Tên Khốn Nhà Ngươi! Cư nhiên Dám Gạt Ta!
Đăng vào: 12 tháng trước
Không khí trong phòng không hiểu tại sao lại trở nên trầm mặc. Lưu Tấn mở miệng phá vỡ không khí này:
- " Thuần nhi. Ta nghĩ ngày mai con hãy qua chào hỏi nàng ta một chút. "
- " Nàng ta ? "
Duẫn Lam Thuần nheo mắt kinh ngạc. Một vị thần y cư nhiên là một vị cô nương ? Theo như cô nhớ ở cổ đại, việc khám chữa bệnh chỉ dành cho nam nhân, nữ nhân không thể. Tuy cô cũng biết y thuật nhưng là cô đang trong thân phận nam nhi không như nàng ta. Lưu Tấn gật gật đầu sau đó cười cười. Duẫn Lam Thuần cũng nở nụ cười:
- " Vâng. Con đã biết, Tấn bá bá. "
- " Hảo Thuần nhi. "
Lưu Tấn vỗ vỗ vai Duẫn Lam Thuần. Đến giờ hắn vẫn luôn cảm thấy vô cùng thương yêu đứa nhỏ này. Làm cái gì cũng rất tốt, là người rất nghĩa khí, rất cương trực, vô cùng ấm áp. Nếu đứa nhỏ này là nam nhân e là đã là một nam nhân đầu đội trời chân đạp đất khiến bao người ngưỡng mộ, khiến võ lâm chao đảo. Nhưng đó là nếu ... Dù gì thì nàng cũng là nữ nhân nhưng là một nữ nhân không thua kém gì nam nhân. Thực khiến cho Lưu Tấn tự hào.
Duẫn Lam Thuần vừa bước ra khỏi cửa đã gặp Lâm Uyển Di ngồi gần một gốc cây, nàng vừa nhìn cái gì đó vừa cười rất tươi. Duẫn Lam Thuần nhìn theo nụ cười vui vẻ của Lâm Uyển Di. Cái gì khó chịu cùng tức giận tất cả đều biến mất, cô bất giác cũng nở nụ cười theo. Duẫn Lam Thuần nhanh chóng đi vòng ra sau Lâm Uyển Di, dùng hai tay bịt mắt nàng lại, sau đó lại thổi một hơi khí vào tai nàng:
- " Đoán xem ta là ai ? "
Lâm Uyển Di bị hoảng sợ nhưng nàng ngay lập tức đã bình tâm khi nhận ra hương chanh nhàn nhạt quen thuộc kia, nàng nhéo mạnh vào tay Duẫn Lam Thuần. Duẫn Lam Thuần ăn đau phải thả ra. Cô chưa kịp than oán thì đã bị Lâm Uyển Di trách móc:
- " Hừ ! Ngươi như thế nào lại không đứng đắn như thế !? "
Nếu không phải trên mặt Lâm Uyển Di còn một tầng mây đỏ chưa tan, Duẫn Lam Thuần còn tin rằng nàng thực sự tức giận. Duẫn Lam Thuần vẫn cười nụ cười lưu manh kia, một tay ôm lấy eo Lâm Uyển Di, kéo nàng về phía cô:
- " Di nhi làm gì ở đây vậy ? Còn cười vui vẻ như thế "
Duẫn Lam Thuần ngửi được mùi hương đặc hữu trên người Lâm Uyển Di lại cười cười, thật thơm a. Mỗi khi ở gần Lâm Uyển Di cô luôn ngửi được mùi hương này, cô luôn tự hỏi đây có phải hay không là mùi hương đặc biệt chỉ có trên người Lâm Uyển Di. Lâm Uyển Di cười cười chỉ vào cái cây cỏn con dưới gốc cây:
- " Ngươi xem ... Nhìn nó thật tràn đầy sức sống "
Duẫn Lam Thuần chỉ cười không đáp, tay vẫn ôm lấy Lâm Uyển Di. Đang lúc Duẫn Lam Thuần hưởng thụ thì đột nhiên một chất giọng trầm bổng vang lên:
