Chương 2: Rơi vào tay địch

Tiên Linh Đồ Phổ

Post on: 11 tháng ago

.

Đáng tiếc, chỉ phút chốc, ánh mắt hồng y nữ tử liền bén nhọn lên: “Hừ! Cho dù là tam đại môn phái trong thiên hạ hiện nay, thì tu đạo ba năm tiến đã vào Cảnh Giới Quan Tưởng cũng không dễ, huống chi là dã nhìn đạo sĩ không môn phái! Vật nhỏ, ngươi cũng không nên tự cho là thông minh!”

Linh Ngọc ngẩn ngơ, nói: “Tỷ tỷ, cái gì là Cảnh Giới Quan Tưởng, ta không biết nha!”

Hai mắt hồng y nữ tử nheo lại: “Ngươi không biết? Vừa rồi ngươi thi triển kim quang chú, tâm linh cảm ngộ kim quang, chẳng lẽ không phải đã tiến vào Cảnh Giới Quan Tưởng? Ngươi phải biết, tiến vào Quan Tưởng Cảnh Giới cũng coi như bước vào con đường tu đạo.”

”A?” Linh Ngọc ngây người nửa buổi, vừa sợ vừa mừng lại vừa mê mang, “Sư phụ từng nói, chỉ cần chúng ta một lòng cầu đạo, chung quy có một ngày có thể bước vào con đường tu đạo. Mà rốt cục thế nào mới tính là bước lên con đường tu đạo, sư phụ cũng không nói rõ ràng.”

Trong một lát, Ánh mắt sắc bén của hồng y nữ tử nhìn nàng chằm chằm, thấy nét mặt hắn không giống giả bộ, mới chậm rãi hòa hoãn xuống dưới: “Vậy khi ngươi vừa niệm kim quang chú, có phải là có một loại cảm giác kỳ diệu?”

Linh Ngọc vội vàng gật đầu: “Uh, có một điểm! Chẳng qua loại cảm giác kia biến mất rất nhanh, thậm chí chưa đến một nhịp thở, ta không biết đó có phải là ảo giác hay không...”

” Trước kia ngươi ngâm nga đạo kinh, có từng xuất hiện qua loại cảm giác này?”

”Không có.” Linh Ngọc thành thật lắc đầu, nói xong hỏi, “Tỷ tỷ, suy cho cùng, Cảnh Giới Quan Tưởng là cái gì? Ta có thật là đã bước lên con đường tu đạo ư?”

Hồng y nữ tử thấy vẻ mặt chờ mong của nàng, ánh mắt trong suốt, đã tin bảy phân, lại lộ ra dáng tươi cười, nói: “Vật nhỏ, nếu như lời ngươi nói là thật, tư chất ngươi quả thật rất tốt, nếu là muốn bái nhập tam đại đạo quan, cũng không phải không thể.” Nói xong, lại duyên dáng cười, “Nếu như ngươi nguyện ý, tỷ tỷ có thể mang ngươi đi, còn có thể tiến cử ngươi vào tam đại đạo quan nga.”

Linh Ngọc giật mình tợn to mắt, lắp ba lắp bắp nói: “Tam đại đạo quan? Tỷ tỷ ngươi không phải lừa ta đi? Sư phụ nói, người tu đạo trong thiên hạ nhiều như cá chép dưới sông, có thể vào tam đại đạo môn, chỉ có hơn ngàn người, lúc trước chúng ta thậm chí tùng lâm quan (rừng cây quan) đều không thu, bởi vì không có độ điệp...”

Hồng y nữ tử nói: “Nhìn tuổi ngươi chỉ có mười một, mười hai tuổi đi? Cái tuổi này, tu đạo vẻn vẹn ba năm đã có thể tiến vào Cảnh Giới Quan Tưởng, vậy cũng đủ làm đệ tử của tam đại đạo quan, một cái tùng lâm quan thì có xá gì?”

Cái gọi tùng lâm quan là hoàn toàn đối lập với tử tôn quan (con cháu quan). Tử tôn quan có truyền thụ nghiêm khắc từ thầy sang trò, cũng có tài sản chuyên thuộc, người khác không được nhúng tay sự vụ. Mà tùng lâm quan, phàm là đạo sĩ có độ điệp đều sẽ ngủ lại chùa khác*, quản lý công việc. Địa vị của tử tôn quan trên xa tùng lâm quan, một nhánh truyền thừa của đạo môn, danh hiệu này chỉ có thể xuất hiện tại tử tôn quan.

