Chương 26: 26: Đỡ Một Cái

Thần Thật Là Yếu Đuối

Đăng vào: 11 tháng trước

.


Đúng lúc trời xẩm tối.
Ninh Như Thâm vừa nằm trong sân chờ cơm vừa tính toán trong lòng:
Lúc này có lẽ Thập Nhất đang báo cáo ở Ngự tiền.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì đã mách lẻo xong rồi nhỉ?
Nuôi tên hai mang này trong nhà cũng khá là có ích.
Cậu đang thảnh thơi nằm trên ghế dựa thì có tiếng bước chân dồn dập vọng tới từ cửa viện, Nghiêm Mẫn dẫn theo một nội thị trẻ tuổi đi vào:
"Ninh đại nhân, bệ hạ cho gọi đại nhân vào cung."
Ninh Như Thâm nhìn sắc trời gần tối: Vào giờ này á?
"Bệ hạ có việc gì gấp ư?"
"Nô tài không biết."
Cậu đành phải đứng dậy thay quan bào rồi theo người đó ra khỏi phủ.
Suốt dọc đường, cậu mãi không nghĩ ra có việc gì cấp bách.

Ninh Như Thâm dò hỏi: "Tâm trạng của bệ hạ thế nào?"
Nội thị trẻ tuổi lúng túng, "Ngài...!ngài đã cười đấy ạ."
Chỉ là nụ cười ấy hơi giá rét mà thôi.
Ninh Như Thâm lập tức thấy yên tâm, móc hai hạt óc chó ra nhét cho nội thị, "Đa tạ tiểu Công công nhé."
"..."
Cậu theo nội thị vào cung.
Ninh Như Thâm cứ tưởng là sẽ đến Ngự Thư Phòng, không ngờ nội thị trực tiếp dẫn cậu tới Dưỡng Tâm Điện.
Dưỡng Tâm Điện lúc này đèn đuốc sáng trưng.
Ninh Như Thâm đi vào thì thấy Lý Vô Đình ngồi trên một chiếc ghế thấp và cúi đầu đọc sách, hắn quay ra nhìn cậu.

Đức Toàn đứng bên cạnh, nhìn cậu với vẻ oán trách: Hầy!
Ánh mắt ấy cứ như thể cậu đã gây ra tội nợ gì to lớn lắm vậy.
Ninh Như Thâm nổi cả gai ốc, khẽ nuốt nước miếng rồi nhìn sang Lý Vô Đình.
Hắn thấy cậu đến thì chẳng nói chẳng rằng, sườn mặt lạnh lùng không thể nhìn rõ thái độ.
Cậu giơ tay hành lễ, "Thần tham kiến bệ hạ."
Nói xong, người phía trước vẫn không có phản ứng gì.
Ninh Như Thâm nhớ tới lời mà nội thị đã nói, len lén ngẩng lên nhìn, "Bệ hạ cho gọi thần tới đây là vì có chuyện gì tốt sao?"
Chữ "tốt" vừa ra khỏi miệng, cậu nghe thấy Lý Vô Đình bật cười lạnh lẽo, "Ha!"
Ninh Như Thâm:?
Hắn buông quyển sách trong tay xuống.
Lý Vô Đình đứng lên đi đến trước mặt Ninh Như Thâm, vừa cười vừa nhìn cậu, "Trẫm chẳng có chuyện gì tốt cả, trái lại thì Ninh khanh có không ít chuyện tốt đấy."
Cậu có chuyện gì tốt cơ?
Ninh Như Thâm ngẩng đầu lên tỏ ra khó hiểu.
Vừa ngẩng lên, cậu phát hiện ra khoảng cách của hai người lúc này rất gần nhau.
Cậu chỉ cần giơ tay lên là có thể chạm vào vạt áo chéo đầy nghiêm cẩn trước ngực Lý Vô Đình.

Hắn cúi đầu xuống, dáng người cao lớn như bao trùm lấy Ninh Như Thâm.

