Bảo Bối Xin Lỗi Anh Đến Muộn Rồi
Post on: 11 tháng ago
Hi Gia
- " Dạo này con với Kiều Yến sao rồi? " Hi Hiệp Thành ông ta nhâm nhi tách trà nóng trên tay rồi hỏi Hi Hoa
- " Dạo này anh ấy cứ bận công việc chẳng quan tâm gì đến con cả, cha mẹ nghĩ cách giúp con đi " Hi Hoa vẻ mặt không vui vẻ gì mà đáp.
- " Hi Hoa, cũng không có cách gì giúp con chắc Kiều Yến nó đang bận công việc thời gian sau sẽ tốt thôi.
Với cả con cũng không cần đặc quá nhiều tâm tư vào nó, địa vị của Sở Kiều Yến ở công ty đang lung lay, thay đó con hãy đi làm thân với chú của hắn là Sở Kiến Quốc.
" Hi Hiệp Thành nói.
- " Con biết rồi "
Quả thật thì dạo gần đây vì chuyện bãi nhiệm chức và các công việc ở công ty làm cho Sở Kiều Yến phải đau đầu vô cùng, anh ta cơm còn không muốn ăn huống chi là để tâm đ ến Hi Hoa.
Điều anh ta sợ hãi ngay bây giờ đó chính là chúc tổng giám đốc, các cổ đông cũng dần trở mặt với hắn còn Leon thì không thể hẹn gặp mặt được làm hắn tức tối vô cùng.
_____
Công Ty LV
- " Dạ Tổng, bênh phía Sở Kiều Yến lại tiếp tục hẹn chúng ta " Mike vào báo.
- " Đã hẹn bao nhiêu lần rồi? " Dạ Hạo Hiên vừa làm việc vừa hỏi.
- " Đã ba lần nếu lần này ta từ chối gặp thì đã là lần thứ tư "
- " Sắp xếp gặp mặt đi, chiều nay cậu lo việc ở công ty đi tôi còn có việc "
- " Vâng thưa sếp "
Theo như chỉ thị của Dạ Hạo Hiên thì Mike đã lập tức báo lại với Sở Thị đồng ý hẹn gặp.
- " Thật tốt quá rồi, cậu mau đi chuẩn bị quà để gặp mặt.
Gặp Leon chúng ta phải có thành í nhất định phải ghi được điểm, chỉ có như thế mới không bị thua trong buổi bỏ phiếu " Sở Kiều Yến gương mặt vui vẻ, hẹn gặp Leon rất nhiều lần nhưng đều bị từ chối lần này Leon đồng ý gặp mặt thì hắn phải trân trọng cơ hội này.
- " Vâng thưa Sở Tổng "
_____
Biệt Thự
- " Chú Lý, chú giúp cháu tưới cây cho mấy chậu hoa đi.
Cháu cảm nhận được trời hôm nay rất đẹp " Cô ngồi trên giường mắt vẫn được quấn tấm vải đen mà nói.
- " Quả đúng thật là trời hôm nay rất đẹp để tôi làm, à đúng rồi cậu chủ đang trên đường về "
- " Được "
Vừa dứt câu thì Dạ Hạo Hiên đã từ bênh ngoài mở cửa bước vào phòng.
- " An Nhã " Hạo Hiên nhìn cô ngồi trên giường anh nở nụ cười vui vẻ, chỉ cần về nhà là thấy cô thì mọi mệt mỏi ảnh đều tan biến.
- " Hạo Hiên, anh về rồi sao? " Cô nghe vậy liền nói.
- " Ừm, em đã ăn gì chưa? " Anh đi đến ngồi quỳ một chân xuống lại gần cô mà hỏi.
- " Em ăn rồi, anh đã ăn chưa? Sao hôm nay anh về sớm vậy? "
- " Anh về sớm để đưa em đi gặp bác sĩ " Anh đáp.
- " Bác sĩ tâm lý? " Cô hỏi lại
- " Ừm, em có muốn gặp không? "
- " Có, chừng nào mình đi? " cô không từ chối gì, cô biết bản thân bị bệnh và cũng không thể bịt mắt như thế này mãi nên bắt buộc phải điều trị.
- " Bây giờ " anh đáp
- " Được "
_______
Phòng Điều Trị
Sau khi hỏi sơ qua về tình trạng thì bác sĩ tâm lý cũng đã hiểu sơ qua về vấn đề này.
Biết căn bệnh của Trình An Nhã nên phòng điều trị cũng không có nhiều ánh đèn, trách làm cô kích động.
- " Tôi muốn biết căn bệnh này đã phát triển đến cỡ nào, cô Trình có muốn thử không? " Phương Vĩ nói
- " Được, tôi sẽ phối hợp " Trình An Nhã rất sẵn lòng cùng phối hợp với bác sĩ.
Dạ Hạo Hiên ngồi bênh cạnh nhìn cô đôi môi khẽ mỉm cười, cô gái anh yêu quả rất mạnh mẽ.
Bác sĩ Phương cho người chuẩn bị sắp xếp một chút, đưa cô vào một căn phòng trống.
Ở xung quanh là đèn được lắp, camera được lắp xung quanh để tiện cho việc quan sát.