(*) Quải đan (挂单): Ngủ lại chùa khác, chỉ những nhà sư đi hành khất.

Linh Ngọc nuốt nuốt nước miếng, không dám tin tưởng nhìn nàng: “Thật, thật sự?”

Đối với dã đạo sĩ không có độ điệp vốn đã không thể ở lại trong đạo quan đứng đắn, tiến vào tam đại đạo quan là dụ hoặc không thể ngăn cản. Phải biết, tam đại đạo nhìn được triều đình sắc phong, nhận sự cung phụng của thiên hạ, địa vị siêu nhiên, điều kiện bắt buộc phải có khi đảm nhiệm quốc sư, đó là xuất thân tam đại đạo quan, đây chính là mục tiêu cao quý nhất của các đệ tử đạo môn!

Nhưng mà, không đợi hồng y nữ tử trả lời, Linh Ngọc lại rối rắm nhíu mày: “Nhưng mà, sư phụ, Tiên Thạch...”

”Chẳng lẽ ngươi còn muốn mang ngươi sư phụ cùng sư huynh đi cùng?” Hồng y nữ tử nghiền ngẫm nhìn nàng.

Linh Ngọc xoắn ngón tay, một lúc lâu sai mới nói: “Tỷ tỷ, ngươi lừa ta đi? Tam đại đạo quan, không thể dễ tiến vào như vậy được...”

Hồng y nữ tử “Phốc” cười, đang muốn nói cái gì đó, bỗng nhiên một giọng nói cái thô khàn truyền tới: “Phi Vân, ngươi đang làm cái gì đó? Chúng ta tới nơi này không phải để đùa với tiểu hài tử!”

Thanh âm từ xa đến gần, một bóng người chân không chạm đất bay đến gần. Linh Ngọc chỉ là người thường, thị lực cũng bình thường, người này đứng ở trước mặt, phải tạm thời nương ánh đèn lồng mới nhìn được, là cái lão giả mặc hắc y thân hình phổ thông, trong tay còn xách một thứ.

Nàng vừa cúi đầu nhìn thử, nhất thời kêu sợ thất thanh: “Tiên Thạch!”

Thảo nào vừa rồi nàng kêu lớn như vậy, Tiên Thạch cũng chưa từng ra xem một cái, thì ra cũng bị người ta bắt rồi!

Thấy được lão giả này, vẻ mặt hồng y nữ tử Phi Vân kiêu căng, nói: “Ta làm cái gì, ngươi quản được sao?”

Khí tức lão giả lạnh lẽo, đôi mắt giữa hắc ám bắn ra tinh quang bốn phía:“Lúc khác sẽ không xen vào, nhưng nếu như hôm nay ngươi làm vướng chân mọi người, dù cho lão phu không so đo, chắc hẳn các vị đạo hữu cũng sẽ không bằng lòng!”

Đôi mắt quyến rũ của Phi Vân thoáng đưa, lạnh giọng hừ một cái, không tranh luận cùng hắn, sau đó vẫy tơ hồng một chút, quấn quanh eo Linh Ngọc, kéo nàng đến bên cạnh.

Tuy rằng vừa rồi Phi Vân luôn miệng nói muốn tiến cử nàng vào tam đại đạo quan, nhưng Linh Ngọc từ nhỏ đã lưu lạc phố phường, có mắt nhìn người, biết lòng người phức tạp, sao lại dễ dàng tin tưởng cho được? Tam đại đạo quan là nơi nào, nữ tử này vốn không quen biết nàng, đối với chuyện tiến cử nàng nhập môn chắc là đang đùa nàng, không thể coi như thật. Vả lại, hắc y lão giả này là đồng lõa của nàng, mấy người bọn hắn rõ là có tính toán với Bạch Thủy Quan, mà ba thầy trò bọn hắn là những người tạm cư ở Bạch Thủy Quan, có khả năng bị xem thành cái đinh trong mắt, nhất là sư phụ...

Nàng vẫn tiếp tục làm bộ thông minh là tốt rồi, nói không chừng có thể tìm được đường sống.

