Chương 33: 33: Có Ngày Trở Thành Nhà Giàu Mới Nổi

Cửa Ngày Càng Nhỏ

Đăng vào: 11 tháng trước

.



Không có quan hệ máu mủ với anh ấy.
Mồng một đầu năm, không khí năm mới còn chưa cảm nhận được đã phải nghênh đón điều tồi tệ nhất.

Trình Thiên Đạo cảm thấy hôm nay mình không nên ra khỏi cửa.

Đầu tiên là gọi thằng bảy tới, chưa tách ra được bao lâu đối phương đã gặp chuyện, sau khi đến bệnh viện lại nghe con trai nói như vậy làm ông muốn phát bệnh tim.

Lúc đó ông thật sự không biết giấu khuôn mặt già này ở đâu.

Bầu không khí trong xe nặng nề.

Lục Thận Hành khoát tay trái, híp nửa mắt hút thuốc, làn khói trắng chậm rãi bay lên, biểu tình trên mặt có chút mờ mịt, chỉ mơ hồ lộ ra hàng lông mày nhíu chặt.

"Chú bảy, Tiểu Tự nó còn nhỏ, từ nhỏ không có bạn bè gì, không biết cái gì là thích.

Có khi chỉ là cảm thấy mới lạ thôi, qua vài ngày lại hết." Trình Thiên Đại nhìn con đường phía trước, bàn tay nắm lấy vô lăng ra một mảng mồ hôi, ông nói, "Chú đừng coi là thật."
Lục Thận Hành búng điếu thuốc giữa hai ngón tay, "Sẽ không."
Nghe thấy câu trả lời của người ngồi phía sau, Trình Thiên Đạo nhẹ nhàng thở ra, lời vừa rồi của ông là giả, con của mình người làm cha sao lại không rõ.

Từ nhỏ đến lớn thằng nhỏ này chưa bao giờ là loại người tùy tiện, nói cái gì chính là cái đó.

Chính vì vậy mới càng nghiêm trọng, Trình Thiên Đạo thở dài, lúc trước ông không muốn con trai rời xa khỏi tầm mắt mình, hiện tại có chuyện xảy ra, con trai cần phải đi, đi nhanh, càng nhanh càng tốt.

Phương Vấn ở nhà chơi với con gái, nhìn Trình Thiên Đạo ủ ê trở về, kỳ quái hỏi, "Tiểu Tự nó vừa mới về, nhìn không ổn lắm, sao đến anh cũng thế? Có phải chú bảy chú ấy..."
"Thằng bảy chỉ bị thương cánh tay thôi." Trình Thiên Đạo ném xuống một câu rồi đi lên lầu.

"Này! Giày! Đổi giày ra đã!" Phương Vấn ở sau dưng la lên bất đắc dĩ, mặt bà đầy nghi hoặc, "Một người hai người đều y như nhau, tiệc tối hôm qua còn tốt lắm không phải hay sao..."
Trình Tự ngồi trước bàn học trong phòng, ly nước nóng bên cạnh đã nguội, cậu nghe tiếng động của khóa cửa sau lưng, theo sau là tiếng bước chân xông vào trong tai, có tiếng thở dài nặng nề.

"Bao lâu rồi?"
Trình Tự không quay đầu lại, "Con quên rồi."
"Anh thích chú nhỏ mình ở điểm nào?" Trình Thiên Đạo đã qua hai đời vợ.

Người đầu tiên là do cha mẹ hai bên thỏa thuận, ông kết hôn với người mình chưa gặp bao giờ.

Người thứ hai là Phương Vấn, được một người bạn giới thiệu.

Thích ở trong hai chữ hôn nhân, thậm chí trong một đoạn tình cảm đều không có trọng lượng đáng kể.

"Cảm giác." Trình Tự nhẹ nhắm mắt, không nói rõ được là nhận ra khi nào, khi cậu ở cùng một chỗ với người đàn ông kia liền sinh ra một cảm giác quen thuộc, giống như đã quen biết nhau từ kiếp trước.

