Chương 33-35

Ngày Em Đến Là Ngày Tuyết Tan

Post on: 11 tháng ago

.


 Chương 33: Con tự hỏi trái tim mình đi!

 
Hứa Mộ Sênh cuối cùng cũng vẫn đến Hứa gia một chuyến.
 

Tối hôm đó, anh đã nói chuyện với mẹ rất lâu.
 
Anh rất đau khổ, bởi vì anh không biết rốt cuộc có nên trở về thăm ông nội hay không. Xét về mặt tình cảm, anh không muốn về một chút nào. Anh không hề có bất cứ mối quan hệ gì đối với bất kì người nào nhà họ Hứa cả. Có một số người anh thậm chí còn chán ghét đến tận xương tủy. Nhưng đứng ở góc độ của đạo đức, bọn họ là người thân, là người có chung nửa dòng máu. Giống như em gái nói, dù cho trong quá khứ ông nội có quá quắt thế nào, anh lại ghét ông ra sao, nhưng đó vẫn là ông nội anh. Về điểm này bất luận làm thế nào cũng chẳng thể thay đổi được.
 
Trước đây, chỉ cần nhắc tới người nhà họ Hứa, mẹ sẽ trợn mắt nổi khùng điên cuồng. Nhưng lúc này đây mẹ lại bình tĩnh đến lạ.
 
Mẹ không quyết định thay anh. Chỉ nói: “Con tự hỏi trái tim của mình đi. Nếu như cảm thấy không đành lòng thì quay về thăm một chuyến. Nếu như không có chút cảm giác nào, thì không nhất thiết phải trở về, chỉ cần coi như không biết thôi.”
 
Anh suy nghĩ cả một tuần liền. Một buổi chiều của một tuần sau, anh cuối cùng vẫn lái xe đến Hứa gia.
 
Bởi vì anh cuối cùng cũng không đành lòng.
 
Hôm đó trời có mây, nhưng cái nắng nóng chói chang vẫn từ bốn phương tám hướng ập tới, giống như cái quạt gió của cây máy tính cực lớn mở rộng, liên tục không ngừng nạp rồi thổi khí nóng ra ngoài thế giới. Khí nóng kia phả vào từng cơn nóng rát. Trong không khí ngưng đọng vô số sự bức bách và nặng nề, dồn dập khiến anh dường như không cách nào thở được.
 
Bầu trời âm trầm bất định, dường như đang chờ đợi một trận giông tố trút xuống.

 
Chiếc xe màu bạc dừng lại nơi cửa sắt nặng nề, anh ấn còi xe, bíp bíp hai tiếng, rất nhanh bị chặn lại.

Cảnh vệ bên trong phòng không nhận ra xe Hứa Mộ Sênh nên không cho đi.
 
Nghĩ cũng phải, người nhà họ Hứa có ai giống như anh, nhiều năm như vậy chưa từng quay lại một chuyến. Nhân viên cảnh vệ trong phòng có thể nhận ra xe anh mới là lạ đó.
 
“Ở đây là đại viện cơ quan, xe bên ngoài cấm vào trong, mau đi đi…” Nhân viên cảnh vệ giương cao giọng hét lên với Hứa Mộ Sênh.
 
Hứa Mộ Sênh ngồi trong xe, đang chuẩn bị móc điện thoại ra gọi điện thoại cho em gái, phía trước đúng lúc có một người phụ nữ từ xa đi tới. Người phụ nữ này dáng người yểu điệu, mặc một bộ sườn xám hoa nhỏ thanh thuần, phong thái thanh lịch xinh đẹp.
 
Người tới đương nhiên là nữ chủ nhân Hứa gia hiện tại, Nhiếp Ẩn.
 
Người phụ nữ khoảng ba mươi lăm tuổi, chăm sóc cơ thể rất tốt, làn da so với cô nương mười tám tuổi không hề thua kém.
 
Người còn chưa tới, giọng nói lanh lảnh đã truyền tới rồi, “Tiểu Trương cậu sao lại thế chứ, đây là xe của đại thiếu gia mà cậu cũng không nhận ra? Chặn ở bên ngoài còn ra thể thống gì chứ, còn không mau cho vào đi!”
 
Nhân viên cảnh vệ: “...”
 
Nhân viên cảnh vệ nghe thấy Nhiếp Ẩn nói như vậy vội vàng cuống quýt xin lỗi Hứa Mộ Sênh: “Xin lỗi đại thiếu gia, tôi không nhận ra xe của anh, anh đừng trách.”
 
Hứa Mộ Sênh sắc mặt bình tĩnh, nhìn không ra được vui hay giận. Trực tiếp mở cửa xe bước xuống, ném chìa khóa cho nhân viên cảnh vệ, phân phó: “Lái xe vào trong.”
 
“Vâng, được ạ.”
 
“Tiểu Hưu à, Tiểu Trương là người mới tới, không nhận ra xe của con, con đừng trách. Hoan Hoan nghe nói con trở về, vui vẻ vô cùng. Cả ngày hôm nay đều lải nhải bên tai dì sao anh vẫn chưa tới đó.” Nhiếp Ẩn đứng bên cạnh mỉm cười, giọng nói nhỏ nhẹ.
 
Vị nữ chủ nhân hiện nay nhà họ Hứa, bất luận nhìn thấy ai cũng bày ra bộ mặt tươi cười rạng rỡ. Đối với ai cũng không tiếc nụ cười mỉm. Không hổ danh là người kinh doanh, nói năng cũng rất lưu loát.
 
So với Nhiếp Ẩn, hiển nhiên là Lương Nhạn không biết gì về xã giao.
 
So về bản lĩnh diễn trò, Nhiếp Ẩn so với người học chuyên ngành diễn xuất như anh còn cao hơn một bậc.
 
Anh không thích người phụ nữ trước mặt này. Nhưng là người có tu dưỡng, anh không thể tùy ý trừng mắt tức giận hay lạnh nhạt được. Ngoài mặt vẫn duy trì khoảng cách không muốn nhiều lời.
 
Sắc mặt Hứa Mộ Sênh bình tĩnh, giọng nói bình ổn, không nhanh không vội, “Lúc đi có hơi tắc đường.”
 
“Giờ này vừa đúng là giờ tan tầm, khó trách sẽ tắc đường.” Nhiếp Ẩn giơ tay xem đồng hồ, vẫn cười dịu dàng như cũ, “Dì đã bảo thím Ngô làm thêm mấy món ngon rồi, Tiểu Hưu tối nay ở lại đây ăn cơm đi. Hiếm khi con trở về nhà, ông và Hoan Hoan rất vui mừng đó.”
 
Anh không muốn mắc nợ, trực tiếp từ chối, “Dì Nhiếp không cần phiền như thế, tôi vẫn còn rất nhiều việc, đến một lát sẽ đi ngay.”
 
Haha… Ở lại ăn cơm, đối diện với những người này, anh sợ mình sẽ tiêu hóa không nổi.
 
