Đăng vào: 12 tháng trước
Tuy rằng thành tích của Lý Lâm thực sự chẳng ra làm sao, nhưng năng lực biểu đạt ngôn ngữ vẫn rất mạnh nhá. Trong vòng mười phút, cậu ta bám riết Lâm Ngữ Kinh sinh động diễn tả lại câu chuyện từ nguyên nhân diễn biến kết quả đến từng chi tiết nhỏ, tường tận đến xém tí nữa đã kể luôn hai bên cuối cùng thăm hỏi thân thích nhau bao nhiêu lần.
Thành tích bình quân lớp 7 xoàng, một lớp thuộc loại thấp tầm trung trong ban tự nhiên. Có điều so với lớp 10 thì vẫn còn dư sức chán. Hơn nữa ủy viên thể dục lớp 7 có thể nói câu dùng trận bóng phân định thắng thua này cũng không phải không có nguyên nhân, lớp bọn họ có tới bốn người trong đội bóng rổ trường.
Mà lớp 10 tuy rằng dương thịnh âm suy, nam sinh không ít, nhưng thật ra người chân chính đánh bóng rổ hay ngoại trừ ủy viên thể dục Vu Bằng Phi và Tống Chí Minh, với một nam sinh Lâm Ngữ Kinh chưa từng nói chuyện ra, thì những khác trình độ đều thường thường, chí ít là khẳng định không thể nào sánh được với đội tuyển trường.
"Cho nên nói, tuy chúng ta chơi mấy hoạt động giải trí thật sự không tệ, nhưng cái hoạt động giải trí này cũng phải có tầm đấy, " Lý Lâm duỗi một ngón trỏ, tức giận gõ gõ mặt bàn, "Thử như đề xuất của lớp 7 không phải chơi bóng, mà là dùng game nói chuyện đi, lớp ta tùy tiện bốc ra một người cũng có thể giết cho bọn họ máu chảy thành sông, không còn manh giáp."
"..."
Lâm Ngữ Kinh càng nghe càng buồn ngủ, cả người mơ mơ màng màng, còn hơi đau đầu, cuối cùng nằm nhoài trên bàn chắt lọc trọng điểm trong lời nói của cậu ta.
Cho nên nói, không chỉ là thành tích học tập không được tốt, mà thật ra đánh bóng rổ cũng rất tệ ư.
Thế nhưng có một điểm, Lâm Ngữ Kinh vẫn không hiểu lắm: "Không đúng, giấy khen thi tiếp sức 4x100 kia, chẳng lẽ mặt trên còn chưa điền tên lớp sao? Chờ xong trận bóng rổ lớp nào thắng mới viết tên lớp đó?"
Lý Lâm: "Đây là vấn đề một tấm giấy khen sao? Đây là vấn đề thắng thua sao? Không phải, cuộc chiến đấu này liên quan đến tôn nghiêm. Vốn là chính lớp bọn họ tự làm rơi gậy, vậy mà lại "đổ vỏ" lên người lớp ta, việc này không thể nhẫn nhịn."
Lý Lâm vẻ mặt nghiêm túc: "Bọn họ chính là muốn làm nhục chúng ta, cậu hiểu không? Bọn họ không nhất định phải cứ là cái giấy khen này, mà là quá trình chúng ta thua lớp bọn họ. Sau đó có thể sẽ ở ngay trước mặt chúng ta, xé nát tấm giấy khen này ra."
Vậy thì Lâm Ngữ Kinh cảm thấy, giấy khen thi tiếp sức 4x100 mà lớp 10 vất vả lắm mới giành được này, tám phần mười là không giữ nổi rồi.
*
Mãi cho đến khi tiếng chuông tự học sớm reo lên, Lưu Phúc Giang tiến vào phòng học, Lý Lâm cuối cùng mới chịu ngậm miệng.
Thế giới của Lâm Ngữ Kinh thanh tịnh. Cô xoay đầu tiếp tục nằm sấp, vừa lật lật sách vở, vừa suy nghĩ xem tự học sớm hôm nay sẽ làm chút gì, cuối cùng rút sách tiếng Anh ra bắt đầu học bài.
Chỉ là không biết tại sao, thực sự có phần học không vào. Phía nam phòng học không khí ấm, nhưng Lâm Ngữ Kinh lại lạnh đến mức hơi rụt vai lại. Khép sách tiếng Anh, áp cánh tay lên trên, vô cùng uể oải mà nằm sấp trên bàn, nghiêng đầu nhắm mắt chuẩn bị ngủ một giấc.