Cậu có thể thấy được hình bóng của mình trong đáy mắt hắn.
Ninh Như Thâm có ảo giác như đang bị nắm gáy.
Sao vậy nhỉ? Lẽ nào ngứa mắt vì cậu lười chảy thây quá nhiều ngày?
Chạm mắt nhau trong chốc lát, Lý Vô Đình cuối cùng cũng lên tiếng: "Ninh khanh có bất mãn gì với chức vụ hiện tại ở Ngự tiền, hay là cảm thấy trẫm cắt xén quá nhiều bổng lộc?"
Ninh Như Thâm vội đáp, "Không phải ạ, ngày nào thần cũng kiếm được đầy bồn đầy bát."
Lý Vô Đình, "..."
Đức Toàn nhắm mắt lại: Ngài tới Ngự tiền để làm giàu hay sao!
Lý Vô Đình phớt lờ cách dùng từ của cậu, nói kháy: "Vậy sao, nhưng trẫm nghe nói Ninh khanh đã bắt đầu tìm đường thoát rồi."
Ninh Như Thâm:???
Đường thoát gì? Cậu có định đi bán khoai lang nướng đâu!
Có lẽ sự hoang mang trong mắt Ninh Như Thâm quá rõ ràng, Lý Vô Đình im lặng một lát rồi nhắc nhở đầy hảo tâm, "Không phải là chuẩn bị cuốn gói để cáo lão về quê sao?"
"..."
Ninh Như Thâm ngơ ngác vài giây, sau đó chỉ muốn chửi đù má:
Được lắm Thập Nhất, lại là tin giả do hắn lan truyền!
Nghĩ kỹ lại thì lúc ấy cậu đang mải nghĩ cách mách lẻo vụ nồi cơm thiên hạ với bệ hạ, hơn nữa Tiểu Khuyển gào mồm lên rất ồn ào, cậu hoàn toàn không chú ý tới việc câu trước nối câu sau tạo ra một câu chuyện khác.
Vừa hay đã để lại lỗ hổng cho Thập Nhất thi triển tài năng.
Ninh Như Thâm vội vàng đính chính, "Không phải đâu."
Lý Vô Đình nhìn cậu đầy xét nét, dường như là đang đợi cậu tiếp tục bịa chuyện.
Ánh mắt của Ninh Như Thâm vừa trong sáng vừa chân thành, "Thần nói cũng được thôi, có nghĩa là xử lý nồi cơm thiên hạ cũng được thôi."
"À, vậy chuyện cáo lão hồi hương là...?"
"Cảnh Thị lang nói."
"..."
Người trước mặt im lặng một lúc.
Lý Vô Đình nhìn cậu đầy hàm ý rồi khẽ nói: "Trẫm còn tưởng rằng, với mối quan hệ trèo tường dỡ ngói vào gặp nhau như vậy thì hai người các khanh phải thân thiết lắm."
Ninh Như Thâm ngượng ngùng cúi đầu, "Đó là sở thích cá nhân của hắn."
Lý Vô Đình:.
- --
Có lẽ vì lời nói của Ninh Như Thâm quá khẩn thiết, thậm chí không ngại bôi nhọ đồng liêu, Lý Vô Đình tin một nửa và không truy cứu nữa.
"Thôi."
Vẻ lạnh lùng trên mặt hắn không còn nữa, thái độ dịu xuống nhiều.
Ninh Như Thâm nhìn hắn: Vậy là xong rồi?
Trời tối mịt rồi mà còn gọi cậu vào đây, lẽ nào chỉ vì chuyện này?
Trong lúc Ninh Như Thâm đang suy nghĩ, Đức Toàn lên tiếng, "Bệ hạ, nô tài truyền Ngự thiện nhé? Ngài mải xử lý chính sự, bây giờ vẫn chưa dùng bữa."
Lý Vô Đình đồng ý, "Gọi đi."
Đức Toàn lập tức phẩy phất trần sai người đi truyền Ngự thiện.
Ninh Như Thâm nhìn theo, "Bệ hạ vẫn chưa ăn cơm sao?"
Lý Vô Đình khẽ liếc nhìn cậu.
Ninh Như Thâm bị nhìn tới mức chột dạ:...
Nhìn cậu làm gì, chẳng lẽ giận cậu nên no bụng rồi sao.
Phía sau Dưỡng Tâm Điện có một phòng bếp nhỏ.
Đức Toàn vừa ra lệnh, bữa tối nhanh chóng được bưng lên từng món một, hương vị tỏa thơm phức.
Ninh Như Thâm nhìn không rời mắt, nuốt nước miếng ừng ực, "Thần cũng chưa ăn cơm...!Thần xin cáo lui trước..."
Lý Vô Đình không nhìn nổi nữa, "Được rồi, ở lại dùng bữa đi."
"Thế thì ngại quá..." Ninh Như Thâm lập tức lại gần, "Thần ngồi ở bên cạnh nhé ạ?"
"Ngồi đối diện đi.