Lão giả mắt lạnh liếc qua, như xem thường so đo cùng hồng y nữ tử Phi Vân, xách Tiên Thạch, một phen dẫn khí nhảy vọt, biến mất giữa Bạch Thủy Quan thê lương đổ nát.

Mặt Phi Vân lạnh như băng, tay xả tơ hồng, mũi chân liên điểm, bám gót lão giả cùng rời đi.

Linh Ngọc chỉ cảm thấy bên hông đau đớn, người đã bay nhanh như chớp, nàng trợn to mắt, che miệng lại, đây... chẳng lẽ là thuật khinh thân trong truyền thuyết?

Ba thầy trò họ tuy là dã đạo sĩ nhưng cũng từng đi qua rất nhiều địa phương, kiến thức rộng rãi. Cái gọi là cao thủ võ lâm, bọn họ gặp được không ít, mấy thứ khinh công kia sư phụ cũng biết một ít, mà thứ Phi Vân và hắc y lão giả này dùng hiển nhiên không phải khinh công, lúc bọn hắn nhảy vọt, mũi chân hoàn toàn không tiếp xúc với mặt đất, hơn nữa lúc Phi Vân xuất hiện, thủ đoạn đối phó với nàng... Bọn hắn là người tu đạo, là người tu đạo chân chính!

Phát hiện điểm này, Linh Ngọc vừa kích động lại vừa thấp thỏm. Đúng là kích động, người tu đạo chân chính là nhân vật mà dã đạo sĩ như bọn hắn muốn gặp cũng không được, không yên là, những người này tuyệt đối không có lòng tốt!

Im lặng nghĩ thế, con ngươi nàng chuyển động, dùng giọng kinh ngạc sợ hãi nói: “Tỷ tỷ, ngươi thật lợi hại! Ngươi chính là người tu đạo sao?”

Phi Vân hừ nhẹ một tiếng, hơi hơi tự đắc, nói: “Tiểu quỷ, ánh mắt không sai.”

Thân là người tu đạo chân chính, đương nhiên có lý do tự đắc. người tu đạo trong thiên hạ nhiều vô kể, mà phân nửa số đó là dã đạo sĩ, những đạo sĩ có độ điệp hơn phân nửa lại là đạo sĩ tán tu, còn những người tu đạo chân chính, có truyền thừa của sư môn lại chỉ chiếm không đến ba phần, mà trong không đến ba phần ấy, có thể tu luyện để bước được vào cánh cửa tu đạo, sẽ không vượt qua một phần ba. Cứ thế tính tiếp, với một trăm đạo tu sĩ môn, chỉ có một hai người tu đạo chân chính.

Trong trăm chỉ tìm được một người thắng, đương nhiên có lý do kiêu ngạo, hơn nữa, hơn phân nửa người tu đạo chân chính luôn ở trong tử tôn quan được truyền thừa qua nhiều năm, rất ít xuất hiện trước mắt người đời.

”Tiểu quỷ, “ Sắc mặt Phi Vân bỗng dưng trở lạnh, nói, “Tỷ tỷ có chính sự phải xử lý, ngươi phải thức thời mới tốt, hài tử thông minh giống như ngươi vậy, tỷ tỷ không nỡ giết!”

Nói là không nỡ, nhưng một chữ giết ở cuối lại lạnh lẽo tựa hàn sương. Linh Ngọc rùng mình một cái, nàng tuy nhạy bén, nhưng tới cùng vẫn là một hài tử, lại chưa từng gặp qua người tu đạo chân chính, dưới khí thế của Phi Vân, đương nhiên sẽ sợ hãi.

Phản ứng của nàng làm Phi Vân rất vừa lòng, ngả ngớn chớp chớp mị nhãn với nàng: “Bé ngoan.” Xách nàng cùng theo sau hắc y lão giả, một đường lướt đi.

Bạch Thủy Quan kỳ thật rất lớn, diện tích đạo quan đệ nhất thiên hạ ngày xưa ước chừng chiếm nửa ngọn Bạch Thủy Sơn. Phi Vân cùng hắc y lão giả bay lướt nửa khắc đồng hồ, dưới chân vẫn là đống đổ nát Bạch Thủy Quan. Trong đoạn thời gian này, Linh Ngọc dần dần thích ứng cảm giác cưỡi mây đạp gió như vậy, bắt đầu suy tư về tình trạng trước mắt.

