Chương 80: Chúc mừng sinh nhật

Sa Vào Tình Yêu Cuồng Nhiệt Của Chúng Ta

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Edit: Thư Quân.

Chờ sau này tôi tìm được bạn gái, tôi sẽ đá bay cậu.

Đèn đường ngả màu vàng cùng với ánh đèn xe lê dài trên con đường, đèn xe nhấp nháy ánh nê ông, nhìn thoáng qua không thấy điểm cuối. Các quán ăn ven đường tiếp tục thêm vài bàn khách, nhưng việc buôn bán vẫn vắng vẻ, tiếng nói chuyện lẻ tẻ.

Từ Chi ám chỉ bằng mắt, im lặng hỏi, có được không? Trần Lộ Chu thu tay đang gác trên lưng ghế về, đặt xuôi bên người, một tay khác cầm lấy ấm trà nhỏ trên bàn rót trà cho cô, mặc kệ ánh mắt như mạ khô đợi mưa rào của cô. Từ Chi quýnh lên, túm lấy tay cậu lắc lư, khẽ bóp lòng bàn tay của cậu.

Bị người ta trở tay đè lấy, xúc cảm ấm áp bao trùm lên cô, không hiểu sao Từ Chi lại thấy giật mình. Bởi vì hai người rất ít khi làm những hành động thân mật ở nơi công cộng, thường thì đi thẳng tới căn cứ bí mật của họ hôn nhau, hoặc là đi tới thư viện đọc sách, Từ Chi chưa có thời gian nắm tay đi dạo với cậu trong khuôn viên trường. Yêu đương lâu như thế rồi, hình như còn chưa từng nghiêm túc nắm tay.

Ngón tay đặt ở dưới gầm bàn, lén lút bị người ta nắm lấy từng chút một. Trái tim Từ Chi rung rinh, kẽ ngón tay bị người ta kéo ra, mười ngón tay từ từ đan vào, siết chặt trong lòng bàn tay. Lòng bàn tay nóng mà đầu cũng nóng.

Trần Lộ Chu vẫn thờ ơ bình tĩnh, còn đang nói chuyện về cuộc thi mô hình toán học với Lý Khoa, hỏi cậu ta cuộc thi diễn ra vào tháng mấy. Lúc nói chuyện, cậu còn liếc khẽ cô, ánh mắt hiếm khi mang theo chút nghiền ngẫm.

Ngón tay Từ Chi nhéo, cấu, cào trên cánh tay cậu, nhìn cậu, có được không.

Trần Lộ Chu quay đầu nhìn cô một cái, không được.

Từ Chi tức giận cấu vào lòng bàn tay cậu. Trần Lộ Chu thì thản nhiên nhìn cô, dáng vẻ như em có thể làm gì anh đây, hai người âm thầm vờn nhau trong sóng gió, không gây ra một tiếng động nào.

Lý Khoa gặm cua xong, lấy khăn giấy lau tay, đột nhiên hỏi: “Từ Chi, sao tự dưng cậu lại muốn tham gia cuộc thi toán học? Không phải chuyên ngành của cậu rất bận rộn sao?”

Từ Chi lấy lại tinh thần, tay bị ai đó nắm chặt: “Giáo sư bảo tôi tham gia thử, tôi tưởng cậu ấy cũng tham gia. Nhưng mà có vẻ như các cậu chương mắt tôi?”

Lý Khoa cười: “Không phải là chướng mắt, là sinh lực của người nào đó có hạn, cậu ta nói yêu đương làm phân tán sinh lực của cậu ta.”

Từ Chi liếc nhìn Trần Lộ Chu, nghi ngờ hỏi: “Em phân tán sinh lực của anh?”

Đúng lúc phục vụ bê món ăn lên, Trần Lộ Chu ho khẽ, đưa mấy đĩa đã ăn xong cho người phục vụ, đặt đĩa thức ăn mới vào giữa, nói: “Không hề, em đừng nghe cậu ta nói bậy.”

