Chương 16: 16: Mục Như Hàn Giang 2

Cửu Châu Hải Thượng Mục Vân Ký

Đăng vào: 11 tháng trước

.


Mục Như Hàn Giang chạy khỏi nhà, liền tiến cung tìm Tô Ngữ Ngưng.“Chúng ta cưỡi ngựa đi chơi đi.”“Nhưng tự ý rời cung đi chơi là trọng tội.” Tô Ngữ Ngưng cảm thấy sao mình lại xui xẻo gặp phải một vị chủ tử đánh lầm đụng bậy suốt ngày như thế.“Yên tâm đi, hoàng đế lão tử cũng không quản chuyện của Mục Như thế gia chúng ta.

Ta nói được là được!”Tới giáo trường trong cung, tiểu quan tư mã cười chạy tới: “Ra là Mục Như tiểu điện hạ.

Tới luyện cưỡi ngựa sao? Không hiểu người muốn loại ngựa nào?”“Trước tiên tìm cho vị tiểu cô nương này một con ngựa an tĩnh dịu ngoan, ta muốn dạy nàng cưỡi ngựa.”Quan tư mã sai người tìm một con ngự mã dịu ngoan, đỡ Tô Ngữ Ngưng lên lưng ngựa, sai người đứng cạnh giữ dây cương, kéo ngựa đi tản bộ.

Bờm ngựa trắng như tuyết, ánh mắt hiền lành, Tô Ngữ Ngưng thấy rất thích, liền vuốt v e đầu và cổ nó.Mục Như Hàn Giang đang xem qua từng con ngựa bị nhốt, bỗng thấy một chiến mã đỏ thẫm tuấn kiện, đang bất an chồm lên trong chuồng, chính là chiến mã Đồng Vân của Hoàng trưởng tử.

Cậu muốn cưỡi con danh câu này từ lâu lắm rồi, liền chỉ tay vào nó: “Ta muốn con này!”“Vậy… Vậy không được đâu.” Quan tư mã kinh hãi, “Đây là ngựa của Hoàng trưởng tử, người khác không thể cưỡi.

Làm trái sẽ bị… trách mắng…”“Lễ nghi chó má, Hoàng trưởng tử là huynh đệ của ta, không phải là không có ở đây sao? Cho ta mượn cưỡi chút thì có sao?”Quan viên cười khổ: “Con… Con ngựa đó tính tình táo bạo, ngoại trừ Hoàng trưởng tử, người khác cưỡi nhất định sẽ té bị thương.”“Ta đếm đến một … hai … ba, ngươi dắt nó ra đây cho ta!”Quan viên gấp đến độ không có cách nào, không thể làm gì khác ngoài việc chậm rì rì mở cửa chuồng ngựa ra.

Con ngựa đó vừa thấy cửa mở, cấp bách chồm lên cao, quan tư mã vội nắm chặt dây cương, cả người suýt văng ra.“Ngựa tốt!” Mắt Mục Như Hàn Giang sáng lên, tiến lên tung người một phát lên lưng ngựa, đoạt lấy dây cương, con ngựa đó phóng ra ngoài, nhưng quả nhiên không phục người lạ, liên tục chồm cao, Mục Như Hàn Giang trên lưng ngựa giống như là thuyền nhỏ trong cơn sóng lớn.

Tô Ngữ Ngưng vừa thấy liền sợ đến la hoảng lên, Mục Như Hàn Giang thì hưng phấn không ngớt, giữ chặt dây cương, ngựa càng ác cậu càng dũng cảm.

Nhưng con ngựa này rất cao, Mục Như Hàn Giang tuổi còn nhỏ, chân không với tới bàn đạp, chỉ có hai chân kẹp chặt lưng ngựa.

Sức con ngựa này cực lớn, chồm về phía trước, nhảy ra xa vài trượng, trực tiếp vọt qua lan can gỗ của giáo trường ra ngoài, Mục Như Hàn Giang bị cú xóc này làm cho ngã từ trên ngựa xuống.

