Chương 2: Trưởng thành

Cá Mặn Ngu Ngốc Cũng Muốn Yêu Đương

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Hoàng hôn buông xuống, tối hôm qua trời vừa trở cơn mưa nên con đường có chút trơn trượt, lầy lội.

Thẩm Cố Bắc đeo cặp sách trên lưng, tránh đi những vũng bùn trên đường đi bộ về nhà. Ruộng ngô hai bên đường đã sớm cao qua đầu người, phiến lá quét qua mặt cậu mang theo mùi bùn trộn lẫn với cỏ cây.

Khi đi ngang qua cửa nhà Ngụy Tắc Linh, cậu thấy cậu chàng đang ôm một cái chậu cơm còn to hơn cả mặt, hì hục trộn cơm.

Thẩm Cố Bắc liếc mắt nhìn, bên dưới cùng là khoai lang đỏ, bên trên thì phủ đầy thịt kho tàu, hương thơm ngào ngạt.

"Sao giờ cậu mới về?" Ngụy Tắc Linh nhìn thấy cậu liền nhếch môi cười, vẫy vẫy tay, "Bố tôi mới hầm một nồi thịt to, hay cậu ở lại đây ăn cơm."

"Không cần, chắc mẹ tôi phần cơm ở nhà rồi." Thẩm Cố Bắc không dừng lại, bước thẳng về nhà.

"À, vậy để tôi chia ít thịt cho cậu cầm về." Cậu ta lựa ra hai khối thịt nạc mỡ đan xen, mới vừa dùng chiếc đũa kẹp lên thì thấy Thẩm Cố Bắc đã biến mất từ lâu rồi.

Ngụy Tắc Linh nhìn cậu, lại cúi đầu nhìn nhìn thịt kho tàu, cầm đũa lên tiếp tục ăn ngấu nghiến.

Thẩm Cố Bắc về đến nhà, đẩy cánh cửa còn phát ra tiếng kẽo kẹt. Trong nhà rất yên tĩnh, hẳn mẹ cậu chưa trở về.

Bố cậu gặp nạn lúc trẻ, Phương Uyển trời sinh yếu ớt, vì để chăm lo cho gia đình nên bà chỉ có thể thức khuya dậy sớm làm những công việc lặt vặt. Lúc đó Thẩm Cố Bắc còn chưa hiểu chuyện, chỉ thấy mẹ cậu quá mức bận rộn mà không thèm quan tâm đến cậu.

Thẳng đến khi bà nhiều lần hộc máu bị đưa đến bệnh viện, bác sĩ chẩn ra bệnh ung thư phổi thời kì cuối, lúc đó Thẩm Cố Bắc mới ý thức được, chính mình mới thật sự là kẻ máu lạnh.

May mắn rằng năm 1999 bệnh tình của Phương Uyển bệnh tình còn chưa chuyển biến xấu. Bà dọn dẹp nhà cửa vô cùng ngắn nắp, khác hẳn một trời một vực so với năm sau khi chẩn đoán ra bệnh.

Thẩm Cố Bắc bỏ cặp sách xuống, quen cửa quen nẻo đi vào phòng bếp. Mở nắp nồi ra, bên trong có hai cái bánh bao và một đĩa rau xào.

Đồ ăn đã để cả ngày, nhìn qua không có hứng ăn uống, ăn rồi lại càng không muốn ăn.

Thời niên thiếu, Thẩm Cố Bắc phàn nàn với Phương Uyển nhiều nhất, chính là tài nấu nướng của bà. Khi hấp bánh bao không rải đều kiềm, ngẫu nhiên ăn phải một ngụm kiềm, miệng đầy vị đắng. Xào rau cũng không bỏ muối mà chỉ nêm dấm, chua nhăn cả mặt.

(*)Đối với bánh bao lên men bằng mì cũ, phải dùng kiềm hoặc muối nở để trung hòa vị chua.

"Thật khó ăn quá." Thẩm Cố Bắc thong thả ăn xong bánh bao và rau xào, hốc mắt có chút ươn ướt.

1

Hương vị đồ ăn mẹ nấu thật sự rất khó ăn. Cậu thời niên thiếu đã luôn muốn trốn tránh, cố ý không ăn đồ ăn Phương Uyển chuẩn bị. Nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ đến cuộc tra tấn lại kết thúc đột ngột đến vậy.

Ăn xong cơm chiều, Thẩm Cố Bắc rửa sạch sẽ chén đũa, xách cặp đi vào phòng mình.

