu rất nghiêm túc: "Nếu ngươi chết nữa, ta nhất định không sống nổi.

"Không
khí bỗng nhiên yên tĩnh.
Vẻ mặt Thích Trác Ngọc từ giật mình chuyển sang rất nôn nóng, giống như hối hận bản thân nói những lời này, phiền não nhéo nhéo năm ngón tay Phượng Tuyên, một lúc lâu sau mới lên tiếng, "Không, sư huynh sẽ không chết, ngươi cũng sẽ không.

" Câu ấy như là nói cho Phượng Tuyên nghe, lại giống như là nói cho mình nghe.
Dường như muốn trân trọng những lời này, giọng Thích Trác Ngọc trầm thấp: "Ta sẽ không bao giờ rời bỏ ngươi." Hắn nói, "Sợ cái gì, trời sập có sư huynh bảo vệ ngươi."
Nói xong trời sập xuống sư huynh bảo vệ ngươi, kết quả chỉ là đi gặp phụ thần mà thôi, y đã cảm giác mình và Thích Trác Ngọc sắp sửa gặp nạn mạnh con nào con nấy chạy rồi.
Cũng may, cảnh mình và Đại Ma Đầu song song bị đánh ra khỏi Linh tiêu cung trong tưởng tượng không có phát sinh.
Tuy rằng cha nhìn thấy Thích Trác Ngọc có hơi tức giận, đôi mắt phượng sắp trừng ra lửa nhưng Ứng Chúc thì vẫn rất trầm ổn.
Phụ thần trong ấn tượng của y vẫn luôn trầm ổn đáng tin cậy như vậy.

Lúc còn nhỏ y vẫn luôn ngồi trên vai của phụ thần, cảm giác như mình đang ngồi trên một ngọn đồi như một con chim trâu bò nhất trong tam giới.
Khi nhìn thấy Thích Trác Ngọc, Ứng Chúc mở miệng nói câu đầu tiên: "Ta vẫn luôn suy nghĩ ngươi là loại người gì." Phượng
Tuyên nghe xong hơi bối rối.
Giây tiếp theo, Ứng Chúc nói: "Giống như ta nghĩ nhưng có hơi khác biệt.

"
Được rồi, cảm giác phụ thần mình cũng đang làm người đánh đố, cả hai không chỉ không có bị đánh ra Khỏi Linh tiêu cung.

Ứng Chúc thậm chí còn gặp Thích Trác Ngọc một mình làm cho lòng Phượng Tuyên sợ hãi.
Sợ phụ thần dùng lý do trẻ vị thành niên không thể nhìn thấy máu tanh đuổi y ra ngoài, sau đó hạ sát thủ đối với Thích Trác Ngọc.
Đối với điều này y chỉ muốn nói là y đã là một con chim trưởng thành! Nhưng vẫn là em bé!
Ngày đó Ứng Chúc nói chuyện gì với Thích Trác Ngọc,,Phượng Tuyên không biết.
Lúc đi ra, Ứng Chúc nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng lo lắng của con chim nhỏ nhà mình, không khỏi nở nụ cười, sờ sờ đầu y: "Linh Nhi đừng lo, đây là người mà con đã chọn, phụ thần sẽ không làm khó hắn."
"Ồ." Phượng Tuyên yên lặng gật đầu.

Suy nghĩ một hồi lại nhấn mạnh: "Phụ thần, không phải là con chọn, là sư huynh chọn con." Dù sao lúc lịch kiếp ở thế gian, rõ ràng là đại ma đầu tặng y cái này tặng y cái kia, theo đuổi y trước.
Điều này rất quan trọng.
Tuyệt đối không được nhầm lẫn.
Ứng Chúc câm lặng, trên mặt vẫn mang theo ý cười: "Điểm này của con rất giống cha con." Sau đó bị cha hung hăng trừng mắt một cái.
Phượng Tuyên không ngờ lại thuận lợi vượt qua cửa ải phụ huynh như vậy, y vui vẻ đi đến bên cạnh Thích Trác Ngọc, mở miệng nói: "Ta đã nói rồi, tính tình phụ thần rất tốt, sẽ không tùy tiện đánh người.