Quan ti mã kêu to không hay rồi, Tô Ngữ Ngưng trực tiếp che mắt lại, lại nghe quan tư mã bắt đầu lớn tiếng khen tuyệt, liền mở mắt ra, Mục Như Hàn Giang cuối cùng cũng giữ được dây cương, đạp hai chân, từ tư thế bị lôi lại đứng lên được, chạy nhanh theo con ngựa vài bước, một chiêu giao long qua sông, lại lật mình lên lưng ngựa.“Tốt! Kỵ thuật giỏi!” Các thị tòng trong Ngự mã ti đều quát to khen ngợi.Nhưng bỗng bọn họ đều đổi giọng hô: “Không hay rồi, không hay rồi!”Thì ra Mục Như Hàn Giang không cách nào khống chế phương hướng của con ngựa, ngựa kia như bị hoảng loạn phóng thẳng về phía chủ điện trong hoàng thành, nếu nó xông vào cung thành, kinh động đến hoàng thất, đó là tội chết.Tô Ngữ Ngưng đang bất an, bỗng nhiên có người nhảy lên con ngựa nàng cưỡi, ngồi sau lưng nàng, một tay duỗi qua bên người nàng để kéo dây cương, một tay ôm lấy nàng, quát một tiếng “Giá”, th úc mạnh con ngựa, con ngựa dịu ngoan trắng như tuyết kia lại đột nhiên chạy nhanh như gió cuốn.Tô Ngữ Ngưng chẳng biết đó là ai, chỉ ngửi thấy mùi huân hương trúc diệp nhàn nhạt.

Lại nghe mọi người phía sau la lên: “Nhị hoàng tử cẩn thận.”Đoạn thời gian ấy Tô Ngữ Ngưng không biết mình đã nghĩ gì, không phải sợ cũng không phải hoảng hốt.

Nhị hoàng tử Mục Vân Lục mang nàng đuổi theo con ngựa hoảng loạn của Mục Như Hàn Giang, vì lo nàng té xuống, thân thể nho nhỏ của nàng hầu như không rời vòng ôm của hắn.

Hắn một tay giục ngựa, đuổi sát Mục Như Hàn Giang, vừa thả dây cương, chỉ bằng cước lực giẫm lên bàn đạp, giơ tay ra dắt lấy cương ngựa của Mục Như Hàn Giang, liên tục ghìm lại, cùng đi thêm nửa dặm mới khiến ngựa dừng.Mục Như Hàn Giang lại không phục, nói: “Ai cần ngươi giúp, ta tự ghìm cương ngựa được rồi!”Mục Vân Lục cười nói: “Đúng… Nhưng chỉ vài trượng nữa ngươi sẽ xông qua Chính Đức môn, bên kia cổng là chính điện của tiền cung, nơi lên triều nghị sự, không thể giục ngựa được.”“Hử?” Tính ngang bướng của Mục Như Hàn Giang lại nổi lên, “Trước Thái Hoa điện có cái sân rộng như thế, đúng là nơi rất tốt để cưỡi ngựa, sao lại không thể chứ?”Tô Ngữ Ngưng không sao nghe tiếp được, xen vào: “Ngài ngốc à? Nơi mà toàn bộ thần tử chỉ có thể đi bộ, nếu có người cưỡi ngựa trước Thái Hoa điện, thì có khác gì tạo phản? Loạn thần tặc tử mới làm vậy.”Nàng dù sinh ra trong gia đình quan nhỏ, nhưng những đạo lý này đã sớm nghe phụ thân nói vô số lần.Mục Như Hàn Giang không nghe lọt nhất chính là lời chỉ trích của nữ nhân, hơn nữa cậu vốn tính tình cương nghịch, không chịu quản thúc, càng là chuyện mọi người bảo không được làm, cậu càng muốn thử một chút, vì vậy cười lạnh một tiếng: “Ta cứ cưỡi đấy, xem dựa vào đâu mà một chỗ lớn như vậy, cưỡi ngựa chút thôi cũng mất đầu.”Cậu giật cương khỏi tay Mục Vân Lục, thúc ngựa xông qua Chính Đức môn.

Con ngựa đó nhanh như tia chớp, sĩ tốt canh cổng không kịp làm gì.Mục Vân Lục cả kinh, trong lòng vừa chuyển, định ra chủ ý, cũng quất ngựa chạy về hướng Chính Đức môn.

Tô Ngữ Ngưng gấp gáp kêu to: “Nhị hoàng tử, người cũng không thể cưỡi ngựa xông vào Thái Hoa điện, sẽ bị bệ hạ trách phạt mất.”Mục Vân Lục không nói lời nào, đuổi tới.

Lúc này Mục Như Hàn Giang đã vọt tới chính giữa khoảng sân rộng trước Thái Hoa điện, hu một tiếng ghìm cương, liệt mã cất cao đầu hí, rốt cục dừng lại tại đó.Mục Như Hàn Giang phóng mắt nhìn quanh, trời cao đất rộng, cửa cung trùng trùng, than thở: “Đây mới là trung ương của Đại Đoan triều sao, nếu không thể giục ngựa mà đứng, chỉ cúi đầu đi qua như một ngu phu, sao thấy được sự hùng vĩ này?”Trong lòng người Mục Như gia trước nay chưa từng coi gia tộc mình là thần tử của Mục Vân hoàng tộc, đây là sự thật.

