Chương 28-31

Ngày Em Đến Là Ngày Tuyết Tan

Post on: 11 tháng ago

.

Chương 28: Từ hôm nay trở đi hãy gọi tớ là người phụ nữ sau lưng ảnh đế!

 
Hứa Mộ Sênh cùng Hà Tinh Tinh đi ra khỏi phòng nghỉ, bên ngoài một đám y tá bác sĩ vây quanh. Trên mặt ai cũng lộ vẻ lo lắng.
 

Làm đồng nghiệp đã lâu, bọn họ biết rõ tầm quan trọng của chủ nhiệm Thái với Hà Tinh Tinh, ông là lãnh đạo, hơn nữa còn là ân sư, là người cô kính ngưỡng nhất. Cô và Chu Tuấn Thâm, lão Vương đều là người một tay chủ nhiệm Thái dạy dỗ thành tài, cô tuổi nhỏ nhất, nên chủ nhiệm Thái chiếu cố cô nhất. Chủ nhiệm thái gặp phải chuyện như vậy, Chu Tuấn Thâm và lão Vương luôn tự trách, rất lâu không nói nên lời, càng huống hồ cô còn là trợ lý lần phẫu thuật này, cô tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình chủ nhiệm Thái bị người ta chém. Trong lòng cô chỉ sợ là càng khó chịu hơn thôi.
 
Cô vừa đi ra, Lâm Điềm liền vây lấy cô, “Tinh Tinh, cậu không sao chứ?”
 
“Sao rồi, không sao chứ?” Y tá trưởng Trịnh cũng đứng đằng sau thân thiết hỏi thăm.
 
Lão Vương lớn tiếng nói: “Tinh Tinh, em cuối cùng cũng ra rồi, dọa mọi người sợ chết khiếp.”
 
Những đồng nghiệp khác cũng ồn ào thân mật hỏi thăm cô.
 
Hà Tinh Tinh cảm thấy cảm động, hốc mắt nóng lên, “Cảm ơn mọi người quan tâm, em không sao.”
 
Y tá trưởng Trịnh nói: “Không sao là tốt rồi, mau đi băng bó vết thương trên tay đi.”
 
“Chủ nhiệm Thái sao rồi?” Cô nắm chặt lấy tay y tá trưởng Trịnh vội hỏi.

 
Cô giống như kẻ đào ngũ, không thể ở bên ngoài phòng cấp cứu chờ ân sư.
 
Y tá trưởng Trịnh vỗ vỗ tay cô, hốc mắt hơi hồng, “Bác sĩ Cố khoa ngoại lồng ngực đích thân cầm dao, phẫu thuật rất thành công. Chủ nhiệm Thái được đưa tới phòng ICU, có điều đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại.”
 
Nghe y tá trưởng Trịnh nói như vậy, Hà Tinh Tinh âm thầm thở ra một hơi, tảng đá lớn treo trên ngực cô cuối cùng cũng coi như có thể tạm thời đặt xuống được rồi.
 
Cô nhìn mọi người, nhưng không nhìn thấy bóng dáng Chu Tuấn Thâm đâu, cô vội vàng hỏi y tá trưởng Trịnh: “Đàn anh em đâu.”
 
Lâm Điềm chủ hướng phòng làm việc, “Đợi ở phòng làm việc đó.”
 
Hà Tinh Tinh lập tức nói với Hứa Mộ Sênh: “Thầy Hứa, thầy đợi em một lát, em đi tìm đàn anh nói vài câu, lần phẫu thuật này là chủ nhiệm làm thay anh ấy, bây giờ xảy ra chuyện này, trong lòng anh ấy nhất định không dễ chịu.”
 
Nói xong liền muốn rời đi.
 
Không ngờ Hứa Mộ Sênh trực tiếp nắm lấy cổ tay cô, giọng nói chậm rãi mà bình ổn, “Đừng vội, băng bó vết thương trước đã.”
 
Hà Tinh Tinh: “...”
 
Lão Vương vỗ ngực đảm bảo: “Đúng rồi Tinh Tinh, em băng bó vết thương trước đã, chỗ lão Chu có anh để ý rồi, không xảy ra chuyện được đâu.”
 
----------
 
Đợi đến khi Lâm Điềm băng bó vết thương cho Hà Tinh Tinh, Hứa Mộ Sênh mới nhớ ra mình bỏ lại mẹ ở tầng khám bệnh.
 
Khi nghe thấy Hà Tinh Tinh xảy ra chuyện, anh đã mất bình tĩnh, hoàn toàn không để ý tới mẹ nữa.
 
Hứa Mộ Sênh dặn dò: “Em ở phòng làm việc đợi anh, anh đi tìm mẹ trước đã, đợi đến khi em tan ca chúng ta đi ăn cơm.”
 
“Ừm.” Lòng cô ngọt ngào giống như chấm phải đường mật, bong bóng màu hồng phấn ngọt ngào bay lên, chỉ biết cười ngốc mà gật đầu mấy cái.
 
Hứa Mộ Sênh bị phản ứng này của cô chọc cười, xoa nhẹ đỉnh đầu cô, cười sủng nịnh, “Thật ngoan.”
 
Hà Tinh Tinh: “...” Sao lại có  cảm giác anh đang an ủi chó nhỏ vậy nhỉ!
 
Lâm Điềm: “...”
 
Mẹ kiếp, cẩu lương lạnh lẽo trực tiếp đập thẳng lên mặt đó!
 
Hai người ở trước mặt cô quang minh chính đại ngược cẩu, tràn đầy gian tình, Lâm Điềm cảm thấy mình phải chịu một vạn vết thương vậy.
 
Cô băng bó xong cho Hà Tinh Tinh, gõ gõ mặt bàn, lạnh lùng nói: “Thành thực khai báo, là chuyện gì đây?”
 
Hà Tinh Tinh nhảy dựng lên ôm chặt Lâm Điềm, vui vẻ khác thường nói: “Điềm Điềm, từ hôm nay trở đi hãy gọi tớ là người phụ nữ sau lưng ảnh đế!”
 
Lâm Điềm: “...”
 
-------------------
 
Hà Tinh Tinh và Lâm Điềm chọc nhau cười một chút, rồi đi tới phòng làm việc tìm Chu Tuấn Thâm.
 
Cô đẩy cửa bước vào, Chu Tuấn Thâm đang đứng bên cửa sổ nhìn ra bầu trời bên ngoài. Còn lão Vương lại nhìn màn hình máy tính xem bệnh án. Nhìn thấy cô vào, nâng mí mắt lười biếng liếc nhìn cô, lại tiếp tục vùi đầu vào công việc.
 
Bầu trời ngoài cửa giống như chiếc cung màu lam kéo căng ra phía trên thành phố, thỉnh thoảng có mấy con chim bay qua, trong không khí lấp lánh tia sáng rực rỡ chói mắt.
 
Cô từ phía sau vỗ vỗ bờ vai Chu Tuấn Thâm, “Đàn anh.”
 
Chu Tuấn Thâm quay đầu nhìn băng gạc quấn quanh cánh tay cô, nhíu mày hỏi: “Cánh tay thế nào rồi?”
 
Cô chớp chớp đôi mắt to, cười tưng tửng nói: “Vết thương nhỏ, không trầm trọng.”
 
Nghe thấy cô nói như vậy, anh không nhìn cô nữa, tiếp tục ngây ngẩn trước cửa sổ.
 
Hà Tinh Tinh đứng sau lưng anh, hơi mở miệng, phát hiện mình vậy mà lại chẳng biết nói gì. Cô có thể nhìn ra được sắc mặt của đàn anh không tốt, anh trước nay luôn cười rất nhiều, dù cho đối diện với ai cũng đều mỉm cười, thấm đẫm gió xuân. Nhưng khuôn mặt không có nét cười như bây giờ chứng tỏ tâm tình anh rất không ổn.

 
Lần phẫu thuật này vốn là anh phụ trách, nhưng lại để chủ nhiệm Thái làm chính, còn cô làm trợ lý. Bây giờ cô và chủ nhiệm Thái đều bị thương rồi, cô là vết thương nhỏ không đáng ngại, nhưng chủ nhiệm Thái lại bị thương rất nặng, vừa từ phòng cấp cứu ra, được đưa tới phòng ICU, cho đến giờ vẫn chưa tỉnh lại. Một người là thầy, một người là đàn em, dù là ai cũng khó mà chịu đựng được.
 
Càng quan trọng là chủ nhiệm Thái cả đời này luôn cẩn thận làm tốt công việc của mình, tận tụy cần cù, không nói tới bàn tay thần diệu cũng là cứu người vô số. Gần tới lúc nghỉ hưu lại bị chụp lên đầu cái danh “hung thủ giết người”, bị người nhà bệnh nhân chém bị thương, vết thương vô cùng nghiêm trọng. Đây là sự thật mà bất kỳ nhân viên hay bác sĩ nào cũng khó mà tiếp nhận được, bọn họ chỉ cảm thấy lòng vừa đau vừa nguội lạnh.
 
Nhân gian bạc bẽo, lòng người là thứ không có sự ấm áp nhất. Dù rằng bọn họ hành nghề mấy năm, gặp không ít những ví dụ như vậy, nhưng khi tất cả những điều này thực sự phát sinh trên người bên cạnh mình, bọn họ chỉ có thể càng đau lòng hơn thôi.
 
Hà Tinh Tinh không biết nên an ủi anh ấy thế nào, bởi vì tất cả những gì anh ấy đã trải qua, chính cô tự mình trải qua giống anh. Tất cả những lời an ủi đến lúc này không những không mang lại bất kỳ tác dụng nào, mà chỉ mang lại vẻ yếu ớt vô lực.
 
