Chương 26: Đêm hôm qua

Ta Không Thể Lại Thương Tiếc Một Tên Yêu Quỷ

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Bạch Vũ Huyên tính tình ngông cuồng, làm gì cũng theo ý mình, là một thiên tài tu luyện. So với huynh trưởng Bạch Truy Húc, chỉ có hơn chứ không kém.

Cậu ta cố ý chọn thành Khánh Ô, nơi có nhiều âm khí nhất, thiết lập một Vạn Hồn trủng ngoài thành, thu hút hơn một nửa oan hồn lệ quỷ trong thành, để chúng nó chém giết những thứ còn sống trong trận.

Bát Hoang Sinh Tử Tuần Hoàn có nói, con người sau khi chết sẽ rơi vào vòng luân hồi, một số ý người vì oán hận mà không muốn rời đi sẽ biến thành Lệ Quỷ, nguy hại nhân gian.

Nhưng nếu một tu sĩ rút linh hồn ra, lấy hồn nhập đạo, thì gọi là Quỷ tu.

Quỷ tu pháp lực tiến triển cực nhanh, nhưng lại hại người hại mình, thường bị liệt vào tà ma ngoại đạo. Yến Triều Sinh là người đầu tiên trong Bát Hoang, lấy Yêu thân luyện Quỷ tu.



Biết được chuyện tốt mà Bạch Vũ Huyên làm, Lưu Song cứng họng, Bạch Vũ Huyên còn không biết xấu hổ mà ghét bỏ nàng, rõ ràng cậu ta chính là kẻ dồn Không Tang vào đường cùng trước!

Hai người nói chuyện, kinh động đến Bạch Truy Húc ở chỗ khác, Lưu Song vội vàng nói: "Bạch Vũ Huyên, ngươi phải giữ chặt đại công tử, không được để cho huynh ấy biết chuyện xấu chúng ta đang làm, ta đi một chút rồi về."

Bạch Vũ Huyên không kịp ngăn cản Lưu Song, thân ảnh nàng đã biến mất trong rừng trúc.

Lưu Song vội vàng chạy đến nơi, khi nhìn thấy Vạn Hồn trủng, nàng sởn tóc gáy.

Toàn bộ rừng trúc tối đen như mực, Quỷ hồn che khuất ánh trăng, âm khí nồng đậm khiến nhiệt độ xung quanh rất thấp.

Giữa không trung đen kịt, Yến Triều Sinh bị vô số Lệ Quỷ đep bán, chúng cố cắn xé hồn phách của hắn. Yến Triều Sinh khoanh chân nhắm hai mắt lại, đôi môi phát đen.

Âm khí đã nhập thể.

Nếu không phải Lưu Song hiểu rõ lai lịch của hắn, nàng sẽ giống như Bạch Vũ Huyên, cho rằng hắn chết chắc rồi.

Nhìn bề ngoài, đám Lệ Quỷ đó đang ăn thịt Yến Triều Sinh, nhưng nhìn kỹ lại, đám Quỷ hồn khi tới gần hắn, âm khí ngày càng suy yếu.

Yến Triều Sinh đang vô thức hấp thụ số quỷ khí đó.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, người còn không giết được, nhân gia còn trực tiếp nhập đạo!

Lưu Song thầm phỉ nhổ tên đồng đội heo Bạch Vũ Huyên, nhưng việc cấp bạch không nên đợi lâu, phải ngăn cản Yến Triều Sinh nhập Quỷ đạo. Một khi hắn mạnh lên, Không Tang sẽ gặp nguy hiểm.

Lưu Song xoay cổ tay một cái, trong tay nàng xuất hiện chiếc dù màu đỏ thẫm, dựa vào Tiên thể thuần dương, nàng không chút kiêng dè, dùng dù giáng Châu chống đỡ, đi đến bên cạnh Yến Triều Sinh.

Nàng xua đuổi đám tiểu Quỷ trên đường, mặc kệ chúng nhiều như vậy, cắn răng tiến vào Vạn Hồn trủng, cuối cùng cũng tới được bên cạnh hắn.

Thiếu niên ngồi khoanh chân nhắm hai mắt, da lạnh như băng. Ngón tay Lưu Song phát ra ánh sáng màu trắng, quét sạch từng linh hồn xấu xa trên cơ thể hắn.

Cút cút cút, đừng cho hắn thêm công lực nữa!

Tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai, đám Quỷ hồn cứ kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên, nhiều đến mức Lưu Song không diệt nổi, sợ Yến Triều Sinh lại hút chúng sẽ biến thành Quỷ tu, Lưu Song đánh liều dùng dù Giáng Châu tạo thành một cái kết giới, nhốt mình và Yến Triều Sinh ở bên trong.

Quả nhiên, Quỷ hồn bình thường không thể xuyên thủng dù Giáng Châu, chờ đến hừng đông, ánh mặt trời ló dạng, trận pháp Vạn Hồn trủng sẽ biến mất.



Lưu Song ngồi xổm xuống kiểm tra Yến Triều Sinh, vẫn còn tốt, tới kịp lúc, hắn vẫn chưa hoàn toàn giác ngộ Quỷ đạo.

Đôi môi của hắn đen như mực, làn da bắt đầu chuyển sang màu xám lạnh.

Lúc này nàng có nên cho hắn một đao?

Lưu Song lặng lẽ quan sát xung quanh, tốt, Bạch Truy Húc không có ở đây, nàng cho Yến Triều Sinh một đao cũng sẽ không có ai biết. Ngón tay Lưu Song hóa thành lưỡi dao sắc bén, đâm vào ngực hắn.

Ngón tay chạm vào ngực thiếu niên giống như chọc phải một hòn đá cứng cáp, đầu ngón tay Lưu Song đau xót.

Làn da thiếu niên dường như hóa đá, lạnh cứng giống hệt thân thể của cương thi vạn năm.

Còn những chỗ khác? Chỗ khác có giết được hắn không? Lưu Song thử hết từ đầu, bụng đến lưng, phát hiện thân thể lạnh cứng của Yến Triều Sinh thật sự không thể bị phá hủy. Nói cách khác, nàng không thể dùng Tiên pháp hóa thành lưỡi đao để giết hắn.



Lưu Song không tin, dùng lửa đốt thì sao, thiêu cho đến chết?

Nàng búng tay một cái, xung quanh bốc lên ngọn lửa xanh sáng rực, lửa liếm lấy thân thể Yến Triều Sinh, nhưng hắn vẫn nhắm hai mắt, vẻ mặt không chút gợn sóng.

Lưu Song tăng thêm Tiên lực, khiến lửa đốt càng thêm mãnh liệt, nhưng mái tóc đen của thiếu niên như phụ trợ ngọn lửa xanh, yêu dị không nói nên lời.

Thiêu nữa, Lưu Song tức giận nghĩ, nàng không tin không thiêu chết được hắn!

*

Bị Bạch Vũ Huyên ném vào Vạn Hồn trủng, đám Quỷ hồn thay nhau cắn xé thân thể hắn. Yến Triều Sinh ánh mắt lạnh băng.

Quỷ khí nhập thể, nhưng không nhìn vết thương.

Hắn biết rõ, không có tu vi, hắn không thoát khỏi được Vạn Hồn trủng, trấn pháp giống như một bức tường Quỷ, vây khốn lấy hắn.

Hắn không phải Tiên thể, chỉ học được chút pháp thuật đối phó với Lệ Quỷ.



Đi đến sơn cùng thủy tân, hắn trở nên liều mạng, không hề trốn tránh, khoanh chân ngồi xuống, nếu bọn chúng muốn ăn hắn, chi bằng hắn đổi khách thành chủ, ăn sạch đám Quỷ hồn này.

Nếu hắn có thể sống sót trở về, nhất định sẽ không tha cho Bạch Vũ Huyên!

Một khắc nhập định đó, Yến Triều Sinh không khỏi cảm thấy mỉa mai, ai cũng nói người ở Tiên cảnh yêu quý đệ tử trong môn phái. Nhưng khi hắn mang một tấm lòng chân thành đến bái nhập Không Tang, thì lại bị đám hậu tự Tiên tộc coi mạng như cỏ rác.

Tiên, Yêu và lòng người xấu xí, có gì khác biệt?

Yến Triều Sinh không mong đợi bất cứ ai tới cứu hắn, mỗi một lần cửu tử nhất sinh, đều là bằng chính sức hắn chịu đựng. Lúc này đây, bọn họ tốt nhất không nên chờ mong hắn có thể trở về như trước!

Quỷ khí lạnh lẽo, người phàm tầm thường dính một chút, liền giảm mười năm tuổi thỏ.

