Đăng vào: 12 tháng trước
Trình Mạch nhìn Ôn Tiêu, nàng rất gầy, càng gầy hơn lúc mới gặp ở Thanh Giang thị, vành mắt đen cũng rất nghiêm trọng, nàng cùng Khúc Huỳnh ở lại căn cứ trấn Bạch Loan hơn hai tháng, Khúc Huỳnh đã khôi phục lại trạng thái trước cuối thời, nhưng Ôn Tiêu vẫn thật gầy, trạng thái tinh thần có chút không đúng lắm.
Ôn Tiêu bởi vì là người thường, từ khi đi vào căn cứ gieo trồng cũng không đi ra ngoài.
Mặc kệ Ôn Tiêu nhìn thấy dọa người bao nhiêu, nàng khẳng định còn là nhân loại, bằng không Quý ca cùng Tần ca sẽ không cho nàng lưu lại căn cứ, Trình Mạch tuyệt đối tín nhiệm bọn họ, bởi vì không có gì sợ hãi.
Trình Mạch xông vào phòng khách, nhìn thấy bộ bài ném dưới thảm sàn, cao hứng nói:
- Mọi người đang chơi bài sao? Tôi cũng chơi.
Mạc Lâm Tự nhìn Trì Ánh, bọn họ vừa thương lượng có cần đi tìm Trình Mạch hỗ trợ hay không, người đột nhiên tự đến.
Trình Mạch ngồi trên thảm sàn, chờ đánh bài, chợt thấy bốn người nhìn mình.
- Có chuyện gì? Mọi người không phải đang chơi bài sao?
Trì Ánh ngồi xuống bên cạnh hắn:
- Là như thế này, trong tay anh không phải có cỗ xe tải nhẹ sao? Hiện tại trời lạnh, không có nhiên liệu chống rét, xe rất khó sử dụng bình thường, anh có nghĩ qua đổi trang bị thay đổi năng lượng cho xe anh hay không? Như vậy là có thể trực tiếp sử dụng nguồn năng lượng tinh thạch, cũng không cần lo lắng thời tiết quá lạnh xe không thể khởi động.
Nam khu căn cứ, trung tâm căn cứ cùng khu tổng hợp thuê xe, đều cung phụng như tổ tông, trong ga ra luôn đặt mấy bếp lò cung ấm, cần dùng xe thì lái đi, lái ra ngoài cũng không tắt máy, chỉ chuyển động trong căn cứ thì không thành vấn đề, nếu cần đi xa nhà tuyệt đối là không được, cuối cùng khẳng định cần dùng nguồn năng lượng tinh thạch cung ứng.
Trình Mạch cũng muốn đổi, nhưng hắn cảm thấy dùng tinh thạch xa xỉ hơn dùng xăng, cuồng thi tiến giai thật khó đối phó, nếu không chú ý sẽ bỏ mạng, càng đừng nói lấy được năng lượng tinh thạch.
Mạc Lâm Tự nói:
- Trong kho hàng căn cứ còn trang bị thay đổi năng lượng, bên ngoài tiểu khu cha con Phạm gia có thể hỗ trợ trang bị, nếu anh đồng ý, vật tư đổi trang bị cùng lắp ráp do chúng tôi trả, anh chỉ cần đem xe cho chúng tôi mượn dùng một chút là được.
Vẻ mặt Trình Mạch khó hiểu:
- Trang bị thay đổi năng lượng dễ đổi, nhưng năng lượng tinh thạch ở đâu ra?
Mạc Lâm Tự đứng dây lấy ra một viên tinh thạch lớn cỡ nắm tay, toàn thân tối đen, là một viên năng lượng tinh thạch tiến giai chân chính!
Trình Mạch trợn tròn mắt:
- Anh lấy đâu ra năng lượng tinh thạch?
Số lượng cuồng thi tiến giai vây công căn cứ có hạn, trong đó bị Quý Hủ cùng Tần Nghiễn An tiêu diệt nhiều nhất, căn cứ quy định ai giết được thì về ai, mỗi viên tinh thạch đều có chủ nhân của nó.