Mục Như thế gia cho rằng, thiên hạ này là do hai nhà Mục Vân và Mục Như cùng gây dựng, để không xảy ra huynh đệ tranh chấp, bọn họ mới tôn Mục Vân hoàng tộc làm đế, mà Mục Vân hoàng tộc cũng cho bọn họ quyền lực và sự tin tưởng lớn nhất, qua các triều đều như vậy.

Bởi nếu không như thế, từ khi khai quốc ba trăm năm trước bắt đầu tranh đấu, nói vậy thiên hạ về ai còn cũng chưa biết.Quan hệ của hai nhà vẫn luôn được giữ cân bằng một cách vi diệu cho tới ngày nay, dựa vào việc hai bên đều tinh tế nắm chặt chừng mực.

Mấy trăm năm qua, Mục Như thế gia một mực theo lễ tiết tự xưng thần tử, bảo vệ uy tín của Mục Vân hoàng tộc; còn hoàng tộc bên kia cũng chưa bao giờ đối đãi với Mục Như thế gia như thần tử.

Hình bất thượng đại phu, chỉ bất hàng Mục Như, nói lên hoàng tộc chưa bao giờ có thể ra lệnh Mục Như thế gia làm việc gì, chỉ có thể thương thảo.

Nhưng hoàng thượng mở miệng, Mục Như thế gia cũng sẽ tận lực hoàn thành.Nhưng hôm nay sinh ra một Mục Như Hàn Giang, lại có cá tính càng là râu rồng càng phải bứt.


Uy nghiêm của Mục Vân hoàng tộc đang bị một thiếu niên chín tuổi khiêu chiến.Thấy Mục Vân Lục đuổi tới gần, Mục Như Hàn Giang quay đầu lại, đắc ý nói: “Thấy chưa, ta nói rồi, ta có thể tự dừng ngựa.”Mục Vân Lục cười khổ, nhìn quanh bốn phía.

Quảng trường Thái Hoa chính điện vốn an tĩnh trang nghiêm đột nhiên đằng đằng sát khí, vô số vệ binh tuôn ra từ các điện và cổng quanh đó, như dòng nước đen chảy ào vào quảng trường màu trắng, vây Mục Như Hàn Giang và Mục Vân Lục vào giữa.“Ai dám xông ngựa vào Thái Hoa điện?” Tướng quân trấn điện chạy tới quát.Mục Vân Lục nhảy xuống ngựa, cũng ôm Tô Ngữ Ngưng xuống, cười nói: “Hô tướng quân, ta sai rồi, ta muốn đua ngựa cùng Mục Như gia Tam công tử, còn cho ngài ấy mượn ngựa của Hoàng trưởng tử cưỡi, không ngờ quên là chiến mã của hoàng huynh tính rất mạnh mẽ, nhất thời kinh ngạc.

Suýt nữa quăng ngã Mục Như gia Tam công tử, toàn bộ là lỗi của ta.”“Ủa, con người ngươi thật kỳ quái.” Mục Như Hàn Giang nói, “Ai muốn ngươi bao che cho ta? Ta xông vào thì chính là xông vào, chính là không phục quy củ trong cung của các ngươi đấy.”Mục Vân Lục lay tay cậu: “Hiền đệ không phải tự trách, việc này toàn bộ do ta mà ra, đệ không cần che giấu giúp ta.”“Ta…”“Mục Như Hàn Giang ngài đừng nói nữa, nhị hoàng tử đang giúp ngài!” Tô Ngữ Ngưng gấp gáp quát khẽ.Mục Vân Lục nhớ ra bên người còn dắt theo một nữ hài lanh lợi, quay đầu nhìn, Tô Ngữ Ngưng cũng đang nhìn hắn, tuy rằng mặt đầy hoảng hốt, hàng lông mày nhàn nhạt cau lại, mặt vẫn hiện ra hai cái lúm đồng tiền nhỏ, có vẻ cấp thiết lại đặc biệt khả ái.

Mục Vân Lục cười với nàng: “Không làm sợ ngươi chứ? Ngươi là thư đồng vào cung sao?”Tô Ngữ Ngưng lắc đầu: “Ta không sao.” Đột nhiên nhớ ra gì đó, cuống quít rút ra khỏi tay Nhị hoàng tử, quỳ rạp xuống đất: “Thần nữ Tô Ngữ Ngưng tham kiến hoàng tử điện hạ.”Mục Vân Lục cười kéo nàng dậy: “Ngươi mới có mấy tuổi đầu, những lễ tiết này, về sau gặp ta thì không phải làm.

