Đăng vào: 12 tháng trước
Bạch Đình Nham lại cầm thực vật nước uống đưa cho bác sĩ y tá, lại nhận được lời cảm tạ, bọn họ thật sự là quá đói.
Bạch Đình Nham cũng cấp cho chú bảo an một phần, chú bảo an do dự tiếp nhận chai nước mà không lấy thực vật.
Chú bảo an giải thích:
- Tất cả mọi người đói điên rồi, đường gluco chỉ có thể ưu tiên cung cấp cho người trẻ tuổi, bọn hắn cần thể lực chiến đấu cùng thủ vệ, những người khác chỉ có thể bị đói, nếu không có Trịnh bác sĩ cùng y tá ngăn cản, bọn hắn thậm chí ăn sạch cả thuốc trong tủ.
Bạch Kình suy nghĩ xuất thần, bỗng nhiên đứng lên bắt đầu đảo quanh tại chỗ:
- Ca, chúng ta khi nào thì trở về? Em lo lắng cha mẹ.
Trước khi cuối thời bắt đầu, lời đồn đãi đầy trời, rất nhiều người độn vật, siêu thị Bạch Kình cơ hồ bị lấy sạch, cha mẹ hắn chỉ có thể khẩn cấp bổ hàng.
Màn đêm buông xuống, hắn cùng cha mẹ chỉ lo nhìn chằm chằm hàng hóa, luôn bận tới hừng đông, căn bản không biết bên ngoài đã hoàn toàn thay đổi, đợi khi mở cửa, Bạch phụ đi xuống lầu mở cửa, Bạch mẫu kiểm ta đối chiếu giấy tờ, Bạch Kình phụ việc.
Không bao lâu Bạch phụ chạy lên lầu, sắc mặt trắng bệch:
- Bên ngoài..
bên ngoài rối loạn.
Bạch mẫu khó hiểu:
- Cái gì rối loạn?
Bạch Kình chạy tới cửa sổ nhìn ra ngoài, sợ tới mức hô to:
- Cha! Đóng cửa! Có đóng cửa không?
Bạch phụ vốn không dám mở cửa, vừa xuống lầu một liền thông qua thuỷ tinh nhìn thấy tình hình bên ngoài, hắn làm sao còn dám mở cửa.
Một nhà ba người trốn trong siêu thị, gặp được người liều mạng phá cửa cầu cứu, thật sự không đành lòng chỉ đành mở cửa thả người tiến vào, nhưng lại đem cửa cuốn lầu hai thả xuống.
Lầu một chỉ bán đồ dùng tắm rửa, còn có khu hàng thực phẩm tươi sống cùng đồ vật khuyến mãi, mà lương thực đều ở lầu hai.
Người sống sót trốn trong siêu thị cũng rất tự giác, đói bụng thì mua đồ, di động không thể trả tiền thì ký sổ, đều là cư dân trong trấn cúi đầu không thấy ngẩng đầu lại gặp, cơ bản đều quen biết.
Có người trốn được vài ngày đều nhân lúc quái vật rời đi tự mình chạy về nhà.
Siêu thị lục tục thu không ít người sống sót, nhiều người dễ loạn, có người nghĩ muốn lên lầu mua đồ vật nhưng Bạch phụ cự tuyệt, nói đồ vật trên lầu không bán.
Tuy rằng không ai nhắc lại nhưng họ luôn nhìn lên lầu, lúc đó Bạch Kình không biết tại sao cha mẹ luôn lo lắng, mãi tới khi chị họ Bạch Giảo Giảo cầm theo rìu chữa cháy đi tìm, cha mẹ rõ ràng nhẹ nhàng thở ra, không biết cùng Bạch Giảo Giảo nói gì đó, chờ nàng quay trở lại đã đem người của Bạch gia còn sống đón về siêu thị, Bạch gia nhiều người, ánh mắt quan sát cũng thu liễm.
Đi theo anh họ ra ngoài một chuyến, Bạch Kình cũng đã hiểu được rất nhiều việc, đặc biệt khi đám người đói khát xông về phía mình thì hắn đã hiểu được tại sao cha mẹ lại lo lắng như vậy.
Gia đình ba người của họ căn bản không thủ được siêu thị lớn như vậy, vạn nhất có người nổi lên ác ý tính mạng họ khó bảo toàn, làm sao không lo lắng?
Lúc này Bạch Kình cũng rất sốt ruột muốn về nhà, kiến thức thế giới bên ngoài hiểm ác, ý nghĩ của hắn đã hoàn toàn thay đổi.
Bạch Đình Nham nhìn Quý Hủ.
Quý Hủ nói:
- Chờ hừng đông rồi nói sau.
Nếu Hắc Triều không rời đi, bọn họ cũng không đi được, đi ra ngoài cũng là chịu chết.
- Lúc rời đi anh để lại hai bình súng phun lửa cho chú thím, cũng đủ chống được chờ chúng ta trở về.
Súng phun lửa đối phó quái vật có hạn, nhưng với người sống uy lực liền lớn, thật sự có người dám gây sự, trực tiếp hỏa táng cất bước.
- Những vật này là do chính các anh làm sao?
Bạch Kình đắc ý:
- Những vật này đều là anh của tôi làm, đây là chuyên nghiệp của hắn, nếu không phải tài liệu hạn chế, hắn có thể làm ra tên lửa cho anh.
truyen bac chien
Bạch Đình Nham đè đầu của hắn:
- Được rồi, đừng khoác lác, cho anh tài liệu một mình anh cũng không làm ra được tên lửa.
- Súng phun lửa cùng bình thiêu đốt cũng tốt lắm, thật dùng vào thực tế, không biết có thể bán cho tôi một ít hay không?
- Súng phun lửa cùng bình thiêu đốt cũng bị tài liệu hạn chế, có thể sử dụng cũng không nhiều, bình chữa lửa của siêu thị đều bị huỷ đi, cũng chỉ làm được vài bình như vậy.
Bình dập tắt lửa bên ngoài có vấn đề, nội áp luôn không thể đi lên, không phun lửa được.
- Chỉ cần có bình dập lửa hoàn hảo, là chế tạo được phải không?
- Số lượng không nhiều là được, tài liệu nhiên liệu đọng lại có hạn, bình thiêu đốt còn có thể tạo được một ít.
- Được, tôi sẽ đi tìm bình sử dụng được, đến lúc đó phiền toái anh hỗ trợ chế tạo.
Bạch Đình Nham chợt cười:
- Có lẽ cậu không biết tôi, ban đầu tôi cũng không nhận ra cậu, nghe được tên của cậu mới nhớ tới, cậu là con của cô tôi là Bạch Tô Hoàn đi?
Quý Hủ gật đầu, hắn quả thật không biết Bạch Đình Nham cùng Bạch Giảo Giảo, mà Bạch Kình thì nhìn quen mắt, lúc trước trong lễ tang của cha mẹ Bạch Kình hẳn cùng người nhà đi qua, Quý Hủ có chút ấn tượng, khi đó Bạch Kình còn nhỏ, đương nhiên bản thân Quý Hủ cũng chưa lớn..