Phòng có cấu tạo rất đơn giản, đồ đạc chỉ có một cái giường gỗ cùng với cái bàn học, không gian nhỏ hẹp, xoay người thôi cũng cảm thấy khó khăn.

Trong không khí có mùi ẩm mốc, bốn vách tường ẩm thấp ố vàng. Thẩm Cố Bắc đứng ở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, nhận ra phía sau chính là căn nhà ba tầng của bác trai lớn. Không biết là do vô tình hay cố ý mà che hết ánh nắng mặt trời.

Thẩm Cố Bắc kéo rèm cửa vào, thấy trên bàn có cái gương bị mất một góc, cậu cầm lên soi, cuối cùng cũng nhìn thấy rõ bản thân năm 17 tuổi.

Ừm...

Nhược kê phi chủ lưu? *

(*)非 主流 (non-mainstream) vốn là khái niệm trừu tượng, chỉ những gì mà một bộ phận thiểu số người đi theo, ngược lại với 主流,theo nghĩa hẹp và phổ biến trong giới trẻ bây giờ thì khái niệm này để chỉ một hiện tượng chủ yếu lan truyền qua mạng của giới trẻ, thường được viết tắt là FZL

Đầu tóc quá dài che hết cả mặt mũi, khóe miệng đầy vết bầm tím. Cổ áo mở rộng làm lộ xương quai xanh gầy gò lõm sâu, y như da bọc xương, yếu ớt vô cùng.

Thiếu niên tuổi dậy thì mà không tươi tắn chút nào, chỉ có sự uất ức và phiền muộn.

Tuổi còn trẻ, phiền muộn cái gì chứ? Thẩm Cố Bắc đối mặt với gương yên lặng ghét bỏ vài giây, lục hộp tìm kéo, bắt đầu tỉa tóc.

Cậu xuống tay rất lưu loát, nhanh chóng cắt bỏ phần tóc phía trên lông mày, để lộ ra một khuôn mặt đầy đặn cùng đôi mắt sáng ngời.

Đang chuẩn bị chuyển qua tỉa phần tóc đằng sau thì bên ngoài truyền đến giọng nói làm cậu vô cùng chán ghét. Cậu run tay, thiếu chút nữa đâm kéo vào cổ.

Thẩm Cố Bắc bỏ kéo xuống, cẩn thận nghe ngóng, nghe thấy giọng nói của bác gái đang lải nhải cùng mấy cái bà hàng xóm lắm chuyện.

"...Em trai tôi chết sớm quá, để lại hai con sói mắt trắng. Mỗi ngày ăn của tôi uống của tôi mà không thèm trả tiền." Giọng nói của bác gái càng thêm chanh chua, "Phương Uyển kia có mệnh khắc phu, thật đen đủi, em trai tôi chết tám phần là do cô ta hại."

Thẩm Cố Bắc nắm chặt tay, đầu lưỡi chậm rãi liếm quá răng nanh, ánh mắt âm u lạnh lùng.

Tám năm trước, bố cậu đột ngột qua đời khi đang làm việc. Bác trai đi tranh luận với chủ thầu rồi nhận được hai ngàn tiền bồi thường, sau đó ông ta vui vẻ xây một ngôi nhà mới rồi nhường lại căn nhà cũ cho em dâu.

(*) tầm 6.500.000 VNĐ

Đầu những năm 1990, nhà của bác trai hoành tráng nhất làng, ông ta dùng số tiền còn lại để kinh doanh nhỏ, trở thành triệu phú đầu tiên trong thôn.

Nhiều năm trời đông giá rét, Thẩm Cố Bắc phát sốt liên tục mấy ngày không đỡ. Phương Uyển không có tiền đi bệnh viện, bất đắc dĩ phải sang nhà bác cả vay tiền. Kết quả bác gái ghi hận từ đó, lâu lâu lại đến cửa đòi nợ, bắt trả cả gốc lẫn lãi.

Phương Uyển không có nhiều tiền như vậy, cho nên bà ta gặp người nào đều nói rằng mẹ con bọn họ là sói mắt trắng, không biết tốt xấu.

"Dù sao tôi cũng hi vọng có ai giới thiệu ông già nào cho cô ta, để cô ta và thằng nhóc sói mắt trắng sớm rời khỏi đây, trả lại căn nhà cho chúng tôi, tiền đám hỏi cũng chẳng đáng mấy, đưa cho một ít là được." Bà ta lại bắt đầu dời chủ đề sang Thẩm Cố Bắc, quở trách cậu không có tiền đồ, thành tích kém, không bằng thằng con nhà bà.

