Đăng vào: 12 tháng trước
Lục An An nghe thấy tiếng động, quay đầu lại thấy Thẩm Kha Từ đang dựa vào khung cửa, ánh mắt anh đang nhìn thẳng về phía bọn họ.
“Thẩm Kha Từ? Sao anh ấy lại ở đây?” Các cô gái xung quanh liếc nhau một cái, lập tức bắt đầu xôn xao, không hẹn mà cùng cầm lấy gương trang điểm.
Giáo sư dừng một chút, cười nói, “Không nghĩ tới lớp học của tôi lại được hoan nghênh như vậy, bạn học Thẩm, cậu vào đi.”
Thẩm Kha Từ gật đầu: “Cảm ơn thầy.” Sau đó sải bước lên bậc thang.
Lục An An trợn tròn mắt, thấy Thẩm Kha Từ đi về phía cô.
“Em rể, ở đây này!” Trần Niên kinh ngạc trong chớp mắt, lập tức thức thời chuyển sang vị trí khác, nhường chỗ cho Thẩm Kha Từ ngồi cạnh Lục An An.
Thẩm Kha Từ cảm ơn cô, có lẽ từ “em rể” kia rất có tác dụng, vẻ mặt luôn lạnh băng của anh ôn hòa đi không ít.
Trần Niên: “Không có gì, không có gì.”
Hương thơm lạnh nhạt trên người thiếu niên truyền đến, tim Lục An An không tự chủ được mà đập nhanh hơn: “Sao anh lại tới đây?”
Thẩm Kha Từ gõ nhẹ lên mặt bàn, thản nhiên nói: “Cùng bạn gái anh đi học.”
“…” Lỗ tai Lục An An đỏ bừng, cô ngượng ngùng trừng mắt nhìn anh, quay đầu lại hỏi nam sinh phía sau, “Bạn học, vừa rồi có chuyện gì sao?”
Thiếu niên nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh của Thẩm Kha Từ, vội vàng lắc đầu: “Không, không có gì!!”
“?” Lục An An cảm thấy có chút kỳ quái.
Mọi người xung quanh nhìn thấy cô ngồi cùng Thẩm Kha Từ đều sợ ngây người, nhanh chóng lấy điện thoại di động ra đăng lên diễn đàn.
[Mọi người mau xem, bạn gái của Thẩm Kha Từ là Lục An An, Thẩm Kha Từ còn cùng cô ấy lên lớp.! ][hình ảnh]
Phía dưới nhanh chóng đã có mấy trăm bình luận.
[Người ở trong phòng học kia, tôi muốn ngốc luôn rồi, tôi còn chưa kịp theo đuổi thế mà Thẩm Kha Từ đã có bạn gái rồi??]
[Vậy nên Lục An An mới là bạn gái của Thẩm Kha Từ? Lục An An xinh đẹp hơn Lâm Nhiên nhiều.]
[Là Lục An An! Lúc trước tôi đã nói chuyện với cô ấy, ngoại hình rất xinh đẹp, giọng nói mềm mại, ngọt ngào, không giống Lâm Nhiên kia, nói chuyện với người khác mà mũi hếch lên tận trán.]
[Hai người quá xứng đôi, Thẩm Kha Từ còn đang cười với Lục An An aaaa]
Sau một tiết học, giáo sư nói cái gì Lục An An đều đã quên sạch.
Hai người đi trên đường, ánh đèn mờ mờ chiếu xuống hai thân ảnh đang sánh vai trên sân trường đại học.
Lục An An chủ động nắm tay Thẩm Kha Từ, nói với anh: “Sau này anh đừng đến lớp học cùng em nữa.”
Thẩm Kha Từ: “Vì sao?”
Lục An An: “Em… Em học không vào.”
“Ồ.” Anh kéo dài giọng điệu của mình.
“…” Anh nói đúng, nhưng Lục An An không thừa nhận, còn tức giận với anh: “Anh tự luyến.”
Thẩm Kha Từ cười khẽ, bàn tay ôm chầm lấy eo cô.
Lục An An bất ngờ dựa vào lồng ngực anh.
Nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của thiếu niên theo lòng bàn tay truyền đến.
“Vậy thì anh sẽ tự luyến một chút.” Thẩm Kha Từ cúi đầu nhìn Lục An An, “Ngày mai cùng anh đi ăn cơm.”
“…”
“Anh đẹp trai như vậy, em không nỡ từ chối đúng không?”
Lục An An che mặt cười, cuối cùng nhịn không được, cười đến ngã trên người anh, nói thật: “Quả nhiên không nỡ từ chối.”
“Ai bảo em là nhan cẩu chứ?”
Cả hai đang tay trong tay đi dạo thì bỗng nghe phía trước có tiếng ồn ào.
“Bắt trộm!”
“Có người ăn trộm đồ lót của nữ sinh!”
“Đừng chạy!”
Một khắc sử dụng công phu, Lục An An giống như con thỏ chạy vọt qua, chỉ để lại một cơn gió.
“…” Thẩm Kha Từ định thần lại, chân dài đuổi theo sau.
Tên trộm đồ lót cầm một chiếc túi màu đen hốt hoảng chạy về phía trước.
Đèn trong các tòa nhà ký túc xá đều bật sáng, nam sinh ở một số tòa đều nghe thấy tiếng động mà chạy xuống, bao vây tên trộm.
Tên trộm đồ lót đang tìm cách tốt nhất để tẩu thoát thì bất ngờ nhìn thấy Lục An An.
Cô gái mảnh khảnh, tựa như gió thổi là ngã.
Tên trộm đồ lót lập tức chạy về hướng cô: “Cút đi!”
Lục An An híp mắt: “Đang nói chuyện với tôi à?”
Cô lập tức nắm chặt tay, đấm mạnh vào ngực tên trộm đồ lót.
“Ah—!” Tên trộm đồ bị đánh bay văng xa 5m, ngã xuống đất khóc thét.
Cảnh tượng này bị rất nhiều học sinh chạy tới nhìn thấy, bọn họ thiếu chút nữa kinh hãi đến rớt cằm.
Lục An An đứng thẳng người, phủi tay lắc đầu: “Quá yếu.”
Thẩm Kha Từ chạy đến bên cô: “Đau không?”
Lục An An: “Không đau.”
Cô quay đầu lại, nhìn thấy nhóm nam sinh đều sửng sốt nói: “Các cậu sao lại hoảng hốt như vậy? Mau tới bắt hắn đi.”
Nhóm nam sinh bất ngờ đỏ mặt, vội vàng gật đầu đi bắt kẻ trộm đồ lót.
Thấy mọi chuyện đã xong xuôi, Lục An An nói với Thẩm Kha Từ, “Em lợi hại không?”
Thẩm Kha Từ gật đầu: “Lợi hại, Lục nữ hiệp.”
Lại nghe thấy danh hiệu này, Lục An An cảm thấy có chút xấu hổ.
Biệt danh này là do cô tự đặt vào năm lớp 11, giờ lại bị Thẩm Kha Từ chính miệng nói ra.
Dù rất vui nhưng cô cũng thấy xấu hổ.
“Cũng không cần gọi là nữ hiệp… cứ gọi em là công dân nhiệt tình là được rồi.” Lục An An lẩm bẩm.
Thẩm Kha Từ: “Được thôi nữ hiệp.”
“…” Được rồi.
Thẩm Kha Từ nắm tay cô bước đi, đột nhiên im lặng.
“Sao vậy?” Lục An An hỏi.
Thẩm Kha Từ cau mày: “Anh nghĩ sau ngày hôm nay, anh phải trông coi em nhiều hơn.”
“?”
–
Lúc Lục An An trở lại ký túc xá, Hứa Chi chạy tới, hưng phấn nói: “An An! Cậu nổi tiếng rồi!”
“?”
“Cậu mau lên xem diễn đàn đi!”
Lục An An đăng nhập vào diễn đàn của đại học A, nhấp vào diễn đàn.
