Chương 1: 1: Mục Vân Sênh 1

Cửu Châu Hải Thượng Mục Vân Ký

Đăng vào: 12 tháng trước

.


Vào một ngày đông nọ, tiếng khóc của hài nhi vang lên trong cung đình phủ đầy tuyết, cung nữ nội thị, vương công đại thần, hoàng thân quốc thích, thậm chí bá tính trong thành, trong lúc bôn ba đều được thông cáo một tin tức: “Lục hoàng tử xuất thế.”Thời khắc đó, người người đều cho rằng, hắn đã được định trước là hoàng đế tương lai của triều Đại Đoan.Đó chính là vì hôn điển truyền kỳ nhất thế gian, mẫu thân của Mục Vân Sênh, từng có dung nhan đẹp nhất thiên hạ, cũng là phi tử mà Minh đế Mục Vân Cần sủng ái nhất.Khi nàng vừa xuất hiện, nữ nhân lục cung đều mất đi thần thái rực rỡ.

Thậm chí hoàng hậu cũng phải dựa vào nàng để nêu ý kiến với Minh đế, mới được một đêm ân sủng.Nhưng nàng vẫn không vui, khi biết mình mang thai lại càng thêm ưu sầu.“Nếu có một ngày phải chọn giữa thiếp và hoàng triều, người sẽ chọn bên nào?” Nàng hỏi Minh đế Mục Vân Cần.“Sao nàng lại hỏi vậy? Hiện tại mọi việc không phải đều tốt sao?”Nàng lo lắng thở dài một tiếng, nhìn ánh sao ngoài cửa sổ, không nhắc lại nữa.Từ ngày Mục Vân Sênh ra đời, tai nạn bắt đầu ập xuống thế gian.Đúng từ ngày hôm ấy, mưa tuyết thất thường bắt đầu đổ xuống, liên tục không ngừng, tròn ba tháng.

Thảo nguyên phương Bắc bị tuyết bao trùm, bộ lạc du mục bắt đầu di chuyển về phía Nam, làm loạn triều đình.Một năm sau, Việt Châu phía Nam mưa xối xả thành thảm hoạ, vô số người trôi dạt khắp nơi.

Lưu dân không có lương thực, bắt đầu đánh cướp châu huyện.Ba năm sau, địa chấn gần biển, một hòn đảo nhỏ kỳ quái nhô lên, biển động đánh sâu vào các châu huyện gần đó, hải quái lên bờ ăn thịt người.

Hai quận vùng duyên hải phía Đông, ngàn dặm làng chài biến thành bãi hoang.Mọi người đều nói, lục hoàng tử Mục Vân Sênh căn bản là người không nên được sinh ra.Cuối cùng các thánh sư chiêm tinh của Hoàng Cực Kinh Thiên Phái phát hiện được nguyên nhân, mẫu thân của Mục Vân Sênh không phải loài người chân chính, mà là một mị linh do khí tích tụ trong trời đất ngưng kết thành.Minh đế từng yêu nàng tới vậy, vì nàng mà không tiếc phá vỡ lễ chế nữ tử bình dân không được làm phi, trục xuất trên trăm vị đại thần phản đối khỏi kinh thành, bất hòa cùng trọng thần trong triều, vì nàng mà gây nên một cơn phong ba rúng động thiên hạ vài năm trước.Nhưng tất cả đều đã qua đi.

Phong quang vô hạn khuynh quốc năm nào đều chỉ còn trong lời kể.

Minh đế cũng già rồi, không còn sức mạnh để đối kháng với lễ chế bảo thủ như tường thành nữa.

Người đời đều thuật lại thực ra nàng là một yêu mỵ, sẽ hại nước hại dân.

Lời đồn này vang khắp bốn phương, khi bắt đầu làm dao động uy tín của Minh đế, thì Minh đế hạ chỉ giam nàng trên lầu cao, sống cô độc qua ngày.Mục Vân Sênh còn nhỏ có lúc đứng từ xa nhìn lên lầu, thấy mẫu thân mình nghiêng người dựa vào lan can, ngơ ngác nhìn đám mây đằng xa, thỉnh thoảng lay động chiếc quạt trong tay, có lúc sẽ lộ ra nụ cười nhẹ nhàng, phảng phất nhớ lại tháng ngày xưa.

Nhưng thời gian ấy rốt cục đã không còn, hạnh phúc và vẻ mỹ lệ của nàng đều đã rời xa.Cứ vậy đến khi nàng qua đời, lúc đó nàng mới ba mươi hai tuổi.Trước lúc lâm chung, nàng nói với tiểu Sênh Nhi: “Đừng nên mê luyến những thứ quá đẹp, bởi vì chúng đều quá ngắn ngủi.”...Tiểu Sênh Nhi lớn lên từng ngày, sự thông tuệ và tài hoa của vị hoàng tử này khiến kẻ khác kinh ngạc, mọi người lo lắng các hoàng tử khác sẽ mất hết hào quang trước mặt cậu, nhất là— do Minh đế từng yêu mẫu thân của tiểu Sênh Nhi tới vậy.Các hoàng tử khác và mẫu thân của chúng đều có thế lực gia tộc khổng lồ phía sau, đều là cột chống to lớn của đế quốc.

