Đăng vào: 11 tháng trước
Editor + Beta: LinhNhi
Kỷ Y Bắc nhanh chóng bỏ đi nụ cười ác ý trên mặt, cầm điện thoại lên, khuôn mặt trở nên căng thẳng.
“Thư Khắc! Nhanh chóng tăng cường bảo vệ cho Hoàng Nhã Hòa ngay lập tức! Hung thủ rất có thể sẽ ra tay với cô ta trong vòng 12 tiếng đồng hồ sắp tới! Đặc biệt là vào khoảng 7 giờ sáng mai.”
“Ơ! Cậu đây là…” Bà chủ quán bar bị shock, nhìn chằm chằm vào Kỷ Y Bắc với vẻ mặt ủ rũ.
Khi cô ta có ý định gọi bảo vệ thì bị Hạ Nam Chi giữ tay lại, thấp giọng ghé vào tai cô ta nói: “Đừng làm lớn chuyện, đây là vụ án đặc biệt. Đây không phải là tự làm hại mình sao? Làm mọi người chú ý đến thì sau này quán bar làm sao có thể tiếp tục hoạt động nữa?”
Trong lời nói của cô có mang theo ý cảnh cáo.
Sau khi dặn dò xong, cô đội chiếc mũ lưỡi trai mà Kỷ Y Bắc đặt ở quầy bar lên, kéo vành mũ xuống thấp nhất có thể, kéo lại cổ áo, tự mình đi ra ngoài mà không nói một lời nào.
Cả người cô như được bao phủ bởi ánh sáng lạnh lẽo, thật giống như con người quyến rũ, rụt rè và nhút nhát lúc nãy đột nhiên biết mất.
Trầm lặng, kiêu ngạo, lại khó đoán.
Kỷ Y Bắc nói: “Ngoài ra, ngay lập tức kiểm tra thông tin về bạn gái quá cố của hung thủ, xem xem có dấu vết của hung thủ không, đặc biệt là điện thoại, công việc và bạn bè chung.”
Trong lúc đang dặn dò, một vài cảnh sát mặc thường phục của nhóm hai cũng đã tiến vào quán bar, đứng cạnh Kỷ Y Bắc nói: “Kỷ đội, cô Hạ nói rằng anh gọi chúng tôi vào.”
Kỷ Y Bắc sửng sốt một lúc, lập tức lấy giấy tờ tùy thân đưa ra, nói với bà chủ quán bar: “Thật xin lỗi, có một số việc cần mời cô về sở cảnh sát hợp tác.”
Bà chủ quán bar vừa hoàn hồn sau cú shock, không nói gì mà ngoan ngoãn bước ra ngoài cùng bọn họ.
Rốt cuộc thì cô gái vừa nãy nói cũng không sai. Nếu làm to chuyện này lên thì quán bar của cô ta cũng không cần mở nữa rồi.
Phần lớn doanh thu của quán bar đều từ những kẻ vừa có tiền vừa có quyền, kỵ nhất là chuyện có người chết và những chuyện phong thủy như thế này.
Bây giờ nhớ lại những gì ban nãy họ hỏi cô ta, có thể đoán được Sầm Kính Lộ đã phạm phải tội gì đó. Chỉ là cô ta không thể ngờ rằng một người đàn ông gầy gò, yếu ớt, thậm chí là nhát gan như vậy lại có thể làm ra được chuyện gì.
Trong quán bar vẫn vô cùng náo nhiệt, không có ai phát hiện ra rằng chính bản thân mình đã từng gần tên hung thủ giết người đang thu hút sự chú ý của cả thành phố này đến như thế nào.
Con đường phía trước quán bar thường xuyên đỗ những chiếc siêu xe, những chiếc xe đẹp mắt đã được cải tạo, ‘brum brum’ những tiếng vang lớn, làm cho đường phố đầy khói bụi, pha trộn với hơi thở mạnh mẽ của chủ nghĩa tư bản.