Đêm đó dị hóa nhân của căn cứ gieo trồng đều cùng nhau hành động, thật sự bọn họ bị tập kích, nhưng bởi vì ngồi trong xe cải trang nên không bị thương, đồng dạng cũng không thể giết chết cuồng thi tiến giai, cơ bản đều là cuồng thi bình thường, không có khả năng lấy được năng lượng tinh thạch.
Trình Mạch tưởng Mạc Lâm Tự không nộp lên tinh thạch, trên mặt liền lộ vẻ nghi ngờ.
Trì Ánh che mặt hắn:
- Nghĩ gì thế, viên tinh thạch này là tôi mượn của lão Tần.
Vẻ mặt Trình Mạch không tin:
- Mượn khi nào? Sao tôi không biết?
- Lúc rửa sạch cuồng thi ngoài trụ sở.
.
ai, anh đâu cần quản tôi mượn khi nào, hiện tại chúng ta có năng lượng tinh thạch, muốn mượn xe tải của anh dùng một chút, có cho mượn hay không?
Trì Ánh ngứa răng nói.
Vẻ mặt Trình Mạch đề phòng:
- Mấy anh muốn mượn xe tải của tôi đi đâu?
Mạc Lâm Tự nhìn Khúc Huỳnh:
- Em đưa Tiêu Tiêu về phòng nghỉ ngơi trước.
Khúc Huỳnh ôm Ôn Tiêu đưa nàng rời đi, Ôn Tiêu không muốn đi, ánh mắt nàng nhìn chằm chằm Trình Mạch, bị Khúc Huỳnh lôi kéo ra ngoài.
Mạc Lâm Tự nói:
- Anh cũng nhìn thấy, chúng tôi nhất định phải đi Thanh Giang thị một chuyến, thân thể Tiêu Tiêu sắp không chịu được, cừu hận thành tâm bệnh của nàng, một ngày không giải quyết nàng càng gầy yếu một ngày, chúng tôi không thể đợi thêm được nữa.
Trình Mạch chợt hiểu, bọn họ là muốn đi Thanh Giang thị báo thù.
- Sao các anh không nói sớm? Sớm nói còn có thể cùng Quý ca với Tần ca đi Thanh Giang thị, tôi cũng có thể cọ xe đi ra chơi, hiện tại bọn họ đi rồi, anh xác định chỉ mấy người chúng ta có thể thành công báo thù?
Mạc Lâm Tự:
-.
.
Trì Ánh:
-.
.
Bọn họ căn bản không định mang theo Trình Mạch!
Mạc Lâm Tự ho khan nói:
- Đây là thù hận của chúng tôi, chúng tôi sẽ tự mình giải quyết, nhân lúc mùa đông cuồng thi hành động chậm chạp, chính là thời điểm xuất hành tốt cho chúng ta.
Trình Mạch đang cảm thấy mùa đông thật nhàm chán, có cơ hội ra ngoài chắc chắn sẽ không bỏ qua, vì vậy đồng ý cho mượn xe.
* * *
Quý Hủ cùng Tần Nghiễn An còn không biết mình chân trước mới vừa đi, có người ở sau lưng cũng muốn đi Thanh Giang thị.
Quý Hủ một đường lái xe tới thẳng tiểu khu nhà mình.
Trong nhà còn độn không ít vật tư, lần này tới đây thuận tiện mang về, đợi khi tìm được Tịnh Hoa, cũng không cần trở lại, hiện tại có phòng xe cải trang tân tài liệu, cũng không cần dùng tiếp trong nhà.
Một đường chạy tới không thấy bao nhiêu cuồng thi, đất tuyết hành động khó khăn, cuồng thi hẳn đều trốn đi, hoặc là lạnh cóng bị tuyết chôn, phải đợi tới đầu xuân có lẽ chúng nó mới đi ra.
Hai ba tháng không đi qua Thanh Giang thị, kiến trúc nội thành càng thêm cũ nát, cả Thanh Giang thị giống như tòa thành trống không.
Nhà lầu trong nhà vẫn còn, không sụp đổ, phòng xe dừng trước cửa tòa lầu, hai người xuống xe lên lầu khiêng đồ vật.
.