Ngươi là — Tô Ngữ Ngưng?” Hình như hắn bỗng nhớ ra điều gì, “Thì ra ngươi là Tô Ngữ Ngưng.”Tô Ngữ Ngưng sững sờ, thì ra Nhị hoàng tử cũng biết trong đại điển chiêm tinh Thánh sư của Hoàng Cực Kinh Thiên Phái tính ra mình có nhân duyên sánh đôi với ngài ấy, nhớ tên mình trong lòng, nhất thời mặt nàng nóng bừng.Mục Vân Lục lại kéo tay nàng, vừa đi vừa mỉm cười nói: “Sớm nghe nói ngươi năm tuổi có thể ngẫu hứng làm thơ, vẫn rất muốn gặp ngươi.

Ngày hôm nay gặp được ta, hay là ngẫu hứng làm một bài thơ tặng ta, được không?”Tô Ngữ Ngưng đột nhiên cảm thấy cổ họng nghẹn lại, tim đập loạn lên, nhất thời càng run.

Nhưng Nhị hoàng tử đang mỉm cười, nàng hơi mím môi, cũng dần bình tĩnh trở lại, nghĩ qua một chút, liền chậm rãi ngâm ra.Mục Vân Lục không ngờ nàng mẫn tiệp như vậy, không khỏi tán thưởng “Hay” .Bên kia Mục Như Hàn Giang theo kịp, hô lớn: “Bài thơ này tặng hắn sao? Hắn tốt tới vậy à? Vậy ngươi cũng làm một bài thơ tặng ta đi, nhanh chút nhanh chút.”Tô Ngữ Ngưng nhướn mày, nghĩ thầm sao người này cứ ồn ào vậy chứ.

Bỗng trong lòng khẽ động, mỉm cười, ngâm:“Ngọc chất hồng bào hạ, giang hồ miểu chúng sinh.

Chấp qua sinh hổ mục, cử thế nhâm hoành hành.”(Chất ngọc dưới bào đỏ, Coi thường người bốn phương.

Nắm thương trừng mắt hổ, Cứ hoành hành trên đời.

– Vẫn tạm dịch một cách khiên cưỡng)Mục Như Hàn Giang cảm thấy mười phần xuôi tai, người Mục Như thế gia ra trận trước nay đều mặc áo choàng đỏ, Tô Ngữ Ngưng còn nói cậu mắt hổ chất ngọc, nắm thương hoành hành, tương đối hợp tâm ý bản thân, vui vẻ đọc thuộc lòng, còn hỏi cách viết mỗi chữ.

Bỗng nhiên Mục Vân Lục vỗ vỗ đầu Tô Ngữ Ngưng: “Đến thiên môn rồi, để các cung nữ đưa ngươi về nhé.”Tô Ngữ Ngưng vừa nhấc mắt, mới phát hiện xung quanh vây đầy quân sĩ đi theo, tất cả đều nhìn mình.

Thì ra vừa rồi Mục Vân Lục lo nàng sợ hãi, mới bảo nàng làm thơ để phân tâm.

Ngồi xe ngựa chạy về hậu viên, nàng quay đầu vẫy Nhị hoàng tử, nhưng họ sớm bị binh sĩ vây lấy, đưa tới Thái Hoa điện.Vì Mục Vân Lục và Mục Như Hàn Giang cùng xông vào Thái Hoa điện, còn ôm hết trách nhiệm lên mình, Minh đế dù không hài lòng, cũng sẽ không vì việc này mà trách cứ Mục Như Hàn Giang, chỉ xanh mặt đi xuống điện, đá Mục Vân Lục một cú thật mạnh, mắng to: “Lỡ làm công tử Mục Như gia ngã bị thương, phải lấy mạng mình ra mà bồi thường.” Mục Vân Lục quỳ dưới đất nhận trọn cú đá ấy, sắc mặt bình tĩnh.

Mục Như Hàn Giang ở một bên nói là ta muốn cưỡi ngựa xông vào điện đấy, nhưng Minh đế không thèm để ý.Sau việc này Mục Vân Lục nghiêm lệnh trong cung, không cho phép truyền chuyện này ra ngoài.

Các hộ vệ nội thị trong cung cho rằng Nhị hoàng tử sĩ diện, tự nhiên ngầm hiểu, cho nên Mục Như Sóc ở ngoài thành luyện binh và Mục Như quý phủ không biết chút nào về chuyện này, Mục Như Hàn Giang về nhà cũng bình yên vô sự.

Nhưng trong lòng cậu vẫn thấy không thoải mái, tựa như mình muốn hô to một tiếng vang dội, lại bị tiếng ồn ào của người ngoài che lấp mất..