Đăng vào: 11 tháng trước
Bên cạnh có người đi qua, Lục An An bị ép chen vào chỗ ngồi, trợn tròn đôi mắt nhỏ nhìn Thẩm Kha Từ.
Thật sự là oan gia ngõ hẹp!
Cũng may bà chủ đúng lúc đưa tới thực đơn, không khí không đến mức quá xấu hổ.
Thẩm Kha Từ liền nhìn cô một cái, tiếp tục chậm rãi ăn sủi cảo hấp.
Lục An An gọi một phần bánh bao nhỏ rồi trầm mặc ăn, âm thầm thề tuyệt đối không chủ động nói chuyện với Thẩm Kha Từ, trừ phi cô là chó con.
Nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, thời gian rất ít, Lục An An nhanh chóng giải quyết xong từng cái nhỏ, rút khăn giấy lau sạch miệng, đứng dậy ra cửa.
Kết quả là, điều bi thảm nhất là khi nhìn thấy chiếc ô đã biến mất.
"Ô của tôi đâu?" Lục An An tìm một vòng trên kệ đồ đạc cũng không tìm thấy, nghĩ đến việc người khác có thể lấy đi, cô sốt ruột xoay quanh tìm kiếm.
Không có ô thì cô đi như thế nào đây?
Lục An An do dự ba giây vẫn không dám lao ra ngoài, trời mưa to như vậy, nhất định sẽ bị cảm lạnh.
Nhìn thoáng qua thì thấy một đôi giày, Lục An An ngẩng đầu, thấy vẻ mặt Thẩm Kha Từ nhàn nhạt mở ô ra.
Lục An An: "..." Chuyện ngày hôm qua cô vẫn còn canh cánh trong lòng.
Cô ấy sẽ không cầu xin anh giúp đỡ!
Thẩm Kha Từ nắm lấy tay cầm, chậm rãi mở ô ra.
Lục An An: Tôi sẽ không xin cậu ta.....
Thẩm Kha Từ nhấc chân lên đi một bước.
Lục An An giơ tay lên: "Chờ một chút. "
Gâu gâu, con chó nhỏ thì con chó nhỏ.
Thiếu niên quay đầu, khuôn mặt lộ vẻ nghi ngờ.
"Cái kia, ô của tôi không thấy đâu, cậu có thể cho tôi đi ké một đoạn đường không?" Lục An An ôm lấy đai cặp, nhỏ giọng hỏi.
*
Cô mím môi tiếp tục nói: "Nể mặt tôi đã giúp cậu.... hơn nữa mưa còn rất lớn, bị ướt thì rất có thể sẽ bị cảm lạnh. "
Nói xong mũi có chút ngứa, đầu cô khẽ động, vô cùng trùng hợp hắt hơi một cái, sau đó ánh mắt hồng hồng, đáng thương nhìn Thẩm Kha Từ: "Cậu nhìn xem. "
Cậu xem người ta đáng thương như vậy, hẳn là có mở lòng cho người ta ké một đoạn đường đi?
Thẩm Kha Từ mặt không chút thay đổi nhìn cô trong chốc lát, Lục An An không biết rốt cuộc anh đồng ý hay không đồng ý, dứt khoát thăm dò, bước tới chỗ anh một bước.
Lục An An có chút thấp thỏm, sợ Thẩm Kha Từ một giây sau bảo cô rời đi, nhưng chỉ thấy Thẩm Kha Từ dùng tay cầm chiếc ô nghiêng về phía cô một chút.
Đây có phải là đồng ý rồi không?
Lục An An thả lỏng, tiếp tục di chuyển về phía trước, cho đến khi chiếc ô rộng ngăn cách hai người khỏi trời mưa tầm tã.
"Cám ơn." Mũi chân cô bất giác đặt xuống đất, nhẹ giọng nói.
Thân thể người bên cạnh rõ ràng cứng đờ, sau đó khôi phục bình thường, đỉnh đầu truyền đến âm thanh trong sáng lạnh lùng của Thẩm Kha: "Đi thôi. "
- -------------
May mắn ô của Thẩm Kha Từ rất lớn, khi đến lớp học thì chỉ bị dính ướt ống quần, Lục An An phủi phủi quần, chào hỏi Hứa Chi.
Bắt đầu buổi tự học không bao lâu, Diệp Thịnh liền đi vào ném xuống một tin tức nặng nề: Hôm nay lãnh đạo đến thị sát, mỗi lớp đều phải dự giờ, toàn bộ quá trình đều phải ghi hình.
Trong lớp học tràn ngập không khí vui mừng.
Bởi vì các lớp đều phải dự giờ, giáo viên sẽ thay đổi phương pháp giảng dạy, tăng sự thú vị của lớp học, điều quan trọng nhất là sẽ không có bài tập về nhà.
