Đăng vào: 12 tháng trước
Đại Kết Cục
Hana: Bạn thề với cả nhà, cái kết thúc này dài kinh khủng, nó được chia thành hẳn 10 phần…
Ách, tôi đột nhiên cảm thấy hiện tại bộ dạng của tôi nhất định rất hèn mọn bỉ ổi, cả người đầy hương vị bị bỏ rơi, tặng anh một cái tát, nghĩ muốn xin lỗi lại gặp anh đi bên cạnh một con phượng hoàng, sau đó cũng chính chỗ này, thời khắc này, tôi còn đang đợi chờ câu trả lời của anh.
“Em trở về đi.” Anh nhìn tôi, chỉ nói bốn từ này, sau đó đem tôi đẩy ra.
“Không…” Tôi khó tin nói, “Anh vẫn không rõ em trở về sẽ thế nào sao? Ông nội của em sẽ lại kéo tay em, trước mặt mọi người, để cho em thừa kế ngôi nhà kia, ông… ông… em gặp ông sẽ không cách nào cự tuyệt…”
“Vậy không cần cự tuyệt là được rồi.” Anh nói, ánh mắt chuyển sang phía chồn “Anh đưa cô ấy đi đi.”
Chồn đến gần tôi, tôi khẽ tránh ra, vọt tới “Lã Vọng Thú, anh cuối cùng đang nghĩ cái gì? Anh hi vọng em trở về? Biến thành một Phượng Hoàng ưu nhã? Hay phải nói là, người anh yêu mến chỉ là thiên kim của Lục gia, chỉ có Phượng Hoàng đó mới xứng với anh?”
Anh chỉ cười, sau đó mở miệng “Nếu em nghĩ thế thì em trở về đi, anh không phủ nhận, có lẽ để em làm kiếp gà là một sai lầm, mà sai lầm đó đã khiến tất cả mọi người đau khổ…”
“Bốp.” Tôi không biết tay mình thế nào lại bay đến đậu trên mặt anh, thânh âm cực kỳ thanh thuý, phảng phất xung quanh yên tĩnh chỉ còn tiếng cái tát này.
Lần thứ hai, cảm giác tê dại trên tay truyền đến khiên tôi cảm thấy được sự quen thuộc đáng sợ.
Tôi chán ghét anh đến lúc này vẫn có thể mỉm cười, nụ cười kia khiến tôi có cảm giác tức giận không hiểu nổi.
Anh cắn môi, quay đầu nhìn tôi, kiên quyết rời đi, một giọng nói nhu hoà truyền đến, nhưng cũng là lời nói lạnh lùng nhất “Anh cho đến giờ cũng không biết tay của em lại cứng đến như vậy…”
“Anh đi đi. Anh cho rằng em và anh vẫn còn như khi em còn bé sao? Anh nghĩ rằng em vẫn cứ ngây ngốc đứng đó đợi anh trở lại sao? Không thể nào.” Tôi kêu lên, khản cả giọng, nhưng bước chân của anh vẫn kiên định, từng bước từng bước, tôi nhì, nước mắt tự nhiên rơi xuống…
Là ai từng nói cho tôi biết, tôi là Lục Tiểu Kê, không phải Lục Phượng Hoàng.
Là ai từng nói với tôi, người anh muốn hẹn hò là tôi, không phải Phượng Hoàng.
Là ai từng cùng ba tôi nói chuyện, tìm lại tôn nghiêm cho tôi.
Là ai nói tôi là bạn gái của anh, không phải con gái người khác.
Là ai vào hôm nay nói cho tôi biết, có lẽ người anh yêu mến chỉ là con gái Lục gia, có lẽ chúng tôi là một sai lầm…
Tôi không còn chút khí lực để gào thét, mềm nhũn ngồi xuống nền đất, cảm thấy trong lòng một sự trống rỗng đáng sợ.