"
Kết quả vừa dứt lời, giọng Ứng Chúc truyền đến: "Nhưng bổn quân suy nghĩ cẩn thận." Giọng điệu vị thần linh cổ xưa tôn quý nhất Tam Giới này vẫn thản nhiên như cũ, thậm chí còn có hơi lạnh lùng: "Ma tôn biển Hỗn Độn miệt thị Thần tộc, tùy ý ra vào Bạch Ngọc Kinh thì không ổn."
Ứng Chúc nói: "Từ hôm nay tới lúc đại hôn, kính xin ma tôn không có việc gì thì đừng lên Bạch Ngọc Kinh.

Về phần lúc trước ma tôn gây ra tai hoạ ở Bạch Ngọc Kinh, từ hôm nay trở đi, bổn quân cũng nên tính sổ với ngươi."
-
Phượng Tuyên không ngờ Thích Trác Ngọc lại bị phụ thần đánh một trận vì một nguyên nhân giống như "Hôm nay lúc ra cửa bước chân trái trước".
Phượng Tuyên bối rối.
Cho đến khi Ứng Chúc nói: "Cha con không hiểu, con cũng không hiểu." Phụ thần dường như có hơi bất đắc dĩ, thân mật véo má Phượng Tuyên một cái: "Con nói cho phụ thần biết.

Thời điểm quen biết ma tôn này, nếu con thật sự là phàm nhân, đã qua tuổi mười sáu chưa?"
Phượng Tuyên chột dạ: "."
Ứng Chúc nói: "Tuổi này của con, đàn ông chỉ cần lấy một bông hoa dại hái bên đường là có thể lừa con."
Phượng Tuyên:...!Vậy cũng không đến mức đó.

Đại ma đầu lúc ấy đều đem toàn bộ tài sản của mình giao cho y.
Phượng Lịch phản ứng lại trước, không phục nói: "Ngươi có ý gì? Chẳng phải ta cũng chưa tới mười sáu đã kết khế với ngươi sao?"
Ứng Chúc nói: "Có thể giống nhau sao?" Dáng vẻ của hắn vẫn ổn định như thế, giọng điệu ngược lại có hơi tự tin vô cớ: "Tam giới này, ngoại trừ bổn quân ra, không có một tên đàn ông nào tốt cả.


......!Giọng điệu quen thuộc khó hiểu này, thật sự là một dòng sông không đẻ ra được ra hai loại người chứ?
Phượng Tuyên còn ngây thơ cho rằng Thích Trác Ngọc sẽ thành thành thật thật trở về Ma vực.

Kết quả không tới hai ngày, nửa đêm mình đã bị một tần suất quen thuộc lắc lư cho tỉnh.
Đối với thời gian làm việc và nghỉ ngơi như cú đêm của Thích Trác Ngọc, Phượng Tuyên cho biết đã quen rồi.
Y ngồi dậy, hỏi: " Không phải phụ thần đã nói trước đại hôn ngươi không thể đến Bạch Ngọc Kinh sao, sao ngươi lại tới đây?"
Thích Trác Ngọc đáp câu hỏi, nhìn chằm chằm y, "Ngươi không muốn ta đến sao?"
Phượng Tuyên suy nghĩ một hồi, nhỏ giọng nói: "Vậy cũng không phải.

" Lại nói tiếp, quan hệ giữa y và Thích Trác Ngọc mới xác nhận không bao lâu.

Dùng một câu phàm nhân mà nói, vừa vặn chính là đang trong thời kỳ yêu đương nồng nhiệt.