Khi Kỷ Y Bắc bước ra từ quán bar thì thấy Hạ Nam Chi đang cúi đầu, đứng dựa vào chiếc xe Audi mà anh lái đến, dù vành mũ đã che đi nửa khuôn mặt nhưng vẫn có thể nhìn đấy được cô đang không thoải mái.
Xung quanh cô có hai thanh niên không đàng hoàng đang vây quanh.
Cây ngô đồng đã khô héo. Kỷ Y Bắc giẫm lên những chiếc ra, dưới chân phát ra tiếng xào xạc.
“Các cậu đang làm gì thế?” Kỷ Y Bắc khoác tay lên vai một cậu nhóc, cười cười hỏi.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
“Liên quan cái rắm gì đến mày?!” Hai thanh niên muốn đẩy Kỷ Y Bắc ra, nhưng lại đẩy không nổi.
Hạ Nam Chi ngẩng đầu nhìn anh, mặt không biểu cảm nói: “Mở cửa. Lạnh chết em rồi.”
Kỷ Y Bắc buông hai thanh niên phiền phức kia ra, mở cửa xe. Hạ Nam Chi lập tức vọt vào trong, lấy chiếc áo khoác mặc lên.
“Này em gái, cái xe Audi rách này thì có gì đáng để ngồi vào chứ. Sang chiếc Maserati của anh bên kia ngồi thử đi?” Hai thanh niên một chút nhận thức cũng không có.
Tự nhiên lại bị chế nhạo, Kỷ Y Bắc trợn tròn mắt, lại một lần nữa lấy ra giấy tờ tùy thân, đưa cho hai thanh niên kia xem.
“Ban nãy đua xe có chiếc Maserati này đúng không? Trình giấy tờ tùy thân và bằng lái xe ra. Không biết giới hạn tốc độ của đoạn đường này là 60km/h à? Chạy quá tốc độ trừ 12 điểm.”
Cô gái ngồi trong xe yên lặng mà lắng nghe lời anh nói. Đột nhiên khóe miệng cong lên, cười một tiếng.
Kỷ Y Bắc bàn giao lại sự việc này cho cảnh sát giao thông đang làm nhiệm vụ tại đoạn đường này rồi quay trở lại xe nói: “Bây giờ các thông tin đang được xác nhận. Anh đưa em đi ăn ít đồ trước.”
Hạ Nam Chi lười biếng đồng ý, ngồi trên chiếc ghế phụ như thể không có xương vậy.
Chiếc xe chạy ổn định trên suốt quãng đường.
Cô đột nhiên lên tiếng: “Tại sao anh lại nghĩ lần này hung thủ sẽ xuống tay với Hoàng Nhã Hòa?”
Kỷ Y Bắc không ngờ rằng cô sẽ hỏi vấn đề này, anh suy nghĩ một hồi rồi trả lời: “Còn nhớ chủ quán bar nói hôm qua hung thủ đã từ chức không? Anh còn nghi ngờ rằng hắn ta đã chuẩn bị để có một kết thúc hoàn hảo rồi. Cho nên dấu vân tay hắn ta để lại hiện trường không phải do bất cẩn mà là cố ý. Hung thủ bởi vì chuyện của bạn gái mà vô cùng bi quan chán đời. Hành động này của hắn có thể là đang khiêu khích và khinh thường cảnh sát.”
“… À, đói quá. Đi đâu ăn vậy?”
“…”
Hơn mười giờ tối, ánh đèn của các cửa hàng tiện lợi 24h sáng rực.
Hạ Nam Chi nhớ rằng khi cô còn đi học thì nơi đây là một nhà hàng phương Tây rất có phong cách, mỗi lần cô đi học đều sẽ đi ngang qua đây.
Hồi trước đó là trường gộp cả cấp 2 và cấp 3, Hạ Nam Chi học bên cấp 2, còn Kỷ Y Bắc thì học bên khối cấp 3. Cứ 5 giờ chiều hằng ngày là con đường đó sẽ bị tắc nghẽn vì xe của phụ huynh đến đón con, lối vào quán ăn Tây đó không có chỗ để xe, thành ra kinh doanh ế ẩm.
