Chương 32: Đỡ ông già

Vụng Trộm Không Thể Giấu

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Tang Trĩ bắt đầu hối hận vì đã nói chuyện này với bọn họ. Cô cảm thấy hẳn là hôm nay, mình đã uống quá nhiều, đầu óc có không được tỉnh táo cho lắm, hoặc có thể do ngáo ngủ, do vừa tỉnh dậy, vẫn đang trong trạng thái nửa tỉnh, nửa mơ, nói tóm lại là não bị đông rồi không suy nghĩ bình thường được.

“Các cậu đúng là nói hươu, nói vượn.” Cô khoát tay, biểu thị không muốn tiếp tục buôn chuyện nữa, “Được rồi, không nói nữa, mình đi ngủ đây.”

“Mình nói không đúng sao?” Ngu Tâm vừa cười, vừa nói, “Đúng rồi, anh hai của cậu có bạn gái chưa?”

“…” Tang Trĩ mở mắt, chần chờ nói, “Chắc là chưa có, anh ấy chưa bao giờ đề cập gì với cả nhà, mình cũng không biết là có hay không.”

Uông Nhược Lan: “Vậy anh trai cậu đã từng yêu ai chưa?”

“…”

Chú ý tới phản ứng của Tang Trĩ, Ngu Tâm trừng mắt, cảm thấy suy đoán của mình tăng thêm mấy phần hợp lý, “Mình nói thế hợp lý chứ?”

“Mình không biết, anh hai không nói với mình chuyện này,” Tang Trĩ hồi tưởng lại, “Nhưng mà hồi cao trung, hình như bởi vì yêu sớm nên anh mình bị bố mẹ la quá chừng, mà hồi đó mình còn nhỏ quá nên không nhớ rõ.”

Ngu Tâm hưng phấn hơn, “Tận hồi cao trung, kia cũng là bao nhiêu năm trước rồi, lên đại học ở cùng nhau, cùng ăn, cùng ngủ, lại là hai chàng trai không tồi, mà đều không yêu ai, vậy cậu nói xem còn có thể là nguyên nhân nào khác nữa?”

“Mình cũng không chắc họ có yêu đương ai thời đại học không.” Tang Trĩ buồn bực liếc Ngu Tâm, một lời khó nói hết, “Tóm lại, cậu đừng đoán lung tung, đọc tiểu thuyết đam mỹ ít ít thôi.”

Uông Nhược Lan: “Anh trai nam chính kia hiện tại đang làm gì?”

“Đang làm ở một công ty game.” Tang Trĩ nghĩ nghĩ, “Lập trình viên. Mình nghe anh ấy nói, hạng mục phòng anh ấy làm là về game võng du.”

“Lập trình viên.” Uông Nhược Lan trầm mặc vài giây: “Thật hấp dẫn nha. Lại còn rất đẹp trai đúng không?”

“Ừ, rất đẹp.” Tang Trĩ nói, “Mình tuy là một đứa không quá rành chuyện đời, nhưng mình lớn đến tần này tuổi, còn chưa thấy ai đẹp trai hơn anh ấy cả.”

Uông Nhược Lan: “Nhưng cái nghề này không phải thường thức đêm trường kì để làm việc trước máy tính ư?”

Tang Trĩ: “Vậy có khả năng anh ấy rất chú ý đến vẻ ngoài thường đi spa bảo dưỡng.”

“…” Ngu Tâm nói: “Khác gì gay.”

Uông Nhược Lan: “Cậu nói anh ta nói chuyện rất trêu chọc, vậy anh ấy đối với ai cũng đều như vậy sao?”

Tang Trĩ nghĩ nghĩ đến phương thức anh ở chung với Tang Diên nói: “Hình như, đối với bạn đồng lứa, hoặc người nhỏ tuổi hơn cơ bản đều nói năng kiểu đó.”

Uông Nhược Lan ách vài tiếng: “Vậy không phải là kiểu con trai đi thả thính khắp nơi sao, mình thấy kiểu đàn ông này không đứng đắn lắm, sau này ở cùng một chỗ với anh ta, khả năng sẽ bị dắt mũi, hoặc đội nón xanh lúc nào không hay.”