Đừng nói là chia tay một tháng hai tháng, cho dù là tách ra một ngày, y cũng không vui.
Phượng Tuyên nói thầm: " Chẳng phải ta sợ ngươi đến Tê Phượng cung, nếu bị phát hiện, vạn nhất phụ thần lại tức giận thì làm sao bây giờ? "
" Lần này giận vì chuyện gì?" Thích Trác Ngọc cố ý khó chịu nói: "Bởi vì lần này sư huynh bước chân phải vào Bạch Ngọc Kinh trước, cho nên mới đánh sao?"
Phượng Tuyên: "." Đã đến lúc này còn không quên quái gở! Không hổ là ngươi!
Phượng Tuyên nghĩ đến gì đó, động thủ cởi vạt áo hắn ra.
Con ngươi Thích Trác Ngọc tối sầm lại: "Không ổn lắm đâu."
Phượng Tuyên:?
Thích Trác Ngọc thấp giọng nói: "Chỉ là chân trái đi vào Bạch Ngọc Kinh trước đã bị phụ thần ngươi đánh, nếu lại đi tới trên giường của ngươi, chẳng phải là sư huynh sẽ hồn phi phách tán sao?"
Mặt Phượng Tuyên hơi đỏ lên: "Có thể đứng đắn chút không? Ngươi nghĩ gì vậy, ta chỉ đơn giản là kiểm tra vết thương của ngươi thôi!"
" Ừ." Thích Trác Ngọc nói: "Sư huynh cũng chỉ đơn thuần ám chỉ ai đó chút thôi."
Ám chỉ cái gì?
Phượng Tuyên cũng không phải là con chim nhỏ chưa trải qua thế thái nhân tình, nội tâm yên lặng chửi bới một câu lão biến thái!
Sau khi cởi vạt áo Thích Trác Ngọc ra, y kiểm tra một chút.
Trông như phụ thần rút ra linh lực hung ác, nhưng kết quả lại chẳng hề lưu lại vết thương hở trên người Thích Trác Ngọc, chỉ có một vài vết đỏ nông.
Đối với đại ma đầu mà nói thì chẳng khác chi gãi ngứa.
Phượng Tuyên cảm thấy hình như mình sắp biến thành nam chính buồn nôn trong thoại bản rồi, y cảm giác mình không khống chế được sờ lên vết thương của Thích Trác Ngọc, thế mà thật sự đau lòng: "Đau không?"
Thích Trác Ngọc nhìn y một cái, cười như không cười,"Vẫn ổn." Nói xong, lại mở miệng: "Ngươi có thể ấn mạnh hơn một chút, sẽ đau hơn đấy."
Phượng Tuyên: "......"

Mẹ ơi, có biến thái.
Phượng Tuyên thu tay lại, không muốn để ý tới hắn nữa, kết quả vừa rút tay về đã bị Thích Trác Ngọc túm lấy cổ tay: "Sư huynh còn có chỗ đau hơn, ngươi không muốn xem sao? "
Phượng Tuyên tưởng là có chỗ nào đó y còn chưa kiểm tra tới, vội vàng hỏi: "Ở đâu?"
Sau đó đã bị Thích Trác Ngọc cầm cổ tay, ấn đến một chỗ nào đó.
Đau hay không Phượng Tuyên không cảm nhận được, nhưng nóng là thật, không có cầm được.
Sức nóng nóng bỏng từ lòng bàn tay dường như truyền đến má.

Phượng Tuyên căn bản không biết nói thế nào với hắn: "Ngươi muốn chết à? Thần thức của Phụ Thần có thể bao trùm toàn bộ Bạch Ngọc Kinh, lỡ như ông ấy tâm huyết dâng trào dùng thần thức quét xung quanh thì làm sao bây giờ? "Cứu mạng.
Tê Phượng Cung cách Linh tiêu cung gần lắm được không!
"Sợ cái gì.

" Dáng vẻ Thích Trác Ngọc như đếch sợ ai, giọng điệu kiêu ngạo: "Ngươi cũng nói chỉ có thể là tâm huyết dâng trào, hơn nữa." Giọng điệu của hắn bỗng nhiên giảm xuống không ít, có hơi giễu cợt: "Tiểu Thất không cảm thấy, như vậy càng kích thích sao? "
Phượng Tuyên:..."
Kích thích là thật, nhưng cũng có hơi liều mạng.
Cho nên nói hai người bọn họ đã là đạo lữ hàng thật giá thật được cha mẹ thông qua, rốt cuộc là vì sao phải làm loại thiết lập vụng trộm kỳ quái này?!
-
Ngày đại hôn được ấn định vào ngày thần lực bốn vạn năm ba trăm hai mươi mốt ngày.
Bởi vì sinh mệnh Thần tộc dài đằng đẵng, phần lớn cổ thần đã không nhớ rõ mình sống bao lâu, nhưng tin tức Thái tử điện hạ đại hôn đột ngột truyền ra ở Bạch Ngọc Kinh giống như một tảng đá rơi xuống nước sôi, trong nháy mắt lại một lần nữa trở thành ngày thần tộc bàn tán sôi nổi.
Chưa kể chuyện Phụ Thần làm đầu tiên khi trở về là vì Thái tử điện hạ chọn ra con rể tốt, mà người đó lại là ma tôn biển Hỗn Độn.
Không ít cổ thần biết chân thân Thích Trác Ngọc.