Sắc mặt Nhiếp Ẩn hơi thay đổi một chút khó mà nhận ra. Có điều chỉ lướt qua trong chớp mắt, lại cười nói: “Như vậy sao được, hiếm khi trở về, dù sao cũng nên ở lại ăn bữa cơm. Dì bảo dì Ngô đi chuẩn bị ngay.”
 
Còn chưa bước vào phòng khách, một bóng đen liền trực diện lao tới, cô bé mặc một chiếc váy liền màu đen chạy vội tới phía anh, ôm chặt lấy anh, “Anh, cuối cùng anh cũng tới rồi, em đợi anh rất lâu rồi.”
 

Anh trầm giọng giải thích: “Trên đường đi có chút tắc đường.”
 
“Hoan Hoan, đừng đứng mãi ở cửa nữa, mau để anh vào trong đi.” Nhiếp Ẩn đứng bên cạnh thúc giục.
 
“Vâng.”
 
Trong phòng khách không có người, chỉ có Hứa Định Viễn ngồi trên sô pha uống trà. Ông nhìn thấy Hứa Mộ Sênh thong dong tới muộn, không nhịn được nhíu mày, vẻ mặt không vui: “Sao tới mộn như vậy?”
 
Hứa Mộ Sênh sắc mặt căng cứng, có chút khắc chế, “Trên đường tới tắc đường nên bị trì hoãn.”
 
“Giờ này đúng vào giờ tan tầm cao điểm, con không biết đi sớm hơn sao?” Trong giọng nói không hài lòng mang ý trách móc nặng nề.
 
Anh cố đứng lại, nhếch môi cười khinh bỉ, “Cũng không phải đến gặp thủ tướng đất nước, đến sớm làm gì?”
 
Hứa Định Viễn: “...”
 
“Phì…” Hứa Uẩn Hoan trực tiếp cười lớn.
 
Hứa Định Viễn kinh ngạc, mặt sa sầm, chỉ lên trên lầu, nói: “Lên trên đi, ông ở trong phòng sách tầng hai đợi con đó.”
 
Nhìn xem đây là bố của anh đấy, khóe miệng anh nhịn không được lộ ra chút ý cười trào phúng.
 
-------------
 
Nhìn thấy Hứa Mộ Sênh đi qua khúc quanh cầu thang không thấy bóng dáng nữa, người phụ nữ lúc nãy vẫn mỉm cười lúc này liền lập tức thay đổi sắc mặt, thật là lật mặt nhanh hơn cả lật sách nữa. Nhiếp Ẩn quái gở nói: “Đại thiếu gia của nhà chúng ta càng ngày càng khó mời rồi.”
 
Hứa Uẩn Hoan nhìn thấy bộ dạng này của Nhiếp Ẩn, chỉ cảm thấy chán ghét. Giọng nói lạnh lùng nói, “Mẹ, mẹ thật giả tạo! Nếu như không phải ông nội ba lần bốn lượt cầu mong, mẹ cho rằng anh sẽ tới sao? Có bản lĩnh đừng bảo con ra mặt bảo anh tới đi!”
 
Nhiếp Ẩn: “...”
 
Cả một nhà chả có ai tốt cả, trở về làm gì? Cố tình tự mình tìm đau khổ sao?
 
-------------------

 
Phòng sách của ông Hứa ở cuối cùng hành lang tầng hai. Râm mát, ánh sáng không thể chiếu tới được, có chút âm trầm. Nhưng vào những ngày hè nóng nực, căn phòng này lại vô cùng mát mẻ.
 
Anh đứng ngoài thư phòng gõ cửa.
 
Cuối hành lang có một cửa sổ nhỏ, cửa sổ mở ra một khe hẹp dài, hơi ẩm bên ngoài cửa sổ theo khe hẹp này thổi vào trong.
 
Cơn mưa mùa hạ cũng bắt đầu.
 
Mưa rơi gió thổi bên ngoài nhà cũ, sấm sét ầm ầm, khi gió lạnh kéo dài thổi vào, cũng mang theo mưa bụi thổi ra khắp nơi, tạo thành một cái lưới chặt chẽ, rất loạn, cũng như lòng người lúc này.
 
Anh hơi nâng mắt, nhìn ánh đèn vàng hành lang hơi đung đưa lắc lư trong cơn gió lớn như muốn cuốn trôi mọi thứ nó đi qua, chụp đèn lay động trái phải, cái bóng chiếu trên mặt đất cũng lay động theo, bóng tối trôi nổi.
 
Tất cả đồ vật trong căn nhà cũ này đều là những thứ anh quen thuộc, phòng sách này, chiếc cửa sổ nhỏ này, cái hành lang này, ngay cả cái đèn hành lang trên đỉnh đầu này, khi còn nhỏ anh còn bắt bướm đậu trên cái chụp đèn kia. 
 
Nhưng bây giờ nhìn thấy, lại không có một chút kỷ niệm nào. Có chút tình cảm, kể từ thời khắc anh và mẹ bước ra khỏi cửa lớn Hứa gia thì đã cắt đứt triệt để rồi.
 
Anh trầm lặng một lát, cũng không thấy người trong phòng lên tiếng trả lời. 
 
Anh đè nén kiềm chế sự bực bội trong lòng, lại gõ hai lần lên trên cửa gỗ màu nâu đỏ.
 
Anh vừa gõ xong, Hứa Định Viễn đi tới, hỏi: “Sao lại không vào?”
 
Anh quay đầu, đối diện với bố, “Ông không mở cửa.”
 
Hứa Định Viễn đi lên trước, nhẹ nhàng gõ mấy cái, “Bố, bố có ở trong không? Tiểu Hưu đến rồi.”
 
Bên trong yên tĩnh không một tiếng động, hai người đối mặt nhìn nhau, nhận ra có gì đó không đúng. Hứa Định Viễn nắm lấy tay nắm cửa, nhẹ nhàng vặn sang phải, cửa phòng sách liền mở ra.
 
Cửa căn bản không khóa.
 
Hai người đồng loạt đi vào, ông nội dựa trên ghế mây ngủ rồi.
 
Quạt hương bồ lớn rơi trên nền đất, bàn trà bên cạnh tay vẫn còn một nửa ly trà lá sen, nước trà sớm đã nguội rồi.
 
Hứa Định Viễn đi lên trước, cúi người gọi: “Bố tỉnh lại đi, muốn ngủ thì lên giường ngủ, nằm ở đây rất dễ bị cảm.”
 
Mưa giông đan xen bên ngoài cửa sổ mở rộng, mưa như trút nước, mạnh mẽ mà dày đặc, kéo theo vô số những cành lá khô sắp tàn loang lổ đầy đất. Nước mưa thuận theo góc mái hiên rào rào đổ xuống, tạo thành âm thanh rất lớn. Bầu trời tối tăm dường như bị xé rách, từng mảnh âm u, mây đen xoay vần.
 
Chiếc rèm cửa nhật màu bị gió thổi bay tứ phía, những bông hoa nhỏ bên trên lay động theo gió.
 