Khi sự việc xảy ra, cô trơ mắt nhìn người nhà bệnh nhân đó, người đàn ông gầy yếu đó điên cuồng mà quơ loạn con dao thái rau trong tay, lưỡi dao sắc nhọn, ánh mắt lạnh lẽo, từng bước tới gần chủ nhiệm Thái. Sự việc phát sinh quá đột ngột, chủ nhiệm căn bản không kịp tránh đi. Cả thế giới dường như đều trở nên yên tĩnh, chỉ nhìn thấy khuôn mặt vặn vẹo của người đàn ông và biểu cảm khủng hoảng của mọi người, sau đó máu tươi cứ như vậy phun ra, khi lưỡi dao chém qua cánh tay cô, cô không cảm thấy đau, chỉ cảm thấy trái tim lạnh lẽo. Sự lạnh lẽo dần dần thấm vào trong xương cốt, lạnh đến cùng cực.
 
Cô nhìn thấy thầy của mình chảy bao nhiêu là máu, toàn thân đều là máu, giống hệt như người máu vậy. Đây là lần đầu tiên kể từ khi cô vào nghề bao nhiêu năm đến nay lòng lạnh đi như thế, lần đầu tiên hết sức thất vọng với cái nghề bác sĩ này như vậy. Những tín ngưỡng cao lớn đối với nghề nghiệp, những niềm tin khi cứu giúp người gặp nguy hiểm, những phẩm hạnh vẫn luôn tuân thủ không thay đổi trong quá khứ đối với nghề, đối với sự việc náo động bác sĩ lần này, ồn ào một tiếng, toàn bộ đều hoàn toàn sụp đổ.
 
Lần đầu tiên cô bắt đầu nghi ngờ công việc này. Không biết mình đứng vững trên cương vị bác sĩ biết bao nhiêu năm nay rốt cuộc là vì cái gì. Cô không hiểu vì cớ gì người đàn ông gầy yếu kia một giây trước thái độ thành khẩn nhiều lần cầu xin bọn họ phải cứu lấy vợ của hắn, một giây sau liền quơ loạn con dao thái rau trong tay dồn ép bác sĩ mổ chính. Sự chuyển biến của nhân tính thực sự chỉ cách nhau một ý niệm mà thôi.
 
Cô gắt gao túm lấy tay của thầy, chủ nhiệm Thái chảy rất nhiều máu, quần áo phẫu thuật hoàn đều bị nhuốm màu đỏ của máu. Vừa chạm vào chú ấy, trong tay liền dính toàn máu tươi. Khủng bố như vậy, nhìn thấy khiến người ta giật mình.
 
Nhưng đến khi gần đưa vào phòng cấp cứu, chú ấy vẫn không ngừng nói chú không hối hận, nếu như để chú chọn lại một lần nữa, chú vẫn sẽ không chút do dự đứng lên bục phẫu thuật.

Sau khi chủ nhiệm Thái được đưa vào phòng cấp cứu, cô căn bản không có dũng khí đứng đợi bên ngoài. Trong lòng cô xuất hiện vô số cảm giác hoảng sợ, sợ hãi đến tột đỉnh. Cô nhìn thấy chú ấy chảy rất nhiều máu, cô sợ rằng cô sẽ nghe được tin tức không tốt. Cô thực sự sẽ không thể chịu đựng được. Vì thế cô chạy trốn, không có bản lĩnh mà trốn đi. Lảo đảo nghiêng ngả chạy về phòng nghỉ, nhốt mình ở trong đó.
 
Cô mở bút kí trong máy tính ra, cô muốn xem “Kinh trập”, bởi vì cô cảm thấy, cô đã không thể chống đỡ được nữa rồi.
 
Ước nguyện học y ban đầu của cô không đơn thuần, nếu như không phải vì Hứa Mộ Sênh, cô căn bản cũng sẽ không mặc lên chiếc áo blouse trắng, cầm lên dao phẫu thuật. Nhưng từ khi học đại học, đến nghiên cứu sinh, đến tiến sĩ, lại thực tập rồi luân chuyển, cuối cùng trở thành bác sĩ chính thức, đến bác sĩ chủ trị bây giờ, nhiều năm trôi qua như vậy, cô ít nhiều cũng có chút nhiệt tình đối với công việc này. Hơn nữa cô cực khổ nỗ lực, chăm chỉ tiến thủ, gặp được những bạn học đáng yêu, thầy cô giáo lương thiện, đồng nghiệp nhiệt tình, cô vẫn có cảm tình nhất định đối với công việc này.
 
Huống hồ chi cô và những đồng nghiệp bên cạnh từ đầu đến cuối vẫn tuân theo lòng tin cứu giúp người gặp nguy hiểm, kiên định với nhân tâm bác sĩ, kính ngưỡng và kính trọng sinh mệnh, dốc hết sức mình giúp bệnh nhân giảm bớt đau khổ. Bọn họ luôn suy nghĩ cho bệnh nhân, tại sao còn phải chịu đựng những chuyện này? Hành nghề nhiều năm, cũng gặp không ít bệnh nhân khó tính, đủ các loại người, cũng gặp qua không ít ồn ào bệnh viện, nhưng đây lại là lần đầu tiên thất vọng với công việc này như vậy, trong lòng cũng lạnh đi ít nhiều.
 
Bi thương vô cùng giống như lòng đã chết, cô rất sợ trải qua chuyện lần này cô sẽ bắt đầu chán ghét công việc này, nảy sinh lòng nghi ngờ đối với chính mình, thất vọng đối với thế giới này.
 
May mà Hứa Mộ Sênh đúng lúc kéo cô lại. 

Cô chỉ nói một câu.
 
“Đàn anh, em nhớ anh đã từng nói với em, anh chưa từng hối hận mặc lên chiếc áo blouse này, em cũng như vậy.”
 
***
 
Bên này, Hứa Mộ Sênh tìm thấy mẹ ở tầng thăm khám.
 
Khi xảy ra chuyện, Lương Nhạn cũng giống như Hứa Mộ Sênh sốt ruột không yên, tưởng rằng Hà Tinh Tinh xảy ra chuyện lớn gì. Nhưng bà không hề ngờ tới phản ứng của con trai lại lớn hơn bà nhiều như thế, nhanh như chớp đã chạy chẳng thấy bóng dáng đâu nữa, tốc độ quả thực nhanh đến kinh người. Bà cũng cứ chạy theo phía sau, nghe thấy những bác sĩ khác trong bệnh viện nói chủ nhiệm Thái trọng thương được đưa tới phòng cấp cứu, bà cho rằng Hà Tinh Tinh cũng sẽ ở đó, liền muốn tới xem tình hình của Hà Tinh Tinh trước đã. Nhưng khi bà tới nơi, chủ nhiệm Thái vẫn trong phòng cấp cứu, nhưng Hà Tinh Tinh lại không thấy bóng dáng đâu.
 

Sau khi bà hỏi thăm những bác sĩ khác mới biết Hà Tinh Tinh chỉ là cánh tay bị cắt một vết, không hề đáng ngại. Chỉ cần cô nương ấy không sao, bà liền yên tâm rồi. Còn về những việc khác, bà tin rằng con trai sẽ giải quyết được.
 
Hứa Mộ Sênh từ xa đi tới, “Mẹ, mẹ ở đây sao, con tìm mẹ khắp nơi.”
 
Lương Nhạn liếc anh một cái, giả vờ giận: “Lúc này mới nhớ đến bà mẹ già này chứ gì!”
 
Hứa Mộ Sênh: “...”
 
Anh nhếch khóe miệng, bất đắc dĩ nói: “Xin lỗi mẹ, bỗng nhiên xảy ra chuyện, là con quá sốt ruột rồi.”
 
“Tinh Tinh không sao chứ?” Lão thái thái biết rõ còn hỏi.
 
“Không sao, cách tay bị cắt một vết thôi, đã băng bó xong rồi, không có gì đáng ngại.”
 
Lão thái thái nhịn cười, chế nhạo nói: “Con trai à, sao mẹ lại cảm thấy phản ứng của con có hơi thái quá nhỉ!”
 
Hứa Mộ Sênh: “...”
 
“Mẹ, mẹ muốn hỏi gì hỏi luôn đi, không cần vòng vèo thế đâu.”
 
Lương Nhạn:  “...”
 
Lương Nhạn thử thăm dò mở miệng: “Con và con bé Hà Tinh Tinh?”
 
Hứa Mộ Sênh cũng không giấu diếm, trực tiếp thừa nhận: “Giống như mẹ nghĩ đó.”
 
Lão thái thái: “...”
 
Haha… Tốc độ này thực là không ai theo kịp nha! Cũng thật là dụng tâm nhỉ!
 
“Mộ Sênh, nói thật mau, con có ý đồ với con bé từ khi nào? Ta nhớ khoảng thời gian trước còn chưa có chuyện gì, một chút manh mối mẹ cũng không nhìn ra được đó!”
 
Anh suy nghĩ không đứng đắn, nghe thấy giọng mình: “Rất lâu rồi, không nhớ rõ nữa…”
 
Lương Nhạn: “...” Hoang mang.
 
Mặc dù con trai và Hà Tinh Tinh hẹn hò là tin tức khiến bà vui mừng, cực kì hưng phấn. Nhưng bà vẫn không thể không tạt cho con trai một gáo nước lạnh, “Mẹ nhớ, hình như Hà Tinh Tinh từng nói, nó đã có vị hôn phu rồi.”
 