Mang theo cơ thể như vậy, tôi ngồi lên xe Hoàng Thư Lãng, anh ta đưa tay chăm chú nắm chặt tay tôi, trong lòng bàn tay ấm áp mang theo chút cảm giác ướt át, tôi nhắm mắt lại, nói với lái xe “Mời nhanh một chút.”
Đầu óc đột nhiên lại có thể nhớ rõ được hai câu thơ lần trước tôi không thể nhớ ra:
Nhất định có những thứ.
Sau khi rời đi.
Là thứ tôi phải buông tha.
Bỗng nhiên cảm thấy hình như cái gì cũng không sao cả.
Xe dừng tại cửa bệnh viện thành phố T, tôi mở cửa xe đi xuống, không khí lạ lẫm khiến mũi tôi hơi ngứa, khẽ hắt hơi, tôi đi vào bệnh viện, đến cửa trước phòng bệnh, cách một lớp kính tôi đã nhìn thấy người trong phòng, tôi sửa sang lại quần áo trên người, đi vào.
“Phượng Hoàng, con đã về.” Mẹ của tôi đi đến, tôi nhìn lướt qua những người trong nhà, những người lạ lẫm trước mặt đồng loạt nhìn tôi, tôi gật đầu hỏi “Ông đâu?”
“Trên giường.” Cha tôi đi đến “Xem ra con đã nghĩ thông suốt?”
Tôi còn chưa trả lời ông, đi vào phía trong phòng bệnh, ông tôi nằm ở đó, bên người còn có người được phong là đại sư quốc văn là có danh nhân giới thư pháp.
“Cháu đến rồi.” Tôi hít một hơi, ông tôi quay đầu nhìn, thanh âm trầm thấp suy yếu “Phượng Hoàng, con đến rồi..”
Tôi tiến lại gần, nhìn cơ thể gầy gò của ông, so với lần trước gặp ông càng gầy hơn, phảng phất giống như một khối gỗ mục, tuỳ lúc có thể vỡ vụn “Ông nội…” Tôi thấp giọng gọi một tiếng.
Ông đưa tay ra, tôi đưa tay nắm lấy tay ông “Ông có chuyện gì muốn nói?” Quả thật những lời này tôi không hỏi cũng biết câu trả lời là gì.
Cha mẹ tôi, một số trưởng bối trong nhà đến rồi đi, kẻ cả những nhân vật nổi tiếng kia, còn có phóng viên, tôi lặng lẽ đợi chờ kết quả.
Có một số việc, chắc là cũng không cho tôi kinh hỉ được, cũng sẽ không có gì ngoài ý muốn, hoặc là nói Lục gia thư hương bao đời không cho phép có gì gọi là ngoài ý muốn.
Ông nói “Phượng Hoàng, con hãy trở về, thừa kế cái nhà này… Sau đó học thư pháp, còn có cả cổ văn nữa, con còn nhỏ.. Chờ con bằng tuổi cha con bây giờ, con có thể quản lý cái nhà này.”
Cha của tôi đã đi đến, nói với ông tôi “Cha, con bé biết rồi.”
Sau đó bên cạnh tôi truyền đến những âm thành “Đúng đó, Phượng Hoàng còn trẻ, học là được.” “Có một người cha như thế còn sợ Lục gia không có người thừa kế sao?” “Thừa kế là chuyện chắc chắn.”
Quả thật những âm thanh này lúc tôi rời nhà đi là một giọng khác, trong từng giọng nói đều mang theo sự mỉa mai, liệu lúc này bọn họ có thật lòng nói thế không?
Hoàng Thư Lãng nói “Phượng Hoàng, anh tin em.”
Tôi quay đầu nhìn anh ta, đúng vậy, tôi tin anh ta là thật lòng.
Tôi nhẹ nhàng buông tay ông nội “Không… Con chỉ đến thăm ông, con sẽ không thừa kế cái nhà này.”