Cô cảm giác mình dường như sẽ rất nhanh thiếp đi, lại dường như không ngủ. Ngơ ngơ ngác ngác, cứ như đang ngủ, nhưng vẫn có thể mơ hồ nghe thấy tiếng của bạn học trong phòng.
Bỗng nhiên, Lâm Ngữ Kinh cảm thấy trên mí mắt có một bóng đen lung lay vụt qua, tiếp đó là một xúc cảm ấm áp đáp xuống vầng trán.
Như là tay của một người.
Cô nhíu nhíu mày, theo bản năng muốn mở choàng mắt, nhưng lại không muốn mở. Bàn tay kia lưu lại khoảng hai, ba giây mới lấy đi. Sau đó, cô nghe thấy có người ở bên tai gọi cô một tiếng: "Lâm Ngữ Kinh?"
Lâm Ngữ Kinh bất đắc dĩ mở mắt ra. Ánh sáng có chút chói mắt, cô híp mắt, nhìn thấy Thẩm Quyện sát vào cô nói: "Cậu có hơi nóng, đến phòng y tế xem thử nhé?"
Cô cau mày, đầu chôn vào khuỷu tay: "Tôi không nóng, tôi hơi lạnh."
"Tôi biết, " Thẩm Quyện thấp giọng nói, "Trán cậu, nóng."
Lâm Ngữ Kinh ngẩng đầu lên. Miệng đã khô rát, cô liếm môi một cái, sờ soạng trán của mình một hồi.
Tự mình sờ chẳng nhận ra cái gì, tuy nhiên cô cũng có thể cảm nhận được tinh thần của mình không ổn lắm so với bình thường. Nhưng phòng y tế ở tận lầu phòng ngủ bên kia, cô hiện tại hoàn toàn không muốn động, thế là lại mềm nhũn mà ngã xuống: "Không có gì, tôi ngủ một lát là ổn thôi."
Thẩm Quyện không nói nữa. Một lát sau, Lâm Ngữ Kinh bỗng nhiên cảm giác được trên người nặng xuống. Một chiếc áo đã đắp lên người cô, mang theo nhiệt độ ấm áp và mùi hương sạch sẽ của nước giặt rửa.
Cô mở mắt ra, chỉ hơi động một chút, chóp mũi đã sượt qua cổ áo khoác màu đen.
Thẩm Quyện đang nhìn cô, đưa tay đến, cách hai tầng áo khoác dày cộp mà nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô: "Ngủ đi."
Giấc ngủ này của Lâm Ngữ Kinh có cảm giác như rất lâu. Mới bắt đầu là mơ mơ màng màng, trước sau cứ cảm giác mình không hề ngủ, giữa chừng bị Thẩm Quyện gọi dậy một lần, uống viên thuốc hạ sốt, lại bò xuống ngủ tiếp, lần này cả người đều ngủ đến độ nặng nề không ít.
Mở mắt ra lần nữa thì đã là buổi trưa, trong phòng học hoàn toàn yên tĩnh. Lâm Ngữ Kinh bắt đầu cảm thấy nóng, cô giơ tay gạt áo khoác đắp trên người, ngồi dậy, quay đầu.
Thẩm Quyện đang ngồi ở bên cạnh đọc sách. Từ sau khi Lâm Ngữ Kinh đã tiếp nhận cậu là học bá, cô phát hiện Thẩm Quyện quả thực cũng đang học tập, chỉ có điều cho dù là lúc cậu đọc sách, thì nét mặt lẫn dáng vẻ đều quá mức thờ ơ, bộ dạng không có nửa điểm thật lòng, khiến Lâm Ngữ Kinh trước đây vẫn luôn nảy sinh hiểu lầm với cậu.
Ánh mắt xéo qua quét thấy cô đã ngồi dậy. Thẩm Quyện quay đầu: "Tỉnh rồi?"
Cậu để sách trong tay xuống, cực kỳ tự nhiên mà vươn tay ra, muốn sờ sờ trán cô.
Lâm Ngữ Kinh tiết ra chút mồ hôi, lúc này cả cơ thể bên trong bộ quần áo đều cảm thấy có hơi dinh dính, trên trán cũng có chút mồ hôi. Cô theo bản năng nghiêng sang bên cạnh, tránh thoát khỏi tay cậu.