Tang Trĩ nhíu mày: “Không đâu.”

Uông Nhược Lan: “Mình đoán nha, dù sao mình cũng chưa từng gặp qua anh chàng kia.”

“Anh ấy không phải kiểu người như vậy.” Tang Trĩ thấp giọng nói, “Anh ấy đối với tất cả mọi người đều rất dịu dàng. Mà rõ ràng, anh ấy nói thế thật ra chỉ muốn để mọi người vui vẻ và sự thật ai ở cạnh anh ấy cũng cảm thấy dễ chịu.”

Đúng lúc này, Ninh Vi tắm rửa xong đi ra. Nhìn không khí trong phòng có chút vi diệu, cô lau tóc, vô thức hỏi: “Các cậu đang nói cái gì đấy.”

Uông Nhược Lan liền nhanh chóng thuật lại một lượt cho cô nghe.

Ninh Vi bừng tỉnh đại ngộ: “Ài, Tang Tang. Cậu đẹp như vậy, không cần thiết treo cổ trên một thân cây già, nếu cậu không nghĩ đến anh ta nữa, cậu sẽ thấy, xung quanh có rất nhiều người tốt hơn anh chàng kia rất nhiều.”

Tang Trĩ trầm mặc vài giây, “Đúng thế.”

“Nếu như cậu cảm thấy vẫn không bỏ xuống được, vậy cậu liền thử một lần theo đuổi anh ta xem, dù sao nam chưa lập gia đình, nữ chưa gả, có gì mà phải vướng bận, sợ hãi. Anh ta coi cậu như em gái mà thôi, chứ cũng đâu phải anh em ruột thịt của cậu.” Ninh Vi nói, “Về phần anh ta có từng yêu ai đó hay chưa, cậu cũng đừng để ý, cái này có là gì đâu mà cần để trong lòng.”

Tang Trĩ: “Ý cậu là mình cứ thế công khai theo đuổi anh ấy.”

Ninh Vi: “Đúng vậy. Đơn giản thôi mà.”

“Không có khả năng.” Tang Trĩ hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi việc cô theo đuổi Đoàn Gia Hứa, anh ấy sẽ phản ứng thế nào, cô không dám cùng ở một nơi lại té ngã lần nữa, “Được rồi, mình không sao, mọi người đi nghỉ đi.”

Ngu Tâm “Kỳ thật cũng không cần theo đuổi, chỉ cần cậu cứ lẽo đẽo theo sau rồi biểu lộ những dấu hiệu cho anh ta hiểu dần thôi.”

Tang Trĩ: “Cái gì?”

“Chẳng phải cậu nói anh ta suốt ngày chỉ biết đùa giỡn cậu, nói chuyện rất trêu chọc sao?” Ngu Tâm hăm hở bày mưu cho Tang Trĩ, “Vậy cậu cũng làm như thế, đáp lễ thôi mà. Ai mặt dày hơn thì sẽ thắng, trước giờ đều thế cả.”

“…”

Cách này quả thật có chút hợp lý đấy. Tang Trĩ trì độn gật đầu, tưởng tượng một chút.

Cô cong khóe môi, nhìn chằm chằm Đoàn Gia Hứa, sau đó kéo âm cuối của câu nói với anh: “Ca ca, anh sao vậy, vừa nhìn thấy Chỉ Chỉ liền đỏ mặt.”

“…”

Quá khủng bố đi.

Còn chưa hành động, chỉ cần nghĩ đến một màn này cô đã cảm thấy hít thở không thông.

Ngu Tâm lại cảm thấy phương pháp này đặc biệt tốt: “Cậu cảm thấy thế nào?”

“Dọa người.” Tang Trĩ kéo tấm rèm, chui vào trong chăn, chậm rãi nói: “Không đề cập đến chuyện này nữa, các cậu cứ coi mình say rượu nổi điên bịa ra một câu chuyện ngôn tình cẩu huyết đi.”