Hứa Mộ Sênh: “...”
 
Trình độ đả kích của mẹ anh ngày càng giỏi rồi.
 
Ảnh đế nào đó nhìn mẹ mình, kiêu ngạo nói: “Cho dù cô ấy có vị hôn phu thì sao, chẳng phải vẫn chưa kết hôn sao! Con trai mẹ đường đường là ảnh đế, lượng fan vô số, sức hấp dẫn tứ phía, sẽ thua người đàn ông kia sao?”
 
Lương Nhạn: “...”
 
Lời này sao nghe ở đâu đó rồi nhỉ?
 
***
 
Ban ngày xảy ra chuyện như vậy, Hà Tinh Tinh được ban lãnh đạo cho phép tan ca sớm.
 
Chạng vạng, cô cùng Hứa Mộ Sênh và Lương Nhạn, ba người cùng nhau đi ăn cơm ở nhà hàng Hoa dâm bụt.
 
Không biết có phải vì thân phận thay đổi rồi, hôm nay ăn cơm cùng hai người này, Hà Tinh Tinh thấy cả người đều có chút không thoải mái, đặc biệt là đối diện với Lương Nhạn.
 
Lương Nhạn nhìn ánh mắt của Hà Tinh Tinh cũng không giống như trước, từ khi gọi món đến giờ ánh mắt của bà chưa từng rời khỏi người cô.  Cứ luôn nhìn Hà Tinh Tinh cười híp mắt, hỏi han ân cần, chỉ sợ tiếp cô không được chu đáo. Lương Nhạn càng nhìn Hà Tinh Tinh càng cảm thấy hài lòng. Nhìn bác sĩ chủ trị của mình trở thành bạn gái con trai mình, Lương Nhạn thực là vô cùng cao hứng!
 
Nhưng thật khổ cho bác sĩ Hà của chúng ta rồi, cô quả thực là áp lực như núi lớn. Cô nhìn Hứa Mộ Sênh xin giúp đỡ, biểu cảm rất vô tội.
 
Hứa Mộ Sênh có thể làm sao? Anh cũng rất tuyệt vọng đó! Bộ dáng chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn này của mẹ anh cũng không phải là ngày một ngày hai rồi. Lương Nhạn luôn giục anh kết hôn, cả ngày cứ đọc thần chú cho anh, chỉ hy vọng anh nhanh chóng yêu đương rồi kết hôn, sau đó sinh con. Bà có cháu bế, hưởng thụ niềm vui của trời đất. Nhưng anh lại cứ luôn như có như không, luôn miễn cưỡng lấy lệ. Không dễ dàng gì mới yêu đương được, hơn nữa còn là cô gái mà bà thích, nói xem bà có thể không vui sao?
 
Anh chuyển cho Hà Tinh Tinh một ánh mắt trấn an, nhẹ giọng nói: “Đừng sợ, quen rồi sẽ ổn thôi.”
 
Hà Tinh Tinh: “...”
 
Hahaha! Cảm giác tim thật là mệt mà!
 
Có điều Lương Nhạn vẫn luôn tinh tế, dành không gian cho bọn trẻ. Vừa ăn cơm xong liền lập tức gọi xe về nhà luôn. Hứa Mộ Sênh đề nghị đưa Lương Nhạn về, lập tức liền bị Lương Nhạn dùng lý do chính đáng cự tuyệt.
 
Nực cười, lúc này nhất định phải ở cùng bạn gái đó! Có chuyện gì cũng đặt ở một bên trước đi!
 
Không chỉ như thế, Lương Nhạn còn kéo con trai sang một bên, truyền thụ không ít kinh nghiệm. Cái gì mà xem phim, dạo phố, chuyện con gái thích đều phải cùng bạn gái làm hết một lần. Nhất định không được nóng vội về nhà.
 
Hứa Mộ Sênh bất đắc dĩ xoa xoa mi tâm, gật đầu đồng ý.
 
Sau khi Lương Nhạn rời đi, Hứa Mộ Sênh đưa Hà Tinh Tinh về nhà.
 
Trải qua một trận náo loạn ban ngày, Hà Tinh Tinh bây giờ cần nhất là về nhà nghỉ ngơi thật tốt. Tắm rửa, đi ngủ, chuyện gì cũng không cần nghĩ. Khi tỉnh dậy lại là một ngày mới tươi đẹp.
 
Ngồi trong xe Hứa Mộ Sênh, trong đầu Hà Tinh Tinh tất nhiên là hoang mang hỗn độn. Luôn cảm thấy tất cả đều quá là không chân thực, luôn cảm thấy mình đang nằm mơ.
 
Cô vậy mà lại trở thành bạn gái nam thần rồi!!
 
Trời ơi, cô thực sự nắm được nam thần trong tay rồi!!
 
Cô nắm lấy cánh tay Hứa Mộ Sênh, lay nhẹ: “Thầy Hứa, thầy mau véo em đi, em cứ luôn cảm thấy mình đang nằm mơ.”
 
Hứa Mộ Sênh: “...”
 
Anh cười lớn, phủ bàn tay to lên trên mi mắt Hà Tinh Tinh, dịu dàng nói: “Nhắm mắt lại.”
 
“Ồ.” Cô theo lời anh nhắm hai mắt lại.
 
Hứa Mộ Sênh cúi đầu xuống hôn lên trán cô, giọng nói trầm ấm đầy dịu dàng: “Hà Tinh Tinh, em không phải đang nằm mơ đâu.”


Chương 29:



Hà Tinh Tinh chạy một mạch lên tầng bốn, run rẩy mở cửa ra. Dựa lưng lên trên cửa lạnh lẽo, đầu óc bị choáng váng đến mơ hồ. Trái tim nhỏ mạnh mẽ đập kịch liệt, vô cùng có sức sống.


Trời ơi, nam thần lại hôn cô rồi!


Aaaaaaaaaaa… Không thể khống chế sức mạnh hồng hoang trong cơ thể nữa, sắp phát nổ rồi đó!


Uiiiiiiii… Cô sắp hạnh phúc muốn ngất đi rồi!


Không được, không được rồi, cô phải đi rửa mặt bình tĩnh lại một chút đã.


Cô nhấc đôi giày thể thao trên chân lên, vội vàng chạy vào nhà vệ sinh. Mở vòi nước ra, dùng tay hứng nước đập thẳng lên mặt. Đập xong, cô ngẩng đầu lên, nhìn nữ nhân hai má ửng đỏ trong gương, khắp mặt đều là vẻ mặt ửng đỏ hạnh phúc của thiếu nữ.


Cô sờ hai má, trời ạ, sao vẫn nóng như vậy chứ!


Chẳng qua chỉ là một nụ hôn vào trán, vậy mà cô lại kích động đến như vậy, thật là không có bản lĩnh. Huống hồ đây cũng không phải là lần đầu tiên Hứa Mộ Sênh hôn cô, lần trước khi quay chương trình, ở trọ lại một nhà giàu có ở địa phương, ở trên tầng thượng, anh cũng đã từng hôn cô. Hơn nữa so với cái hôn lần này càng dây dưa triền miên, khiến tâm trạng người ta nôn nao, trầm bổng.


Chỉ là lần trước tất cả vẫn còn chưa rõ ràng, mập mờ, mơ hồ không rõ. Đến cả cái hôn đó cũng là đứng trong sương mù mờ ảo. Một thời gian sau vẫn khiến cô say mê.


Nhưng bây giờ không giống như vậy, hai người bọn họ đã ở bên nhau rồi. Cô thực sự trở thành bạn gái của anh rồi. Chỉ riêng điểm này thôi, cũng đủ khiến cho người ta sôi trào rồi.




Cô tẩy trang xong, ngồi trên sô pha gửi tin nhắn thoại cho chị em tốt.


Tinh Tinh là mặt trời nhỏ: Điềm Điềm, tớ nói cho cậu nghe cái này, vừa nãy Hứa Mộ Sênh hôn tớ rồi! Tớ cảm thấy tớ sắp chết rồi… Aaaaaa... Quá hạnh phúc đi…”


Lâm Điềm: “...”


Điềm Điềm rất ngọt: Cậu biến đi! Lão nương không ăn cẩu lương!


Hà Tinh Tinh: “...”


Không đáng yêu, không đáng yêu rồi, đã nói là chị em tốt có họa cùng hưởng có nạn cùng chịu rồi mà?


Tinh Tinh là mặt trời nhỏ: Cậu như thế này rất không phúc hậu, cậu có hiểu không hả?


Điềm Điềm rất ngọt: Đợi đến khi cậu ngủ với Hứa Mộ Sênh rồi hãy tới đây nói chuyện với tớ, còn trước đó, lão nương sẽ block cậu!


Hà Tinh Tinh: “...”


Em gái cậu, đừng có mấy suy nghĩ đen tối có được không?


---------


Đợi cô lại gửi tin nhắn đi, chị em tốt thật sự không để ý tới cô nữa. Hà Tinh Tinh rất đau buồn, chỉ có thể lại lên zhihu dấu tên đăng bài.


Xin hỏi hẹn hò với nam thần mình luôn tâm tâm niệm niệm là loại cảm trải nghiệm như thế nào?


Không đến một phút sau, phía dưới đã có người để lại bình luận.




Nhất định là tràn đầy hạnh phúc đó! Nằm mơ cũng sẽ cười ra tiếng.


Ngươi sẽ nhìn thấy anh ta có rất nhiều khuyết điểm, biến thành người bình thường.


Lo sợ trước sau, đánh rắm, ngáp ngủ cũng không dám buông tay.


