Chương 35: 35: Bình Yên 4

Cửu Châu Hải Thượng Mục Vân Ký

Đăng vào: 12 tháng trước

.


Sợ ác bá Hà Vĩnh đến bức hôn, Tô Thành Chương quyết định chuyển tới Việt Châu tìm đại nhi tử Tô Ngữ Hành, nhưng lại lo trên đường đạo phỉ rất nhiều, không ai bảo vệ.

Muốn mời hộ vệ, lại không có tiền.

“Lẽ nào Tô Thành Chương ta lại khốn đốn đến chết ở đây?” Hắn cả ngày than vãn.Tô Ngữ Ngưng lưu tâm, nàng gọi Bình Yên, len lén giao cho nàng một chiếc hộp nhỏ: “Hôm nay ở Kính Bảo đường có Thưởng Trân hội, sẽ có nhân sĩ các nơi tụ tập, mua bán bảo vật.

Ngươi cầm vật trong này đi bán, nhớ kỹ, nếu ít hơn một ngàn kim thù, vạn lần không được chấp thuận.

Hơn nữa đừng cho lão gia biết.”Vật gì có thể đáng giá hơn một ngàn kim thù vậy? Bình Yên nghi ngờ trong lòng, nghĩ thứ này cực kỳ quý báu, liền cảm thấy chiếc hộp trong tay như nặng ngàn cân.

Nàng lo sẽ bị trộm cướp trên đường, nên gọi thiếu niên đi cùng.Tới Kính Bảo đường, quả nhiên trong thính lâu to như vậy đông nghẹt người, không ngừng có người lên đài bày ra trân bảo mình muốn bán, các phú thương quý nhân bên dưới cạnh tranh ra giá không ngớt.Hai người đi tới quầy ở một bên, lấy vật trong hộp ra đăng ký.

Bên trong là một khối ngọc bội nho nhỏ, ngoài xanh trong tím, ở giữa còn khắc hai hàng chữ nhỏ màu vàng.Thiếu niên bỗng biến sắc, bắt lấy khối ngọc kia: “Đừng bán, chúng ta đi thôi.” Bình Yên kinh ngạc hỏi: “Vậy làm sao ăn nói với tiểu thư? Trong phủ còn chờ có tiền dùng.” Thiếu niên nắm khối ngọc, ngón tay dùng sức ma sát mặt ngọc, ngẩn ngơ nghĩ ngợi nửa ngày, mới thở dài một tiếng, bỏ ngọc lên quầy.Bình Yên hỏi: “Huynh chắc chắn biết giám định và thưởng thức, ngọc này nên bán bao nhiêu?” Thiếu niên cười lạnh: “Không mua nổi, không mua nổi.”“Vậy là vì sao?”“Đây là ngọc mà năm ấy hoàng tộc Mục Vân thị cho các hoàng tử, mỗi người một khối làm tín vật hộ thân, nếu giao cho nữ tử ngoại tộc, đó chính là tín vật của hoàng tử phi tương lai.

Khối ngọc này hẳn là do Nhị hoàng tử ban cho tiểu thư nhà cô.”“Hả?” Bình Yên kêu lên sợ hãi, “Vậy nếu tiểu thư đem cầm khối ngọc này, đến kỳ hạn không thể chuộc mà bị người khác mua mất, chẳng phải tương lai sẽ không được làm Hoàng hậu sao?”Thiếu niên thở dài một tiếng, “Chắc hẳn nàng cũng muốn mượn việc này để chặt đứt ý niệm đó trong đầu.”“Hiện tại phải làm sao đây?”Thiếu niên cười lạnh một tiếng: “Là ta vừa rồi quá bảo thủ, hiện tại Mục Vân hoàng tộc đã sớm suy tàn, vật đó còn tác dụng gì? Chẳng qua chỉ là một khối ngọc đẹp thông thường thôi.

