Chương 34: Phiên ngoại 4

Thụy Mỹ Nhân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

[Lần ngoại 4]

Cố Tiểu Mãn dựa vào tảng đá, khuôn mặt nhỏ nhắn thẹn đến đỏ bừng, Mạc Thanh Hàn ở một bên giúp Cố Tiểu Mãn chà lưng. Cứ chà một chút lại tới gần một chút, ghé sát vào tai Cố Tiểu Mãn nhẹ giọng hỏi:

“Tiểu Mãn, dễ chịu không?”

Cố Tiểu Mãn nóng đến cháy cả đầu, cả người cứng ngắc, đến mở miệng nói cũng không dám.

Mạc Thanh Hàn cười, tiếp tục chà lưng.

Oa a ~~~ Rốt cuộc là tới khi nào mới chà xong ~~~ nàng sắp chịu hết nổi rồi ~~~

Cố Tiểu Mãn nằm sấp người, âm thầm cảm thấy may mắn. May mắn nàng không đến lúc đông người, bằng không bộ dạng xấu hổ như thế này chẳng phải là đưa ra cho cả thiên hạ thấy sao?

Qúa trình chà lưng diễn ra nửa chừng, đột nhiên...

“Hỗn đản! Buông ra!”

Đột nhiên nghe được thanh âm của nam sinh. Cố Tiểu Mãn sợ tới mức lập tức quay người lại.

“Sao vậy Tiểu Mãn?”

Mạc Thanh Hàn đang giúp Cố Tiểu Mãn chà lưng, lo lắng hỏi.

“... Không... Không có gì.”

Thanh âm này, chắc là từ cách vách truyền đến. Suối nước nóng này chia ra hai bên nam và nữ, bên trong lại có một hồ nước nóng lớn cùng vài hồ nước nóng nhỏ hơn.

Ngăn ở giữa hai bên nam và nữ là tấm bè trúc, lúc này Cố Tiểu Mãn cùng Mạc Thanh Hàn đang ngâm mình trong hồ nước nhỏ. Tuy không thật sự rõ ràng, nhưng có thể nghe được tiếng nam sinh trò chuyện cũng là chuyện bình thường.

Cố Tiểu Mãn âm thầm cười nhạo chính mình một chút.

“......”

Vì cái gì mình lại giống như kẻ trộm ~~~~ bình tĩnh một chút! Bình tĩnh một chút nào Cố Tiểu Mãn.

“Tô Thành! Ngươi muốn làm cái gì?!”

Nhưng mà nàng còn chưa kịp tỉnh táo, lại bị âm thanh bên kia truyền đến tiếp tục quấy rầy.

“Làm gì là làm gì? Ngươi muốn ta làm gì?”

Khẩu khí của Tô Thành bắt đầu trở nên kì lạ.

Cố Tiểu Mãn có một loại dự cảm không tốt lắm. Chẳng lẽ...

“Cái... Ân... A a a...”

Tiếng nam sinh thét chói tai. Sau đó là tiếng mắng người:

“Ngươi... Mẹ nó bát tử! Mặt người dạ thú!”

“Sao? Mặt người dạ thú là cái dạng gì? Ta chưa thấy qua, nếu không thì, ngươi dạy ta?”

Âm hiểm cười hắc hắc.

“Đồ hỗn đản! Tránh xa ra dùm ta!”

“Hả? Cho hôn một cái rồi ta sẽ tránh ra.”

Ngữ khí thập phần vô lại.

Kèm theo ngữ khí kia, cảm giác ảo diệu của Cố Tiểu Mãn càng ngày càng mãnh liệt.

Không phải là... Bọn họ...

“A a a! Chết đi đồ biếи ŧɦái! Ngươi cút cho ta! Đồ mặt người dạ thú! Cả nhà ngươi đều mặt người dạ thú!”

Hổn hển.

“A! Ngươi làm gì đó?”

Thét chói tai! Thét chói tai. Sau đó là tiếng đạp nước.

“Ta làm gì? Ngươi còn không biết sao?”

“Ngươi... Hỗn đản! Ngươi, không được tiến vào ~~~ Ra, đi ra ngoài! Ngô a a a ~~~ Đừng, đừng nhúc nhích a a a ~~~”

“Đừng nhúc nhích? Nơi này của ngươi hình như không có nói như vậy?”

“Hỗn đản a a ~~~ rất... Ta XXX tổ tông ngươi...”

“Được... Vậy thì ta XXX ngươi.”

Kế tiếp là tiếng rêи ɾỉ đứt quãng không ngừng. Nam sinh kia vẫn mắng như trước, mang theo đó là hương vị □ cực kỳ nghiêm trọng.