“…”

Coi như say làm bừa đi. Nghĩ thế, Tang Trĩ trực tiếp ném chuyện này ra sau đầu, muốn làm như không có chuyện gì xảy ra, đi ngủ. Dù sao thành phố này lớn như vậy, ngẫu nhiên gặp nhau lần nữa cũng chẳng phải chuyện dễ dàng.

Nghĩ lại dùng phương pháp trước đó vừa lịch sự vừa xa cách mà đối đãi với anh, nhưng bởi vì câu nói: “Anh một mình ở đây.” Cho nên lần chợp mắt này, trong cơn mộng mị, giữa giấc ngủ chập chờn cô mơ tới anh.

Vì một câu nói đó mà liên tưởng đến cuộc sống của anh: Một mình đi làm, một mình ăn cơm, về nhà một mình. Một mình đơn độc. Tất cả sinh hoạt đều cô độc một mình.

Sau đó, Tang Trĩ nhớ đến thời điểm đầu năm nhất, cấp hai, khi tan học về nhà, vì còn sớm, các cô liền vòng qua Đại Học Nam Vu xếp hàng mua gà rán. Cô liền bắt gặp, Đoàn Gia Hứa đang làm thêm.

Cuộc sống của anh, thời thanh xuân tươi đẹp của anh giống như hoàn toàn bị học hành và kiếm tiền chiếm đóng. Trừ cái đó ra, tựa hồ không có cái gì khiến anh hứng thú. Thế nhưng cô chưa hề nghe anh than phiền nửa câu. Một lần đều không.

Lần đó, anh không như ở cửa hàng đồ ngọt, không chịu lấy tiền của cô, nhưng âm thầm tặng cô thêm đồ ăn.

Cô nhớ khi ấy, Đoàn Gia Hứa gập thật gọn gàng hộp gà mà cô mua, không minh bạch cho thêm vào một túi nhỏ, nhìn từ bên ngoài không khác gì túi gà của những cô bé khác. Khi các nữ sinh cầm xong phần của mình, chỉ còn Tang Trĩ chờ đến lượt. Đoàn Gia Hứa đưa hộp gà cho cô, nụ cười ôn nhu, nhàn nhạt nói: “Tang Trĩ, cầm lấy.”

Tang Trĩ tiếp nhận: “Cảm ơn anh.”

“Ca ca thấy dung mạo em đáng yêu nhất,” Anh đeo tạp dề, dựa vào bàn thu ngân, chống cằm cười, sau đó vươn người về trước, thấp giọng nói với cô, “Cho nên liền vụng trộm cho cô bé khả ái này nhiều hơn các bạn khác.”

Ngày hôm sau, Tang Trĩ tỉnh dậy sớm.

Có lẽ vì trong lòng bất an, cũng có thể là do những cảm xúc khác, cô nằm trên giường lăn qua lăn lại hồi lâu, rất nhanh liền quay qua cầm điện thoại lên, nhắn cho Đoàn Gia Hứa: “Em hiểu rồi.”

Tang Trĩ vốn cho rằng, giờ này có lẽ anh ấy vẫn đang ngủ. Dù sao tối qua hẳn là hắn ngủ cũng muộn, hiện tại mới có 6h sáng. Ôm chăn, do dự có nên mời anh ăn cơm.

Ngoài dự liệu của cô, Đoàn Gia Hứa thức dậy rất sớm. Khi tin nhắn điện thoại rung lên, Tang Trĩ còn bị giật nảy mình. Trời còn chưa sáng, trong kí túc xá một mảng đen kịt, chỉ có điện thoại của cô phát ra ánh sáng yếu ớt. Chung quanh yên lặng, giống như không nghe thấy âm thanh vừa nãy.

Tang Trĩ có chút luống cuống tay chân, không biết nên làm gì, cũng không muốn để anh chờ, lập tức gửi một biểu tượng gật đầu cho anh.

Đoàn Gia Hứa: “Uống rượu xong có cảm thấy không thoải mái không?”

Tang Trĩ: “Không có.”