Cho nên cũng chả có gì ngạc nhiên khi bây giờ nó đã biến thành cửa hàng tiện lợi.
Hạ Nam Chi ngồi trên chiếc xích đu ở trước cửa hàng, chân nhẹ nhàng đung đưa.
Chiếc xích đu này cũng là của nhà hàng Tây kia.
Gió lạnh thổi qua mắt cá chân đang lộ ra của cô làm nó vì lạnh mà dần chuyển sang trắng bệch.
Hạ Nam Chi nhướng mày nhìn người đàn ông đang ngồi xổm bên cạnh chiếc thùng rác kia, cầm một bát mì ăn liền mà húp sì sụp, sau đó không chịu được nữa mà hít một hơi sâu.
Tối qua Kỷ Y Bắc bảo sẽ đưa cô về nhà, sau đó lại dùng điện thoại của cô gọi một chiếc taxi.
Hôm nay Kỷ Y Bắc bảo sẽ mời cô ăn cơm, sau đó liền dẫn cô đến cửa hàng tiện lợi hỏi cô muốn ăn sandwich hay mì ăn liền.
Đúng là não tàn!
Kẻ ‘não tàn’ ở đằng kia đã ăn xong bát mỳ, vứt nó vào thùng rác, mãn nguyện mà đứng lên. Anh đưa tay ra hiệu với Hạ Nam Chi.
“Thực sự không đói sao?”
“… Không đói.”
Ban nãy sự phối hợp ăn ý ngầm giữa hai người đã làm Kỷ Y Bắc thay đổi cách nhìn về cô em gái này.
“…”
Hạ Nam Chi sắc mặt tối sầm, lê bước chân nặng nề bước vào trong xe.
Phanh!
Cửa bị đóng lại một cách nặng nề.
Kỷ Y Bắc xách theo một túi lớn đồ ăn cho các anh em tăng ca bước lên xe.
“Vừa nãy kỹ thuật diễn của em không tồi.”
Hạ Nam Chi đưa mắt nhìn anh, giễu cợt nói: “Còn không bằng được Kỷ đội.”
Không ngờ rằng anh lại dễ dàng chấp nhận đánh giá này, còn nói thêm với tâm trạng vui vẻ: “Phong lưu chứ không hạ lưu, quá khen.”
Cuối cùng cũng đến tiểu khu, vị Kỷ đội không biết xấu hổ còn tự nhận mình là ‘phong lưu mà không hạ lưu’ này còn rất tri kỷ mà đem người em này đưa đến trước cửa nhà.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
——–
Vào ba ngày từ 15 đến 17 tháng 1, mỗi buổi sáng đều có một nạn nhân xuất hiện. Buổi sáng ngày thứ tư, cả thành phố đều cảnh giác. Đặc biệt là phải bảo vệ Hoàng Nhã Hòa.
Để ngăn chặn tình trạng mất kiểm soát, các tay súng bắn tỉa đã được bố trí xung quanh ngôi biệt thự, một vài cảnh sát đặc nhiệm cũng đã được đưa vào bên trong, chỉ chờ hung thủ tự mình sa lưới.
Lúc này trong văn phòng, Kỷ Y Bắc đang xem lại chi tiết của ba vụ án.
Rõ ràng kẻ sát nhân muốn từng bước mở rộng ảnh hưởng của vụ án này nên mới áp dụng phương pháp tàn bạo như vậy để gây sự chú ý của phía cảnh sát. Lại còn sử dụng những vụ giết người liên hoàn để gây hoang mang cho xã hội. Sau khi giết xong nạn nhân thứ ba còn phát Weibo làm xã hội phải chú ý, tố cáo rằng bạn gái anh ta không ký vào giấy hiến tạng cho Hoàng Nhã Hòa, mà lúc đó bệnh viện và phía cảnh sát cũng không tiếp nhận xử lý.
Vì trước mắt vẫn chưa có bằng chứng trực tiếp và thuyết phục chứng minh rằng người đăng bài Weibo đó là hung thủ nên cảnh sát chưa thể công bố ra và giải thích được. Tình tiết của vụ án tạm thời vẫn được giữ bí mật.