- " Khụ khụ ... "
Chất giọng quen thuộc này khiến cho Duẫn Lam Thuần theo bản năng buông Lâm Uyển Di cùng mồ hôi lạnh khiến lưng áo Duẫn Lam Thuần ướt đẫm. Lâm Uyển Di cũng giật thót cả người. Lâm Tịch Minh thấy phản ứng của hai người mà cảm thấy vô cùng buồn cười. Sao hai đứa nhỏ này gặp nàng cứ như gặp hổ vậy, Lâm Tịch Minh che miệng cười:
- " Hai người các con làm gì mà lén lén lút lút như thế ? "
Duẫn Lam Thuần nở nụ cười gượng gạo. Sao lúc nào cũng có người phá chuyện tốt của cô hết vậy !? Về phần Lâm Uyển Di, Duẫn Lam Thuần chắc chắn nàng đang mặt đỏ tới tận mang tai. Sự thật quả nhiên là như vậy. Lâm Tịch Minh nhìn đôi mắt oán hận của Duẫn Lam Thuần thì bật cười. Đứa nhỏ này thật là ... Lâm Tịch Minh hỏi đơn giản về những chuyện xảy ra, sau đó nàng bảo bận việc rồi rời đi. Duẫn Lam Thuần cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm khi Lâm Tịch Minh rời đi. Trước khi đi Lâm Tịch Minh còn không quên dặn dò Duẫn Lam Thuần một phen:
- " Thuần nhi a ... Tuy vết thương vừa khỏi nhưng cũng không nên vận động quá mạnh đâu ... "
Duẫn Lam Thuần chỉ có thể ngơ ngác nhìn bóng hình tao nhã của Lâm Tịch Minh khi rời đi. Rõ ràng nội dung câu là lo lắng nhưng Duẫn Lam Thuần lại nghe ra ý chế nhạo. Là cô tưởng tượng sao ? Tấn bá bá cũng đã nói như thế. Chậc chậc ... Hai người này có lẽ là hợp đôi lắm a. Duẫn Lam Thuần rùng mình vì suy nghĩ ngu ngốc vừa rồi. Cô lắc lắc đầu ... Hai người đó là một đôi thì không phải chuyện tốt của cô sẽ luôn bị họ phá hỏng sao ? Lâm Uyển Di chờ lúc Lâm Tịch Minh đi khuất bóng thì mới động thủ nhéo Duẫn Lam Thuần. Duẫn Lam Thuần ôm eo kêu thảm thiết:
- " Di nhi ... Đau ! Đau ! Tha cho ta đi a ! Ái ! "
- " Hừ ! Lúc nãy còn dám khi dễ ta ! Lại còn bị nương nhìn thấy ! Mất mặt chết đi được ! "
Lâm Uyển Di lại tiếp tục tăng lực đạo trên tay, Duẫn Lam Thuần la oai oái:
- " Đau ta !! Đau ta !! Di nhi !! Ta sai ! Ta sai rồi ! "
- " Hừ ! Hôm nay tạm thời tha cho ngươi ! "
Lâm Uyển Di vừa nói xong thì ngay lập tức xoa xoa chỗ nàng vừa nhéo, ôn nhu hỏi:
- " Có đau hay không a ? "
- " Có Di nhi xoa nên bây giờ không còn đau nữa rồi ~"
Duẫn Lam Thuần cười cười, vẻ mặt vô cùng hưởng thụ cùng vô lại. Lâm Uyển Di lại nhéo thêm một cái:
- " Hừ ! Dẻo mồm dẻo miệng ! "
Tuy miệng nói như thế nhưng Lâm Uyển Di vẫn cười rất tươi. Duẫn Lam Thuần bĩu bĩu môi:
- " Sư tử cái sống dậy rồi a ... "
- " Còn không phải do tên dâm tặc nhà ngươi hay sao !? "
- " Sư tử cái ! "
- " Dâm tặc ! "
- " Sư tử cái ! "
- " Ngươi im miệng ! "
