Đăng vào: 12 tháng trước
Share
Đoạn 18
Sáng hôm sau, khi tôi vừa tỉnh dậy thì liền đụng mặt anh từ bên thư phòng đi sang.
Thấy tôi, nét mặt anh bỗng nhiên có chút bối rối nhưng chỉ qua nửa giây sau lại ngay lập tức thu về vẻ lạnh lùng hờ hững ban đầu.
"Chào...anh...ạ". Tôi vẫn còn ngái ngủ, lơ mơ dụi mắt nói.
Quân không thèm để ý đến tôi, lúc anh đi qua tôi được vài bước, đột nhiên khựng lại, quay đầu khó hiểu nhìn tôi một lượt:
"Cô ăn mặc kiểu gì vậy?"
Câu này lẽ ra phải hỏi lúc mới nhìn thấy tôi mới đúng, tại sao đi qua được một đoạn rồi mới phát hiện ra nhỉ?
Tôi ngơ ngác nhìn lại mình một hồi, sau cùng mới nhớ ra mình đang mặc áo sơ mi của anh. Mà sơ mi của anh dù có rộng đến mấy thì cũng chỉ trùm quá mông của tôi là cùng...thêm vào đó tôi có cái bệnh rất xấu là mỗi khi ngủ đều đạp chăn loạn xạ, cho nên lúc nhìn xuống chân mới phát hiện ra cái chăn đã bay đi đằng nào rồi. Vòng 3 đã vô tình phơi bày hoàn toàn trước mặt ai đó....
Huhu, ai giết tôi đi.
Tôi khóc dở mếu dở, vội vội vàng vàng kéo áo sơ mi của anh xuống, nhưng dù có cố gắng kéo thế nào thì cũng không thể che hoàn toàn hai bắp đùi được. Tôi đúng là...đáng chết. Hôm qua trước khi ngủ còn tự quấn mình vào chăn hai vòng để đỡ đạp chăn rồi, không ngờ sáng nay dậy vẫn bị như vậy.
"Xin lỗi...xin lỗi...tại vì tôi...không có quần áo"
Anh nhíu mày nhìn tôi một lát, sau đó chậm rãi đi lại phía tôi, lạnh lùng nói:
"Cô muốn quyến rũ tôi?"
Tôi giãy nảy như đỉa phải vôi, cuống quýt giải thích: "Không phải. Tôi thề là không phải. Tại tôi không có quần áo nên mới phải như vậy". Nói rồi tôi vẫn còn cảm thấy giải thích như thế vẫn chưa thật sự thuyết phục, cho nên bổ sung thêm: "Nếu tôi muốn quyến rũ anh thì phải sang bên phòng kia chứ?"
"Cô dám nói không sang?"
Mẹ kiếp, đúng là tự ôm đá buộc vào chân mình. Huhu.
Tôi khổ sở cười như mếu, nói: "Tôi mang...trà...cho anh"
"Vậy là cô muốn quyến rũ tôi?"
"Không phải...thật đấy. Tôi chỉ mang trà vào thôi...không có ý định làm gì khác. Tôi sai rồi".
Lại thêm một lần tự ôm đá buộc vào chân mình. Rõ ràng ngoài pha trà ra, tôi còn khoác áo vest cho anh nữa. Giữa đêm thanh vắng, tôi chỉ mặc một chiếc áo sơ mi sang phòng anh làm những chuyện như vậy, nếu bị ai biết được, người ta không kết luận quyến rũ anh mới lạ.
Quân chằm chằm nhìn tôi một lát, sau cùng cũng không có ý định đôi co thêm gì cho nên đành xoay người bước vào phòng tắm.
Tôi nhìn đồng hồ, bây giờ mới chỉ năm rưỡi sáng. Hai mươi phút sau anh tắm xong, bước ra, trên người nồng nàn mùi hương sữa tắm thơm ngát. Quân mặc một bộ áo choàng bông đứng ở cửa, lau lau tóc, mấy lọn tóc ướt vương đầy trên trán.
YOULL ALSO LIKE
Tổng tài ngược đãi phu nhân ( Full )
3.1M
68.5K
TRUYỆN DO BEMY VIẾT. 🚫 TUYỆT ĐỐI : Không chuyển Ver, không Edit. GHI ĐÚNG TÁC GIẢ. ______ Thể loại : Hiện đại, hắc bang, sủng, ngược, sắc, 18+, HE ... ‼️ NHÂN VẬT...
Đêm ngày sủng nịnh (H+) - Tình văn
8.4M
154K
Một vị tổng tài nổi tiếng tàn khốc trên thương trường, nay lại yêu từ cái nhìn đầu tiên với con gái của một đối tác làm ăn. Chuyện này ai tin đây? Vân Nghê cũng không...
Hoa Đào Khuynh Quốc
60.2K
1.3K
Hoa Đào Khuynh Quốc Tác giả: Trạm Lộ Nguồn: DĐLQĐ Trạng thái: Full - 17 chương Tên gốc: Nguyện làm nô phu chi nhị Convert: NgọcQuỳnh520 Edit: Kakao Beta: Mabư mập Cover:...