Trình Thiên Đạo sống đến tuổi này, ông thật không hiểu được thứ gọi là cảm giác, "Ba nghĩ rồi, anh thích nam không quan trọng, nhưng không thể là chú nhỏ của anh."
Ngữ khí Trình Tự bình tĩnh, "Con không phải con ruột của ba, không có quan hệ máu mủ với anh ấy."
"Chỉ cần anh còn gọi tôi một tiếng ba, nó vĩnh viễn chỉ có thể là chú nhỏ của anh!" Sau khi nghiêm nghị, Trình Thiên Đạo như già đi nhiều tuổi, ông chậm rãi nói, "Con trai, con hiểu ý của ba không?"
Trình Tự trầm mặc không nói.

"Lần này ra nước ngoài thì ở bên đó phát triển cho tốt đi." Trình Thiên Đạo nói.

Trình Tự nhấc mí mắt, xoay người nhìn người nuôi lớn cậu hai mươi năm nay.

"Đừng có nhìn ba như vậy." Trong lòng Trình Thiên Đạo không dễ chịu, cảm thấy bản thân không khác gì ông già cầm gậy đánh uyên ương, "Ba hỏi thay con, chú nhỏ con chỉ xem con như cháu trai, còn lại không có lòng dạ nào khác."
Khóe môi Trình Tự mím chặt, lộ ra một độ cong sắc bén, nhưng chỉ trong chớp mắt đã buông ra, nhẹ giọng nói, "Con biết rồi."
"Cảm giác nhất thời chỉ là ảo giác thôi." Trình Thiên Đạo thấm thía nói, "Con trai, con vẫn còn trẻ, đi ra ngoài trải nghiệm nhiều chút, con sẽ phát hiện còn rất nhiều khả năng khác."
Trình Tự cúi đầu không nói một lời, đường hàm căng chặt, làm người ta có cảm giác không đành lòng.

"Con tự ngẫm nghĩ cho tốt đi." Trình Thiên Đạo mở cửa đi ra ngoài.

Trình Tự cúi đầu không nói lời nào, cậu mở ngăn kéo lấy sổ ký họa ra, ngón tay ma sát vài cái, tìm một cây bút chì vẽ nốt bức tranh bỏ dở, lại mở ba lô nhét sổ vào.

Ngã xuống giường, Trần Tự lấy tay gối đầu nhìn trần nhà trắng xóa, cậu chôn kín bí mật đó trong lòng, không có ý định nói ra, không ngờ vì hiểu lầm hôm nay mà nói ra hết, ngược lại nhẹ nhõm hơn nhiều.

Đã biết trước kết cục, nhưng vẫn không nhịn được...thất vọng.

Ngày sáu hôm đó Trình Thiên Đạo không đi tiễn Trình Tự, ông đứng ở ban công nhìn con trai kéo hành lý ra cửa, thân ảnh cô độc càng đi càng xa, biến mất sau ngã rẽ.

Phương Vấn đi tới nói, "Anh khóc cái gì, có phải Tiểu Tự nó một đi không trở lại đâu."
Trình Thiên Đạo duỗi tay lau sạch nước trong khóe mắt.

"Không nỡ như thế sao còn để con nó đi?" Phương Vấn không hiểu được tính toán của chồng mình, hết nửa đời làm cái gì cũng suy nghĩ cho con cái, còn đến cả khi đưa nó ra nước ngoài.

"Muốn tốt cho nó." Trình Thiên Đạo hít hít mũi.

Phương Vấn lấy khăn tay ra lau mũi cho ông, ở trên cánh mũi xoa bóp.

"Già đầu rồi mà còn khóc hu hu thế này."
Âm thanh của Trình Thiên Đạo ong ong "Người già càng yếu ớt."
Ngày hôm đó Lục Thận Hành còn đang nằm trong mộng, điện thoại rung lên vài cái, hắn sờ vào mở ra liền nhìn thấy một tin nhắn, dãy số lạ hoắc, chỉ có hai chữ đơn giản: Bảo trọng.

Hắn ném điện thoại sang một bên, lại vùi mình vào ổ chăn, cháu trai lớn, thuận buồm xuôi gió.

Đông đi xuân lại đến, Lục Thận Hành đôi khi còn đi uống trà nói chuyện phiếm với Trình Thiên Đạo, đến nhà ông ăn tối, nhưng cả hai anh em đều vô tình hay cố ý tránh đi một chủ đề và tên một người.

Nữ nhân thận trọng, ban đầu Phương Vấn còn buồn bực tại sao lại như vậy, về sau bà phát hiện chỉ cần mình vừa đề cập đến chuyện về Tiểu Tự, biểu tình hai người kia sẽ lập tức có chỗ kỳ quái.