Cư dân mạng vẫn cho rằng bài đăng này chỉ là lời tố cáo từ một người bình thường khốn khổ, không có quyền lực gì, căn bản không biết rằng sau câu chuyện đó là một vụ án đẫm máu.
Hôm qua sau khi về nhà, Kỷ Y Bắc đã đọc một lượt những bình luận của người dân.
Hoàn toàn là những lời mắng chửi bệnh viện và cảnh sát.
“Kỷ đội, thông tin cơ bản về bạn gái của Sầm Kính Lộ đều đã tra được rồi.”
Thư Khắc đi tới, sắp xếp lại dữ liệu trong tay và bắt đầu báo cáo.
“Lịch Hi, qua đời tại Bệnh viện Nhân dân Đông Thành lúc 3 giờ sáng ngày 8 tháng 7. Lúc đó mới 24 tuổi, trình độ tốt nghiệp cấp 3. Tổng số dư trong hai thẻ đăng ký bằng chứng minh nhân dân của cô ấy là 3710 tệ. Số tiền này đã được mẹ cô ấy rút ra từ ngân hàng vào ngày 13 tháng 7. Ngoài ra chúng tôi cũng đã liên hệ với một bạn học cùng cấp 3 ở quê cô ấy. Theo chia sẻ thì cô ấy là một cô gái năng động và hòa đồng với mọi người. Trước khi qua đời, Lịch Hi làm việc tại Công ty Chuyển phát nhanh Cảnh Chúng. Chúng tôi cũng đã liên lạc với quản lý của công ty này vào sáng nay, họ cũng có đánh giá tương tự về cô ấy.”
“Đợi một chút.” Kỷ Y Bắc ngắt lời anh ta. “Cô ấy ở công ty chuyển phát nhanh làm công việc gì?”
“Giao hàng tận nhà.”
“Đi kiểm tra thông tin chuyển phát nhanh mà hôm nay công ty đó gửi cho Lịch Hi.” Biểu cảm của Kỷ Y Bắc trở nên nghiêm trọng.
Thư Khắc bị lời nói của anh làm cho sợ hãi mà níu cả lưỡi: “Ai…. Ai cơ?”
“Lịch Hi! Trực tiếp đi điều tra người phụ trách giao việc cho cô ấy, xem có người đàn ông nào đảm nhận thay thế không.”
Thư Khắc đột nhiên nhớ đến mảnh giấy màu vàng nâu trong kẽ ngón tay của nạn nhân, cùng với sự việc mỗi nạn nhân đều mở cửa cho kẻ sát nhân mà không có một chút cảnh giác nào.
Chẳng trách lúc họ đi điều tra thân phận của nhân viên chuyển phát nhanh thì không có ai đáng nghi cả!
Nếu hung thủ chỉ lợi dụng sơ hở để thay thế vị trí của bạn gái hắn thì dù có đào bới trong hồ sơ nhân viên đến thế nào cũng đều là vô ích!
Mà mảnh giấy vàng nâu trong kẽ ngón tay nạn nhân rất có thể là mảnh giấy trên hộp chuyển phát nhanh.
Thư Khắc chạy lại bàn làm việc của mình và gọi điện ngay cho công ty chuyển phát nhanh. Sau nhiều lần chuyển tiếp điện thoại thì cuối cùng cũng đến chỗ của người phụ trách công việc của Lịch Hi.
Kỷ Y Bắc bước đến bên cạnh anh ta, Thư Khắc gật đầu và chỉ tay về phía ống nghe.
Kỷ Y Bắc nhận lấy ống nghe rồi nói thẳng vào vấn đề: “Xin chào, tôi là Kỷ Y Bắc, đội trưởng đội cảnh sát hình sự Cảnh Thành. Tôi muốn hỏi vài điều về Lịch Hi làm việc ở chỗ anh năm ngoái.”
Một giọng nói vừa lắp bắp vừa lo lắng phát ra từ đầu dây bên kia: “Cái này… Người anh nói là ai? Tôi không biết.”