Lý Khoa cũng không nói nhiều, “Tóm lại cậu nhìn sao mà làm, nếu cậu muốn lấy học bổng, làm nghiên cứu sinh thì trạng thái bây giờ chắc chắn là không được.”

Từ Chi cúi đầu ăn cua Trần Lộ Chu bóc cho, bỗng dưng nói một câu, “Lý Khoa, cậu đừng gây áp lực cho cậu ấy nữa, tự cậu ấy có chừng mực.”

Nói xong, cô gắp một miếng thịt cua trong bát chấm vào đĩa giấm, đút cho cậu, “Ăn không? Em bóc cho anh.”

Bàn tay hai người vẫn còn đang đan chặt mười ngón tay ở bên dưới.

Bóc hay không bóc đây, muốn bóc thì phải buông tay. Trần Lộ Chu nhìn cô.

Dường như Từ Chi đã đoán được sự do dự của cậu, cười rõ tươi, khỏi phải nói kiêu ngạo đến mức nào, “Bóc bằng miệng, kỹ năng độc nhất vô nhị.”

Hai người đối diện lập tức trầm mặc: “…”

Đêm hôm đó Chu Ngưỡng Khởi đăng lên vòng bạn bè.

[Có người ăn cua lén lút nắm tay, có người ăn cua chọc thủng lưỡi. Tôi không nói đó là ai, đợi sau này tôi tìm được bạn gái, tôi sẽ đá bay cậu. Đầu chó.jpg]

Lý Khoa cũng đăng lên vòng bạn bè.

[Chết tiệt, rốt cuộc thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt là bao nhiêu tháng thế. Hỏi vô cùng nghiêm túc.]

Chu Ngưỡng Khởi vừa đăng lên vòng bạn bè chẳng khác nào như nửa công khai. Đa số mọi người đều đoán được, dù sao cậu ta cũng là anh em tốt nhất của Trần Lộ Chu, bình luận nhất thời tăng vọt, đa số đều là con gái, nửa nói rõ nửa ám chỉ tâm trạng của các thiếu nữ. Chu Ngưỡng Khởi cũng phải đau lòng thay các cô ấy, nhất là những người cẩn thận dè dặt hỏi nhưng lại không dám nói thẳng ra tên của cậu.

[Cậu ấy thực sự có bạn gái rồi sao?]

Chu Ngưỡng Khởi trả lời: [Ừ.]

Trả lời xong, Chu Ngưỡng Khởi ngồi trên xe taxi nghĩ: Từ Chi thật may mắn.

Nghĩ xong mới thấy Trần Lộ Chu cũng may mắn, Từ Chi muốn xinh có xinh, muốn điện nước có điện nước, thông minh lanh lợi, không kiểu cách, còn luôn bảo vệ cậu.

Cuối cùng thở dài thườn thượt, hai bọn họ thật may mắn.

Người bất hạnh là tôi.

Đệt mợ.

**

Cuối cùng người may mắn vẫn đi tới khách sạn.

Từ Chi đã đặt phòng từ trước, khi lấy thẻ phòng từ trong túi xách ra quẹt, ánh mắt Trần Lộ Chu bỗng trở nên sâu xa, “Đã đặt phòng từ trước chờ anh. Tặng quà? Anh mới là quà đúng không?”

Cửa phòng mở ra, Từ Chi không để cậu vào mà nói, “Anh đứng bên ngoài chờ một lát.”

Trần Lộ Chu hơi bối rối, thân hình cao ráo chỉnh tề mặc đồ đen đút tay vào túi đứng trước cửa, giọng điệu có chút cứng rắn, “Làm gì thế?”

Đôi mắt trong veo thẳng thắn của Từ Chi chốn trong khe cửa, cười mập mờ nhìn cậu: “Em chuẩn bị ít đồ.”

Cửa bị đóng lại.

Trong đầu Trần Lộ Chu tự nhiên nảy ra một số suy nghĩ không đứng đắn. Với kinh nghiệm khổng lồ của cậu, khi yêu bạn trai bạn gái sẽ luôn vội vã thăm dò cơ thể của đối phương, coi sung sướng là việc chính. Cậu và Từ Chi đương nhiên cũng đã đến bước này rồi, nhưng dù sao bọn họ vẫn chưa đến hai mươi tuổi, nghiêm khắc mà nói thì năm nay mới mười chín tuổi. Có một vài tình thú của người trưởng thành cậu chưa muốn thử quá sớm.

