Đăng vào: 12 tháng trước
“Vậy ngày mai cậu đến thư viện đi.” Thẩm Kha Từ nói.
“Được.” Lục An An đi đến phòng khách lấy túi, “Ngày mai gặp.”
Mới đó mà sinh nhật của Nguyên An Dật đã đến rồi, Lục An An đến tham gia bữa tiệc nên nhất định muốn ăn mặc đẹp một chút.
Lựa tới lựa lui, mới chọn được một chiếc váy màu vàng nhạt.
Thẩm Kha Từ đứng trước cửa nhà đợi cô, ban đầu ánh mắt anh che giấu đi sự kinh ngạc, nhưng trong chốc lát khuôn mặt đã tối sầm đi: “Sao hôm sinh nhật của tôi cậu lại không ăn mặc như thế này.”
“Lúc đó mình đâu có biết hôm ấy là sinh nhật của cậu đâu.” Lục An An phản bác.
Thẩm Kha Từ lại cảm thấy không hài lòng.
Lục An An nghiêng đầu nhìn anh: “Vậy sinh nhật lần tới của cậu, mình sẽ mặc đẹp hơn hôm nay, có được chưa?”
Thẩm Kha Từ “hừ” một tiếng thể hiện sự đồng ý.
Hai người đến KTV, nơi mà Nguyên An Dật tổ chức sinh nhật, khi đến nơi thì liền nghe thấy bên trong lại truyền tới tiếng hát thảm thiết.
“Vì tất cả nỗi đau của tình yêu—”
“Vì tất cả sự đau thương của tình yêu—”
“Tôi đã không còn phân biệt đâu là yêu đâu là hận—”
“Liệu có phải như thế này—”
Vừa mở cửa ra thì tiếng hát bên trong thính phòng đột ngột dừng lại.
Lục An An nhìn Tề Tiêu một cách khinh bỉ, lấy mic của anh: “Giọng hát này của cậu cũng thật là, nếu chương trình “Giọng hát hay” ở mùa tiếp theo không có cậu thì mình sẽ xem.”
Hứa Chi đứng bật dậy: “An An, cậu đến rồi à.”
Sau đó lại nhìn qua Thẩm Kha Từ, đôi mắt trừng to: “Thẩm Kha Từ, cậu cũng tới à?”
Nguyên An Dật ở bên cạnh rất điềm tĩnh: “Cậu ngồi đi.”
Tề Tiêu hậm hực ngồi bên cạnh Nguyên An Dật: “Anh Nguyên.”
Nguyên An Dật giơ tay chặn lại: “Tôi không sao, tôi ổn.”
Căn phòng rất lớn, trên bàn bày đầy đồ ăn và thức uống, thậm chí còn có rượu.
“Người lớn uống là được rồi, người chưa thành niên thì đừng nên uống” Nguyên An Dật nói lời chào, mở nắp chai bia bằng một góc bàn, đưa cho Thẩm Kha Từ, “Cậu có thể uống được rồi đó.”
Lục An An nhìn hai người họ: “Ôi…”
Thẩm Kha Từ cầm lấy chai bia uống một ngụm, sau đó nhìn Lục An An bằng một ánh mắt vỗ về: “Tôi ổn, cậu không cần phải lo lắng làm gì.”
“Không phải, mình muốn nói là nếu cậu uống say rồi thì không thể tự mình về được, mình lại không muốn phụ trách việc đưa cậu về đâu, hì hì.” Nguyên An Dật bật cười, nhìn gương mặt tối sầm lại của Thẩm Kha Từ mà cười lớn, “Cậu cũng có ngày này à.”
Thẩm Kha Từ biểu cảm lạnh lùng, lại bắt đầu tiếp tục uống, rượu chảy ra ngoài mép miệng của anh, Thẩm Kha Tự đưa tay lên lau.
Vài tiếng sau, Lục An An ngoài việc nghe người khác ca hát thảm thiết, còn phải xem Thẩm Kha Từ và Nguyên An Dật đấu rượu với nhau.
Nhìn thấy gò má của Thẩm Kha Từ đang dần đỏ lên, trong lòng Lục An An cảm thấy không ổn.
Bữa tiệc vừa kết thúc, Lục An An đã vội vàng rời đi mà không thèm nhìn lại, kết quả lại bị Thẩm Kha Từ nhanh tay nhanh mắt giữ lại: “Cậu muốn chạy đi đâu?”
Lục An An bịt mũi lại, nhìn Thẩm Kha Từ đã không còn tỉnh táo: “Cậu say thật hay giả say vậy? Sao tốc độ vẫn nhanh như vậy chứ?”
“…” Thẩm Kha Từ nhìn cô chằm chằm, “Đưa tôi, về nhà.”
Lúc ấy Nguyên An Dật cũng có chút say, trong miệng cứ lẩm bẩm không biết là đang nói gì, anh bị Tề Tiêu vác đi về.
Hứa Chi lo lắng hỏi: “An An, có cần mình giúp một tay không?”
“Không sao, cậu đi trước đi, một mình mình làm được rồi.”
Hứa Chi: “Được rồi, vậy cậu nhớ chú ý an toàn nhé.”
Lục An An: “Ừm.”
Sau khi vài người rời đi, Lục An An nói với Thẩm Kha Từ: “Đi thôi.”
Bước đi của Thẩm Kha Từ có chút loạng choạng, nhưng vẫn có thể nhìn ra được anh đang cố gắng đi một đường thẳng.