Nói đến, kiếp trước của Ma Tôn chính là Ma Thần, chẳng phải là cùng thế hệ với Phụ Thần sao? Sau này Thái tử điện hạ sẽ có bối phận gì?
Tóm lại, đủ loại tin tức bắt đầu từ trước đám cưới một tháng không có ngừng nghỉ ở Bạch Ngọc Kinh, thậm chí truyền ngay tới cả Ma vực cũng biết.
Trong khoảng thời gian này Phượng Tuyên bận rộn tới chóng cả mặt.

Y còn tưởng rằng chuyện thành hôn chỉ cần y vác cái thây xuất hiện là được.

Kết quả y trăm triệu lần không ngờ chuyện vụn vặt lại nhiều như vậy.
Ví dụ như tọa giá thành hôn là chọn kim ô ba chân hay là Thanh Loan thần điểu, lẵng hoa dùng hoa chim hoàng tước hay là Hoa Lăng Tiêu.
Ngay cả ngày thần hôn, ráng ngũ sắc trên bầu trời Bạch Ngọc Kinh là màu gì cũng phải sớm chọn chuẩn bị cho Vân Nữ, đến lúc đó Vân Nữ mới có thể làm theo phân bố các loại mây màu khác nhau trên bầu trời.
Còn chưa nói tới đồ cưới của thần.
Thần hôn ở Bạch Ngọc Kinh không giống như ở thế gian và ma vực.

Phàm nhân thành hôn đa phần đều mặc áo cưới xanh đỏ loè loẹt.

Ma vực thì sùng bái rườm rà phức tạp hồng phối cùng với đen, Bạch Ngọc Kinh thì gấm mây mù màu tuyết thánh khiết.

Đây là một loại mây mù chuyên môn dùng để chế tác hôn phục, vạn vạn năm mới sinh ra một đóa như vậy, cho dù là trong tay Vân Nữ cũng chỉ có mấy đóa, đã sớm chuẩn bị cho đại hôn của Thái tử điện hạ.
Bắt đầu từ lúc cắt may hôn phục đến lúc hoàn thành, phải gần hai mươi vị Vân Nữ bận rộn bảy ngày bảy đêm.
Không chỉ có thế, bởi vì gấm mây mù trong lúc chế tác không ngừng biến hóa, cho nên cần Phượng Tuyên thời thời khắc khắc chuẩn bị điều chỉnh.
Nói ngắn lại là mệt chết chim.

Bảy ngày bảy đêm không có một giấc ngủ nào ngon.
Đợi đến ngày 321.
Phượng Tuyên mặc vào hôn phục mây mù, đầu óc y còn chưa kịp nhận ra vậy mà y thật sự thành hôn với Thích Trác Ngọc rồi sao?
Giống như một giấc mơ vậy.
Trong lúc hoảng hốt, cảnh tượng hạ phàm lịch kiếp hôm qua vẫn còn rõ ràng trước mắt.
Đại điện thần hôn ở Linh tiêu cung.
Bầu trời phía trên cung điện đã sớm chuẩn bị cho đại hôn, đỉnh điện đã được ẩn đi, hiện giờ ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy một mảng hào quang rực rỡ vạn trượng.

Hơn trăm con Thanh Loan thần điểu miệng ngậm cành ngô đồng thần, trong điện tiếng tiên nhạc bay bổng, vô số hoa tiên và mây ngũ sắc cuồn cuộn, tựa như một giấc mộng.
Ngoại trừ hôn phục và tiên thuật.
Đại hôn của Bạch Ngọc Kinh cũng giống như thế gian.