Hứa Mộ Sênh linh hoạt đi tới bên giường, nhẹ nhàng đóng cửa sổ lại.
 
Ông Hứa bị ngoại lực tác động, đột nhiên bừng tỉnh lại từ trong mộng, đồng tử mở lớn, biểu cảm có chút dữ tợn. Có điều ngay tức khắc liền khôi phục lại bình thường. Ông chậm rãi đứng dậy, nhấc ly trà trên bàn trà lên uống một ngụm, đợi cổ họng thanh nhuận, giọng nói có chút tự giễu, “Thật là già rồi, ngồi ở đâu cũng dễ dàng ngủ quên mất.”
 
Đây là lần đầu tiên Hứa Mộ Sênh nghe thấy ông Hứa dùng giọng điệu tự giễu cam chịu này. Trong ấn tượng của anh, ông nội luôn rất kiêu ngạo tự mãn, không ai so được, nhìn ai cũng đều dùng ánh mắt cao hơn người ta một bậc, đi đường cũng rất ngang ngược. Chưa từng để lộ ra nét mặt thất bại như vậy.
 
Đại khái là nạn lớn sắp tới, không thể không cam chịu mà thôi!
 
“Bố vẫn nên lên giường nằm một chút đi.”
 
Ông Hứa khoát tay, “Không cần đâu.”
 
“Vậy bố nói chuyện với Tiểu Hưu, con ra ngoài trước đây.” Hứa Đinh Viễn nói xong liền muốn đi.
 
“Đợi đã, con đừng đi vội, ngồi đây nghe đi.”
 
“Vâng, bố.”
 
“Ngồi đi Tiểu Hưu, bên đó có ghế.” Ông Hứa chỉ tay đến chiếc ghế, còn mình thì ngồi xuống sau bàn sách.
 
“Ông đã cùng với nhà họ Hà chọn ngày xong rồi, ba giờ chiều ngày kia ở trong quán cà phê trong trung tâm thành phố, cháu đến đó gặp con gái nhà họ Hà đi.”
 
“Được ạ.” Anh bình tĩnh ngồi xuống.
 
Anh sớm đã đoán ra được, cũng chẳng mấy bất ngờ. Trở về thăm ông nội chỉ là ngụy trang, bây giờ xem ra mới là bắt đầu vở kịch. Trước đây có lẽ là chơi bài cảm tình với anh!
 
Nhìn ông cụ tinh ranh giỏi tính kế này đi! Ở chốn quan trường hô mưa gọi gió, cả một đời bày mưu tính kế, chỉ sợ đại nạn sắp ập xuống, cũng không buông bỏ được ích lợi là anh đây, mang anh ra tính toán đến hết mức có thể.
 
So sánh mới thấy, anh là không đành lòng, một chút suy nghĩ còn sót lại với huyết thống tình thân này, thật ra có bao nhiêu ngu xuẩn và nực cười đến như thế!
 
“Ông còn chuyện gì khác muốn dặn dò không? Chút nữa cháu còn có việc, không tiện ở lại lâu hơn.” Anh cảm thấy dây cung trong đầu sắp căng đứt rồi. Nếu không rời đi, anh thật sự sợ rằng mình sẽ làm ra những hành động khác người nào đó.
 
“Con vội gì chứ!” Hứa Định Viễn khẽ khiển trách, “Nghe ông nói hết câu đã.”
 
Giọng nói trầm thấp tang thương của ông Hứa vang lên sau bàn sách, “Tiểu Hưu, cháu với mẹ dọn về đây đi.”



 Chương 34: Tinh Tinh, anh mệt quá!


“Đùng, đoàng” một tiếng nổ lớn, sấm sét như phá vỡ mặt đất. Mưa bụi dày đặc ngoài cửa sổ áp bức ập tới, như dời núi lấp biển. Gió mưa bên ngoài gào thét điên cuồng, gió đập vào ngọn đèn chiếu sáng ngoài mái hiên không ngừng lay động, ánh đèn mờ mịt bất định.


Trong phòng sách, ánh sáng của ánh đèn huỳnh quang lạnh lẽo bao phủ lên người Hứa Mộ Sênh, cả người anh căng cứng, toàn thân lạnh lẽo, chỉ cảm giác hình như nghe thấy một câu nói đùa thật nực cười.


“Ông nói gì cơ?” Cổ họng anh hơi khàn, cánh môi tái nhợt mấp máy, âm tiết đơn giản bật ra khỏi miệng.




Hứa Định Viễn than nhẹ, đứng thẳng dậy đi tới trước mặt anh, nói: “Tiểu Hưu, ông con thời gian không còn nhiều nữa, con với mẹ dọn về đây đi… Trước khi ông con đi, muốn nhìn thấy cả nhà mình hòa thuận…”


Hứa Mộ Sênh cảm thấy dạ dày mình đang cuộn trào, một trận buồn nôn tràn lên, trong miệng đắng ngắt đến phát run.


Hai mẹ con anh rời khỏi nhà họ Hứa hơn mười năm rồi, người nhà họ Hứa chưa từng quan tâm đến sự sống chết của họ. Hôm nay chỉ bởi vì ông nội mắc bệnh không thể chữa trị liền muốn hai mẹ con anh dọn về Hứa gia, để tạo ra một gia đình hòa thuận giả dối với người ngoài? Hay là nói mục đích bọn họ làm như vậy là để cho Hà gia và Thịnh gia xem?


Bất luận là trường hợp nào, đều khiến anh ghê tởm!


Khó trách ông nội ham muốn liên hôn của hai nhà Hứa Hà đến như vậy, chẳng qua là dùng thời gian cuối cùng của đời mình, trải một đường đầy hoa hồng cho con trai bảo bối của mình thôi.


Nhà họ Hứa lớn mạnh trong giới quân đội chính trị cũng có địa vị nhất định, nhưng dù sao cũng là người nơi khác đến. Phạm vi thế lực chủ yếu của bọn họ vẫn còn lưu lại ở Vân Mạch. Ở Hoành Tang, nhà họ Hứa cũng chỉ là thế lực ngoại lai, không đủ để đối kháng với Thịnh gia, Chu gia, Thương gia nơi đây. Huống hồ Hứa Định Viễn vừa mới thăng chức Ủy viên kiêm thư ký Chính trị pháp luật ở Hoành Tang, căn cơ còn không vững, cần thế lực của Hà gia để duy trì. Quả thật Hà gia nhà nhỏ ít người, thế lực nhỏ bé, nhưng đứng sau lưng Hà gia lại là Thịnh gia.


Thịnh gia ở Hoành Tang lớn mạnh ra sao, mới có thể khiến ba gia tộc lớn nơi biên cảnh Tây Nam đều phải e dè.


