Đăng vào: 12 tháng trước
Edit: Nguyễn Ngọc
Beta: Đậu Xanh
Trong biệt viện, hương khói nhẹ lượn lờ trước lư hương bằng vàng ròng, bên trong không khí cực kỳ an tĩnh.
Túc Hòa xoay người, đứng từ trên cao nhìn xuống Lâm Tư Dao đang quỳ gối. Hắn nhẹ nhàng nhắm mắt, như tự giễu, lại như vui đùa nói: "Thật không hổ là đồ đệ tốt của vi sư!"
Lâm Tư Dao chỉ có thể cúi đầu, không dám lên tiếng.
"Vi sư còn nhớ rõ, thời điểm nhận nuôi con, lúc đó con mới có chút xíu." Túc Hòa thả tay ở bên hông rồi nói: "Linh căn trời sinh kém cỏi, vốn dĩ ta không định nhận con đâu."
"Sư phụ..." Trong mắt Lâm Tư Dao hiện lên ánh nước.
Túc Hòa tiếp tục nói: "Sau đó thấy con ló đầu ra từ sau lưng phụ thân, tự nhiên mở miệng gọi một tiếng "Sư phụ", dáng vẻ không hề sợ hãi, mới khiến ta cảm thấy hai ta có lẽ có một chút duyên phận thầy trò. Lại thêm cha con quyết tâm cầu xin, ta mới biết được con từ nhỏ không có nương, thân thể lại yếu ớt, lúc này mới đồng ý mang theo con về Đạo Diễn tông."
Nhớ lại chuyện cũ, Lâm Tư Dao đau khổ đến mức không nói nên lời, chỉ biết dùng ống tay áo liên tục lau nước mắt.
"Vi sư không cầu con có thể thành công trên con đường tu tiên, chỉ hy vọng con cả đời bình an, vui sướng, suôn sẻ."
Túc Hòa nói xong, hốc mắt cũng ửng đỏ, hắn nặng nề thở dài: "Nếu con nguyện ý vì cứu hắn, mà vứt bỏ một thân tu vi, có thể thấy được hắn rất quan trọng đối với con. Đây là lựa chọn của con, vi sư cũng không ngăn cản."
"Sư phụ?" Lâm Tư Dao kinh ngạc, không nghĩ tới sư phụ sẽ đồng ý nhanh như thế.
"Con đi đi, về sau không bao giờ phải về nữa."
Túc Hoà ngẩng đầu, nhìn thẳng vào hai mắt tràn đầy hoảng sợ của Lâm Tư Dao, hắn nặng nề nói: "Với bên ngoài con cũng không cần nói là để tử của Đạo Diễn tông ta. Kể từ bây giờ, con không còn là đệ tử của Túc Hoà nữa."
Lâm Tư Dao mở to hai mắt, nước mắt không kìm nén được chảy ra bên ngoài.
Nàng biết rõ việc này kết quả như vậy là tốt nhất, nhưng mà khi chính miệng Túc Hòa nói ra những lời này, trong lòng vẫn không nhịn được mà cảm thấy ưu thương khổ sở.
Nàng hít một hơi, cúi dập đầu xuống đất, hướng về Túc Hoà mà lạy.
"Đệ tử tu hành nhiều năm ở Đạo Diễn tông, không được kết quả như ý muốn, hổ thẹn với công dạy dỗ của sư phụ, xin sư phụ nhận một lạy của đệ tử."
Túc Hòa nhắm mắt lại, ngón tay siết chặt.
"Đệ tử tới Đạo Diễn tông hai mươi năm, được sư phụ tự mình nuôi nấng, không có gì báo đáp ân tình, xin sư phụ nhận từ đệ tử lạy thứ hai." Lâm Tư Dao lại tiếp tục dập đầu.
Thanh âm nàng ấy nghẹn ngào, ngẩng đầu nhìn Túc Hòa, thì Túc Hòa đã quay người đi, không nói một lời.
Nàng lại tiếp tục dập đầu, giọng nói đứt quãng: "Lần này đệ tử đi, trở về....không hẹn ngày về...."
Nước mắt nàng liên tục rơi trên mặt đất, đầu cúi xuống thật thấp: "Lần này đi không hẹn ngày trở về, không thể phụng dưỡng sư phụ, hổ thẹn với tình cảm của người, xin sư phụ hãy nhận một lạy cuối của đệ tử."