“Vậy anh không thể không biết bạn trai cô ấy, Sầm Kính Lộ, một người cao khoảng 1m76, 27 tuổi.” Kỷ Y Bắc cau mày hỏi một cách bình tĩnh.
“Tôi, tôi cũng không biết anh ta.”
Giọng người phụ trách run rẩy, anh ta khăng khăng rằng anh ta không biết. Kỷ Y Bắc không biết liệu anh ta đang nói lắp vì trong lòng có quỷ hay vì anh ta thực sự sợ cảnh sát.
Chỉ có thể trực tiếp hỏi ra nghi ngờ trong lòng mình: “Tôi nói cho anh biết, vụ án hình sự này rất có thể liên quan đến Sầm Kính Lộ. Cùng lắm là anh không ký hợp đồng lao động, cũng không báo cho phía công ty. Nhưng nếu bây giờ anh không nói ra sự thật thì sự việc cũng không còn đơn giản như thế đâu.”
Người phụ trách dừng lại tầm chục giây trước khi nói tiếp, giọng anh ta rầu rĩ.
“Tôi, tôi chính là thấy anh ta rất đáng thương…”
Vài phút sau, Kỷ Y Bắc cuối cùng cũng tìm ra những điều anh còn băn khoăn đằng sau vụ án giết người hàng loạt này.
Vào ngày 8 tháng 7 năm ngoái sau khi Lịch Hi chết, công việc lúc cô ấy còn sống đáng lẽ phải được chuyển giao, nhưng đúng lúc này, Sầm Kính Lộ lại tiếp cận người phụ trách tuyên bố rằng hắn ta muốn nhận công việc bán thời gian của Lịch Hi, lại còn sẵn sàng nhận một mức lương thấp nữa. Miễn là hắn ta có thể gần gũi hơn với người bạn gái đã khuất của mình.
Người phụ trách cũng vì muốn trục lợi mà đồng ý với hắn ta. Hắn ta không ký hợp đồng, thay vào đó dùng thông tin cũng của Lịch Hi trong hệ thống nhân viên để sử dụng. Vì vậy mà Sầm Kính Lộ trở thành lao động rẻ tiền trong mắt ông ta. Dù sao thì quản lý cũng không biết họ, bằng cách này thì người phụ trách mỗi tháng lại nhận được thêm 1000 tệ đáng lẽ thuộc về hắn ta.
Cũng bởi vì thông tin của Sầm Kính Lộ không được chính thức đăng ký nên cảnh sát chưa bao giờ xem xét đến khía cạnh này.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Kỷ Y Bắc đọc địa chỉ email rồi nói: “Anh lập tức kiểm tra thông tin chuyển phát nhanh hôm nay của Sầm Kính Lộ rồi gửi vào địa chỉ email này. Đúng rồi, hôm nay có chuyển phát nhanh đến khu biệt thự Thanh Sơn không?”
“Được, được rồi… Nhưng mà không ít cư dân ở khu biệt Thanh Sơn từ chối tiết lộ địa chỉ chính xác của họ. Chúng tôi gửi chuyển phát nhanh của họ đến bưu điện gần đó, sau đó những nhân viên ở đó lại gửi đi.”
Kỷ Y Bắc hơi ngạc nhiên và suy nghĩ một lúc.
“Vậy Sầm Kính Lộ có thể giao hàng tận nơi bằng cách nào khác không?”
Anh vừa hỏi vừa mở thông tin chuyển phát nhanh được gửi trong mail ra.
“Không thể nào!” Người phụ trách đột nhiên ồn ào, giọng nói khinh bỉ.
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, đầu dây bên kia là một người cảnh sát, giọng nói trầm thấp: “Khu biệt thự đó không phải là nơi người như bọn họ có thể vào được.”
Kỷ Y Bắc vẫn hiểu rõ lý do thì đột nhiên ánh mắt anh dán chặt vào một cột thông tin trên màn hình.
Người nhận: Hạ Nam Chi.