Đoàn Gia Hứa: “Ra ngoài chơi với bạn bè, nếu rượu không uống được cùng đừng cố chấp uống.”

Tang TRĩ nhếch môi gõ chữ: “Vâng ạ.”

Đầu kia không rep lại nữa.

Tang Trĩ nhìn chằm chằm màn hình, do dự có nên nói với Đoàn Gia Hứa rằng nếu anh có thời gian, và không cảm thấy cô đang quấy rầy anh, cô muốn mời anh ăn cơm để cảm ơn hôm qua đã đưa cô về. Nếu gần đây anh không rảnh, cũng không sao, khi nào anh rảnh thì báo cô. Nếu anh không nghĩ ra thời gian nào có thời gian, thì anh có thể cân nhắc Lễ Tạ Ơn vào tháng sau, cô cũng muốn nhân ngày này, biểu đạt lòng cảm kích với anh.

Soạn xong tin nhắn, Tang Trĩ cẩn thận đọc lại từng câu, sau đó do dự có nên đổi “anh” (chữ wo đó nha cả nhà) thành một từ mang nghĩa kính trọng hơn như “Ngài” chẳng hạn. Bình thường lúc nói chuyện, cô không quá để ý cái này, nhưng trong văn viết sợ từ này chưa đủ kính trọng.

Tang Trĩ kiểm tra lại lần nữa, nhìn thấy hai chữ “cảm kích” không khỏi cảm thấy khó chịu, trực tiếp xóa bỏ. Một đoạn văn nho nhỏ mà tốn hơn nửa tiếng đồng hồ. Liên tục soát lỗi, đến khi không còn gì không ổn, cô mới soạn thêm một hình trái tim sau đó ấn gửi.

Khả năng bởi vì bất thình lình nhận một tin nhắn thật dài, lại ngoài ý muốn liên tục nhận được một loạt lời “cám ơn”, Đoàn Gia Hứa qua một lúc lâu mới nhắn lại: “Lễ Tạ Ơn à?”

Tang Trĩ: “Vâng. Bằng không ngài có thể quyết định thời gian. Tiện cho ngài là được.”

Lần này Đoàn Gia Hứa trực tiếp phát 1 tin nhắn thoại.

Tang Trĩ không dám nghe trong phòng, bèn nhảy xuống giường chạy ra ban công nghe.

Anh tựa hồ có chút buồn cười, giọng nói mang theo ý tứ không nhịn nổi buồn cười nói: “Lễ Tạ Ơn đi, nhưng vì hẹn tận tháng sau, nên ca ca cũng không chắc chắn được hôm đó có rảnh không.”

Tang Trĩ chần chờ nhắn: “Ngài bận việc khác sao?”

Đoàn Gia Hứa: “Đúng, mới nhận thêm job.”

Không chờ cô phản ứng kịp, Đoàn Gia Hứa lại phát thêm 1 tin nhắn thoại: “Trước cứ hẹn thế đi, thời gian còn sớm, em đi ngủ tiếp đi. Đến lúc đó, ca ca thuận tiện đưa em đi sửa điện thoại.”

Tang Trĩ có chút mộng mị, điện thoại của cô đâu có bị hư.

Đoàn Gia Hứa: “Không có hỏng sao?”

Tang Trĩ nhắn lại: “Vâng.”

Đoàn Gia Hứa: “Ca ca còn tưởng điện thoại của em không đánh được chữ anh (là wo, ngươi nha mấy bạn. Vì trong xưng hô chỉ có Ni – Ngươi và wo - Ta thôi nhưng khi nhắn Tang Trĩ bé hơn nên cổ nghĩ nhắn Ni thì ko kính trọng nên mí nhắn là Ngài, ôi trời đúng là tự đập đá vào chân mình)

Tang Trĩ: “…”

Đoàn Gia Hứa: “Cái chữ Ngài này từ đâu đập vào đầu em vậy, trước nói chuyện cũng không có bao giờ tôn kính gọi anh một tiếng Ngài đâu.”