Nhìn xem, đây chính là những người thân thiết có quan hệ huyết thống với anh đấy! Đây chính là ông nội và bố ruột! Nhưng bọn họ có chỗ nào giống người thân xương cốt nốt liền, rõ ràng là ác ma luôn mang mặt nạ tính kế khắp nơi đó! Bóc đi lớp mặt nạ này, khuôn mặt xấu xí của bọn họ thật là khiến người ta ghê tởm.




Một dao đau nhất thường không phải là do kẻ địch ban tặng, mà là do người của mình đâm. Bạn có thể ngăn cản hàng nghìn vạn nhát đao kiếm của kẻ địch, nhưng lại không thể ngăn được một nhát dao nhỏ của người phe mình. Bọn bọ đâm bạn một nhát, bạn sẽ đau đớn đến cùng cực, máu chảy thành sông. Miệng vết thương đó cả đời này cũng không thể kết vảy được.


Bọn họ suy tính như vậy, đem cuộc hôn nhân và cuộc đời anh toàn bộ tính toán hết thảy, một chút cũng không để xót, anh làm sao có thể để bọn họ được như ý nguyện chứ.


“Haha… Một gia đình hòa thuận?” Hứa Mộ Sênh nhếch khóe miệng tự giễu, lộ ra ý cười trào phúng không hề che giấu, âm sắc trầm lạnh, mỗi một từ nói ra giống như đang trút căm phẫn: “Cái nhà này từ lúc nào lại hòa thuận rồi?”


Một ngọn lửa ứ đọng lại trong lồng ngực, vô cùng nặng nề, giọng nói anh hơi run rẩy. Anh dừng lại một chút, tiếp tục nói: “Ông nội bị ung thư giai đoạn cuối liền muốn tôi và mẹ dọn về. Vợ trước và vợ bây giờ, bố và ông định lấy danh phận gì cho mẹ tôi đây? Người ngoài nếu như nhìn thấy Hứa gia có hai vị Hứa phu nhân, thể diện của bố và ông định đặt ở đâu đây? Còn nữa, Nhϊếp Ẩn sẽ đồng ý sao?”


Hứa Định Viễn: “...”


Anh thực sự đã tận lực khống chế cảm xúc của mình rồi, nếu như để mình phát cáu lúc này, anh chỉ sợ sẽ nói ra càng nhiều lời khó nghe hơn.


“Bố vẫn coi tôi là đứa trẻ ba tuổi sao, gọi tới liền tới, bảo đi thì đi sao. Năm đó, tôi và mẹ bước chân ra khỏi cửa lớn Hứa gia thì đã không có ý định quay trở lại rồi. Bố và ông nội tính toán sắp đặt gì đừng cho rằng tôi không biết. Các người dụng tâm suy nghĩ thì người khác cũng có thể nghĩ tới được, người nhà họ Hà sẽ không nghĩ tới sao? Còn nữa, người làm chủ Thịnh gia là người thế nào? Lão tam nhà Thịnh gia là người dễ bị lừa như thế sao? Mọi người yên tâm, người đó tôi sẽ đi gặp, nhưng muốn tôi và mẹ dọn về đây, chuyện này có nghĩ cũng đừng mong nghĩ tới!”


--------------


“Thứ khốn nạn! Cùng một đức hạnh với mẹ nó. Ta đã nói năm đó không thể để nó đi cùng Lương Nhạn, con xem hiện giờ đều trở thành cái hạng gì rồi!” Ông Hứa tức giận ném vỡ đồ trên bàn sách, nói một mạch không dừng, ngực run lên kịch liệt.


“Bố, bố bớt giận…” Hứa Định Viễn vội càng trấn an ông Hứa, “Tức giận có hại cho cơ thể thật không đáng.”


“Bố, ông nội, hai người thật là quá đáng quá, vậy mà lại đối xử với anh trai như vậy!” Hứa Uẩn Hoan từ bên ngoài xông vào, chỉ thẳng hai người, nước mắt lưng tròng.


Tất cả những chuyện vừa nãy trong phòng sách cô đều nghe thấy rồi.


Trời ơi, đây đều là người thân gì chứ! Một người là ông nội, một người là bố đẻ, bọn họ sao lại có thể tính kế với anh trai như thế chứ. Từ nhỏ đến lớn cô đều biết bố và ông không thích anh, nhưng cô chưa từng nghĩ tới, bọn họ sẽ đối xử tàn nhẫn với anh trai như vậy.


Lúc này cô cảm thấy mình nghe theo sự sắp xếp của ông khuyên anh trai trở về thực sự là vô cùng ngu xuẩn. Trước đây cô vẫn ngây thơ cho rằng ông nội bệnh nặng, thời gian không còn nhiều, muốn anh trai trở về thăm ông. Cô còn ngu ngốc khuyên anh trai về, cho rằng như vậy sẽ làm quan hệ không tốt giữa anh trai và người nhà hòa hoãn lại. Hứa Uẩn Hoan vạn lần không ngờ tới ông nội và bố lên kế hoạch cả một vở kịch như vậy chờ đợi anh tới. Cái gọi là “trở về thăm ông nội” đều là cái cớ, liên hôn với nhà họ Hà mới là mục đích thật sự. Để đạt được mục đích này không tiếc để dì Nhạn và anh trai dọn về nhà.


Trời ơi, không ngờ cuối cùng cô gián tiếp đã đâm anh một nhát dao rồi!


Anh trai vốn không nên quay về! Nếu như không quay về, anh trai cũng sẽ không phải chịu hiện thực tàn khốc trần trụi này.


Quá là đáng sợ!





“Hoan Hoan, con thì hiểu gì chứ!” Nhϊếp Ẩn vội vàng chạy lên lầu nhanh nhẹn chặn Hứa Uẩn Hoan lại, “Trẻ con quan tâm nhiều chuyện trong nhà làm gì?”


Hứa Uẩn Hoan lệ rơi đầy mặt, một đứa trẻ mới mười ba tuổi nhưng đã trưởng thành sớm, cô hiểu hết được tất cả những chuyện này, cô chỉ cảm thấy lòng mình đau đến không thể thoát ra được. Răng run lập cập, run rẩy nói: “Mẹ, mọi người thật khiến con thấy ghê tởm.”


--------------------------


Hứa Uẩn Hoan lảo đảo xông ra khỏi nhà, điên cuồng chạy theo: “Anh… anh… anh đợi em với… anh…”


Mặc cho cô bé khóc đến khản giọng, Hứa Mộ Sênh vẫn để ngoài tai, đầu cũng không ngoảnh lại, cứ đi trong màn mưa như thế. Thân ảnh đó vô cùng cô đơn tịch mịch, khiến ai nhìn thấy đều nảy sinh cảm giác thương tiếc.


Bọn họ đều không biết rốt cuộc anh đã phải chịu đựng những gì. Nhưng mà cô bé biết.


Nhưng cô bé cũng vô năng vô lực, anh trai không có cách nào lựa chọn nơi mình sinh ra, và cô bé cũng giống như vậy.




Nếu như có thể, cô bé thà rằng ban đầu không sinh ra ở Hứa gia.