Nàng lạy ba cái xong, nước mắt đã rơi như mưa, nàng ngẩn ngơ nhìn Túc Hòa, Túc Hòa vẫn ngửa đầu như trước, chỉ để lại cho nàng một bóng lưng màu trắng.
Lâm Tư Dao không nhiều lời nữa, mạnh mẽ lau nước mắt, xoay người chạy ra khỏi cửa biệt viện.
Hạ Vi Lan cùng Sở Minh vừa mới tới cửa còn chưa kịp hiểu rõ ràng có chuyện gì xảy ra, đã thấy Lâm Tư Dao khóc lóc thảm thiết, từ trong viện chạy ra.
Sở Minh đuổi theo, Hạ Vi Lan thì di vào bên trong, thấy một mình Túc Hòa đứng ở giữa, thân hình hơi run rẩy.
"Sư bá?"
Hạ Vi Lan cẩn thận gọi. Đây là lần đầu tiên nàng thấy Túc Hoà như vậy, cả người như là bị chìm trong nỗi bi thương, nghẹn lại ở một nơi, hít vào không được, thở ra cũng không xong.
Túc Hòa nghe thấy tiếng nàng, xoay người đi tới, nhìn nàng, chậm rãi nói: "Ngươi đã đến rồi...Đi xem sư tỷ ngươi đi, có lẽ..."
Hắn dừng một chút, tiếp tục nói: "Có lẽ về sau, sẽ không có cơ hội gặp mặt."
"Sư bá, đây là ý gì?"
Hạ Vi Lan nhìn Túc Hòa, cặp mắt đào hoa kia ngày thường phong lưu vô hạn, nay lại thay thế bằng nỗi thê lương và tĩnh mịch. Nàng bỗng nhiên có loại ảo giác, phảng phất ngày thường Túc Hòa chỉ là đang khoác một khuôn mặt tươi cười bằng da, mà bên trong hắn chính là như vậy, khuôn mặt được giấu kỹ bên trong là sự yên lặng và tĩnh mịch.
Túc Hòa nói: "Nàng khăng khăng phải gả vào hoàng thất, ta đã quyết định đem nàng trục xuất khỏi sư môn."
Quả nhiên là như thế, Hạ Vi Lan nhất thời cũng không biết nên nói cái gì, buột miệng thốt lên: "Sư bá vì sao không khuyên sư tỷ? Có lẽ, có lẽ..."
Có lẽ cái gì? Hạ Vi Lan nhanh chóng im lặng. Dựa theo tính tình Lâm Tư Dao, căn bản sẽ không có cái gọi là" có lẽ".
"Vì sao ta phải khuyên chứ?"
Túc Hòa nhẹ nhàng cười, nói: "Nếu là mong muốn của nàng, liền thành toàn cho nàng thôi. Nàng đã mất đi tu vi nên giờ có gì khác biệt với người thường đâu, chi bằng để nàng vui vẻ thoải mái mà sống, không uổng phí cuộc đời này."
Hạ Vi Lan không ngờ tới Túc Hòa lại nghĩ sâu xa như vậy, Túc Hoà hỏi tiếp: "Lan Vi, ngươi nói xem, con người vì sao phải tu tiên?"
Hạ Vi Lan mím môi, nói: "Bởi vì muốn phi thăng thành thần."
"Sau khi thăng thành thần thì sao?" Túc Hòa nói: "Ta sống mấy trăm năm, gặp qua nhiều loài hoa rực rỡ trên núi, tuyết rơi vào mùa đông, nước chảy róc rách mùa hè, gió thổi lúc cuối thu. Bốn mùa đến rồi đi luân phiên nhau, những thứ đó đối ta mà nói sớm đã mất nhan sắc, sống được lâu dài, có ý nghĩa gì đâu?"
Hạ Vi Lan nhất thời nghẹn lời, Túc Hòa đã quay lưng lại, giọng nói xa xôi như là từ chân trời truyền đến: "Ngươi đi xem nàng đi."
Nàng ngẩng đầu nhìn bóng dáng Túc Hòa, chỉ cảm thấy như là người hắn bị nỗi buồn bã cô độc vây quanh.
Lúc trước, nếu lúc trước nàng thật sự cứ như vậy rời đi, có phải sư phụ cũng sẽ giống như sư bá hay không, cũng thương tâm như thế? Còn có mấy người Sở Minh.
