Đăng vào: 12 tháng trước
Cơm ngon, cà chua cũng ngon, đậu cũng ngon.
Nhưng mà cà chua và đậu đều là loại bình thường, mặc dù đã được bồi dưỡng bằng linh thổ, nhưng so sánh với linh mễ thì vẫn kém quá xa.
Ăn cơm xong, lúc Trần Dương đang muốn đứng dậy thì thấy lão Hắc đang xoay vòng tròn như bánh quai chèo ở dưới chân hắn.
"Ngươi cũng muốn ăn?""Lão Hắc !!! ngươi tỉnh táo một chút a, ngươi là rắn nha!"Trần Dương cảm thấy cạn lời, một con rắn lại nói với hắn, nó muốn ăn cơm trắng?Lão Hắc liếm ống quần của hắn, đau khổ cầu khẩn.
Trần Dương không thể chịu nổi một con rắn đực, lại làm tư thế khi.êu gợi ở trước mặt mình, liền nói: "Cho ngươi ăn, cho ngươi ăn là được, đừng có liếm chân ta nữa là được.
"Trong chốc lát, Trần Dương bới hai bát cơm.
Lại gắp thêm một ít thức ăn cùng với nước canh, sau đó không để ý đến nó nữa, mà tiếp tục ăn.
Ăn uống no đủ, Trần Dương chỉ vào bát đũa, nói: "Rửa bát.
"Lão Hắc cúi đầu nhìn một chút, mình không tay không chân, làm sao mà rửa bát ?"Ta mặc kệ, nếu sau này mà còn muốn ăn thì phải đem bát đũa rửa sạch sẽ cho ta, ta cho ngươi biết, đừng có mà dùng đầu lưỡi liếm, ta có thể nhìn ra được.
"Bỏ lão Hắc lại, cũng không thèm để ý hắn làm cách nào để rửa bát, Trần Dương liếc mắt nhìn chum đựng nước, xách lên đòn gánh cùng với thùng gỗ, chuẩn bị đi xuống núi gánh nước.
Trên núi không có nước, nước máy cũng không thể kéo đến nơi, bình thường muốn uống nước, chỉ có thể đến giữa sườn núi dùng thùng nước gánh lên.
Ở đó có một đầm nước nhỏ, nước trong đầm trong suốt, rất ngọt thanh, quanh năm không khô cạn.
Vừa xách thùng đi ra ngoài, lập tức nhìn thấy hai nam nữ như trung niên đang hướng đạo quan đi đến.
"Tiểu đạo sĩ.
" Nam nhân trung niên vừa gọi vừa đi đến gần hắn.
Trần Dương thả thùng gỗ xuống, nam nhân này nhìn qua có vẻ quen mắt.
"Tiểu đạo sĩ, ngươi khỏe a, ta tên là Quách Chí Sơn, cha của Quách Húc.
""Thí chủ, ngươi khỏe.
" Khó trách nhìn có vẻ quen mắt, nam nhân này cùng với Quách Húc, khuôn mặt quá giống nhau.
Quách Chí Sơn nói: " Chuyện là như vậy, ngày hôm qua tiểu Húc nhà ta đối với đạo trưởng có nhiều mạo phạm, hi vọng đạo trưởng ngàn vạn lần đừng chấp nhặt với tiểu hài tử.
"Trần Dương lắc đầu: "Thí chủ nói đùa, người đến đây đều là khách hành hương, tại sao lại mạo phạm được.
""Hừ!" Người phụ nữ trung niên nói: "Tiểu đạo sĩ, ngươi là người tu đạo, tại sao nói chuyện lại không thành thật? Ta nghe nói, ngày hôm qua con trai của ta từ trên núi đi xuống, ngã không biết bao nhiêu lần, còn bị một con sói hoang đuổi theo, đưa đi bệnh viện kiểm tra, xương ở trên người cũng bị chấn thương mấy chỗ.
""Tĩnh Hoa, không được vô lễ.
" Quách Chí Sơn cau mày một cái.
Vợ của hắn tên là Lưu Tĩnh Hoa, sinh ra ở đại gia tộc, từ nhỏ đã được cha mẹ cùng các trưởng bối nuông chiều.