[Hoa khôi bắt kẻ trộm đồ lót, có video! Tôi điên rồi aaaaaaaaaa! ]
Trong video, Lục An An hạ kẻ trộm chỉ bằng một cú đấm.
Có hàng nghìn bình luận bên dưới.
[Hoa khôi biết võ công, ngầu v~! ]
[Nhìn mềm mại yếu ớt nhưng lại mạnh mẽ như vậy a a a]
[Mẹ ơi, con lại yêu rồi. ]
[Dậy đi lầu trên, bạn trai của người ta là Thẩm Kha Từ! ]
[Fuck, cô ấy và đối tượng của cô ấy, một người tôi cũng không đánh lại được.]
[Thẩm Kha Từ thì sao, Thẩm Kha Từ cũng không thể ngăn được tình yêu của tôi với hoa khôi của trường, Lục An An, em muốn theo đuổi chị!]
[@Thẩm Kha Từ, vợ của cậu fine, giây tiếp theo mine]
[@Thẩm Kha Từ mau rút kiếm đi, hãy đấu một trận như những người đàn ông nào]
Đột nhiên, một id tên thật xuất hiện trong khu bình luận.
A đại – Thẩm Kha Từ: [@Đừng hỏi cái gì @Nho chua, nói lại lần nữa?]
Đừng hỏi cái gì và Nho chua chính là người vừa nói muốn cướp Lục An An.
[Ah, ah, xin lỗi anh Thẩm, em sai rồi! ]
[Tôi lập tức quỳ xuống, cầu xin anh Thẩm tha mạng cho tôi]
Trả lời bên dưới:
[Hahahaha ánh mắt của chính cung]
[Tôi cười chết mất]
[Ah ah ah ah, Thẩm Kha Từ tự mình xuất hiện show ân ái]
[Chua quá, khi nào tôi mới có một tình yêu như này chứ.]
Lục An An kinh ngạc, theo tính cách của Thẩm Kha Từ, cô nghĩ anh sẽ không trả lời một chuyện nhàm chán như vậy, nhưng không ngờ anh lại trả lời.
Cô nhắn tin cho Thẩm Kha Từ: [Sao anh lại bình luận dưới bài đăng trên diễn đàn thế? ]
Thẩm Kha Từ: [Nếu không trả lời bình luận, cứ vậy để họ tuyên chiến với anh? ]
Lục An An không nhịn được cười: [Bọn họ chỉ đang nói đùa thôi. ]
Thẩm Kha Từ trả lời: [Nhưng anh nghĩ đó là thật. ]
Vành tai Lục An An đỏ lên.
Điều này có phải nói lên rằng, Thẩm Kha Từ sợ mình bị người khác cướp đi không?
Lục An An nằm ở trên giường không nhịn được bật cười.
Hứa Chi thấy thế, trêu tức: “Đúng là người có người yêu.”
Trần Niên phụ họa: “Đúng vậy, mỗi ngày đều nhìn điện thoại cười hì hì hì, nhìn bộ dáng cậu ấy rơi vào lưới tình kìa.”
Trương Tuế cười.
“…” Lục An An xấu hổ trùm kín chăn.
–
Ngày hôm sau, Lục An An và Thẩm Kha Từ cùng đi ăn đồ ngọt.
Vào mùa hè, cô đặc biệt thích ăn món tráng miệng có đá, vừa hay hôm nay có hẹn với Thẩm Kha Từ, Lục An An liền dứt khoát lôi anh đến một cửa hàng ít người biết nhưng bán đồ ăn ngon.
Không có ai trong cửa hàng, chỉ có một nhân viên tiếp tân.
Sau khi gọi món xong, Lục An An kéo Thẩm Kha Từ ngồi xuống, một lúc sau kem mới được mang ra.
“Ừm, rất ngon!” Lục An An nóng lòng muốn ăn một thìa nữa: “Siêu ngon.”
Thẩm Kha Từ nhìn dáng vẻ cô hạnh phúc đến nheo mắt lại, cười khẽ.
Đôi tay to của anh cầm chiếc thìa nhỏ không bằng lòng bàn tay, múc đồ ăn trong một chiếc bát sứ tinh xảo.
