Sa Vào Tình Yêu Cuồng Nhiệt Của Chúng Ta
Đăng vào: 12 tháng trước
Cr: Bình thường lại đi, có vào không? Tôi cũng cởi quần áo rồi, cậu không muốn xem sao?
Từ Chi: … Cậu nói xem, nếu lòng hiếu kỳ của con người có thể đổi thành tiền, vậy bây giờ tôi đã rất giàu có. [than thở. jpg]
Cuối cùng vẫn là Chu Ngưỡng Khởi đi vào lôi Trần Lộ Chu ra. Tóc cậu đã được sấy khô, khô cong rủ xuống đầu, mềm mại bay bổng. Từ Chi cảm thấy tóc cậu thật nhanh dài, mới lần trước lúc hôn nhau ở cửa, khi đó tóc đâm vào người cô như cỏ dại, lúc này lại mềm như chó ấy.
Từ Chi cảm nhận được rõ ràng Cốc Nghiên ngồi bên cạnh sau khi thấy Trần Lộ Chu bước ra vào giây đầu tiên, cơ thể đã căng cứng. Từ Chi cảm thấy là Cốc Nghiên muốn ngủ với cậu.
Từ Chi và Trần Lộ Chu chậm chạp nhìn nhau, thật ra cậu không còn chỗ để ngồi nữa, ngay cả Đại Thuân cũng phải ngồi trên bàn trà, chỉ còn chiếc ghế sô pha dành cho ba người là còn một chỗ trống. Vì Cốc Nghiên đang ngồi giữa, Từ Chi ngồi cạnh tay vịn nên Trần Lộ Chu trực tiếp đi tới ngồi cạnh tay vịn của cô, lười biếng cong nửa người xuống, hỏi Chu Ngưỡng Khởi một câu, “Chơi gì đây?”
Thật ra Chu Ngưỡng Khởi cũng không biết chơi trò gì, cầm lấy microphone và nói, “Giết người sói hay giết kịch bản? Nói thật hay đại mạo hiểm, các cậu chọn đi.”
“Chán chết.” Trần Lộ Chu ngồi trên tay vịn dựa vào phía sau, cúi đầu nhìn Từ Chi rồi giải thích cho cô hiểu, “Chơi gì với cậu ta cũng nhàm chán hết, toàn thích xụ mặt với người ta.”
Từ Chi chưa chơi nên không biết, “Sao lại gọi là xụ mặt?”
“Là không thích chịu thua, thua thì sẽ giận.” Cậu trả lời.
Chu Ngưỡng Khởi nhớ ra, lúc trước cậu ta đã chơi với nhóm học bá trong lớp mấy lần, tức giận nói, “Mẹ nó, lần đó là cậu với Lý Khoa liên thủ lại hại tôi, cậu với Lý Khoa liên kết với nhau làm chuyện xấu, mẹ nó, cậu nhảy sang làm nhà tiên tri, hai cậu kẻ xướng người họa lừa hết tất cả mọi người, tôi là nhà tiên tri thật lại nhận được phiếu loại, con mẹ nó tôi có thể không tức giận được sao?”
Khương Thành ném micro qua đây, đề nghị: “Hay là Trần Lộ Chu hát một bài đi, lâu rồi không nghe cậu hát, cậu hát chắc chắn có thể làm nóng bầu không khí.”
Nếu đối lại là bình thường, một nhóm người ngồi yên ở đấy cũng được, quan trọng là hôm nay còn có thêm hai cô gái, họ không thể chơi đùa được như thường ngày, chỉ có thể giả vờ nói về những tin tức thời sự gần đây, hoặc là về thi đấu bóng các kiểu, nghe chán chết.
Bọn họ đã từng nghe thấy Trần Lộ Chu hát rồi, nhưng cậu rất ít khi hát, đến nay mới chỉ hát một hai lần, còn hát duy nhất một bài, làm trái tim mọi người ngứa ngáy. Lần nào muốn nghe cậu hát thì cậu cũng chỉ hát duy nhất một bài ấy thôi.
Chu Ngưỡng Khởi lập tức mở bài hát đó lên, Trần Lộ Chu cầm miccro chậm rãi nhìn Từ Chi, ánh mắt như muốn hỏi, cậu có muốn nghe không?