Bác gái có lẽ biết Thẩm Cố Bắc ở nhà nên cố ý lớn tiếng hướng tới cửa sổ để nói.

Thẩm Cố Bắc chỉ im lặng nghe, không định đi ra ngoài phản bác.

Khẩu pháo* là có ý gì? Cậu luôn biết cách để xoay chuyển tình thế

(*) Khẩu pháo: Nó chủ yếu mô tả lời nói của một người thiếu cơ sở lý thuyết hoặc thực hành có thể, hoặc hợp lý, nhưng trên thực tế rất có thể không phải vậy.

—— chuyển hướng chết.

Bác gái càng nói càng hăng say, cứ nhắc đi nhắc lại những chuyện cũ đến mười tám nghìn lần "lúc trước cô ta gả qua đây, tôi đã không đồng ý rồi..."

Lời vừa mới nói ra, xa xa đột nhiên vang lên một câu "Chị dâu".

Giọng nói nhẹ nhàng, ngữ điệu ôn tồn.

Nhìn thấy Phương Uyển trở về, bà ta đảo mắt nhanh chóng rời đi, trên trán như khắc hai chữ đen đủi.

Phương Uyển bị xem thường quá nhiều, sớm đã chết lặng. Bà buông sọt xuống, dùng sức đấm đấm bả vai, thân thể gầy gò mỏng hơn cả tờ giấy.

Dừng khoảng hai phút, bà lau đi mồ hôi, cố gắng nặn ra một nụ cười rồi bước vào cửa.

Trong nhà yên tĩnh hơn so với bình thường, trên bàn cũng không có bát đũa bẩn.

Phương Uyển cho rằng con trai vẫn chưa trở về, vừa cúi đầu liền nhìn thấy cặp sách của Thẩm Cố Bắc.

"Bắc Bắc." Phương Uyển luôn kêu nhũ danh của cậu, ngữ khí ôn nhu, nghe giống "Bối Bối".

"Dạ." Thẩm Cố Bắc đáp.

"Con ăn cơm rồi sao?"

"Ăn rồi."

"Vậy là tốt rồi." Phương Uyển lo lắng cậu lại cáu kỉnh, không chịu ăn cơm bà làm, " Chờ hai ngày nữa mẹ đi chợ mua cho con 2 cân thịt bồi bổ thân thể."

"Không cần." Thẩm Cố Bắc từ chối, mẹ cậu làm món mặn cũng không ngon hơn món chay bao nhiêu.

"...... Hôm nay con làm sao thế?" Phương Uyển cảm thấy con trai mình có gì đó không ổn, vội vàng tiến vào phòng cậu.

Thẩm Cố Bắc đang đứng đối diện gương cắt tóc, đều do tiếng nói vừa rồi của bác gái làm cậu cắt tóc phía sau quá ngắn.

"A!" Phương Uyển nhìn thấy bộ dạng của cậu liền sợ hãi kêu lên.

"......" Tay cầm kéo của Thẩm Cố Bắc lại run lên, thiếu chút nữa lại đâm vào cổ.

"Sao con lại cắt tóc thế?" Phương Uyển kinh ngạc hỏi.

Lúc trước bà khuyên can mãi mà Thẩm Cố Bắc cũng không chịu cắt, để mái tóc y như cái cây lau nhà, hôm nay mặt trời mọc hướng tây hả?

"Tóc che mắt, không tiện làm bài tập."

"Chỉ vì cái này?" Phương Uyển không thể tin được.

Bất quá con trai đã chịu cắt tóc, trông tươi tắn sáng sủa, điều này làm tâm trạng của bà tốt hơn rất nhiều.

"Sao con lại tự cắt lung tung thế? Để mai mẹ đưa đi cắt tóc ở tiệm trên trấn." Bà ngập ngừng một chút lại sửa miệng, "Ngày mai không được, chú Ngụy sẽ giúp nhà chúng ta thu hoạch ngô, ngày kia đi."

Chú Ngụy chính là bố của Ngụy Tắc Linh, Ngụy Diên Niên, sau khi bố cậu qua đời, cha con bọn họ thường xuyên giúp đỡ Phương Uyển làm việc đồng áng.