--------------------------------


Sau khi Hứa Mộ Sênh đi, Hứa gia truyền ra tiếng cãi nhau kịch liệt.


Người phụ nữ trước nay luôn dịu dàng hiểu biết, đối xử với ai cũng luôn vui vẻ hòa nhã, dường như không bao giờ nổi giận bỗng dưng thay đổi hẳn thái độ, gào thét ầm ĩ lại điên cuồng náo loạn. Nhϊếp Ẩn đem tất cả mọi thứ trong phòng đều ném vỡ hết, “Hứa Định Viễn, vậy mà ông lại đối xử với tôi như vậy, ông còn muốn để cho mẹ con Lương Nhạn về lại Hứa gia, ông coi tôi là cái gì chứ? Tôi vì cái nhà này cần cù cẩn trọng trả giá nhiều như vậy, kết quả ông lại đối xử với tôi như thế này à?”


“Đây là quyết định của bố, tôi có thể làm gì chứ?”


“Được, ông nói đây là quyết định của bố, ông không có cách nào. Vậy chúng ta nói một chút đến con gái nhỏ nhà họ Chu nhé.”


Hứa Định Viễn: “...”


Ông kinh ngạc nhìn Nhϊếp Ẩn, nét mặt đều là không thể tin nổi.


“Sao, rất kinh ngạc sao?” Nhϊếp Ẩn cười trào phúng một tiếng, “Thiên hạ này không có bức tường nào là không lọt gió. Đừng cho rằng tôi không biết ông ở bên ngoài làm ra những chuyện tốt gì. Hứa Định Viễn ông đừng nghĩ rằng gan to che được cả trời, thần trí không thanh tỉnh, con gái nhỏ nhà họ Chu là người ông có thể trêu chọc được sao?”


-------------------


Lái xe ra khỏi căn nhà cũ Hứa gia, trận mưa này mưa như trút nước. Trong màn mưa dày đặc bao vây lấy cả thế giới không còn khe hở, vô số cát bụi trôi nổi theo gió cuốn đi, lộp bộp đập vào thân xe, lực đạo rất mạnh, dường như muốn đập vỡ tấm kính chắn gió vậy.


Cần gạt nước kèn kẹt gạt qua lại không ngừng, lắc lư trái phải. Nước mưa đập lên trên kính, hợp thành một bức tranh loang lổ. Cách tầng màn mưa, thế giới bên ngoài giống như một bộ phim cũ không có tiếng của pháp của thế kỷ trước, yên lặng và tĩnh mịch.


Tốc độ xe chạy rất nhanh, bánh xe lăn qua vũng nước nhỏ, khiến cho nước bắn lên tung tóe.


Cánh tay của Hứa Mộ Sênh cầm vô lăng cũng không khống chế được mà hơi run lên.


Trong đầu có vô số thanh âm cuồng loạn đang kêu gào.


“Tiểu Hưu, đây là em gái con, Uẩn Hoan, năm nay ba tuổi… Hoan Hoan, mau gọi anh trai đi…”


“Anh trai…”


“Tiểu Hưu, là bố có lỗi với con, bố không yêu mẹ con, người mà bố thực sự yêu là dì Nhϊếp Ẩn…”


“Tiểu Hưu, bố và mẹ con đã ly hôn rồi, sau này con muốn ở cùng với ai…”


“Tiểu Hưu, đi cùng mẹ nhé… Từ hôm nay trở về sau, hai mẹ con chúng ta không có bất kỳ quan hệ nào với Hứa gia nữa…”


“Nhϊếp Ẩn, cô là tiểu tiện nhân, chỉ mong cô có thể đường hoàng cả đời này…”


“Con gái Hà gia rất hợp với con…”






“Ầm” một âm thanh va đập rất lớn, chiếc xe lập tức không chịu sự điều khiển đâm vào cái cây lớn bên đường.


------------------


Hà Tinh Tinh cả ngày trong lòng đều có chút bất an. Ban ngày liên lạc rất nhiều lần với Hứa Mộ Sênh, gửi tin nhắn thoại không ngừng. Nhưng đến buổi chiều rồi vẫn không có tin tức gì cả. Cô cho rằng anh bận việc, vì thế cũng không chú ý. Nhưng cô cũng có hai ca phẫu thuật cần đảm nhận, bận rộn liền quên mất chuyện này. Đợi đến khi rảnh việc rồi, cô mới nhận ra Hứa Mộ Sênh đã nửa ngày rồi không liên lạc với cô.


Cô gọi điện thoại cho anh, điện thoại lại luôn trong tình trạng không có người nghe máy. Cũng không biết rốt cuộc anh đang làm gì, có phải là bận rộn quá nên bị trì hoãn không.


Trực giác nói với cô chuyện này có gì đó không đúng.


Sau khi tan làm, cô ôm điện thoại ngồi nhà đợi hai tiếng, càng nghĩ càng cảm thấy không yên tâm. Đang chuẩn bị gọi cho Lương Nhạn hỏi xem thì đúng lúc này chuông cửa vang lên.


Cô cầm điện thoại chạy ra mở cửa. Cửa còn chưa mở ra hết, một bóng đen từ bên ngoài đột ngột ép tới, giơ hai cánh tay ẩm ướt ôm cô vào lòng.


Hà Tinh Tinh: “...”


Trọng lượng cơ thể anh đều đặt lên người cô, Hà Tinh tinh suýt chút chống đỡ không nổi, mém tý đã ngã xuống.


Hứa Mộ Sênh cả người đều ướt, áo T-shirt màu đen ướt sũng nước tí tách giọt xuống. Mái tóc ngắn màu đen có vô số giọt nước đọng lại, toàn thân run rẩy đều là nước.




Bộ dạng này của Hứa Mộ Sênh cô chưa bao giờ nhìn thấy. Mẹ nó, thật là khiến người ta rung động mà!


Có điều cô cũng không phải ngốc, tất nhiên biết rằng anh nhất định là gặp phải chuyện gì đó, nếu không sẽ không thể biến thành bộ dạng vô cùng nhếch nhác như thế này được.


Cái đầu ướt sũng nước của anh hoàn toàn chôn vào ngực cô, làm bộ đồ ngủ trên người cô cũng ướt hết.


“Thầy Hứa, anh sao thế?”


“Đừng lên tiếng, để anh ôm một lát, Tinh Tinh, anh mệt quá!”


Chỉ một câu nói như vậy liền khiến Hà Tinh Tinh không nhịn được mà vành mắt hơi hồng, trái tim đều tràn ngập cảm giác thương xót, nước mắt hình như cũng sắp chảy ra rồi.


Hứa Mộ Sênh đầu đội trời đạp đất, gặp bất cứ chuyện gì cũng đều bình tĩnh không vội, ứng đối tự nhiên, vậy mà lại có một ngày nói với cô anh thật mệt. Cô cảm thấy không có cái gì có thể khiến cô cảm thấy đau lòng so với chuyện này.


Anh rốt cuộc đã trải qua chuyện gì? Chuyện lớn gì khiến cho anh khó chịu như thế này?