Đầu ngón tay Thẩm Quyện xẹt qua mặt cô, ngừng ở bên tai. Cậu dừng một chút, không nhúc nhích: "Lại đây, tôi sờ chút."
Âm thanh trầm thấp, ở tại phòng học trống rỗng thậm chí còn nghe ra được một chút dịu dàng.
"..."
Lâm Ngữ Kinh không biết suy nghĩ của mình có phải là quá đen tối không, câu "Tôi sờ chút" này không hiểu vì sao mà đột nhiên gây cho cô một trận mặt đỏ tim đập, cảm giác không dễ chịu.
Cho dù cô biết lời này của Thẩm Quyện là cực kỳ thuần khiết.
Cô hắng giọng một cái, giải thích: "Tôi ra rất nhiều mồ hôi..."
Thẩm Quyện nhíu mày: "Cho nên?"
Tiếng Lâm Ngữ Kinh phát khàn, cổ họng đau như thiêu như đốt, không muốn nói nhiều: "Bẩn."
Thẩm Quyện "Xì" một tiếng, nghiêng tới trước sát đến đây, giơ tay giữ sau đầu cô, kéo tới trước người mình một cái: "Đau mà nói nhảm nhiều như vậy."
Lâm Ngữ Kinh không kịp đề phòng, thân thể lại như nhũn ra, cả người lập tức bị cậu kéo đến, đầu vững vững vàng vàng đâm vào lồng ngực của cậu.
Chóp mũi đụng vào bắp thịt phần bụng, cảm nhận được độ cứng dẻo dai.
Cô cứng đờ, cuống quít đưa tay chống đỡ chân cậu, đỡ nửa người trên ngước đầu lên, theo bản năng nhìn lên trên.
Thẩm Quyện cúi xuống, con ngươi nhìn vào cô.
Cô đột nhiên ngẩng đầu một cái, khoảng cách giữa hai người bỗng chốc rút ngắn. Lâm Ngữ Kinh sợ đến tay mềm nhũn, "Bịch" một cái lại lần nữa ngã vào lồng ngực cậu.
Mặt cô dán vào thân thể ấm áp rắn chắc của thiếu niên, cảm nhận được lồng ngực khe khẽ rung động, bật ra tiếng cười: "Sinh bệnh như thế mà còn lao đến ôm ấp?"
Cậu nói xong ngả người ra sau kéo dài khoảng cách, sờ sờ trán cô: "Hạ rồi."
Lâm Ngữ Kinh lúng túng muốn chết, lỗ tai nóng lên, cảm giác như nhiệt độ mình vừa hạ xuống lại nâng lên nữa rồi, cúi thấp đầu không muốn nói chuyện.
Thẩm Quyện cúi đầu, âm thanh vang trên đỉnh đầu cô: "Còn chưa ôm đủ?"
"..."
Lâm Ngữ Kinh đứng lên, nghiêng người dựa vào cạnh bàn nhìn cậu.
Cô gái nhỏ sinh bệnh khác biệt rất lớn so với bình thường, trông có chút phờ phạc, tiếng vừa khàn vừa yếu: "Thẩm Quyện, cậu đừng có lợi dụng lúc người ta khó khăn, thấy tôi sinh bệnh đánh không lại cậu, cậu liền nhân lúc này ra sức bắt nạt tôi."
Thẩm Quyện ngẩn người.
Cậu gục đầu cười, người lại nhích gần tới trước, âm thanh lười biếng, có chút vô lại: "Cậu thật sự là sốt đến không được tỉnh táo rồi. Lâm Ngữ Kinh, lợi dụng lúc người ta khó khăn là dùng như thế sao?"
"Làm sao lại không thể dùng như thế, " Lâm Ngữ Kinh cầm lấy chai nước từ góc bàn đến vặn ra. Nước bên trong ấm nóng, cô ừng ực uống hai ngụm, cổ họng so với vừa nãy thoải mái hơn một chút, "Bạn học Thẩm, xem thêm nhiều từ điển thành ngữ đi, chính kinh* có nhiều cách dùng lắm đấy. Đừng có lắp trong đầu nhiều loại phế liệu như vậy."
(*) Chỉ kinh điển Nho giáo.
"Được thôi, " Thẩm Quyện một lần nữa dựa lại lên tường, từ trong hộc bàn lấy ra một túi thuốc nhỏ, đặt trên bàn cô, "Đi ăn một bữa cơm, sau đó về phòng ngủ ngủ một giấc. Buổi chiều tôi giúp cậu xin nghỉ."