Đối với Yêu mạch mà nói, Quỷ khí cũng giống như kịch độc trí mạng. Yến Triều Sinh cảm thấy cơ thể mình như bị ném vào hàng trăm thước băng, lạnh thấu xương tủy, gần như từng tấc da xương đều bị đóng băng, máu không hề lưu động.

Tất cả tri giác, chỉ còn lại nỗi đau vô tận.

Không biết là Quỷ hồn xé rách hồn phách đau hơn, hay là hắn liều mạng không muốn sống hút quỷ khí đau hơn.

Dưới sự dày vò như vậy, Yến Triều Sinh thậm chí còn không biết mình còn sống hay đã chết.

Tiếng gào thét thê lương của Lệ Quỷ bên tai, không biết khi nào mới hoàn toàn kết thúc.

Đột nhiên, có tiếng bước chân tới gần.

Yến Triều Sinh ở trung quỷ khí vô cùng lạnh lẽo, nhưng ngũ giác vẫn còn, hắm nhắm hai mắt, nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng, người tới đánh tan Quỷ hồn đang cắn xé hắn.

Hắn ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt, giống như một bông hoa hải đường nở rộ sau cơn mưa.

Mùi hương đó rất gần, người tới ngồi xổm bên cạnh hắn. Sau đó là một khoảng yên lặng ngắn ngủi, đám Quỷ hồn kia đều đã biến mất.

Yến Triều Sinh gần như nhận ra ngay nàng là ai, ở thành Thái Xuyên, khi chỉ có hai người, hắn cũng từng ngửi thấy mùi hương giống như vậy từ nàng.

Là Xích Thủy Lưu Song.

Yến Triều Sinh không rõ những gì đang diễn ra trong đầu mình, rõ ràng mới vừa rồi, hắn còn đang nghĩ, nếu bản thân có thể sống sót trở về, Bạch Vũ Huyên, Bạch Truy Húc, kể cả Xích Thủy Lưu Song, một người cũng đừng hòng sống.

Nhưng thời điểm hắn thống khổ nhất, Xích Thủy Lưu Song đến.

Sau đó, một bàn tay nhỏ sờ lên ngực hắn.

Yến Triều Sinh sững sờ, trong khoảnh khắc, tất cả âm khí mang đến đau khổ đều biến mất, chỉ còn loại xấu hổ buồn bực dâng lên trong lòng. Hắn có thể cảm nhận được rõ ràng bàn tay đó đang di chuyển trên ngực mình, lướt qua mặt, đến bụng, sau đó chạm đến sau eo.

May mắn thân thể Yến Triều Sinh đã cứng đờ, nếu không giờ phút này, hắn không biết bản thân có thể một phen bóp chết nàng hay không.

Xích Thủy Lưu Song rốt cuộc đang làm gì vậy?

Hắn chỉ có thể cảm nhận, song không nhìn được. Cũng may nàng chỉ sờ soạng vài cái rồi thôi. Thiếu nữ búng tay một cái, một ngọn lửa xanh bốc cháy quanh người hắn.

Thân thể Yến Triều Sinh như băng lạnh, mỗi một tia âm khí đều khiến cho hô hấp của hắn tê dại đau đớn, nhưng ngay khi ngọn lửa ấy xẹt qua cơ thể hắn, cơn đau khó có thể chịu đựng ki dần dần biến mất.

Yến Triều Sinh nhớ đến lần đầu tiên nhìn thấy nàng ở đài hoa sen, ngọn lửa xanh mà nàng thắp lên phản chiếu trong đầm Cửu Tư, giống hệt một chiếc lông khổng tước.

Một khi ngọn lửa này tắt đi, hắn nhất định sẽ lại rơi vào hàn khí, nhưng qua hồi lâu, lâu đến mức mặt trời đã mọc, nàng vẫn siêng năng sưởi ấm cho hắn.

Khi những tia nắng đầu tiên của mặt trời chiếu lên người bọn họ, thiếu niên lông mi run rẩy, mở to mắt.

Rất nhiều năm sau, Yến Triều Sinh không bao giờ quên cảnh tượng này, dưới dù Giáng Châu, những tia sáng đầu tiên chiếu xung quanh bọn họ, vạn Quỷ tiêu tán, ánh mặt trời rọi khắp khu rằng. Mặt trời nhân gian vừa mọc, thiếu nữ mang mạng che mặt trán rịn tầng mồ hôi mỏng, vẫn đang nắm chặt dù Giáng Châu.