Mộng Dục - Huyền Namida
11.6M
223K
Tên: Mộng dục Tác giả: Huyền Namida Thể loại: Sắc, siêu sắc, siêu siêu sắc (1v1) Số chương: chả rõ Tình trạng: đã hoàn Dặn dò: ta cảnh báo, đọc truyện không cầm theo khă...
[Đam mỹ] Hệ Thống Thuần Phục Hoa Tâm Nhân
1.2M
76.6K
Tác giả: Hannalee Đinh Thể loại: Xuyên không, bá đạo hắc ám tinh phân công x hoa tâm cường (dụ) thụ, có H Bạch Kết Dương, một con cáo giảo hoạt trên chiến trường kinh t...
Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời...
5.8M
115K
Tên truyện: 《危险游戏:总裁十恶不赦》 | Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời. Tác giả: 殷寻 | Ân Tầm. Nguồn convert: Tangthuvien. Thể loại: Cường thủ hào đoạt, Hào môn thế gia...
[HOÀN] Thâm uyên nữ thần- Chương 42 đến Hết
38.9K
2.5K
Tên Convert: Vực Sâu Nữ Thần Tác Giả: Đằng La Vi Chi Thể Loại: Thanh xuân vườn trường, ngược nam, sủng, sạch, nam thâm tình, nữ hiểu chuyện, cảm động, HE Nguồn Convert:...
Tôi ngồi ôm chăn trên giường, kiên nhẫn chờ đợi anh lau tóc xong. Một lát sau, khi anh vừa mở cửa định xuống nhà thì tôi mới dám lấy hết can đảm, lí nhí lên tiếng:
"Anh...ơi"
Có lẽ lần đầu tiên nghe tôi gọi như vậy, hình như anh bị chấn động tâm lý thì phải. Quân sững người lại một lát, đến nửa phút sau mới quay lại nhìn tôi. Trong vài giây ngắn ngủi hai mắt giao nhau, tôi đọc được trong ánh mắt anh muôn vàn những tia ngạc nhiên, đoán chừng trong lòng anh hiện tại đang vô cùng khó tin, hoặc còn có thể nghĩ rằng mình đã nghe nhầm nữa không chừng.
Anh cứ đứng ở cửa như vậy, không nói cũng không nhúc nhích gì, hàm ý chờ đợi tôi nói tiếp.
Tôi đành miễn cưỡng nặn ra một nụ cười méo xệch, cố dùng giọng nói mềm mại nhất có thể để mở miệng: "Anh có thể...giúp em một chuyện được không ạ?"
Mẹ kiếp, nói xong câu này tôi thật sự cảm thấy vô cùng khâm phục Vân Mộc Kiều, không hiểu miệng lưỡi cô ta được thiết kế bằng chất liệu gì mà mỗi câu nói ra đều uốn éo ẻo lả đến mức buồn nôn lên được. Tôi mặc dù đã cố lắm rồi nhưng giọng nói bằng một nửa cô ta tôi cũng không thể làm được.
Lần này, nét mặt của ai kia lại ngây ra mất mấy giây, sau một lát hai đầu mày liền nhíu lại, biểu tình khó tin tột độ, hỏi lại:
"Cô làm ơn nói bình thường đi"
Nghe xong câu này, tôi cảm giác như mình vừa phá được gông xiềng, trong lòng vô cùng sung sướng, tuy nhiên cũng cảm thấy cực kỳ khó hiểu. Tôi cứ tưởng anh thích kiểu dẻo quẹo như Vân Mộc Kiều cho nên bất quá mới phải dùng đến phương pháp này, không ngờ rút cục lại là phản tác dụng.
Tôi hít sâu một hơi, trả lời: "Anh có thể...lấy giùm tôi valy đồ được không?"
"..."
Ba chấm, cảm giác này thiệt là ba chấm. Mà vẻ mặt ai kia cũng ba chấm nốt...
Tôi thấy biểu tình "ba dấu hỏi" to đùng của anh như vậy, đành giả vờ cười cười, nói tiếp: "Tôi ăn mặc như vậy, sợ ông nội nhìn thấy...anh giúp tôi, được không ạ?"
Nghe thấy vậy, đầu mày của anh càng nhíu chặt. Tâm tình tôi cũng theo cái nhíu mày của anh mà căng như dây đàn, một lúc sau, Quân không nói không rằng câu nào, lạnh nhạt mở cửa bước ra khỏi phòng.
Cái đồ nhỏ nhen. Ích kỷ. Hẹp hòi. Vợ chồng hợp pháp với nhau mà nhờ một việc cỏn con cũng không được. Mỗi ngày anh ta không trưng ra cái bản mặt lạnh như tiền đó thì không chịu được sao? Đối xử tử tế với tôi một chút thì hại đến bát cơm của anh ta à? Soái ca cái gì chứ, uống công đêm qua mình pha trà, còn khoác áo cho anh ta.
Tôi ngồi bó gối trên giường, trong lòng thầm chửi rủa thậm tệ cái tên bội bạc nào đó, thậm chí còn tính đến chuyện lấy đồ ướt mặc vào tạm để về phòng lấy đồ. Không ngờ lúc vừa định đứng dậy thì cửa phòng lại đột ngột bị mở ra.