"Như vậy cũng được, hai ngày nữa tóc sẽ mọc lại mà, không lộn xộn nữa đâu." Tiệm cắt tóc trên trấn không rẻ, Thẩm Cố Bắc hiểu rõ điều kiện nhà mình, nên cố gắng tiết kiệm hết mức có thể, còn phải tận lực kiếm thêm tiền để khám bệnh cho mẹ cậu.

Nhớ tới bệnh của Phương Uyển, cậu bỏ kéo xuống, bóng gió hỏi về tình trạng sức khỏe của bà.

Phương Uyển đã lâu không nói chuyện vui vẻ với con trai cho nên bà trả lời mọi câu hỏi của cậu, thậm chí còn khuyên nhủ cậu chăm chỉ học hành.

"Chỉ cần con thi đậu đại học, mẹ đập nồi bán sắt... Khụ, khụ!" Còn chưa nói xong, bà đột nhiên ho khan hai tiếng.

"Chậm một chút." Thẩm Cố Bắc vội vàng vỗ vỗ lưng bà, hỏi xem bà có chỗ nào không thoải mái.

"Không sao, mẹ rất khỏe, con không cần phải lo lắng cho mẹ."

"Dạ." Thẩm Cố Bắc ngoài miệng đáp ứng nhưng trong lòng lại rất rõ ràng, bệnh của Phương Uyển đã có dấu hiệu.

Bác sĩ đã từng nói qua, vốn dĩ bệnh của bà chỉ là viêm phổi nhưng bởi vì sợ tốn tiền nên bà không chịu điều trị, cho nên bệnh mới càng thêm nghiêm trọng.

Bây giờ điều quan trọng nhất trước mắt chính là nhanh chóng kiếm tiền cho mẹ chữa bệnh.

Thẩm Cố Bắc trong lòng đã có chủ ý, bên ngoài lại ngoan ngoãn đến kỳ cục, vì mẹ mà hết bóp vai lại đến đấm lưng, đền bù cho sự bất hiếu kiếp trước.

Lúc Phương Uyển mất bà mới có 39 tuổi, cơ thể lại vô cùng gầy gò tiều tụy.

Bà rõ ràng rất xinh đẹp, tính cách ôn nhu lại cứng cỏi, đối xử rất tử tế với mọi người xung quanh.

Nhưng vận mệnh đối đãi với bà quá mức khắc nghiệt, từ lúc sinh ra cho đến tận khi chết, cũng không hưởng thụ một ngày hạnh phúc nào.

"Bắc Bắc, nếu con gặp chuyện chuyện gì thì nhất định phải nói với mẹ." Phương Uyển nắm lấy tay Thẩm Cố Bắc, lo lắng hỏi cậu, "Trong trường học lại có ai bắt nạt con à?"

Phương Uyển biết con trai mình đang bị bắt nạt trong trường, bà thậm chí đã tìm gặp hiệu trưởng về chuyện này.

Trường cấp ba trấn trên, giáo viên cơ bản đều là người thị trấn, với học sinh và phụ huynh ngẩng đầu không thấy, cúi đầu thấy, đều không muốn to chuyện lên.

Phương Uyển lại là một người phụ nữ hiền lành, bà thực sự không thể làm gì được bọn họ.

"Không có, trường học rất tốt." Thẩm Cố Bắc trấn an bà.

"Vậy được." Phương Uyển nhẹ nhàng thở ra, lại lần nữa dặn dò cậu nghiêm túc học hành.

"Vâng, bây giờ con đi làm bài tập."

"Được, mau đi đi." Phương Uyển thấy cậu thật sự lấy ra sách giáo khoa, nhất thời vui mừng khôn xiết.

Hôm nay là ngày lành gì vậy?

Con trai thật sự trở nên ngoan ngoãn rồi!

Thẩm Cố Bắc lấy ra một quyển sách giáo khoa sạch, dùng bút viết lên tên của mình.

Này bộ sách vở này ban đầu là của Lâm Phát Tài, sau khi trải qua cuộc "thương lượng thân thiện"" cậu ta đã tự nguyện trao đổi bộ sách của mình với bộ sách nhăn nhúm của Thẩm Cố Bắc.

Cậu của Lâm Phát Tài chính là hiệu trưởng của trung học Khánh Lê, cho dù thành tích của cậu ta có nát đến mức nào đi nữa thì vẫn được nhét vào lớp trọng điểm. Lâm Phát Tài vốn không có thiên phú học tập, lại ỷ vào nhà mình có tiền, không chịu chăm chỉ học tập, sách vở được dùng số tiền lớn để mua còn sạch sẽ hơn mặt của hắn, Thẩm Cố Bắc cứ như thế mà nhặt được của hời này.

