Đăng vào: 12 tháng trước
Alpha sói đã được cấp cứu trở về từ trạng thái sốc mất máu quá nhiều, Bạch Sở Niên thở phào nhẹ nhõm, lấy ra kim tiêm máu khôi phục nhanh duy nhất vừa lấy được từ trong hộp đạn cố định đặt vào trong tay Hà Sở Vị, trịnh trọng dặn dò: "Cầm đi, các cậu so với chúng tôi càng cần cái này hơn, bảo vệ tốt chính mình."
Kim dược khôi phục nhanh chóng thuộc loại vật tư hiếm có, tương đương với một cơ hội phục sinh, chỉ cần trong vòng mười giây sau khi lượng máu hết sạch còn 0, tiêm là có thể không bị đào thải, hơn nữa còn khôi phục được một nửa lượng máu.
"Tránh xa tôi ra...!Tôi không làm A." Hà Sở Vị vịn vết thương mơ hồ đau đớn gian nan đứng lên, dựa vào lan can cầu thang nghỉ ngơi, mô phỏng tử vong trong kỳ thi ATWL có thể nói là tuyệt đối chân thật, Hà Sở Vị tinh thần vừa mới từ bờ vực tử vong lượn đi một vòng còn có chút hoảng hốt.
Bởi vì lo lắng mùi máu tươi sẽ dẫn tới quái vật đến, mấy người nhanh chóng rút về vị trí ban đầu, Rimbaud hút mình vào hộp đèn bằng thép trên trần nhà, dùng một tấm lưới điện cao thế ngăn cách cửa liên hành lang ba tầng của tòa nhà A chỗ bọn họ.
Trong máy nghe của Hà Sở Vị truyền đến giọng nói háo hức của hai thành viên còn lại: "Ca! Ca? Anh vẫn còn đó chứ? Chúng tôi đã lên tầng tám rồi."
Hà Sở Vị trả lời bọn họ hai câu.
Độ Mặc vốn trốn ở cuối cùng lại không biết từ lúc nào đã chuyển đến bên cạnh sói alpha, chuyên chú hỏi: "Cậu có thấy chúng không? Nó trông như thế nào? Nó có vũ khí gì?"
Ánh mắt Bạch Sở Niên dừng lại trên mặt Độ Mặc một hai giây, quay đầu lại hứng thú dạt dào nghe cái gọi là miêu tả.
"Không biết, tôi không phát hiện ra bất cứ thứ gì cả." Hà Sở Vị chật vật ngồi trên bậc thang, chính mình đầy máu bẩn lại hồn nhiên bất giác, nặng nề nói: "Chúng tôi vừa từ cửa chính tòa nhà C tiến vào liền thấy cửa thang máy mở ra, Văn Ý cầm súng đi vào sờ một vòng, cái gì cũng không có, tôi lo lắng có bẫy liền dẫn bọn họ đi cầu thang, không nghĩ tới lúc leo lên tầng ba chúng tôi lại bị thứ không nhìn thấy công kích, Văn Ý lúc ấy mất mạng, cả người tôi đều cảm giác được một loại đau nhức cứng ngắc hít thở không thông, trên mặt đất là máu của bọn tôi, mà lại ta căn bản không thể phán đoán vết thương ở đâu."
"Nếu đây là thực chiến, chúng tôi có thể đã bị diệt đội rồi." Hà Sở Vị hổ thẹn nhắm mắt lại, trên mặt lộ ra một loại tự trách cùng sợ hãi thuộc về quân nhân trẻ tuổi.
"Thả lỏng." Bạch Sở Niên tư thế tùy tiện dựa vào mép cửa sổ dập chân, đem bom dính cùng băng đạn chỉnh tề treo trên người: "Cho nên chỉ có tiểu tử tử kia đi qua thang máy?"
"Đúng, trong thang máy không có đèn, tôi đưa cho Văn Ý một cái đèn pin."
"Vậy thì rất thú vị." Bạch Sở Niên thay đổi tư thế thoải mái, dậm chân lên, nâng gò cằm lên hỏi: "Hiện tại chúng ta có rất nhiều tình báo hữu dụng, muốn gia nhập liền đem tình báo của các cậu lấy ra đổi."
Hà Sở Vị đối với lời mời tổ đội của Bạch Sở Niên đã sớm có chuẩn bị, cũng không ngoài ý muốn, ngược lại theo thói quen cùng Bạch Sở Niên nói về điều kiện: "Hình như anh đặt tôi ở vị trí rất bị động?"
"Nào có." Bạch Sở Niên nở nụ cười: "Hiện tại các đội ngũ còn sót lại trên sân đều tụ tập tại viện nghiên cứu khoa học, các cậu đã bắt đầu giảm nhân lực, lại lựa chọn đơn đả độc đấu thì không có ý nghĩa.
Cậu cũng đã nhìn ra, chúng tôi đối với vịt rí thứ nhất không có hứng thú, đối với các cậu không hề uy hiếp."
