Đăng vào: 12 tháng trước
Lý Đại Trung cất lên tiếng kêu thảm thiết, đôi mắt đục ngầu gắt gao nhìn chằm chằm cô, tay nắm mảnh thủy tinh vỡ đứng lên: “Tao đánh chết mày! “
Lục An An nhấc chân, ngón tay siết chặt, đang định đánh trả lại, thì trước mặt bỗng xuất hiện một bóng người.
“A!” Người đàn ông bị một quyền đánh ngã xuống đất, không thể tin vào mắt mình, “Tiểu tạp chủng?”
Lục An An kinh hãi trong chớp mắt: “Thẩm Kha Từ.”
Thầm Kha Từ lạnh lùng giương mắt nhìn Lý Đại Trung, nắm đấm đặt bên cạnh khẽ run rẩy: “Ông không được đụng vào cậu ấy. “
Lục An An bước nhanh tới: “Tay cậu có bị thương không?”
Thẩm Kha Từ mím chặt miệng lắc đầu.
“Tên tạp chủng kia, mày dám đánh tao?” Lý Đại Trung chửi bới.
Lục An An nhíu mày, chắn trước mặt Thẩm Kha Từ: “Ông nói ai là tạp chủng, giữ miệng mình sạch sẽ một chút đi. “
“Mẹ nó, mày là cái thá gì, dám nói giúp tên tiểu tạp chủng kia?”
Lục An An vừa định cãi lại, đã bị Thẩm Kha Từ kéo ra bảo vệ ở phía sau.
Cô giương mắt nhìn hàm căng chặt cùng sắc mặt tái xanh của Thẩm Kha Từ.
Lý Đại Trung nhìn Thẩm Kha Từ lại nhìn Lục An An, cười nhạo: “Tiểu tạp chủng, mày cũng giống như mẹ mày, đều đê tiện... Ôi, ôi! “
Thẩm Kha Từ vọt tới trước mặt hắn, xách cổ áo Lý Đại Trung hung ác đánh tới!
Lục An An bị hoảng sợ, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Thẩm Kha Từ tức giận như vậy.
Đáy mắt thiếu niên đỏ rực, mắt phượng nhìn Lý Đại Trung giống như nhìn một người chết.
Lục An An: “Thẩm Kha...”
Lý Đại Trung nhổ nước bọt: “Mẹ nó, mày dám đánh ba mày?! “
Lục An An dừng bước.
Ông ta nói gì?
Thật là hoang đường, một người đàn ông trung niên bụng to nói ông là ba của Thẩm Kha Từ, làm sao có thể!
Lý Đại Trung tướng mạo bình thường không có gì lạ, sống mũi thấp, mắt nhỏ, so với Thẩm Kha Từ nửa phần cũng không giống.
Thẩm Kha Từ dừng lại, giãn nắm đấm.
Anh rũ đuôi mắt xuống, thần sắc u ám.
Lục An An đứng hình trong nháy mắt, gió lạnh mùa đông thổi vào hốc mắt cô: “Thẩm Kha Từ?”
Thẩm Kha Từ cười khẽ một tiếng.
Giống như bị người ta cắt đứt miếng thịt trên cơ thể, Lý Đại Trung đem bí mật anh cất giấu rất lâu nói trước mặt Lục An An.
Điều không thể chạm tới nhất trong nội tâm sâu thẳm thiếu niên, giờ đây đã bị bại lộ trước mặt cô.
Anh nhìn chằm chằm Lục An An, mở miệng tự giễu: “Ông ấy là ba dượng của tôi. “
Lục An An dường như cái gì cũng không nghe thấy.
Cô tựa hồ chưa kịp thể tiêu hóa những lời này, sững sờ đứng tại chỗ.
Thẩm Kha Từ nhìn chằm chằm cô, trong mắt hiện ra nhiều loại cảm xúc phức tạp.
Lý Đại Trung cười ha ha, miệng vẫn không sạch sẽ nhục mạ: “Đồ tạp chủng, đồ đê tiện! “
Thẩm Kha Từ quay đầu lại bổ sung một quyền, đánh Lý Đại Trung ngất xỉu.
“Ôi chao! Sao lại đánh người rồi! ” Một lão thái thái lao ra kêu lên, “Đừng đánh nữa, đánh nữa sẽ xảy ra án mạng đấy! “
“Tiểu tử đừng đánh nữa!”
Thẩm Kha Từ dùng tay dính máu kéo Lục An An rời đi.
Đám đông vây xem vẫn còn ở phía sau la hét.
“Rốt cuộc là có thâm cừu đại hận gì a! “
“Máu đưa đến bệnh viện đi!”
—————
Thẩm Kha Từ kéo Lục An An đi về hẻm Tần Vân, cả quãng đường đều không phát ra tiếng nói.
Đầu Lục An An rất loạn.
Thẳng đến khi hàm dưới bị anh nắm chặt, lưng chạm lên tường, đứng đối diện với Thẩm Kha Từ.
Thẩm Kha Từ mở miệng: “Sợ tôi sao?”
Lục An An nhìn anh, ánh mắt dần dần tập trung.
Cô phản ứng lại: “Không sợ.”
Sống lưng Thẩm Kha Từ từ cứng ngắc chuyển sang thả lỏng.