Trong không gian yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng hít thở của cả hai người và tiếng tim đập vô cùng mạnh mẽ.


Cũng không biết rốt cuộc Hứa Mộ Sênh đã ôm bao lâu, cho đến khi cánh tay phía sau lưng cô hoàn toàn cứng đờ rồi, máu không kịp lưu thông, ngón tay cũng hơi tê dại rồi.


Cô hơi cử động cánh tay cứng ngắc của mình, “Thầy Hứa, anh đi tắm trước thay quần áo sạch đã được không? Mặc quần áo ướt lâu quá rất dễ bị cảm.”


Hứa Mộ Sênh lúc này mới buông cô ra, hơi nâng mắt nhìn cô.


Hà Tinh Tinh bị anh nhìn đến mức da đầu run lên, không tự nhiên nói: “Anh mau đi tắm đi.”


Anh nắm chặt cổ tay cô không buông, “Tinh Tinh, chúng ta kết hôn đi!”


Hà Tinh Tinh: “...”


Không cần đoán cũng biết lúc này, nội tâm của Hà Tinh Tinh loạn rồi.


Cô ngẩng đầu, con ngươi đảo một vòng, “Thầy Hứa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”


Cô hỏi rất trịnh trọng, sắc mặt có chút lo lắng, anh nhất định là gặp phải chuyện lớn gì rồi, nếu không sẽ không nói ra những lời như thế này. Cô rất lo lắng cho anh, lo lắng bằng cả trái tim này.


“Anh vừa mới đi gặp ông nội.”


Chương 35: Tinh Tinh, có thể không?


Hứa Mộ Sênh tắm xong đi ra, Hà Tinh Tinh đang ở trong bếp nấu nước gừng cho anh. Trong không khí tràn ngập mùi vị gừng nồng đậm cay mũi.


Ngọn lửa xanh trên bếp bao phủ lấy đáy nồi, hơi nóng trong nồi bốc lên rồi dần dần tan biến trong khắp gian bếp nhỏ.


Ngọn đèn ấm áp trên đỉnh đầu như thác nước ấm áp đổ xuống dưới, bao phủ lên người cô, ánh sáng mông lung, yên tĩnh như một bức tranh.




Cô mặc một chiếc váy ngủ màu trắng, dáng người yểu điệu, lộ ra hai cánh tay thon dài, dưới sự ấm áp của ánh đèn chiếu rọi xuống, làn da trắng từng chút một hiện ra trước mắt anh.


Cô rất chuyện tâm, hoàn toàn không nhận ra có một người đã đứng sau lưng mình rồi.


Anh vùng vẫy chìm nổi bao nhiêu năm nay, chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày, anh cũng có thể gặp được một người thế này, đặt anh ở trong lòng, thích mọi thứ anh thích, lo lắng những điều anh phiền muộn, ánh mắt lúc nào cũng luôn vây quanh anh.


Anh có tài đức gì mới có người vì anh mà làm nhiều thứ như vậy chứ.


Anh cứ yên tĩnh đứng ở cửa ngắm nhìn cô, thời gian dường như từ thời khắc này đã ngưng đọng lại. Giữa trời đất này chỉ còn lại hai người bọn họ.


Cạch một tiếng, Hà Tinh Tinh tắt bếp ga. Sau đó cẩn thận đổ nước gừng vào trong bát. Vừa quay người liền nhìn thấy Hứa Mộ Sênh dựa vào cạnh cửa, dáng vẻ lười biếng, vẻ mặt bình thản.


Anh vừa tắm xong, tóc vẫn chưa sấy khô, vẫn còn ẩm ướt nhỏ giọt xuống dưới. Trên người mặc áo ngủ của cô, rất nhỏ, còn không dài tới bắp đùi.


Cảnh tượng này nhìn anh rất buồn cười.


Cô hơi mỉm cười, lắc nhẹ cái bát trong tay, “Thầy Hứa, anh tắm xong rồi à, nước gừng cũng nấu xong rồi.”


Cô lại ngẩng đầu, nhìn thấy trán của Hứa Mộ Sênh, hét chói tai, “Ôi, thầy Hứa, trán anh làm sao vậy?”




Cô thuận tay đặt cái bát nhỏ trong tay lên trên bếp, tiến lên phía trước sờ trán anh. Lúc trước không chú ý, bây giờ mới phát hiện ra trán anh có một vết thương rất dài, mặc dù không chảy máu, nhưng vẫn có chút khiến người ta thấy mà đau lòng.


Ngón tay ấm áp của cô gái chạm lên trán anh, tâm tư anh rất vi diệu xoay chuyển một vòng. Anh nắm lấy tay cô, một tay khác ôm lấy lưng cô, hơi hơi hướng về phía trước, cô liền cứ thế mà thuận lợi ngã vào trong lòng anh.


Một giây sau, nụ hôn như cơn mưa rơi xuống.


Hà Tinh Tinh: “...”


Nụ hôn này rất dịu dàng, cũng rất triền miên, người đàn ông dùng hết tất cả nhẫn nại của mình, hai cánh môi dính chặt vào nhau, răng môi liền kề.


Không khí hơi nóng lên một chút, khí nóng lan ra bao vây lấy hai người. Hà Tinh Tinh cảm thấy càng ngày càng nóng, lòng bàn tay bám lấy bờ vai người đàn ông bắt đầu chảy mồ hôi, hơi ẩm ướt, có chút trơn. Tay anh rất nóng, nóng bỏng không gì so được, vuốt ve khuôn mặt cô, ánh mắt ánh lên du͙ƈ vọиɠ.


Mắt anh đen láy sâu xa, dường như có cả bầu trời đầy sao trong đó. Nhìn thấy đôi mắt như vậy, một giây sau, bạn chắc chắn sẽ rơi vào tay giặc.


Không có ai biết, không ngờ bộ dạng Hứa Mộ Sênh khi mất khống chế lại mê người như thế này.




Nụ hôn của anh một giây cũng không ngừng lại, cùng cô đắm chìm trong đó, Hà Tinh Tinh chỉ cảm thấy đại não dần thiếu không khí, hoàn toàn không thể hít thở được.


Cô cũng không phải ngốc, tất nhiên biết được đây là ý gì. Muốn ngăn cản nhưng lại cam tâm tình nguyện cùng anh trầm luân.


Vô số hơi thở nóng bỏng cuốn lấy hai người, không khí xung quanh cũng ngưng đọng lại. Chỉ còn lại sự ngột ngạt khiến người ta tâm phiền ý loạn mà thôi.


Rõ ràng trong phòng mở điều hòa, sao lại nóng như thế!


Dần dần, người đàn ông dường như không còn nhẫn nại được nữa. Nụ hôn này bắt đầu trở nên bá đạo hơn, mạnh bạo hơn, hoàn toàn không còn sự ôn nhu ban nãy nữa. Hà Tinh Tinh lại không cảm thấy có gì không thoải mái, cô hoàn toàn đắm chìm trong đó rồi, hoàn toàn không thể thoát ra được.


