Đăng vào: 12 tháng trước
Ba giờ sáng, trong cơn mơ màng, tôi dường như nghe thấy di động rung, thế là lập tức tỉnh giấc.
Nhảy xuống giường cầm di động lên, điện thoại không hề có chút phản ứng nào.
Tôi đứng trong căn phòng tối om, vểnh tai lắng nghe, sau đó tìm kiếm xung quanh như một con điên, cuối cùng phát hiện, tiếng rung ấy vọng ra từ tủ lạnh.
Ngày thứ hai bị thất tình, tủ lạnh bị hỏng.
Tôi mở tủ lạnh, đèn bên trong cũng ngừng làm việc, tủ lạnh giống như một hố sâu tỏa ra hơi lạnh.
Trong hố sâu còn có nước hoa quả và kem mà anh ta mua cho tôi cách đây không lâu.
Tôi cầm một hộp trong số đó, mở ra, ngồi trên nền nhà, dựa vào tường, múc từng thìa to ăn. Thành phố bên ngoài cửa sổ cực kì yên tĩnh, tòa nhà đối diện cũng có vài căn phòng sáng đèn, tôi đờ đẫn nghĩ, thời khắc này, họ đang làm gì?
Bất kể làm gì, nhất định cũng không thảm hơn tôi. Cho dù cãi nhau cũng là một loại giao lưu hạnh phúc.
Ăn rất lâu song tôi không biết kem trong miệng có vị gì.
Ăn rất lâu, tôi mới phát hiện nước mắt chảy trên má.
Buổi sáng, tôi xuất hiện ở văn phòng với đôi mắt sưng húp, mệt mỏi quá chừng, lúc ngồi vào chỗ, đến bản thân tôi cũng cảm thấy có một đám mây đen định vị chính xác vùng trời của tôi. Vương Tiểu Tiện uống trà với sắc mặt bình thản, nghiêng người, ánh mắt khác thường nhìn tôi một lượt từ trên xuống dưới, sau đó lại bình thản quay đi.
Tôi chửi thầm trong lòng, được đấy, trời lạnh uống nước lạnh, nhỏ giọt trong lòng. Bây giờ anh xem trò vui sung sướng thế nào thì đến khi anh xui xẻo sẽ khóc thảm chừng đó.
Trong một ngày, tôi nhìn di động vô số lần, không ngừng update hòm thư, soi xem avatar của anh ta trên MSN có sáng không.
Trên đường trở về nhà, tôi thường không thể khống chế được hoài nghi: Tôi là đống rác đang di chuyển, trong mắt người đi đường, toàn thân tôi từ trên xuống dưới chẳng có chỗ nào không khiến người ta ghét bỏ.
Cứ đi, rồi đi tiếp, tôi không nén được lại muốn khóc to, quỳ trên vỉa hè, thừa nhận với toàn thế giới: Tôi là trò cười mà Chúa sáng tạo ra để cảnh tỉnh người đời.
Chính vào lúc trước khi cảm giác lo lắng pha lẫn nhục nhã phá hủy tôi, tôi đi tới một cửa hàng bán dụng cụ âm nhạc, sau đó bước vào, mất mười lăm phút để mua một chiếc đàn cello.
Kéo hộp đàn cello bước trên đường, tôi càng nhận được nhiều ánh mắt ngoái nhìn hơn, nhưng tôi của lúc này trở nên có nhiều cảm giác an toàn hơn.
Tôi muốn một ngôi nhà cho tôi nương náu, cho tôi tìm lại lòng tin, cho tôi không phải chịu đựng kẻ khác chê cười, nhưng bây giờ xem ra, quả thật rất khó thực hiện.
Cái ngày vô âu vô lo nằm trong quan tài lại cách tôi quá xa.
Điều này có thể lí giải vì sao tôi ôm hộp đàn bước trên đường mà cảm giác trong lòng hoàn toàn vững vàng.