Nhật Kí Nữ Pháp Y: Mật Mã Kỳ Án
Đăng vào: 12 tháng trước
Buổi chiều ngày thứ ba sau khi xảy ra vụ án.
Trường cấp 3 thực nghiệm thành phố Sở Nguyên.
Trường của Diêu Bội là trường cấp 3 thực nghiệm thành phố Sở Nguyên, cũng là trường cấp 3 trọng điểm của thành phố, chỉ cách trường Trung học liên cấp mấy con đường.
Diêu Bội là học sinh lớp 11A1, là lớp phó học tập của lớp, giáo viên chủ nhiệm là Hà Trường Công, tổ trưởng bộ môn Ngữ Văn.
“Hai ngày nay Diêu Bội không đến lớp học, quả thực làm khó em ấy, việc như thế xảy ra cũng khiến em ấy không chịu nổi, huống chi tình cảm hai chị em lại sâu đậm đến thế.
Kể cũng lạ, Diêu Bội cứ như có dự cảm vậy, vào trước hôm Diêu Lôi gặp chuyện một ngày thì em ấy xin nghỉ phép, ngày hôm sau thì nghe được tin dữ của Diêu Lôi.” Câu nói của Hà Trường Công khiến tôi và Hai Lượng đều cảm thấy kinh ngạc.
Hai Lượng hỏi Hà Trường Công về bằng chứng: “Th.i th.ể Diêu Lôi được phát hiện vào buổi sáng cách đây ba hôm, thầy nói vào chiều trước đó một ngày Diêu Bội xin nghỉ phép, không đến lớp sao?”
“Đúng, bình thường Diêu Bội rất ít khi xin nghỉ phép, cho nên tôi nhớ rất rõ.” Hà Trường Công dường như không phát hiện ra điều bất thường.
Rõ ràng Diêu Bội đã nói với chúng tôi rằng, vào lúc Diêu Lôi bị hại thì con bé đang tự học tối ở trường.
Cô bé đó đã nói với chúng tôi một lời nói dối hết sức vụng về, vậy mà phải ba hôm sau mới bị lật tẩy.
Nếu như không phải Hai Lượng sinh nghi, có khi tôi sẽ tin vào cái lời nói dối vụng về ấy một cách vô điều kiện.
Tôi thất vọng đến mức muốn đâm đầu vào tường.
Hai Lượng xuýt xoa như bị đau răng, hỏi: “Cô bé có nói lý do nghỉ phép không?”
Hà Trường Công đáp: “Mẹ cô bé nhập viện, Diêu Bội phải đến chăm, điều này tôi đã biết từ lâu, mẹ cô bé bị bệnh tiểu đường, mấy năm nay rồi.
Diêu Bội đứa bé này khỏi phải nói, thành tích tốt, lại hiểu chuyện, suy nghĩ trưởng thành giống người lớn vậy.”
Tôi cảm thấy toàn thân lạnh toát, nhớ lại bộ dạng cúi đầu bẽn lẽn của Diêu Bội, trong lòng bỗng trồi lên một nỗi sợ khó hiểu.
Bước ra khỏi cánh cổng trường cấp 3 thực nghiệm, tôi và Hai Lượng đều nặng bầu tâm sự.
Khoảng mười phút sau, Hai Lượng mới nói: “Tạm thời đừng vội giao phong chính diện với Diêu Bội, chúng ta hãy âm thầm tìm hiểu mối quan hệ của hai chị em cùng mẹ khác cha này.”
----------------------------------
Ngày thứ ba sau khi xảy ra vụ án, ăn xong bữa tối.
Ở nhà Diêu Bội.
Diêu Bội và bố mẹ cô bé đều ở nhà.
Một bầu không khí tang thương vẫn bao trùm căn phòng.
Diêu Bội và mẹ cô bé Lãnh Tuệ mấy ngày nay gầy đi rõ rệt, tóc tai bù xù, sắc mặt cũng rất tiều tụy.
Lần đầu được gặp bố của Diêu Bội, Diêu Thiết Tâm, ông ta là một người đàn ông hơn 50 tuổi vóc người cường tráng, làn da trắng nõn, mái đầu hói dưới ánh sáng của bóng đèn sợi đốt trở nên bóng loáng, trông già hơn Lãnh Tuệ tận mười mấy tuổi.
Tinh thần của Lãnh Tuệ đã tốt hơn ba ngày trước một chút, nhìn thấy chúng tôi liền cấp thiết hỏi han về tiến triển của vụ án, giọng nói vẫn rất yếu ớt, nhưng lại lộ ra sự căm hận và khát vọng trả thù tên hung thủ.
Thái độ của Diêu Bội rất tự nhiên, chào chúng tôi, rót trà, rồi ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Lãnh Tuệ, không nói mấy.
Hai Lượng xin lỗi đáp: “Tạm thời vẫn chưa xá.c định được nghi phạm, chúng tôi đang nỗ lực cố gắng.”
Tôi nhìn vào cô bé Diêu Bội đang dịu dành bẽn lẽn ngồi bên cạnh Lãnh Tuệ, không khỏi nghĩ bụng: Nếu như hung thủ thực sự có liên quan đến Diêu Bội, hoặc có thể là chính cô bé thì không biết Lãnh Tuệ sẽ chịu sự đả kích này như thế nào đây? Một bà mẹ đáng thương.
Diêu Thiết Tâm ngồi ngay ngắn trên ghế so-fa, không nói năng gì, không ngừng quan sát tôi và Hai Lượng.
Dễ thấy ông ta đang ước lược trong lòng mức độ tâm huyết của chúng tôi dành cho vụ án, đây là một phương thức đối nhân xử thế chỉ có ở những quan viên chính phủ, bọn họ không thích nói toẹt mọi chuyện, luôn phỏng đoán người khác, và cũng luôn bị người khác phỏng đoán, về điểm này rất giống với mối quan hệ giữa cảnh sát hình sự và nghi phạm.
Sau khi hàn huyên, tôi đề xuất muốn được đem máy tính mà Diêu Lôi sử dụng khi còn sống về Phòng kỹ thuật điều tra của Sở cảnh sát, hy vọng bên trong còn lưu những tư liệu đáng giá.
Diêu Bội như thể không nghe thấy, ngồi ngoan ngoãn.
Diêu Thiết Tâm không tỏ thái độ, Lãnh Tuệ ngoái đầu nhìn ông ta một cái, như muốn hỏi ý kiến chồng.
Dừng lại phút chốc, bà ấy mới run rẩy nói: “Trong máy Lôi Lôi đều là những thứ cá nhân của con bé, các anh sẽ trả lại chứ?”
Tôi đáp: “Chị yên tâm, vụ án phá xong chúng tôi sẽ lập tức trả lại.”
Khóe mắt của Lãnh Tuệ lại đỏ au, gật đầu, coi như đồng ý.
Diêu Bội nói: “Để con lấy hộ cho.”
Tôi đáp: “Case máy tính là được rồi, màn hình hay dây dợ lằng nhằng đều không cần.”
Diêu Bội đi về phía phòng ngủ của Diêu Lôi, bước đi ung dung kiên định, không nhìn ra bất cứ một sự do dự hay hoang mang nào, khiến tôi càng lúc càng không nghĩ thấu.