Lâm Uyển Di tức giận quát. Duẫn Lam thuần lập tức ngậm miệng. Cô vẫn dùng ánh mắt đáng thương nhìn Lâm Uyển Di. Lâm Uyển Di bật cười, Duẫn Lam Thuần chu chu môi ủy khuất :
- " Ngươi cười gì ? Có gì đáng cười đâu a ? "
- " Nhìn ngươi y như con cún nhỏ của nhà thúc thúc ở cạnh bên tự đang làm nũng để được ăn ... "
Lâm Uyển Di che miệng cười. Cơ mặt Duẫn Lam Thuần giật giật. Đây là cái kiểu so sánh kiểu gì thế a ? Duẫn Lam Thuần xoay người bỏ đi. Lâm Uyển Di hoảng sợ, không phải hắn giận rồi chứ. Duẫn Lam Thuần cứ thế đi, Lâm Uyển Di cũng cứ thế theo gót Duẫn Lam Thuần. Đi một hồi lâu, trời bất giác đã tối từ lúc nào, Duẫn Lam Thuần đột ngột quay người lại, Lâm Uyển Di đâm sầm vào cô. Xoa xoa cái mũi của mình, Lâm Uyển Di khó hiểu nhìn Duẫn Lam Thuần. Duẫn Lam Thuần cười lưu manh :
- " Di nhi a ... Ngươi đi theo ta là muốn ngủ cùng ta ? "
Lâm Uyển Di giật mình, cư nhiên là phòng ngủ của Duẫn Lam Thuần. Mặt nàng lại bất giác đỏ lên nhưng cũng không trả lời Duẫn Lam Thuần, chỉ đơn giản là giữ trầm mặc. Duẫn Lam Thuần lại nở nụ cười, bế thốc Lâm Uyển Di lên, một chân đá văng cửa phòng. Lâm Uyển Di theo phản xạ ôm lấy cổ Duẫn Lam Thuần, lắp ba lắp bắp:
- " Ngươi ... Ngươi ... Muốn làm gì ... ? "
- " Gì chứ ... Ta chỉ muốn giúp ngươi đi vào thôi mà ... Tại ngươi cứ đứng mãi ở cửa thì thật khiến người ta tưởng ta khi dễ ngươi ... "
Duẫn Lam Thuần lại nở nụ cười lưu manh kia, Lâm Uyển Di không phục nói:
- " Nhưng ta cũng có chân a. Ta có thể tự đi mà ... "
- " Như thế nào ? Vậy bây giờ ta thả ngươi xuống ... "
Duẫn Lam Thuần vừa nói vừa từ từ buông lỏng hai tay đang bế Lâm Uyển Di. Lâm Uyển Di mất thăng bằng, bám vào cọng cỏ cứu mạng duy nhất là cổ Duẫn Lam Thuần, nàng cao giọng:
- " Không cần ! "
Duẫn Lam Thuần lại tiếp tục bế Lâm Uyển Di, nở nụ cười lưu manh kia. Lâm Uyển Di biết mình bị trúng kế, phồng má, hừ một tiếng sau đó quay đầu đi. Duẫn Lam Thuần cười khanh khách, cô thực yêu chết đi được một Lâm Uyển Di trẻ con như thế này. Duẫn Lam Thuần đặt Lâm Uyển Di xuống, trong phòng thế nhưng chỉ có một phần cơm tối. Lâm Uyển Di nhíu nhíu mày, bước ra khỏi phòng. Duẫn Lam Thuần lập tức kéo tay nàng hỏi:
- " Ngươi đi đâu ? "
- " Lấy thêm bát cùng đũa a ... "
- " Không cần. "
Duẫn Lam Thuần cười cười, kéo Lâm Uyển Di vào lòng, tựa cằm lên đầu nàng. Lâm Uyển Di nghi hoặc nhìn Duẫn Lam Thuần, Duẫn Lam Thuần cười, lấy gắp đồ ăn thật tự nhiên, cô ăn một muỗng lại uy cho Lâm Uyển Di một muỗng, Lâm Uyển Di đang khó xử không biết có nên ăn hay không thì Duẫn Lam Thuần lập tức giở giọng dụ dỗ:
- " Ngoan. Ăn đi. Xem như ta bù lại lúc trước nguơi chăm sóc ta đi. "