Trẫm sợ khanh vướng tay, không thi triển quyền cước được."
"..."
Có tâm quá ha.
- --
Ngự thiện được chế biến rất tinh xảo và ngon miệng.
Bữa tối bày lên kín bàn, Lý Vô Đình ăn vừa đủ rồi dừng lại, buông đôi đũa xuống.
Còn Ninh Như Thâm thì chẳng khách sáo chút nào, đến khi không nhồi nổi nữa mới chịu dừng đũa.

Cậu ăn tới mức hai má hơi nóng đỏ lên, mắt híp lại đầy sung sướng:
Cơm hoàng gia ngon thật đấy.
Đang híp mắt, cậu nghe thấy Lý Vô Đình hỏi: "Ngon không?"
Ninh Như Thâm gật đầu, "Ngon lắm ạ."
"Ồ, so với cơm thiên hạ mà Ninh khanh đã ăn thì thế nào."
"..." Mối thù này không xóa nổi phải không.
Ninh Như Thâm khen ngợi, "Cơm thiên hạ làm sao ngon bằng cơm bệ hạ được?"
Lý Vô Đình khẽ bật cười.
Ăn xong bữa Ngự thiện, sắc trời dần tốt hơn.
Ninh Như Thâm đứng dậy cáo từ, "Bệ hạ, thần xin phép ra về."
Nói xong, cậu thấy Lý Vô Đình cũng đứng lên rồi nói: "Mới ăn xong, vừa lúc nên đi dạo một lát."
Ninh Như Thâm chớp mắt, "Vâng."
Khoảng cách từ Dưỡng Tâm Điện ra tới cổng hoàng cung khá là xa.
Hai người cùng đi về phía cổng.
Đi được một đoạn, Ninh Như Thâm nghe Lý Vô Đình nói ở bên cạnh: "Mấy ngày nữa là tới màn phỏng vấn, vết thương của Ninh khanh thế nào rồi?"
"Gần như khỏi hẳn rồi."
Ninh Như Thâm vừa nói vừa xoa eo, nghĩ về chuyện phỏng vấn: Đối với mấy gia tộc ấy, kiểm tra trình độ văn hóa không phải là mục đích chính.


Lý Vô Đình đẩy đống bầy hầy này cho cậu, cậu nên ra tay từ đâu đây...
Lúc này trời nhá nhem tối, xung quanh đều là bóng đêm mờ ảo.
Ninh Như Thâm suy nghĩ tới mức thất thần, tay vẫn còn ấn ở trên eo.

Bàn tay trắng trẻo gầy nhỏ ôm lấy đường eo cong, vô thức hơi trượt xuống trên chất liệu vải đỏ rực...
Ánh nhìn của Lý Vô Đình ngừng lại một chút.
Hắn bỗng nhiên nhớ tới chuyện chỉ cần chạm vào vành tai là cậu sẽ run lên.
Ngón tay hắn khẽ nhúc nhích, đang định nhìn sang chỗ khác thì chợt thấy Ninh Như Thâm ngẩn ngơ bước hụt bậc thang đại điện.