Nhiều khi tôi cuối cũng cảm thấy nếu mình đối diện với những chuyện này, sẽ không cách nào cự tuyệt, thế nhưng trên thực tế, tôi đã cự tuyệt.
Quả thật có một số chuyện cũng không khó, Lã Vọng Thú có thể đơn giản để tôi trở về, tôi cũng có thể đơn giản cự tuyệt, tất cả mọi thứ đều có thể đơn giản như vậy, mà có lúc chính tôi đã quá coi nặng.
Thế giới sẽ không cho chúng ta cái gì ngoài ý muốn, nhưng chúng ta có thể tự tạo ình thứ gì đó ngoài ý muốn, tôi cự tuyệt.
Trong giây phút đó, chung quanh yên tĩnh giống như khi tôi tặng Lã Vọng Thú cái tát, đôi tay kia lại lần nữa nắm chặt tay tôi, hình như đang dùng hết sức của ông, chặt như vậy, nắm thật chặt.
Nước mắt dâng nơi đáy mắt, cố gắng mở to hai mắt, nhìn người trên giường bệnh, đôi môi khô khốc của ông khẽ động “Phượng Hoàng, con không thể nói không được…”
Tôi muốn tránh bàn tay kia, nhưng một cơ thể thanh niên khoẻ mạnh lại không thoát khỏi bàn tay của một người già ốm yếu, tôi nói “Không, con muốn nói, bởi vì con không muốn, từ nhỏ con đã không muốn…”
Đôi mắt đục ngầu của ông nhìn tôi, tôi nói tiếp “Con là cháu ông, nhưng không phải người thừa kế của Lục gia.”
Cánh tay cứng ngắc chậm rãi buông lỏng “Thôi…”
Hai ngày sau, ông tôi qua đời, trước khi ra đi ông được chuyển về nhà, nằm ở trên chiếc ghế cũ, là nơi ông từng viết chữ.
Những trang giấy trắng nằm lộn xộn trên bàn, chăn nệm trải dưới đất, bút lông ngập mực, nghiên mực đầy mực, ông nằm trên ghế lặng lẽ nhìn chiếc bàn, lặng lẽ nhìn.
Trước khi qua đời tinh thần ông có khá hơn, muốn tôi dìu ông, cố gắng cầm bút, nhưng bởi vì tay quá run rẩy không cầm được, ông nói, “Phượng Hoàng, con viết một chút đi.”
Tôi gật đầu, cầm bút viết mấy chữ, ông nói “Cầm lên ông xem xem…”
Tôi nâng tấm giấy lên, ông nhìn thật lâu sau đó nói “Chữ đãi ?”
“Chữ tiểu.” Tôi cười nói. {Hana: Lần này cũng giống chữ liễu lần trước, chẳng hiểu sao hai chữ này khác nhau thế vào viết thư pháp thế nào lại thấy giống nhau. ha ha 隶书 >< 小篆}
“Ha ha…” Ông cười vang, cười vài tiếng liền ho khan, tôi nhanh chóng đưa tay vỗ vỗ lưng ông, sau khi bình tĩnh lại, ông nói “Đem chữ này đưa cho ông, tiếp tục viết tên con.”
“Dạ.” Tôi gật đầu, đi qua cầm bút tiếp tục viết chữ “Lục”, lại dừng tay, do dự một chút, tiếp tục viết hai chữ “Tiểu Kê.”, tôi cầm giấy xoay người lại, sau lưng yên tĩnh doạ người, giấy từ trên tay tôi rơi xuống, dừng trước mặt ghế, mà người nằm trên ghế đã nhắm mắt…
Cả người tôi lạnh toát, một chút hoài bão ấm áp cũng không xuất hiện, tôi vô lực ngã xuống, thất hồn lạc phách…
Hana: Ôi buồn quá… hu hu… khóc đây…
Bảy ngày sau, tôi giống như đã không biết cảm giác rơi lệ là cảm giác gì, loại chất lỏng tượng trưng cho sự kích thích bình tĩnh chảy trên mặt tôi đến doạ người.