Còn Mục Vân Sênh, chỉ có một mẫu thân vì quá đẹp mà bị người đời chỉ trích là mị linh.Có thể do lực lượng phản đối quá mạnh mẽ, có thể do thật sự tin Mục Vân Sênh là người thiên mệnh đã vứt bỏ, Minh đế quyết tâm biến Mục Vân Sênh thành người bình thường, không mời thái phó cho cậu, không mang cậu tuần du bốn phương, muốn cậu trở thành cây non không gặp được nắng gió mà héo rũ.

Tiểu Sênh Nhi từ từ lớn lên, không biết cung mã không hiểu thao lược, ngày ngày chỉ vẽ loạn trên giấy, nhưng dù vậy, trong bức vẽ của cậu, tài năng bị che lấp vẫn dần bộc lộ, hoàng thành nhỏ hẹp không thể che đậy.Có lẽ vì tới giờ chỉ sinh hoạt trong thế giới của chính mình, tiểu Sênh Nhi tùy hứng không cố kị, không đọc điển tịch, không tập lễ pháp, suốt ngày chỉ thích ở chung với đám nữ hài.Vị Lục hoàng tử này có lẽ là nhân vật các nữ hài trong cung không sợ nhất, bởi vì đứa nhỏ này chưa từng dùng uy thế của hoàng tử ra lệnh hay quát tháo ai, từ nhỏ cậu đã cùng các nữ hài trong cung vui đùa ầm ĩ lớn lên, khi chơi đến lúc hào hứng còn loạn thành một đoàn, tới giờ vẫn không phân chia hoàng tử và tỳ nữ.

Điện Tần Phong của cậu cũng là nơi duy nhất trong cung điện uy nghiêm này không có kỉ luật nào.

Tuy tất cả mọi người trong cung đều nói Lục hoàng tử là một đứa nhỏ hoang đường, tương lai không thể làm hoàng đế, nhưng đám nữ hài lại càng thân cận cậu hơn, vì dù sao cũng không phải hoàng thượng tương lai, càng không cần phải gò bó.Hơn nửa số nữ hài trong Hoa Ải Cung đều thân cận cậu, chẳng biết tự khi nào, bao nhiêu đôi mắt trong veo như nước mong đợi cậu trưởng thành, để có thể chân chính đối tốt với cậu tận tình, tuy các nàng vẫn còn tin rằng, tiểu hài tử là do buổi đêm thiên thần nhét vào trong bụng nữ nhân.Mục Vân Sênh cũng vui vẻ vì có thể quấn lấy đám nữ hài cả ngày, không tập cung mã cũng không đọc sách sử.

Điều duy nhất có thể khiến cậu rời khỏi đám nữ hài, một mình an tĩnh chuyên chú, là quyển tranh của cậu.

Lục hoàng tử này về đạo làm vua trị quốc thì nhất khiếu bất thông, nhưng lại luyện nên một tay vẽ tuyệt vời, đúng là tài năng ngút trời, tung hoành trong bức tranh, ngay cả danh sư trong cung cũng phải hổ thẹn.Đến tuổi thiếu niên, quyển vẽ mỹ nhân của Mục Vân Sênh cùng lối vẽ vẩy mực tầm cỡ đại sư danh gia của cậu đã xưng danh hậu thế.

Tiểu thị chiêu trong cung, đám nữ nhi nhà vương hầu vào cung làm thư đồng*, đều lấy việc được cậu vẽ một bức của mình làm vinh dự.


Khi cậu vẽ tranh, luôn có một đám nữ nhi lấp ló ngoài cửa, ước ao mình là người có phúc ngồi tại án trước mặt cậu.

Cậu cũng chỉ lúc vẽ tranh cho các nàng mới có thể an tĩnh chuyên chú được.

Cậu không vẽ hoa điểu, không vẽ tùng trúc, chỉ thích vẽ mỹ nhân, nữ tử dưới ngòi bút ấy đều phiêu nhiên như tiên, là một tuyệt tác.*Bạn cùng học (và cùng chơi) với các hoàng tử, công chúa trong cung, không phải hầu hạ.Vô số con mắt quan tâm đến tiểu Sênh Nhi cả ngày vô tư vô lự, rất nhiều thanh âm bàn tán: “Hài tử này cực kì thông minh, đáng tiếc lại lưu luyến trời đất ôn nhu, giang sơn thủy mặc, chỉ sợ cuối cùng cũng không phải tài năng của bậc đế vương.” Cậu cũng chưa phát hiện, trong thế giới của người trưởng thành, đầy những bóng râm giấu sau gương mặt tươi cười....Ánh mặt trời chói mắt chiếu xuống các ô gạch vuông lát đá xanh trong điện, một hoàng y nữ hài nhẹ nhàng bước vào điện, đó là thư đồng Lan Giác Nhi.