Nếu thật sự đổi được một ngàn kim thù, cũng không coi là bị thiệt.”Chàng nhìn quanh trong sảnh, những người có tiền mua bảo vật trong thời loạn, nghĩ rằng đa số là gian thương kiếm chác khi đất nước khó khăn, quan viên tướng lĩnh nắm thực quyền ở địa phương, đạo phỉ đốt nhà cướp giật, trong lòng chán ghét, không muốn hòa vào đám người đó, chỉ đứng xa xa cùng Bình Yên.Đến phiên bọn họ, liền nghe tiểu nhị hô to: “Ngự sử Tô phủ bán một khối ngọc bội ngự tứ, lên giá một ngàn kim thù!”Trong sảnh đầy tiếng xôn xao, lúc đó có người kêu to: “Một ngàn kim thù? Đây là năm nào rồi, hoàng đế chẳng thấy đâu, chữ “ngự tứ” thì trị giá bao nhiêu chứ, nếu phẩm chất tốt, năm mươi kim thù thì gia lấy.”Chính lúc này, một giọng trong trẻo cười hỏi: “Đây không phải là Bích Hải Thác Nhật tử ngọc* năm đó sao? Có người nói mỗi khi một vị hoàng tử giáng sinh, liền đẽo gọt khối tiếp theo chế thành ngọc bội, chỉ có hoàng tử mới được đeo, chính là biểu tượng hoàng gia.

Nếu thật sự là như vậy, tại hạ nguyện trả một nghìn năm trăm kim thù.”*Ngọc tím hình biển xanh nâng mặt trời.Người nói là một thanh niên, thanh sam bạch bào, búi tóc lấp lánh sáng, cài một chiếc lông vũ màu bạc, đặc biệt loá mắt.Trong sảnh ồ lên lần nữa, “biểu tượng hoàng gia” và “ngự tứ” đã có thể hoàn toàn khác biệt.

Đi trong thời buổi loạn lạc bùng nổ sợ nhất bị thế gia khinh thị, mới đến sưu tầm trân phẩm để thể hiện địa vị, hôm nay có thể có được vật bộc lộ khí phách đế vương, sao có thể không đoạt? Lập tức đầy tiếng hô to: “Một nghìn sáu trăm!” “Một nghìn bảy!” “Một nghìn bảy trăm năm mươi!” “Hai nghìn!”Bình Yên chẳng biết nên vui hay buồn, ngọc này mắt thấy đã vượt qua giá mong muốn gấp đôi, thế nhưng nếu bán đi thật, không biết tiểu thư sẽ thương tâm đến nhường nào.

Nếu không phải đã tới đường cùng, nàng làm sao chịu bán khối ngọc ấy đi?Đột nhiên một giọng nữ tử nói: “Năm nghìn kim thù!”Mọi người đều “Oa” một tiếng, trong sảnh lập tức lặng như tờ.Bình Yên nhìn nử tử đứng trong sảnh đó, chẳng qua mới tầm hai mươi mấy tuổi, đầu đội phát quan đính hạt vàng, không đeo trâm vòng, một thân chiến bào tay chẽn tập võ, sợi bạc buộc thắt lưng, hiện ra thân hình tuấn mỹ.

Thắt lưng giắt một đoản kiếm bao ngọc màu xanh sẫm, tựa hồ cũng là vật hiếm có.

Nàng nhìn chằm chằm khối ngọc kia, phảng phất xung quanh không một bóng người, khí chất cao ngạo bức người, như cầm chắc trong tay.Trong sảnh vốn có người liên tục báo giá, một tiếng của nàng làm hầu hết mọi người đều ngồi xuống, chỉ còn một người đứng, chính là công tử trẻ tuổi biết giá trị viên ngọc và ra giá từ đầu.Người trẻ tuổi ấy nhìn thiếu nữ, cười cười: “Thương quân Việt Châu gần đây lâm nguy ở không ít thành trì, xem ra không còn như năm trước, đến quân lương cũng không có tiền mua, mà có tâm tư tới thưởng thức đồ cổ sao?”Thiếu nữ đó thấy thân phận bị lộ, cũng không sợ hãi, nắm chặt chuôi đoản kiếm bằng ngọc, không quay đầu, cười lạnh một tiếng: “Liên quan gì đến ngươi? Ngọc này ta nhất định phải có.

Khuyên ngươi chớ thể hiện mà mất mạng.”Nghe ý nàng, dù không mua được, cũng phải dùng kiếm để đoạt.Người trẻ tuổi cũng không giận, chỉ cười nói: “Ngọc này nếu chỉ bàn về phẩm chất, không đến năm nghìn kim thù, nếu nữ tử đeo, đó chính là biểu tượng của hoàng tử phi, cô là đầu lĩnh nghĩa quân, muốn có làm gì? Chẳng lẽ muốn gả vào Mục Vân gia?”Trong sảnh một trận cuồng tiếu, nữ tử cắn chặt môi, hai gò má ửng đỏ.

Đột nhiên rút kiếm, rồi cho lại vào bao.

