Sa Vào Tình Yêu Cuồng Nhiệt Của Chúng Ta
Đăng vào: 12 tháng trước
Biên tập: Thư Quân.
Hoa khôi khoa Ngoại ngữ cũng phải lên xin Wechat.
Biết ngày Quốc Khánh Chu Ngưỡng Khởi cũng không về nhà, Từ Chi hẹn cậu ta ra ăn cơm, ở gần trường của cô. Chu Ngưỡng Khởi gầy đi rất nhiều, vừa gặp mặt, Từ Chi cũng không nhận ra ngay. Cô thở dài, vốn muốn tìm lại cảm giác nghỉ hè trên người cậu ta mà.
Kết quả Chu Ngưỡng Khởi chết không đi chết mà lại đi giảm cân, ngồi ở đối diện trông vừa quen thuộc vừa xa lạ, còn làm bộ làm tịch xắn tay áo lên tận bả vai, để lộ đường cong cơ bắp săn chắc, gồng sức khoe khoang hai bắp thịt của mình, hồn nhiên không phát hiện ra Từ Chi phía đối diện đã mất hồn mất vía, “Thế nào, trông rất khỏe đúng không? Không phải tôi nói khoác với cậu chứ, rất nhiều người đi rèn luyện sức khỏe một năm cũng không được như tôi, anh đây chỉ tốn hai tháng đã hoàn toàn lột xác.”
Từ Chi mặt không đổi sắc ngồi ở đối diện nhìn cậu ta: “… Cậu có thể trở lại như cũ không?”
Chu Ngưỡng Khởi nhất thời im lặng, nhìn cô không tuân theo lẽ thường, từ từ hồi thần lại, rốt cuộc cũng không gồng nữa, vờ như dễ dàng gắp một miếng sushi bỏ vào miệng, hỏi, “Nhớ cậu ta phải không?”
Từ Chi không đáp, lơ đãng nghiêng đầu nhìn dòng người chen chúc trên đường, xe cộ đi tới đi lui.
Cô mặc một chiếc áo hở cổ màu đen, để lộ làn da trắng trẻo mềm mại, bên trong cũng có dây đeo màu đen tuyền, để lộ xương ngực bằng phẳng trắng trẻo. Từ xương ngực trở xuống Chu Ngưỡng Khởi không dám nhìn nữa, trở lên là xương quai xanh tinh xảo, xương quai xanh có thể nuôi cá mà trên mạng nói chính là như thế này. Quả thật Từ Chi rất xinh đẹp, gặp lần nào, Chu Ngưỡng Khởi đều muốn xúc động lần ấy.
Chu Ngưỡng Khởi buông đũa xuống, uống một hớp rượu rồi thở hổn hển như một ông già, bị sặc cay, mặt mũi dữ tợn nói, “Hôm qua lúc tôi nhận điện thoại của cậu, đã biết ít nhiều gì cậu cũng nhớ cậu ta, nếu không sẽ không chủ động gọi điện thoại cho tôi.”
Lúc ấy Từ Chi lại nghĩ trong lòng, Trần Lộ Chu dù uống bao nhiêu rượu cay cũng không nhăn mặt ghê như thế, có lần bọn họ ở trong căn phòng thuê uống rượu, Từ Chi lấy trộm rượu của lão Từ mang qua lừa cậu uống một hớp, uống hết một ngụm, mắt Trần Lộ Chu cay đỏ, không nói câu nào ngửa đầu nhăn mày, sau đó trực tiếp ôm chầm lấy cô, vòng tay qua cổ cô, ấn cô vào trong ngực, không chút nương tay ra sức bóp mặt cô, cắn răng nghiến lợi nói: “Đùa tôi phải không.”
Lúc ấy Từ Chi cười hết hơi, nhưng sức của cậu quá mạnh, cô không tránh khỏi nên chỉ có thể bị cậu ấn vào trong ngực, để mặc cho cậu nắn bóp, mặt bị bóp đến mức biến dạng, giống như vắt mì để mặc cho cậu vo tròn. Cô chỉ có thể lầm bầm nói: “Trần, Lộ, Chu, bóp to mặt rồi cậu có chịu trách nhiệm không?”
Cậu cười như được mùa, ra tay càng nặng hơn, như có ý trả thù mà thấp giọng nói: “Chịu trách nhiệm cái gì, cậu hôn tôi nhiều lần như thế có chịu trách nhiệm không?”