Hoàng Thư Lãng một mực ở lại trong nhà tôi giúp đỡ, càng về sau anh ta chỉ ngồi bên cạnh tôi, nhìn tôi lặng lẽ tại nhà sau ngẩn người.
Tôi nói “Chồn, anh rất yêu cổ văn sao?”
“Anh rất yêu.” Anh ta gật đầu.
“Thật là tốt.” Tôi nói “Anh nói hai chúng ta lúc ở bệnh viện có phải rất ăn ý không?”
“Phượng Hoàng…” Anh ta nói “Anh chỉ hơn em ba tuổi.”
“Đúng a…” Tôi gật đầu, khẽ nghịch đám cỏ dại dưới chân.
“Phượng Hoàng.” Anh ta gọi tôi “Em có ý định gì chưa?”
Tôi cầm lên mấy ngọn cỏ “Đợi chuyện trong nhà xong rồi, tôi sẽ quay lại thành phố S, tiếp tục sống.”
Anh ta trầm mặc một hồi, đột nhiên nói, “Em cùng Lã Vọng Thú đã chia tay, anh cũng không thể…”
“Tôi hiện tại không muốn nói chuyện này…” Tôi trốn tránh vấn đề này, có lẽ đã từng có một người sắp chết nhắm chặt tay tôi, để cho tôi đột nhiên cảm thấy mình có thể nhẫn tâm cự tuyệt một người đến như vậy.
“Được, là anh lỡ lời.” Anh ta cúi đầu.
Lã Vọng Thú, tôi đột nhiên nở nụ cười, anh có phải thật sự hi vọng em biến thành Phượng Hoàng, hừ. Bà nội em cũng chẳng tính toán bằng anh, em dựa vào gì mà phải biến thành Phượng Hoàng để xứng đáng với nữ vương thụ anh.
Anh giỏi thì đi tìm người khác đi, tìm phượng hoàng cũng được, chim lửa cũng đúng, nếu không tìm luôn dực long đi, bà đây liền cúng bái anh.
Đang nghĩ ngợi, phía trước có tiếng gọi lớn “Phượng Hoàng, có khách đến.”
Tôi đứng dậy, vỗ mông phủi bụi, đi vào phòng, một bóng dáng cao gầy đứng trước, lòng tôi thắt lại, nhìn bóng dáng kia, nhưng sau đó người đó xoay người, mỉm cười nói “Cha anh đã từng đến đầu Lục lão tiên sinh một bản vẽ đẹp, hôm nay đặc biệt cho tôi đến phúng viếng.”
Tôi nuốt nước miếng, gật đầu, một câu cũng không nói nên lời.
Anh lễ phép gật đầu một cái, xoay người đi ra ngoài.
Tôi lại lần nữa nhìn vào bóng lưng anh, buồn vô cỡ, anh vẫn trầm mặc như thế, sự trầm mặc thầm kín để tôi không cảm thấy xấu hổ, anh dùng phương thức dịu dàng như vậy, rất nhiều lần làm người ta thấy tàn nhẫn, nhưng dù tôi hiểu rõ sự dịu dàng của anh, nhưng anh lại đẩy tôi trở về căn nhà này, anh chập nhận có lẽ người anh muốn hẹn hò chính là Lục Phượng Hoàng?
Đáng cười không.
Theo lễ phép tôi đuổi kịp bước chân anh, đưa anh ra cửa.
Anh nói “Em cùng ông của em?”
Tôi gật đầu “Đến phút cuối cùng.” Sau đó tôi thấy môi anh giật giật, như muốn nói gì đó, nhưng anh lại cười “Vậy tốt rồi.” Kéo cửa xe ngồi xuống, lái xe đi rất xa, tôi vẫn đứng nguyên tại chỗ, bả vai đột nhiên bị ai đó vỗ, tôi quay đầu nhìn, thì ra là chị hàng xóm, rất nhiều năm không gặp, đã sớm làm mẹ trẻ con.
