Chương 47: Phần 2: Quan tài treo trong hẻm núi - Chương 2

Đoàn Tàu Luân Hồi - Khởi Động Lại [Không Giới Hạn]

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Không lâu sau, ở cuối con đường đột nhiên xuất hiện hai bóng người, vừa nhìn thấy bọn họ liền vẫy tay bước nhanh tới.

V tiên sinh thấp giọng nói: “ Hai người kia chắc chắn là NPC đồng hành cùng với chúng ta.”

Quả nhiên, sau khi nói xong, hai người đã tới gần.

Một người đàn ông trung niên đeo kính, có khí chất bác học đúng là Triệu giáo sư - Triệu Kiến Hưng.

Một người khác tuổi mới mười sáu, mười bảy tuổi, rõ ràng vẫn là thiếu niên, tên Đào Bân.

Triệu giáo sư đối với bọn họ xin lỗi cười nói:

“Để mọi người đợi lâu rồi, tôi và Tiểu Bân đi hơi chậm, đã tới muộn, hy vọng mọi người không cần để ý.”

“Không biết ai là người tài trợ cho đoàn chúng ta lần này?”

V tiên sinh tiến lên, nói chuyện cùng Triệu giáo sư vài câu.

Triệu giáo sư nói:

“Thực sự cảm ơn mọi người đã giúp đỡ, nếu không tôi và Tiểu Bân còn không biết khi nào mới có thể bước lên hành trình tìm kiếm nơi ở của bộ tộc người Quán…”

Nếu không từ nơi xa đi đến đây, bọn họ có lẽ trang thiết bị cũng không chuẩn bị đầy đủ.

“Bộ tộc người Quán rất khó tìm sao?” A Mao nhịn không được hỏi.

Triệu giáo sư gật đầu nói:

“Bộ tộc người Quán trong lịch sử là một dân tộc cổ xưa phá lệ thần bí, rất ít có văn hiến ghi lại bộ tộc người Quán tồn tại, truyền lưu đến hiện nay cơ hồ sắp biến mất.”

“Nhưng chữ của bộ tộc người Quán, tập tục đều thật là đặc biệt, đặc biệt là văn hoá mai táng của bọn họ, cực kỳ đặc thù, vô cùng đáng giá nghiên cứu.”

“Tôi và các đồng sự từng ở một chỗ phát hiện di tích quan tài treo của người bộ tộc Quán.”

“Chỉ là đáng tiếc, di tích rất nhỏ, rách nát và cũng không được đầy đủ.”

“Hơn nữa, nơi đó cũng không phải nơi ở nguyên bản của bộ tộc người Quán, sau lại di chuyển cũng không biết nguyên nhân nào đột nhiên diệt vong.”

“Nhưng thật may, mặc dù tàn tích của bộ tộc người Quán tuy nhỏ nhưng lưu lại rất nhiều sách và tài liệu.”

“Sau khi nghiên cứu, chúng tôi phát hiện ra nơi ở ban đầu của bộ tộc người Quán có lẽ tồn tại ở khe núi Thiên Huyền, những khu vực xung quanh đều là phạm vi của khe núi Thiên Huyền, nếu muốn tìm được…”

Khi nói câu cuối cùng, Triệu giáo sư lắc đầu và thở dài, tiếp tục nói: “Khe núi Thiên Huyền rất nguy hiểm và khó tiếp cận được, chỉ có một cách là tiến sâu vào trong nó. Nếu không cẩn thận bạn sẽ phải mất mạng ở trong đó.”

“Các đồng nghiệp của tôi đều nói rằng nghiên cứu văn hoá của bộ tộc người Quán là một sự lãng phí sức lực, và mặt trên càng không muốn phát kinh phí xuống dưới để dành thời gian nghiên cứu về bộ tộc người Quán.”

“Vì vậy, trong lúc tuyệt vọng chúng tôi đành phải tìm kiếm sự giúp đỡ, vừa lúc, V tiên sinh nguyện ý bỏ vốn tài trợ, thành lập một đội nghiên cứu để khám phá nơi ở của bộ tộc người Quán.”