Cho nên rất không kiên nhẫn, tựa người vào bức tường hành lang, nhìn hành lang bốn bề vắng lặng, không yên lòng gõ nhẹ hai cái lên cánh cửa, “Đừng quậy nữa, mở cửa ra.”

Khoảng hai phút sau, Từ Chi mới đi ra mở cửa, nhưng không thay quần áo, cô cởi áo khoác rồi ném ngang trên sô pha, dưới chân đi đôi dép lê.

Trần Lộ Chu bước vào không có chỗ ngồi liền ngồi xuống mép bàn, lấy điện thoại trong túi ném qua một bên, kéo cô lại, “Em làm gì ở bên trong thế?”

Từ Chi cúi đầu nhìn cậu: “Chuẩn bị bất ngờ cho anh.”

Trần Lộ Chu nhìn xung quanh theo lời nói của cô, “Ở đâu?”

“Ở bên trong cơ, bây giờ anh không nhìn thấy đâu.”

Trần Lộ Chu tự nhiên nghĩ lệch, ho một tiếng, “Em đừng có khiêu dâm.”

Tuy nhiên, chỉ trong nháy mắt, không biết cô lấy từ đâu ra một chiếc bánh kem đặt trên bàn trà nhỏ. Lúc này cô đang quỳ trên thảm, chú tâm bật lửa châm nến. Trong phòng không bật đèn, chỉ bật một ngọn đèn tường nhỏ, bóng của cô bị kéo dài, nhẹ như lông vũ rơi trên thảm, ánh sáng lấp lánh nhảy nhót trên khuôn mặt cô, làn da vốn trắng trẻo lạnh lùng được nhuộm thành màu vàng ấm áp dưới ánh nến, dịu dàng không tả nổi, cũng xinh đẹp đến khó tả. Từ Chi chỉ mặc một chiếc áo len bó chặt, phác họa dáng người thanh tú với bờ vai cao và tấm lưng rộng, những đường cong khiến người ta mơ màng. Dường như cô không nghe rõ, cô quỳ xuống dưới, ngồi im thắp nến cho cậu, cười ngẩng mặt lên hỏi: “Sao? Anh nói gì?”

Lúc ấy Trần Lộ Chu khoanh tay ngồi trên bàn trà nhỏ, cúi đầu lặng lẽ nhìn cô, trong lòng dâng lên từng đợt sóng không thể kiềm nén. Có con cá nhỏ không chịu nổi nhảy lên mặt nước, như được thả lỏng, sau đó lại có nhiều con cá nhỏ vô hình liên tục nhảy tưng tưng trong lòng cậu, cảm xúc khó có thể kìm nén. Nhưng lúc đó trong lòng chỉ có một ý nghĩ, may mà cậu không đi.

Từ Chi châm nến xong lại đẩy bánh kem tới trước mặt cậu, hai cánh tay chống xuống bàn trà, cẩn thận che đi những cây nến đang muốn đổ, “Bạn trai, mau cầu nguyện đi.”

Căn bản người nọ đâu có nghe, không nói lời nào thổi tắt ngọn nến.

“Anh không cầu nguyện….”

Cô quỳ trên thảm, vừa mới ngẩng đầu, bóng đen đã đuổi tới bên cạnh, miệng bị người nọ chặn lại, gáy cũng bị túm lấy. Từ Chi bị ép phải ngửa đầu, hơi thở quen thuộc chặt chẽ lại chui vào kẽ hở.

Trong phòng yên tĩnh, tiếng hôn giữa môi lưỡi dần trở nên rõ ràng và mãnh liệt, tiếng ve kêu mùa hè không thể ngăn nổi nữa, mà tuyết rơi đầu mùa đông cũng không có cách nào ngăn nổi.