Rời xa khỏi cuộc sống học sinh hơn 20 năm, muốn bù lại kiến thức không phải là chuyện dễ dàng. Thẩm Cố Bắc hiểu rõ đạo lý đó nên cậu vô cùng tập trung trong việc học, nghiên cứu từng trang của một cuốn sách giáo khoa dày cộp mà không biết mệt mỏi, tận đến khi bên tai vang lên tiếng gà gáy.

Trong nhà không có đồng hồ, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, trên bầu trời phía đông đã hiện lên một vệt sáng.

"Trời sáng rồi sao?" Thẩm Cố Bắc vuốt vuốt tóc.

Kiếp trước học lớp 12 cậu luôn cảm thấy thời gian trôi qua quá chậm, bởi vì không có hi vọng nên mỗi ngày đều không thấy được điểm cuối.

Nhưng bây giờ, thời gian như được tăng tốc, làm cậu hận không thể tăng thêm 24h mỗi ngày để biến mọi ước mơ trở thành hiện thực.

Tuổi trẻ tràn đầy năng lượng, Thẩm Cố Bắc thức trắng cả đêm mà không thấy mệt mỏi. Khuyết điểm duy nhất chính là quá gầy yếu, cậu vẫn nên bớt chút thời gian để rèn luyện thân thể.

Cậu duỗi người, chậm rì rì đi vào phòng bếp, bắc bếp than để nấu cháo. Lại đặt trên đó một cái nồi, đem quả trứng duy nhất còn sót lại trong nhà nấu canh trứng.

Trong nồi truyền đến một luồng nhiệt ùng ục, hương thơm của cháo tràn ra.

Thẩm Cố Bắc tùy tiện ăn một chén cháo, để canh trứng lại cho mẹ, thay một bộ quần áo sạch sẽ rồi đi ra ngoài, tính chạy bộ nửa tiếng đến trường học.

Phương Uyển nghe được động tĩnh liền tỉnh dậy, còn tưởng nhà cách vách đang làm việc.

Nghe thấy tiếng Thẩm Cố Bắc cách cánh cửa nói "mẹ, con đi học đây, canh trứng con đặt trên bếp nhớ ăn đó." lúc này bà mới biết mùi hương bay ra từ nhà bếp của mình.

"Bắc Bắc, sao con đi sớm thế?" Phương Uyển vội vàng chạy ra nhưng chỉ thấy được bóng dáng của Thẩm Cố Bắc ở phía xa.

Thiếu niên chạy về phía ánh sáng mặt trời với đôi chân thon dài, ánh nắng ban mai vương trên vai cậu, giống như một đôi cánh vàng đang sải cánh bay.

Thấy con trai đã đi xa, Phương Uyển đi theo mùi hương đến nhà bếp, quả nhiên nhìn thấy một bát canh trứng.

"Đứa nhỏ này, từ khi nào đã biết nấu cơm rồi?" Phương Uyển nói thầm.

Trong nhà nghèo, bà luôn sợ con trai sống khổ cực nên luôn cố gắng chăm lo cho cậu trong sinh hoạt thường ngày.

Thẩm Cố Bắc từ nhỏ đến lớn chưa từng làm việc nhà, sao lại biết nấu cơm được nhỉ?

Phương Uyển ngẫm nghĩ, bà cầm lấy cái muỗng nếm một ngụm.

Trứng gà có chút nóng, đầu lưỡi hơi hơi tê. Nhưng bà lại không rảnh lo đau, lập tức nếm thêm miếng thứ hai.

"Còn, ăn rất ngon."

Nguyên liệu chỉ đơn giản là trứng nhưng lại nấu rất tươi mềm, quả thật nấu ngon hơn bà nhiều.

"Bắc Bắc cuối cùng cũng trưởng thành rồi, thật tốt." Phương Uyển lẩm bẩm nói nhỏ, "Về sau nếu thân thể mình không chịu đựng nổi thì Bắc Bắc cũng có thể tự chăm sóc mình, thật tốt..."

*

Tác giả có lời muốn nói:

"Kiếp trước anh không có quý trọng người ấy, thẳng đến khi mất đi mới hối hận không kịp...

Sau khi sống lại, anh muốn chăm sóc cho người ấy thật tốt, dâng cho người đó cả thế giới!"

Thẩm Cố Bắc ( ghét bỏ): Tỉnh lại đi, đó là mẹ tôi