“Tinh Tinh, có thể không?” Anh liếm vành tai cô, giọng nói khàn khàn hỏi cô, thổi khí nóng lên cổ cô.


Cô bị nụ hôn của anh làm cho toàn thân vô lực, mềm nhũn ra, trực tiếp hóa thành bùn nhão. Toàn thân đều đang rất kích động, trong cơ thể có vô số tế bào nhỏ đang sục sôi kêu gào.


“Có thể không?” Anh hỏi lại, ngón tay vẫn chưa vào trong.


Hà Tinh Tinh chỉ cảm thấy ong ong một trận, đầu như muốn nổ, có vô số pháo hoa sáng chói đang nở rộ.


Thế giới của cô lập tức được mở ra rồi!


Tai cô ửng đỏ, không dám nhìn anh, mơ hồ gật đầu, “Ừm…”


Hứa Mộ Sênh nghe thấy câu này liền khẽ cười, phát ra mấy tiếng cười trầm thấp. Tiếng cười vang lên bên tai Hà Tinh Tinh, thái dương cô khẽ giật giật, không ngừng áp bức thần kinh của cô.


Dây cung trong đầu cô dường như sắp đứt rồi.


Anh hơi cúi đầu nhìn cô, hai mắt híp lại, con ngươi sâu thêm vài phần. Một vài cảm xúc đột ngột xuất hiện.


Thứ còn lại, vậy thì cùng nhau đắm chìm vậy!


Làn da cô trắng như vậy, giống như ngọc dương chi thượng hạng, dưới ánh đèn làn da trắng kia càng thêm trong suốt.


Mưa bay gió thổi ngoài cửa sổ, gió mạnh kéo theo vô số cành lá. Trong phòng ngủ ánh sáng lờ mờ, từng chút ánh sáng mờ nhạt như ẩn như hiện.


Kíƈɦ ŧɦíƈɦ thị giác lại vô cùng mãnh liệt, kíƈɦ ŧɦíƈɦ thần kinh trong anh.





Một giây sau anh liền cúi đầu xuống, âm sắc trầm thấp mê người: “Khó chịu thì nói với anh… hửm?”


“Ừm…” Cô hít thở dồn dập, hơi thở hỗn loạn, miễn cưỡng mới phát ra tiếng nói được.


Trong nháy mắt, thủy triều trên biển lên xuống, cuồng phong mưa rào cuồn cuộn mà đến.


Sóng biển không ngừng táp vào đá ngầm, muôn vàn bọt nước bắn tung tóe lên trên.


Vô số mưa bụi vượt qua cửa sổ mở hé kia mà thổi tới. Trên rèm cửa sổ nhạt màu điểm những bông hoa nhỏ trôi nổi.


Hà Tinh Tinh không dám nhìn anh, thể xác và tâm hồn đều kích động, hai tay túm chặt lấy ga giường mà không nhận ra ngón tay đã hơi trắng bệch.


Cô quay đầu, hơi hoảng hồn nhìn những bông hoa nhỏ trên rèm cửa sổ.


Kíƈɦ ŧɦíƈɦ, lại vô cùng không chân thực. Cô giống như đang mơ một giấc mộng xuân kiều diễm.


Rất đẹp, vô cùng đẹp, khiến cô muốn chìm đắm trong đó, không muốn tỉnh lại một chút nào.


Hà Tinh Tinh cảm thấy cô sắp chết rồi, trong vô số làn sóng biển cùng với anh dũng cảm tiến vào dòng thác chảy xiết, một giây cũng không muốn ngừng lại. Ý thức bị giày vò không còn lại chút nào, chỉ muốn được trầm luân cùng anh.




Còn anh phiêu lưu rất lâu trong thế gian lẻ loi độc hành, cuối cùng cũng anh cũng tìm được nơi thả neo cập bến.


Cuối cùng, mặt biển lại trở về yên tĩnh, không có gió, cũng không còn sóng biển.


Cả thế giới yên tĩnh không một tiếng động, cô lại nghe được rõ ràng có âm thanh hoa nở.


Trong lòng cô hoa đã nở rồi!


Đã từng cho rằng anh giống như một vị thần cao cao tại thượng, xa xôi không thể với tới, cô chưa từng ngờ tới anh sẽ từ nơi cao đi tới, đâm vào một cái cây đột nhiên nở hoa!


Hai con thuyền nhỏ phiêu bạt trong cuồng phong mưa bão, cuối cùng cũng cùng nhau cập tới bến bờ hạnh phúc.


Chúng ta đều đã từng cô đơn không nơi nương tựa, thật may mà cuối cùng cũng có một người như thế bước vào cuộc đời của chúng ta, cùng chúng ta lang thang phiêu bạt.


-------------------------------


Khi Hà Tinh Tinh lại tỉnh lại đã là buổi tối rồi.


Cửa sổ trong phòng vẫn chưa đóng kín, gió nhẹ theo khe hở hẹp thổi vào trong, cả căn phòng đều chứa đầy không khí ẩm ướt.


Mưa bão bên ngoài đã dừng hẳn rồi, không khí ẩm ướt giống như bọt biển bị ngâm nước vậy, dường như đều có thể vắt ra nước được.


Cô giơ tay với điện thoại trên tủ đầu giường, ấn sáng màn hình, thời gian trên màn hình hiển thị đã tám giờ tối.


Không ngờ tới cô lại ngủ một mạch gần ba tiếng.


Thực ra đến gần cuối cô đã mệt đến mức không còn ý thức nữa rồi. Mơ mơ hồ hồ biết Hứa Mộ Sênh ôm cô vào nhà vệ sinh tắm rửa.


Hà Tinh Tinh nghe thấy tiếng nước chảy như có như không, không ngừng lượn qua lượn lại bên tai. Cô hình như đã mơ một giấc mơ xa xăm yên tĩnh.


Còn về chuyện đến cuối cùng làm sao mà ngủ mất cô không hề có ấn tượng một chút nào.


Cô sờ sờ cái bụng bẹp dí xuống giường. Hai chân vừa rời giường, đứng trên nền đất, vậy mà lại hơi run rẩy, toàn thân cũng mỏi nhừ sắp không đứng được rồi.


Đây chính là di chứng sau một trận chiến đấu kịch liệt điên cuồng.


Bây giờ cô vẫn có thể cảm nhận rõ ràng được nhiệt độ nóng bỏng của người đàn ông bên trong cơ thể cô. Cô còn có thể nhớ lại rõ ràng từng động tác của anh, với từng giọt mồ hôi không ngừng rơi trên cơ thể cô. Tất cả mọi người đều không biết, bộ dáng Hứa Mộ Sênh khi ý loạn tình mê lại câu dẫn tâm hồn người khác đến như vậy.


Mà anh bởi vì cô mới ý loạn tình mê.