Dáng vẻ khuất phục.
Nếu bạn cùng phòng của Thẩm Kha Từ nhìn thấy anh ấy ăn những món ăn mà các cô gái thích thế này có lẽ sẽ rất ngạc nhiên, và thậm chí có thể chế giễu anh ấy.
Nhưng Thẩm Kha Từ đang rất hạnh phúc.
Anh thích làm mọi việc với Lục An An, anh có sự kiên nhẫn vô tận đối với Lục An An.
Lục An An nhanh chóng ăn xong bốn phần kem, lúc cô muốn ăn nữa thì bị Thẩm Kha Từ nắm tay lại.
“Lạnh quá, em ăn ít thôi.” Thẩm Kha Từ nói.
“… Đúng là như vậy.” Lục An An bĩu môi.
Nếu không, cô sẽ lại bị đau bụng kinh trong tháng này.
“Vậy thì để em gọi một chiếc bánh khác, sẽ không lạnh đâu!” Lục An An gọi một chiếc bánh khác với đôi mắt sáng ngời.
Cô đang đợi thì nghe thấy tiếng bước chân từ cầu thang.
“Lâm Nhiên, nhà hàng này rất ngon. Cậu ăn xong sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.”
Lục An An ngẩng đầu nhìn thấy Lâm Nhiên và Khương Phi đang đi lên.
“…”
Sáu con mắt nhìn nhau.
Cái thìa vẫn còn trong miệng, Lục An An thấy hai người không biết nên nói gì.
Cô nhìn Thẩm Kha Từ, người vẫn còn đang bình tĩnh ăn.
Lâm Nhiên nhìn thấy Lục An An và Thẩm Kha Từ, đứng sững sờ ở lối vào cầu thang, mím môi, nói với Khương Phi: “Chúng ta đi thôi.”
Khương Phi nhìn đôi tình nhân nhỏ ngồi bên cửa sổ gật đầu, “Được.”
Hai người rời đi.
Lục An An thở phào nhẹ nhõm, trong lòng đột nhiên nghĩ tới sau bữa tiệc tối hôm đó Thẩm Kha Từ và Lâm Nhiên còn đi tới một nơi khác, nhất thời không ăn nổi nữa.
Cô ủ rũ đặt chiếc thìa xuống.
“Sao vậy?” Thẩm Kha Từ hỏi.
“Em đột nhiên nghĩ đến, lần trước buổi giao lưu kết thúc, đã trễ như vậy, anh và Lâm Nhiên đi ra ngoài chơi.” Lục An An bĩu môi, “Bạn cùng phòng của anh còn chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè.”
Cô thờ ơ hỏi: “Anh chơi có vui không?”
Người đàn ông này, anh mau nói anh không vui đi, để còn em thấy được khát vọng sinh tồn của anh!
Nếu không em sẽ không bỏ qua cho anh!
Thẩm Kha Từ chân thành hỏi: “Lâm Nhiên là ai?”
“? Anh đi chơi với người ta mà còn không biết tên của người ta?”
Thẩm Kha Từ: “Người không quan trọng thì không cần biết.”
Lục An An tiếp tục đòi nợ cũ: “Vậy lần đầu tiên nhìn thấy em lúc học cấp ba, có phải anh cũng không nhớ tên em không?”
Thẩm Kha Từ thay đổi sắc mặt, giọng điệu nghiêm túc hiếm thấy: “Anh thoáng cái liền nhớ kỹ.”
Rất tốt, câu trả lời đủ tiêu chuẩn.
Lục An An hoàn toàn mất bình tĩnh.
Cô lại ăn thêm một miếng bánh, rồi mãn nguyện xoa bụng.
Sau khi Thẩm Kha Từ thanh toán tiền, hai người xuống lầu.
Đối diện tòa nhà này là một quán bar, không ít người say rượu tụ tập trước cửa để nôn.
Lục An An kéo Thẩm Kha Từ bỏ đi, đột nhiên có một người loạng choạng băng qua đường chặn lại.
“An An?” Triệu Bắc cười nói, “Anh tìm được em rồi.”