Kỳ thật Sưu Quỷ Đoàn trước khi đến viện nghiên cứu khoa học cũng đã hạ quyết tâm muốn cùng Bạch Sở Niên hợp đội, nếu hắn đã đề cập trước, Hà Sở Vị liền đơn giản mượn con lừa dưới dốc đáp ứng, còn biểu hiện bộ dáng không quá tình nguyện, chiếm cứ tâm lý thượng phong.
Bạch Sở Niên cũng đang suy nghĩ, đội sói xám Bắc Mỹ này rõ ràng là đội ngũ giúp thi, lại xuất hết danh tiếng, không chút sợ khiến cho bên chủ khảo chú ý, vậy thế lực sau lưng bọn họ chắc hẳn không nhỏ, cho dù trong chốc lát đào không ra ông chủ của bọn họ, ít nhất sẽ không đắc tội người khác lung tung, tìm phiền toái cho mình.
Hà Sở Vị thông qua máy thông tin gọi hai đội viên khác xuống tập hợp, đồng thời triển khai sách nhiệm vụ trao đổi tình báo.
Bốn thành viên của Sưu Quỷ Đoàn được phân công nhiệm vụ khó khăn nhất, mỗi người chỉ có một hạng mục, lần lượt là:
1.
Tìm chất gây ảo giác Accelerant (đã hoàn thành)
2.
Duyệt các tài liệu D trong két sắt của kho lưu trữ 14 tầng của viện nghiên cứu khoa học
3.
Tiêm chất gây ảo giác AC vào tuyến thể sau gáy của thí nghiệm 1513
4.
Giết cơ thể thí nghiệm 1513
"Thật là, đủ xui xẻo." Bạch Sở Niên chậc chậc thở dài: "Vừa nhìn chính là uống nước giải khát lại thêm một bình đem vận khí nửa đời sau tiêu sạch."
"Đừng nói nhảm."
"Trong nhiệm vụ của bốn người các cậu chỉ có một người đề cập tới địa điểm, vậy chúng ta sẽ bắt đầu từ địa điểm này." Bạch Sở Niên mở ra sách nhiệm vụ của mình: "Trong nhiệm vụ của chúng tôi, có một cái là đọc chip trong phòng máy công cộng tầng mười của viện nghiên cứu khoa học, đây là cách duy nhất chúng ta có thể đạt được tình báo không rõ."
Cuối hành lang tòa nhà C truyền đến tiếng bước chân vội vàng của hai người, hai đội viên còn lại của Sưu Quỷ Đoàn nhận được tin tức của Hà Sở Vị liền chạy về.
"Lúc chúng tôi xuống lầu nghe thấy ở tòa nhà B có người ầm ĩ đánh nhau."
"Đội trưởng, không sao chứ? Đều là chiến hữu, thời khắc mấu chốt cậu lại đẩy chúng tôi đi."
"Đem các cậu lưu lại chờ đội bị diệt sao?"
"Ò."
Bạch Sở Niên suy tư một chút, thấy Lục Ngôn ngồi xổm bên cạnh thang máy ngẩn người, vì thế nói: "Có thể là điện áp nguồn dự phòng không ổn định, lúc tốt lúc xấu."
"Không phải, không phải xấu." Lục Ngôn nhìn chằm chằm con số tầng trên nút: "Cậu xem, nó vừa rồi lại động, đã lên đến tầng sáu rồi."
"Cậu dùng hang thỏ tinh ranh chui vào xem một chút xem."
Năng lực phân hóa J1 của Lục Ngôn có thể so sánh với bất kỳ cánh cửa nào, có thể làm cho bản thân xuyên qua hai không gian liền kề ngăn cách, là năng lực phi thường thực dụng.
"Tôi mới không cần...!Vạn nhất bên trong có quái vật thì sao, mặt đối mặt cương thương tôi không sợ...!Tôi sợ quái vật nhất." Lục Ngôn nhịn không được lui ra hai bước, tai thỏ run rẩy.
Đột nhiên, số thang máy bắt đầu rơi xuống từ tầng 6.
Tầng 5.
Tầng 4.
Tầng 3.
Vốn tưởng rằng sẽ tiếp tục hạ xuống, nhưng thang máy lại chậm rãi dừng ở tầng của bọn họ, đinh một tiếng.
Âm thanh điện tử lạnh lẽo phát ra: "Tầng ba đã đến rồi."
Tất cả mọi người nín thở chờ thang máy mở cửa, nhất thời tiếng la loạt soạt trên hộp đạn đều vang lên, tất cả họng súng đều nhắm vào thang máy nhỏ.
Bạch Sở Niên kiên nhẫn chờ một lát, đi qua thử thăm dò ấn nút mở cửa một chút, thang máy không hề phản ứng.
Trong khi mọi người lặng lẽ suy nghĩ, tòa nhà B liền kề truyền ra tiếng la hét cuồng loạn và tiếng nổ súng hỗn loạn, viên đạn nổ tung kính thủy tinh, mảnh thủy tinh lớn rơi từ trên cao xuống đất văng tung tóe.
Rất nhanh, mọi người ở đây lại một lần nữa nghe thấy loa thông báo người bị loại.
Cơ thể thí nghiệm số 1513 đã đánh bại bốn người trong đội [Thức Tỉnh Đế Quốc].
