Chương 1: 1: Mở Đầu Cơn Ác Mộng

Rơi Vào Lưới Tình Kẻ Phạm Tội

Đăng vào: 12 tháng trước

.


Trong màn đêm tĩnh mịch, hơi lạnh từ biển lớn không ngừng thổi vào đất liền, hòa cùng không khí lúc nửa đêm càng thêm phần lạnh lẽo.

Tại bến cảng, dưới ánh đèn mờ tối, khắp nơi đều là người canh gác qua lại, trên tay ai nấy đều cầm theo vũ khí hạng nặng.
Đúng ba mươi phút sau, tiếng máy nổ từ xa tít trên biển dần rõ bên tai, hai chiếc thuyền lớn chở hai thùng container từ từ cập bến.

Rất nhanh, xe cần cẩu được điều động đến, đưa hai thùng lớn lên xe đang đợi sẵn trên bờ.
Trong bóng tối, ánh mắt ai cũng sáng quắc như diều hâu, tinh thần luôn ở trong trạng thái cảnh giác cao độ, láo liên nhìn khắp nơi canh chừng.

Thùng hàng được đặt yên vị trên xe, một tên đàn em mở cửa container, rọi đèn pin soi sáng.
Lãnh Ngôn bước đến nhảy lên thùng container, dùng dao rạch những thùng thấy bên trong, tùy tiện lấy một trong những gói bột màu trắng được giấu sau lớp giấy dày, phía trên chất đầy gói khử mùi ẩm.
Anh cầm gói bột trên tay, rạch ra ngửi kiểm tra chất lượng.
Sau khi kiểm tra hàng cả hai xe, từng thùng được vận chuyển xuống những chiếc xe con phân tán.

Sắp xếp xong xuôi, Lãnh Ngôn liền cho lệnh xe rời đi trước khi trời sáng, hàng xe lớn nhỏ nối đuôi nhau di chuyển theo đoạn đường được lập ra đến nơi đã được lên kế hoạch trước đó.
Xe chưa kịp ra khỏi cảng còi hú đã vang ầm lên, toàn bộ khu vực bị cảnh sát bao vây.

Người của Lãnh Ngôn nổ súng khai chiến, chẳng mấy chốc âm thanh bom đạn nổ vang lên khắp trời, cuộc chiến xả súng giữa cảnh sát và xã hội đen trở nên ác liệt.
Không rõ tiếng súng đạn nổ bao lâu, bầu không khí sớm nồng nặc mùi thuốc nổ, theo từng cơn gió mang theo mùi máu tanh bay đi khắp nơi.
Tiếng trực thăng lạch cạch trên bầu trời đêm, từng quả bom không mắt được thả xuống chỗ bọn xã hội đen đang điên cuồng xả súng.
Bom chạm đất, tiếng nổ vang to, ngọn lửa sáng vụt lên rung chuyển cả đất trời.
“Bom của chúng ta không hoạt động!”
Một giọng thanh niên khẩn khiết hét lên, đám xã hội đen dần bị áp đảo vội thụt lùi về sau.
Ngay khi nhận thức được tình hình bị thất thế, Lãnh Ngôn cùng Tôn cầm súng trên tay lên cano chuẩn bị trước để trốn thoát.

Tôn cấp bách nổ máy cano, mùi thuốc nổ, máu tanh dần lan ra đến mặt biển.

"Lãnh Ngôn, anh đầu hàng đi, chúng tôi đã nắm trong tay tất cả bằng chứng và nhân chứng cáo buộc phạm tội của anh.

Nếu đầu hàng sẽ được pháp luật khoan hồng."
Cô gái nhỏ với giọng nói cứng rắn, biểu cảm kiên định đang nghiêng đầu giơ súng thuần thục cùng đồng đội nhắm về phía Lãnh Ngôn cảnh báo.

Lãnh Ngôn đứng sát bên mép bến cảng, dáng vẻ thất thần nhìn cô gái trước mắt mình, trên môi hiện lên nụ cười cay đắng: “Em là cảnh sát?"
"Phải."
“Đây chính là tình yêu em dành cho tôi sao?”
Không có tiếng trả lời, Lãnh Ngôn vẫn ngây người ra chờ đợi.

Ngay khi Tôn khởi động được cano, hắn nhanh chóng kéo anh lên tàu bỏ trốn.
Đùng!!!
Một phát súng không do dự ghim thẳng vào ngực trái Lãnh Ngôn, anh ôm lấy ngực mình nhìn thẳng về phía cô gái vừa ra tay, thân thể vô lực ngã xuống sàn tàu.
Chiếc cano chở Lãnh Ngôn dần mất hút giữa biển trời nhuốm tối, trên bờ xác những tên đàn em nằm la liệt trên những vũng máu đỏ tanh nồng.
Đôi tay run rẩy hạ súng xuống, ánh mắt mơ hồ xa xăm, giọt lệ kìm nén đã rơi khỏi khóe mi, trên đôi môi Phí Phí là nụ cười đau đớn lẫn chua xót, bao nhiêu mạnh mẽ trước mặt Lãnh Ngôn giờ đây đều hóa thành yếu đuối.
Cơ thể cô không còn một chút sức lực ngã sụp xuống mặt đất, nước mắt từng dòng nóng hổi đua nhau trào ra như thác đổ.
Từ phía sau, một vòng tay ôm lấy Phí Phí vào lòng, dịu dàng an ủi: “Không sao, hôm nay con đã làm rất tốt.”
Tiếng khóc tuyệt vọng xé tan bầu không khí, Phí Phí như mất một nửa linh hồn, bờ biển lớn trước mắt dần mờ đi.
“Cậu ơi, tim con không chịu nổi nữa…”