“Phượng Hoàng, anh chàng kia em có quen sao?”
“Vâng.” Tôi lên tiếng.
“Chị nhìn anh ta rất quen nha?” Cô khẽ nhếch miệng “Nhưng hoàn toàn không nhớ ra.”
Tôi nghĩ có lẽ khi còn bé đã gặp rồi, khi đó tôi gặp anh là buổi tối, ngoại trừ khuôn mặt mỉm cười, thứ gì cũng không nhớ rõ, mà chị hàng xóm chưa từng có cơ hội gặp anh, nhưng tôi vẫn nói “Khi còn bé đã tới chỗ hcúng ta, chính là người khiến em bị đốt tóc năm đó.” Tôi vừa nói xong định quay vào trong nhà, chị hàng xóm liền giữ chặt tôi “Dựa vào, chị nhớ ra rồi, là anh ta.”
Tôi dừng bước, “Sao thế?”
“Anh ta…” Chị hàng xóm hình như rất kích động “Thảo nào nhìn bóng dáng rất quen, thì ra là người khiến em bị đốt tóc năm đó, về sau em còn không được cho ra khỏi nhà nhỉ, hình như là hơn mười ngày sau, anh ta chạy đến phía sau nhà em, từ lan can phía sau gọi em.”
“Gì a?”
Chị hàng xóm nói tiếp “Chị cùng tiểu Lưu, em nhớ Tiểu Lưu không, khi đó mình cũng chơi đó… Bọn chị gọi anh ta lại, không để cho anh ta gọi em.”
“Vì sao?” Tôi kỳ quái hỏi.
“Gọi để mà chết à.” Chị hàng xóm nói “Từ khi còn bé chị đã thấy ba của em cứng như sắt, em ở nhà viết chữ, vừa ra ngoài đường bị người ta đốt tóc, dù sao kêu em ra cũng không được, làm gì tự mình tìm mắng chửi a.”
“Sau đó chị nói cho anh ta biết, em khác với bọn chị.” Chị hàng xóm nói. “Thế nhưng chị cũng không nghĩ giờ em lại biến thành thế này… Tóm lại khi đó chị nghĩ em nhất định sẽ thành một danh nhân, chị còn cầm ảnh của Triệu Nhã đưa cho anh ta xem, nói anh ta biết về sau em sẽ thành người thừa kế của Lục gia, làm cho anh ta muốn tìm em thì phải dịu dàng như hoàng tử bạch mã, sau đó mới tìm một công chúa như em, chị thật sự nghĩ em sẽ thành một công chúa…”
Câu tiếp theo tôi gần như không nghe ra gì, chỉ nghe thấy một câu, “Chị nói cho anh ta biết, em về sau sẽ trở thành một nàng công chúa dịu dàng ưu nhã… Muốn anh ta biến thành hoàng tử dịu dàng.”
Tiểu Bạch nói, Tiểu Thú đối với phụ nữ rất mực dịu dàng, ngoại trừ những cô nàng hèn mọn bỉ ổi.
Anh nói, nếu như không có bọn họ, anh đã tìm được em sớm hơn.
Vậy thì vì sao, nếu như anh đã từng điên cuồng tìm kiếm em trong những nhân vật nổi tiếng kia, sao hôm nay còn để em trở về, có lẽ khi mới bắt đầu anh đã không thể chấp nhận tôi là Tiểu Kê, có lẽ khi mới bắt đầu anh đã muốn tôi trở về, sau đó biến thành Lục Phượng Hoàng trong giấc mơ của anh?
Tôi cười, làm thân gà khiến mọi người phải đau khổ sao? Thế nhưng tôi không đau khổ, cuộc sống của tôi náo nhiệt cỡ nào, vui vẻ đến mức làm tôi muốn khóc…
Tôi xoay người đã nhìn thấy Hoàng Thư Lãng ở sau lưng “Chuyện gì?”