Tôi đoán là sẽ lo được lo mất, sợ rằng mình làm không tốt, càng sợ rằng anh ta sẽ bị người khác cướp mất.


Đợi tôi gả cho Hứa Mộ Sênh tôi sẽ tới nói cho bạn biết!


Đợi tôi gả cho Hứa Mộ Sênh tôi sẽ tới nói cho bạn biết!


………


Hà Tinh Tinh: “...”


Không lâu sau điện thoại rung lên, một tin nhắn gửi tới.


Shadow: Em cảm thấy thế nào?


Hà Tinh Tinh: “...”


***


Buổi tối, phu nhân La Mỹ Phương gọi điện thoại cho Hà Tinh Tinh.


Vừa nhìn thấy điện thoại sáng lên, cô đại khái đã có thể đoán ra được mẹ gọi điện thoại tới là vì chuyện gì rồi. Tám chín phần mười là vì chuyện náo loạn ở bệnh viện lúc sáng.


Quả không ngoài dự đoán, vừa nghe điện thoại, mẫu thân đại nhân cũng không vòng vo trực tiếp nói: “Tinh Tinh, chuyện của chủ nhiệm Thái mẹ vừa nghe nói, sao rồi, con không sao chứ?”


“Mẹ, mẹ đừng lo, con không sao hết.”


“Tinh Tinh, làm bác sĩ quá nguy hiểm, lúc đầu bảo con đừng học y con không chịu nghe.” Mẫu thân đại nhân lại bắt đầu lảm nhảm, “Không được, không được, con vẫn nên từ chức đi, mẹ bảo bố con sắp xếp cho con một công việc nhàn nhã một chút, con cả ngày đắm chìm trong bệnh viện quá không an toàn. Khiến bố mẹ cả ngày thấp thỏm lo lắng.”


Những lời này La Mỹ Phương không phải là lần đầu tiên nhắc tới. Hà Tinh Tinh làm bác sĩ bao nhiêu năm, những lời này mẹ cô nói bấy nhiêu năm. Mỗi nào Hà Tinh Tinh cũng làm đủ thứ trò miễn cưỡng cho qua chuyện, chưa từng để trong lòng.


“Mẹ, con cũng không làm sao, mẹ lo lắng như vậy làm gì. Làm gì khủng bố như mẹ nói chứ!”





“Nếu thực sự xảy ra chuyện thì đã muộn rồi, một đứa con gái làm công việc nguy hiểm như vậy, con khiến bố mẹ làm sao yên tâm được. Chuyện này quyết như vậy đi, lát nữa mẹ sẽ nói chuyện với bố con.” Im lặng một hồi, La Mỹ Phương dường như lại nhớ ra chuyện gì đó, khẩu khí trịnh trọng. “Ông Hứa thời gian trước đã thương lượng với bố con, đã bàn bạc xong rồi, thời gian này bất luận thế nào con cũng phải gặp mặt cháu trai nhà họ Hứa một lần.”


Hà Tinh Tinh: “...”


Hà Tinh Tinh thấy có chút đau đầu, bố mẹ cô không ngờ vẫn nhiệt tình với chuyện này như vậy. Cô nghĩ thôi cũng cảm thấy thật mệt mỏi mà!


Cô có thể làm sao chứ? Cô cũng rất tuyệt vọng đó! Rất tự nhiên làm trò miễn cưỡng cho qua chuyện, nói là sau này sẽ nói sau. Sau đó vội vàng nhanh nhẹn tắt điện thoại.


---------------------


Tắt điện thoại xong cảm giác hưng phấn ban ngày vẫn chưa tiêu tan, kiểu tinh thần hưng phấn này liên tục kéo dài đến trước khi đi ngủ, sau đó Hà Tinh Tinh trước nay luôn ngủ rất ngon bi thương phát hiện ra mình mất ngủ rồi.


Thực sự mất ngủ rồi, không phải nói đùa đâu!


Cô nằm trên giường lăn lộn mãi vẫn không ngủ được. Cô bắt đầu đếm cừu, từ một con cừu đếm tới mấy nghìn, mấy vạn con cừu, sau đó cô cũng không nhớ rõ là con thứ bao nhiêu rồi, vẫn không ngủ được như cũ.


Mẹ kiếp, loại chuyện yêu đương với nam thần quả nhiên không phải là chuyện người bình thường có thể trải nghiệm được, sẽ phát điên đó!


2 giờ 30 sáng, Hà Tinh Tinh vẫn đang đấu tranh với mất ngủ. Kháng cự không có kết quả, không biết nên làm thế nào, cô chỉ đành từ bỏ.


Cô giơ tay bật đèn trên đầu giường, ánh sáng ấm áp đột ngột sáng lên, cả phòng đều chìm trong ánh sáng.


Cô tìm bút ký trong máy tính, mở “Kinh trập” ra xem.


Xem đến cuối cùng cũng nặng nề mà ngủ thϊếp đi.


Sáng sớm ngày thứ hai cô đem đôi mắt gấu trúc đó đi làm. Lão Vương từ rất xa nhìn thấy liền mạnh mẽ phun ra mấy câu chế nhạo cô: “Tinh Tinh hôm qua em đi trộm gà bắt chó gì vậy? Quầng thâm quanh mắt đậm như thế kia!”


Hà Tinh Tinh: “...”


Cô khoát tay, bất lực nói: “Mất ngủ mà.”


Lão Vương: “Ui chao, bác sĩ Hà trước nay luôn ngủ như lợn chết cũng có lúc mất ngủ hay sao, hôm nay anh được mở mang kiến thức rồi!”


Hà Tinh Tinh: “...”


Em gái anh! Cút cút cút!


Lâm Điềm đứng bên cạnh cười đểu, đè giọng nói nhỏ xuống nói thầm bên tai Hà Tinh Tinh, “Không phải cậu thực sự ngủ với Hứa Mộ Sênh rồi đó chứ? Sao tới lại thấy bộ dáng cậu giống như mệt mỏi quá độ vậy!”


Hà Tinh Tinh: “...”


Cút cút cút!


Sau đó các y tá bác sĩ khoa ngoại tuyến vú phát hiện, bác sĩ Hà cả một ngày đều không tập chung, không phải thất thần thì là cứ một mình chống cằm âm thầm cười ngây ngô. Nụ cười ngọt ngào như mật, khiến cho các đồng nghiệp vô cùng sợ hãi. Tâm tư quá khủng bố, mẹ nó, thực sự quá khủng bố rồi!


Lão Vương trong phòng làm việc lần thứ n nhìn thấy nụ cười mật ngọt này của Hà Tinh Tinh, cuối cùng không nhịn được nữa đẩy đẩy cánh tay Chu Tuấn Thâm, “Cậu nói xem Hà Tinh Tinh bị làm sao thế, không phải trúng tà chứ?”


Chu Tuấn Thâm nâng mắt lườm Hà Tinh Tinh, cô nương này đang nhìn máy tính cười ngốc, biểu cảm này quả thực là một vẻ say mê. Bác sĩ Chu là người từng trải, tất nhiên hiểu đàn em nhà mình là xảy ra chuyện gì. Anh cười cao thâm khó lường, “Nhìn bộ dạng kia chắc là trúng được giải lớn rồi.”


Sau đó bước mấy bước dài ra khỏi phòng làm việc.


Lão Vương: “...”


Lão Vương không thể nhịn được nữa, đập bàn đứng lên, “Tinh Tinh, em thành thật khai báo có phải em trúng số không, em cả ngày cứ vui vẻ ngốc nghếch cái gì thế?”


Hà Tinh Tinh: “...”


Hà Tinh Tinh bị giọng nói mạnh mẽ của lão Vương kéo trở lại hiện tại, nụ cười trên mặt cứng đờ, sau đó cười sáng lạn, “Đúng, em trúng giải lớn rồi.”


Lão Vương: “...”


“Không phải chứ, mau nói cho anh biết được bao nhiêu tiền?”


“Vật báu vô giá, có được anh ấy, em thấy mình vô cùng giàu có, như có được cả thiên hạ!”


Lão Vương: “...” Rối loạn.


---------------


Sắp đến giờ tan làm, Hà Tinh Tinh nhận được điện thoại của Hứa Mộ Sênh.


“Alo, thầy Hứa?”


Giọng nói của người đàn ông bên kia điện thoại vô cùng thanh nhuận dễ nghe, gợi cảm trầm thấp, “Đợi chút nữa đón em tan ca.”


“Thật sao?” Đứng bật dậy khỏi ghế ngồi.


“Chuyện này còn có thể giả được sao?” Hứa Mộ Sênh cười nói: “Trừ phi bác sĩ Hà không có thời gian?”


“Có có có, tất cả thời gian đều dành cho thầy Hứa.”


Hứa Mộ Sênh: “...”


Anh hơi nhếch khóe môi, cười nói với Hà Tinh Tinh: “Bây giờ anh đang trên đường rồi, lát nữa sẽ tới bệnh viện em.”





Hà Tinh Tinh: “...”


Nhanh như vậy?


“Thầy Hứa, thầy đừng dọa em, em vẫn chưa đến giờ tan ca đâu.” Hà Tinh Tinh liền thấy sốt ruột.


Nghe thấy giọng nói lo lắng như vậy, tâm tình Hứa Mộ Sênh chưa từng tốt như thế, giọng nói vô cùng vui vẻ, “Lừa em đó, anh vẫn chưa xuất phát đâu.”


Hà Tinh Tinh: “...”


Anh cứ dọa trẻ con như vậy, lương tâm không thấy day dứt sao?