Chỉ có hiện tại, cô mới cảm thấy anh cuối cùng cũng không còn cao cao tại thượng nữa, không còn đặt mình ở độ cao mà cô chỉ có thể nhìn mà không thể với tới nữa rồi. Anh thực sự đứng ở trước mặt cô, cô cũng không cần hao tổn tâm sức ngưỡng vọng anh nữa rồi.


Cô gái nhỏ quật cường gầy yếu năm đó nhất định không ngờ tới sẽ có một ngày, người mà cô ngưỡng vọng sẽ cùng với cô thân mật khăng khít, hai người hợp thành một như thế này.


-----------------------


Hứa Mộ Sênh không có trong phòng ngủ, Hà Tinh Tinh đi chân trần ra khỏi phòng ngủ, phát hiện anh đang ở trong phòng khách xem đấu bóng.


Trên bàn trà đặt một bát trắng nhỏ, canh gừng bên trong đã uống hết rồi.


Vừa trải qua một chuyện như thế kia, cô bây giờ nhìn thấy cái bát này lại cảm thấy một chút ám muội.


Cô ngẫm nghĩ lại cảm thấy mình có bệnh rồi!


Anh nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn cô, cười tủm tỉm, “Tỉnh rồi?”


“Ừm.” Cô gật đầu, sắc mặt có chút không được tự nhiên.


Dù sao bọn họ vừa mới trải qua chuyện thân mật nhất. Anh là quân tử thẳng thắn vô tư, điềm nhiên như không có chuyện gì. Nhưng cô lại không làm được, luôn cảm thấy không được tự nhiên. Có thể nói là rất ngại ngùng.





Hứa Mộ Sênh dường như không hề phát hiện ra sự không tự nhiên của cô, nói với cô: “Đến đây ngồi đi.”


Hà Tinh Tinh: “...”


“Ừm.”


Cô chỉ đành cắn răng tới ngồi bên cạnh anh.


Anh đang xem thi đấu cầu lông, đấu nam đơn. Hai người dẫn chương trình một nam một nữ đang bla bla nói không ngừng.


Anh hỏi: “Đói chưa?”


Cô sờ bụng, thành thực trả lời: “Đói rồi.”


Anh cười ôn nhu, có cảm giác vô cùng tuỳ ý, “Vậy chúng ta gọi đồ ăn ngoài.”


“Được.”


--------------------


Nửa tiếng sau, chuông cửa vang lên.


Hà Tinh Tinh hưng phấn nói: “Nhất định là đồ ăn tới rồi, em đi mở cửa.”


Cô chạy ra mở cửa.


Cửa vừa mở, lập tức ngây người.


“Mẹ, sao mẹ lại tới đây?” Hà Tinh Tinh sợ đến suýt bật khóc tại chỗ!


-----------------------


“Rầm” Hà Tinh Tinh lập tức đóng cửa lại.


La Mỹ Phương: “...”


Một trận khói bụi đập vào mũi phu nhân La Mỹ Phương.


La Mỹ Phương lập tức đập cửa ầm ầm, “Tinh Tinh, con làm vậy là sao, mau mở cửa ra! Có nghe thấy không? Mau mở cửa ra!”


Mẫu thân đại nhân không hề báo trước, chạy tới chỗ cô như thế này, thật là khiến bác sĩ Hà trở tay không kịp.


Hứa Mộ Sênh còn không kịp hỏi Hà Tinh Tinh là ai tới, cô đã hấp ta hấp tấp chạy tới trước mặt anh, tay chân luống cuống ra hiệu, giọng nói ép xuống rất thấp, “Thầy Hứa, mẹ em đến rồi, anh mau vào trong phòng ngủ trốn một chút đi!”


Hứa Mộ Sênh: “...”


Cẩu huyết như vậy sao? Hoàn toàn là tình tiết vạn năm không đổi trong phim truyền hình đó!


Mặc dù sau này Hứa Mộ Sênh muốn kết hôn với bạn gái, nhưng hôm nay đã muộn như vậy rồi, một nam một nữ chưa kết hôn ở chung một phòng, nếu như để cho mẹ vợ tương lai nhìn thấy cảnh này, không chừng sẽ nghĩ anh như thế nào chứ. Ấn tượng đầu tiên vô cùng quan trọng, anh không thể để bị hủy đi như vậy được.


Cân nhắc trước sau, Hứa Mộ Sênh quyết định nghe theo bạn gái, vào phòng ngủ trốn trước đã.


Nhìn thấy Hứa Mộ Sênh đã trốn xong rồi, Hà Tinh Tinh mới lập tức giấu giày của anh vào trong tủ giày, đem quần áo anh thay ra trong nhà tắm ném hết vào trong máy giặt.


Làm xong tất cả, cô mới vỗ vỗ ngực, chạy ra mở cửa.


La Mỹ Phương ở bên ngoài sắp bùng nổ rồi, cửa cũng sắp bị bà gõ nát rồi. Đến chỗ con gái mình, con gái không cười ha ha nghênh đón bà vào trong nhà, lại đóng cửa để bà ở ngoài. Thân làm mẹ, La Mỹ Phương cảm thấy mình sắp tức chết rồi.


Hà Tinh Tinh cố gắng kiềm chế cảm xúc loạn cào cào trong lòng, nhếch nhếch khóe miệng để lộ ra nụ cười, “Mẹ, muộn thế này rồi sao mẹ lại đến đây?”


“Vừa nãy là chuyện gì vậy? Nhốt mẹ ở ngoài cửa? Tinh Tinh, gan con to rồi đó!” La Mỹ Phương hai tay chống nạnh, bùng nổ nói: “Thành thật khai báo!”


“Haha…” Hà Tinh Tinh cười ngượng một tiếng, lập tức biện ra lý do qua loa, “Con vội đi vệ sinh, nhịn không nổi nữa, nên chạy vào nhà vệ sinh trước.”


La Mỹ Phương: “...”


“Hừ!” La Mỹ Phương hừ lạnh một tiếng, nghiến răng nói, “Con vội đi vệ sinh thật là đúng lúc!”


Hà Tinh Tinh: “...”


“Mẹ, con thực sự không phải cố ý đâu. Còn nữa, ai chẳng có ba chuyện cấp bách đúng không!” Cô bồi thêm khuôn mặt tươi cười, vội vàng chuyển chủ đề, “Mẹ, muộn thế này rồi, sao mẹ lại đến đây?”


“Muộn như thế này rồi, mẹ không thể đến được sao?” La Mỹ Phương liếc cô một cái, nhìn một vòng trong phòng khách, tầm mắt dừng lại trên màn hình tivi, hỏi cô: “Tinh Tinh, từ lúc nào con bắt đầu xem thi đấu cầu lông thế?”


“Con làm gì thích xem cái này, vừa mới ấn vào thôi.”


La Mỹ Phương cứ cảm thấy kỳ lạ, nhưng nhìn một vòng trong phòng lại không nhìn ra có chỗ nào không đúng cả.


Đúng vào lúc này chuông cửa lại vang lên.