Qủa nhiên... Là như thế này a a a! Cố Tiểu Mãn đứng tại chỗ nghe, kia một tiếng “Ân a a”, nàng sợ tới mức thở mạnh cũng không dám. Trời ạ! Bọn họ thế nhưng cứ như vậy mà chơi đùa sao?! Này này, các ngươi cũng phải để ý đến cảm thụ của người khác chứ?!

Cảm giác được bàn tay đang giúp mình chà lưng cũng dừng lại. Cố Tiểu Mãn lại khó chịu đến lợi hại.

“Cái kia...”

Cúi đầu, khàn khàn nói:

“Tiểu Hàn... Hay là, chúng ta trở về đi.”

Trong nước, chân của Mạc Thanh Hàn chen vào giữa hai chân của Cố Tiểu Mãn.

“A!!!!”

Nàng cúi đầu kêu một tiếng, vội vàng lấy tay che miệng, chỉ sợ mấy nam sinh bên đối diện nghe thấy tiếng của mình.

Tuy là dựa theo mức độ kịch liệt phía bên kia mà nói, hẳn là cũng không có khả năng.

“Tiểu Hàn ~~”

“Tiểu Mãn thích ở bên trong hồ nước “như vậy” sao?

Đầu gối ma sát phía dưới, tay Mạc Thanh Hàn đã đưa tới trước ngực Cố Tiểu Mãn.

“Ha, ngu ngốc ~~ đừng... làm, đương nhiên không thích.”

Tay đột nhiên đưa tới phía trước.

“Gạt người, trên mặt của Tiểu Mãn rõ ràng là rất thích.”

“A A... Đừng, đừng học người khác nói chuyện...”

Trời ơi! Thụy mỹ nhân của nàng, thụy mỹ nhân mà đến hôn cũng đều không quan tâm a ~~~ Thật sự, đã thay đổi rồi sao?

“Tiểu Mãn... Chúng ta XXXOOO... (sau đó chắc chắn là một loạt từ ngữ vui tai)”

“.......”

Không được nói cái loại từ ngữ mà chỉ có đại thúc háo sắc mới nói a a a!

Sau đó... Thời điểm gối ôm bị thụy mỹ nhân ăn luôn vô cùng bi thảm nghĩ, về sau tuyệt đối tuyệt đối phải giám sát thụy mỹ nhân, tuyệt đối tuyệt đối không thể để cho thụy mỹ nhân của nàng càng ngày càng biến chất! ~~~~(>_<)~~~~

Mặc vào áo choàng tắm mà khách sạn chuẩn bị, Cố Tiểu Mãn vẻ mặt yếu ớt tiêu sái trở về phòng. Trên đường về, vừa vặn gặp Lâm Hiểu cùng với bạn của nàng đang chuẩn bị đi tắm.

“Tiểu Mãn? Các ngươi tắm xong rồi sao?”

Cười hỏi, sau đó nhìn thấy sắc mặt của Cố Tiểu Mãn, kinh ngạc:

“Sao vậy Tiểu Mãn? Sao sắc mặt khó coi vậy?”

“... Không... Không có gì... Ta tắm không quen thôi mà...”

“Vậy mau về nghỉ ngơi đi.”

Quan tâm khuyên nhủ.

“Ân, ân...”

Được Mạc Thanh Hàn dìu về phòng.

Cố Tiểu Mãn ra quyết định... Ngày mai nên tắm trễ một chút. Tuyệt đối không được tắm sớm như vậy.

Ngày hôm sau, nhìn thấy “mặt búp bê” suy yếu, cả người tản ra hormone khác thường được Tô Thành dìu ra, Cố Tiểu Mãn cũng không chịu thua kém, mặt còn đỏ hơn cả đối phương.

Đi du ngoạn một ngày. Không thể không khen phong cảnh ở vùng gần Du Tai này thật sự rất đẹp. Thong thả tham quan khắp nơi, ngày cũng trôi qua nhanh chóng.

Buổi tối lại đến.

“Tiểu Mãn, không đi tắm hả?”

Mạc Thanh Hàn nằm trên người Cố Tiểu Mãn, hỏi.

“À... Chuyện đó... Từ từ rồi đi.”

“Huh? Nhưng mà chút nữa sẽ rất đông người.”

Vẻ mặt bối rối.

“À... Vậy, vậy chờ khi nào ít người bớt rồi đi.”

“... Cũng được.”

“Ừ... Vậy thì, quyết định vậy đi. Ừ...”

Cho nên lúc này đây, sau khi đợi một thời gian ngắn, Cố Tiểu Mãn ước chừng mọi người hẳn là tắm xong rồi, mới chuẩn bị quần áo cùng Mạc Thanh Hàn ra hồ nước.