Từ Chi tỏ vẻ, tùy cậu.
Trần Lộ Chu ở cạnh Từ Chi luôn chỉ giả vờ được một nửa.
Hai người rất hiếm khi nói chuyện, thỉnh thoảng trao đổi ánh mắt cũng có thể biết ý tứ của đối phương. Tất cả mọi người ở đây, ngoại trừ Chu Ngưỡng Khởi ra thì không ai rảnh mà đi suy nghĩ về quan hệ của họ. Hình thức chung sống lạnh lùng của hai người nhìn cũng không giống như quá thân thiết. Trái lại, Cốc Nghiên lại hỏi xa hỏi gần vài câu, đều bị Từ Chi đuổi trở lại.
Thời điểm khúc nhạc dạo đầu vang lên, bầu không khí trong phòng bỗng trở nên yên tĩnh. Chu Ngưỡng Khởi bật đèn flash điện thoại làm lightstick phía sau, mạnh mẽ vung vẩy hai tay.
Khi ấy cô còn đang trả lời Wechat cho lão Từ.
Từ Chi: Bố, tối nay con có thể về nhà muộn chút không?
Sau khi lão Từ bị người ta lừa mất tám vạn mới hiểu ra, hôm nay đã đi mua điện thoại di động mới cho mình, chắc bây giờ đang nghiên cứu bàn phím của điện thoại, trả lời tin nhắn khá nhanh.
Bố: Muộn một chút là bao lâu? Muộn quá thì con ngủ ở nhà cậu ta đi, trên đường không an toàn.
Từ Chi: Có thể không ạ?
Bố: Con nói xem có thể không? [dao máu dầm dề.jpg]
Từ Chi: …
Bố: Con bảo Trần Lộ Chu nghe điện thoại đi.
Từ Chi lập tức đưa điện thoại cho Trần Lộ Chu, lúc đó, khúc nhạc dạo vừa mới vào, Trần Lộ Chu vừa chuẩn bị bắt nhịp vừa nhận lấy điện thoại từ tay cô, miệng khẽ hát.
“Con người ta, ai cũng thiếu sót điều gì đó. Vậy nên thoáng chốc mới phủ bóng u sầu. Đơn thuần rất khó, gánh nặng trĩu vai ― “
Là bài «Muốn tự do» của Lâm Hựu Gia, câu hát đầu tiên vừa vang lên, không khí trong nhà lập tức trở nên nhiệt tình, y như mở buổi hòa nhạc vậy. Tất cả mọi người đánh trống khua chiêng như nghe thấy siêu sao ca hát, đúng là tâng bốc vô cùng.
Từ Chi cảm thấy giọng cậu trầm và có sức hút hơn một chút, có lẽ là không ngờ lại dễ nghe như vậy, nên cô khá bất ngờ, quả thực rất êm tai. Đám Chu Ngưỡng Khởi như bị điên vậy, cứ như bị mũi tên của thần tình yêu Cupid bắn xuyên qua tim, bọn họ che đi trái tim nhỏ đang đập thình thịch, ngã ngửa trên mặt đất.
“Ôi vãi, tôi die rồi….”
“Tôi lại bị cảm động bởi tiếng hát của tên chó này, bài hát này tôi nghe một trăm lần cũng không chán.”
Từ Chi ngửa đầu nhìn cậu, Trần Lộ Chu cầm điện thoại của cô, một tay khác cầm microphone, cũng tiện thể cúi đầu nhìn cô. Ánh mắt cậu tựa như con thú dữ trong vườn thú, đã được nhổ hết răng nanh nhưng vẫn sắc nhọn. Chỉ có cô từng nhìn thấy khoảnh khắc dịu dàng nhất của cậu.
“Có lẽ trái tim tôi chỉ có mình người thấu cảm, giống như con dã thú bị cầm tù trong đau đớn, nơi tòa nhà chọc trời, khát cầu tự do…”
Nghe đến đây, tất cả mọi người đều bị cậu đẩy rơi vào cảm xúc, nhóm Chu Ngưỡng Khởi lẳng lặng lắc lư cái đầu lắng nghe tiếng ca của cậu.