“Anh ta… sao lại đến?” Hoàng Thư Lãng dạo gần đây không còn nói cổ văn, xem ra là sợ tôi nghe không rõ, đành phải nói bình thường cho nhanh.
“Để viếng thôi.” Tôi thuận tiện nói.
“Em còn yêu anh ta?” Hoàng Thư Lãng hỏi, âm điệu nâng lên quãng tám.
“Nói chuyện này làm gì…” Tôi hời hợt nói, xoay người đi, thế nhưng Chồn kéo tôi lại “Phượng Hoàng, em nói rõ đi, em cuối cùng là đang nghĩ gì?”
“Tôi là Tiểu Kê.” Tôi đột nhiên mở miệng.
“Bởi vì anh ta, cho nên em là Tiểu Kê?” Tôi lần đầu thấy anh ta nói những lời này, và cũng lần đầu thấy anh ta kích động như vậy, “Nhưng mà căn bản anh ta không yêu em khi là Tiểu Kê, anh ta muốn Phượng Hoàng, quên em.”
“Đủ rồi.” Tôi hét lên “Tôi không muốn nói nữa.”
“Em muốn tìm dạng thế nào em mới thoả mãn? Em muốn anh phải làm thế nào?” Giọng anh ta càng lúc càng lớn, mặt cũng đỏ lên.
Tôi nhìn anh ta, bình tĩnh nói “Tôi muốn tìm một người có thể đưa tôi khỏi căn nhà này, hơn nữa vĩnh viễn không còn quan hệ với nhà này, không quan hệ với Lục Phượng Hoàng.”
“Cái này không công bằng.” Hoàng Thư Lãng dùng một loại âm thanh tôi chưa từng nghe thấy nói với tôi, anh ta giống như đang hét lên, mà anh ta chưa từng hét lên với tôi như thế bao giờ, anh ta nói “Không công bằng. Mang em ra khỏi cái nhà kia, bỏ qua hết thảy với anh ta mà nói chẳng là gì, nhưng với anh mà nói, điều đó có nghĩa anh sẽ vứt bỏ sự nghiệp.”
Đúng vậy, đối với Lã Vọng Thú mà nói, hoặc là đối với bất kỳ ai khác, đúng là chẳng là gì, thế nhưng thế gian này làm gì có công bằng, nếu nói một cách nhẫn tâm, yêu và không yêu từ xưa đã chẳng có cái gọi là công bằng. Nói nhẹ nhàng thì chuyện như thế có thiếu sao? Rất nhiều chuyện với nhiều người dễ như trở bàn tay, nhưng với chúng ta liệu đánh đổi cả tính mạng cũng có thể đạt được hay không, mọi thứ trong lúc này chỉ còn lại một sợi dây mỏng manh có tên duyên phận.
Một giây này tôi không biết phải nói gì, hoặc những điều tôi nói đều trở nên dư thừa, trong lúc này tôi thật sự không muốn nói câu an ủi đầy khuôn sáo “Anh sẽ tìm được người khác tốt hơn.”
Nếu anh ta yêu tôi, như vậy vào lúc này người tốt nhất chính là tôi.
Nếu anh ta không yêu, như vậy càng không cần phải nói nhiều lời, tôi xoay người rời đi, Hoàng Thư Lãng cũng không đuổi theo, có lẽ anh ta hiểu được, dù có đuổi theo cũng vô dụng, hoặc là anh ta hiểu rõ hơn ai hết, anh ta không thể rời khỏi ngôi nhà kia, anh ta không thể từ bỏ sự nghiệp của mình.
Mà tôi cũng không có tư cách bắt anh ta buông tay, bởi vì tôi biết, dù anh ta có buông tay, tôi cũng không chọn anh ta, có lẽ từ rất lâu kia, cái buổi chiều mùa thu kia, khi một chàng trai tuấn tú nói với thiếu nữ đang vất vả viết chữ “Tôi tên là Hoàng Thư Lãng, xin hỏi phương danh tiểu thư?”