Người trong sảnh chẳng biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy một thương nhân vốn cười to nhất đứng cạnh nàng đột nhiên cả người lẫn ghế đều sập xuống, tùy tùng quanh hắn kêu lên kinh hãi, rút kiếm xông lên.

Nữ tử chém vài cái đã làm bọn chúng nhào xuống đất.Trong sảnh đại loạn, mọi người tranh nhau bỏ chạy, chỉ còn người trẻ tuổi kia đứng tại chỗ.“Ngươi còn ở đây làm gì?” Ánh mắt nữ tử như băng.“Hội thưởng thức còn chưa kết thúc mà.” Người trẻ tuổi cười, cao giọng hướng lên đài nói, “Một vạn kim thù!”“Ngươi!” Nữ tử tức giận đè kiếm, “Ngươi không sợ ta giết ngươi?”“Tới đây phải hiểu quy củ ở đây, cô phải chi ra một món tiền nhiều hơn một vạn kim thù.

Không thì vật này là của ta!” Người trẻ tuổi lời mang ngạo khí, không nhường dù chỉ một tấc.Bình Yên đứng trên đài, sợ đến mức không nghĩ được gì.

Ngọc trên tay trong chớp mắt đã lên tới một vạn kim thù, hơn nữa có thể còn đạp lên tính mạng của nhiều người.Nữ tử cúi đầu, mạnh mẽ trấn áp lửa giận: “Ta có thể biết tên của ngươi không?”“Tiểu bối vô danh, Lục Nhiên Khinh.”“Lục tiên sinh… Ngọc này, thực sự thập phần quan trọng với tiểu nữ.”“Ta hiểu…” Lục Nhiên Khinh cười, “Thế này đi, nhượng cho ta bội kiếm ở thắt lưng cô với giá năm ngàn kim thù, ta tự nhiên sẽ không còn tiền tranh miếng ngọc bội kia với cô nữa.

Cô cũng không vì dùng tiền mua ngựa chiến mà bị khiển trách khi về.”“Cái gì? Kiếm này?” Nữ tử nắm chuôi kiếm, vạn lần không ngờ hắn lại đưa ra yêu cầu này.“Vậy ngọc bội và thanh kiếm Lăng Vân này, đối với cô cái nào quan trọng hơn, trong lòng cô tự nhiên hiểu rõ.

Giá ta đưa ra cũng không phải không hợp lẽ.”Thấy nữ tử cắn chặt môi, nghiêng đầu không nói, Lục Nhiên Khinh cười một tiếng: “Người trên đài, ta giao cho ngươi một vạn kim thù, đưa tới cho vị cô nương ở Tô phủ, xin giao ngọc bội này cho ta.”“Đợi chút!” Nữ tử đeo kiếm hô lớn, sau đó giọng nhỏ dần, “Được… Vậy giao thanh kiếm này cho ngươi…”Lục Nhiên Khinh cất tiếng cười to: “Xem ra ba năm ân sủng của Thương vương vẫn không sánh nổi nụ cười nhẹ của Mục Vân Lục năm ấy.”Nữ tử mặt đỏ bừng, cả giận nói: “Nói nữa sẽ giết ngươi!”Nàng tiến lên, đưa vào tay Bình Yên một tấm ngân phiếu, định lấy khối ngọc kia.

Bình Yên lại nắm thật chặt, không dám buông tay.

Đang lúc nữ tử tức giận định đoạt lấy, bỗng nhiên nghe thấy một câu nói: “Mười vạn kim thù!”Lục Nhiên Khinh, nữ tử đó, toàn bộ người có mặt tại hiện trường đều quay đầu, nhìn thiếu niên đứng ngoài cửa.Bình Yên vui mừng chạy vội tới bên Mục Vân Sênh, rồi lại lo lắng nói: “Không phải toàn bộ bảo vật của huynh đều bị đạo phỉ cướp hết rồi sao? Sao còn có thể chi ra nhiều tiền như thế?”Thiếu niên cười, đi tới trước đài.