Lâm Uyển Di cười vui vẻ, nàng lắc lắc đầu nhưng vẫn ngoan ngoãn để Duẫn Lam Thuần uy. Nàng cười nói:
- " Ta không cần gì cả. Chỉ cầu ngươi đừng rời khỏi ta. "
- " Sẽ không. "
Duẫn Lam Thuần cười tươi, vẫn ôn nhu chăm sóc Lâm Uyển Di. Bữa tối cứ ngươi một miếng, ta một miếng cuối cùng cũng kết thúc. Đây là bữa cơm mà Lâm Uyển Di cảm thấy hạnh phúc nhất. Ăn xong, Duẫn Lam Thuần còn không quên dùng khăn lau miệng cho Lâm Uyển Di, y như chăm sóc một đứa trẻ. Thế nhưng Lâm Uyển Di lại vô cùng hạnh phúc. Hai người ăn xong thì tất nhiên là đến lượt đi tắm. Lâm Uyển Di ở lại trong phòng ngủ của Duẫn Lam Thuần mà tắm. Duẫn Lam Thuần lập tức chạy sang phòng Lưu Tấn để tắm ké. Thế nên nạn nhân Lưu Tấn tội nghiệp của chúng ta cứ thế bị đuổi ra khỏi phòng với lí do nam nữ thụ thụ bất tương thân, Lưu Tấn thực sự là khóc không ra nước mắt. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, hai người đều cởi ngoại bào mà trèo lên giường. Vừa lên giường, Duẫn Lam Thuần đã nhào đến ôm Lâm Uyển Di. Lâm Uyển Di bất giác nhớ đến việc lúc chiều, mặt nàng đỏ lên, tim đập thật nhanh. Để che đậy tiếng đập thình thịch ở lồng ngực, Lâm Uyển Di kéo kéo cánh tay Duẫn Lam Thuần:
- " Lam Thuần ... Hát cho ta nghe ... "
Duẫn Lam Thuần suy nghĩ một chút, nở nụ cười chấp thuận sau đó cất giọng:
- " Tuy chúng ta quen biết một thời gian ngắn
Nhưng tôi đã thầm lặng yêu em rồi
Sự ngây thơ ngốc nghếch của em khiến tôi mong nhớ
Em chính là thiên thần trong giấc mộng của tôi
Tôi biết em là một cô bé hiền lành và dịu dàng
Tôi thật lòng muốn sánh bước cùng em
Nếu như có thể ! Tôi sẽ đến và yêu em
Thật lòng tôi muốn nói với em rằng
Tôi yêu em đến khi hoa nở và con chim biết hát
Yêu em đến khi Ngưu Lang, Chức Nữ phải động lòng tán thành
Yêu em đến khi hoa tàn, chim thành đàn vây quanh chúng ta
Yêu đến khi mọi chiếc cầu vòng đều hiện ra vẻ đẹp của em
Tôi yêu em mãi cho đến khi biển cạn đá mòn không hối hận
Yêu em cho dù là kiếp sau thì tôi cũng không hối hận
Tôi muốn hát lên ca khúc này cho người tôi yêu
Hi vọng em có thể cho tôi một cơ hội
Để tôi yêu em
..."
Vẫn là bài hát kia lúc mà hai người họ ở trên núi ngắm sao. Lâm Uyển Di dần dần chìm vào giấc ngủ. Nghe tiếng hít thở đều đều của Lâm Uyển Di, Duẫn Lam Thuần hôn vào trán nàng, nở nụ cười hạnh phúc:
- " Ngủ ngon. "
------------------------------------------------------------
Lời tác giả: Thực xin lỗi. Hôm qua là ta viết không có kịp =((. Thôi thì hôm nay một chương ngọt cộng thêm khá dài nên tha cho ta nhá. Đừng bỏ ta ... Thực xin lỗi. Còn nữa. Dạo này còn phải tập trung với học đủ các kiểu nên 2 ngày/ 1 chương nhá.