Thiếu nữ hèn mọn bỉ ổi nhếch miệng cười “Chồn ăn trộm gà?”
Tính từ khi đó, duyên phận của hai người đã là hai đường thẳng song song…
Ngày đó lần đầu tiên tôi nhìn thấy Lục Chính Đàn, ông nội của Tiểu Kê.
Tuy khuôn mặt ông tiều tuỵ, con mắt đã đục ngầy, thế nhưng ánh mắt vẫn kiên định như trước.
Mà tôi lại là một người không kiên định.
Lúc Tiểu Kê nhìn tôi kiên định nói “Em phải rời khỏi nhà.”
Ông của cô ấy kiên định nói cho cô ấy biết “Con phải về nhà.”
Mà tôi, chỉ là một quần chúng, không, tôi là người đã đồng ý dẫn cô rời đi.
Có một số lần tôi đã rất kiên định, tôi kiên định người tôi yêu chính là Tiểu Kê, không phải Phượng Hoàng, thế nhưng khi tôi nhận được một cuộc điện thoại, một cuộc điện thoại của người có ánh mắt kiên định.
Lời của ông nói chỉ xoay quanh hai chủ đề, đầu tiên, ông ta hi vọng Tiểu Kê có thể ở cùng ông ta đến giây phút cuối cùng.
Điều này tôi đồng ý, bởi vì so với bất kỳ ai, tôi chính là người hiểu rõ nhất cảm giác khi người thân của mình rời đi mà mình không ở bên đau đớn thế nào, năm đó bà nội tôi xoa đầu tôi nói “Tiểu Thú à, đi chơi một lát rồi về nhé, bà nội cho con tiền mừng tuổi.”
Nhưng mà, năm đó tiền mừng tuổi tôi còn chưa nhận được, đã vĩnh viễn không còn nhận được nữa.
Có lẽ chỉ đau xót nhất thời, nhưng tiếc nuối sẽ còn mãi mãi.
Tôi không muốn cô ấy tiếc nuối.
Điều thứ hai, ông chỉ hỏi tôi một câu “Cậu cảm thấy Phượng Hoàng coi cậu là gì, một cái bàn đạp để rời khỏi nhà sao?”
Tôi không trả lời, ông cũng không đợi câu trả lời của tôi đã cúp điện thoại luôn.
Tôi ngồi trên ghế trong văn phòng, ngây ngốc sửng sốt thật lâu, tôi nghĩ đến những điều chúng tôi đã nói với nhau, cô không hỏi tôi có yêu cô ấy không, có muốn mãi mãi, thiên trường địa cửu bên nhau không, cô ấy chỉ hỏi “Lã Vọng Thú, anh dẫn em đi sao? Vĩnh viễn không cần quay lại cái nhà kia..”
Mà câu trả lời của tôi “Anh sẽ dẫn em đi.”
Tôi là cái gì, là người đưa cô ấy rời đi, thế thôi sao?
Không… Tôi tự nói với mình, ông Tiểu Kê quá đặc biệt, hơn nữa tôi với cô ấy cũng không phải loại người hay dỗ ngon ngọt trong tình yêu.
Nhưng tôi vẫn vô cùng hỗn loạn, quan trọng hơn là, cha mẹ cô ấy không thích tôi.
Có lẽ có người sẽ nói vì chút tôn nghiêm này mà mất đi người mình yêu đáng giá sao?
Có thể có nhiều thứ không thể vứt bỏ, giống như tôn nghiêm.
Cho nên khi cha mẹ của tôi nói muốn đi gặp cha mẹ cô ấy, tôi đã từ chối, tôi sợ.
Tôi không muốn bản thân đã bị chịu nhục sẽ phải chịu lần hai, tôi càng không muốn cha mẹ tôi bị nhục nhã, quan trọng nhất là, nếu như cha mẹ của chúng tôi phản đối, tôi không biết tôi và Tiểu Kê có tương lai nữa hay không.