Thựa ra giọng hát của Trần Lộ Chu cũng giống như âm thanh nói chuyện của cậu, chỉ là trầm hơn, có sức hút sạch sẽ mát lạnh hơn. Từng câu chữ giống như con cá nhỏ mượt mà trơn nhẵn, trượt vào trong tai cô, rồi từ từ đâm vào trái tim.
Ở trong ánh sáng chập chờn ấy, cậu cúi đầu, nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm, các tia sáng của MV lọt vào trong mắt cậu, giống như được nhìn thấy ảo ảnh của ráng chiều, rực rỡ và cô độc.
“Dù tôi không hiểu được, nhưng cũng chẳng nỡ lòng. Vì một tương lai vô định, đành thôi đánh đổi khoảnh khắc này. Phải chăng tâm tư này duy chỉ người thấu tỏ? Vậy nên người mới không thiết tha trốn chạy. Ôm lấy tôi thật chặt, lặng lẽ nước mắt rơi, khẽ thì thầm bên tại, yêu tôi nhiều biết mấy….”
Cậu hát xong, không biết vì sao mọi người lại im lặng, bầu không khí càng đê mê hơn. Tất cả mọi người lặng lẽ nhìn vào màn hình TV, lặng lẽ uống rượu, chờ đến lúc lấy lại tinh thần, có lẽ là do bầu không khí nên cũng không phát hiện có hai người biến mất.
“Hồi trước tôi rất ghét đi học, bây giờ đột nhiên cảm thấy đi học cũng rất tốt. Tôi rất ghét phải chia tay, ba năm Trần Lộ Chu học ở ngoài tỉnh, không có ai nhắc nhở tôi thứ hai phải mặc đồng phục, cũng không có ai nói cho tôi biết thực ra Phùng Cận đánh bài bằng tay trái, tứ quý hay ở bên trái nhất.”
“Fuck, tại sao chưa đi mà đã thấy nhớ cậu ta rồi.”
“Sao tôi cứ cảm thấy câu chuyện giữa chúng ta sẽ kết thúc tại đây nhỉ. Sau này muốn gặp sẽ khó lắm đúng không?”
Đêm đó, đã có một nhóm thiếu niên như vậy, trong tiếng ve kêu dường như vô tận, bọn họ hỏi về thanh xuân, về những dự định trong tương lai, rồi lại phủ định những đáp án của mình.
“Đại Quân, cậu đã nghĩ sau này mình sẽ làm gì chưa?”
“Tôi chỉ hy vọng rằng khi còn sống, những bức tranh tôi vẽ có thể bán được trăm triệu một bức.”
“Vậy tôi hy vọng đến lúc ấy tôi có thể tùy tiện mua một bức tranh trăm triệu! Thực hiện quyền tự do mua tranh [1]!”
[1] Tự do mua tranh cũng giống như tự do cherry, mang ý nghĩa dư dả tài chính để mua những loại trái cây cao cấp theo ý thích.
Đêm hôm đó, bọn họ ở bên ngoài không hề kiêng kị trò chuyện về ước mơ, tương lai, về lý tưởng và tương lai tươi đẹp của mình.
Trong phòng ngủ, chỉ cách vẻn vẹn một bức tường, có người đang hôn, hôn mãnh liệt triền miên. Trong phòng u tối, chỉ có ánh sáng từ ngọn đèn sàn màu vàng chiếu lên chân hai người. Chân cô gái không đi tất, ngón chân sạch sẽ dường như không chịu nổi mà bám chặt lấy sàn nhà, giống như đón nhận một cơn sóng to lớn tấn công vào cơ thể cô.
Từ Chi cũng đã quên rằng ngày hôm đó bọn họ hôn biết bao lâu. Dường như là cả đêm, bọn họ hôn đến khi đối phương thở không ra hơi, hơi thở dồn dập, đè nén trong phổi, tiếng tim đập không thể trở lại bình thường. Từng tiếng hôn vỗ về gần gũi dường như không bị gián đoạn trong ban đêm bốn bề vắng lặng.
Nhưng tiếng ve kêu năm ấy, dường như chỉ biến mất vào ngày hôm đó mà thôi.