Hốc mắt Hạ Lan Vi đỏ theo, lúc này nàng mới ý thức được, cách làm lúc trước của chính mình, có bao nhiêu sai trái. Nàng lấy thân phận người xuyên việt mà đến, tự coi mình là một người ngoài cuộc, chỉ là cho đến hiện tại, nàng không thể không thừa nhận, nàng sớm đã trở thành người trong cuộc.
Mọi niềm vui nỗi buồn trong Đạo Diễn tông đều không thể tách biệt ra với nàng.
Nàng xoay người đi ra khỏi biệt viện, ngay lập tức bên trong chỉ còn một mình Túc Hòa. Lư hương vẫn liên tục toả ra từng làn khói làm khung cảnh mờ ảo, bóng dáng Túc Hòa chợt run rẩy. Tiếng cười chế nhạo đột ngột vang lên một cách rõ ràng.
"Tu tiên?" Túc Hòa cúi đầu rũ mắt, "Tu tiên chính là chỉ có tịch mịch mà thôi."
Lúc Hạ Vi Lan tìm được Lâm Tư Dao, thấy bên cạnh còn có Sở Minh, đang ở một bên lau nước mắt.
Nàng đi qua, cũng không biết nói gì, chỉ nhẹ nhàng gọi một tiếng "Sư tỷ", hốc mắt cũng theo đó đỏ lên.
Lâm Tư Dao nhìn hai người trước mắt, bỗng nhiên nín khóc mỉm cười, hướng hai người cười mắng: "Khóc cái gì mà khóc! Có phải ta đã chết đâu."
Sở Minh không nói gì, Hạ Vi Lan cũng không biết nên nói cái gì.
Lâm Tư Dao lôi kéo tay bọn họ, hai mắt đỏ ửng, cười tủm tỉm nói: "Tuy rằng về sau ta không thể trở về xem các ngươi, nhưng các ngươi có thể đến đó gặp ta!"
Nàng vỗ vỗ vai hai người, nói: "Nếu như về sau các ngươi không tới gặp ta, ta sẽ rất tức giận!"
Hạ Vi Lan lấy ra một con hạc giấy màu vàng từ trong lòng ngực, đưa cho Lâm Tư Dao. Đây là thứ mà thời điểm các nàng đang học ở Điện Chủ Phong, nàng nhàm chán quá mới dạy cho Lâm Tư Dao.
Nghĩ đến đây trong lòng nàng còn có chút tức giận, nếu như năm đó nàng biết hạc giấy sẽ bị Lâm Tư Dao lấy ra đưa cho Mặc Hàn, nàng khẳng định sẽ không dạy nàng ấy gấp cái này.
Nàng đem hạc giấy đặt ở trong lòng bàn tay của Lâm Tư Dao, nói: "Về sau tỷ có việc gì, nhớ rõ phải lập tức nói cho muội, muội nhất định sẽ tới!"
Lâm Tư Dao đem hạc giấy cất vào trong tay áo, cười cười, không nói gì, xoay người rời đi. Hạ Vi Lan cùng Sở Minh muốn tiễn, nàng ấy lại nói: "Tiễn cái gì, lại không phải mãi không gặp nữa, hai người cứ coi như ta đi ra ngoài chơi, như ngày thường ta biến mất mười ngày nửa tháng không gặp ấy."
Lâm Tư Dao nói xong lập tức đi không quay đầu lại. Hạ Vi Lan cùng Sở Minh nhìn theo bóng nàng ấy rời đi, thẳng đến thân ảnh của nàng ấy hoà vào trong bóng hoàng hôn, rốt cuộc mới thu hồi tầm mắt.
Lâm Tư Dao đi đến chỗ ngoặt, quay đầu lại nhìn, bỗng nhiên nước mắt rơi xuống vạt áo.
Hạ Vi Lan nặng nề bước đi trở về chỗ mình ở. Hi Loan đã chờ ở trong sân từ sớm, quả nhiên lúc nhìn đến Hạ Vi Lan, vẻ mặt nàng đang thương tâm.
Hi Loan còn chưa nghĩ ra lời để an ủi, Hạ Vi Lan đã nhanh chóng nhào vào trong lòng ngực Hi Loan, ôm chàng, nỗi bất an lo lắng trong lòng mới giảm bớt.
"Sư phụ..." Nàng nhẹ nhàng kêu lên.
Hi Loan ngẩn người, thở dài, mày đẹp buông xuống, cẩn thận ôm nàng.
Chàng luôn không có biện pháp khi đối mặt với nàng.
————————
Từ sau khi Lâm Tư Dao đi, mọi người lại quay về như lúc trước, đặc biệt là Túc Hòa, đã khôi phục bộ dáng cợt nhả lưu manh ban đầu.