Ánh mặt trời lướt qua ngọn tóc, nàng gục xuống vì Tiên lực cạn kiệt, trùng hợp ngã vào trong lòng ngực hắn.

Yến Triều Sinh vốn tưởng rằng hành động đầu tiên của hắn là sẽ đẩy nàng ra, nhưng đôi tay dường như không nghe theo lời đầu óc, đón lấy nàng.

Dù Giáng Châu rơi xuống, đập vào má nàng, Yến Triều Sinh vươn tay đỡ laáy.

Hắn thấp mắt nhìn thiếu nữ trong lòng ngực, nàng bất tỉnh nhân sự, xem ra mệt muốn chết rồi.

Cơn oán hận đối với đám người Không Tang đêm qua ở thành cơn bực bội vào sáng sớm. Có lẽ... chuyện Bạch Vũ Huyện làm, nàng thật sự không tham dự, tất cả đều không liên quan tới nàng.

Bằng không vì sao ở một nơi như Vạn Hồn trủng, nàng lại canh giữ hắn cả đêm, lại còn sưởi ấm cho hắn.



Có lẽ như lời nàng nói lúc ở đài hoa sen, nàng hối hận vì ban đầu đã đổ oan cho hắn, thành tâm ăn năn, muốn đối xử tốt với hắn.

Yến Triều Sinh lạnh mặt, trong đầu có bao ý nghĩ cuồn cuộn, cuối cùng đáp xuống đôi tay mảnh khảnh của nàng.

Vị tiểu thiếu chủ Không Tang này, khuôn mặt vô cùng xấu xí, nhưng lại có một đôi tay trắng nõn mảnh khảnh, đầu ngón tay điểm chút màu hồng anh đào, vô cùng xinh đẹp.

Yến Triều Sinh như thể bị bỏng đành thu hồi ánh mắt lại, không thể không oán hận nhớ tới chuyện tối hôm qua nàng sờ tới sờ lui cơ thể hắn.

Một ý nghĩ dần dần xuất hiện.

Xích Thủy Lưu Song trên đài hoa sen trị thương cho hắn, lúc ở thành Thái Xuyên ngay cả xà Yêu cũng không sợ, còn cởi Tiên y cho hắn, bung dù vì hắn.

Giờ phút hắn hút Quỷ khí nhập định, lại sờ tới sờ lui cơ thể hắn, còn ở Vạn Hồn trủng sưởi ấm cho hắn cả một đêm.



Đúng là... không biết liêm sỉ! Đã sớm nghe qua một số hậu tự Tiên tộc hoang dâm vô độ, chẳng lẽ nàng đang vui vẻ...

Không lẽ ngay từ đầu ở cửa vào Không Tang, nàng cố tình muốn thu hút sự chú ý của hắn, nhưng lại không ngờ biến khéo thành vụng?

Nghĩ đến đây, Yến Triều Sinh cười lạnh một tiếng, hắn sẽ không có ý với mấy con yêu quái xấu xí. Tâm tư của nàng uổng phí rồi.

Dù Giáng Châu bị hắn nắm chặt đến nóng lên, hắn nhìn chiếc vòng giống hệt với chiếc vòng của nàng trên cổ tay mình.

Hắn mấp máy môi, lạnh mặt, bế nàng lên.

Nếu nàng có ý đồ với hắn, trực tiếp từ chối cũng vô ích, không bằng lợi dụng thiếu chủ ngu xuẩn này để đoạt lấy thứ mình muốn.

Không Tang Tiên cảnh đã như vậy, các Tiên cảnh khác ở Bát Hoang cũng không khá hơn là bao, hắn nhất định phải khôi phục tu vi, tìm một sư tôn, bước vào Tiên đạo.

Tiểu nữ mềm mại trong lòng ngực, có lẽ là một hòn đá kê chân không tồi. Chỉ cần bản thân hắn không động tâm, đến lúc nàng biết được chân tướng, nhất định sẽ vô cùng đau lòng, đây là cách trả thù tốt nhất với nàng.

Yến Triều Sinh tìm được một lý do, yên tâm thoải mái bế Lưu Song trở về.

Quỷ khí nhập thể, trời xui đất khiến làm cho Yêu mạch trong cơ thể hắn biến đổi, hiện giờ thân thể không còn yếu ớt như trước nữa, đúng là một chuyện tốt.