Chủ sự Kính Bảo đường hiếu kỳ hỏi: “Vị công tử này, mười vạn kim thù của ngài đâu?”Thiếu niên nâng một quyển tranh lên, mở ra: “Tranh này đáng với cái giá đó không?”“Gì đây!” Chủ sự kêu to, quan sát bức tranh từ trên xuống dưới, “Đây chẳng lẽ là bức “Thiên Khải cuồng tuyết đồ” của Mục Vân Sênh? Bức tranh này rõ ràng được Trân Vân các ở Uyển Châu mua với giá mười vạn kim thù từ một năm trước, sao giờ lại nằm trong tay ngài?”Mục Vân Sênh cười nói: “Cái họ mua là đồ giả.”“Điều đó không thể nào! Là ta và các vị danh gia giám định tranh đương thời ở khắp nơi đích thân nhìn nhận! Vả lại bức tranh đó được bồi cẩn thận, vì sao bức tranh này lại…”“Con người Mục Vân Sênh ấy à, vẽ xong tranh là vứt một bên, trước nay chưa từng mang đi bồi.

Dù có, cũng do chủ mới của tranh làm sau khi bị lưu lạc ra ngoài.

Ngươi đã xem tranh ấy, thì nhìn thử xem, bức này là thật hay giả?” Thiếu niên trải rộng bức tranh trên bàn.Chủ sự vừa nhìn bức tranh đó, lập tức sững sờ, tay m ơn trớn bức tranh, không thể ngừng run: “Chuyện… chuyện này… sao có thể? Bút lực này, kĩ xảo này, rõ ràng từ tay Mục Vân Sênh mà ra, thế nhưng kết cấu, khí thế, chi tiết, lại khác hoàn toàn với bức ta từng nhìn thấy, bức kia từng ly từng tí, mỗi nét đều tinh tế, tuyết tuy lớn nhưng thanh thế tĩnh nhiên, cả mặt giấy chứa đầy sự bi thương.


Bức này hoàn toàn là một nét bút vung lên mà thành, như gió bão mang theo tuyết gạn đục khơi trong, ngược lại càng khí thế.

Lẽ nào Mục Vân Sênh từng vẽ hai bức tranh giống nhau? Nếu là đồ giả, dựa vào công lực của họa sĩ này, nhất định cũng là danh gia đương thời, nhưng vì sao phải mô phỏng Cuồng tuyết đồ?”Công tử Lục Nhiên Khinh cũng lại gần, nhìn bức tranh này, trong mắt cũng lộ vẻ kinh ngạc vô cùng.

Hắn quan sát thiếu niên, rồi lại nhìn tranh lần nữa, có chút suy nghĩ, bỗng nhiên gật đầu nói: “Quả nhiên là đồ thật!”Chủ sự ngẩng đầu: “Lục tiên sinh cũng nhận ra bức tranh này? Tuy nhiên việc này quá trọng đại, có phải hay không xin chờ tại hạ gửi thư khẩn mời các vị danh gia giám định thư họa, đồ cổ từ các nơi tới đây, sau khi thảo luận mới…”“Không cần đâu, tranh này đâu chỉ có giá mười vạn kim thù…” Lục Nhiên Khinh nhìn về hướng thiếu niên kia, khẽ gật đầu nói, “Tuy nhiên trong thời loạn, chỉ sợ không ai trả mười vạn kim thù để mua bức họa này.

Ta nguyện mua với giá năm vạn kim thù, được chứ? Ở đây có nắp con dấu của ta và ngân phiếu của Uyển Châu thương hội tín ký, huynh đến nhà nào thuộc thương hội, tự nhiên sẽ có người đưa tiền tới.”Mục Vân Sênh nhìn hắn: “Như vậy, huynh hãy giao ngân phiếu đó cho vị cô nương này, coi như ta dùng năm vạn kim thù mua ngọc bội trong tay nàng ấy.”Bình Yên nghe họ nói, nhìn bên này, nhìn bên kia, há mồm đờ ra tại chỗ.

Mười mấy năm trong đời, nàng chưa từng nghe qua con số lớn hơn một trăm đồng thù.

Không ngờ hôm nay chỉ trong một canh giờ, đã tiếp xúc với những người cứ mở miệng là năm vạn mười vạn kim thù, còn chưa thấy tiền, mà những con số này đã lọt vào tai nàng, làm đầu nàng đầy tiếng ong ong.Mua bán hoàn tất, họ mang ngân phiếu năm vạn kim thù rời đi, dọc đường Bình Yên như cảm thấy tờ ngân phiếu nặng tới ngàn cân, đường không bước nổi, chân cũng run lên, phải để thiếu niên dìu đi.Chưa được bao xa, nữ tử mang bội kiếm từ trong hẻm vọt ra, chặn đường hai người.Bình Yên hoảng sợ lùi ra sau, nữ tử kia lại cúi người hành lễ thật sâu: “Nhị vị, lúc này ta không có nhiều vàng bạc như vậy.