Vốn là hắn định đi một mình, nhưng vợ của hắn nằng nặc đòi nhất định phải đi theo.
Đúng như dự đoán, còn chưa nói được mấy câu, đã muốn to tiếng kiếm chuyện.
Bất quá, hắn cũng hiểu được, bộ dạng của con trai mình ngày hôm qua khi trở về, nhìn quá thảm.
Trần Dương cười cười, nói: "Con trai của thí chủ bị ngã, có quan hệ gì với bần đạo đây? Con trai của thí chủ bị chó sói đuổi theo, lại có liên quan gì đến bần đạo vậy ? Nơi này là một ngọn núi hoang, trên núi có nhiều dã thú, chẳng lẽ thí chủ cảm thấy, bần đạo có thể điều khiển một con sói đuổi theo con trai của thí chủ? Hay là cảm thấy, cục đá ở ven đường sẽ nghe lời nói của bần đạo, đi va vào chân của con trai thí chủ?"Lắc đầu một cái, Trần Dương nhấc lên thùng gỗ, nói: "Thí chủ nếu không có việc gì khác, vậy xin nhường đường, bần đạo còn phải đi xuống núi gánh nước.
""Tiểu đạo sĩ ngươi đứng lại!""Tĩnh Hoa!" Quách Chí Sơn trừng mắt liếc nàng, nói: "Không phải ta đã dặn ngươi không được mở miệng nói lung tung rồi sao? Chuyện này không liên quan đến đạo trưởng, bình thường ngươi hay nuông chiều hắn, nhìn xem bộ dạng bây giờ của hắn thành ra cái loại gì!"Ngày hôm qua, mặc dù Thư Niệm Huân không nói quá nhiều, nhưng chỉ đôi câu vài lời hắn cũng đã đoán được, nhất định con trai của mình đã gây phiền toái cho đạo quan! Biết con không bằng cha, tính tình của Quách Húc, hắn so với những người khác đều hiểu rõ ràng.
Nếu bình thường những chuyện như thế này hắn cũng lười đi quản, với tính khí của con trai hắn, ăn chút thiệt thòi là chuyện tốt.
Nhưng chuyện lần này hắn không để ý thì không được.
Ngày hôm qua, sau khi Quách Húc trở về thì bắt đầu phát sốt.
Thuốc hạ sốt, truyền nước biển, tất cả đều vô dụng.
Buổi tối cơn sốt lại hạ, nhưng sáng sớm hôm nay tiếp tục phát lại.
Thời điểm cao nhất, nhiệt độ lên tới 40 thậm chí là 41 độ.
"Quách Chí Sơn, ngươi dám mắng ta? Đây đều là do tiểu đạo sĩ này giở trò, ngươi mắng ta làm gì? Ta trêu chọc ngươi lúc nào hả ? Ngươi là cái đồ vô lương tâm, năm đó nếu không phải cha ta cho ngươi tiền gây dựng sự nghiệp, ngươi có thể lăn lộn đến vị trí hiện tại không ? Có phải bây giờ có chút tiền thì bắt đầu ghét bỏ ta không ? Có phải ngươi ở bên ngoài đã có người khác rồi không? Ngươi nói đi!" Hai mắt Lưu Tĩnh Hoa đỏ lên, quát về phía Quách Chí Sơn.
Trần Dương nhìn đến trợn mắt há mồm, nữ nhân này, năng lực tưởng tượng có thể đi làm biên kịch cấp hai của quốc gia rồi.
Chuyện cũng có gì đâu, sao có thể đi xa như vậy?Nữ nhân, thật con mẹ nó đáng sợ.
Khoé miệng của Quách Chí Sơn co quắp, nhịn cơn tức nói: "Ngươi nói linh tinh gì thế ? Đừng có để cho đạo trưởng chế giễu.
""Được a, ngươi bây giờ cảm thấy ta là chuyện cười? Được, Quách Chí Sơn !! Ngươi được lắm, ngươi cái thứ bạch nhãn lang này, ta từ lâu đã biết ngươi nhìn ta không vừa mắt rồi, nhất định là ở bên ngoài có tiểu tam tiểu tứ, cảm thấy ta là mụ già không xứng với ngươi.