Tạm thời vẫn chưa đánh lại Bạch Vũ Huyên, không sao, từ từ mưu tính, tương lai còn dài, hắn nhất định sẽ chính tay đâm chết Bạch Vũ Huyên.

Yến Triều Sinh lạnh lũng nghĩ, về phần Xích Thủy Lưu Song, sau khi đau lòng tột độ, nếu tâm tình hắn tốt, nói không chừng sẽ đại phát từ bi chừa nàng một con đường sống.

*

Lưu Song kiên trì thiêu Yến Triều Sinh một đêm, đến một ngọn núi đá cũng bị thiêu hủy thành tro, vậy mà Yến Triều Sinh không vấn đề gì.

Đến nửa đêm, nàng không muốn bỏ lỡ cơ hội ngàn năm có một này, tăng thêm lửa.

Để duy trì dù Giáng Châu cần có Tiên lực, thời gian tu luyện của Lưu Song không dài, đến rạng sáng, Tiên lực trong người tiêu hao hết, nàng hôn mê bất tỉnh.

Vừa tỉnh dậy thì đã nằm trên Tiên kiếm của Bạch Truy Húc.

Lưu Song cọ quậy một chút rồi ngồi dậy, Yến Triều Sinh sao rồi? Bị thiêu chết chưa?

Thiếu niên mặc áo xanh thấy nàng đang dò xét, quay đầu, hai người bốn mắt nhìn nhau, trong mắt hắn nhìn nàng xuất hiện một tia mơ hồ, ngay sau đó hắn liền lạnh mắt, liếc nhìn nàng một cái, khinh thường quay đầu đi.

Lưu Song thất vọng rũ bả vai, vậy mà còn chưa chết, sau này phải làm sao bây giờ?

Bạch Vũ Huyên cũng vô cùng buồn bực, bò tới thì thầm với nàng: "Tiểu tử kia rốt cuộc có lai lịch gì? Lần đầu tiên tiểu gia nghe có người thoát khỏi Vạn Hồn trủng, hai ngày trước lúc bế ngươi trở về, hắn không chỉ không có việc gì, còn giả vờ chưa từng có chuyện gì xảy ra, không hề cáo trạng với ca ca ta."

"Ngươi nói cái gì, hắn bế ta về?"

"Đúng vậy, tối hôm qua ngươi làm gì vậy?"

Tưởng tượng đến cảnh Yến Triều Sinh bế mình, Lưu Song cảm thấy toàn thân đều không ổn, nàng lậ tức thi triển thuật thanh tẩy, lúc này mới dễ chịu hơn.

Yến Triều Sinh giả vờ như chưa xảy ra chuyện gì, thường là vì người đó ở trong mắt hắn, e rằng đã là một người chết.

Lưu Song đồng cảm nhìn Bạch Vũ Huyên một cái: "Ngươi tu luyện cho tốt, nhất định phải có đủ thực lực để bảo vệ chính mình."

Bạch Vũ Huyên nói: "Ngươi mà cũng nói lời này sao, từ khi nào mà đến phiên ngươi nói mấy đạo lý đó với tiểu gia vậy? Ngươi ngay cả bản thân cũng khó bảo toàn, vẫn nên tự lo cho chính mình đi."

Lưu Song nhận thấy trong lúc nàng hao hết Tiên lực rơi vào hôn mê, Bạch Truy Húc đã đưa bọn họ đến Côn Luân Tiên cảnh.

Lọt vào tầm mắt là một mảnh rừng đào rực rỡ, vào mùa này ở nhân gian, hoa đào đã nở từ lâuCô, nhưng ở Côn Luân vẫn tràn trề sức sống.

Bạch Truy Húc nhìn ngắm cảnh đẹp, cười nói: "Côn Luân từ thời Thượng Cổ đã lấy gỗ đào bói toán, chỉ có Côn Luân mới khiến rừng đào này nở hoa tươi tốt đến như vậy. Cỏ cây hiền hoa, giống với tính tình của Tức Mặc thị nhất tốc ở Côn Luân. Thiếu chủ, không cần lo lắng, Côn Luân thiếu chủ sẽ không làm khó dễ người đâu."

Lưu Song vốn dĩ rất ít khi nghĩ đến chuyện này, Bạch Truy Húc nói như vậy, khiến nàng có vài phần thấp thỏm.

"Nàng" lúc trước đã từng tìm tới nhân gia làm nhục để từ hôn, Côn Luân thiếu chủ thật sự sẽ tha thứ cho nàng chứ?