Hạ Vi Lan thấy Túc Hòa khoác bả vai sư phụ nhà mình, trên mặt nở nụ cười phong lưu, nàng thật sự hoài nghi, sư bá mình thấy ngày đó có phải do mình tự tưởng tượng hay không.
Túc Hòa lôi kéo Hi Loan vào phòng, đóng cửa cho thật kĩ, móc một viên đan dược từ trong ngực ra.
"Đây là?"
Túc Hòa nói: "Giải dược tình cổ."
Hi Loan tiếp nhận đan dược, cẩn thận đánh giá.
Túc Hòa nói: "Do còn thiếu linh tài, cho nên mãi chưa luyện thành, trước đó vài ngày Vân Hoàn nói đã tìn thấy, vậy nên ta mới nhanh chóng luyện giải dược cho đệ rồi đưa qua đây."
Hi Loan nhìn đan dược, ánh mắt hờ hững, nhàn nhạt nói: "Không phải sư huynh nói, tình cổ, không đáng sợ sao?"
Túc Hòa rõ ràng nghẹn lại, có chút chột dạ nói: "Cũng không hẳn, nó không đáng sợ, ta đây chỉ đề phòng..."
Hắn nghĩ nghĩ, nói: "Kỳ thật người bình thường yêu đương cũng không vấn đề gì, nhưng mà tính cách sẽ trở nên hơi kỳ quái một chút."
"Nói như thế nào nhỉ?"
"Đại khái chính là, cho dù vốn dĩ là một người lạnh lùng cũng sẽ trở nên tình ý dạt dào, đồng thời nếu yêu mà không nói ra được thì sẽ dễ cáu dễ giận, rất dễ dàng đi lệch đường. Cái này đối với những người tu tiên mà nói chính là tối kị, dễ dàng đánh mất tâm mình, tẩu hỏa nhập ma. Đây chính là chuyện lớn không thể qua loa! Đệ vẫn nên nhanh chóng ăn nó mới được."
Hi Loan bình tĩnh, lạnh nhạt nói: "Sư huynh đây là không định nuốt ly rượu?"
Túc Hòa: "......"
"Một chữ tình, ai nói trước được." Trong lòng Túc Hòa tràn đầy oán giận, trên mặt nhăn nhó, nói: "Giống như nha đầu Tư Dao đó, đệ xem một người vô tâm vô phổi như nàng, kết quả còn không phải nói bỏ liền bỏ sư phụ là ta ư."
Hắn nắm lấy vai Hi Loan, lung lay qua lại, lớn tiếng kêu nói: "Cho nên, đệ nhất định không được để tiểu yêu tinh nhà nào đó bắt cóc! Nếu như vậy chỉ còn lại có một mình sư huynh! Sư huynh rất cô đơn!"
"......"
Hi Loan không tiếng động gạt tay Túc Hòa ra, nhẹ nhàng phủi phủi qua chỗ mà hắn lúc nãy chạm vào.
Túc Hòa: "......"
Túc Hòa bị ghét bỏ cũng không quên dặn dò: "Chờ sau khi đệ ăn đan dược xong, một canh giờ sau đệ lập tức cắt một nhát trong lòng bàn tay, tình cổ còn chưa phát tác sẽ bài xuất ra từ miệng vết thương."
Hi Loan lại là bắt được trọng điểm: "Nếu tình cổ đã phát tác thì sao?"
Mặt Túc Hòa hoảng sợ, đôi mắt đào hoa mở lớn, nói: "Rốt cuộc đệ vẫn muốn ta nuốt ly rượu sao?"
"......"
Thấy Hi Loan không để ý tới mình, Túc Hòa không tức giận nói: "Nếu tình cổ đã phát tác, thì vẫn nên làm, dù sao cũng không có ảnh hưởng gì."
Túc Hòa đem mọi chuyện nói xong, lập tức rời đi, khi ra cửa còn dặn dò Hi Loan một lần nữa việc không thể qua loa.
Hi Loan ngửa đầu đem đan dược ăn vào.
Một canh giờ sau, chàng dùng đầu ngón tay vẽ một đường trên lòng bàn tay, chỉ có máu tươi chậm rãi chảy ra dọc theo hoa văn.
Con ngươi lưu ly của Hi Loan hơi chớp, trong mắt hơi lạnh, thấp giọng nói: "Hoá ra là như thế này..."