Hơn nữa Tiểu Tự xuất ngoại mỗi khi gọi điện về nhà chỉ hỏi thăm đơn giản dăm ba câu, mỗi lần bà đề cặp về chuyện của chú bảy nó đều tìm cớ cắt đứt.

Kết hợp mấy dấu hiệu này lại, bà cảm thấy mình vừa đoán ra được một chuyện.

Từ biệt Trình Thiên Đạo, Lục Thận Hành ở huyền quan đổi giày rời đi, nhìn thấy Phương Vấn đang đứng ở một góc cửa chờ hắn, "Chị dâu."
Phương Vấn đem sợi tóc rũ trước mặt vén ra sau tai, không nói lý do, "Hôm qua Tiểu Tự gọi điện về nhà nói nó ở bên kia khá tốt, hình quen được không ít bạn mới."
"Chị dâu, có chuyện chị cứ nói thẳng." Lục Thận Hành không rõ nguyên do.

"Vậy chị cũng nói thẳng." Phương Vấn nhìn Lục Thận Hành, "Chú bảy, chị dâu da mặt dày muốn một câu chắc chắn của chú."
Qua vài giây, Lục Thận Hành hiểu hàm ý của Phương Vấn, không do dự nói, "Nó là cháu trau của em."
Đôi mắt đầy nếp nhăn của Phương Vấn giần giật, trên mặt lộ ra nụ cười yên lòng, bà nói, "Chú bảy, nhớ kỹ lời chú hứa hôm nay."
Nhìn Phương Vấn trở về, Lục Thận Hành có cảm giác kỳ quái, cái cảm giác kia không biết từ chỗ nào sinh ra, chờ đến khi hắn phát hiện đã tràn đầy trong lòng.

Trình Tự nói thích hắn, Lục Thận Hành sửa sang cổ tay áo khoác, tại sao? Cái vẻ ngoài này của hắn khác xa với tiêu chuẩn vẻ đẹp truyền thống, chỉ có nhiều tiền, nhưng trùng hợp đối phương lại chướng mắt điểm này nhất.

Lục Thận Hành đút tay vào túi áo khoác, nhấc chân đi ra bãi đỗ xe, giày da dẫm lên lá khô, hắn không tin trên đời này có chuyện không cần lý do.

Cuộc sống vẫn tiếp diễn như thường, Lục Thận Hành vừa đầu tư dự án vừa làm từ thiện, đổ tiền vào đó, tích góp công đức.

Không biết từ ngày nào, hắn phát hiện bản thân không nhìn thấy đứa nhỏ mắc bệnh sạch sẽ tự ngược bản thân kia lại sinh ra cảm giác khó chịu.

Như thường lệ đi tập thể hình, Lục Thận Hành nhìn thấy một người trong phòng thay đồ, hắn nhăn mày, "Cậu tới đây làm gì?"
"Hóa ra anh là ông chủ của Thịnh Thế." Người đàn ông máu lai huýt sáo, thưởng thức cơ bụng đẹp mắt của Lục Thận Hành, "Anh nổi tiếng như thế, muốn biết tin tức cũng dễ thôi."
"Tôi còn nhớ cậu tên A Thụy." Lục Thận Hành kéo áo xuống, "Có chuyện thì nói, không thì biến."
"Thằng nhóc Lạc Dương kia thuê người chơi chết tôi." Sắc mặt A Thụy thay đổi, nhịn xuống tức giận trong giọng nói.


"Không phải cậu chưa chết sao?" Lục Thận Hành quét mắt nhìn xuống xương quai xanh đầy dấu hôn của gã, trên eo còn có một hình xăm nhìn không rõ.

"Đó là do tôi mạng lớn, mẹ nó, tưởng chơi được một con thỏ, ai ngờ lại là một con chó điên." Cặp mắt xanh lam của A Thụy trào ra nét bực bội, gã hung hăng bứt tóc, "Sớm biết thế anh có đưa tôi số tiền đó tôi cũng không cầm."
"Người chơi cậu ta là cậu." Lục Thận Hành mặt không đổi sắc, "Liên quan gì đến tôi?"
"Không phải anh kêu tôi chơi cậu ta sao?" A Thụy không dám tin.

"Ai làm chứng?" Lục Thận Hành cười lạnh.

