Chương 14: Cầu mà không được

Vị Hôn Phu Hoàn Mỹ

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Hai người Tô Cẩm và Lục Hi vẫn luôn là tâm điểm cho đến khi bữa tiệc kết thúc, nếu không phải là một trong những nhân vật chính của ngày hôm nay thì nhất định Tô Cẩm đã sớm kéo Lục Hi lén trốn đi rồi.

Vì ở gần nhất nên Lục Hi ở lại đến cuối cùng mới ra về, Tô Cẩm tiễn hắn ra cửa trong ánh mắt trêu ghẹo của cả nhà.

Dưới ánh đèn vàng ấm áp trước cửa biệt thự, Tô Cẩm ngẩng đầu nhìn người đàn ông thanh tuấn trước mặt, lấy ra miếng ngọc bội vẫn luôn cầm trong tay.

Lục Hi sửng sốt, nhướng mày.

“Ừm……” Tô Cẩm nghĩ nghĩ, dường như dừng lại một chút rồi mới nói: “Bản nhạc rất hay, có điều món quà này ――” cô giơ bàn tay cầm ngọc bội lên, “Tôi không thể nhận được.”

Lục Hi hơi cúi đầu, suy tư một lát, đưa tay cầm lấy miếng ngọc bội trong tay cô.

Đầu ngón tay chạm vào nhau, hơi thở ấm áp xuyên qua tiếp xúc da thịt truyền tới, Tô Cẩm thở phào nhẹ nhõm, nhưng đáy lòng lại dâng lên cảm giác buồn bực khó hiểu.

Lục Hi cong môi, tháo nút thắt của sợi dây màu đỏ xuyên qua miếng ngọc bội ra, hơi nghiêng người về phía trước, đeo lên chiếc cổ trắng như ngọc của cô gái.

Bởi vì bị cầm ở trong tay lâu nên miếng ngọc bội vốn chỉ hơi ấm đã có chút nóng lên, nhưng cảm xúc ôn nhuận vẫn giống như lần đầu tiên chạm vào. Đầu ngón tay mảnh khảnh của người đàn ông lướt qua cổ cô, khiến cô cảm thấy hơi ngứa.

Tô Cẩm ngây người một lúc sau đó mới định thần lại.

Cô đưa tay sờ miếng ngọc bội ở trên cổ, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đã đứng thẳng người nhìn cô, mở miệng hồi lâu mới tìm lại được giọng nói của mình.

“Lục Hi……”

Còn chưa nói xong thì người đàn ông đối diện bỗng nhiên cười rộ lên, mi tâm anh tuấn tràn đầy vui mừng, ánh đèn vàng ấm áp chiếu vào đáy mắt đào hoa xinh đẹp của hắn, tỏa ra vẻ dịu dàng.

Đến người quen nhìn thấy người đẹp như Tô Cẩm cũng không khỏi ngẩn ngơ.

“Cẩm Nhi, tôi rất vui.” Hắn nhẹ nhàng nói, không hề che giấu cảm xúc của mình, vì khoảng cách quá gần nên ngữ khí của hắn nhỏ nhẹ hơn trước đây ba phần, cũng càng thêm quyến rũ.

“Hả?” Tô Cẩm định thần lại, có chút nghi hoặc.

Lục Hi không trả lời mà chỉ yên lặng nhìn cô một lát, thu lại ý cười trong mắt nói: “Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng, tên của tôi lại dễ nghe như vậy.”

Tô Cẩm đột nhiên hiểu ra.

Vừa rồi vì quá bất ngờ nên cô đã buột miệng gọi ra hai chữ “Lục Hi”.

Nói ra, quen nhau lâu như vậy rồi, nhưng từ trước đến nay cô vẫn luôn gọi hắn là Lục tiên sinh, vừa lễ phép vừa xa cách, đây đúng là lần đầu tiên cô gọi tên của hắn.

Vì điều này mà hắn vui như vậy sao?