Lục An An kích động vỗ tay Hứa Chi, thiếu chút nữa viết "phóng thích bản thân" lên mặt.
*Ý nói bản thân Lục An An cuối cùng cũng được tự do rồi, kiểu không cần phải làm bài tập về nhà nữa ấy.
Diệp Thịnh hắng giọng, nhắc nhở: "Đừng cao hứng quá sớm, tháng sau sẽ có kì thi trung khảo, một số bạn học phải cố gắng nâng điểm lên, đến lúc đó còn phải họp phụ huynh. "
"Ồ...... " Sự hưng phấn nhất thời không còn nữa.
"A, lại là họp phụ huynh." Lục An An đặt cằm trên bàn, "Hai tháng sau nếu mình vẫn đứng bét, mình nhất định sẽ bị đánh chết cho xem."
Diệp Thịnh lại nói: "Tiết toán đầu tiên của ngày hôm nay do chủ nhiệm Trương dạy, đến lúc đó đại khái sẽ có mười mấy giáo viên đến nghe giảng, các em phải biểu hiện thật tốt, đừng làm lớp chúng ta mất mặt. "
"Hôm qua quên nói với cậu, nam sinh tóc húi cua mà cậu dùng bóng rổ đập phải tên là Trương Dương, chủ nhiệm Trương là ba cậu ấy." Hứa Chi thì thầm bên tai cô.
"Con trai của chủ nhiệm?" Lục An An kinh ngạc nói.
"Ừm, Trương Dương ỷ vào ba cậu ấy là chủ nhiệm, bình thường tác oai tác oái cũng không ai dám nói, còn thường xuyên tìm Thẩm Kha Từ gây chuyện."
"Trương chủ nhiệm không biết sao?"
"Trương Dương giả vờ trước mặt ba cậu ấy rất tốt, cho nên chủ nhiệm rất tín nhiệm cậu ấy, hay nói với người khác con trai của ông rất ưu tú." Hứa Chi nói, "Thật ra mình cũng không thích chủ nhiệm Trương lắm, bởi vì thầy ấy quá hung dữ. "
*
Lời còn chưa dứt, chủ nhiệm Trương mang đầy khí thế đi vào, nhìn kỹ phòng học, lấy khớp ngón tay gõ vào bảng đen: "Tổ trực nhật đâu? Bảng đen bẩn như vậy không thể nhìn thấy sao? Trên bàn bục giảng có nhiều bụi phấn như vậy cũng không lau? Nhanh đến dọn dẹp đi."
Mấy người trực ban vội vàng đi lấy dụng cụ, dưới ánh mắt sắc bén của Trương chủ nhiệm mà nơm nớp lo sợ quét dọn.
Lục An An ngồi nghiêm chỉnh, nhìn chủ nhiệm Trương lắc lư trước mặt, sau đó rút cuốn sách của cô ra khỏi cánh tay, lật ra.
Cô nuốt nước bọt.
"Lên lớp không ghi chép bài kỹ, lại tự nhiên vẽ trong sách giáo khoa?" Chủ nhiệm Trương trừng mắt, nhìn lướt qua tên trên bìa: "Lục An An đúng không? Đến văn phòng của tôi sau giờ học! "
Lục An An sống lưng cứng đờ, sợ hãi nói: "Dạ vâng. "
Mười mấy giáo viên lục đục đi vào từ cửa sau, mang ghế ngồi ở lối đi, Thẩm Kha Từ cơ hồ bị các lão sư vây quanh. Chỗ ngồi vốn không rộng rãi, hiện tại càng thêm nhỏ hẹp, sắc mặt anh thể hiện rõ sự không vui.
Một giáo viên khác bước vào và đặt máy ảnh ở giữa lớp học.
Khi các nhà lãnh đạo đến, chủ nhiệm Trương ngay lập tức thay đổi sắc mặt, nở một nụ cười ôn hòa: "Các em, chúng ta bắt đầu học thôi."
Lục An An nghe chủ nhiệm Trương thay đổi ngữ điệu, nhịn không được mà nổi da gà.
Hơn phân nửa tiết học đều rất thuận lợi, mấy giáo viên nghe giảng liên tiếp gật đầu, trên viết viết cái gì đó.
"Tôi muốn mời một em trả lời câu hỏi này." Chủ nhiệm Trương híp mắt nhìn lướt qua một vòng, sau đó làm bộ tùy tiện chọn một người —— chọn Thẩm Kha Từ.
Lớp học vừa rồi không khí có chút sôi nổi thì lập tức im lặng.