Hai bên liền ước định hội họp ở đây.

Ngũ Hạ Cửu ngẩng đầu nhìn về núi rừng, xem ra bọn họ còn phải trèo đèo lội suối.

……

Sau nửa giờ, bọn họ không biết đã đi được bao xa.

Chân núi hoàn toàn không thấy, nhưng lại nhìn đến núi rừng, cũng không thấy tận cùng của nó.

Cuộc leo núi rất khó khăn, mọi người đều đã mệt mỏi, bọn họ cần phải nghỉ ngơi.

Vì vậy, Triệu giáo sư, người xem phương hướng và chỉ dẫn đường đi đề nghị nghĩ ngơi tại chỗ mười lăm phút.

Núi rừng có chút ẩm ướt và lạnh, mặt đất như cũ lầy lội, việc này làm cho việc đi lại của mọi người rất khó khăn.

Hơn thế nữa, những cành lá bám đầy hơi nước lâu lâu loang ra trên vai, cánh tay, mọi chỗ ở trên cơ thể, làm họ cả người ẩm ướt.

Có chút địa phương thậm chí bị rất lạnh, ướt sũng, làm người cảm thấy không thoải mái.

Bởi vậy, bao gồm cả Ngũ Hạ Cửu ở bên trong, mọi người sắc mặt đều không quá đẹp.

Đặc biệt là nhìn quanh mặt đất, xung quanh không có nơi khô ráo có thể ngồi được.

Trên tảng đá không phải che kín bùn đất chính là mọc đầy rêu xanh, sờ vào đã ướt dầm dề, cứ như vậy một mông ngồi xuống…

Nhưng mà, bây giờ thể lực của bọn họ đã không đủ để vẫn luôn đứng, như thế nào cũng phải ngồi xuống nghỉ ngơi.

Lúc này nào còn quan tâm dơ hay không dơ, tùy tiện xoa xoa liền ngồi xuống dưới.

Thiếu niên con lai Tiểu Phương trùng hợp ngồi bên cạnh Ngũ Hạ Cửu, sau vài giây nhịn không được tìm Ngũ Hạ Cửu nói chuyện.

Anh ta ghé hơi sát vào Ngũ Hạ Cửu, bộ dạng tò mò, nhỏ giọng hỏi: “Những hành khách cũ trên xe đã trải qua mấy cái Xa Hạ Thế Giới?”

“Xa Hạ Thế Giới có bao nhiêu nguy hiểm? Thực sự có quỷ? Mọi người có thể sống tới bây giờ chắc chắn rất lợi hại phải không…”

Tiểu Phương dường như có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, vẫn luôn ở bên cạnh lải nhải.

Nếu là một người khác, cậu cũng có thể trả lời hoặc nóng nảy làm thiếu niên cút ngay, cách xa một chút.

Tuy nhiên, biểu hiện của Ngũ Hạ Cửu rất thờ ơ trong suốt quá trình, cậu thậm chí còn không nâng lên mí mắt, để cho thiếu niên con lai này ở bên tai cậu không ngừng dông dài hỏi chuyện, lẩm nhẩm lầm nhầm.

Sau lúc lâu, người thiếu niên cũng nhận ra Ngũ Hạ Cửu sẽ không trả lời câu hỏi của mình, bỗng dưng im miệng.

Ngũ Hạ Cửu lúc này mới quay lại nhìn anh ta.

Ai ngờ, Tiểu Phương cười với cậu, khóe miệng nở một nụ cười rạng rỡ nói: “Khát nước, lúc nữa lại nói.”

“……”

Đúng lúc này, trong bụi cỏ cách đó không xa đột nhiên có động tĩnh, cành lá đong đưa, tựa hồ có thứ gì đó đang đến nơi này —— thanh âm không nhỏ.

Mọi người không khỏi biểu tình đề phòng mà ngẩng đầu.

Ngũ Hạ Cửu nhíu mày nhìn lại.

Thanh âm kia gần, khi những nhánh cây và bụi cỏ bị đẩy sang một bên, một nhóm người khác đã xuất hiện.