Chuẩn xác mà nói cũng không hẳn giống như thế gian, mà là vạn vạn năm trước phàm nhân nửa tỉnh nửa mê bắt chước theo hôn lễ của thần tộc, nên ngày nay nó đã phát triển thành nhiều nghi lễ khác nhau.
Sau khi bái đường kết thúc, người say nhiều nhất, khóc nhiều nhất không phải Thích Trác Ngọc, cũng không phải Phượng Tuyên mà là Lục hoàng cẩu
Lý Triêu Phong bắt được ai thì ôm người đó, hoàn toàn không nhớ rõ người ngồi bên cạnh mình là ai, chỉ có gào khóc lớn: "Con mẹ nó không ngờ con mẹ nó tới một phàm nhân như ta lại có một ngày con mẹ nó có thể đến tham gia hôn lễ thần tiên đấy ư??!! "
Liên tiếp con mẹ nó, rất có khí thế khi gã còn làm Lục hoàng tử.
"Nếu mẹ ta ở dưới suối vàng có biết, nhìn thấy thành công bây giờ của ta chắc chắn phải xốc ván quan tài lên, sau đó cười tỉnh dậy!" Lý Triều Phong vừa uống vừa chửi bới: "Ngươi thật sự không biết cung đấu của phàm nhân lợi hại cỡ nào đâu! Lúc ông đây còn là con người, mẹ ta ngày nào cũng bảo ta phải đọc sách, thi đua thi đua, phải làm Thái tử, tương lai làm hoàng đế ư? Ngươi đoán xem, ta không làm được hoàng đế, còn trở thành một con chó! "
Nghĩ tới đây, Lý Triêu Phong dường như rất thương tâm, khóc càng thêm thê thảm: "Về sau ta mới phát hiện, không nghe người đi trước nói thì chỉ có chịu thiệt.

Ta hiện tại, mẹ nó ta làm chó còn không bằng làm hoàng đế!! "Lục Hoàng Cẩu nói: "Ngươi dám nghĩ không?! Ta là một con chó, ta thân kiêm mấy chức, mẹ nó ta chẳng những phải quản Ma Vực, mẹ nó ta hiện tại còn đang quản cả quốc gia của phàm nhân! Gã lẩm bẩm nói: "Cái này khác gì làm hoàng đế đâu...!có khác gì đâu...!ông đây còn chả có nổi một ngày nghỉ..."
Nguyệt Nga nhìn không nổi, kéo tay áo Kinh Ngọc: "Kinh Ngọc sư huynh, không thì huynh ném gã thẳng ra ngoài đi.

"
Trong Tam Giới cũng chỉ có Kinh Ngọc sư huynh có tính tình tốt, đổi lại là người khác bị một người say rượu ôm khóc lớn nháo như thế, có lẽ đã sớm ném xuống Bích Lạc Xuyên.
"Không có gì đáng ngại." Kinh Ngọc cười nói: "Gã là bằng hữu của Linh Nhi, chúng ta không thể vô lễ như vậy.

" Vừa nói xong, Kinh Ngọc liền cảm giác mình bị lắc mạnh.

Chén rượu trên tay thiếu chút nữa bị lắc văng ra ngoài.
Ánh mắt Lý Triêu Phong chột dạ nhìn chằm chằm hắn, say đến mức không biết trời nam đất bắc: "Huynh đệ, ngươi là một vị thần đúng không?"
Kinh Ngọc tính tình rất tốt nói: "Bổn quân là người đứng đầu Thanh Khâu, thượng thần Kinh Ngọc.

"
Thanh Khâu? Lý Triêu Phong suy nghĩ một hồi: "Vậy mẹ nó không phải đều là hồ ly tinh sao? "
Kinh Ngọc cảm giác nụ cười ôn nhuận như ngọc hoàn mỹ trên mặt mình nứt ra một khe hở nhỏ.
"Ta thật sự không ngờ." Lý Triêu Phong lại bắt đầu: "Con mẹ nó vậy mà ta lại mẹ kiếp uống rượu với một con hồ ly tinh nam trong hôn lễ luôn?!!"
Kinh Ngọc quyết định dùng ly rượu chặn miệng người bạn chó ồn ào này.
Sau khi thần hôn chấm dứt, Phượng Tuyên mệt mỏi vô cùng.

Nhìn thấy cổ thần trong yến hội đều đã đi gần hết, ngay cả Lý Triêu Phong say như chó, không đúng, Lý Triêu Phong vốn là chó bị Kinh Ngọc kéo đi.
Bốn phía không có người, bệnh yếu ớt của Phượng Tuyên lại tái phát.