Tim Lý Vô Đình đập thật mạnh, hắn đưa tay ra kéo cậu về...
"Ư...!" Bàn tay lớn ôm lấy bên eo.
Ninh Như Thâm đụng cái bộp vào ngực Lý Vô Đình!
Cậu đang ngẩn người thì giật mình hoảng hốt, một tay đặt lên vạt áo trước ngực Lý Vô Đình, tim hắn vẫn còn đang đập thình thịch.
Trong lúc lấy lại bình tĩnh, tay của Lý Vô Đình vẫn đặt bên eo cậu.
Vòng eo nhỏ gầy lọt thỏm trong tay, chất vải của quan bào trơn mềm cứ như có lực hút dính lấy lòng bàn tay, khiến người ta vô thức trượt tay xuống men theo đường cong.
Ngón tay Lý Vô Đình hơi căng lên.
Cả bàn tay không hề nhúc nhích, rất khắc chế và quân tử.
Tim Ninh Như Thâm dần bình tĩnh lại, cậu nghe thấy tiếng nói trầm ấm vang lên phía trên, "Đứng vững chưa?"
Vành tai nóng lên, cậu lại cảm thấy muốn run rẩy, "...Bệ hạ buông ra là thần có thể đứng vững."
Nếu vẫn tiếp tục nắm eo thì không chắc đâu.
Lý Vô Đình, "..." Hắn buông tay ra.
Ninh Như Thâm bình tĩnh lại, xoa xoa sau lưng, "Cảm ơn bệ hạ."
Lý Vô Đình nhìn cậu, "Xem ra ăn cơm thiên hạ không béo lên được."
"Dạ?"
"Không có gì.

Đang nghĩ gì vậy, đường cũng không thèm nhìn."
Quay về chủ đề nói chuyện chính.
Ninh Như Thâm đáp: "Đang nghĩ chuyện phỏng vấn, trước kia thần chưa từng làm việc này..."
"Chuyện gì mà chẳng có lần đầu tiên." Lý Vô Đình bình thản cổ vũ, "Khanh cũng đâu phải sinh ra là biết ăn vạ ngay."
Ninh Như Thâm:.
Cậu chân thành học hỏi: "Bệ hạ nói chí phải."
Lý Vô Đình hơi mỉm cười, "Nếu trẫm đã giao cho khanh làm thì khanh cứ tự do phát huy."
Hắn ngừng một lát, "Đương nhiên cũng đừng làm trẫm thất vọng."
"..."
Ninh Như Thâm thầm nghĩ, nếu để cho cậu tự do phát huy thì sẽ có một cơn sóng gió cực kỳ lớn đấy.