….
Sự hăng hái của cậu người khác không thể học được, dù là Chu Ngưỡng Khởi cùng lớn lên với cậu từ nhỏ.
Chu Ngưỡng Khởi đặt ly xuống, cả khuôn mặt đỏ bừng vì cay, nói một câu cảm khái: “Thực ra tới Bắc Kinh lâu như thế rồi, tôi cũng không dám chủ động liên lạc với cậu, chủ yếu là sợ cậu nhìn thấy tôi sẽ nhớ tới cậu ta, tôi cũng sợ nhìn thấy cậu rồi sẽ nhớ tới cậu ta.”
Đúng là vậy, khai giảng bao lâu rồi, hai người còn chưa liên lạc với nhau. Cũng chỉ có buổi tối đầu tiên hôm nhập học, là vì lúc ấy cậu ta đổi sang số điện thoại địa phương, Chu Ngưỡng Khởi nhắn tin gửi số điện thoại cho cô qua Wechat, hỏi nhập học có suôn hay không, có vấn đề gì cần giúp đỡ không, có chuyện thì lúc nào cũng có thể tìm cậu ta, rồi tiện thể gửi số điện thoại mới cho cô.
Nhưng thật ra đến bây giờ Từ Chi vẫn chưa làm số địa phương mới, bởi vì cuộc điện thoại cuối tháng tám ấy luôn khiến cô bất an, cô sợ Trần Lộ Chu lại nửa đêm gọi điện thoại cho cô, nên cô vẫn chưa đổi số.
Hai người ngồi trong quán ăn đối diện đại học A, nhìn dòng người qua lại nườm nượp trên phố, đang là cao điểm của kỳ nghỉ nên sinh viên cứ nối đuôi nhau xách vali ra ngoài cổng trường. Ánh mặt trời bao phủ khắp khuôn viên, hình ảnh ấy như cách cả một đời người, rõ ràng là chuyện của mấy tháng trước, mà giờ nhớ lại, dường như đã rất lâu.
Từ Chi cố gắng tìm lại cảm giác quen thuộc của kỳ nghỉ hè trên người Chu Ngưỡng Khởi, cô ngồi trong ánh hoàng hôn còn sót lại, chậm rãi nhìn Chu Ngưỡng Khởi từ đầu đến chân, ánh mắt như muốn nhai nuốt cậu ta thật kỹ khiến Chu Ngưỡng Khởi dựng thẳng sống lưng, nổi đầy da gà da vịt, “Cậu đừng nhìn tôi như thế, không gặp được người anh em của tôi, tôi sẽ cho là cậu có hứng thú với tôi mất. Nhưng cậu có thấy là gần đây tôi đẹp trai hơn nhiều không.”
Từ Chi thong thả uống một hớp rượu rồi nói, “Tạm được.”
Chu Ngưỡng Khởi biết mình không thể so sánh với người nào đó, “Không nói tới người anh em của tôi, nói Giang Dư ở trường các cậu đi, thế nào, tôi đẹp trai hơn anh ta không?”
Lúc ấy Từ Chi đang thơ ơ thưởng thức cảnh chiều muộn bên ngoài cửa sổ, nghe thấy câu này liền quay đầu lại hỏi, “Làm sao cậu biết Giang Dư?”
Chu Ngưỡng Khởi thần bí cười hì hì, “Tôi có tai mắt ở trường các cậu mà.”
“Trần Lộ Chu bảo cậu theo dõi tôi?” Từ Chi chăm chú nhìn cậu ta, hỏi.
Trong nhà hàng Nhật vốn không có nhiều người, cộng với việc đang là thời gian nghỉ lễ, lúc này chỉ có một mình bàn của bọn họ. Phục vụ bưng món sashimi lên, bầu không khí trầm mặc trong giây lát, Chu Ngưỡng Khởi chỉ có thể xoa đùi để giấu đi sự lúng túng, sau đó đẩy đĩa sashimi ra chính giữa, chờ phục vụ rời đi rồi mới nói với cô, “Buổi tối hôm cậu tới tìm cậu ta bàn chuyện điền nguyện vọng, cậu ta đã nhờ tôi, không phải là bảo tôi theo dõi cậu, mà là sợ cậu bị người ta bắt nạt, nên bảo tôi chú ý tới cậu một chút. Trùng hợp làm sao, tôi có một người bạn ở Học viện Mỹ thuật đại học A, mấy hôm trước nói chuyện với cậu ta mấy câu mới biết cậu có nhiều người theo đuổi như vậy. Hot boy khoa Triết học ấy tên Giang Dư phải không? Sao hả, có đẹp trai bằng người anh em của tôi không?”