Theo lý thuyết thì phải gọi Thẩm Kha Từ, dù sao người ta cũng là học bá, nhưng Trương Dương thường xuyên tìm Thẩm Kha Từ kiếm chuyện, các bạn học ở đây đều biết.
Chủ nhiệm Trương còn bảo anh trả lời câu hỏi, đây không phải vừa vặn đụng vào họng súng sao! Nếu Thẩm Kha Từ vạn nhất không chịu trả lời, vậy thật xấu hổ nha.
Điều khiến mọi người không nghĩ tới chính là, Thẩm Kha Từ nhàn nhạt liếc mắt nhìn đề bài, sau đó nói ra đáp án.
Vở kịch bổ não còn chưa triển khai, cứ bị dập tắt như vậy, không ít người, kể cả Lục An An cũng đều thở phào nhẹ nhõm.
Chuyển sang câu hỏi tiếp theo. "Đa số các bạn học trong lớp 1 tôi đều không biết." Chủ nhiệm Trương mỉm cười, "Vậy chúng ta rút số đi. "
*Dựa vào số thứ tự trong danh sách của lớp mà rút số á.
Lục An An đời này sợ nhất chính là rút số học, bởi vì nếu giáo viên biết cô, biết thành tích học kém của cô thì sẽ không cho cô trả lời câu hỏi. Cô có thể tránh được một kiếp, nhưng rút số thì khác, cái này cũng giống như thử vận may vậy, thầy giáo cũng không biết người rút trúng rốt cuộc là giỏi hay dở.
Hơn nữa vận khí của cô luôn rất tệ, ví dụ như bây giờ, lớp một tổng cộng có 42 người, một phần bốn mươi hai xác suất, cứ như vậy bị Chủ nhiệm Trương rút trúng.
"..." Lục An An khóc không ra nước mắt.
Nhưng chủ nhiệm Trương còn bày ra bộ dạng cổ vũ cô: "Không cần khẩn trương, ngồi ở chỗ ngồi nói là được rồi. "
Dừng lại một chút, chủ nhiệm Trương cười như không cười nói: "Vấn đề này rất đơn giản. "
Ngụ ý: Đừng làm trường trung học Ninh Nhị mất mặt, không trả lời được thì tan học trức tiếp đi lên văn phòng uống trà!
Hứa Chi bên cạnh lấy tay che miệng, vụng trộm nhắc nhở: "Bảy trăm năm mươi lăm. "
Sự thật chứng minh, người vừa khẩn trương liền dễ dàng bị lãng tai, Lục An An liền nghe được chữ "Bảy trăm", "mười".
Đem ngựa chết thành ngựa sống*, Lục An An trả lời: "Bảy trăm mười. "
*Đại khái là còn nước thì còn tác, còn thở thì còn gỡ, được thì được, không được thì thôi.
Chủ nhiệm Trương hít sâu một hơi, duy trì biểu tình ôn hòa của mình: "Nói lại lần nữa? "
Lục An An hoảng hốt, nhìn chăm chú vào đề bài trên màn hình lớn, những chữ này cô đọc được, nhưng lại không hiểu nha?
Ngay khi cô bị chủ nhiệm Trương nhìn chằm chằm đến tê dại sống lưng, đột nhiên âm thanh trên tường phát ra một tiếng "rắt", sau đó màn hình lớn đột nhiên tối đen.
Ba giây sau, máy chiếu sáng lại, trên màn hình rõ ràng xuất hiện một đoạn video giám sát.
Trong video, Trương Dương đang thi, từ trong túi lấy ra một bản sao nhỏ vừa xem vừa viết, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn giáo viên vài cái, còn cùng bàn trước truyền đáp án.
"Cái này, chuyện gì đang xảy ra vậy?" Có người hỏi.
Lần này, mọi người ngẩng đầu xem náo nhiệt, ngay cả người ngủ gật cũng thanh tỉnh.
Chủ nhiệm Trương quay đầu nhìn thấy một màn này, sắc mặt nháy mắt trắng bệch, cả người giống như bị đóng băng không thể động đậy.
Lục An An khiếp sợ nhìn Hứa Chi: "Tình huống gì vậy? "
*
"Mình không biết!" Hứa Chi cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, miệng há thành "O".
Các giáo viên bên dưới hiển nhiên cũng không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, bắt đầu quay đầu ghé tai thảo luận.
"Ai đang làm điều này?" Diệp Thịnh vốn đang ở trong lớp nghe giảng, hiện tại nghiêm khắc quát, "Còn không mau tắt đi! "
Không có ai lên tiếng, chủ nhiệm Trương phản ứng lại, lập tức chạy tới, trán toát mồ hôi lạnh, kéo bàn phím ra nhấn một trận điên cuồng, Lục An An có thể nghe thấy bàn phím của ông đều run rẩy.