Tuy nhiên, miếng ngọc kia, ta bất kể ra sao cũng phải có được.

Nếu nhị vị có thể nhượng cho ta, Lăng Nhụy ta cả đời nhớ kỹ ân đức của nhị vị.

Nếu không…” Nàng đè chặt chuôi kiếm, “Ta chỉ có thể đoạt lấy.”Thiếu niên mặt mày và giọng nói vẫn bình tĩnh: “Khối ngọc này từng là ngọc bội của Nhị hoàng tử Mục Vân Lục, cô khăng khăng muốn có, vậy hãy cho ta một lý do.”Lăng Nhụy mím môi: “Chỉ vì… Năm đó từng ở chung với người ba mươi ngày… Kiếp này khó quên… Người tử trận Hành Vân quan, ta lại không thể tìm đến bên người… Hiện tại chỉ có miếng ngọc này… là di vật duy nhất của người mà ta có thể tìm được… Tuy rằng… cũng không phải tặng cho ta… Nhưng ta…” Lệ từ mắt nàng chảy xuống, “Nhưng ta không có cách nào để nó rời xa mình.”Mục Vân Sênh than một tiếng, nói: “Ngọc bội ta nhất định phải lấy lại, vốn cũng để lưu giữ hoài niệm.

Chủ nhân khối ngọc cũng chỉ là người mệt mỏi bởi vận mệnh, hiện tại không muốn gặp chính chủ của nó, cũng là nhân duyên hiếm thấy.

Ngọc này ở cùng cô sẽ càng được quý trọng, vậy để nó theo cô đi.”Lăng Nhụy nhận lấy ngọc bội, quỳ mạnh xuống đất: “Đa tạ công tử.

Tương lai nếu Lăng Nhụy có thể báo đáp việc gì, nhất định xả thân thực hiện.” Nàng đứng dậy, cởi bội kiếm khỏi thắt lưng, “Công tử vì cái này mà mất đi danh họa giá trị liên thành, Lăng Nhụy không biết lấy gì cảm tạ, đây là kiếm Lăng Vân, là một kiếm cổ ngàn năm, tặng cho công tử phòng thân.

Chỉ là kiếm này cũng vô cùng trọng yếu với ta, nếu tương lai Lăng Nhụy có thể mang năm vạn kim thù gặp lại công tử, hi vọng có thể lấy lại thanh kiếm này.”Mục Vân Sênh nhìn thanh kiếm này, chỉ dài khoảng hơn hai thước.

Bao kiếm bằng mặc ngọc cổ ngọc, có hoa văn đỏ tươi, lại trơn nhẵn như bôi mỡ.

Chuôi kiếm cũng làm từ ngọc, nạm đá gương cổ, không khí ngưng trọng.“Kiếm Lăng Vân chẳng phải xếp thứ mười hai trong mười hai danh kiếm, kiếm phong cũng có thể chém vàng xẻ đá sao?” Thiếu niên nói, “Lấy vật quý hiếm như vậy ra đổi, cô nương quả nhiên là người trọng tình.”Lăng Nhụy thản nhiên cười: “Sao có thể so với sự hào hiệp của công tử, tác phẩm của Mục Vân Sênh dù chỉ hoàn thành một nửa, cũng có thể bán được gần vạn kim thù, huống chi là “Thiên Khải cuồng tuyết đồ”, từ sau khi Thiên Khải thành bị phá liền lưu lạc ra ngoài, vẫn luôn bị các nhà sưu tầm giành giật.

Có lời đồn rằng chỉ cần bức họa này vừa mở, thật sự sẽ có gió to tuyết lớn.

Kiếm này đâu có xứng.

Chỗ tốt của công tử, tiểu nữ ghi tạc trong lòng.”Nàng nhìn khuôn mặt Mục Vân Sênh, bỗng thu lại nét cười, mặt xẹt qua một tia hoài nghi.

Mục Vân Sênh lo sẽ bị nàng nhìn ra thân phận, vội cười nói: “Cáo từ!” rồi lôi Bình Yên chạy về phủ.Bọn họ trở lại Tô phủ, Tô Ngữ Ngưng nhìn thấy ngân phiếu năm vạn kim thù, cả kinh nói không ra lời.

Nàng vốn định đổi chút tiền, mướn vài hộ vệ, nhưng số tiền này chỉ sợ có thể tuyển cả một đại đội..