Tô Cẩm có chút ngạc nhiên, nhưng cũng có chút khó hiểu. Tất cả cảm xúc đều liên quan đến một người khác như vậy, là cảm giác như thế nào? Từ trước đến nay cô đều lãnh đạm kiềm chế, cho dù bề ngoài có ôn hòa có lễ đến mức nào, thì trong lòng cô vẫn luôn bình đạm, cảm xúc mãnh liệt như vậy, khiến cô khó hiểu, thậm chí…… đáy lòng mơ hồ sinh ra vài phần sợ hãi mà chính cô cũng không biết.

Lấy lại bình tĩnh, cô lại sờ lên mặt dây chuyền bằng ngọc trên cổ, mở miệng nói: “Miếng ngọc này……”

“Đồ đã tặng rồi, nào có lý do gì để lấy lại chứ.” Lục Hi lắc đầu, không hề cho cô cơ hội cự tuyệt, trực tiếp nói lời từ biệt với cô, sau đó xoay người đi về phía biệt thự của mình.

Bóng dáng cao thẳng của người đàn ông dần dần hòa vào bóng đêm, Tô Cẩm cắn môi, cuối cùng thu lại ánh mắt, quay người vào nhà.

Lúc lên lầu, tình cờ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ngoài ban công lầu hai.

Anh trai?

Cô hơi sững người một chút, đột nhiên nhớ tới cảnh Minh Huyên kéo anh trai đi trong bữa tiệc trước đó. Trong nguyên tác, Tô Cẩm cảm thấy mình bị mất đi tất cả mọi thứ nên đã náo loạn bữa tiệc sinh nhật này đến rối tung, Tô Việt đương nhiên cũng không có thời gian gặp Minh Huyên, còn bây giờ……

Cô đi lên trước vài bước, lên tiếng gọi: “Anh ơi.”

Tô Việt không hề quay lại như mọi khi mà vẫn hơi dựa vào lan can, trong tay cầm một thứ gì đó mà cô nhìn không rõ.

Tô Cẩm nhíu mày, lại tiến thêm mấy bước đến bên cạnh Tô Việt, lúc này mới thấy rõ trong tay Tô Việt thế mà lại là một chai Brandy rỗng không.

Tô Việt cúi đầu, không nhìn rõ vẻ mặt.

“Anh ơi!” Tô Cẩm đưa tay đẩy đẩy anh, lại gọi một tiếng.

Người đàn ông dường như đã có cảm giác, ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn người trước mặt một lúc lâu, sau đó mới mở miệng nói: “Là Tiểu Cẩm à.”

Giọng nói có chút khàn khàn, người đàn ông vốn luôn đứng đắn trầm ổn, lúc này cổ áo anh có chút lộn xộn, cà vạt dường như là bị dùng sức kéo ra, thậm chí còn thiếu mất hai chiếc cúc áo sơ mi trên cùng.

“Anh, có chuyện gì vậy?” Tô Cẩm nhíu mày hỏi.

“Không, ức……” Tô Việt lắc đầu, nấc một cái rồi mới nói tiếp: “Không sao.”

Không sao? Mi tâm Tô Cẩm nhíu chặt hơn, thế này mà bảo không sao? Quỷ mới tin!

“Rốt cuộc chị Minh Huyên đã nói gì với anh?” Cô trầm giọng hỏi.

“Minh Huyên……” Nghe thấy cái tên này, Tô Việt có vẻ hơi giật mình, đôi mắt đen lóe lên chút ánh sáng, “Minh Huyên……”

Anh nhẹ giọng nỉ non nói.

“Minh Huyên sao vậy ạ?” Tô Cẩm nhỏ nhẹ dịu dàng gợi mở.

“Minh Huyên nói, cô ấy sắp đính hôn rồi.”

Đính hôn?

Tô Cẩm sửng sốt, với Thẩm An Yến, cái tên đàn ông phượng hoàng kia?

(凤凰男 – đàn ông phương hoàng: chỉ những người đàn ông có tư tưởng lỗi thời xuất thân từ một gia đình có chút tiền có quan niệm bảo thủ, cực kỳ sĩ diện)

“Cô ấy sắp đính hôn rồi……” Tô Việt nhỏ giọng nỉ non, bỗng nhiên buông chai Brandy trong tay ra, tiếng thủy tinh vỡ vụn vang lên bên tai.