Lục An An sợ anh bị té ngã, bèn đi đến dìu anh: “Cậu đi cẩn thận một chút.”
Thẩm Kha Từ đột nhiên đứng lại.
“Sao vậy?” Lục An An cảm thấy khó hiểu.
Thẩm Kha Từ nhìn cô: “Gọi tôi đi.”
Lục An An ngẩng đầu đối mặt với anh: “Thẩm Kha Từ.”
Thẩm Kha Từ lắc đầu: “Không phải cái này.”
Lục An An: “Vậy gọi cậu như thế nào mới phải?”
Đôi mắt phượng của Thẩm Kha Từ chớp chớp, khom lưng xuống: “Gọi là anh trai đi.”
‘?!” Mặt Lục An An ửng đỏ, “ Cậu nói cái gì vậy chứ?”
Thẩm Kha Từ kéo cổ tay cô lại: “Cậu có gọi không?”
Khuôn miệng Lục An An hơi nhúc nhích.
Cô có chút lo lắng, nếu không gọi anh là anh trai thì cô cảm thấy bản thân mình chắc sẽ không thể thấy được mặt trời mọc nữa rồi.
Thẩm Kha Từ thở dài cúi đầu, đột nhiên đặt tay lên gáy cô mà vuốt ve.
Động tác này thật sự rất có tính tấn công, Lục An An có chút hoảng loạn.
Lục An An sợ Thẩm Kha Từ giết người diệt khẩu nên liền gọi: “Anh trai.” Cô ấy mềm giọng nói.
Giống như được động viên, cô lại gọi thêm một tiếng nữa, giương đôi mắt ngấn lệ tròn xoe như chú mèo con nhìn anh.
Thẩm Kha Từ buông tay xuống.
Lục An An thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Kha Từ đột nhiên đưa tay chỉ chiếc xe đẩy phía trước cửa siêu thị: “Tôi muốn ngồi lên cái đó.”
Chủ đề thay đổi quá nhanh, trong chốc lát Lục An An không thể phản ứng kịp.
“Cậu á hả? Một người cao 1m85 như cậu ngồi lên cái đó?” Lục An An ấp úng, “Mình thấy như vậy không ổn lắm đâu.”
Thẩm Kha Từ trừng mắt nhìn cô.
“Ai ya, thôi được rồi, để mình đi hỏi thử xem, thật là khó hầu hạ mà.” Lục An An cam chịu số phận mà chạy lại hỏi nhân viên trước cửa siêu thị: “Cho hỏi có cái xe đẩy nào to hơn cái này không? Loại mà có thể chứa được một người con trai cao hơn 1m8 ấy?”
Nhân viên quản lý hất hất cầm: “A, làm gì mà có chứ.”
Lục An An nhìn từng chiếc xe đẩy hàng
“…Vâng ạ.” Lục An An gật gật đầu, “Cho tôi mượn một đêm nhé, sáng ngày tôi mai sẽ đem tới trả.”
Sau khi có được sự đồng ý, Lục An An đẩy chiếc xe đến trước mặt Thẩm Kha Từ: “Cậu có thể ngồi lên được rồi đó.”
Thẩm Kha Từ có chút chê nhẹ: “Không có ray bảo vệ”
“Có ngồi là được rồi, bây giờ cậu có muốn ngồi hay không?”
“…Ngồi.”
Thế là những người đi đường tối hôm đó đều thấy được bên kia đường có một cô gái đẩy một chiếc xe rất nặng, bên trên có một chàng trai bất tỉnh nhân sự đang ngồi trên đó.
Loại xe đẩy hàng này nặng hơn bình thường, gặp bậc thềm Lục An An còn phải vác nó lên nữa.
Đợi sau khi đưa Thẩm Kha Từ về nhà xong, cánh tay của Lục An An cũng có chút mỏi nhừ rồi.
“Mình đúng là bị tẩy não rồi mới nghe theo cậu mà đi đẩy cái xe này, lẽ ra mình nên đánh ngất cậu rồi nhét vào trong xe ô tô.” Lục An An châm biếm.
Thẩm Kha Từ vốn dĩ đang nằm trên giường, đột nhiên ngồi dậy.
Lục An An đơ người ra: “Làm sao vậy? Cậu nghe thấy hết rồi à?”
Nằm ngoài dự đoán, cánh tay bị anh nắm chặt, sau đó Thẩm Kha Từ nhẹ nhàng nắn chỗ cánh tay đã mỏi nhừ của cô.
“A.”. Lục An An có chút lo sợ, “Cậu uống say rồi mà còn có thể hiểu những gì tôi nói nữa à?”
Thẩm Kha Từ vẫn im lặng, sau đó lực tay càng ngày càng yếu dần, mắt cũng ngày càng mở không ra nữa, cuối cùng lại nằm xuống tiếp.
Lục An An vô cùng bất lực, tháo giày của anh ra cất vào một góc gọn gàng, sau đó chỉnh lại quần áo trên người anh, rồi đắp chăn lên.
Làm xong những việc đó, Lục An An nằm ở một bên giường, nhìn dáng vẻ nằm ngủ của Thẩm Kha Từ.
Gò má của thiếu niên vì say mà ửng hồng, xem ra còn đỏ hồng hơn bình thường rất nhiều.
Một Thẩm Kha Từ lúc uống say, cảm giác anh giống như người đa nhân cách, thật khó hầu hạ, Lục An An than thở.