Lâm Ngữ Kinh cúi đầu, túi nilon nhỏ nửa trong suốt, bên trong chứa mấy vỉ thuốc nho nhỏ dẹp dẹp hình chữ nhật.
Cô ngẩng đầu lên, gọi cậu một tiếng: "Thẩm Quyện."
Thẩm Quyện nhàn nhạt đáp: "Hả?"
Lâm Ngữ Kinh nhìn cậu: "Cậu có phải là..."
Thích tôi không.
Câu này nói được một nửa thì trong nháy mắt, trong đầu Lâm Ngữ Kinh lướt qua vô số lời thoại trong tiểu thuyết ngôn tình. Cô gái gào khóc lớn tiếng chất vấn: "Tại sao anh lại đối xử tốt với em như vậy!! Anh đối xử tốt với em như vậy làm gì hả!!"
Nam sinh kích động nói: "Tại sao tôi lại đối tốt với em trong lòng em không biết chút nào sao!! Em vậy mà lại hỏi tôi vấn đề này!!"
Nữ sinh khóc hu hu: "Anh không cần phải tốt với em như vậy, anh như vậy em sẽ yêu anh đó anh có biết không! Tại sao anh phải như vậy..."
Nam sinh điên cuồng gầm to: "Mẹ nó ông đây tốt với em chẳng phải chính là vì cái này sao! Em còn hỏi tôi tại sao! Bởi vì tôi yêu em! Bởi vì tôi quỷ tha ma bắt mê đắm em chết đi được!!"
Lâm Ngữ Kinh: "..."
Lâm Ngữ Kinh ôm cánh tay, bị vở kịch trong đầu mình làm cho buồn nôn đến rùng mình một cái.
Cô nhìn Thẩm Quyện, hắng giọng một cái: "Cậu có phải là muốn tôi hạ thủ lưu tình tha cho cậu một mạng trong kì thi tháng này, để cậu một lần nữa đoạt được hạng nhất của lớp có phải không?"
Thẩm Quyện: "..."
*
Lâm Ngữ Kinh thực sự là không thoải mái lắm, nói với Lưu Phúc Giang một tiếng, buổi chiều xin nghỉ.
Thẩm Quyện đến căn tin mua giúp cô suất cháo thanh. Lâm Ngữ Kinh cầm về phòng ngủ ép buộc chính mình ăn vào, lại uống thuốc cảm mạo và thuốc hạ sốt, ngã lên trên giường ngủ đến trời tăm đất tối. Thời điểm tỉnh lại lần nữa màn đêm đã buông xuống. Áo ngủ bông ẩm ướt đến thẩm thấu, lại tiết ra một thân đầy mồ hôi.
Lâm Ngữ Kinh nằm trên giường, còn hơi váng đầu, giơ tay sờ sờ trán mình, lành lạnh.
Cơn sốt đã lui.
Cô ngồi dậy, đi vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, xối sạch mồ hôi khắp người cùng cảm giác mệt mỏi, thay một bộ quần áo sạch, sau đó ngồi xếp bằng bên mép giường.
Buổi trưa chỉ uống nửa suất cháo trắng, lúc này bụng bắt đầu hơi đói. Lâm Ngữ Kinh mở ngăn tủ ra, lấy bịch bánh bích quy, mở ra chậm chạp ăn.
Đầu óc của cô bắt đầu ở không, có chút mờ mịt.
Lâm Ngữ Kinh không biết bị thích là cảm giác thế nào. Cô lớn đến từng này, ngoại trừ bạn bè, chưa ai từng thích cô.
Hồi sơ trung đúng là có nam sinh từng theo đuổi cô. Cô từ nhỏ đã rất ưa nhìn, tỉnh tỉnh mê mê ở sơ trung mấy năm. Đa số mọi người cũng đã bắt đầu thức tỉnh một loại ý thức nào đó. Con trai từng theo đuổi cô còn rất nhiều, nhưng thật sự chỉ là đơn thuần theo đuổi, khiến người ta không có chút cảm giác được để ý nào.
Lâm Ngữ Kinh cũng không quá để tâm. Trái lại mỗi lần có tình huống như thế, hình như hai đứa Lục Gia Hành và Trình Dật không đến mấy ngày sẽ đi tìm người ta, cùng người ta tâm sự. Sau đó người này liền không bao giờ xuất hiện trong tầm mắt cô nữa.