Tiên Thạch bị hắc y lão giả kia xách trên tay, vẫn không có động tĩnh, nhưng theo sự quan sát của nàng, chắc chỉ là hôn mê mà vẫn chưa chết, bởi vì hắn còn có hô hấp... Lại nói tiếp, lúc nãy sau khi niệm xong kim quang chú, dường như tai mắt nàng tinh hơn rất nhiều, chẳng lẽ thực giống như lời Phi Vân nói, nàng vô ý tiến vào Cảnh Giới Quan Tưởng, trở thành người tu đạo chân chính? Không thể nào? Rõ là sư phụ nói để được thế vô cùng khó khăn, với dã đạo sĩ giống như bọn hắn vậy, ngàn người cũng rất khó có một có thể bước vào cửa tu đạo, cần phải có thiên đại cơ duyên cùng với vài chục năm nỗ lực, nàng tu đạo mới ba năm nha!

Ai, không nghĩ về cái này nữa, bất kể là đúng hay không, chờ thoát hiểm rồi lại nói.

Vô luận là nàng hay Tiên Thạch, đối phương lựa chọn bắt mà không phải giết, nghĩa là bọn hắn còn có giá trị. Cái giá trị này là gì đây? Vừa rồi Phi Vân hỏi nàng mấy vấn đề kia, hình như cảm thấy rất hứng thú với sư phụ... Chẳng lẽ, muốn lấy bọn họ uy hiếp sư phụ?

Nghĩ đi nghĩ lại, Linh Ngọc cảm thấy đây là đáp án khả thi nhất.

Nàng không ngốc, Phi Vân hỏi mấy vấn đề kia, hiển nhiên cảm thấy sư phụ cũng không phải người thường, ít nhất, cũng không phải là dã đạo sĩ thậm chí cả độ điệp cũng không có.

Chẳng lẽ sư phụ thật sự không phải dã đạo sĩ tầm thường? Không giống a, nàng sống cùng sư phụ ba năm, chưa hề phát hiện sư phụ có điểm gì đặc biệt.

Chính nghĩ như vậy, hắc y lão giả cùng Phi Vân dừng bước.

”Thế nào, không tìm đuợc?” Nói chuyện là Phi Vân.

Hắc y lão giả lấy ra một thứ hình mâm tròn từ trong lòng, nhìn trong chốc lát, nói: “Kỳ quái, vừa rồi rõ ràng ở phụ cận có linh khí dao động, nhưng la bàn lúc này lại không có gì khác thường.”

Phi Vân nói: “ Ứng, Kỷ hai vị đạo hữu đâu? Không phải bọn hắn đã sớm đi tìm rồi à.”

Trong bóng tối, Linh Ngọc mơ hồ thấy hắc y lão giả lấy ra một vật từ trong lòng, ngón trỏ khẽ đạn một cái, vật ấy liền hóa thành một đạo tia sáng bay vút thẳng phía chân trời.

Đây là tín hiệu phù mà người trong đạo môn thường dùng, thủ pháp chế tác cùng tài liệu đều vô cùng đơn giản, đừng nói người tu đạo, dù là dã đạo sĩ không bước vào cửa tu đạo cũng biết. Thứ mà Linh Ngọc bị tơ hồng của Phi Vân đánh rơi là tín hiệu phù, bất quá, tấm của nàng có phẩm cấp cực thấp, chỉ có thể cảm ứng được trong vòng trăm trượng, hơn nữa tia sáng cũng không kéo dài như vậy, kém cực xa tấm này của hắc y lão giả.

Nhưng dù như thế, tâm Linh Ngọc cũng thật sự không nỡ. Trong tay nàng chỉ có một phần tín hiệu phù như thế, vốn là để đề phòng vạn nhất. Lúc này nhìn hắc y lão giả lấy ra cao cấp tín hiệu phù, Linh Ngọc hâm mộ nước miếng chảy ròng.

Sau khi tín hiệu phù chợt lóe, không hề hòa vào bóng tối, dường như đang đi tìm người, hắc y lão giả xoay người, ánh mắt lợi hại nhìn chòng chọc Linh Ngọc đã được Phi Vân để xuống, trầm giọng quát: “Tiểu đạo đồng, sư phụ nhà ngươi tu luyện nơi nào, ngươi có biết?”