Sắc mặt A Thụy đại biến, người này cho gã tiền mặt, lúc nói chuyện không lưu lại bất kỳ chứng cứ nào, lần này tới đây cũng quên ghi âm, mặt gã tái xanh không nói nên lời.

"Tôi ghét nhất kẻ nào uy hiếp tôi." Lục Thận Hành vỗ vỗ mặt gã, "Lúc trước nói thế nào? Có cần tôi nhắc lại không?"
A Thụy mắng to, "*****!"
"Nếu tôi là cậu, hoặc là quắp đuôi chạy đến nước ngoài hoặc là tìm núi rừng xa xôi hẻo lánh tránh đầu sóng ngọn gió." Lục Thận Hành liếc mắt nhìn gã, "Hoặc là học giống Lạc Dương, tìm cái đùi sau bự hơn cái đùi trước của cậu ta mà ôm."
Ánh mắt A Thụy sáng lên, gã dán người lên, nâng đầu gối cọ cọ Lục Thận Hành, thổi gió vào tai hắn, "Không bằng tôi ở cùng với anh đi? Kỹ thuật đóng cọc của tôi tốt lắm đó, sáo cũng biết thổi, thổi hai ba tiếng đồng hồ một lần cũng được."
"Trên người cậu đầy mùi bao cao su rẻ tiền." Lục Thận Hành ghê tởm nắm tóc của gã kéo ra, cưỡng bách gã ngửa đầu, "Cảnh cáo mày, đừng có xuất hiện trước mặt tao lần nữa."
"Được, tôi đi." A Thụy bị đau xin tha, không cam lòng lảo đảo chạy.

Lục Thận Hành đứng tại chỗ, dựa vào cửa tủ xoa điếu thuốc lá, hắn nên giết người diệt khẩu mới đúng, thả tên đó đi như vậy, về sau lại rước thêm phiền toái.

Lục Thận Hành có một tật xấu, một khi đã nổi lòng thì nhất định phải làm, đêm đó hắn cho người đi giải quyết A Thụy, tốc độ nhanh gọn.

Đối với hắn, việc này chấm dứt ở đây.

Ngày nọ Lục Thận Hành đang ở giao lộ dừng đèn đỏ, hắn nhận được âm thanh của hệ thống, phản ứng đầu tiên còn tưởng là hoàn thành nhiệm vụ, ai ngờ còn chưa kịp vui vẻ trước mắt đã hiện lên một màn hình danh sách.

Tên vật phẩm: Cúc hoa linh
Công hiệu: Ẩm ướt ướt
Giá cả: 1000 điểm tình yêu.

Tên vật phẩm: Hạo hoa
Công hiệu: Trơn Trơn Trơn
Giá cả: 1500 điểm tình yêu
Mua ngay trong ngày, mua vật phẩm tặng kèm ưu đãi 100 điểm tình yêu.

Cách thức kiếm điểm tình yêu: Mang trẻ lạc về nhà, khen thưởng 1100 điểm tình yêu, đỡ người già qua đường, khen thưởng 2000 điểm tình yêu, giúp đỡ người khuyết tật, khen thưởng 1642 điểm tình yêu...!
Xem xong đoạn phương pháp tích điểm thật dài này, mí mặt Lục Thận Hành giần giật.

Công hiệu của vật phẩm rất tốt, giá cả càng tốt,
"Tao không cần mấy thứ lằng nhằng này."
Lục Thận Hành một hơi trả lời, chỉ cần mua một bộ bôi trơn là giải quyết được tất cả vấn đề.

"Ting, Lục tiên sinh, ngài chắc chứ?"
Có vẻ không phải xác định 100% như vậy, Lục Thận Hành đánh tay lái đổi đường, phòng ngừa vạn nhất, vẫn nên tích góp một chút mới được.

Xe dừng ở bãi đậu lầu 3 khu trung tâm mua sắm, Lục Thận Hành đẩy xe đi về phía trước, trung tâm mua sắm đông đúc, cũng có nhiều tình huống xảy ra.

Loanh quanh có mục đích một lúc, Lục Thận Hành nhìn thấy một bé gái độ 3, 4 tuổi đang kéo khô bò trên kệ hàng, hắn nhìn trái phải, không thấy người lớn đâu.

"Bạn nhỏ, mẹ em đâu?"
Bé gái nghiêng đầu nhìn Lục Thận Hành, không nhịn được oa oa khóc lên.