Dạ Hạo Hiên ngồi cùng bác sĩ Phương, hai tay anh đan lại vào nhau gương mặt bắt đầu có chút lo lắng.
Hiện tại cô đã được tháo bịt mắt ra và căn phòng không có chút ánh sáng nào.
Bác sĩ Phương quay đầu nhìn trợ lý của mình mà gật nhẹ đầu.
Trợ lý nhận lệnh lập tức nhấn nút, ánh đèn sáng đầu tiên được bật lên.
Ánh đèn này không gọi là quá sáng nó ngã vàng, Trình An Nhã nhìn thấy anh sánh, tay chân cô bắt đầu run rẩy.
Nhưng bản thân cô lại tự nhủ rằng không được sợ hãi, suy nghĩ là thế nhưng cô thật sự đã bắt đầu sợ rồi.
Bác sĩ Phương thấy vậy tiếp tục cho trợ lý bật tiếp đèn lên.
Ánh đèn này hơi sáng nó màu lấp lánh như những buổi tiệc, cô ngay sau khi thấy những ánh đèn này chiếu vào mắt mình liền sợ hãi mà ngồi khụy xuống đất, toàn thân run rẩy sắc mặt tái nhợt.
Những kí ức những khổ cực cô phải trải qua nó như ùa về, ánh đèn tiếp theo lại bật lên.
Cô không thể chịu được nữa, ánh sáng không gọi là chói mắt nhưng nó đã khiến cô sợ hãi tột cùng.
Hai tay bất giác ôm lấy đầu, cơn đau dồn đến cô lại thấy ảo giác.
Cô nghe thấy những âm thanh đáng sợ tiếng xe cộ tông nhau, tiếng hét thất thanh tiếng khóc chói tai của trẻ em.
Hai mắt nhắm tịt lại, Dạ Hạo Hiên đã đứng ngồi không yên anh rất đau lòng, không rõ cô đã bị hành hạ như thế nào nhưng chỉ cần nhìn biểu hiện bây giờ thôi thì cũng đủ hiểu nó đáng sợ đến cỡ nào.
Nhìn thấy cô như vậy anh lại càng hận đám người kia hơn.
- " Đừng....đừng mà, đừng hét nữa làm ơn....hức....Kiều Yến...Kiều Yến " Cô trong lúc sợ hãi lại đột nhiên kêu tên Sở Kiều Yến.
Ngay sau khi Dạ Hạo Hiên nghe cái tên này thì trái tim anh như tan vỡ, hắn đã làn cô tổn thương nhiều đến như vậy nhưng tại sao lúc cô tuyệt vọng nhất lại gọi tên hắn ta mà không phải tên anh? Bác sĩ Phương cho người tắt đèn, Dạ Hạo Hiên lập tức chạy vào phòng ôm lấy cô.
Trình An Nhã cảm nhận được hơi ấm, cảm nhận được nhịp tim đập mạnh của Hạo Hiên.
Bản thân cô cảm thấy rất khó chịu, tại sao lại gọi tên Sở Kiều Yến cơ chứ? Hắn ta đã gây ra cho cô bao nhiêu đau khổ nhưng tại sao cô lại gọi tên của hắn mà không phải là Hạo Hiên.
Bản thân cô cũng tự trách, càng nghĩ cô càng thấy khó chịu với bản thân.
Hạo Hiên ôm lấy cô trấn an rồi lại đeo bịt mắt cho cô, dìu cô ra ngoài phòng dưỡng sức để nghĩ ngơi.
Còn một mình anh thì ra gặp bác sĩ Phương.
- " Người khi nãy cô ấy kêu tên là ai? " Phương Vĩ hỏi.
- " Sở Kiều Yến, người khiến cô ấy mắc phải căn bệnh này " Anh đáp.
- " Không biết nếu không phiền anh hãy kể tôi nghe một số việc liên quan đến hai người họ và trong thời gian cô ấy bị nhốt "
Dạ Hạo Hiên cũng không ngần ngại gì mà kể ra một số chuyện, sau một hồi thì Phương Vĩ nói.
- " Theo lời anh kể thì Trình tiểu thư đã có một khoản thời gian yêu thích Sở Kiều Yến, lúc cô ấy bị giam giữ cũng là do Sở Kiều Yến gây ra.
Cô ấy xém bị hãm hiếp cũng là do Sở Kiều Yến cứu, lúc cô ấy kêu tên anh ta cũng chỉ là một chút sót lại trong tiềm thức.
Tâm lý và thực tại đấu tranh với nhau làm cho cô ấy bất giác mà gọi tên người đàn ông này thì cũng không có gì lạ thường mà nó chỉ là sự quen thuộc thôi, tôi tin trong một thời gian nữa tiếp tục điều trị thì cô ấy sẽ tốt hơn.
"
Nghe lời giải thích từ bác sĩ Dạ Hạo Hiên lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn, anh gật đầu rồi bác sĩ nói tiếp.
- " Về nhà cho cô ấy thử tiếp nhận với ánh sáng nhẹ như đèn vàng, một tuần sau đưa cô ấy đến đây chúng ta bắt đầu trị liệu bằng cách thôi miên "
- " Được, cảm ơn bác sĩ "