Từ Chi lẳng lặng nhìn Chu Ngưỡng Khởi không nói gì, ánh hoàng hôn đậu trong mắt cô, trông càng sắc sảo hơn, trên người không hiểu sao lại có khí thế của kẻ làm quan, “Cậu ấy có ý gì?”
Chu Ngưỡng Khởi tưởng là Từ Chi không thích bị người khác nghe ngóng sau lưng, nhưng rốt cuộc cậu ta cũng đã lâu không liên lạc với Trần Lộ Chu rồi, mấy chuyện này còn chưa kịp nói cho cậu biết, đành thở dài, lập tức lên tiếng thay anh em: “Cậu đừng hiểu lầm, Trần Lộ Chu thật sự không có ý gì khác. Cậu ta chỉ lo cậu bị thiệt, dù sao cậu cũng xinh đẹp như thế, nên mới bảo tôi chú ý tới cậu. Hơn nữa lúc ấy cậu ta cũng nói, cứ để cho cậu quen bạn trai.”
Từ Chi: “…”
“Từ Chi, cậu không thể luôn tìm bóng dáng của cậu ta trên người người khác như thế này được.” Chu Ngưỡng Khởi lại chân thành khuyên, “Chi bằng, cậu thử yêu đương xem.”
Từ Chi: “…”
Sau đó, bảy ngày Quốc Khánh trôi qua rất nhanh, trước kỳ nghỉ, Từ Chi nhận được tin nhắn thông báo của câu lạc bộ tuyển thành viên mới, học kỳ này tham gia hoạt động của câu lạc bộ có thêm tín chỉ, khi ấy Từ Chi đã chọn đại một lạc bộ nhiếp ảnh, không bao lâu sau đã thông báo với cô là sẽ có cuộc họp. Cô tính qua, một tuần cô có rất nhiều cuộc họp, nào là họp thường kỳ của ban tuyên truyền, họp thường kỳ của câu lạc bộ, hơn nữa mười hai giờ trưa còn phải đi dự hội nghị ban cán sự lớp.
Đúng, cô chính là bí thư chi đoàn. Chuyện này rất khó hiểu, buổi tối ngày đầu tiên các tân sinh viên gặp mặt, mỗi người tự giới thiệu bản thân, sau đó mọi trò chuyện một hồi, người hướng dẫn đột nhiên bắt đầu tuyển ban cán sự lớp. Số sinh viên nam nữ lớp bọn cô không chênh lệch nhau mấy, lúc bầu cử, số phiếu phân tán lung tung, cô lấy ưu thế là mười số phiếu ít ỏi được làm bí thư chi đoàn.
Từ Chi thuộc kiểu người làm cũng được mà không làm cũng được, bởi vì có kinh nghiệm làm ban cán sự lớp từ nhỏ, cộng thêm bề ngoài xuất chúng và tâm trạng ổn định nên giáo viên vô cùng thích sai bảo cô.
Ngày cuối cùng của lễ Quốc Khánh, cô ở ban tuyên truyền cắt ghép xong mấy đoạn video quảng bá cho trận bóng rổ sắp diễn ra, giao lại chìa khóa cho Đỗ Thích Lam, buổi chiều đến phòng buôn bán di động để làm thẻ địa phương, khi về đến phòng ngủ, còn chưa kịp đẩy cửa ra thì đã nghe thấy tiếng ầm ĩ bên trong tựa như có năm trăm con vịt, quả thực cô không dám tin. Hứa Củng Chúc và Lưu Ý Ti, hai người có thể phát ra âm thanh như thế này cũng không dám tin, phòng ngủ xóa đi không khí trầm lặng lúc trước, giờ phút này như một nồi nước sôi trào ùng ục.