Ánh đèn chao đảo, hình bóng hai người quấn lấy nhau như những bông tuyết rơi nhẹ xuống thảm, chưa từng tách rời.

“Tuyết rơi rồi!” Có lẽ trong khách sạn có người miền Nam, thấy tuyết rơi thì cực kỳ phấn khích, hò hét gọi bạn ra ngắm tuyết. Đó là trận tuyết đầu mùa của năm nay.

Bên trong nhà, hai người đều không động đậy, nhắm mắt yên lặng hôn nhau.

Không biết Trần Lộ Chu đã cởi áo khoác từ bao giờ, đẩy người lên thành ghế sô pha, một tay chống lên đệm sô pha tiếp tục hôn cô thật sâu, không nói một lời nào. Trong không khí như có ai đó ném một quả cầu lửa nhỏ, bầu không khí nóng vô cùng. Một tay Trần Lộ Chu sờ từ vành tai cô, từ từ, chậm rãi trêu chọc vuốt ve xuống dưới, sờ cằm, cổ, gáy, xương quai xanh. Những nơi bị ngón tay cậu lướt qua,Từ Chi ảm thấy như bị xẹt điện, da đầu tê dại, sống lưng tê rần.

Xung quanh có tia lửa bốc chảy, không khí tràn ngập hơi thở gấp gáp.

Phóng đãng lại mê loạn, ý thức của Từ Chi đã bị chèn ép, trong cơn mê muội, cô bị người nọ bấu vào hông: “Đồ đâu?”

“Trên bàn máy tính.” Cô đáp theo bản năng.

Trần Lộ Chu đặt cô nằm ngang trên giường, cúi đầu khẽ hôn rồi đứng dậy đi lấy đồ.

Thế nhưng, trên bàn máy tính chỉ có một hộp bánh kem hình vuông.

Làm gì có áo mưa?

Vừa rồi cậu định đi mua, Từ Chi nói là không cần. Cậu còn tưởng là cô mang theo.

“Không có.” Cậu tìm một vòng.

Từ Chi lười biếng hất cằm chỉ vào hộp bánh kem trên bàn, “Mở ra, ở bên trong.”

Trần Lộ Chu mở hộp bánh kem ra, Từ Chi bước xuống giường bằng chân trần, đi tới nói: “Em cố ý mua hộp bánh có kích thước tương tự, nếu không để ở đâu cũng rất dễ nhìn thấy, anh có thể dễ dàng phát hiện ra.”

Lúc này Trần Lộ Chu mới nhận ra đây là món quà dành cho cậu, có kích thước bằng một chiếc bánh kem 8 inch, hình vuông, là một mô hình nhà trệt nhỏ được làm bằng gỗ, hoàn toàn sử dụng kết cấu mộng gỗ, không dùng một cây đinh nào. Bởi vì việc ghép mối của mộng gỗ rất quan trọng, nếu một chốt khóa gỗ sai thì có thể sẽ không xây được một căn nhà lớn. Trần Kế Thân có người bạn xuất thân là thợ mộc, sau này đã mở một công ty xây dựng lớn. Ông ấy nói trong số rất nhiều cấu trúc của tòa nhà, cấu trúc mộng gỗ là rườm rà tốn thời gian nhưng cũng bền bỉ nhất. Mô hình này có tổng cộng bốn tầng, bên cạnh có một khu vườn hoa nhỏ với bãi cỏ xanh mướt, chắc được cô làm bằng thủ công. Thiết kế chân thực như thế này hẳn là phải tốn không ít tâm tư, một công trình lớn như thế không thể hoàn thành trong một hai tháng được.

Bên cạnh còn có một tấm thẻ được viết chữ.

Trần Lộ Chu cầm lên, là kiểu chữ ngay ngắn đầy ý nghĩa.

“Gửi tới bạn nhỏ Trần Lộ Chu sáu tuổi:

Trần Lộ Chu mười chín tuổi đã có Từ Chi mười chín tuổi ở bên, món quà này mình muốn tặng cho bạn nhỏ Trần Lộ Chu sáu tuổi.”