Lục Thận Hành, "...."

"Mẹ ơi —a —”
Người phụ nữ đang vừa đi vừa trò chuyện cùng chị em tốt nghe được tiếng khóc quen thuộc, quay lại thì con của mình không thấy đâu, cô cuốn quýt dựa theo tiếng khóc chạy tới, nhìn thấy đứa nhỏ đang đứng bên cạnh một người đàn ông sang trọng cả thân đồ hiệu.

Tiếng mắng chưa ra khỏi miệng đã phải nuốt xuống, vội vàng bế đứa nhỏ lên ôm, "Bé cưng không sao, mẹ đến rồi này."
Lục Thận Hành bỏ đi trong tuyệt vọng, sau khi dọa khóc đứa nhỏ thứ ba, thái dương của hắn nhảy thình thịch, chẳng lẽ mình lớn lên giống người xấu lắm sao?
"Chú ơi, chú có thể giúp tôi nhặt bánh mì rơi dưới đất lên không?"
Lục Thận Hành ngẩng đầu nhìn thiếu nữ đang cười đứng trước mặt, ánh mắt hắn đi xuống, xẹt qua váy ngắn và đùi thon dài của đối phương, vừa rồi người này cố ý ném bánh mì nhờ hắn nhặt, chiêu trò quá quen thuộc.

Phỏng chừng lúc eo hắn cúi xuống, phong cảnh dưới cái váy ngắn kia liền lộ ra không sót chút nào, đàn ông bình thường ít nhiều cũng sẽ nổi phản ứng, việc tiếp theo liền dễ rồi.

"Nhóc con, chú đây không gặm cỏ non."
Nụ cười trên khuôn mặt thiếu nữ cứng đờ, căm giận ngồi xổm xuống nhặt bánh mì, cầm túi mua hàng rời đi.

Lục Thận Hành trợn trắng mắt, đứa nhỏ này thiếu tâm nhãn à? Chẳng lẽ không biết mình vừa mở chân đối diện một người đàn ông trưởng thành?
Ở trong trung tâm mua sắm hơn một giờ, Lục Thận Hành không thu được gì, hắn tìm một chỗ ngồi xổm ven đường.

Lát sau, một ông lão khom người khó khăn bước đi, túi ni lông trên tay đột nhiên rách toác, cam lăn ra mỗi nơi một quả.

Hắn dụi tắt điếu thuốc bước lại gần, đặc biệt nở một nụ cười vừa thân thiện vừa tốt bụng, "Ông ơi, ông có cần giúp gì không?"
Ông lão cảnh giác nhìn chằm chằm Lục Thận Hành, quát, "Cậu muốn làm gì?"
Một tiếng la này hấp dẫn ánh mắt của người đi đường vây xem chỉ trỏ, hầu hết đều là đồng tình với Lục Thận Hành, còn lại xem hắn là kẻ ngốc.

Cơ bắp trên người Lục Thận Hành co giật, ngày nay muốn làm người tốt cũng khó.

Lại nói, hắn làm nhiều hoạt động từ thiện như vậy, tài sản kếch xù quyên góp ra ngoài cho người vùng nghèo khó không được tính là điểm tình yêu?
Lục Thận Hành thất bại liên tục, nhưng vài ngày sau lại tìm được bí kíp.

Hắn thay đổi quần áo nghiêm trang trên người thành áo khoác hưu nhàn quần jean, đi trên đường lớn lại thành hình ảnh ông chú tuy sinh hoạt khó khăn xong vẫn luôn tích cực hướng về phía trước.

Ở Lotte plaza bên cạnh quảng trường, Lục Thận Hành đụng vào đứa trẻ đang ngồi một mình trên bậc đá, "Bạn nhỏ, chú dẫn con đi tìm mẹ được không?"
Khóe miệng hắn giần giật, tại sao giọng điệu lại nghe như phường buôn người thế?
Lục Thận Hành thành công đưa đứa nhỏ đến đồn công an, biết được hơn bốn giờ trước gia đình của đứa nhỏ này vừa báo thất lạc xong, điểm tình yêu liền nằm trong tay.

Cách khoảng ba bốn ngày sau đó hắn lại tìm thấy một đứa trẻ lạc đường khác, rồi từ đó lôi ra được một ổ buôn người.

Hắn phát hiện người nhà của mấy đứa trẻ đó thật có đủ lí do để làm sơ sẩy mất con mình.

