Chương 36: 36: Giáo Huấn

Hối Hận Muộn Màng

Đăng vào: 12 tháng trước

.


Lâm phu nhân rời khỏi bệnh viện liền về Lâm gia, dù sao bà cũng phải báo cho ông cụ biết tin cô muốn ly hôn.
Đúng như bà dự đoán, ông cụ Lâm nghe xong tin này vừa buồn vừa tức.

Buồn vì để lỡ mất một đứa cháu dâu tốt, còn tức vì đứa cháu trai trời đánh đã sai lại càng thêm sai, không biết hối cải khiến ông vô cùng thất vọng.
Con gọi nó về đây cho ta_ ông cụ nói.
Vâng.
Lâm phu nhân đáp lại rồi ra ngoài gọi anh trở về.
Nhận được điện thoại của mẹ nói ông nội muốn gặp mặt, kêu anh nhanh chóng trở về anh không dám chậm trễ mà lập tức về nhà.
Xe vừa đỗ trước sân, ông cụ Lâm trong nhà đi ra, khuôn mặt nghiêm nghị nhìn anh vô cùng tức giận.
Mau theo ta vào nhà.
Dù không biết tại sao ông cụ lại tức giận như vậy nhưng anh vẫn nghe lời theo ông cụ vào nhà.
Vừa vào đến phòng khách, ông cụ đã lớn giọng kêu anh quỳ xuống.
Quỳ xuống.
Anh khó hiểu nhìn ông cụ chờ câu nói tiếp theo.
Ta nói cháu quỳ xuống không nghe sao?
Ông cụ nói, giọng điệu tức giận hơn cả vừa rồi.
Thấy ông tức giận dù không hiểu cũng không cam lòng anh vẫn quỳ xuống, nghe lời ông cụ để ông hạ hoả rồi tính tiếp.
Anh vừa quỳ xuống thì ông cụ cũng từ ghế đứng dậy, tay cầm theo một chiếc roi da đi đến vụt thật mạnh vào người anh.
Anh đau nhưng không dám kêu ra tiếng, bàn tay nắm chặt thành quyền, môi cũng mím chặt.
Ông cụ sau khi đánh vài cái, dừng lại hỏi:
Có biết tại sao ta đánh cháu không?
Là do cháu làm sai, đáng bị đánh.
Anh dõng dạc nhận sai.
Sai ở đâu?_ ông cụ hỏi.
Cháu....
Anh không trả lời bởi thật sự anh không biết mình đã làm gì sai để phải chịu đánh như vậy.
Không trả lời được? Vậy mà nói đã biết sai.
Ông cụ lại lần nữa quất thật mạnh vào người anh.
Cháu thật sự không biết đã sai ở đâu, xin ông chỉ rõ.
Thật sự không biết?_ ông cụ hỏi lại.

Vâng_ anh gật đầu khẳng định.
Ta hỏi cháu, cháu đánh Tiểu Nghi xảy thai có phải là sai không?
Ông cụ ngồi xuống ghế sofa, hỏi.

....
Nói!
Thấy anh im lặng không trả lời, ông cụ tức giận quát lên.
Cháu biết cháu làm vậy là sai, nhưng Tiểu Nghi đẩy Uyên Linh xuống cầu thang khiến Uyên Linh xảy thai, là Tiểu Nghi sai trước, cháu...
Hồ đồ_ ông cụ đập mạnh tay xuống bàn, nói lớn.
Người sai là cháu rõ rành rành cháu còn đổ lỗi cho Tiểu Nghi.

Ngay từ đầu nếu cháu nghe lời ta với mẹ cháu, không đem cô gái kia về nhà thì mọi chuyện đâu có đến bước đường này.

Mọi chuyện là do cháu sai, do cháu hồ đồ, không quyết đoán nên mới ra cớ sự ngày hôm nay.
Vì sự hồ đồ của cháu nên không chỉ một mà cả hai đứa bé đều ra đi cùng một lúc, vừa lòng cháu chưa? Còn nữa, cháu đã tìm hiểu kĩ nguyên nhân mọi việc chưa, đã cho người điều tra xem rốt cuộc hôm đó đã xảy ra chuyện gì chưa? Tại sao chỉ nghe lời một phía đã kết tội Tiểu Nghi? Cháu biết xót cho cô gái kia, cho con của cô gái đó vậy vợ cháu, con cháu tại sao cháu không biết xót? Tại sao cháu không đem lí trí, đem sự quyết đoán trên thương trường của mình sử dụng vào những việc này? Ta thật sự quá thất vọng về cháu.
Ông cụ đau lòng nhìn đứa cháu trai ông một lòng nuôi dạy, bồi dưỡng anh trở thành một người quyết đoán, mạnh mẽ khiến người người nể phục nhưng lại quên dạy anh cách quyết đoán, mạnh mẽ trong tình yêu.
Cháu chuẩn bị đi, tuần sau cháu và Tiểu Nghi sẽ ly hôn.
Dạ???
Anh ngỡ như mình nghe nhầm, ông vừa nói ly hôn sao?
Có gì phải bất ngờ, ta nghĩ khi làm ra những chuyện đó cháu phải nghĩ tới ngày hôm nay chứ?
Là cô ấy muốn ly hôn ạ?
Dù đã đoán được một phần nhưng anh vẫn muốn biết chắc chắn, anh không nghĩ cô yêu anh như vậy lại có thể dễ dàng nói ra hai từ "ly hôn"
Đúng! Cháu nghĩ sau những gì cháu đã làm với con bé thì con bé có còn muốn tiếp tục làm vợ cháu không?
Ông cụ hỏi, một câu hỏi mà anh biết rõ câu đáp án nhưng không dám trả lời.
Đây chẳng phải điều cháu muốn sao, con bé nói cháu không yêu nó, nó cũng không cưỡng cầu, hơn một năm qua là đủ rồi, nó trả tự do cho cháu, để cháu đi tìm hạnh phúc mới.
Nói rồi ông cụ trở về phòng để lại anh ở đó, bên tai không ngừng văng vẳng lời ông cụ nói, cô là muốn trả tự do cho anh.
Nhưng anh thật sự muốn ly hôn sao? Anh không rõ nữa, cảm giác lúc này thật khó tả, anh là đang đau lòng, là đang mong những gì mình vừa nghe là giả.

Ai đó làm ơn đến và nói với anh đó là giả đi, được không? Ai cũng được, làm ơn!
????????????⬅️⬅️⬅️.