“** mẹ nó tớ nhìn thấy thật đấy, ở nhà ăn số hai, đang ăn cơm với người ta.” Giọng nói Hứa Củng Chúc kích động chưa từng có, còn không kìm lòng nổi mà giậm chân, giậm đến nỗi cái ghế đựng bình nước đặt trước cửa vốn thiếu một chân lắc lư bình bịch, “Người ngồi đối diện cậu ấy tớ biết, là thủ khoa ban tự nhiên lần trước tớ và Từ Chi đi mua nước gặp ở trước quầy bán đồ lặt vặt. Anh đẹp trai đó đẹp trai chết đi được, tớ vừa đi lấy cơm xong, đang chuẩn bị tìm chỗ để ngồi, cậu ấy nói chuyện với thủ khoa kia, còn nhìn về phía chúng tớ, lúc ấy chân tớ mềm nhũn.”
Lưu Ý Ti bật cười, “Cậu ấy nhìn trúng cậu rồi sao, nếu không nhìn cậu làm gì.”
Hứa Củng Chúc không bị mấy lời đường mật làm mê muội, chút tự giác này cô ấy vẫn phải có, dù giọng nói đã kích động đến mức run rẩy, nhưng vẫn giữ lại một tia lý trí: “Chuyện đó thì không thể nào, lúc ấy trong nhà ăn có rất nhiều nữ, đều đang lén nhìn cậu ấy, ngay cả hoa khôi khoa Ngoại ngữ cũng đi lên xin Wechat cơ mà.”
Lưu Ý Ti vẫn không tin lắm, đang muốn hỏi có đẹp trai hơn hot boy trường không? Tuy nhiên một tháng trôi qua, đến nay vẫn không biết hot boy của trường là ai, nổi tiếng cũng chỉ có mấy trai đẹp như hot boy của khoa mà thôi, Giang Dư của khoa Triết học là một ví dụ. Nhưng không phải ai cũng giống ai, nếu nói là vô cùng đẹp trai thì cũng chỉ như vậy, không có người dẫn đầu đặc biệt xuất sắc, mọi người không ai chịu phục ai. Vì danh tiếng của trường quá lớn, mỗi lần nhắc tới hot boy trường này nọ thì dưới diễn đàn Weibo cũng có người chân thành giẫm đạp lên nhau, cho nên chức vụ hot boy của trường này luôn bị bỏ trống, dù sao cũng là trường của nhóm học bá, phương diện giá trị nhan sắc không gây trở ngại đến ánh hào quang lóa mắt trên người.
Hứa Củng Chúc đang lướt Wechat trên điện thoại, nói: “Tớ không quan tâm, dù sao lát nữa đàn chị Đỗ về, tớ muốn nói với chị ấy, ai nói là con trai khóa này của chúng ta không được chứ, đây thực sự là giết người trong chớp mắt.”
“Có chắc là sinh viên trường mình không, không phải là tới tìm ai đó chứ?” Lưu Ý Ti hỏi.
“Không phải, là từ lớp thực nghiệm khoa Văn bên đó. Lớp của giáo sư Vương ngày mai chúng ta học cùng lớp bọn họ mà? Đến lúc đó cho cậu nhìn thấy, chắc chắn sẽ rất thú vị.”
Từ Chi vừa đẩy cửa vào, tiếng hai người liền im bặt, đồng loạt quay đầu nhìn cô, đáy mắt viết đầy chữ chưa thỏa mãn, trong ánh mắt hiện lên tia sáng đỏ, Từ Chi không đành lòng cắt ngang bầu không khí này, dù anh chàng kia có đẹp trai hay không, có thể khiến hai cô ấy dùng biện pháp hòa bình để giải quyết, thành công phá tan lớp băng, thì về phương diện này, người kia đã rất giỏi rồi.
Từ Chi vừa mở ngăn kéo tìm thẻ học sinh của mình, vừa thành thật thuyết phục cả hai, “Ôi, đừng để ý đến tớ, tớ về lấy thẻ học sinh, hai cậu tiếp tục trò chuyện, nói chuyện thật tốt đi.”
Hứa Củng Chúc thấy cô cầm thẻ học sinh đi ra, bất thình lình hỏi một câu, “Từ Chi, cậu tới nhà ăn hả?”
“Ừ, ăn xong đi họp, ban nghiên cứu buổi tối của các cậu không biết sao?”