Tô Cẩm ngẩng đầu lên, lúc này mới nhận ra người đàn ông đang dùng tay che mắt lại, trên mặt thế mà lại có vệt nước mơ hồ.

Tô Việt…… khóc sao?

Tô Cẩm có chút ngây ngốc, trong nguyên tác, tình cảm giữa Tô Việt và Minh Huyên vẫn luôn là một khúc mắc, hai người hiểu rõ lòng nhau mà không nói, rồi lại vì gia thế hai nhà mà chưa từng thổ lộ, sau đó Minh Huyên kết hôn với giám đốc kinh doanh của Minh thị là tên đàn ông phượng hoàng Thẩm An Yến, hắn ta xuất thân từ tầng dưới chót nhưng lại có tài hoa xuất chúng, sau khi kết hôn thì vào ở rể Minh gia. Còn Tô Việt cũng cưới một người môn đăng hộ đối là Trần Phỉ Phỉ, mặc dù không thể nói là hòa hợp ân ái, nhưng cũng coi như tôn trọng nhau như khách.

Trong sách không viết, Tô Cẩm cũng không hề biết, Tô Việt…… đã từng khổ sở như vậy.

“Anh……” Cô mở miệng, nhưng lại không biết nên nói như thế nào.

Đúng vậy, cô có thể làm gì đây? Dù cô có biết trước hướng đi của cốt truyện thì sao, Minh Huyên là người thừa kế duy nhất của Minh gia, mâu thuẫn như vậy, căn bản không thể điều hòa được. Huống chi, thế giới này đã sớm xuất hiện những thay đổi không thể đoán trước được kể từ khi cô đến rồi.

“Anh, muốn khóc thì khóc đi.” Tô Cẩm thở dài, đưa tay ôm lấy người đàn ông đang dựa vào ban công, thấp giọng nói.

Tô Việt sờ đầu em gái, khẽ nở một nụ cười chua xót, dường như đã có chút tỉnh rượu. Cũng có thể là…… rượu vào trong dạ sầu, chỉ là anh cần một cách để trút bỏ tình cảm đã đè nén quá lâu mà thôi.

“Tám nỗi khổ trên đời, sinh, lão, bệnh, tử, ái biệt ly, oán tăng hội, cầu mà không được, ngũ uẩn xí thạnh.” Anh khẽ nhắm mắt, nhỏ giọng nói, “Cho đến hôm nay, anh mới thật sự hiểu thế nào gọi là cầu mà không được.”

Tô Cẩm nghe anh nói, chỉ đành an ủi: “Anh sẽ gặp được người thích hợp hơn mà.”

“Thích hợp hơn……” Tô Việt ngẩn ra, cười khổ lắc đầu, “Đúng vậy, sẽ gặp được người thích hợp hơn.”

Tô Cẩm cắn môi, không nói nữa.

Đúng vậy, chung quy chỉ là thích hợp hơn, mà không phải là yêu nhất.

Thật không ngờ…… Tằng kinh thương hải nan vi thủy, trừ khước Vu Sơn bất thị vân.

(曾经沧海难为水,除却巫山不是云: Đã trải qua một mối tình đẹp thì khó mà yêu thêm lần nữa, người bị tình yêu làm cho tổn thương)

“Được rồi Tiểu Cẩm, anh không sao.” Tô Việt vỗ nhẹ đầu em gái, lùi lại phía sau một bước, cong môi cười, “Muộn rồi, em đi nghỉ ngơi đi.”

Tô Cẩm nhìn kỹ, cảm thấy ánh mắt Tô Việt đã tỉnh táo, không còn men say như vừa rồi nữa, lúc này mới yên lòng, gật đầu nói: “Được, vậy anh cũng ngủ sớm đi, ngày mai còn phải đi làm đấy.”

“Anh biết rồi.” Tô Việt đưa tay gõ chóp mũi của cô, “Ngủ ngon.”