Cô ấy có thể tiêu sái rời khỏi nhà, mà tôi lại không có được quyết tâm như thế.
Khi tôi áp chễ được suy nghĩ hỗn loạn trong lòng, tiếp tục hẹn hò cùng Tiểu Kê, đến khi tôi nhận được điện thoại của người đó, ông ta hỏi tôi đã nghĩ thông suốt chưa, tôi đã không thể trả lời.
Ông ta tiếp tục hỏi, cậu có thấy Phượng Hoàng ở trước mặt chúng tôi bảo vệ cậu không? Hoặc là nói, Phượng Hoàng hoàn toàn không muốn để cậu gặp chúng tôi, bởi vì cậu chẳng qua chỉ là một cái bàn đạp.
Sau đó là rất nhiều tiếng động bề bộn.
Mỗi ngày một lần điện thoại như thế, giống như mỗi đêm đều gặp phải ác mộng kinh khủng.
Dây dưa không dứt.
“Cậu tiếp nhận con bé là Tiểu Kê, vì con bé hứa hẹn sẽ thay đổi gì đó sao?”
“Cậu nói cậu đồng ý để con bé trở lại bên tôi, những lời này cậu đã nói với con bé hay chưa?”
“nếu không cậu hãy thử một lần xuất hiện trước mặt chúng tôi, xem con bé bảo vệ cậu thế nào?”
…
Tôi nói Lục Tiểu Kê em hãy về với ông nội em đi, cô ấy không về.
Tôi nói Lục Tiểu Kê, anh đưa em đi gặp ông em, cô ấy nói muốn tự đi.
Tôi nói Lục Tiểu Kê, chúng ta đi gặp cha mẹ em đi, cô ấy nói đừng…
Và tôi đã quyết định..
Lúc Tiểu Kê, anh mang em đi, nhưng là em không cho anh quyết định?
Tại quán trà, tôi làm một thính giả.
Nhìn cha mẹ tôi và cha mẹ cô ấy một câu lại một câu đấu võ mồm, mà nhân vật chính là cô cũng vẫn không nói gì.
Chỉ cần cô ấy nói một câu, tôi hi vọng cô ấy có thể nói một câu “Con muốn cùng Lã Vọng Thú ở cùng một chỗ.”
Nhưng cô ấy chưa từng nói, cô chỉ nói “Con sẽ không trở về.”
Mà tôi, cũng không cách nào hạ quyết tâm.
Có lẽ từ khi bắt đầu tôi đã tiếp nhận cô ấy, chính là sai lầm, chúng tôi rõ ràng là Phượng Hoàng, vậy mà cô ấy lại chỉ cần một người đưa cô ấy đi.
Tôi lần nữa khiến cô ấy trở về, cô ấy cự tuyệt, tôi trực tiếp hỏi “Có lẽ, em chỉ coi anh là một cái bàn đạp để em có thể trời khỏi ngôi nhà kia…”
Mà cô ấy tặng tôi một cái tát.
Là bị tôi nói trúng, hay tôi đã sai rồi?
Mà chuyện này cũng không quan trọng, quan trọng là, tôi đột nhiên phát hiện, trong khi chúng tôi ở cùng nhau có quá nhiều thứ đan xen, nhớ lại chuyện lúc bé, tôi nhiều năm mơ mộng, nguyện vọng rời nhà của cô, những thứ này đều khiến tôi mơ hồ.
Đến cuối cùng là yêu hay cần?
Tôi cần thoả mãn nguyện vọng nhiều năm, cô ấy lại cần rời khỏi gia đình, những điều này chắn giữa chúng tôi, khiên tôi không nhìn thấy tình yêu, tình yêu của tôi với cô ấy, và tình yêu của cô ấy đối với tôi.
Đều không nhìn thấy.