Tang Trĩ nhình lại tin nhắn, cũng cảm thấy mình tựa hồ có chút ngốc nghếch. Cô tự hỏi làm sao vãn hồi cục diện mất mặt này, ngón tay chết cứng trên bàn phím không động đậy.

Một giây sau, Đoàn Gia Hứa kéo dài thanh âm “A” nói “Đây không phải là, trong lòng vẫn luôn đặt ca ca thật cao, thật hoành tráng ư.”

Ngữ điệu anh miễng cưỡng, âm thanh thoáng giương lên, lúc nói chuyện rõ ràng mang theo ý cười, giống như là đang buồn bực, ngán ngẩm, tiện tay gãi gãi một chú mèo chạy qua, trêu chọc cho vui.

Tang Trĩ từ nhỏ đã bị anh chơi đùa như vậy. Nhiều lần cũng cảm thấy buồn bực. Cô cắn chặt quai hàm, trong nháy mắt phát tin nhắn thoại cho anh: “Cha em từng dặn em, đối với người trên 25 tuổi trở lên khi nói chuyện đều phải dùng tôn xưng.”

“…”

“Gia Hứa ca ca buổi sáng tốt lành, giọng nói của ngài hôm nay nghe vô cùng trẻ trung.”

“…”

Lần này ngoài ý muốn, quan hệ của hai người có chút hòa hoãn.

Tang Trĩ không còn như trước không chịu tiếp điện thoại của anh, hai người thời gian rảnh sẽ trò chuyện với nhau trên We chat, nội dung cơ bản là anh dặn dò cô một ít chuyện, như là trưởng bối căn dặn hậu bối.

Cô cũng tận lực nhập tâm với thân phận “Em gái.” Đem tâm tư kia của mình triệt để giấu xuống, coi như không tồn tại.

Lễ Tạ Ơn vào đúng thứ năm.

Trước đó một ngày Đoàn Gia Hứa đã nhắn cho cô, không biết tối hôm đó có phải tăng ca không, bảo cô cứ ở trường chờ, khi nào anh tới sẽ gọi cho cô.

Tang Trĩ không có việc gì, ngồi ở trong ký túc vẽ.

Đến tận 6h, cô mới đứng dậy, đổi một bộ váy tím nhẹ nhàng, tinh tế trang điểm một chút, thậm chí còn định gắn cả lông mi giả và kẻ mắt.

Rất nhanh, cô cảm thấy không quá thích hợp, lại tháo toàn bộ ra. Tang Trĩ nhìn chằm chằm khuôn mặt không trang điểm của mình trong gương. Nội tâm giằng xé thật lâu, cuối cùng vẫn quyết định để yên như vậy.

Bằng không lấy tính cách của anh, chút nữa thể nào cũng nói: “Tiểu Tang Trĩ đến gặp mặt ca ca nên đặc biệt ăn mặc xinh đẹp nha.”

Nằm mơ. Cô tự biết bản thân không có xinh đẹp động lòng đến thế, cũng không cho anh cơ hội tự luyến. Tang Trĩ trở về bàn máy tính.

Thời gian cứ chậm rãi trôi, bất giác đã đến 8h tối. Trang Trĩ chờ đến bụng có chút đói, đành nhắn Wechat hỏi anh có phải đang bận công việc không?

Nhưng nửa ngày không thấy anh nhắn lại, Tang Trĩ do dự gọi điện thoại cho anh, nhưng anh vẫn không trả lời.

Tang Trĩ cảm thấy có thể anh phải overtime, nhưng lại cảm thấy nếu anh thật sự phải làm overtime thì chắc chắn sẽ gọi điện báo sớm cho cô. Cô không do dự, gọi thêm cho anh một cuộc điện thoại nữa. Lần Này điện thoại vang lên 7, 8 hồi chuông nhưng cuối cùng vẫn có người bắt máy.

Tang Trĩ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: “Gia Hứa ca, anh phải mà tăng ca sao?”