Cậu ngẫm nghĩ rồi gật đầu: "Thần nhất định sẽ chọn ra người xuất sắc nhất cho bệ hạ."
- --
Ra khỏi hoàng cung và về phủ, sắc trời không còn sớm nữa.
Ninh Như Thâm vệ sinh cá nhân để chuẩn bị đi ngủ.
Cậu đang rửa mặt thì thoáng cảm thấy cổ và vai hơi ngứa, thế là đưa tay lên gãi.
Cần cổ trắng trẻo lập tức xuất hiện vài vết đỏ.
Ninh Như Thâm gãi thoải mái xong, Nghiêm Mẫn vào phòng thấy cổ cậu đỏ ửng một mảng, lập tưc hoảng sợ: "Đại nhân, sao lại tự hành hạ mình thế kia!"
"..." Cậu chỉ gãi ngứa thôi mà.
Nghiêm Mẫn bước lại gần, "Bị làm sao thế này?"
Ninh Như Thâm buông tay xuống, "Vừa nãy ăn đồ trong cung, có lẽ là dị ứng với thứ gì đó."
"Để lão nô đi gọi đại phu cho đại nhân!"
"Không cần đâu, ngủ một giấc là ổn thôi."
Ninh Như Thâm đã buồn ngủ díp cả mắt rồi, cậu vừa gãi vừa bò lên giường, xua Nghiêm Mẫn ra ngoài.
Một đêm ngon giấc.
Sáng ngày hôm sau, Ninh Như Thâm tỉnh lại thì thấy không còn ngứa ngáy nữa, chỉ còn lại vài vết cào.
Cậu khoác áo đẩy cửa ra, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Cảnh Nghiễn đang ngồi vắt vẻo trên bờ tường và nhìn ngó bốn phía.
Thấy cậu đi ra, Cảnh Nghiễn thì thào: "Bệ hạ có ở đây không?"
Ninh Như Thâm, "..."
Cậu đáp: "Ta vừa mới ngủ dậy, ngươi đừng có mà vớ vẩn."
"Đúng là ám ảnh tâm lý quá rồi." Cảnh Nghiễn cảm thán rồi trượt xuống khỏi bờ tường, "Hôm nay ta được nghỉ, cùng nhau ra ngoài đi dạo đi."
Ninh Như Thâm thấy thời tiết khá đẹp, thế là quay về phòng thay một bộ áo khác rồi theo hắn ra ngoài, "Đi thôi."
Phố xá kinh thành vào buổi sáng cũng vô cùng nhộn nhịp.
Hai bên đường đều có hàng quán san sát nhau, thương lái kẻ qua người lại, một cảnh tượng rất náo nhiệt.
Ninh Như Thâm ôm tay áo đi dạo ở ven đường.
Cảnh Nghiễn nhìn xung quanh rồi nói: "Tên hộ vệ lỗ m ãng của ngươi đâu, sao không thấy đi theo?"
"Đuổi đến thành Tây để xếp hàng mua bánh nướng rồi."
"Ngươi thích ăn bánh nướng thành Tây từ khi nào vậy?"
Ninh Như Thâm trả lời đầy sâu xa, "Trọng điểm không phải ở bánh nướng." Mà là đuổi đi.
Cảnh Nghiễn ngơ ngẩn gật đầu, "À đúng rồi, thành Tây có một quán ăn khá ngon, trưa nay chúng ta đến đó ăn nhé?"
Ninh Như Thâm vui vẻ, "Chuyện này cần phải hỏi nữa sao?"
Cậu vừa nói vừa xoa tay, nhìn ra phía xa, "Ở chỗ nào vậy, chỉ cho ta chem chem."
"Đứng ở đây làm sao mà nhìn thấy được..."
Cảnh Nghiễn đang trả lời đầy bực dọc thì ánh mắt khựng lại.

Hắn nhìn thấy đoạn cổ lộ ra ngoài của Ninh Như Thâm, một mảng đỏ ửng vô cùng phóng túng.
Hắn khiếp sợ, "Hôm qua ngươi đi ăn chơi trác táng ở đâu vậy!"
Ninh Như Thâm nhìn theo ánh mắt hắn, "À, cái này à.

Hôm qua ta vào trong cung..."
Hơi thở của Cảnh Nghiễn ngừng lại, môi run bần bật.
Ninh Như Thâm, "Ăn một bữa cơm, bị ngứa do dị ứng nên lấy tay gãi."
Cảnh Nghiễn thở phào một hơi, "Lần sau đừng ngắt câu đáng sợ như vậy."
Ninh Như Thâm đánh giá vẻ mặt của hắn, nhíu mày lên án, "Tư tưởng của ngươi thật là phức tạp."
Cảnh Nghiễn, "..."
"Đi thôi, định đến thành Tây mà?"
Ninh Như Thâm vừa đi vừa gọi hắn cùng xuất phát đến thành Tây.
Cậu đi xuyên qua dòng người, lòng thầm nhủ Cảnh Khuyển đúng là trúng tà rồi.

Đang cảm thán, đầu cậu lại hiện lên cảnh tượng Lý Vô Đình đỡ lấy eo mình vào buổi tối hôm qua:
Khắc kỷ đoan chính, ngón tay không hề nhúc nhích một chút nào.
Đức vua và bề tôi, vô cùng đứng đắn..