Ngắt điện thoại, Hà Tinh Tinh vội vàng thu dọn đồ đạc rồi tan ca.


Đúng lúc này Chu Tuấn Thâm bước vào phòng làm việc, “Tinh Tinh, tối nay em chú ý một chút tình hình của bác gái giường 35 nhé.”


Hà Tinh Tinh: “...”


Cô lúc này mới bi thương phát hiện ra tối nay cô phải trực ban.


Cô lập tức chạy tới trước mặt Chu Tuấn Thâm kích động nói: “Đàn anh, cầu xin anh, tối nay thay em trực ban nhé. Tối nay em có việc rồi.”


“Bây giờ mới nói với anh, anh đã đồng ý với Nguyễn Nguyễn tối nay cùng cô ấy đi xem phim rồi.”


Hà Tinh Tinh: “...”


“Đàn anh, phim lúc nào cũng có thể xem được, xin anh đấy, tối nay có thể coi là chuyện lớn cả đời này của em đó, cầu mong đàn anh nhất định phải thành toàn cho em.”


Chu Tuấn Thâm lườm cô, bình thản hỏi: “Chuyện lớn gì?”


“Hẹn hò.”


“Em hẹn hò là chuyện lớn, anh xem phim không phải chuyện lớn sao?”


Hà Tinh Tinh: “...”


“Đàn anh, anh phải nhớ, những lần trước em toàn phải hy sinh bản thân mình giúp anh trực đêm, thành toàn cho anh với chị Nguyễn, lần này anh phải giúp em chứ.”


“Được thôi.” Chu Tuấn Thâm rất dễ nói chuyện, trực tiếp đồng ý luôn, còn không quên nhắc nhở cô: “Giới giải trí rất loạn, bác sĩ Hà bảo trọng!”


Hà Tinh Tinh: “...”


----------------


Tắt điện thoại xong, Hứa Mộ Sênh cầm lấy chìa khóa đi vào gara lấy xe.


Trong phòng khách, Lương Nhạn đang xem bộ phim bi kịch tình yêu nào đó, nhìn thấy con trai muốn ra ngoài liền gọi anh lại: “Mộ Sênh muốn đi hẹn hò với Tinh Tinh sao? Mau đi thay quần áo đi, bộ này quá tối, không tôn da.”


Hứa Mộ Sênh: “...”


Hứa Mộ Sênh cúi đầu nhìn áo sơ mi màu lam đậm trên người, nhíu mày, “Làm gì cần chú trọng như vậy chứ.”


“Cũng đúng, con trai của mẹ đẹp trai như thế, quả thực không cần chú trọng nữa.”


Lão thái thái kiêu ngạo phất tay, “Đi đi, không cần vội vàng về nhà đâu, qua đêm lại nhà Tinh Tinh cũng không sao hết.”


Hứa Mộ Sênh: “...” Bối rối rồi.


Trên đường đi bị tắc đường, đến bệnh viện khoa phụ sản trực thuộc viện Đại học C thì Hà Tinh Tinh đã đứng trước cổng bệnh viện đợi được năm phút rồi.


Hứa Mộ Sênh ấn còi, Hà Tinh Tinh nghe thấy tiếng còi từ xa liền chạy tới đó.


Cô vừa ngồi vào trong xe, Hứa Mộ Sênh liền quay đầu hỏi cô: “Đợi rất lâu rồi sao? Vừa nãy có chút tắc đường.”


“Không lâu lắm.” Hà Tinh Tinh lắc đầu, hỏi: “Thầy Hứa, bây giờ chúng ta đi đâu?”


Ánh mắt Hứa Mộ Sênh nhìn chăm chú vào khuôn mặt búp bê đáng yêu của Hà Tinh Tinh, “Tinh Tinh, em vẫn gọi anh là thầy Hứa?”


“Vậy thì gọi là gì? “ Cô mơ hồ nhìn anh, “Hứa Mộ Sênh?”


“Gọi Mộ Sênh.”


“Vâng.” Cô ngọt ngào gọi một tiếng, “Mộ Sênh.”


Hứa ảnh đế tâm tình vui vẻ cong cong khóe miệng, cùng là hai chữ đó nhưng được bạn gái nói ra lại có ý vị triền miên sâu xa khác thường.


“Chúng ta đi đâu đây?”


“Thanh niên bọn em hẹn hò thường hay đi đâu?”


Thanh niên?


Hà Tinh Tinh mím môi, nghĩ thầm, nói cứ như anh rất già vậy.


“Anh quyết định đi.”


“Tinh Tinh, anh chưa từng yêu đương, vì thế em phải thông cảm cho anh. Nếu như có chỗ nào anh làm không tốt em cứ nói với anh.”


Chương 30: Thử cảnh lăn giường như trong phim!


Hà Tinh Tinh sợ nhất là Hứa Mộ Sênh dùng giọng điệu trịnh trọng này nói chuyện với cô. Anh quá nghiêm túc, dường như đang nói một chuyện gì đó vô cùng quan trọng vậy. Có điều cô cũng yêu vô cùng thái độ nghiêm túc làm việc đó của anh, bởi vì ít nhất anh quan tâm cô, muốn cùng cô trải qua đoạn tình cảm này.


Khóe mắt cô hơi nóng lên, có chút nghẹn ngào, nói: “Thầy Hứa, về chuyện yêu đương này em cũng là người mới, hai người chúng ta người tám lạng người nửa cân, có điều chúng ta có thể cùng nhau tìm hiểu, cùng nhau tiến về phía trước.”




Đứng trước tình yêu, bọn họ đều là người mới. Sẽ có lúc khó tránh khỏi sẽ suy xét không chu đáo, làm không được tốt, cũng khó tránh khỏi sẽ xảy ra xung đột cãi vã. Nhưng chuyện này thì có liên quan gì chứ! Bọn họ đều bằng lòng chủ động tìm hiểu, nỗ lực, thử làm tốt mọi thứ.


Anh một tay nắm lấy tay lái, một bàn tay giơ ra xoa nhẹ đỉnh đầu với mái tóc của cô, cười yêu chiều, “Được.”


Vậy thì hãy để bọn họ cùng nhau đi tìm hiểu, cùng nhau hướng về phía trước!


------


Hai người tìm được một nhà hàng tây ăn cơm. Ăn món pháp, thức ăn cũng coi như là vừa miệng, Hà Tinh Tinh cũng ăn được khá nhiều.


Ăn cơm xong vẫn còn sớm, hai người rời khỏi nhà hàng, Hứa Mộ Sênh mở miệng hỏi: “Tiếp theo nên làm gì đây?”


Hà Tinh Tinh ngẩng đầu suy nghĩ một lát, cười hihi nói: “Thầy Hứa, chúng ta đi xem phim đi!”


Hứa Mộ Sênh: “...”


Loại chuyện xem phim này Hứa Mộ Sênh không quá hứng thú, trước đây cũng rất ít đi xem. Bởi vì anh vốn dĩ là diễn viên, hiểu biết rất nhiều cách thức và kiến thức trong phim, vì thế càng không muốn đi xem phim. Nhưng nếu như là đi xem cùng với bạn gái, tất nhiên sẽ là trải nghiệm khác. Hứa Mộ Sênh cảm thấy có thể thử một chút.


“Được, nghe theo em.”


Đối diện nhà hàng tây chính là rạp phim, băng qua đường lớn, đi hai bước là tới rồi.


Chiều tối tháng Sáu, trải qua cả một ngày bị sấy khô dưới ánh mặt trời, đến lúc này sự khô nóng vẫn chưa tiêu tan hết. Trong không khí vẫn có vô số luồng hơi nóng oi bức phảng phất.




Tám giờ tối, cuộc sống về đêm của thành phố lớn mới bắt đầu. Đèn đường sáng rực khắp nơi, màu sắc lập lòe trong bóng đêm phiêu diêu mờ ảo.


Hà Tinh Tinh nắm điện thoại trong tay, nhẹ nhàng bước về phía trước. Cô mặc váy lụa tuyết màu trắng gạo, dài đến mắt cá chân, chân đi đôi giày trắng nhỏ khéo léo. Dáng người yểu điệu cân xứng, bước đi phiêu diêu theo gió.


Hứa Mộ Sênh đi phía sau cô, dường như nhìn thấy một con bướm trắng xinh đẹp đang ẩn hiện trước mắt mình.


Cô cúi đầu đặt vé trong điện thoại, sau khi lướt một vòng thì quay lại hỏi: “Thầy Hứa, chúng ta xem phim gì thì được đây? “Trường sinh quyết” thế nào?”


Hứa Mộ Sênh: “...”


Hứa Mộ Sênh hơi nhíu mi, có chút bất đắc dĩ, “Tinh Tinh, anh ở ngay trước mặt em, còn cần phải chạy tới rạp phim xem phim anh đóng chính sao?”


Trực tiếp ngắm người thật không phải tốt sao?


Hà Tinh Tinh: “...”


Nghĩ lại thời gian thực sự qua quá nhanh, ngày mà cô và Hứa Mộ Sênh gặp nhau, bộ phim “Trường sinh quyết” vừa mới sát thanh* ở Hoành Điếm, anh nghe được tin tức mẹ bị bệnh phải nhập viện phải lập tức quay về. Khi đó cô còn là bác sĩ chủ trị chính của Lương Nhạn. Không ngờ tới chớp mắt hơn ba tháng đã trôi qua, bộ phim “Trường sinh quyết” cũng đã ra rạp rồi. Hơn nữa cô còn trở thành bạn gái của Hứa Mộ Sênh.


*Sát thanh: đóng máy


Nghĩ thôi cũng cảm thấy vận mệnh thật thần kỳ!