Tay nàng giấu sau lưng, tươi cười xinh đẹp, rón rén đi tới chỗ thiếu niên đang trầm tư trước cái án trong điện.Thiếu niên ấy đang dừng mắt tại chính quyển tranh của mình.

Ánh mặt trời chiếu xuống bức tranh, rồi phản chiếu lên mặt cậu, vùng giữa hai lông mày nhất thời hiện ra vài phần phong độ thâm trầm ung dung của bậc vương giả.“Giác Nhi, lại trộm cho ta món nào ngon hả?” Mục Vân Sênh thấy cái bóng xinh đẹp chuyển động trên bức tranh của mình, liền buông bút, cười bắt lấy nàng.“Ôi, còn thiếu người tặng đồ ngon cho ngài sao? Ta mang cho ngài đồ mà ngài thích nhất đó.” Lan Giác Nhi giấu hai tay sau lưng.“Đồ ta thích nhất? Ta thích nhất là tay của Lan Giác Nhi, đưa đây ta cắn một cái nào…”Nàng cười tránh, duỗi tay ra: “Xem đi, bản gốc một bức tranh, từ một nghìn năm trước đó.”“Tranh của ai?” Mắt Mục Vân Sênh sáng lên, chìa tay ra lấy, sớm biết động tác tiếp theo của nàng là xoay người chạy trốn, liền đảo chân còn nhanh hơn tay, chạy ra ngoài chặn trước.

Mỗi ngày cậu đều chơi bịt mắt trốn tìm với đám nữ hài, bộ pháp thực sự là luyện đến linh mẫn không gì sánh được, mới vài bước Lan Giác Nhi đã bị cậu ôm lấy.Cậu cù nàng vài cái, nàng liền cười nhũn người té xuống đất.

Mục Vân Sênh cầm bản tranh gốc, mở ra xem, nhíu mày.“Lại là đồ nhái, con dấu này bắt chước rất giống, đáng tiếc chỗ đề thơ lại lộ tẩy, nhìn nét phẩy này xem… Bút tích thực sao có thể như vậy, lại còn màu sắc trên áo của thị nữ này nữa…”“Hả?” Lan Giác Nhi bĩu môi nhảy dựng lên, “Lại là đồ giả sao! Ta còn tưởng lần này ngài nhất định sẽ rất vui, nếu ánh mắt của ngài không lợi hại như vậy, không phải sẽ vui hơn nhiều sao?”“Ha ha, có thể nhận rõ đồ giả cũng là một trong những thú vui của ta, nhất là khi đám họa sĩ trong cung coi đồ giả là báu vật hiến tới, ta thích nhìn vẻ mặt trắng bệch của bọn họ…”“Sao ngài cứ khi dễ mấy lão đầu đó thế.” Lan Giác Nhi quở trách, cười kéo tay áo cậu, mắt đảo nhanh, “Ta…”“Lại có chủ ý hư hỏng gì hả?”“Ta biết một chỗ có rất nhiều tranh, ngài có muốn theo ta đi xem không?”“Đi thôi đi thôi.”Lan Giác Nhi cười tít mắt, kéo cậu ra cửa, cố ý lôi đi vài vòng để đám nữ hài trong vườn thấy Mục Vân Sênh đang đi cùng mình.

Quanh quẩn một lúc, đi tới chỗ hẻo lánh ở hậu hoa viên, qua một cánh cửa, trước mắt là một điện các nhỏ gần như hoang phế.“Bị khóa rồi…”“Ta có chìa khóa!” Lan Giác Nhi bật cười, trong tay vang lên tiếng leng keng, “Hôm đó lén trộm của lão Hàn thường thị một chùm lớn, thử khắp từng nơi một, kết quả phát hiện được chỗ này.”Bọn họ đẩy cửa đi vào, bụi ập cả vào mặt.“Thì ra là thương khố.” Mục Vân Sênh phất tay quạt gió.“Đúng vậy, có nhiều đồ chơi lắm.”“Ối, có… Chuột kìa! Nhện kìa!” Mục Vân Sênh cố ý chỉ loạn khắp nơi.“Á…” Lan Giác Nhi ôm cổ Mục Vân Sênh, mắt không dám mở, cũng không biết trước đây nàng làm sao một mình đi loạn vào đây được.“Được rồi được rồi, đều bị ngươi dọa chạy rồi.” Mục Vân Sênh cười vỗ đầu nàng.Lan Giác Nhi vẫn túm chặt cậu, hai người tìm bảo vật lẫn lộn trong mấy cái hòm tủ.“Di? Có hí phục*?”*Đồ diễn kinh kịch“Bên này có rất nhiều đồ sứ.”“A, một rương lớn toàn lò sưởi tay.”“Ta lên lầu nhìn một chút… Ngươi đi không?”Lan Giác Nhi gật đầu, lại lắc đầu.Mục Vân Sênh bước lên cầu thang, lầu trên càng có mùi gỗ mục, tuy nhiên coi như sạch sẽ, tựa hồ vừa có người quét tước.Mục Vân Sênh nhìn khắp xung quanh, thình lình Lan Giác Nhi kéo tay áo cậu.