"Lưu Tĩnh Hoa che mắt, bật khóc.
Trần Dương nhìn cũng có chút không biết phải làm sao.
Hai người các ngươi muốn cãi nhau thì đi ra bên ngoài a.
"Tiểu đạo trưởng, thật ngại quá, đúng là ngại ngùng, để cho người chê cười rồi.
" Quách Chí Sơn trong lòng than thở, có nỗi khổ không nói được.
Trần Dương nói: "Nhị vị thí chủ, mời vào đạo quan ngồi một chút đi.
"Nói đến cũng lạ, sau khi đi vào đạo quan, nước mắt của Lưu Tĩnh Hoa lập tức ngưng lại, oán khí trong lòng cũng được phóng thích, tâm tình tốt hơn rất nhiều.
Quách Chí Sơn cũng cảm thấy, uất khí trong lòng mình thoáng cái tiêu tán đi.
"Đạo trưởng, ta muốn dâng hương.
"Quách Chí Sơn đi tới đại điện, nhìn thấy một tấm bảng gỗ, trên đó viết "Hương 200 đồng".
Đây là mới tạm thời treo lên,.
.
tránh gặp phải loại người ngu ngốc như Quách Húc, không cần phải dài dòng giải thích.
Trần Dương cũng chẳng có thời gian nhàn rỗi đi giải thích.
Quách Chí Sơn lấy ra một xấp tiền, nhét vào thùng công đức, nhận lấy nén hương, hướng về phía Thổ Địa bái xuống.
Vốn là muốn đến giải quyết việc của con trai hắn, nhưng một bái này làm hắn cũng nhớ tới cuộc hôn nhân hơn hai mươi năm của mình.
Hắn vốn chỉ là một tiểu tử nghèo bình thường, ở thời đại kia hắn nằm trong số ít những người thi đậu trường trung cấp ở huyện thành nơi hắn ở.
Phải biết, khi đó văn bằng trung cấp, so với bằng đại học thời bây giờ có giá trị còn cao hơn.
Tài năng của hắn cũng có phần nổi bật, trong thời kỳ công tác thì gặp Lưu Tĩnh Hoa, Lưu Tĩnh Hoa bị hấp dẫn bởi tài năng và giọng hát của hắn.
Hai người nhanh chóng rơi vào bể tình.
Khi đó Lưu Tĩnh Hoa rất hoạt bát đáng yêu, mặc dù hơi có chút điêu ngoa, nhưng đối xử với hắn cực tốt.
Sau khi đến tuổi kết hôn, Quách Chí Sơn cũng đã leo lên làm tổ trưởng của nhà máy, nhưng so sánh với gia đình của Lưu Tĩnh Hoa, vẫn còn kém quá xa.
Lần đầu tiên đi thăm nhà Lưu Tĩnh Hoa, Quách Chí Sơn cảm thấy tự ti.
Nhưng cha mẹ của Lưu Tĩnh Hoa lại không hề xem thường hắn chút nào, ngược lại, rất thích hắn.
Sau khi cưới, cha của Lưu Tĩnh Hoa hoạch định cho tương lai cho hắn, đề nghị hắn xuống biển xông xáo một phen, cũng cho hắn một khoản tiền để làm vốn ban đầu.
Quách Chí Sơn nhìn Thổ Địa trước mắt, hương khói thoang thoảng, hốc mắt không biết làm sao lại đỏ lên.
Nước mắt cũng không nhịn được từ khóe mắt chảy ra.
"Thí chủ, phải chăng muốn xin xăm?" Trần Dương hỏi một câu.
Hắn nhìn ra được, vị nam nhân trung niên này tựa hồ có chút hoang mang.
Quách Chí Sơn đem hương cắm vào trong lư hương, gật đầu một cái, nhận lấy ống đựng quẻ xăm.
Nhẹ nhàng lắc mấy cái, một cây xăm trúc rớt ra.
Hắn cầm xăm trúc lên, nhìn nội dung ở phía trên.
.