Chưa bao giờ thành công đỡ người già qua đường, nhưng Lục Thận Hành thường nhường chỗ cho họ.

Điểm tình yêu tích lũy ngày một nhiều, Lục Thận Hành đã có thể mua độ 50 gói vật phẩm, trừ mang lại cảm giác thành tựu ra hắn còn cảm thấy an tâm hơn nhiều.

Có lần Lục Thận Hành mang một sản phụ bị xe taxi đâm phải, toàn bộ quá trình đều bị người qua đường quay lại đăng lên mạng.

Dân mạng có người trêu chọc kẻ có tiền này thật biết chơi, lan truyền rất nhiều năng lượng tích cực.

Bất động sản Thịnh Thế cũng vì vậy mà nhận được nhiều sự chú ý và tín nhiệm.

Lục Thận Hành được mời phỏng vấn, làm một thân sĩ thành công lại có lòng trắc ẩn, biết đóng góp cho xã hội.

"Tôi không phải là một người tốt." Lục Thận Hành vắt chéo chân, giọng nói đầy từ tính động lòng người, "Còn đang phải nỗ lực."
"Trình tiên sinh thật biết nói đùa." Người chủ trì nói ra tiếng lòng của khán giả, "Nếu tiên sinh không phải người tốt, vậy trên đời cũng không còn người tốt nữa rồi."
Lục Thận Hành duy trì tư thái thành thục ổn trọng, hắn thật sự không phải người tốt, vậy mà không ai tin.

Người trủ trì cười hỏi, "Tôi tin rằng cũng có nhiều người rất tò mò, thứ gì đã thúc đẩy Trình tiên sinh có quyết tâm này?"
Lục Thận Hành đối mặt với ống kính, cong cong môi, trong cặp mắt nhỏ chứa đầy chân thành, "Chỉ cần mỗi người đem ra một chút yêu thương."
Khán giả phía dưới đồng thanh hưởng ứng, "Thế giới này sẽ trở thành nơi tốt đẹp."
Âm nhạc và tiếng vỗ tay cùng nổi lên, quả là một kỳ phỏng vấn hoàn mỹ, thu hút được sự chú ý của những người đang khởi nghiệp và muốn khởi nghiệp.

Đồng thời còn nâng cao hình tượng của Lục Thận Hành, được mệnh danh thành đại sứ của lòng trắc ẩn.

Xếp hạng nhất trong những người đàn ông độc thân hoàng kim trong nước, Lục Thận Hành bị vô số ánh mắt theo dõi, người muốn bò lên giường hắn cũng ngày càng nhiều.

Ngày 5 tháng 6, Lục Thận Hành ở trên núi gặp được người vừa mắt, là một chàng trai trẻ sinh ra và lớn lên trong sự chất phác, hàm hậu của con người nơi đây.

Người thanh niên này dùng ánh mắt đầy cảm kích như những người khác nhìn Lục Thận Hành, không ngừng cảm ơn.

"Không cần cảm ơn tôi." Lục Thận Hành xua tay, hắn cũng là vì bản thân mà thôi.

Trùng hợp Trình Thiên Đạo đang đi thị sát công tác, cũng vừa vặn muốn qua huyện Lăng(?) xem hoạt động công ích của đứa út diễn ra thế nào.

Vậy mà ở huyện thành trong lúc vô tình thấy được một chàng trai đang ở cùng một chỗ với chú em nhà ông, cũng không biết em trai mình đang nói gì mà đứa nhỏ kia liền đỏ mặt.

(?): chỗ tên địa danh này t cũng không rõ, có gì mọi người góp ý nha.

Trình Thiên Đạo về nhà gọi điện cho con trai, ý muốn thử lòng con trai, thứ hai cũng muốn cho nó biết kiên trì cũng vô dụng.

Do chênh lệch múi giờ, Trình Tự bên kia đại dương đã ngủ say, nghe thấy giọng nói trong điện thoại chỉ thản nhiên hỏi, "Thật không?"
"Đúng vậy, vóc dáng người kia cũng không tệ hơn Lạc Dương chút nào, trông rất nghe lời." Trình Thiên Đạo không mấy để ý, vẫn cứ nói, "Lúc này chú nhỏ của con khác thật rồi."
Trình Tự nhàn nhạt nói, "Ba, con buồn ngủ."
Trình Thiên Đạo lúc này mới nhớ ra giờ này bên chỗ con trai đang là đêm khuya, ông áy náy, "Mau ngủ đi."
Cúp điện thoại, Trình Tự một mình ngồi ở đầu giường, một đêm thức trắng.