Lúc học lớp mười ở Phụ Trung đúng là có chú tâm. Nhưng con người Lâm Ngữ Kinh rất thẳng thắn, đối với chuyện như vậy vẫn luôn là kính nhi viễn chi*, từ chối phải thẳng thắn dứt khoát, không tồn tại bất kỳ chỗ trống để vãn hồi nào.
(*) Kính trọng nhưng không thể gần gũi
Hơn nữa vòng tròn độc lập của cô, những người khác rất khó hòa vào, vì thế cũng sẽ không xuất hiện loại tình huống đặc biệt phát sinh cơ hội này.
Tình huống đặc biệt là nói đến, cô ở một hoàn cảnh xa lạ, gia đình xa lạ, cùng với trường học xa lạ, dưới một tâm trạng mờ mịt ngỡ ngàng, nhận thức kia sẽ làm cho cô không tự chủ mà nảy sinh cảm giác ỷ lại vào người khác.
Bởi vì ở tình huống như vậy, cô vô cùng cần có một người như vậy tồn tại.
Một người có thể dựa vào, có thể phát tiết, có thể tiếp nhận toàn bộ tâm trạng tiêu cực của cô.
Cảm giác ỷ lại đối với Lâm Ngữ Kinh mà nói thực ra rất lạ lẫm, bởi vì hoàn cảnh gia đình cô từ nhỏ đã nói cho cô, trên thế giới này không có ai mà cô có thể ỷ lại được, ngay cả người ba mẹ cô cảm thấy gần gũi nhất cũng không được.
Vì lẽ đó thời điểm ý thức được chính mình nảy sinh loại này với Thẩm Quyện, cảm giác ỷ lại lạ lẫm, thậm chí còn hòa lẫn chút cảm tình nào khác, Lâm Ngữ Kinh cực kỳ hoảng loạn.
Cô thực sự không muốn để mình thích Thẩm Quyện.
Liên quan với chuyện tình yêu này, Lâm Chỉ và Mạnh Vĩ Quốc đã cho cô bài học đầu tiên trong đời.
Đôi lúc Lâm Ngữ Kinh sẽ nghĩ, lúc Lâm Chỉ cùng Mạnh Vĩ Quốc mới bắt đầu nói chuyện yêu đương, kết hôn, bọn họ có yêu nhau không.
Nhất định là vậy.
Dù chỉ là trong nháy mắt, bọn họ cũng nhất định là yêu nhau. Chí ít, Lâm Chỉ nhất định là yêu Mạnh Vĩ Quốc.
Kết quả mười mấy năm sau, bọn họ căm ghét đối phương như vậy. Thậm chí ngay cả kết tinh tình yêu của bọn họ, con của bọn họ cũng biến thành khiến người ta chán ghét.
Vật tình yêu này bị ba mẹ cô tự tay xé nát, bày ra trước mặt cho cô xem, để cho cô thấy rõ bên trong rẻ mạt và mỏng manh biết bao, sau đó ném xuống bên chân, trở nên không đáng giá một đồng.
Người trưởng thành trong lúc thích nhau còn như vậy, huống chi là thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi.
Có phải là càng có nhiều biến đổi, thì càng thêm nhiều bất an.
Lâm Ngữ Kinh ăn xong rồi ném túi bánh quy lên mặt đất, cả người ngã vào giường, nheo mắt nhìn chằm chằm dãy đèn dọc trên trần nhà, thở dài.
Cô giơ tay lên, vỗ mặt mình hai lần.
"Học tập, " Lâm Ngữ Kinh nhắm mắt lại, thấp giọng đọc thầm thì, "Tôi yêu học tập, học tập làm tôi vui sướng, tốt đẹp nhất cuộc đời tôi là hai chữ... Học tập...".
*
Có thể là ngày nghĩ sao đêm mơ vậy, tối hôm đó, Lâm Ngữ Kinh lại mơ thấy Thẩm Quyện.
Lâm Ngữ Kinh đã tự nhiên luyện thành thói quen, không cảm giác bò dậy, rửa mặt, thay đồng phục đi xuống lầu, vừa nghĩ xem bữa sáng ăn gì, vừa đi ra cửa lớn lầu phòng ngủ.
Thẩm Quyện đứng tựa vào cây cột ở cửa lầu phòng ngủ, đổi sang áo khoác màu xám đậm, đeo tai nghe. Sợi tai nghe màu trắng uốn uốn lượn lượn buông xuống trước ngực.
Ánh mắt xéo ra liếc thấy có người đi ra, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lâm Ngữ Kinh đứng ở cửa.