Không thể tắt nó!
Chủ nhiệm Trương sứt đầu mẻ trán, làm việc trong ngành giáo dục hơn hai mươi năm, ông chưa bao giờ mất mặt như vậy, giờ phút này ông cắn răng, nhìn video trên màn hình phát lại mà bất lực!
"Chủ nhiệm Trương, chẳng lẽ đây chính là phong cách kỷ luật của trường trung học Ninh Nhị?" Một giáo viên hỏi.
"Kỳ thi của trường trung học quản lý rất nghiêm, Ninh Nhị cứ như vậy dung túng cho học sinh gian lận?"
"Trường này năm nay còn muốn xếp hạng hay không?"
Lục An An và Hứa Chi liếc nhau, tình hình sao lại phát triển thành như vậy?
Cô nhìn về phía sau, Thẩm Kha Từ lười biếng tựa vào lưng ghế, thần sắc không hề gợn sóng, lẳng lặng quan sát.
Dường như bắt được ánh mắt của cô, Thẩm Kha Từ giương mắt nhìn lại.
Lục An An nhanh chóng dời tầm mắt, làm bộ như đang nhìn đồng hồ treo tường.
Hiện trường càng ngày càng hỗn loạn, thế cho nên chuông tan học còn chưa vang lên, Chủ nhiệm Trương liền chật vật rời khỏi phòng học.
Một lát sau, cuối hành lang truyền đến một tiếng phẫn nộ: "Trương Dương! Anh ra đây cho tôi! "
- --------------------------------
Một ngày trôi qua, cả trường đều nghe nói lớp dự giờ đã xảy ra sự kiện động trời, nói là màn hình lớn đột nhiên không khống chế được phát video gian lận, khiến chủ nhiệm Trương mất mặt.
"Ngay cả máy tính cũng không chịu nổi hành động của Trương Dương, tự động phát ra a." Hứa Chi nói.
"Ha ha ha ha ha." Lục An An ôm bụng cười nghiêng ngả.
Hứa Chi cũng cười: "Nhưng thật sự kỳ quái a, rốt cuộc ai làm? "
"Phỏng chừng là người mà Trương Dương đắc tội đi." Lục An An nói xong, trong đầu đột nhiên hiện lên bóng dáng Thẩm Kha Từ.
Không phải chứ? Từ sáng cậu ấy không hề đi ra khỏi lớp học, làm gì có thời gian để làm điều này?
Cô lắc đầu và nhanh chóng quên ý nghĩ này đi.
"Ai nha, dù sao thì tuần sau chờ Trương Dương bị xử phạt đi." Hứa Chi thu dọn cặp sách, "Mình đi trước nha. "
Lục An An nói lời tạm biệt với cô, nhìn ra ngoài cửa sổ, trời mưa nhỏ tí tách.
Cô đi đến khu vực cho vay ô công cộng để lấy một chiếc ô và đi bộ từ từ trên đường.
Cách hẻm Tần Vân một khoảng, cô đột nhiên muốn uống coca, liền rẽ vào một siêu thị.
*
Ở giữa kệ hàng đi tới đi lui, rốt cuộc cũng nhìn thấy khu vực đồ uống, Lục An An do dự trong chốc lát giữa chai coca lớn và chai nhỏ đóng hộp, sợ trên đường uống không hết mang về nhà sẽ bị mẹ Hạ mắng, liền lựa chọn chai nhỏ đóng hộp.
Sau khi trả tiền xong, cô xoay người lại, bất ngờ không kịp đề phòng mà va chạm với người khác, tay không cầm vững, Coca rơi xuống đất.
"Thực xin lỗi..... " Cô ôm trán, đối diện với tầm mắt Thẩm Kha Từ.
Trong tay anh cầm miếng dán sửu ấm, Lục An An đột nhiên nhớ tới, Thẩm Kha Từ chân đi không tiện, trời mưa có thể bị đau khớp.
Nhìn kỹ, màu môi của anh quả thật có chút trắng.
Cứ như vậy nhịn một ngày? Đã như vậy, thân là bạn học vẫn nên quan tâm đến cậu một chút là được rồi.
"Cậu..." Lục An An vừa mở miệng, Thẩm Kha Từ đột nhiên từ phía sau bị người ta đụng phải, lảo đảo sau đó một cước giẫm lên coca của cô.
Coca đóng hộp lập tức bị anh giẫm nát, nước ngọt "phốc phốc...", tất cả đều phun ra, văng lên ống quần hai người.
Trong phút chốc, đầu Lục An An "ong" một tiếng, chờ cô phản ứng lại liền tức giận kéo cổ áo Thẩm Kha Từ, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu, bồi, thường, cho, tôi."