“Anh cũng ngủ ngon.” Tô Cẩm ngoan ngoãn đáp lại, sau đó xoay người rời đi.

“Tiểu Cẩm……”

“Dạ?” Tô Cẩm quay đầu lại.

“Mặc dù không muốn ảnh hưởng đến sự lựa chọn của em, nhưng anh vẫn muốn nói một câu,” Tô Việt mím môi nói: “Lục Hi thật sự thích em.”

“Nếu em cũng thích cậu ta, thì đừng bỏ lỡ giống như anh……”

Thích……

Ánh mắt Tô Việt nhìn Minh Huyên…… giống hệt như cách tôi nhìn em.

Bên tai đột nhiên vọng lại lời mà Lục Hi nói trước bữa tiệc. Tô Cẩm sững sờ một lúc, sau đó lắc lắc đầu rồi đi về phía phòng mình.

Bật đèn, kéo rèm cửa ra.

Căn phòng đối diện vẫn còn sáng đèn, một bóng dáng loáng thoáng đang dựa vào chiếc ghế bập bênh ngoài ban công.

Tô Cẩm rửa mặt rồi lên giường, câu nói cầu mà không được của anh trai quanh quẩn ở bên tai, ma xui quỷ khiến cô bỗng nhiên  gửi một tin nhắn cho người ở phòng đối diện.

『 Ngủ ngon. 』

Trên ban công đối diện, Lục Hi vừa vặn kết thúc cuộc gọi với mẫu thân đại nhân, cho bà biết về việc mình đã tặng miếng ngọc bội cho cô, hơn nữa còn cam đoan là nhất định sẽ lấy được cô con dâu tiểu thư Tô gia, Lục phu nhân mới hài lòng cúp điện thoại.

Lúc này, hắn nhìn tin nhắn đột nhiên xuất hiện trên điện thoại, không khỏi cong môi, cười một mình một lúc, sau đó mới trả lời một chữ.

『 An. 』

An.

Yêu em.

(‘An’ bình thường nghĩa là ngủ ngon nhưng Lục Hi dùng chữ ‘an’ với nghĩa là hai chữ cái đầu của yêu em – Ài nǐ.)

Dưới ánh trăng màu bạc, người đàn ông thanh tuấn nửa nằm trên ghế bập bênh, môi mỏng hơi cong lên, gương mặt tràn đầy ý cười, đôi mắt đào hoa trong suốt sáng ngời, dường như đã khảm hết ngôi sao trên bầu trời vào trong đó.

Đáng tiếc là, cảnh này lại không có ai thưởng thức.

Cô gái khiến sắc mặt hắn giãn ra, sau khi nhận được tin nhắn trả lời, đã sớm chìm vào mộng đẹp rồi.

Ngày hôm sau, Tô Cẩm dậy sớm một cách khác thường, chắn trước cửa phòng Tô Việt.

Tô Việt mở cửa ra, liền nhìn thấy cô gái đang dựa vào tường cạnh cửa phòng anh, hình như còn ngái ngủ mơ màng. Đáy lòng anh nóng lên, hơi cong môi cười.

Sáng sớm cô gái nhỏ đã xuất hiện ở đây, anh còn có gì không hiểu chứ?

“Anh không sao.” Anh giơ tay xoa xoa mái tóc dài có chút hỗn độn của Tô Cẩm, dịu dàng nói.

Tô Cẩm nhìn kỹ, người đàn ông trước mặt mặc một bộ vest màu xám nhạt, dáng người cao thẳng, vẻ mặt tỉnh táo, không nhìn ra nửa phần khổ sở suy sụp ngày hôm qua, đã khôi phục vẻ trầm ổn thường ngày.

“Ồ……” Cô yên lòng, gật đầu, nhìn anh đi xuống lầu, đang chuẩn bị quay lại tiếp tục ngủ nướng.

Điện thoại lại đột nhiên vang lên.

Tô Cẩm nhíu mày, cúi đầu nhìn.

『 Tiểu Cẩm, chúng ta có thể nói chuyện một chút được không? 』

Là số điện thoại của Minh Huyên.