Toàn đội [Thức Tỉnh Đế Quốc] bị loại.
Đồng thời, cửa thang máy trước mặt mọi người, kéo một tiếng, chậm rãi mở ra.
Bạch Sở Niên bật đèn pin chụp ảnh bên trong, thang máy trống rỗng, cái gì cũng không có, ngoại trừ bốn bức tường dán quảng cáo của một số cơ sở giáo dục.
Bạch Sở Niên soi gương trên vách thép trơn bóng, sửa sang lại kiểu tóc một chút, thấy mình vẫn rất đẹp trai liền yên tâm.
Độ Mặc như trong mộng mới tỉnh, xoa xoa huyệt thái dương đau đớn: "Xin lỗi, tôi vừa dự đoán tình huống của chúng ta."
Khả năng phân hóa J1 của quạ đen omega dự đoán tương lai gần, có thể dự đoán sự sống còn của đối tượng trong vòng một giờ, nhưng số lượng dự đoán có hạn, mỗi lần chỉ có thể dự đoán được bốn người, và khả năng này chỉ có thể làm mỗi lần một giờ, một giờ sau đó mới có thể tiếp tục sử dụng.
"Tôi dự đoán bốn người." Độ Mặc hít sâu một hơi, nặng nề nói: "Bạch Sở Niên, an toàn."
"Hà Sở Vị, an toàn."
"Vị ca ca có bím tóc trong dội Sưu Quỷ Đoàn kia, tôi không biết anh tên gì." Độ Mặc nhìn Hạ Văn Tiêu: "Năm mươi ba phút sau anh sẽ chết."
"Mười phút nữa tôi sẽ chết." Độ Mặc vân đạm phong khinh nói: "Tôi đã tính toán qua tất cả khả năng chạy trốn, lên lầu, xuống lầu vân vân, đều không xuất hiện kết quả khác."
"Vậy trước khi chết cậu vẫn nên phát huy chút nhiệt độ của mình đi, kỹ năng này của cậu quá thực dụng." Bạch Sở Niên nắm lấy cánh tay Độ Mặc kéo đi, quay đầu lại nói: "Rimbaud cùng ta lên tầng mười, Tất Lãm Tinh cùng thỏ con thì ở tại chỗ nhìn chằm chằm thang máy, Sưu Quỷ Đoàn đi tòa nhà C, có tình huống liên lạc với máy thông tin liên lạc, mật mã kênh tôi đã viết ở cửa sổ tro bụi."
Rimbaud dựa vào hệ thống treo điện từ ngồi bên cạnh tay vịn cầu thang dễ dàng lướt qua, Bạch Sở Niên kéo quạ đen omgea leo cầu thang, căn cứ vào trên sách nhiệm vụ viết, quả nhiên ở đại sảnh tầng mười tìm được một máy tính lắp ráp đầu đọc chip.
Độ Mặc và Lục Ngôn mỗi người lấy được một con chip trong tay quản lý hồ sơ thư viện, Bạch Sở Niên cắm chip Độ Mặc đưa tới, trên màn hình xuất hiện một dải màu xám, nhanh chóng đọc nội dung chip.
Sau khi đọc xong, tự động nhảy đến một trang màu đen tinh khiết, trên đó chỉ có một dòng chữ cái và số tương tự như công thức:
A1-B1
"Chỉ có vậy sao? Không còn nữa à?" Bạch Sở Niên gõ vài cái trở về xe, nhấc máy tính lên chụp ảnh: "Có phải là bị kẹt rồi hay không?"
Rimbaud cho rằng cách sửa chữa máy tính này của hắn quá nguyên thủy, khinh bỉ đẩy Bạch Sở Niên ra, tự mình ngồi lên ghế máy tính, chạm vào bàn phím một chút.
Sau đó phát ra điện áp cao để đặt máy tính vào màn hình trắng và khởi động lại.
Bạch Sở Niên: "Cười chết tôi mất, máy chủ bốc khói rồi."
Độ Mặc che mắt lại.
"A..." Bạch Sở Niên đột nhiên giác ngộ, đấm lòng bàn tay một chút: "Tôi hiểu rồi."
"Viện nghiên cứu khoa học chia làm ba tòa nhà ABC, mỗi tòa nhà có hai thang máy, hai thang máy của tòa nhà A có thể đánh dấu A1 và A2, bốn thang máy còn lại là B1 và B2, C1 và C2."
"Theo như quan sát thang máy của của chúng ta, thang máy đang không kiểm soát được mà đi loạn, trên thực tế chỉ là chúng ta nhấn nút không khống chế thang máy của chúng ta."
"Ý tứ của A1-B1 đại khái là, nút thang máy của chúng ta vừa nhấn, kỳ thật điều khiển là thang máy của tòa nhà B."
"Nói như vậy." Bạch Sở Niên xấu hổ không mất lễ phép cười: "Vừa rồi đội Thức Tỉnh Đế Quốc bốn người có thể là đang bị Xà Nữ Mục đuổi giết, vừa lúc có cơ hội trốn vào trong thang máy, nhưng tôi vừa mới tiện tay ấn mở cửa..."