Cậu quay đầu nhìn nàng, má nàng có chút hồng, mắt vụt sáng.“Bên kia có rất nhiều tranh.”Nàng lôi Mục Vân Sênh đi qua vài cái tủ rất to và nặng, tới một cái khác ở cạnh cửa sổ, mở ra, ngay trên cùng đã bày rất nhiều quyển tranh.Mục Vân Sênh cầm vài quyển mở ra xem, quả nhiên đều là tranh vẽ, có vài bài luyện vẽ của đám cung nữ, thị chiêu, thư đồng hồi đó.

Hắn lại lấy một quyển từ chồng khác mở ra xem, Lan Giác Nhi phía sau liền hét lên một tiếng.Đó là một quyển đông cung đồ.

Mục Vân Sênh phảng phất có hứng thú, liền lật xem tiếp.

Lan Giác Nhi đầu đầy mồ hôi, đỏ mặt nắm chặt góc áo của Mục Vân Sênh, lén nhìn từ sau lưng Mục Vân Sênh.Mục Vân Sênh nhíu mày, rốt cục mở miệng: “Hóa ra còn có loại tranh như vậy… Nhưng vẽ cũng không tốt lắm, thân hình biến dạng, dùng bút quá loạn, không để ý luật xa gần…”“Vậy… Vậy sao? Thì ra ngài… ngài đang nghiên cứu hoạ sĩ?” Lan Giác Nhi ngẩng đầu nhìn hắn.“Ừm, ta vẽ bừa một bức cũng tốt hơn họ nhiều… Ủa, ngươi sao vậy? Bệnh rồi sao? Mặt ngươi đỏ quá, đầu đầy mồ hôi rồi…”“Ngài ngàn vạn lần không được nói với người khác là ta để ngài xem qua những thứ này, ta sẽ bị cha ta đánh chết mất.”“Ơ kìa Lan Giác Nhi, ” Mục Vân Sênh bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, “Hay ta vẽ cho ngươi một bức nhé…”“Còn lâu đi! Aha…” Thấy Mục Vân Sênh làm bộ thò tay ra bắt, Lan Giác Nhi như con thỏ nhỏ nhảy lên rồi chạy đi.Họ đùa giỡn trong căn lầu đầy bụi bặm, dùng mấy quyển tranh để ném nhau, làm bụi bay mịt mù.Đột nhiên Mục Vân Sênh nhìn thấy gì đó, cậu dừng lại, đứng yên một chỗ.Vừa rồi, hình như trong nháy mắt, có người ở một bên nhìn cậu chăm chú, thậm chí cậu có thể cảm nhận được ánh mắt của người ấy.Mục Vân Sênh quay đầu lại, phía sau đương nhiên không có ai.Cậu định quay sang chỗ khác, đột nhiên, cậu thấy người ấy.Lan Giác Nhi thấy Mục Vân Sênh vừa nhìn tường, vừa tái mặt như bị choáng, bắt đầu hiếu kỳ hỏi: “Rốt cuộc ngài bị làm sao vậy?”Mục Vân Sênh không đáp, chỉ kinh ngạc bước về phía trước, đi tới bên tường.Nơi đó, dưới án, lộ ra một bức tranh.Trên bức tranh là một nữ tử đứng thẳng giữa gió tuyết, bối cảnh là sông rộng núi xa mênh mang, còn dáng vẻ nàng như đang nhìn về nơi xa xăm, chẳng biết tới chốn nào.

Bỗng nghe một tiếng gọi, nàng kinh ngạc quay đầu lại, trông thấy người gọi nàng, trong mắt nửa bi thương, nửa mừng rỡ, đúng là nhẹ nhàng điểm mắt, ngưng xuống trăm mối ngổn ngang.Toàn bộ thể xác và tinh thần Mục Vân Sênh rung chuyển, đờ đẫn tại chỗ, si ngốc nhìn, trong miệng chỉ lẩm bẩm: “Tranh này…”Cậu quát to một tiếng, lảo đảo chạy ra ngoài, ngã xuống dưới hiên lầu, bất tỉnh nhân sự..