“Ân a...”

“Hiểu Hiểu, gọi tên ta đi.”

“Nhạn... Nhạn...”

“Hiểu Hiểu.”

“Lạc Nhạn... Tỷ tỷ...”

Bất quá lần này tựa hồ còn nghiêm trọng hơn lần trước. Sương khói tràn ngập cho nên không thể nhìn rõ những việc đang diễn ra bên trong, nhưng mà âm thanh so với lần trước càng nghe rõ hơn.

Cố Tiểu Mãn vẻ mặt hắc tuyến.

Nếu nàng không nghe lầm... Đây chắc là giọng của Lâm Hiểu học tỷ.

“A a... Đừng cứ dừng mãi một nơi... A a...”

Thanh âm mất hồn.

Hắc tuyến trên mặt Cố Tiểu Mãn nghiêm trọng hơn. Này này... Vì cái gì cả một đám đều thích ở bên trong hồ nước nóng lộ thiên như vậy... Làm loại chuyện này hả?

Cả một đám người đều không có lấy một người thuần khiết?! Nàng thật sự có khả năng giám sát thụy mỹ nhân sao? Cố Tiểu Mãn hoài nghi.

“Tiểu Mãn?”

“Không được không được không được! Tuyệt đối không được! Chúng ta về nghỉ ngơi một chút rồi lại đến.”

Kéo Mạc Thanh Hàn chạy còn nhanh hơn kẻ trộm.

Trong phòng, xung quanh không có tiếng động gì. Cuối cùng cũng an toàn.

Cố Tiểu Mãn trong lòng âm thầm thở phào một hơi.

“Tiểu Mãn...”

“Ơi?”

“Tiểu Mãn... Ngươi thật sự không muốn XXOO với ta đến như vậy sao?”

Vẻ mặt khổ sở.

“Không, không có chuyện đó!”

Kêu to. Đau lòng! Mình đúng là người xấu!

“Vậy tại sao... Tiểu Mãn lại như vậy?”

Lã chã chực khóc. (Dễ thương chết mất T^T)

“Ta ta ta! Ta chỉ là không thích ở tại nơi đó!”

“.......”

Mạc Thanh Hàn không nói gì, cúi đầu nhìn bên cạnh, trên mặt tràn đầy biểu tình không tin.

“Ta nói thật! Ta nói thật mà!”

Kích động bắt lấy Mạc Thanh Hàn. Kêu to.

“Vậy...”

Thụy mỹ nhân đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Cố Tiểu Mãn.

“Tiểu Mãn ngươi chứng minh cho ta xem.”

“Gì?!”

“Chứng minh cho ta xem!”

Lặp lại.

“.....”

Cố Tiểu Mãn cả người vô lực, mềm nhũn nằm trong lòng Mạc Thanh Hàn.

“Tiểu Mãn, hiện tại không còn ai, chúng ta đi tắm đi.”

Mạc Thanh Hàn ôn nhu nói với Cố Tiểu Mãn đang nằm trong lòng mình.

“Ân...”

Mềm mại trả lời.

“.....”

Mạc Thanh Hàn lại một phen ôm lấy Cố Tiểu Mãn.

“Oa a! Tiểu Hàn?”

“Ta bế Tiểu Mãn đi.”

Ung dung đem Cố Tiểu Mãn ôm vào lòng.

“Coi chừng có người thấy...”

Khẩn trương.

“Bây giờ đã khuya rồi, không có ai đâu.”

Qủa nhiên là quái lực a, rõ ràng thân thể mảnh khảnh như vậy, bế Cố Tiểu Mãn lại vô cùng vững chãi.

“....”

Cố Tiểu Mãn thực đà điểu đem mặt vùi vào ngực Mạc Thanh Hàn, cho dù có ai nhìn thấy thì nàng cũng không biết gì hết!

Mạc Thanh Hàn bế Cố Tiểu Mãn một đường đi thẳng.

“Ủa? Tiểu Hàn? Sao tới bây giờ mới đi tắm? Tiểu Mãn bị sao vậy?”

Trên đường đi gặp Lạc Hà mới từ phòng tắm trở về.

“A... Tiểu Mãn không khỏe.”

“... A... Vậy sao.”

Một bộ biểu tình “Ta đã biết”.

“....”

Cố Tiểu Mãn tiếp tục đem mặt chôn trong lòng Mạc Thanh Hàn. Nàng không biết gì hết. Nàng không biết gì hết a a!

Sau này... Tuyệt nhiên không nên đi suối nước nóng với nhiều người như vậy.