Thẩm Quyện giơ tay, đưa túi nilon nhỏ cầm trong tay lên trước mặt cô, bên trong chứa một cuộn cơm nếp.
"Bánh ú thịt chứa ba cái lòng đỏ trứng muối tạm thời không có, tuy nhiên có thể có cơm nếp cuộn chứa ba cái lòng đỏ trứng muối." Cậu nghiêng đầu xuống, lười biếng nói.
Lâm Ngữ Kinh loạn tim tại chỗ. Công tác tư tưởng mới làm xong tối qua gần như trở thành dã tràng xe cát.
Thấy cô không phản ứng, Thẩm Quyện chậm rãi quơ quơ cánh tay: "Bị sốt đến ngốc rồi?"
Lâm Ngữ Kinh lấy lại tinh thần, cúi thấp đầu nhận lấy, chậm rì rì mở màng giữ tươi ra, âm thanh trầm thấp: "Cảm ơn."
Thẩm Quyện hất hất mày, không nói gì.
Hai người đi về hướng lầu phòng học, dọc đường đi không ai nói chuyện. Lâm Ngữ Kinh từ đầu đến cuối cúi thấp đầu, yên tĩnh ăn.
Thẩm Quyện thật sự bỏ thêm vào trong ba cái lòng đỏ trứng muối, toàn bộ cơm cuộn trông cũng phải lớn hơn một vòng so với cái trước đây cô ăn. Hơn nữa lòng đỏ trứng ở tiệm này không quá mặn, sẽ không thấy ngấy.
Đi tới cửa lầu phòng học, cô vẫn chưa ăn xong một cuộn cơm, còn dư lại một nửa. Đã no rồi, Lâm Ngữ Kinh không muốn ném đi, lần nữa gói ghém bỏ lại vào túi, nhấc theo lên lầu.
Lưu Phúc Giang hôm nay tới rất sớm, lúc đi vào phòng học ông đã đang ngồi trước bục giảng. Thấy bọn họ đi vào, Lưu Phúc Giang đứng dậy, vỗ vỗ vai Thẩm Quyện, ra cửa phòng học: "Hai người các em đi theo tôi một lát."
Lâm Ngữ Kinh chớp chớp mắt, nghiêng đầu nhìn Thẩm Quyện, chỉ chỉ chính mình, dùng khẩu hình không một tiếng động nói: "Tôi?"
Thẩm Quyện gật gật đầu, lấy nửa cuộn cơm còn thừa lại trong tay cô, để lên bàn, đi ra ngoài trước.
Lâm Ngữ Kinh đi theo phía sau cậu. Hai người một trước một sau tiến vào văn phòng, Lâm Ngữ Kinh với tay đóng cửa lại.
Văn phòng giáo viên tổ sinh vật lúc này không có một ai. Lưu Phúc Giang ngồi trước bàn, trước mặt bày hai bản khai gì đó. Ông nhìn qua, sau đó ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn chằm chằm hai người họ, duy trì năm giây.
Sau đó ông chân tâm thật ý, cất lên một tiếng cảm thán tự đáy lòng: "Thầy thật sự thích hai người các em."
Lâm Ngữ Kinh: "..."
Thẩm Quyện: "..."
Lâm Ngữ Kinh phân tích một hồi, câu nói này so với câu cửa miệng của thầy Lưu —— "Bọn trẻ thật là giỏi quá!" Biểu đạt gần như là một ý.
Mà, dựa theo kinh nghiệm quan sát hai tháng này của cô, bình thường Lưu Phúc Giang mà nói ra mấy câu đại loại thế này, phía sau đó sẽ chẳng phải chuyện tốt gì.
Chẳng hạn như lần trước, theo sau sự kiện "Bọn trẻ thật là giỏi quá" đó, là Thẩm Quyện thi đứng nhất lớp.
Đối với cô mà nói quả thực là tai ương ngập đầu.
Lưu Phúc Giang ngừng một lúc, đại khái là đang đợi ai đó trong hai người họ tiếp lời, nhưng mà không có ai. Vì vậy ông cười ha hả phất tay áo một cái, tiếp tục nói: "Không có chuyện gì, các em không cần sợ, không có chuyện gì. Thầy chỉ là gọi các em tới hỏi xem ——", ông dừng một chút, nghiêng người tới trước, "Trường chúng ta có suất học bổng, nhằm khuyến khích mọi người cố gắng học tập. Hai người các em có hứng thú không?".
Hết chương 41.