Điều kiện trên núi rất khắc nghiệt, Lục Thận Hành ở lại vài ngày, bị một trận mưa lớn giữ chân.

Thanh niên câu nệ đưa quả sơn lê đã được rửa sạch qua, "Anh Trình, thật sự cảm ơn anh đã giúp thôn em."
Chàng trai hạ một quyết định, run rẩy cở nút áo ra, "Trình, anh Trình, anh đưa vào đi."
Nhìn cửa sau của đối phương, Lục Thận Hành híp mắt không xoay chuyển, không biết tại sao lại như thế, cả thể xác lẫn tinh thần hắn đều không muốn đưa vào.

Thật không thể hiểu được, mơ hồ cảm thấy chỗ đó không nên rộng như vậy.

"Anh Thành, anh đi đâu vậy?" Người thanh niên vẫn còn khom lưng ngồi xổm ở đằng kia, mặt đỏ muốn nhỏ máu.

"Xả lũ." Lục Thận Hành không quay đầu lại.

Bên ngoài trời đang mưa to, Lục Thận Hành đỡ anh em của mình đứng trước hầm cầu, thu lại suy nghĩ.

Cảm giác mấy ngày qua thật sự quá sai, hắn có ảo giác dường như bản thân đang từ người thanh niên lương thiện kia tìm bóng dáng của một ai đó.

Lục Thận Hành lau nước mưa trên mặt, vừa mở cửa đã thấy thiếu niên kia xấu hổ giậm chân, lắp bắp nói, "Trình, anh Trình, em xin lỗi, em còn tưởng là anh muốn..."
"Cậu nghĩ nhiều rồi."
Lục Thận Hành nói xong, liếc mắt nhìn thấy thiếu niên nhẹ nhõm thở phào, khóe miệng hắn giần giật.

"Đi ngủ sớm đi."
Thiếu niên thở dài, gom bộ quần áo cũ nát, mở cửa xông vào trong mưa.

Lục Thận Hành ngồi trên ghế đẩu nghe tiếng mưa rơi trên cửa sổ, mưa như thế này chắc mai có thể tạnh.

Hắn ăn một hơi hết hai quả lê, lại chạy một chuyến vào toilet, lúc quay về đem cái quần dính nước cởi ra, uống một ngụm nước không biết được rót từ khi nào trên bàn.

Ban đêm, Lục Thận Hành không biết tại sao có chút nóng lên, hắn thở hổn hển nặng nề, cầm quần áo cuộn lên rồi ném đi.

Lục Thận Hành mơ một giấc mơ.

Có đôi tay không thành thật chạm vào hắn, ngón tay tròn trịa, đốt ngón tay thon dài, lòng bàn tay ẩm ướt lại nóng bỏng, không biết có bao nhiêu ác ý mà trêu chọc hắn, giống như phát tiết hết tức giận lên người hắn.

Mơ mơ màng màng, Lục Thận Hành cảm giác có người ghé vào bên tai hắn nỉ non, hắn muốn mở mắt ra, nhưng lần nào cũng như bị một lực nào đó ngăn cản.

Cơ thể chìm xuống, hô hấp bắt đầu trở nên khó khăn, Lục Thận Hành bị đưa đến một cánh cửa, hắn lung tung duỗi tay sờ khung cửa.

Có cảm xúc quen thuộc, độ hẹp rõ ràng dưới ngón tay, càng ngày càng kịch liệt.

Người hắn run lên, bị cánh cửa kia mạnh mẽ hút hắn vào.

Xuất phát từ bản năng, Lục Thận Hành không kiềm chế được bản thân, lại có cảm giác đau đớn quặn thắt quen thuộc đã khắc sâu vào xương tủy, chỗ này nhảy nhảy chỗ kia chọc chọc, xoay vòng đi dạo các góc độ, bắn vào trong cửa vài đợt nước nóng.

Cảm giác đau đớn trong não đột nhiên bùng nổ, tấn công hắn chỉ trong tích tắc, Lục Thận Hành bất giác ôm đầu ngã sang một bên, thứ gì đó vừa được hé mở....