“Thật có lỗi, Tang Trĩ, ca ca vừa rồi mới nhìn thấy cuộc gọi nhỡ của em.” Ngoài dự đoán, thanh âm của anh có chút nặng nề, tốc độ nói chuyện rất chậm, gian nan, “Ngày hôm nay chắc không đi được rồi, em đi ăn chút gì đó đi, đừng để đói bụng.”

Nghe giọng anh có điều không ổn, Tang Trĩ nhỏ giọng nói “Ca ca, anh thấy không thoải mái sao?”

Đoàn Gia Hứa: “Không sao đâu.”

Câu này so với ngầm thừa nhận không có gì khác nhau. Lại thêm ngữ khí suy yếu của anh, tình trạng dường như rất nghiêm trọng. Tang Trĩ lập tức cầm túi lên, đi ra ngoài. Vừa đi vừa nói: “Anh cảm thấy chỗ nào không thoải mái?”

Thanh âm của anh ngừng lại, tựa hồ đang nghĩ gì: “Hình như là đau dạ dày, khả năng hôm qua ăn uống vớ vẩn. Không có chuyện gì, anh uống thuốc liền đỡ.”

Tang Trĩ nhíu mày, “Anh không có ý định đến bệnh viện kiểm tra?”

Đoàn Gia Hứa cười khẽ: “Không đi, cảm ơn Tiểu Tang Trĩ đã lo lắng cho anh.”

Bước nhanh ra khỏi ký túc xá, đúng lúc gặp xe bus từ trong trường đi ra, liền trèo lên, vội vàng hỏi: “Gia Hứa ca ca, công ty của anh ở đâu?”

“Em muốn qua đây?”

“Ân.”

Đoàn Gia Hứa cũng không nói thêm gì nữa, chậm rãi nói địa chỉ cho cô.

Trang Trĩ ghi lại, nghiêm túc hỏi: “Anh, anh cảm thấy rất không thoải mái sao?”

Thanh âm của anh vẫn nhẹ nhàng: “Vẫn chịu được.”

Tang Trĩ nghĩ nghĩ lại nói: “Vậy anh cứ ngồi ở đó, chờ em một chút, em đến tìm anh ngay đây, em sẽ dẫn anh đi bệnh viện. Nếu quả thật thấy không thoải mái, chúng ta liền gọi xe cứu thương.”

Đoàn Gia Hứa cười: “Không đến mức nghiêm trọng như vậy.”

“Nếu không thoải mái liền đưa anh đi bệnh viện.” Tang Trĩ không khỏi có chút tức giận, giọng điệu cũng vì vậy mà gay gắt: “Nào ai bị đau chịu đựng một chút liền tốt. Bằng không anh xem ở công ty còn đồng sự nào không, để bọn họ đưa anh đến bệnh viện.”

“Em làm sao lại tức giận rồi.” Đoàn Gia Hứa tựa hồ cảm thấy buồn cười, trong lời nói mang theo vài tia dung túng, “Tiểu Tang Trĩ, đừng nóng giận, ca ca sẽ ngoan, được hay không?”

“…”

“Ca ca sẽ yên lặng ngồi đây.” Đoàn Gia Hứa nói, “chờ em đến.”

Đoàn Gia Hứa làm ở BẮC ĐẠI HẠ, một tòa nhà lớn ở trung tâm thành phố.

Tang Trĩ đi tàu điện ngầm, đi thẳng tuyến là đến.

Cô dựa theo google map tìm được vị trí tòa cao ốc này. Tòa nhà này không hạn chế nhân viên xuất nhập vì vậy cô muốn hỏi Đoàn Gia Hứa ở lầu mấy để tìm anh, liền phát hiện anh đang ngồi ở đại sảnh lầu 1.

Sắc mặt anh tái nhợt, bình thường môi anh đỏ mọng nay biến thành nhợt nhạt không chút huyết sắc. Anh dựa vào ghế salon, đôi mắt khép hờ, hai tay đặt lên bụng, không biết có phải rất đau đớn không mà khuôn mặt anh đặc biệt khó chịu, bàn tay hơn run lên.

Trên mặt Đoàn Gia Hứa không có biểu tình gì. Tang Trĩ vội vàng đi đến kêu tên anh: “Gia Hứa ca ca.”