“Không họp, ban tuyên truyền của các cậu gần đây bận thật đấy.” Hứa Củng Chúc nhìn bóng dáng rời đi của Từ Chi, đột nhiên hét lên, “Tới nhà ăn số hai! Nhà ăn số hai có trai đẹp!”
Từ Chi vốn định tới nhà ăn số hai, trái lại không phải vì ở đó có trai đẹp, mà là cô đột nhiên muốn ăn cơm giò heo, chỉ có tầng ba của nhà ăn số hai là có cơm giò heo thôi.
Cả thành phố lúc này đã vào thu, đi trên con đường mòn đá cuội dẫn tới nhà ăn lác đác có mấy chiếc lá màu vàng kim rơi xuống, không khí mùa thu còn chưa nồng, sân bóng ở ngay bên cạnh nhà ăn, loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng nam sinh vỗ bóng rổ bình bịch, xen lẫn với những tiếng cổ vũ hết đợt này đến đợt khác.
Trên đường đi Từ Chi còn đang mải suy nghĩ xem tiền trong thẻ của cô có đủ ăn một xuất cơm giò heo không, vì mấy ngày nghỉ này nhà ăn không mở cửa, cô nhớ mang máng là trước kỳ nghỉ trong thẻ của cô còn hai mươi mấy tệ, một suất cơm giò heo hết hai mươi tám tệ, nhưng cô không nhớ được trong thẻ còn bao nhiêu, nên cô cứ lưỡng lự rồi dứt khoát đi tới trước nhà ăn nạp thêm tiền.
Chờ cô nạp thẻ xong, ngồi ở nhà ăn nhìn cơm giò heo, đột nhiên lại không muốn ăn nữa. Nếu không phải là do cuộc sống sinh hoạt, cô thật sự nghi ngờ dạo này mình đang mang thai, hoóc-môn bài tiết không được bình thường, tâm trạng cứ lặp đi lặp lại.
Nhà ăn rộng rãi, tuy đông người nhưng vẫn rất trống trải, âm thanh giao tiếp dường như cách xa ngàn dặm, cách hai bàn ăn đã không nghe rõ, nên bên tai dường như là tiếng khay đũa va chạm vào nhau.
Từ Chi vùi đầu vào cắn một tiếng cơm giò heo, đúng lúc nghe thấy có người gọi tên mình. Cô hoang mang ngẩng đầu nhìn sang, là đàn chị phó trưởng ban của ban tuyên truyền, đứng từ xa gọi tên cô, hỏi cô đã ăn xong chưa, ăn xong rồi cùng đi họp.
Từ Chi đang định lên tiếng, trong tầm mắt hai người đột nhiên có dáng người cao lớn đi xuyên qua hai bọn cô, che mất người. Lúc ấy Từ Chi còn quay mặt sang một bên, đi tìm bóng dáng của đàn chị, nói em xong ngay đây, chị chờ nhé. Nhưng một giây sau khi đại não phản ứng, cô liền ngây ngẩn.
Cô không biết cảm giác lúc ấy là gì, cô cảm thấy quá lâu dài, giống như đã gặp phải ảo giác, như thể một giây sau sẽ biến mất. Cô luôn cảm thấy dạo này nghĩ tới cậu quá nhiều lần nên mới xuất hiện ảo ảnh như thế này. Dường như cô không dám ngẩng đầu lên nhìn, cô biết chắc đa phần chỉ là hơi giống mà thôi, nói thật, thỉnh thoảng trên đường cô cũng gặp mấy người giống cậu, nhưng không có cảm giác chân thật như thế này.
Cảm giác chân thực này đụng vào trái tim cô, thậm chí lúc ấy cô đã nổi da gà, máu trong mạch xông lên, thật sự ngây dại.
Khoảnh khắc nhìn thấy gương mặt đó của Trần Lộ Chu, thật ra cô vẫn cảm thấy không thật lắm, cô cho là có người đẹp trai giống cậu mà thôi, thảo nào Hứa Củng Chúc và Lưu Ý Ti biến thành năm trăm con vịt líu ra líu ríu không ngừng, hễ có chút xíu gì dính dáng tới cậu đều sẽ không xấu. Nhưng sau khi Từ Chi nhìn thấy bên cạnh cậu là Lý Khoa, cô mới bừng tỉnh hồi thần, đây thật sự là Trần Lộ Chu.
Là Trần đại thi nhân của cô.