Lục An An cười rộ lên: “Thẩm Kha Từ, vừa rồi cậu đánh thật ngầu!”
“Tên cặn bã kia đáng bị đánh!”
Thẩm Kha Từ nhìn chằm chằm cô, hầu kết khẽ cuộn, ánh mắt tối tăm không rõ, tựa hồ muốn dụ dỗ cô.
“Mỗi tối cậu đều phải về nhà?” Lục An An hỏi.
Thẩm Kha Từ rũ mí mắt xuống: “Thỉnh thoảng sẽ trở về. “
Lục An An đột nhiên nhớ tới những lời lão thái thái kia nói, Lý Đại Trung uống rượu say liền đánh vợ.
Cho nên đánh vợ ở đây chính là đánh mẹ của Thẩm Kha Từ?
“Cậu và mẹ cậu không định chuyển đi sao?”
Thẩm Kha Từ trầm mặc.
Lục An An không thể tin được: “Lý Đại Trung có cái gì tốt chứ, vì sao dì không dẫn cậu đi!”
Thấy Thẩm Kha Từ rũ mắt không trả lời, Lục An An không truy vấn nữa.
Chẳng lẽ anh có cái gì khó có thể nói ra, vì vậy nên anh không muốn nói?
“Vậy cậu không ở nhà thì cậu ở đâu?” Lục An An hỏi, “Không phải là tòa nhà bỏ hoang kia chứ? “
Thẩm Kha Từ lắc đầu: “Tôi thuê nhà ở.”
Lục An An: “?”
—————
Lục An An nhìn căn phòng nhỏ trước mắt, kinh ngạc đến nỗi miệng cũng không khép lại được: “Đây là nhà cậu thuê à?”
“Ừm.” Thẩm Kha Từ nói, “Dùng tiền thưởng của tôi. “
“Cho nên cậu tham gia nhiều cuộc thi như vậy, là vì lấy tiền thưởng để thuê nhà?”
Lục An An bước vào không gian sáu mươi mét vuông này, nhà có chút nhỏ, đồ dùng đầy đủ, có phòng bếp, phòng vệ sinh, phòng ngủ có ban công, thậm chí còn có cả phòng khách.
“Oa, cậu thật lợi hại a.” Lục An An hâm mộ chảy nước miếng, “Mình cũng muốn ở một mình.”
Thẩm Kha Từ bỏ áo khoác, vào nhà vệ sinh rửa tay.
Lục An An nhìn vết máu trên đó, xung phong nói: “Hay là để tôi giúp cậu giặt quần áo nha.”
Thẩm Kha Từ nhìn cô một cái, nghiêng người nhường chỗ: “Vậy cậu giặt đi.”
Trong phòng bật hệ thống sưởi ấm, Lục An An cũng cởi áo khoác ra, xắn tay áo len lên trên khuỷu tay, mở vòi nước giặt sạch.
Giặt quần áo xong, Thẩm Kha Từ cầm ra ban công phơi.
Lục An An đứng ở cửa tùy ý liếc mắt: “Phòng ngủ của cậu thật sạch sẽ. “
Ngay cả một hạt bụi cũng không có, một nữ sinh như cô cũng không bằng!
Sách trên giá được bày biện chỉnh tề, ga giường không có nếp nhăn, chăn cũng xếp chồng vuông vắn lên nhau.
Không giống cô, trên bàn có thể loạn thì loạn, chăn chưa bao giờ gấp, tủ đầu giường có cả một đống đồ ăn vặt.
Thẩm Kha Từ phơi quần áo xong thì đi vào phòng bếp: “Cậu muốn ăn cái gì?”
“Cậu nấu cho mình? Cậu biết nấu ăn sao?” Lục An An hỏi.
Người đàn ông của gia đình là đây sao?!
“Mình ăn cái gì cũng được, cậu nấu cái gì mình ăn cái đó.” Lục An An cười ngọt ngào.
Thẩm Kha Từ tỏ vẻ đã hiểu.
Lục An An đi tới đi lui xung quanh anh, nghĩ muốn hỗ trợ cái gì đó thì lại bị Thẩm Kha Từ cự tuyệt: “Cậu ra phòng khách chơi đi.”
Lục An An a một tiếng, vừa đến phòng khách thì ngay lức tức nhào lên sô pha.
Khuôn miệng tươi cười vốn có bỗng mím chặt lại thành một đường thẳng, cô im lặng nằm sấp, tóc xõa xuống che khuất lông mày.
Trong tiềm thức, Lục An An đang che khuất nỗi đau trong lòng.
————————
Thẩm Kha Từ làm xong ba món đơn giản và một món canh, đi đến phòng khách thì nhìn thấy Lục An An đang ngủ.
Anh ngồi xổm xuống, nửa quỳ nửa ngồi ở cạnh sô pha.
Lục An An ngủ say sưa, tựa hồ như đang mơ cái gì đó, mở miệng nói mớ.
Thẩm Kha Từ khẽ cười một tiếng, để tai sát vào nghe thử một chút xem cô đang nói gì.
“Thẩm Kha Từ......”
Lục An An mấp máy môi, đôi tay trắng nõn vô tình nắm lấy quần áo của anh.
“Mình..... sẽ đối xử tốt với cậu.....”
Thẩm Kha Từ ngây người.