Cô nhìn anh cười ngại ngùng, “Em cảm thấy tạo hình cổ trang của anh đẹp trai hơn!”


Nghe nói Hứa ảnh đế của chúng ta là nhan sắc đứng đầu trong giới nghệ nhân cổ trang đó! Bất luận Đường trang hay Hán phục, cái nào cũng có thể cân được.


Hứa Mộ Sênh: “...”


“Có những bộ phim mới chiếu nào?” Anh hỏi.


“Ngoài “Trường sinh quyết” còn có “Gặp được hạnh phúc, gặp được tình yêu”, Diệp Thư Tông và Kỷ Tưởng đóng, còn có “Mạt thế kỳ duyên” Lê Đường và Lục Trăn đóng.”


“Em muốn xem bộ nào?”


Cô ha ha hai tiếng, cười hihi nói: “Em vẫn muốn xem “Trường sinh quyết”.”





Hứa Mộ Sênh: “...”


“Em chắc chắn?” Hứa Mộ Sênh ung dung tự tại, nhìn cô như cười như không.


“Ừm.” Bác sĩ Hà vỗ ngực bảo đảm, “Em chắc chắn.”


Hy vọng đến khi đó sẽ không bị nghiệp quật. Ảnh đế nào đó nhìn bạn gái cười nói an nhiên mà có suy nghĩ xấu xa.


Trong “Trường sinh quyết” có một cảnh hôn và cảnh giường chiếu của nam nữ chính, không biết cô gái này đến khi đó nhìn thấy sẽ có cảm tưởng gì.


Bác sĩ Hà tất nhiên không biết tâm tư của Hứa Mộ Sênh, cô vui vẻ đặt vé trong điện thoại, đặt hai vé xem phim “Trường sinh quyết”.


-------------


Tâm tư Hà Tinh Tinh hoàn toàn đặt trên điện thoại, khi đi qua đường, không chú ý nhìn đèn đỏ, chân phải cứ thế bước về phía trước.


Chỉ trong chớp mắt, cô cảm thấy cánh tay bị giữ chặt, ngay sau đó trên đỉnh đầu truyền tới giọng nói của người đàn ông, “Đèn đỏ.”


Một giây sau, một dòng xe cộ lướt qua trước mắt cô, tốc độ rất nhanh.


May mà Hứa Mộ Sênh nhanh tay nhanh mắt kéo cô lại.


Cô thành công ngã vào trong lòng anh,


cằm chống vào lồng ngực rộng lớn của anh, choáng váng một hồi.


Cách một tầng quần áo mỏng, Hà Tinh Tinh cảm nhận được sự nóng rực trong ngực người đàn ông, còn có cơ bụng tám múi săn chắc nữa.




Dáng người tốt như vậy, thực là muốn lấy mạng người mà!


Hai má cô lập tức nóng lên, tai đã đỏ ửng lên rồi.


Cô nhẹ giọng nói với Hứa Mộ Sênh: “Cảm ơn.”


----------------


Thời tiết giữa tháng Sáu, Hoành Tang đã chính thức bước vào mùa hè, tuy là buổi tối nhưng gió vẫn mang hơi nóng liên tiếp thổi tới. Mặc dù Hà Tinh Tinh chỉ mặc váy lụa màu trắng, chất liệu mỏng manh, nhưng vẫn nóng không chịu được. Trán không ngừng chảy mồ hôi, cảm giác như đang ở trong phòng xông hơi vậy. Tư vị ấy quả thực thoải mái cực kỳ!


Vừa bước vào trong rạp phim, vô số khí lạnh trực tiếp ào tới, cô lập tức cảm thấy mình sống lại rồi.


Cô tham lam hít hà mấy cái, cái nóng cũng dần dần biến mất, tinh thần thoải mái.


Mùa hè như vậy, nơi có khí lạnh quả thực vô cùng thoải mái!


Người trong rạp phim hôm nay rất đông, trong đại sảnh toàn là người đến người đi. Phần lớn đều tới để xem “Trường sinh quyết”.


Nhìn thấy nhiều người như vậy, Hà Tinh Tinh vội vàng nhắc nhở Hứa Mộ Sênh đeo kính râm lên. Cô vốn muốn anh đeo cả khẩu trang lên, nhưng nghĩ tới mùa hè như vậy đeo khẩu trang quả thực khó chịu, cô không nhẫn tâm bảo anh đeo vào.


Hứa Mộ Sênh xem xét người xung quanh, chỉ tính người mua vé đứng trước quầy bán vé xếp thành một đoàn người dài. Nhiều người như vậy, nếu như không ngụy trang một chút, chưa biết chừng sẽ bị nhận ra. Một khi bị nhận ra, ắt sẽ trở nên náo động. Thân phận của Hà Tinh Tinh hôm nay sẽ bị lộ mất.


Nghĩ như vậy, anh vội đeo kính râm lên.


“Thầy Hứa, anh đứng một bên đợi em, em đi lấy vé.”


“Ừm.”


Đợi Hà Tinh Tinh lấy vé xong, lại không nhìn thấy Hứa Mộ Sênh đâu nữa. Hóa ra anh đi mua nước và bỏng.


Mua xong mọi thứ, không bao lâu nữa phim sẽ bắt đầu chiếu rồi.


Vị trí Hà Tinh Tinh chọn ở phía sau, sau khi tìm được vị trí ngồi xuống thì phim cũng bắt đầu.


“Trường sinh quyết” lấy bối cảnh thời Đường, nói về một cặp huynh đệ song sinh ngẫu nhiên có được võ lâm chí bảo trường sinh quyết sau đó dẫn tới phát sinh hàng loạt sự cố. Trong phim, Hứa Mộ Sênh đóng vai đại ca Cố Trường Sinh. Còn đệ đệ Cố Trường Viễn thì do tiểu thịt tươi đang nổi Châu Hiện Tinh đảm nhận. Nữ chính là ảnh hậu Dư Mỹ Nhã. Những vai diễn liên quan cũng đều là nổi tiếng trong giới.


Không thể không nói, đội ngũ của “Trường sinh quyết” quả thực là lớn mạnh. Khó trách rạp phim to như vậy đều chật kín rồi.


Tạo hình cổ trang của Hứa Mộ Sênh trong “Trường sinh quyết” thật là đẹp khiến người ta kinh diễm. Một bộ bạch y từ trên trời giáng xuống, tay áo tung bay, ôn nhuận giai công tử, độc nhất vô nhị. Giơ tay nhấc chân đều là khí phái vương giả, khiến người ta không thể rời mắt được.





“Aaaaaaaaa, thật là đẹp trai!” Hà Tinh Tinh si mê nhìn màn hình, hoàn toàn không để ý đến đương sự đang ở hiện trường.


Hứa Mộ Sênh: “...”


Thái dương Hứa ảnh đế giật giật, có chút ưu thương.


Từ khi phim bắt đầu chiếu, tâm tư Hà Tinh Tinh hoàn toàn đặt trên màn hình. Hứa Mộ Sênh bi thương phát hiện, anh bị bạn gái xem nhẹ rồi.


Hứa ảnh đế cảm thấy có chút đau đầu, bạn gái thích anh trong phim còn hơn cả anh trong cuộc sống thực, cũng không biết nên vui hay nên buồn nữa.


Sau đó phim rất nhanh tiến tới đoạn cao trào. Cảnh hôn và cảnh giường chiếu của nam nữ chính lần lượt chiếu lên màn hình.


Khán giả ở dưới lập tức bắt đầu thì thầm với nhau, rì rầm phát ra đủ loại thanh âm.


“Oa, hở nhiều như vậy sao!”


“Nhìn thấy cả nửa ngực rồi…”


“Dáng người nam thần thật tốt, cơ bụng tám múi cũng có đủ kìa…”


“Ảnh đế ảnh hậu thật là xứng đôi nha!”



Một nữ sinh bên cạnh Hà Tinh Tinh say mê nói: “Nếu như tôi có thể ngủ với Hứa Mộ Sênh, chết cũng đáng.”


Hà Tinh Tinh: “...”


Ảnh đế đương sự nào đó: “...”


Trước khi yêu đương với Hứa Mộ Sênh, cô xem những cảnh tình cảm này cũng không có quá nhiều cảm giác, lần nào cũng chỉ thán phục dáng người của idol thật đẹp. Nhưng bây giờ sau khi hẹn hò với Hứa Mộ Sênh, cô xem những thứ này luôn cảm thấy cả người không thoải mái.


Khó trách lúc nãy Hứa Mộ Sênh lại làm bộ dạng như cười như không hỏi cô có chắc chắn thực sự muốn xem “Trường sinh quyết” hay không. Hóa ra người này sớm đã nghĩ tới cảnh này rồi. Cô khi đó còn thề chắc chắn nói muốn xem “Trường sinh quyết” chứ.


Haha… nghiệp quật thật là đau.


Hứa Mộ Sênh tất nhiên nhìn ra được Hà Tinh Tinh không được tự nhiên, còn cố ý hỏi: “Sao thế?”


Hà Tinh Tinh: “...”


Hừ, hư hỏng, rõ ràng biết còn cố hỏi!


“Thầy Hứa, là anh cố ý.” Cô nghiến răng, căm hận nói.


Cố ý không nói với cô, trong “Trường sinh quyết có cảnh giường chiếu lộ liễu như thế này. Nếu như anh sớm nói cho cô biết, đánh chết cô cũng không xem “Trường sinh quyết” đâu.