Nghe tiếng gọi, anh từ từ mở mắt. Nhìn thấy cô, ánh mắt của anh bỗng chốc cong lên thành hình bán nguyệt xinh đẹp, tươi tắn động lòng người, sau đó vươn tay ra, chậm rãi nói: “Kéo anh.”

“Hay là mình đi bệnh viện.” Tang Trĩ bắt lấy cổ tay anh, dùng sức đỡ anh dậy, “Gia Hứa ca ca, có phải anh đang phát sốt hay không?”

Anh đứng lên, tản mạn nói: “Tựa như là thế.”

Tang Trĩ dời tay lên phía trên đỡ lấy cánh tay anh: “Gần đây có bệnh viện nào không?”

Đoàn Gia Hứa hồi tưởng lại: “Con phố bên cạnh có một bệnh viện.”

Tang Trĩ: “Vậy chúng ta bắt taxi qua.”

Đoàn Gia Hứa thuận theo nói: “Ừ.”

Sợ anh khó chịu, Tang Trĩ không dám đi quá nhanh. Đi ba, bốn bước lại nghỉ một chút.

Đi được mấy mét, Đoàn Gia Hứa nghiêng đầu nói: “Tiểu Tang Trĩ, em cũng không phải đang đỡ ông già đâu.”

“…” Tang Trĩ nhìn hắn.

“Không phải xem em là trẻ con.” Chú ý tới ánh mắt của cô, Đoàn Gia Hứa nhớ đến chuyện trước đó, ngân nga nói, “ca ca thật tình là không thay đổi ngay được, trước hết cứ gọi như thế được không?”

Không phải xem em là trẻ con. Lừa gạt ai đây.

Tang Trĩ không muốn so đo với anh, “Vậy anh cứ gọi như thế đi.”

Từ cao ốc đi ra, ngay gần đó là trạm tàu điện, còn có trạm xe bus. Người chờ xe khá nhiều, Tang Trĩ không dám lại gần, sợ anh bị chen. Cô đi lên phía trước, nhìn xung quanh sau đó quay đầu nói: “Gia Hứa ca ca, anh đợi ở đây, em đi gọi xe, gọi xong sẽ quay lại đón anh.”

Cô bé này sao lại biến anh trở thành công chúa mà đối đãi nha.

Đoàn Gia Hứa kéo tay cô, không để ý nói: “Hai chúng ta cùng đi.”

Khu này lưu lượng người rất đông, phụ cận là văn phòng, vừa vặn giờ tăng ca kết thúc, người người đổ ra đường. Một số đi về trạm tàu điện, một số đi về trạm xe bus. Còn có một số người thấy xe taxi đi đến, còn chưa dừng lại, liền lập tức chạy đến đón đầu xe.

Trong đó có người vì quá sốt ruột, không cẩn thận đẩy Tang Trĩ. Cô không phòng bị, bị đẩy mạnh, lại không có cái gì để bám víu, liền bất cẩn ngã về phía Đoàn Gia Hứa, đập tay vào phần bụng của anh.

Sau một khắc đó, Tang Trĩ dường như nghe thấy anh hít mạnh một hơi, thanh âm bé đến khó có thể nghe thấy.

Thân thể phản xạ có điều kiện nhìn xuống chỗ mình vừa chạm vào. Tang Trĩ hô hấp ngưng trệ, lập tức thu tay về, cảm thấy hẳn là đã đụng vào chỗ đau của anh. Cô ngẩng đầu lên, bờ môi giật giật, có chút gấp gáp, muốn hỏi tình trạng anh ra sao. Lời còn chưa nói, trán Tang Trĩ đột nhiên nóng lên, một cảm xúc mềm mại như bông chạm nhẹ vào tim.

Từ góc độ này, cô có thể nhìn thấy hầu kết của Đoàn Gia Hứa, thanh thoát một đường cong thật đẹp, khí tức ấm áp vững chãi rất đàn ông cuốn tới, cả người cô như nằm gọn trong vòng tay của Đoàn Gia Hứa.