Con đường đi về Tê Phượng cung y thật sự là không muốn đi.
Vì vậy, đứng tại chỗ bất động.
Thích Trác Ngọc quay đầu lại, bỗng nhiên cảm thấy cảnh tượng này hết sức quen mắt.

Mơ hồ nhớ lại, khi đó là giao thừa.
Sai khi bọn họ thả hoa đăng ở thành Trường An xong, trên đường trở về Phượng Tuyên cũng đứng như thế.
Cách một cây cầu nhỏ, nhìn hắn từ xa.
Còn nhớ khi đó, y nói như thế nào? Gọi hắn là sư huynh, hờn dỗi nói mình không đi được nữa.
Thời gian dài trôi qua, ký ức bụi bặm này chồng lên khung cảnh trước mắt.
Phượng Tuyên giống như dáng vẻ năm đó, lề mà lề mề mở miệng, chỉ là không gọi hắn là sư huynh nữa, giọng nói trong trẻo ngọt ngào mềm mại, như khoe khoang: "Phu quân, ta nghĩ ta không đi được nữa rồi."
Thích Trác Ngọc khoanh tay nhìn y, trong mắt đào hoa mang theo ý cười, trả lời giống như năm đó: "Không đi được thì nghỉ ngơi tại chỗ."
Phượng Tuyên tức giận: "Sao ngươi lại như vậy! "Y chớp chớp mắt, bắt đầu khôn ra: " Nếu trước kia ta không đi được thì sư huynh của ta sẽ cõng ta.

"
Thích Trác Ngọc rốt cục không nhịn được nữa, bế ngang hông y nhưng không có ôm vào trong trong ngực, mà là xoay cổ tay, trực tiếp cõng Phượng Tuyên trên lưng, còn thuận thế xóc nảy.
Phượng Tuyên bị hắn làm cho hoảng sợ, đập hắn một cái, vừa tức giận vừa buồn cười: "Làm gì đó! "
Thích Trác Ngọc cố ý cõng không vững, lắc đến mức Phượng Tuyên tưởng mình sắp rớt tới nơi, hắn cẩn thận hỏi: "Hỏi ngươi.

Vậy ngươi cảm thấy là sư huynh ngươi tốt, hay là phu quân ngươi tốt? "
" Thích Trác Ngọc ngươi đúng là cái đồ hẹp hòi!" Phượng Tuyên kéo tóc hắn.
"Ngươi có nói không? Không nói phu quân ngươi sẽ ném ngươi xuống đất.

"Thích Trác Ngọc uy hiếp y, giọng điệu mang theo tiếng cười.
"Phu quân tốt phu quân tốt, ngươi tốt nhất được chưa! Hẹp hòi chết ngươi đi quỷ hẹp hòi! " Phượng Tuyên kéo tóc Thích Trác Ngọc thành một đống lộn xộn.
Thích Trác Ngọc nghiêng đầu hỏi u: "Vậy ngươi thích ai?"
Phượng Tuyên: …
Phượng Tuyên lặng lẽ tiến đến bên tai hắn: "Thích ngươi! "
Ngươi ầm ĩ chết đi được!
"Ai thích ta?"
"Phượng Tuyên!"
"Ta là ai?" "Thích Trác Ngọc nhướng mày.
“......!Thích Trác Ngọc.

" Ngươi thật nhàm chán.
Phượng Tuyên hình như nhận ra được ý đồ của hắn, nhỏ giọng nói bên tai hắn: "Ta thích Thích Trác Ngọc.

"
Sau khi nói xong, y như được mở công tắc thần bí gì đó, hốc mắt bỗng nhiên có hơi chua xót, chôn ở vai và cổ hắn, buồn bực nói: "Ta thật sự rất thích Thích Trác Ngọc."
Dường như rất lâu rất lâu trước đây, trước khi y nhận ra cảm xúc của mình, y đã thích hắn rồi.
Thích Trác Ngọc "Ừ" một tiếng tong bóng tối vừa trầm thấp vừa dễ chịu: " Ta cũng yêu ngươi."
Sớm hơn ngươi.
Sâu hơn ngươi.
Từ khi sinh mệnh của ngươi còn chưa bắt đầu, hẳn là ta đã từng nói " ta yêu ngươi ".