Hứa Mộ Sênh rất tự nhiên nắm lấy tay nhỏ mềm mại không xương của cô, xoa xoa phần da nhẵn nhụi phía trên, đè thấp thanh âm nói bên tai cô, “Không phải em nói thích tạo hình cổ trang của anh hơn sao, anh chỉ đành thành toàn cho em thôi!”


Hà Tinh Tinh: “...”


Mẹ chứ, thật là tự mình đào hố chôn mình.


Aaaaaaa… lòng đau đớn không cách nào hít thở được! Thật muốn chết quách đi cho xong!


Cô nghiến răng kháng nghị: “Thầy Hứa, anh đối xử với bạn gái như vậy, lương tâm thực sự không cắn rứt sao?”


Hứa Mộ Sênh: “...”


Anh cười phá lên, quay đầu thở khí bên tai cô, giọng nói không nhanh không chậm, “Hay là lần sau em cũng thử xem?”


“Hả?” Hà Tinh Tinh mơ hồ, trong bóng tối hai mắt chớp chớp, yếu ớt phát sáng.


Khuôn mặt đẹp trai chậm rãi lại gần, hơi thở nóng rực phả vào mặt cô, giọng nói dụ dỗ, “Thử cảnh lăn giường như trong phim.”


Hà Tinh Tinh: “...”


Chương 31: Vị trà sữa không tệ!


Lời nói Hứa Mộ Sênh vừa dứt, Hà Tinh Tinh cảm nhận rõ ràng được trái tim mình đang cuộn trào, sục sôi mãnh liệt.


Trong đầu cô lại nghĩ tới lồng ngực ấm áp của người đàn ông, cơ bụng tám múi của anh, trong đầu còn cứ tự suy diễn ra cảnh nam nữ hoan ái, triền miên.


Huhuhu… Thật là ngại mà!


Mẹ kiếp, không ngờ tới đường đường là Hứa ảnh đế mà cũng là cao thủ đùa giỡn lưu manh. Lưu manh đùa giỡn dễ như trở bàn tay, không hề hàm hồ một chút nào.


Quang phong tễ nguyệt, lạnh lùng kiêu ngạo, thần thánh cũng không thể khinh thường đã nói đâu hết rồi?


Mẹ kiếp, tất cả đều là giả dối!


Hứa Mộ Sênh vừa nói xong câu này, bầu không khí vốn thoải mái vui vẻ giữa hai người liền bắt đầu trở nên có chút ngại ngùng. Dường như đến cả không khí cũng trầm xuống, để lộ ra sự ái muội không nói thành lời được.


May mà điện thoại Hứa Mộ Sênh đúng lúc vang lên.


Màn hình không ngừng lóe sáng.


Nhìn từ góc độ của Hà Tinh Tinh, chỉ thấy được một dãy số lạ không lưu tên.


Màn hình cứ nhấp nháy không ngừng, tầm mắt Hứa Mộ Sênh dán vào màn hình, dường như không định nghe máy.


Không lâu sau màn hình tối đi.


Một lúc sau lại sáng lên lần nữa.


Cứ như vậy mấy lần, Hà Tinh Tinh không nhịn được hỏi: “Thầy Hứa, anh không định nghe máy sao? Có lẽ tìm anh có chuyện đó.”


Anh cầm di động đứng lên, nói: “Anh ra ngoài nghe điện thoại.”




Không biết có phải là ảo giác của Hà Tinh Tinh hay không, cô cảm thấy khi anh nói câu này có một chút nhẫn nại, bị anh cố ý ép xuống, biểu cảm cũng có chút cứng lại.


----------------


Là điện thoại ông nội Hứa gọi tới.


Hứa Mộ Sênh tìm nơi yên tĩnh nghe điện thoại.


“Tiểu Hưu, cháu có chuyện gì vậy? Sao không chịu nghe điện thoại.” Điện thoại vừa thông, ông nội Hứa lập tức nói một hồi, giọng điệu trách cứ.


“Đang xem phim không nghe thấy.”


“Sao nào, cháu định mãi mãi không về nhà sao?” Ngữ khí ông nội rất nghiêm túc, trong lời nói còn mang theo rất nhiều sự bất mãn, “Bảo cháu về nhà từ rất lâu rồi, cháu đều coi như gió thổi qua tai. Lần trước bố cháu đích thân đến tìm cháu, bảo cháu về, sao đến bây giờ cháu cũng không chịu về nhà một chuyến.”


“Ông có chuyện gì cứ nói luôn đi, không cần thiết cứ bắt cháu nhất định phải về. Công việc cháu bận rộn, không có thời gian về đâu.”


“Công việc bận rộn?” Ông nội lạnh lùng hừ một tiếng, “Năm đó bảo cháu theo chính trị cháu không nghe, cứ nhất định đòi học biểu diễn gì đó. Bây giờ làm diễn viên cả ngày phải xuất đầu lộ diện bên ngoài, thể diện Hứa gia đều bị cháu làm mất hết rồi.”


“Nếu như ông không có chuyện gì, cháu tắt máy đây.” Giọng điệu Hứa Mộ Sênh dần trầm xuống, khuôn mặt căng cứng.


Anh không muốn lại phải phí lời với ông nội. Trong mắt ông, diễn viên mãi mãi là nghề nghiệp thấp kém, nào có được cao cao tại thượng như làm quan.


Trong cuộc sống, khắp nơi đều có kiểu người như vậy, bọn họ không yêu bạn, một chút cũng không quan tâm đến sự trưởng thành của bạn, càng không ủng hộ quyết định của bạn, luôn mượn cái danh “vì tốt cho con” mà can thiệp vào cuộc đời của bạn.


Loại người như vậy nếu như là người ngoài, bạn có thể mặc kệ không quản, thậm chí trực tiếp phản kích lại. Nhưng nếu như đổi thành người thân cùng huyết thống, bạn sẽ chỉ cảm thấy thất vọng vô cùng.


“Tiểu Hưu, cháu làm sao thế? Lại dám dùng thái độ này nói chuyện với trưởng bối. Mẹ cháu dạy cháu như vậy sao?”


Không nhắc đến Lương Nhạn thì không sao. Ông Hứa vừa nhắc đến Lương Nhạn, Hứa Mộ Sênh chỉ cảm thấy vô cùng tức giận. Cục tức nghẹn lại trong lồng ngực không nuốt trôi được. Điện thoại cầm trong tay cũng run lên.


Nếu như không phải năm đó ông nội mặc kệ, để bố anh muốn làm gì thì làm , mẹ làm sao lại phải gặp phải cảnh đổ vỡ như vậy. Người không có tư cách nhắc đến mẹ anh nhất trong cả nhà họ Hứa chính là ông nội và bố. Những chuyện mà bọn họ gây ra cho hai mẹ con anh, anh cả đời cũng sẽ không quên.


Anh hoàn toàn không có kiên nhẫn, giọng nói mang theo sự lạnh lẽo tận xương tủy, “Cháu là Hứa Mộ Sênh, đã đổi tên từ rất lâu rồi, đừng gọi cháu là Tiểu Hưu nữa. Ông có chuyện thì nói đi, nếu không cháu sẽ tắt máy đây.”


Nói xong liền muốn tắt điện thoại.


“Đợi chút!” Ông nội vội vàng gọi anh, thở dài một hơi, “Tiểu Hưu, ông cũng không còn sống được lâu nữa.”





Ngón tay anh cứ luôn ma xát vào lưng điện thoại đang nóng, có chút phỏng tay, ngón tay anh không nhịn được hơi run rẩy.


Trong phút chốc, hai bên điện thoại đều rơi vào trầm mặc quỷ dị, hai người ai cũng không lên tiếng.


Thật lâu sau, anh mới nghe thấy giọng nói của mình, “Ông sao rồi?”


“Ung thư giai đoạn cuối.”


---------------


Sau khi cuộc gọi kết thúc, Hứa Mộ Sênh ngồi một mình trên ghế sô pha ngoài sảnh một lúc.


Trong một lúc đó điện thoại đã nhận được bốn năm tin nhắn Wechat rồi. Tất cả đều là em gái Hứa Uẩn Hoan gửi tới.


― “Anh, em biết anh không thích ông nội, không thích cái nhà này, nhưng ông thực sự không còn nhiều thời gian nữa rồi. Bác sĩ nói ông chỉ còn sống nhiều nhất được một tháng nữa thôi.”


― “Dù cho nói như thế nào, đó cũng là ông nội anh, trước khi ông lâm chung anh trở về thăm ông, được không?”


― “Anh, anh có đó không?”



Ngón tay anh nhẹ nhàng lướt bàn phím gõ chữ.


Shadow: Đang đọc.


Hóa ra lần trước bố tới tìm anh, nói ông nội bị bệnh rồi. Anh chỉ coi đó là cái cớ thôi, lại không ngờ tới, ông nội thực sự bị bệnh rồi.


Nhưng anh có nên về thăm ông không?


Anh không biết!


Năm đó anh đã lập lời thề sẽ không bao giờ bước vào nhà họ Hứa nửa bước nữa.


Nếu như anh trở về, anh làm sao xứng với mẹ chứ?


Nghĩ không thông suốt, lý trí và tình cảm không suy nghĩ rõ ràng, cả người đều bực bội không yên. Điện thoại bị anh nắm trong tay, sức lực rất mạnh, màn hình dường như sắp bị anh làm vỡ rồi.


-----------


Lại một lúc lâu sau, phim cũng sắp đến lúc kết thúc rồi.


“Sao anh đi lâu thế?” Hà Tinh Tinh nhìn anh, hơi lo lắng.


“Có chút chuyện cần xử lý.”


Từ lúc Hứa Mộ Sênh nghe điện thoại, Hà Tinh Tinh luôn cảm thấy tinh thần anh không được tốt.


Có điều cô lại không tiện hỏi, bởi vì rất rõ ràng Hứa Mộ Sênh không định nói với cô. Chuyện này cô cũng có thể hiểu được, dù sao làm gì có ai không có bí mật chứ! Cho dù là bạn trai bạn gái thân mật nhất, cũng không thể bắt buộc đối phương phải nói tất cả mọi chuyện cho mình. Trong lòng mỗi một người đều có góc khuất, nơi đó đặt những bí mật nhỏ bé của mình, nó thuộc về không gian bí mật nhất của mình, ai cũng không thể dò xét.


Phim chiếu hai tiếng, khi hết phim cũng đã mười giờ rồi.


Bầu trời đêm giống như dã thú lười biếng nằm bên trên thành phố, nhìn được hết thảy mọi thứ xung quanh.


Mười giờ tối, đèn đường lờ mờ. Thành phố không có ban đêm này đèn điện vẫn sáng trưng, không ngủ không nghỉ.


Ra khỏi rạp phim, Hà Tinh Tinh vội nói với Hứa Mộ Sênh: “Thầy Hứa, đợi em một chút.”


Hứa Mộ Sênh còn không kịp phản ứng, đã thấy thân ảnh nhỏ nhắn của cô đã chạy ra xa rồi. Tốc độ thật là nhanh!


Gió đêm thổi vạt váy trắng của cô, mái tóc dài bay loạn trong gió. Trong đêm khuya mơ màng, thân hình cô trở nên vô cùng gầy yếu mỏng manh.


Một lát sau cô liền quay lại, trong tay cầm hai cốc trà sữa.


Cô đưa cho Hứa Mộ Sênh một cốc, cười với anh: “Khi em không vui rất thích uống trà sữa, thầy Hứa, anh không ngại thì thử xem.”


Ánh sáng đèn đường lành lạnh chiếu lên trên cốc trà sữa đẹp đẽ, anh nhìn rất rõ ràng dòng chữ đen nho nhỏ bên trên.


Nguyên vị, ít đá, ba phần ngọt.


Hóa ra, cảm xúc không vui vẻ kia, anh nhẫn nhịn không muốn để cô nhìn thấy, cô cũng đã nhìn thấy. Cô biết tâm trạng anh không tốt, nhưng lại không hỏi gì hết, chỉ dùng cách thức như vậy an ủi anh.





Cô bé ngốc này căn bản không hiểu những chuyện anh đã trải qua, lại thật cẩn thận suy đoán được tâm tư của anh, dùng cách thức nhỏ bé này đến dỗ anh vui vẻ.


Cô nhìn có vẻ phóng khoáng, vô tâm vô phế, thực ra tâm tư tinh tế hơn rất nhiều người, cô có thể nhìn thấu anh cố ý dồn nén, cảm xúc bực bội cần phát tiết ngay lập tức, cũng nhìn thấy tầng tầng lớp vỏ ngụy trang của anh, thực ra trong lòng anh không chịu được đả kích. Cô luôn rất cẩn thận, đến gần anh mà không để lại chút dấu vết nào, khát vọng được biết nhiều hơn, nhưng lần nào cũng lại sợ khiến anh phản cảm, trước nay không dám quang minh chính đại nói với anh.


Duy chỉ có một lần mở miệng hỏi anh chuyện nhà họ Hứa phát sinh năm đó, sợ là cũng đã suy nghĩ rất nhiều lần rồi mới quyết tâm lớn như vậy.




Hứa Mộ Sênh anh có tài đức gì mới tìm được một người luôn vì anh mà suy nghĩ như thế.


“Không biết anh thích uống vị gì, nên tự mua một cốc, anh nếm thử xem vị thế nào. Có lẽ anh không thích uống ngọt nên em đã chọn ngọt ba phần…”


Hà Tinh Tinh còn chưa nói xong, liền cảm thấy cằm bị giữ chặt, bóng đen trước mắt sát lại, một giây sau, người đàn ông đã nặng nề hôn xuống.


---------------


Nụ hôn này không hề được báo trước, Hà Tinh Tinh ngay lập tức bị dọa ngây người.


Hà Tinh Tinh cảm nhận được môi Hứa Mộ Sênh có chút lạnh nhưng lại mềm mại áp lên môi cô, cánh môi của anh dán chặt lấy môi cô, từng chút từng chút theo tiết tấu mà lướt qua khóe môi cô. Từng chút từng chút bắt đầu công thành đoạt đất.




Cô bị dọa cả người run rẩy, không dám động đậy, tứ chi và ngũ quan cũng cứng ngắc.


Hứa Mộ Sênh cũng phát hiện ra điều này, môi hơi dùng lực, hơi thở bên tay quấn quýt đầy dụ dỗ, “Tinh Tinh, nhắm mắt, thả lỏng.”


Cô phản xạ có điều kiện run lên, vội vàng nhắm mắt lại.


Trước mắt một mảng tối đen, giác quan con người liền trở nên nhạy bén hơn. Cô cảm nhận được lưỡi của anh không ngừng quấn quýt đầu lưỡi của cô, càng muốn chuyển sâu vào khoang miệng, muốn sự đáp lại từ cô.


Suy nghĩ liền như miếng bọt biển ngâm trong nước từng chút một đắm chìm vào nó. Thần trí cHà Tinh tinh dần mơ hồ, dần dần đắm chìm vào trong nụ hôn chết người này.


Tay cô run rẩy ôm chặt tấm lưng thẳng tắp rộng lớn của anh, cách một lớp áo mỏng manh, xương sườn bên trong có chút gồ tay, cũng có chút nóng bỏng, ngón tay cô không nhịn được hơi tê dại.


Một tay khác của Hứa Mộ Sênh phủ lên lưng cô, thân thể ấm áp mềm mại của cô dựa vào cơ thể anh. Vòng eo tinh tế, đường cong rõ ràng, một chút thịt thừa cũng không có. Bàn tay to của anh tham lam chuyển động dọc theo đường cong đó, di chuyển, càng ngày càng nóng, càng ngày càng kịch liệt.




Giống như con ngựa hoang thoát cương, bắt đầu càng ngày càng không chịu sự khống chế, anh tha thiết khát vọng có được nhiều hơn. Bàn tay càng ngày càng không an phận, bắt đầu phục lên đỉnh núi phía trước dựng đứng kiêu ngạo của cô.


Bộ ngực nóng rực rơi vào trong lòng bàn tay anh, xúc cảm đó tuyệt vời vô cùng, mặc dù cách lớp áo ngực mềm mại bên trong, anh cũng có thể cảm nhận được rõ ràng. Quá là đẹp đẽ, yêu thích không nỡ buông tay, tay không chịu sự khống chế mà nhẹ nhàng vuốt ve.


Vật liệu màu trắng của chiếc váy liền áo phản chiếu ra hoa văn nhỏ màu đen của áo ngực. Giống như một đóa hoa anh túc mạnh mẽ nở rộ, mang theo vẻ đẹp rung động lòng người, trêu chọc người ta phạm tội.


Trong đầu Hà Tinh Tinh lúc này hoàn toàn nổ tung rồi, giống như có hàng vạn con ngựa phi qua, căn bản không ngừng lại được. Suy nghĩ hỗn độn không rõ, dường như chỉ còn sót lại một chút lý trí. Chút lý trí sót lại này nói với cô, cô phải ngăn lại, lại phát hiện mình căn bản không thể nào làm được.


Bởi vì lần kích động cuồng nhiệt này, ở giữa ván cờ hao mòn xương cốt, không chỉ riêng Hứa Mộ Sênh, đến cả cô cũng cảm thấy toàn thân hừng hực bốc cháy, toàn bộ tinh thần đều từng chút một biến mất giữa ván cờ kỳ diệu này, cảm giác thần hồn điên đảo. Cô dường như sắp chìm đắm vào trong tình cảm dịu dàng khiến người ta say mê ngơ ngẩn này rồi.


Sự thật là cô không hề muốn tỉnh lại, cô chỉ muốn nắm lấy Hứa Mộ Sênh cùng nhau trầm luân.


Trong đầu bắt đầu cô luôn có một giọng nói mãi không gạt đi được.


“Thử cảnh lăn giường như trong phim…”


“Lăn giường…”


“Lăn giường…”


Không được rồi, cứ như vậy nhất định sẽ xảy ra chuyện.


“Khϊếp, mạnh bạo vậy…”


Bỗng nhiên có một tiếng nói đùa cợt the thé kéo Hà Tinh Tinh trở lại hiện thực.


Hóa ra mấy người trẻ xem xong phim đi ra nhìn thấy một màn kinh diễm này, ai cũng không nhịn được lần lượt cười thành tiếng.


Tinh thần Hà Tinh Tinh nổ bùm, đột nhiên hồi thần, lý trí đã rơi mất được kéo lại từng chút một.


Dường như là động tác theo bản năng, cô mạnh mẽ đẩy Hứa Mộ Sênh ra.


Dùng lực quá mạnh, Hứa Mộ Sênh phải chịu một lực đẩy quá lớn, lùi lại hai bước. Cả người bỗng nhiên thanh tỉnh, ánh mắt lập tức trấn tĩnh, du͙ƈ vọиɠ cũng trong nháy mắt biến mất không còn tung tích.


Anh cắm ống hút vào ly trà sữa, hút một hơi, giả vờ trấn tĩnh, “Vị trà sữa không tệ.”


Hà Tinh Tinh: “...”